Toyama, Uehara, Chihiro và Aizawa mỗi người mang hộp cơm trưa của mình đến ngồi quanh bàn của Toyama.
Gần đây, bốn người họ đã tụ tập để ăn trưa.
Trước đây chỉ có Toyama và Chihiro ăn cùng nhau nhưng gần đây mọi chuyện đã thay đổi.
Chihiro nhận thấy Toyama đã cắt tóc nhưng đó không phải là điều mà các bạn cùng lớp khác chú ý đến.
──Không có gì thay đổi đáng kể cả.
Tình cờ thay, Uehara vẫn mời Takai đi ăn trưa cùng nhưng cô ấy luôn từ chối.
Toyama rất ấn tượng trước tinh thần không bỏ cuộc của Uehara dù bị từ chối nhiều lần.
"Toyama, hôm nay sau giờ học cậu có rảnh không? Cậu muốn đi hát karaoke cùng nhau chứ? Tớ có phiếu giảm giá khi sử dụng theo nhóm."
Khi Toyama và Uehara đi xem phim vài ngày trước, Uehara làm như thể cô hôn lên má anh và hỏi Toyama một cách tự nhiên liệu họ có thể đi hát karaoke cùng nhau không.
"Chốt đơnn! Đi thôi đi thôi! Gần đây tớ không đi hát karaoke nên tớ muốn đi!"
Aizawa nghiêng người về phía trước và giơ tay lên.
"Chúng ta đã từng đi cùng nhau rất nhiều, nhưng gần đây nhóm đã tan vỡ."
Theo Uehara, những thành viên thuộc nhóm thượng đẳng từng đi hát karaoke thường xuyên đã tan vỡ kể từ sau sự cố chat nhóm.
Sự mất mát của Uehara và Aizawa khỏi nhóm tập trung vào Kurashima dường như là một điều đáng kể.
"Hôm nay tớ có nhiệm vụ của ủy ban thư viện sau giờ học nên tớ sẽ đến muộn một chút, nếu không sao."
"Chắc chắn rồi, chúng ta sẽ đợi cho đến khi nó kết thúc. Phải chứ? Mika."
Uehara xin sự chấp thuận của Aizawa.
"Tớ sẽ đợi trong lớp khoảng 1 tiếng nữa nên không sao đâu."
Aizawa cũng nói rằng cô sẽ đợi anh.
"Vậy còn Chihiro thì sao?"
"Nếu Yuki không đi...Tớ cảm thấy cô đơn khi là chàng trai duy nhất..."
Chihiro nhìn Toyama cầu xin với ánh mắt ngước lên khi cậu ấy nói vậy.
"Nếu Chi-Chihiro nói vậy thì tớ cũng đi."
Toyama bị đánh bại bởi biểu cảm dễ thương và đáng yêu của Chihiro, đến mức khó tin cậu ấy là đàn ông.
"Đi nào! Vậy tớ sẽ đi mời Takai-san nữa."
Nói rồi, Uehara bước về phía Takai, người đang lặng lẽ đọc sách như thường lệ.
Tuy nhiên, thật bất ngờ là Uehara lại mời Takai. Toyama đã đoán trước rằng cô ấy...sẽ không đi.
Thật khó để tưởng tượng Takai hát karaoke.
"Takai-san sẽ đi ~ "
──Hở!?
Những lời đáng ngạc nhiên được truyền lại từ Uehara, người đã quay lại.
──Mình chưa bao giờ nghĩ Takai sẽ đi hát karaoke với cả bọn. ......Tại sao lại thay lòng đổi dạ đột ngột thế?
Nhưng Aizawa cũng ở đó và Toyama muốn nhân cơ hội này để Takai có mối quan hệ tốt đẹp với họ và mở rộng vòng bạn bè của mình.
Sau giờ học, khi Toyama mở cửa thư viện và bước vào trong, Takai đã ngồi ở bàn đọc sách.
Trước khi đến thư viện, Uehara và hai người còn lại đề nghị đợi anh cho đến khi nhiệm vụ ở thư viện kết thúc. Tuy nhiên, có vẻ như nó sẽ trở nên ồn ào nên Toyama cầu xin họ ở lại trong lớp.
Mặt khác, Takai là thành viên thư viện thường xuyên và chỉ lặng lẽ đọc sách nên không có vấn đề gì.
"Yuki, có một số cuốn sách tớ không thể lấy được, cậu có thể giúp tớ lấy chúng được không?"
Khi việc mượn và trả sách đã hoàn tất và thư viện gần như đóng cửa và trống rỗng, Takai đến gần Toyama ở quầy.
"Chắc chắn rồi."
Cuốn sách mà cô không thể tiếp cận được đã được nhặt bằng thang xếp, điều này không bình thường đối với Takai, người luôn tự mình nhặt nó lên.
"Cái đó, làm ơn."
Cuốn sách Takai đang tìm nằm ở góc sâu nhất của thư viện giống như mê cung, cô chỉ vào ngăn trên cùng của tủ sách.
"Xem nào...cái này?"
Toyama trèo lên giá ba chân và nhặt cuốn sách theo vị trí đã chỉ định.
"Không, cái bên phải."
Cuốn sách Takai hướng dẫn là một tác phẩm Romcom mà cô thường không đọc. Toyama tự hỏi liệu tâm trạng của cô đã thay đổi hay chưa.
"Được rồi, đây có phải là cái này không?"
"Cảm ơn nhé."
Takai nhận cuốn sách từ Toyama và lật từng trang để kiểm tra nội dung.
"Cái này không phải là nó."
Nói rồi Takai trả lại cuốn sách cho Toyama.
"Còn cái tiếp theo thì sao?"
Takai bảo Toyama lấy một cuốn sách khác, sau đó cô lật qua các trang một lần nữa và đưa lại cho anh và nói rằng cuốn này cũng khác. Tuy nhiên, khi cô ngừng lật trang của một cuốn sách nào đó giữa chừng, Takai đưa cuốn sách đã mở cho Toyama.
"Yuki nè, tớ muốn làm điều này."
"Hở? Đây là......."
Khi Toyama nhìn vào trang Takai mở ra, có hình minh họa một người đàn ông và một người phụ nữ đang hôn nhau say đắm.
Toyama nhìn chằm chằm vào Takai, nghĩ rằng cô có thể đang trêu chọc mình nhưng biểu cảm của cô, không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào khác so với bình thường, khiến không thể phân biệt được cô đang đùa hay nghiêm túc.
Nhưng Toyama biết Takai không phải là người thích đùa giỡn nên cô phải nghiêm túc.
"Ai đó có thể nhìn thấy chúng ta và Takai sẽ không muốn bắt đầu có những tin đồn kỳ lạ, phải không?"
"Tớ không ngại bị nhìn thấy. Yuki có vấn đề gì nếu Uehara-san nhìn thấy chúng ta à?"
Khi cô nói điều này, Takai đang rón rén đến gần anh và khi anh bị dồn vào một góc, lưng của Toyama đập vào giá sách.
Như Takai đã kể, Toyama không muốn Uehara biết về mối quan hệ của họ. Vì vậy, Toyama liếc nhìn mà không nói gì.
──!!?
Ngay sau khi rời mắt khỏi Takai, một thứ gì đó mềm mại và ấm áp chạm vào cổ anh, cơ thể Toyama run lên.
"Ta—Takai! Cậu đang làm gì thế?"
Takai áp môi vào cổ Toyama, nhẹ nhàng gặm và đưa lưỡi lướt dọc theo cổ anh.
"L-Làm việc này ở đây không tốt đâu...A-Ai đó có thể đến, nên chúng ta không nên."
Toyama nói vậy, nhưng suy nghĩ của anh bị tê liệt bởi tiếng thở của Takai khi cô điên cuồng liếm cổ anh, và bởi mùi thơm đặc trưng của phụ nữ, khác với dầu gội hay xà phòng cô dùng.
"Nó có vị hơi mặn."
"Takai, nó bẩn lắm......"
"Nó không hề bẩn chút nào. Và nó không làm phiền tớ đâu."
Nói xong, Takai lại đưa lưỡi dọc theo cổ Toyama.
Cái chạm vào chiếc lưỡi nhầy nhụa của Takai kích thích não anh và truyền cảm giác khoái cảm xuống lưng Toyama.
"Yuki, nó đang chạm vào tớ......."
Phần thân dưới của Toyama phản ứng với sự kích thích trên cổ anh và anh vô tình vặn vẹo eo vì xấu hổ.
"Tớ sẽ không cho phép cậu."
Nói xong, Takai vòng tay quanh eo Toyama như muốn nói rằng cô sẽ không để anh đi.
"Nnnn."
Takai, người tiếp tục liếm cổ Toyama một cách chuyên tâm, ấn hông của mình vào phần thân dưới của Toyama và bắt đầu từ từ cọ xát vào đó.
Toyama có thể thấy hơi thở của Takai ngày càng trở nên gấp gáp và bắt đầu bị kích thích.
Thay vì dừng lại, Takai đưa tay xuống phần thân dưới của Toyama.
"Nn......Yuki thật tuyệt vời......."
Takai đặt tay lên chỗ phình ra trên quần Toyama và thở dài ngưỡng mộ rồi cuối cùng bắt đầu di chuyển tay lên xuống.
"Ta–Takai ...... dừng lại......việc này, không được đâu....."
"Tớ sẽ không dừng lại."
Bị lý trí thổi bay, Toyama vươn tay tới phần thân dưới của Takai và kích thích cô qua phần trên váy của cô.
"Aaa....."
Takai phản ứng bằng cách lắc người và tạo ra những tiếng động nhỏ đầy quyến rũ.
Toyama, người đang bị đẩy đến giới hạn, đưa tay vào trong váy của Takai──
"À ré? Có ai ở đây không?"
Cùng lúc cánh cửa thư viện mở ra, căn phòng tràn ngập âm thanh của một giọng nói quen thuộc.
"Toyama không có ở đây à?"
Giọng nói đó thuộc về Uehara, người lẽ ra phải đợi trong lớp học. Khi nghe thấy giọng nói của cô, máu của Toyama lạnh đi và ngay lập tức, anh lấy lại bình tĩnh. Nhận ra rằng Uehara không được phép nhìn thấy họ trong tình huống này, Toyama cố gắng tạo khoảng cách giữa mình và Takai.
──!?
Vào lúc đó, một cơn đau nhẹ chạy qua cổ Toyama.
Trong một tình huống có thể bị Uehara chứng kiến, Takai hôn vào cổ anh như thể rõ ràng cô định đặt một dấu hôn lên đó, rồi cô liếm môi một cách ngon lành và kéo cơ thể mình ra khỏi Toyama.
Đôi môi xinh đẹp của cô ướt đẫm nước bọt của chính mình, khiến vẻ mặt của Takai vô cùng dâm đãng.
"À, Touyama, cậu ở đây à? Cậu và Takai-san đang làm gì thế?"
Uehara, người đã tìm thấy Toyama và Takai, chạy đến chỗ họ nhưng có vẻ như họ đã tránh được trong gang tấc.
"Ồ, chuyện đó......Takai nói rằng cậu ấy không thể với tới được nên tớ đã giúp cậu ấy lấy cuốn sách."
Toyama bất chợt đặt tay lên cổ anh và giấu đi nơi anh đã bị hôn. Nó ướt và nhầy nhụa nước bọt của Takai.
"Toyama, cổ cậu bị sao vậy?"
Uehara dường như nhận thấy bàn tay không tự nhiên của Toyama đang chạm vào cổ mình.
"Không-không có gì......chỉ là.....tớ đang tự hỏi liệu mình có bị côn trùng cắn hay không."
"Fumm.....nghĩ lại thì, tớ nghe nói những cuốn sách cũ có côn trùng. Toyama, để tớ xem nào."
Côn trùng trong sách không cắn người, nhưng trừ khi người đó là mọt sách như Takai thì Uehara sẽ không biết điều đó.
"Không-không, tớ ổn."
"Nào, để tớ xem nào."
Toyama từ bỏ ý nghĩ rằng nếu anh từ chối cho cô xem, cô có thể sẽ nghi ngờ anh và anh từ từ hạ bàn tay đang đặt trên cổ mình xuống.
"À, bị cắn thật rồi. Tất cả đều màu đỏ."
Uehara chăm chú nhìn vào cổ anh mà không hề nghi ngờ rằng đó là dấu hôn của Takai. Tuy nhiên, thực chất đó là một dấu hôn và Toyama cảm thấy tội lỗi khó tả khi nghĩ rằng Uehara đang nhìn vào nó.
"À ré? Nó hơi ướt."
Nhịp tim của Toyama nhảy lên khi Uehara chỉ vào cổ anh, nơi ướt đẫm nước bọt của Takai.
"Chà, đó là......có lẽ là do tớ đã đổ mồ hôi khi sắp xếp giá sách."
"Đây, lau bằng cái này đi."
Đó là một lời bào chữa cay đắng nhưng Uehara không hề nghi ngờ và lấy một chiếc khăn tay từ trong túi váy đưa cho anh để lau mồ hôi.
"Không, không, thế này ổn mà."
"Cứ dùng nó đi."
"Okay... cảm ơn cậu."
Toyama nhận chiếc khăn tay với cảm xúc lẫn lộn về hành động vô đạo đức khi lau nước bọt cho Takai bằng chiếc khăn tay mượn thiện chí của Uehara.
"Cảm ơn cậu. Tớ sẽ giặt nó và trả lại cho cậu sau."
"Ồ, cậu không cần phải giặt nó."
Chiếc khăn tay sau đó được lấy khỏi tay Toyama ngay lập tức mà không cho anh thời gian để từ chối.
"Một chiếc khăn tay có dính mồ hôi của Toyama trên đó.....Fuhehe."
"Eee? Uehara-san, vừa nãy cậu vừa nói gì thế?"
Uehara lẩm bẩm vài lời với vẻ mặt hơi nhếch nhác khi nhét chiếc khăn tay vào túi nhưng Toyama dường như không nghe thấy.
"Không có gì! Nhưng cậu đã làm xong việc của mình chưa?"
Như để che đậy cảm giác tội lỗi của mình, Uehara vội vàng chuyển chủ đề.
"Việc còn lại chỉ là đặt những cuốn sách đã trả lại lên kệ nên sẽ mất thêm chút thời gian."
"Vậy tớ sẽ giúp cậu, sẽ nhanh hơn phải không?"
Uehara đề nghị giúp dọn dẹp.
"Tớ sẽ giúp cậu đặt lại chúng. Tớ biết hầu hết sách ở đâu nên cách đó nhanh hơn. Uehara-san, đợi trong lớp nhé."
Takai, người đã im lặng cho đến bây giờ, đề nghị giúp đỡ thay Uehara, nhưng lời nói của cô ấy giống như một áp lực không thể cưỡng lại được.
"H-Hiểu rồi... Vậy thì Takai-san, làm ơn nhé. Tớ sẽ đợi trong lớp học."
Uehara rời thư viện, thất bại trước áp lực của Takai.
"Không phải sẽ tốt hơn nếu Uehara-san cũng giúp sao?"
"Yuki có muốn ở bên Uehara-san nhiều hơn không?"
"Không phải như vậy, nhưng..."
Toyama cảm thấy Takai hiếm khi xúc động như vậy.
Toyama cảm thấy Takai, một cách bất thường đối với cô, dường như đang xúc động.
"Yuki nè, vừa nãy cậu có hào hứng không?"
"Hở? Đúng.....tớ rất phấn khích......."
"Tốt......bởi vì tớ cũng rất hào hứng. Vậy nên......hãy tiếp tục ở phòng tớ nhé, được chứ?"
Sự phấn khích vốn đã nguội lạnh khi Uehara xuất hiện trong thư viện lại bùng lên với lời nói của Takai và Toyama cảm thấy cơ thể mình nóng lên.
Tuy nhiên, hôm nay có điều gì đó kỳ lạ ở Takai. Nhận lời mời hát karaoke, để lại dấu hôn trong thư viện, tỏ ra quyết đoán và chiếm hữu, Toyama cảm thấy cảm xúc của Takai đã trở nên bất ổn.
"Mọi người đang đợi chúng ta đấy, chúng ta dọn dẹp rồi quay lại lớp thôi."
Đây không phải là lần đầu tiên Toyama không hiểu Takai đang nghĩ gì. Vì thế anh không nghĩ sâu xa hơn nữa.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ của ủy ban thư viện với sự cộng tác của Takai, Toyama đang đi bộ cùng Uehara và hai người khác về phía trước nhà ga.
Trong nhóm này chỉ có hai nam giới là Toyama và Chihiro. Chihiro thoạt nhìn có vẻ là một cô gái, nhưng hiện tại cậu ấy đang mặc một chiếc áo khoác nam. Vì vậy, mặc dù không thể coi cậu ấy là con trai, nhưng đối với người xem, nó có thể trông như thể một chàng trai có vẻ ngoài bình thường đang đi cùng bốn cô gái.
Sự tương phản giữa Uehara, Aizawa và Chihiro trong nhóm ba người với cặp Toyama và Takai có vẻ ngoài giản dị được thể hiện rõ ràng. Nó giống như âm và dương vậy.
"Takai, hôm nay cậu bị sao vậy? Thật bất thường khi cậu đi chơi với tụi tớ."
Sự thay đổi trái tim nào đã xảy ra với Takai, người thậm chí còn cô đơn hơn cả Toyama?
"Không có gì đặc biệt. Uehara-san cứ khăng khăng như vậy và điều đó thật rắc rối nên tớ không còn lựa chọn nào khác."
"Haha, chúng ta đi thôi nào."
Đó là một lời bào chữa điển hình của Takai không mấy tế nhị.
Takai vẫn im lặng trước nhận xét đầy ngụ ý của Toyama.
Mặc dù đúng là Uehara vẫn kiên trì nhưng nếu Toyama là người mời, rất có thể anh đã bị từ chối. Tuy nhiên, Uehara đã khéo léo đi sâu vào trái tim Takai và thu hút được phản ứng tích cực từ cô.
Rõ ràng là Uehara thực sự muốn làm bạn với Takai mà không cần cân nhắc lợi nhuận hay thua lỗ.
Vì vậy có lẽ Takai cũng có thể thấy Uehara không có ác ý và đang dần mở lòng với cô ấy.
Khi họ đến quán karaoke, nó trở thành buổi biểu diễn của Uehara và Aizawa. Vì là những người thường xuyên đi hát karaoke nên cả hai có sự phối hợp ăn ý và quen với việc ca hát.
Trong khi Uehara và Aizawa hát ba bài, Toyama và Chihiro hát một bài với nhịp điệu riêng.
"Cậu định hát gì thế, Takai-san? Hử? Cậu không biết nhiều bài hát? Nhìn xem, bài này nổi tiếng, chắc hẳn cậu cũng biết phải không?"
Kể từ những ngày học sơ trung, Takai đã đề cập rằng đã lâu rồi cô mới đi hát karaoke. Lúc đầu, cô lặng lẽ nghe người khác hát nhưng sau đó Uehara đề nghị cô cũng nên hát nên họ đã chọn một bài hát cùng với Takai.
Cuối cùng cũng đến lượt Takai hát.
Toyama, người chỉ từng nhìn thấy Takai trong lớp học hoặc thư viện đang đọc sách hoặc trên giường trong tình trạng lộn xộn, cảm thấy sảng khoái khi nhìn thấy cô cầm micro và tỏ ra lo lắng.
Hát xong, Takai ngồi xuống ghế sofa với vẻ mặt nhẹ nhõm.
"Thật hay đó, Takai-san! Giọng hát của cậu thật đáng yêu."
Uehara đưa ra những lời khen ngọt ngào, nói rằng Takai trông rất dễ thương khi hát. Takai khi nghe điều này có vẻ khá xấu hổ nhưng trên khuôn mặt vô cảm thường ngày của cô lại có một chút hạnh phúc, cho thấy rằng đó không chỉ là ảo ảnh.
Takai có giọng hát hay dù cô không quen hát. Chihiro cũng giỏi và chỉ có Toyama mới có sự đánh giá tinh tế.
Toyama cảm thấy hơi chán nản, nghĩ rằng mình thực sự chẳng có gì để cống hiến.
"Toyama, cậu chán nản chuyện gì thế?"
Uehara, người đang ngồi cạnh Toyama, lo lắng nói với anh.
"Không, mọi người đều hát hay cả."
"Ngay cả Toyama cũng có thể trở thành một ca sĩ giỏi nếu luyện tập. Tất cả chỉ là làm quen với nó thôi."
"Mọi chuyện là như vậy à? Tớ nghe nói bệnh điếc âm thanh không thể chữa được."
Về cơ bản, Toyama bị điếc âm thanh và liên tục bị mất cao độ.
"Không sao đâu...miễn là Toyama thích thì đừng lo lắng về điều đó. Nếu luyện tập, cậu sẽ khá hơn ở một mức độ nào đó... Lần sau luyện tập cùng nhau thì sao, chỉ hai chúng ta thôi?"
Uehara-san tình cờ mời Toyama.
"Đúng rồi, lần sau chúng ta cùng đi hát karaoke nhé."
Biết được tâm tình của Uehara, Toyama băn khoăn không biết phải trả lời thế nào, nhưng để không khiến cô có quá nhiều hy vọng, anh đã trả lời hơi vòng vo.
"Chậc, tệ quá! Đó là một lý do chính đáng để ở một mình với Toyama."
Uehara có thể đã nói điều này nhưng có vẻ không đặc biệt thất vọng.
"Nnnーvui quá. Nó khác với nhóm thường ngày của chúng ta nên tớ cảm thấy rất sảng khoái."
Sau khi rời quán karaoke và đi bộ đến nhà ga, Aizawa lẩm bẩm trong khi đứng thẳng lưng.
"Cuối cùng thì Karaoke cũng vui mà. Nó làm giảm căng thẳng và tớ rất vui khi nghe Takai-san hát."
Cuối cùng, Takai chỉ hát một bài, phần lớn do Uehara và Aizawa hát.
"Cậu có thích nó không, Takai-san"
Uehara hỏi Takai.
"Nn...nó ổn.."
Đó là một đánh giá tế nhị nếu hỏi một người bình thường, nhưng nếu Toyama coi đó là ý kiến của Takai, anh nghĩ nó khá tốt cho cô.
"Uun! Vậy thì tớ vui rồi. Lần sau chúng ta hãy cùng nhau đi đâu đó nhé."
Uehara mỉm cười, có lẽ đã nhận ra rằng điều đó rất vui đối với Takai.
Takai im lặng gật đầu
Toyama và Takai đi cùng một tuyến tàu nhưng ba người còn lại đi khác tuyến nên họ chia tay nhau trước nhà ga và mỗi người về nhà.
Toyama hứa sẽ đến phòng Takai trong thư viện sau giờ học.
Ngồi cạnh Takai trên ghế tàu, Toyama vừa phấn khích vừa bồn chồn vì những sự kiện xảy ra trong thư viện và nghĩ về hành động sắp làm với Takai.
Có lẽ biết được cảm giác của Toyama nên Takai, người ngồi cạnh anh, bất ngờ nắm lấy tay anh.
Bàn tay của Takai mềm mại và hơi ấm.
──Có phải Takai cũng đang mong chờ chuyện đó sắp xảy ra không?
Sau khi xuống tàu, hai người im lặng đi dọc con đường đêm tối.
Dù không trò chuyện nhưng đó cũng là khoảng thời gian vui vẻ đối với cả hai người.
"Đợi ở đây một lát."
Toyama đến trước Tư gia Takai và cô vào trước để đảm bảo không có ai ở nhà.
"Nnn, không có ai ở nhà, vào đi."
Nghe thấy lời Takai vừa bước ra khỏi cửa, Toyama được cô dẫn vào nhà.
Hai người họ, được thúc đẩy bởi sự phấn khích từ hành động của họ trong thư viện, say mê tìm kiếm nhau hơn bao giờ hết và cuối cùng kiệt sức khi nằm khỏa thân trên giường.
"Liệu Takai có tiếp tục đi chơi với Uehara-san và những người khác khi họ mời cậu không?"
Toyama muốn biết sự thật về việc Takai hôm nay đi hát karaoke là ngẫu hứng hay tâm trạng của cô đã thay đổi.
"Tớ không biết. Nhưng.....Hôm nay tớ đã đi hát karaoke với mọi người và lần đầu tiên sau một thời gian dài tớ nghĩ thật vui khi được ở trong một nhóm lớn."
"Tớ hiểu rồi.......Thật vui khi nghe điều đó. Nếu Takai có thể tiếp tục tương tác với ai đó theo cách này, dù chỉ một chút thôi, tớ cũng sẽ rất vui."
Thoạt nhìn có thể thấy rõ ràng rằng môi trường gia đình của Takai có tác động tiêu cực đến cô.
Nhưng không đời nào Toyama, một học sinh cao trung đơn thuần, có thể can thiệp vào gia đình cô và điều duy nhất anh có thể làm là đảm bảo rằng ít nhất cô cũng được hưởng cuộc sống học đường của mình.
"Uun......cũng như Yuki gần đây đã thay đổi, tớ cũng vậy....."
Takai không nói nốt những lời còn lại.
Tuy nhiên, cho dù Takai không nói gì thì Toyama cũng biết Takai muốn nói gì.
──Bởi vì tớ cũng giống như cậu.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro