Chương 17: Ký Ức Lạc Lối
Những ngày sau đó trôi qua trong sự tĩnh lặng của bệnh viện, chỉ có tiếng máy móc y tế đều đặn và những lời thì thầm lo lắng của Lookmhee là phá vỡ không gian yên ắng ấy. Lookmhee luôn túc trực bên cạnh Sonya, ngày đêm không rời dù chỉ một phút. Cô nhẹ nhàng lau mặt cho người yêu, tỉ mỉ đút từng thìa súp loãng và kiên nhẫn trò chuyện, kể lại những kỷ niệm tươi đẹp của cả hai, dù biết rằng Sonya không thể nhớ được gì.
Mỗi khi Sonya tỉnh giấc, ánh mắt cô vẫn mang theo vẻ mơ hồ và xa lạ khi nhìn Lookmhee. Dù cố gắng gượng cười và tỏ ra thân thiện, nhưng trong sâu thẳm đôi mắt ấy, Lookmhee vẫn nhận ra sự trống rỗng, một khoảng trắng ký ức đau đớn về chính cô.
" Lookmhee... cô là người yêu của tôi sao? "
Một ngày nọ, Sonya khẽ hỏi, giọng vẫn còn yếu ớt nhưng đã có phần tỉnh táo hơn.
Câu hỏi ấy, dù đã nghe không biết bao nhiêu lần, vẫn khiến tim Lookmhee thắt lại. Cô cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Sonya.
" Đúng vậy, Sonya! Tôi là Lookmhee, người yêu của cô. Chúng ta đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, những chuyện khó khăn và cả những chuyện tốt đẹp! "
Sonya im lặng một lúc, đôi mắt cô nhìn lên trần nhà, như đang cố gắng lục tìm một ký ức nào đó.
" Tôi... tôi không nhớ gì cả. Đầu tôi vẫn còn đau lắm và mọi thứ cứ mờ mịt "
" Không sao cả, Sonya! Cứ từ từ thôi. Bác sĩ nói rằng cô cần thời gian để hồi phục. Tôi sẽ ở đây bên cạnh cô, nhắc lại cho cô nhớ mọi thứ "
Lookmhee dịu dàng an ủi, giọng cô cố gắng giữ vững để không để lộ sự lo lắng và buồn bã.
Những ngày tiếp theo, Sonya dần khỏe hơn về thể chất, nhưng trí nhớ của cô vẫn là một vực sâu thăm thẳm đối với Lookmhee. Sonya nhớ được mẹ, nhớ được anh trai Thanit và chị dâu Narin cùng hai đứa cháu nhỏ Pleng và Wan. Mỗi khi gia đình đến thăm, Sonya đều rạng rỡ và vui vẻ, những ký ức về họ vẫn còn nguyên vẹn. Cô cũng nhớ được Earth và những đồng nghiệp khác trong đội, hỏi han về công việc và bày tỏ sự tiếc nuối vì không thể tham gia. Nhưng khi nhìn Lookmhee, ánh mắt cô lại trở nên xa lạ và bối rối.
Bà Ploy rất lo lắng cho con gái. Bà thường xuyên đến bệnh viện, mang theo những món ăn ngon và ân cần chăm sóc Sonya. Bà cũng động viên Lookmhee, an ủi cô rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi.
" Con đừng quá đau buồn, Lookmhee! Sonya nó chỉ là tạm thời mất trí nhớ thôi. Bác tin rằng tình cảm của hai con sâu đậm như vậy, nhất định nó sẽ nhớ ra con "
Bà Ploy nói, giọng bà hiền từ và đầy sự cảm thông.
Thanit và Narin cũng thường xuyên ghé thăm, mang theo tiếng cười và sự ấm áp cho căn phòng bệnh. Bé Pleng và bé Wan rất quý Lookmhee, chúng thường xuyên gọi cô là dì Lookmhee và kể cho Sonya nghe về những kỷ niệm vui vẻ của cả ba người. Nhìn các cháu hồn nhiên quấn quýt Lookmhee, Sonya chỉ khẽ mỉm cười, nhưng trong ánh mắt cô vẫn ánh lên sự mơ hồ.
Lookmhee cố gắng hết sức để khơi gợi lại ký ức cho Sonya. Cô mang đến những bức ảnh chụp chung của cả hai, kể lại những chuyến đi, những kỷ niệm, những khoảnh khắc hạnh phúc và cả những khó khăn mà họ đã cùng nhau vượt qua. Cô đọc lại những tin nhắn yêu thương mà họ đã trao cho nhau, bật những bài hát mà cả hai cùng yêu thích. Nhưng tất cả dường như vô ích, Sonya vẫn chỉ nhìn cô với ánh mắt trống rỗng.
Một ngày kia, khi Lookmhee đang ngồi bên cạnh Sonya, tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô, Sonya bất ngờ nắm lấy tay Lookmhee.
" Cô... cô rất tốt với tôi. Tôi cảm thấy rất thoải mái khi ở bên cô, dù tôi không nhớ cô là ai. Nhưng... tôi cảm thấy có một sự gắn kết rất đặc biệt giữa chúng ta!"
Sonya nói, giọng cô có chút ngập ngừng.
Lời nói của Sonya khiến tim Lookmhee rung động. Dù Sonya không nhớ cô, nhưng dường như trái tim cô vẫn còn cảm nhận được tình yêu và sự gắn bó giữa họ.
" Đúng vậy, Sonya! Chúng ta có một mối liên kết rất đặc biệt. Tôi yêu cô rất nhiều, và tôi tin rằng cô cũng vậy "
Lookmhee đáp lại, giọng cô nghẹn ngào.
" Tôi... tôi không biết. Tôi ước gì tôi có thể nhớ ra mọi thứ. Tôi ghét cái cảm giác này, như thể có một phần quan trọng trong cuộc đời tôi đã bị đánh mất "
Sonya khẽ lắc đầu, vẻ mặt cô có chút đau khổ.
" Đừng lo lắng, Sonya! Chúng ta sẽ cùng nhau tìm lại phần ký ức đã mất đó. Tôi sẽ luôn ở bên cạnh cô, giúp cô nhớ lại từng chút một "
Lookmhee ôm nhẹ Sonya, cố gắng truyền cho cô sự an tâm và hy vọng.
Thời gian trôi qua, Sonya dần hồi phục sức khỏe và được bác sĩ cho phép xuất viện. Lookmhee đưa Sonya trở về căn hộ của cô. Căn phòng vẫn vậy, vẫn tràn ngập những kỷ niệm của cả hai, nhưng giờ đây, nó mang một ý nghĩa khác đối với Sonya. Cô nhìn mọi thứ xung quanh với sự tò mò và xa lạ, như thể đang bước vào một ngôi nhà không quen thuộc.
Những ngày đầu sau khi xuất viện, Lookmhee vẫn dành trọn thời gian để chăm sóc Sonya. Cô cố gắng tạo ra một môi trường quen thuộc và thoải mái cho người yêu. Cô nấu những món ăn mà Sonya thích, mở những bộ phim mà họ đã từng xem cùng nhau, và kể lại những câu chuyện về cuộc sống của họ.
Một buổi tối, khi cả hai đang ngồi trên ban công, ngắm nhìn thành phố Bangkok về đêm, Lookmhee khẽ hát bài hát mà Sonya thường hát cho cô nghe khi cô còn nằm viện. Giọng hát của Lookmhee nhẹ nhàng và du dương, mang theo tất cả tình yêu và nỗi nhớ. Khi Lookmhee hát xong, cô quay sang nhìn Sonya, hy vọng sẽ thấy một tia sáng quen thuộc trong đôi mắt cô. Nhưng Sonya vẫn chỉ nhìn cô với vẻ mặt mơ hồ.
" Bài hát này... nghe quen lắm. Hình như tôi đã từng nghe nó ở đâu đó rồi "
Sonya khẽ nói, giọng cô có chút suy tư.
Tim Lookmhee đập nhanh hơn. Đây là lần đầu tiên Sonya có một phản ứng như vậy với những nỗ lực khơi gợi ký ức của cô.
" Đúng vậy, Sonya! Tôi đã từng hát nó cho cô nghe khi cô nằm viện. Cô có nhớ không? "
Lookmhee nói, giọng cô đầy hy vọng.
" Thật sao? Tôi... tôi không chắc "
Sonya nhíu mày, cố gắng nhớ lại.
Dù vậy, đây vẫn là một tín hiệu tích cực. Lookmhee quyết định sẽ tiếp tục hát bài hát này cho Sonya nghe mỗi tối, hy vọng rằng nó sẽ giúp cô khơi lại những ký ức đã ngủ quên.
Trong những tuần tiếp theo, Lookmhee luôn kiên trì chăm sóc và yêu thương Sonya. Cô không hề nản lòng dù đôi khi cảm thấy tuyệt vọng. Cô tin rằng tình yêu của họ đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi thử thách, kể cả sự lãng quên.
Một ngày nọ, mẹ của Sonya gọi điện thoại cho Lookmhee, giọng bà có vẻ lo lắng.
" Lookmhee à, bác có chuyện muốn nói với con "
" Dạ, con nghe đây bác Ploy!"
Lookmhee đáp lại, lòng cô có chút bất an.
" Bác đã nói chuyện với bác sĩ của Sonya. Họ nói rằng đôi khi, một cú sốc tinh thần mạnh có thể giúp bệnh nhân nhớ lại những ký ức đã mất " - Bà Ploy ngập ngừng nói.
Lời của bà Ploy khiến Lookmhee suy nghĩ. Sonya đã trải qua một cú sốc rất lớn khi bị thương trong lúc giải cứu những đứa trẻ. Có lẽ, một sự kiện tương tự hoặc một điều gì đó có liên quan đến quá khứ của họ có thể giúp Sonya nhớ lại. Lookmhee nhớ lại những kỷ niệm của cô và Sonya. Họ đã cùng nhau trải qua những khoảnh khắc vui vẻ, lãng mạn, nhưng cũng không ít những nguy hiểm và thử thách. Có lẽ, một trong những khoảnh khắc mạnh mẽ đó có thể là chìa khóa để mở cánh cửa ký ức của Sonya.
Cô quyết định sẽ thử một điều gì đó. Cô đưa Sonya đến một nơi đặc biệt đối với cả hai người – bãi biển Hua Hin, nơi họ đã có chuyến đi lãng mạn cùng gia đình Sonya ngay trước khi xảy ra vụ việc.
Khi đến Hua Hin, Sonya không có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào. Cô chỉ ngắm nhìn biển cả bao la với vẻ tò mò. Lookmhee dẫn Sonya đi dạo dọc bờ biển, đến những địa điểm mà họ đã từng cùng nhau đến, kể lại những kỷ niệm vui vẻ của chuyến đi. Họ ngồi xuống một quán cà phê ven biển, nơi họ đã từng cùng nhau thưởng thức bữa tối hải sản lãng mạn. Lookmhee gọi những món ăn mà Sonya thích, hy vọng rằng hương vị quen thuộc có thể gợi lại điều gì đó. Nhưng Sonya vẫn chỉ ăn một cách thờ ơ, không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy cô nhớ ra nơi này. Lookmhee cảm thấy một chút thất vọng, nhưng cô không bỏ cuộc.
Buổi tối, Lookmhee đưa Sonya đến ban công của khách sạn, nơi họ đã từng cùng nhau ngắm nhìn biển đêm tĩnh lặng. Cô ôm Sonya vào lòng, khẽ hát lại bài hát quen thuộc. Khi bài hát kết thúc, Sonya khẽ tựa đầu vào vai Lookmhee.
" Tôi... tôi cảm thấy rất quen thuộc với nơi này. Hình như tôi đã từng đến đây rồi, cùng với một người... một người rất quan trọng đối với tôi "
Sonya nói, giọng cô có chút ngạc nhiên.
Tim Lookmhee như ngừng đập. Cô nhẹ nhàng quay mặt Sonya lại, nhìn sâu vào đôi mắt cô.
" Là tôi, Sonya! Tôi đã đến đây với cô! "
Sonya nhìn Lookmhee, ánh mắt cô vẫn còn chút mơ hồ, nhưng dường như đã có một tia sáng le lói.
" Cô... Lookmhee..."
Sonya khẽ gọi, giọng cô run rẩy.
Nước mắt Lookmhee trào ra. Cô ôm chặt Sonya, không nói nên lời. Sau bao nhiêu ngày chờ đợi và hy vọng, cuối cùng Sonya cũng đã có một chút ký ức về cô.
Những ngày ở Hua Hin, Lookmhee tiếp tục đưa Sonya đến những địa điểm quen thuộc, kể lại những kỷ niệm của họ. Dần dần, những mảnh ký ức rời rạc bắt đầu quay trở lại trong tâm trí Sonya. Cô nhớ lại những nụ hôn ngọt ngào dưới ánh trăng, những lời thì thầm dịu dàng, và cả những ước mơ và hy vọng về tương lai.
Đêm cuối cùng của chuyến đi, khi cả hai đang ngồi trên ban công ngắm nhìn biển đêm, Sonya bất ngờ quay sang nhìn Lookmhee với ánh mắt tràn đầy yêu thương.
" Lookmhee! Tôi nhớ ra hết rồi. Tôi đã nhớ ra tất cả mọi thứ! "
Sonya nói, giọng cô dịu dàng và ấm áp như ngày nào. Lookmhee không thể kìm được những giọt nước mắt hạnh phúc. Cô ôm chặt Sonya, trao cho cô một nụ hôn nồng nàn và say đắm.
" Thật sao? Tôi hạnh phúc quá, điều tôi mong đợi bao lâu cuối cùng cũng thành hiện thực rồi. Tôi yêu cô, Sonya. Tôi yêu cô rất nhiều! "
" Tôi cũng vậy, Lookmhee. Tôi yêu cô hơn tất cả mọi thứ trên đời! "
Ký ức của Sonya đã hoàn toàn trở lại. Cô đã nhớ lại tất cả những khoảnh khắc tươi đẹp của họ, những khó khăn mà họ đã cùng nhau vượt qua, và tình yêu sâu sắc mà họ dành cho nhau.
Khi trở về Bangkok, Sonya đã hoàn toàn khỏe mạnh và trí nhớ của cô đã hồi phục hoàn toàn. Cả hai cùng nhau trở lại với công việc và những dự định của mình. Họ tiếp tục điều hành tổ chức từ thiện, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn, và cùng nhau xây dựng một tương lai tươi sáng.
Tuy nhiên, cả Sonya và Lookmhee đều không quên rằng "Bóng Đêm" vẫn còn ngoài vòng pháp luật. Dù hắn ta đã trốn thoát trong cuộc đột kích, nhưng họ biết rằng hắn ta sẽ không dễ dàng từ bỏ. Họ quyết tâm sẽ tiếp tục theo dõi và đưa hắn ta ra trước công lý, để những kẻ như hắn không còn cơ hội gây ra những tội ác tương tự.
Một đêm cuối tuần, khi cả hai đang ngồi làm việc cùng nhau tại căn hộ của Sonya, điện thoại của Sonya reo lên. Là Earth đang gọi đến.
" Đội trưởng! Chúng tôi vừa nhận được thông tin về nơi ẩn náu của 'Bóng Đêm'. Hắn ta đang ở một khu nghỉ dưỡng cao cấp ở ngoại ô thành phố "
Sonya và Lookmhee trao nhau một ánh mắt kiên quyết. Cuộc chiến của họ vẫn chưa kết thúc.
" Chúng ta sẽ bắt hắn. Lần này, chúng ta sẽ không để hắn trốn thoát nữa!"- Sonya nói, giọng cô đầy quyết tâm.
Lookmhee nắm chặt tay Sonya, ánh mắt cô ánh lên sự đồng lòng. Họ biết rằng, dù phía trước còn nhiều nguy hiểm, nhưng họ sẽ luôn có nhau, cùng nhau đối mặt với mọi thử thách. Tình yêu và công lý sẽ là ngọn đuốc soi đường cho họ trên con đường phía trước.
TBC...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro