Chương 3
Tiếng cửa phòng bệnh vang lên khe khẽ, nhưng vẫn đủ để làm không gian yên tĩnh bị phá vỡ. Một cô bé với dáng vẻ gầy gò, khoác trên người bộ đồng phục học sinh bước vào, trên khuôn mặt thể hiện rõ sự mệt mỏi sau một ngày dài.
"Bố đã tỉnh rồi sao ?" - Lookmhee cất giọng yếu ớt, đôi mắt cô nhìn chằm chằm về phía người đàn ông đang nằm trên giường bệnh.
Người đàn ông đó là Fom, bố của cô bé. Đôi mắt lạnh lẽo của ông chậm rãi di chuyển, nhìn về phía con gái, không có một tia cảm xúc nào.
"Tại sao lại cứu tao ?", giọng nói của ông lạnh lùng vang lên, sắc bén như những mũi dao xuyên thẳng vào lòng cô bé.
Lookmhee như chết lặng, tim như bị ai bóp nghẹt.
"Bố đang nói gì vậy...?", giọng cô run run, mắt đỏ hoe. Những lời của bố như xé toạc trái tim của cô bé nhỏ.
"Con chỉ có mình bố là người thân... Bố nỡ bỏ rơi con sao?", cô nghẹn ngào, nước mắt trực trào. Nỗi đau trong giọng nói không thể che giấu, mỗi từ đều chứa đựng sự tuyệt vọng đến tột cùng Fom quay đi, nhìn ra phía cửa sổ với ánh mắt xa xăm.
"Mày chỉ là gánh nặng của tao. Giờ tao nằm đây, lấy tiền đâu mà trả viện phí? Mày muốn tao bán nốt căn nhà đang ở sao?", giọng nói của ông cũng run run, chất chứa sự bất lực mà ông cố giấu.
Lookmhee chạy đến bên giường, nắm chặt lấy đôi tay chai sần của bố.
"Bố đừng lo, con đã gặp được giám đốc bệnh viện. Họ hứa sẽ miễn toàn bộ viện phí cho chúng ta."
Fom ngay lập tức nhìn thẳng vào mắt con gái, ánh nhìn đanh lại.
"Sẽ không ai cho không ai cái gì. Mày nghĩ họ sẽ giúp chúng ta mà không bắt trả nợ sao?"
Lookmhee im lặng, nỗi sợ hãi bắt đầu len lỏi vào từng ngóc ngách trong suy nghĩ của cô. Cô hiểu những gì bố nói, hiểu rằng cuộc sống này không dễ dàng như thế, nhưng còn lựa chọn nào khác?
"Con sẽ tìm cách trả ơn họ", cô nói, giọng nhỏ nhẹ, chứa đựng quyết tâm của một cô bé 17 tuổi đang gánh trên vai cả một gia đình.
Fom im lặng, đôi mắt ông dần trĩu nặng. Bên ngoài cửa sổ, bầu trời đã đen kịt, chỉ còn lại sự chua xót đáng sợ đang bao trùm lấy căn phòng bệnh lạnh lẽo.
**
Sáng hôm sau, trời vẫn âm u, từng cơn mưa lâm râm không ngớt. Lookmhee lê bước vào căng-tin trường, đôi mắt thâm quầng vì cả đêm không ngủ, lo lắng cho bố và suy nghĩ về tương lai mờ mịt. Trước quầy bán bánh mì, cô đứng lặng, nhìn chăm chăm vào những ổ bánh trước mặt.
"Cho cháu một ổ bánh mì không", giọng cô vang lên, yếu ớt như một lời thì thầm. Cô chỉ còn đủ tiền mua một ổ bánh mì không.
Khi đã thanh toán xong xuôi, cô chậm rãi tiến đến chiếc ghế gần đó, ngồi xuống và cắn một miếng nhỏ. Cảm giác nhạt nhẽo lan tỏa trong miệng, nhưng cô chẳng để tâm.
"Chào buổi sáng!", giọng nói ngọt ngào bất ngờ vang lên từ phía đối diện. Lookmhee ngẩng lên, và trước mắt cô là Sonya – cô tiểu thư đã giúp đỡ mình hôm qua. Đôi mắt Sonya sáng rực, rạng rỡ như mang theo cả ánh nắng đến giữa ngày mưa ảm đạm này.
"Tiểu thư?" - Lookmhee không khỏi bất ngờ.
Sonya ngồi xuống đối diện, đôi mắt lướt qua ổ bánh mì trong tay Lookmhee.
"Sao cậu chỉ ăn bánh mì không vậy? Như vậy làm sao đủ sức mà học?", giọng nói lo lắng của Sonya làm Lookmhee bất giác mỉm cười nhẹ, nhưng không thể trả lời được.
Trong giây phút đó, trong lòng Sonya dấy lên cảm giác xót xa. Cô biết rõ hoàn cảnh của Lookmhee từ hôm qua, sau khi tò mò tìm hiểu về cô bạn thú vị mà cô vừa gặp.
"Cho cậu nè!" - Sonya bất ngờ đẩy một hộp sữa nhỏ về phía Lookmhee, giọng cô vang lên phá tan không khí nặng nề.
Lookmhee nhìn Sonya với ánh mắt ngạc nhiên.
"Chỉ là hôm nay tớ mua dư một hộp thôi" - Sonya ngại ngùng đáp lại, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
"Tớ không dám nhận đồ của tiểu thư đâu" - Lookmhee nhẹ nhàng từ chối, cố nở một nụ cười để không làm Sonya buồn. Nhưng điều đó chỉ khiến Sonya bối rối hơn.
Sonya không biết phải làm gì, trước khi kịp nghĩ ra cách phản ứng, cô đã đứng dậy, đẩy sát hộp sữa về phía Lookmhee rồi vội vàng đáp.
"Nhớ uống đó! Tớ đi đây, tạm biệt!"
Dứt lời, Sonya nhanh chóng cầm cặp chạy đi, để lại Lookmhee ngồi một mình, tay nắm chặt hộp sữa và lòng tràn ngập những cảm xúc khó tả.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro