Phản ứng dư thừa
~o0o~
Là người độc tôn chiễm chệ trên ngôi vương cao nhất của mình, thám tử đại tài kiệt xuất L tồn tại như một thực thể kì lạ tách rời ra khỏi nhân loại.
L Lawliet mang trong mình sự lai tạp của nhiều dòng máu.
Một phần tư thành trì Vương Quốc Anh, một phần tư nơi xứ Nga trắng muốt, một phần tư Nhật Bản bên kia của bán cầu và một phần tư đoá Lavender tím biếc trải dài đến tận chân trời miền nam nước Pháp.
L chào đời trên mảnh đất Anh Quốc cổ kính trang nghiêm đầy tráng lệ vào những tháng ngày cận kề đông sang.
Phải chăng bởi vì anh đã dành phần lớn quãng đời từ thuở ấu thơ đến thời trai tráng gắn bó với xứ sở u hoài lặng lẽ mà con người L ít nhiều gì cũng đã mang trong mình âm hưởng trầm lặng tựa phố thị nơi này.
L sinh ra trong hình hài của một nhân loại, hít thở như mọi loài sinh vật sống, lão hoá khi dần chạm đến điểm cuối của vòng đời. Năm tháng trôi đi, có lẽ rồi anh cũng sẽ chết khi trải qua quy luật tất yếu của sinh mệnh.
Nhưng sau tất cả, vị thám tử kỳ tài này lại không hề sống như một con người.
Anh không nhớ về tuổi thơ để hồi tưởng, anh không nghĩ đến tương lai để hy vọng.
Anh tồn tại trong từng khoảng khắc mà trái tim còn đập và lá phổi còn thở.
Anh như một cỗ máy phân tích với từng ánh nhìn được phủ thêm một lớp màn xanh rà quét. Từng nhịp tim phải qua kiểm định tính toán độ sai lệch và từng cử động cũng phải nằm trong kế hoạch kĩ càng đã được lập ra.
Bộ não vĩ đại của anh luôn tràn ngập dữ liệu cùng hằng hà sa số các thuật toán liên tục cập nhập. Nó không bao giờ tắt, nó chẳng bao giờ sai, nó nghiêm túc soi xét đến mọi đổi thay. Dù chỉ là một dao động nhỏ như khi các phân tử kết hợp. Mọi nếp nhăn não sẽ phản ứng ngay lập tức, gửi tín hiệu khẩn cấp đến cho chủ nhân. Rằng đâu đó trong tâm trí anh đã có sự chệch nhịp. Mà nguyên do cho sự tác động đó lại là thứ bản năng thuần tuý ít nhiều cũng sẽ hiện hữu trong mỗi con người.
Đối với L, cảm xúc là thứ khó chịu nhất mà nhân loại đang sở hữu. Dù chưa từng trải qua, nhưng xuyên suốt cuộc đời làm nghề đã cho L chiêm nghiệm được mọi loại hình thái cảm xúc trên đời.
Trong đó, ái tình luôn là nguồn cơn đáng sợ và lớn mạnh nhất nếu như nó làm tiền đề cấu thành động cơ cho tội ác.
Đứng trên chiến tuyến cùng những cá thể đầy hoài bão vững tin từng thề nguyện sẽ dâng hiến xác thịt cho công lý tối thượng. Song, một khi phải đối mặt với việc phải phán quyết một ai đó mà họ yêu thương. Lại chẳng mấy ai có thể nói trước được điều gì.
Cán cân tình cảm dù từng vững chãi đến mấy, một khi lỏng lẻo, nó sẽ dần dà xoá mờ đi hết những thành trì logic xác đáng cuối cùng.
Công lý là sự công bằng, là sự phán xét mà không thiên vị.
L với ý chí mạnh mẽ và niềm tin vào pháp luật chặt chẽ, nếu một mai có vô tình vướng vào mớ dây tơ rễ má của một thứ tình cảm rối rắm, thề độc quyết không để cảm xúc làm mờ đi lý trí sắc bén của mình.
Không có chỗ cho sự mềm lòng.
Không buông lỏng dù chỉ một giây.
Ở đây chỉ có phán đoán đúng sai và những kết luận thực thi công lý tối thượng.
Cảm xúc là một sự thừa thãi nguy hiểm.
Cảm xúc khiến con người ta đánh mất khả năng suy luận. Chúng dẫn dắt những quyết định sai lầm, làm chệch hướng quỹ đạo của mọi phán đoán.
Vậy mà.
Bộ não với tải lượng khủng khiếp ấy giờ đây lại chẳng thể nhớ rõ được tự khi nào mà trái tim vốn luôn vững vàng lần đầu trở thành một biến số không thể dung hợp được với bất cứ hệ phương trình nào được lập ra.
L biết mình đang bị nhiễu, anh rà ra nó chỉ qua vài cú quét toàn thân, ngự trị trong từng nhịp đập nơi trái tim, thứ cảm xúc dư thừa từng huỷ hoại đi biết bao kẻ lý trí.
Anh cần thiết lập lại định tuyến, anh cần giám sát chính bản thân, anh cần giảm thiểu thời gian tiếp xúc. Nó đang ngấm ngầm và phát tán, dù vậy nếu xử lý kịp thời, anh cho rằng phản ứng ấy sẽ dần dà tan biến.
Nhưng rồi tình cảm không giống như những phép tính đúng sai hay dễ hiện hữu rõ ràng như những kí tự khoa học.
Nó không đơn giản là rượu ngọt cho người một cơn say chóng vánh thoáng qua. Nó như hương thơm dai dẳng trên quần áo, nghiện ngập tựa chàng thám tử khi đứng trước dĩa kem dâu và ngày càng ăn mòn đi những nguyên tắc cứng rắn từng là nền móng tạo dựng nên con người L.
L ban đầu vẫn luôn cố nghĩ đến cậu ta như một đối tượng điều tra.
Anh không dễ dàng lúng túng đỏ mặt ngại ngùng như Matsuda. Anh chẳng bao giờ mơ mộng về một viễn cảnh mặn nồng nơi bến bờ hạnh phúc như Misa vẫn thường thấy. Nhưng anh thấy tim mình lệch nhịp khi con ngươi màu trầm như gỗ sồi đậm màu trong đêm mưa nhìn lại anh. Anh biết mình nôn nao khi hương thơm thoang thoảng của giấy mới và mực đen dần dà lấp dần đầy kín cả căn phòng chỉ hai người.
L căm ghét sự xao động của mình, vì nó không đến từ kết cấu logic rạch ròi cùng lý trí chặt chẽ mà đến từ cảm tính. Mà L thì lại không thích cái gọi là cảm tính ấy, thứ bản chất nguyên thuỷ yếu đuối luôn để mặc cho cảm xúc dẫn dắt và thuận theo cảm giác để lý luận. Không hề dễ dàng để kiểm soát, không cách nào bóc trần đem đi phân tích đúng sai, không thể ngừng trỗi dậy mạnh mẽ một khi đã hình thành.
"L, tôi cho rằng con người chỉ gọi điều gì đó là cái ác khi nó đối nghịch với nhân sinh quan và hệ giá trị mà họ đang theo đuổi..."
Raito miết nhẹ đầu ngón tay, lấy đi quân cờ trắng muốt đứng phòng ngự bên phần sân của đối thủ. Thay thế vào bằng con tốt thí đen tuyền của mình. Chủ động phá vỡ không gian vô thanh bằng một quan điểm mang tính cá nhân nhưng dường như lại nói lên được hết bản ngã bên trong cậu.
"Có lẽ về bản chất, thiện hay ác đều chỉ là sự lựa chọn được số đông đồng thuận. Một kẻ xuống tay vì lẽ phải và một tên giết người bằng dã tâm độc địa, thật sự khác nhau ở ngữ cảnh."
Bờ mi cậu trai nhỏ tuổi ung dung khép lại rồi mở ra, tại nơi đáy mắt như đang ẩn chứa tâm tư mơ hồ nào đó không thể nắm bắt.
L chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi ngươi đen mun vô hồn xoáy sâu vào cậu cả ưu tú của nhà cảnh sát trưởng.
"Đó là một luận điểm nguy hiểm, Raito-kun. Nếu thiện và ác chỉ đơn giản là sự đồng thuận, vậy cậu có cho rằng luật pháp cũng chỉ là một công cụ mù quáng được tạo bởi số đông chẳng cần tuân theo không?"
L nhìn thấy sắc nâu đậm đà của cà phê sữa phản chiếu bóng dáng anh, ánh nhìn lặng lẽ bí ẩn sắc sảo đầy toan tính mưu mô thâm sâu mà anh mê mẩn nhất.
"Không phải không cần tuân theo, chỉ là tôi không tin rằng nó luôn đúng. Anh cũng biết rõ luật pháp đôi khi tha kẻ đáng tội và trừng phạt những người lẽ ra phải được dung tha. Công lý thực chất vốn không hoàn hảo như chúng ta vẫn nghĩ."
L quan sát cậu rất lâu, Raito không quá cứng đầu ngoan cố hay tỏ ra dễ dàng thoả hiệp. Thái độ của cậu luôn rất dửng dưng, như thể đây chỉ đơn giản là một cuộc tám chuyện nhàn rỗi để giải lao chứ không phải âm mưu thăm dò thám thính suy nghĩ người thám tử.
Cái gì càng không có kẽ hở, càng chứng tỏ nó được dựng lên để che đậy. Người càng cố tỏ ra không có gì để che giấu, thì càng chôn kín điều gì đó rất lớn.
Một người với EQ cùng IQ đáng tuyệt vời. Đã vậy, tạo hoá còn ưu ái ban phát thêm cho cậu ta một thiên phú nữa thông qua vẻ ngoài hoàn mỹ là thành quả xuất sắc từ cấu trúc gen và di truyền học của Raito.
Một kẻ vừa có trí tuệ ưu việt, vừa có dung mạo tuyệt mỹ.
Người mà tên thám tử dị hợm L thầm yêu thật sự là một loại chất kịch độc thấm nhuần chết người đầy mời gọi.
"Cậu đang biện minh cho việc phá vỡ luật lệ sao, Raito-kun?"
Ván cờ kết thúc, L đoạt lấy quân vương, đôi mắt đen láy vẫn chẳng bao giờ hiền hoà, hướng ánh nhìn tò mò pha lẫn khiêu khích đến với Raito. Cậu nhóc có vẻ bướng bỉnh vì đã thua ngay sát nút.
"Có thể là thế..." Raito tựa người vào ghế, ánh đèn vàng ấm hắc lên gương mặt như tạc tượng, cho L một khoảng lặng nhỏ giữa câu trả lời dở dang.
Raito không đơn giản như những dữ kiện hiển thị rõ ràng trên mặt biểu đồ. Cậu ta khó nắm bắt, nội tâm thâm sâu ẩn chứa vô vàng những dã tâm man rợ mà nếu chỉ nhìn qua giao diện non tơ cậu dựng lên thì quả là không đoán trúng được điều gì. Hổ giả bộ làm Hello Kitty, đôi khi mang đến sự bất lực trong việc truy cùng đuổi tận của L, tuy vậy nhưng chính điều ấy lại là thứ cuốn hút anh vô cùng.
"Nhưng chủ yếu tôi muốn biết, anh tin vào công lý đến mức nào. Nếu anh biết rõ luật pháp có thể sai vậy tại sao vẫn trung thành với nó đến tuyệt đối?"
L ngồi yên lặng, máy tính sát bên bật lên thông báo tin nhắn. Ánh sáng hắc vào gương mặt trắng tái, đôi mắt anh luôn cứ ghim chặt vào người Raito. Những suy nghĩ trong đầu không ngừng xoay vần như dòng dữ liệu biến đổi liên tục trên màn hình vi tính.
"Raito-kun, luật pháp dù không hoàn hảo, vẫn là hình mẫu logic gần đúng nhất mà con người đã tạo dựng. Nếu ai cũng tự định nghĩa công lý theo cách riêng, thì thế giới sẽ không giữ được trật tự nữa. Như thể dù bất kì lý do gì đi chăng nữa, giết người không thể trở thành hành động đúng chỉ vì cốt lõi mục đích của nó là hướng tới những điều tốt đẹp hơn."
Công lý không thể bị bẻ cong bởi tình cảm. Dù tình cảm đó có mạnh mẽ đến đâu. Dù Raito có là người anh yêu đến thế nào, anh cũng phải đem lại trật tự cho thế giới này khỏi những phán xử lạm quyền đầy bất công của cậu bé. Bởi bất kì biểu hiện yếu lòng nào cũng là vết cắt lên bản ngã cả đời mà anh vẫn luôn gìn giữ.
Tuy vậy trong những giây phút hiếm hoi, đâu đó lén lút vẫn xuất hiện những khoảng lặng khẽ khàn nhưng cũng đầy rộn rạo giữa chàng thám tử và người thương.
Nơi L cho phép mình buông lỏng một chút thôi, bởi suy cho cùng thứ chảy trong huyết quản của anh không phải là xăng dầu động cơ mãi lạnh lẽo, mà là máu thịt ấm nóng của nhân loại.
Nơi L cho phép mình một lần được sống như 7 tỷ cá thể này trên thế giới.
Để biết niềm nở vui vẻ trong âm thầm lặng lẽ, để biết giằng xé tâm can vì tiếng yêu tội nghiệt vĩnh viễn không thể tỏ bày.
Và để nhớ một điều rằng dù sao đi chăng nữa anh vẫn chỉ là một con người.
Vẫn không thể thoát khỏi cám dỗ của tình yêu, nhưng đồng thời, cũng không thể tận hưởng quả ngọt mà ái tình mang lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro