Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Trong Ánh Đèn Mờ
Bangkok về đêm không ngủ. Những dải đèn neon rực rỡ chiếu sáng mặt tiền những quán bar, những hẻm nhỏ chật chội nhưng sống động, và cả những góc tối nơi lời thì thầm có thể mua được mọi thứ — từ thông tin đến mạng người. Thành phố không chợp mắt, bởi những kẻ sống trong bóng tối chưa từng thôi thở dài với ánh sáng.
Sonya đứng trước gương trong phòng khách sạn, đôi môi đỏ rực không giấu được sự mím chặt. Lần đầu tiên trong đời, cô khoác lên mình một chiếc váy body ngắn màu đen ôm sát từng đường cong như muốn xé toạc đi dáng vẻ chuẩn mực của một cảnh sát cấp cao.
"Đây không phải là mình," cô thầm nhủ, nhưng ánh mắt trong gương lại cười nhạt. "Cũng chưa từng có nhiệm vụ nào mình từ chối."
Cô rút thẻ giả, nhét vào chiếc ví da mỏng. Trên đó, cái tên "Nara" được in nghiêng lướt qua mắt cô như một linh hồn mượn xác. Tối nay, Sonya không còn là đội trưởng đội 1 nữa. Tối nay, cô là một dân chơi chính hiệu, sành điệu, quyến rũ, và nguy hiểm.
⸻
Bar Kingdom nằm trong danh sách những tụ điểm ăn chơi bật nhất Bangkok, cũng là nơi có liên kết mờ ám với băng nhóm của King – ông trùm đang bị truy nã ngầm bởi cảnh sát Thái.
Tối nay, Ten – cánh tay phải trung thành nhưng đầy ghen tuông của King – đang tổ chức một buổi đấu giá ngầm trong phòng VIP, còn phía ngoài, quầy bar vẫn tấp nập những kẻ mua vui và bán nụ cười.
Sonya bước vào như một cơn gió lạ giữa khói thuốc và nhạc EDM điên loạn. Cô không nói gì, chỉ bước thẳng đến quầy, ánh mắt quét một vòng đầy chuyên nghiệp nhưng không để lộ mục tiêu.
"Cho tôi một ly whisky," giọng cô trầm và gọn gàng. Người pha chế ngước nhìn, đôi mắt có chút bất ngờ vì vẻ đẹp lai tây nổi bật ấy. Làn da trắng, tóc nâu rối nhẹ, đôi mắt xám ánh bạc. Nếu không phải đang làm nhiệm vụ, hẳn Sonya đã là tâm điểm của hàng loạt ánh nhìn đàn ông — mà thật ra, cô vẫn là tâm điểm, nhưng không ai đủ can đảm lại gần.
Trừ một người.
Lookmhee đã đứng ở góc khuất từ lâu. Chiếc áo khoác da đen, tóc cột cao, vẻ đẹp sắc lạnh mang chút gì đó hoang dã khiến không ít người nhầm lẫn cô là một tay chơi. Nhưng không ai biết, kể cả những kẻ trong bar, rằng Lookmhee chính là "Gấu Con" – cái tên khiến cả đội tình báo phải đau đầu.
Cô thích quan sát trước khi tiếp cận. Đặc biệt là những thứ khiến cô bất an, hoặc quá thu hút. Và người phụ nữ mới vào chính là cả hai.
"Cô ta là ai?" – Lookmhee hỏi nhỏ người phục vụ.
"Không rõ. Lần đầu thấy," cậu nhân viên trả lời mà không ngước lên.
Lookmhee liếc mắt. Một bản năng cũ kỹ mách bảo rằng cô không nên lại gần người phụ nữ ấy. Nhưng một thứ khác – bản năng thuần cảm xúc – đang kéo cô tiến đến.
⸻
"Xin lỗi, ghế này có người ngồi chưa?" – giọng nói ấy vang lên ngay bên cạnh Sonya.
Sonya quay sang. Người phụ nữ bên cạnh có đôi mắt nâu đậm sâu thẳm như thể chứa cả một Bangkok hỗn loạn và phức tạp. Dưới ánh đèn tím nhạt, đôi môi mím cười có chút lạnh lùng, có chút thử thách.
"Còn trống," Sonya đáp, nụ cười mỏng nhẹ mang theo sự cảnh giác.
Lookmhee ngồi xuống, tự nhiên gọi một ly rượu, ánh mắt vẫn dán vào Sonya mà không hề giấu diếm.
"Tôi chưa từng thấy cô ở đây," cô mở lời.
"Vì tôi chưa từng đến đây," Sonya đáp, giọng đều. "Còn cô thì rõ ràng là rất quen thuộc."
"Cũng có thể. Nhưng tôi chỉ nhớ những khuôn mặt khiến tôi muốn nhớ," Lookmhee khẽ nhướn mày.
Sonya bật cười. Một phần trong cô cảnh báo – người phụ nữ này không phải tay vừa. Nhưng phần còn lại... lại muốn tiếp tục nói chuyện.
⸻
Câu chuyện của họ trôi đi từ từ qua vài ly rượu, vài bản nhạc nền loãng trong không khí nồng khói. Họ không hỏi tên thật. Không hỏi nghề nghiệp. Không hỏi lý do đến đây. Họ chỉ nói về âm nhạc, rượu, và lý do tại sao người ta lại thích nhìn đèn thành phố khi say.
"Cô có thích ánh sáng không?" – Lookmhee hỏi khi cả hai đã chuyển ra ban công tầng trên, nơi có thể nhìn xuống toàn bộ Bangkok.
"Tôi từng thích," Sonya đáp, mắt không rời những con đường sáng lấp lánh dưới kia. "Nhưng càng lớn, tôi càng thấy nó chói mắt."
Lookmhee trầm ngâm. "Tôi thì ngược lại. Tôi lớn lên trong bóng tối. Ánh sáng... dù chói đến mấy, cũng khiến tôi thấy mình đang sống."
Họ im lặng một lúc. Không gian như ngừng thở. Cái lạnh đầu mùa se sắt nhưng ánh mắt của cả hai như đang sưởi ấm nhau.
"Cô tên gì?" – Lookmhee hỏi, giọng thấp.
"Gọi tôi là Nara," Sonya đáp, rồi cười. "Còn cô?"
"Gọi tôi là Gấu...," cô đáp bâng quơ, như một trò đùa.
Sonya bật cười. "Nghe đáng yêu quá."
"Nhưng không ai nghĩ vậy," Lookmhee mỉm cười. "Cô là người đầu tiên."
⸻
Phía trong quán, Ten từ tầng trên nhìn xuống, ánh mắt sắc như dao. Anh ta đã thấy Lookmhee cười – nụ cười thật lòng hiếm hoi – với một người lạ.
"Lại là cô ta... lúc nào cũng muốn tách mình ra," Ten lẩm bẩm. Tay nắm chặt thành ly rượu đến mức kêu răng rắc.
Ở một góc khác, Top cũng vừa nhận được tin báo từ một tay mật vụ rằng Sonya đã vào bar. Anh ta nhếch môi.
"Sớm muộn gì cũng lộ mặt thôi, đội trưởng đội 1 à."
⸻
Trên ban công, Lookmhee đưa Sonya xuống cầu thang sau để tránh ồn ào.
"Muộn rồi," Lookmhee nói. "Để tôi gọi xe cho cô."
"Không cần. Tôi tự đi được."
"Vậy... ít nhất cho tôi số," Lookmhee ngập ngừng.
Sonya ngần ngừ, rồi lùi một bước. "Ngày mai cô còn ở đây chứ?"
"Có thể."
"Vậy mai gặp lại, nếu định mệnh muốn thế," Sonya mỉm cười, rồi quay đi.
Lookmhee đứng đó, nhìn theo bóng cô gái lai ấy tan vào màn đêm. Tim đập lạ kỳ.
Có điều gì đó vừa chạm vào cô – không phải nỗi sợ, không phải nhiệm vụ, mà là thứ gì đó... giống như ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro