Khi tuyên bố mùa mưa kết thúc, trường cao trung mà Toyama đang theo học đã bước vào kỳ nghỉ hè.
Kể từ khi lên năm hai, Toyama không có một phút nghỉ ngơi nào vì nhiều sự kiện quá sức. Mặc dù anh đã vui mừng trong chốc lát khi cuối cùng cũng có thời gian để đọc sách một mình, nhưng niềm vui của anh không kéo dài được lâu. Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, anh được chị gái của Takai, Rena, gọi đến và đi đến trung tâm mua sắm.
──Sao lại đúng vào đầu kỳ nghỉ hè chứ... Mình đã định lao vào đống sách chưa đọc mà.
Lý do Rena gọi anh là vì sinh nhật em gái cô sắp đến và cô đã nhắn tin cho Toyama nhờ giúp đỡ chọn quà.
──Nhưng nếu Rena nhờ mình giúp chọn quà thì mình không thể từ chối. Mình cũng muốn tặng quà, nên cả hai có thể cùng nhau chọn thì tốt.
Vì những lý do như vậy, Toyama quyết định chấp nhận lời mời của Rena.
✦
Khi đến nơi họp, Toyama nhìn qua đám đông để tìm Reina.
──Chị ấy kia rồi!
Rena là mỹ nữ có thân hình tuyệt vời, khiến cô nổi bật. Ngay cả từ xa, cô vẫn có thể dễ dàng bị phát hiện.
"Onee-san, xin lỗi vì đã để chị phải đợi."
Rena ăn mặc rất đơn giản, cô mặc quần ống rộng màu be nhạt, áo cánh trắng với chất liệu vải mỏng từ vai đến tay áo, và đi giày cao gót màu trắng.
Là một sinh viên đại học, cô có một khí chất trưởng thành. Khi đứng cạnh Toyama, họ hẳn trông giống như một người chị gái xinh đẹp và một cậu em trai tầm thường.
"Toyama-kun, chị đã chán chờ đợi rồi nè. Là con trai mà để mỹ nhân như chị chờ đợi thì quả là tội lỗi."
Những câu thoại có chủ đích của cô vẫn mang tính kịch tính như thường lệ.
"Chúng ta vẫn còn thời gian trước giờ hẹn mà."
Những người kiểu này sẽ bị cuốn đi khi giao tiếp với họ, vì vậy tốt nhất là hãy bình tĩnh khi ở cùng họ.
"Thôi nào, Toyama-kun, em vẫn vô cảm như mọi khi. Thật sự chẳng vui vẻ gì cả."
"Khi em cố gắng bắt kịp năng lượng của chị, em cảm thấy như mình đang bị kiểm soát và em không thích điều đó."
"Sử dụng từ 『kiểm soát』 nghe có vẻ tệ nhá. Chị chỉ muốn có một khoảng thời gian vui vẻ thôi."
"Cảm ơn chị hôm nay đã mời em. Nhờ chị mà em không bỏ lỡ sinh nhật của Takai mà không biết."
Cô hơi phiền phức nhưng vì Toyama rất biết ơn nên anh cần phải thể hiện sự tôn trọng trong vấn đề đó.
"Toyama-kun và chị không có mối quan hệ như thế nên không cần phải lo lắng đâu."
"Thế em và chị có quan hệ thế nào?"
"Ờ thì, em là bạn trai của em gái chị, vậy nên chúng ta giống như gia đình vậy."
Rena không biết bản chất chính xác của mối quan hệ giữa em gái mình và Toyama. Do đó, có thể hiểu được tại sao cô lại nghĩ như vậy.
Toyama cảm thấy đau nhói ở ngực khi bị nhầm là bạn trai của Takai. Anh thầm cảm thấy tội lỗi.
"Ara, em im lặng rồi. Vậy em không phải là bạn trai em ấy sao?"
"À... nó kiểu thế."
Rena rất nhạy bén. Có lẽ cô hiểu rằng mối quan hệ giữa Toyama và Takai không giống như mối quan hệ lãng mạn thông thường.
"Có vẻ như em hơi không chắc chắn... Chà, có thể có nhiều lý do nên chị sẽ không hỏi thêm."
Rena luôn nhạy bén như vậy. Thực tế là cô không tiến xa hơn là một trong những điểm mạnh của cô. Có vẻ như cô xử lý tình huống với sự hiểu biết rằng mọi người đều có hoàn cảnh riêng.
"Được rồi, chúng ta sẽ đi mua sắm sớm nhé? Lẹt gô!"
──[Lẹt gô...] á, em vẫn chưa hiểu tại sao chị lại có nhiều năng lượng đến vậy đó, Onee-san.
"Nào, Toyama-kun, nói 'Lẹt gô' luôn đi.
──Chị ấy đang bảo mình cũng phải nói thế sao...?
"L-Lẹt gô..."
──Cảm giác này có chút ngượng ngùng...
"Giỏi lắm."
Đúng như dự đoán, dù có chống cự thế nào thì Toyama vẫn nằm trong tầm kiểm soát của Rena. Anh cảm thấy một cảm giác sợ hãi từ Rena.
✧
Khi bước vào trung tâm mua sắm, hai người đi dạo xung quanh trong khi chọn quà sinh nhật cho Takai.
"Toyama-kun, em định mua gì thế?"
"Em đang định hỏi chị về điều đó."
Toyama chỉ biết sở thích của Takai là đọc sách.
"Nếu không phải chính mình lựa chọn, Yumi sẽ không vui đâu."
"Em chỉ nghĩ đến sách thôi. Vì đọc sách là sở thích của Takai... Em chưa từng tặng quà cho con gái, nên không biết tặng gì thì tốt nữa."
"Được rồi, để chị gợi ý cho em nhé. Yumi cũng thích chụp ảnh."
"Aaa! Nghĩ lại thì, cậu ấy đã cho em xem máy ảnh kỹ thuật số của cậu ấy trước đây!"
Mặc dù Toyama đã hoàn toàn quên mất, nhưng dường như có điều gì đó đã đánh thức trí nhớ của anh và anh lấy smartphone ra để bắt đầu tìm kiếm.
"Chà, gợi ý đó có giúp ích em không?"
"Vâng, rất hữu ích đó. Cảm ơn chị nhé. Lát nữa chị có thể đi cùng em đến cửa hàng điện tử không?"
Trung tâm mua sắm mà họ đang ở có một cửa hàng điện tử là một trong những đơn vị thuê mặt bằng.
"Oo, em đã quyết định rồi à? Chị vẫn chưa nghĩ ra nên mua gì."
Nghĩ đến Rena, Tooyama nghĩ rằng cô có thể đã đưa ra quyết định nhưng có vẻ như vẫn chưa có gì được hoàn tất.
"Em nghĩ là với tính cách của chị, chị đã quyết định từ lâu rồi."
"Quyết định khi ngắm hàng trực tiếp thú vị hơn."
"À, em hiểu rồi."
Toyama nhớ lại lần đi mua sắm với Takai và Uehara. Anh biết rằng ngay cả khi không mua gì, chỉ cần nhìn xung quanh cũng có thể thấy vui.
"Ồ, Toyama-kun hiểu á? Đúng như dự đoán, nam sinh nổi tiếng có khác nhể."
"C-Chà, việc em có nổi tiếng hay không cũng không quan trọng."
"Điều đó không đúng. Tận hưởng việc chỉ ở bên nhau là điều quan trọng đối với người cộng sự. Em không muốn đi hẹn hò với một người trông buồn chán hoặc khó chịu đâu nhỉ?"
"Phải..."
"Vậy thì, chỉ cần đi dạo chơi là vui rồi, đó là cộng sự tuyệt nhất. Theo nghĩa đó, có vẻ như chị cũng sẽ hợp với Toyama-kun ha?"
"N-Nè, đợi đã, Onee-san!? Chúng ta hãy dừng cái kiểu nói chuyện đó lại đi!"
Rena bắt đầu đan tay mình vào cánh tay Toyama.
"Đã như vậy rồi thì hãy tận hưởng ngày hôm nay như một buổi hẹn hò nhé."
"Tại sao lại thành ra thế này?!"
Như thường lệ, hành động của Rena thật khó hiểu và không thể đoán trước.
"Điều đó sẽ làm em vui, phải không?"
Vòng một của Reina có thể so sánh với Uehara. Toyama không cảm thấy khó chịu với cảm giác mềm mại trên cánh tay mình... thực tế, anh cảm thấy hơi vui, thể hiện khía cạnh khá đáng buồn của bản chất đàn ông.
"Mou..... hiểu rồi."
Toyama biết cô không phải là người sẽ nghe theo lời anh, nên anh bỏ cuộc. Cuối cùng, anh lại thấy mình thuận theo mong muốn của Rena một lần nữa.
✦
Toyama và Rena tiếp tục mua sắm tay trong tay. Toyama đã hoàn toàn đầu hàng và dường như đã chấp nhận tình hình.
"Vậy, Onee-chan, chị định tặng em gái món quà gì?"
"Chà, để xem nào... Chị không tìm được thứ gì nổi bật cả."
Sau khi ghé thăm một số cửa hàng quần áo và cửa hàng tạp hóa, có vẻ như cô vẫn chưa tìm được thứ gì đáp ứng được tiêu chuẩn của mình.
"À ré? Toyama và... Rena-san!?"
Đột nhiên, Toyama được gọi ra và khi anh quay lại, thiếu nữ với mái tóc hai bím quen thuộc đang đứng đó.
"A-Aizawa-san!?"
"Ara? Mika-chan. Lâu rồi không gặp."
Người vừa tiếp cận họ là Aizawa.
"Rena-san, lâu rồi không gặp. Sao hôm nay chị lại ở đây với Toyama thế?"
Ánh mắt của Aizawa hướng về Toyama, người đang khoác tay Rena. Đó là ánh mắt dường như đang hiểu lầm điều gì đó.
"Hôm nay, chị có buổi hẹn hò với Toyama-kun."
"R-Rena-san, làm ơn đừng nói những điều như thế! Nó sẽ dẫn đến hiểu lầm đấy?"
"Toyama... Cậu không phải là tên rác rưỡi đến thế chứ hả?"
Toyama muốn nói to rằng [Không phải vậy đâu] nhưng anh đã kiềm lại.
"Toyama-kun, em có đang quan hệ với nhiều cô gái ở khắp mọi nơi không?"
"K-Không, không phải thế! Không đời nào chuyện đó lại xảy ra được, đúng không...?"
Toyama đang suy nghĩ điều gì đó khiến cho lời phản biện của anh chậm lại.
"Hôm nay, tụi chị đến đây để mua quà sinh nhật cho Yumi."
Cuối cùng, Rena đã nói ra sự thật và Toyama cảm thấy nhẹ nhõm.
"Aaa, vậy à. Em cũng đến đây để mua quà sinh nhật cho Yumi."
"Ara, thật trùng hợp...chúng ta đều ở đây, sao Mika-chan không cùng tụi chị đi mua sắm nhỉ?"
"Đúng vậy...Được thôi, rất vui được tham gia cùng mọi người."
Toyama cảm thấy biết ơn vì sự hiện diện của Aizawa sẽ giúp anh tránh khỏi việc phải ở một mình với Rena.
"Tuyệt! Vậy thì đi thôi."
Với sự tham gia của Aizawa vào việc mua sắm, sự kết hợp của cả ba mang lại cảm giác khá mới lạ.
"Nhân tiện... Rena-san, chị định khoác tay Toyama đến bao giờ thế?"
Aizawa đặt ra một câu hỏi hợp lý cho Reina.
"Ara? Mika-chan cũng muốn khoác tay với Toyama-kun sao?"
"K-Không, không phải thế! Em hoàn toàn không có mong muốn khoác tay với Toyama!"
Aizawa kiên quyết tuyên bố lập trường của mình khiến Toyama rất lo lắng.
"Mika-chan, có vẻ như Toyama-kun không phải là mẫu người em thích ha."
"Ờ thì, đúng vậy."
"Khi cậu nói thẳng điều đó trước mặt tớ, tớ thấy hơi sốc đấy."
"Toyama-kun, không phải là hơi tham lam sao? Em đã có Yumi và Marika-chan mà nhỉ?"
Toyama và Aizawa im lặng trước lời nói của Rena.
"Ara? Chủ đề này bị cấm à? Fufu."
Rena biết rất rõ rằng cô đã đề cập đến một điều gì đó rõ ràng là không được phép. Cả Toyama và Aizawa đều hiểu điều này. Cô dường như đang thăm dò phản ứng.
"Nếu Onee-san vẫn chưa quyết định được quà thì em có thể đi mua sắm trước được không?"
Việc trì hoãn ở đây với những lời tán gẫu sẽ chẳng đưa họ đến đâu cả. Toyama quyết định trong đầu rằng họ nên hoàn thành việc này và rời đi càng sớm càng tốt.
"Cửa hàng điện tử nhỉ? Ờ ngay đó kìa, chúng ta đi thôi. Em cũng thấy ổn chứ, Mika-chan?"
"Vâng, em ổn."
Ba người họ chuyển đến cửa hàng đồ điện tử.
"Vậy, Toyama, cậu định tặng gì cho Yumi?"
Aizawa có vẻ tò mò về lựa chọn của Toyama.
"Ồ, tớ đang nghĩ đến việc mua cái này."
Toyama di chuyển về phía máy ảnh.
"Dây đeo sao?"
Nhìn thấy dây đeo dành cho máy ảnh kỹ thuật số, Aizawa nghiêng đầu. Có lẽ cô không biết sở thích của Takai là nhiếp ảnh.
"Takai có hứng thú với nhiếp ảnh. Tớ đã từng thấy rồi."
Toyama nhớ lại lần anh đến phòng Takai và giải thích với Aizawa.
"Vậy à... Tớ vẫn chưa biết nhiều về Yumi..."
Có vẻ như việc không biết sở thích của Takai đã ảnh hưởng đến Aizawa một chút.
"Đừng quá buồn về chuyện đó, Mika-chan. Chị nghĩ chỉ có gia đình mới biết về sở thích nhiếp ảnh của em ấy. Nhưng chị vui vì em cảm thấy buồn về Yumi! Điều đó làm Onee-chan vui lắm đó!"
Nói xong, Rena trìu mến ôm lấy Aizawa.
"N-Nè, Rena-san...──"
Vì thấp bé hơn nên khi Aizawa được ôm, mặt cô vùi vào ngực Rena.
"R-Rena-san, em không thở được!"
"Xin lỗi nhé. Mika-chan dễ thương quá, điều đó đã làm chị không chịu nổi."
"To-Toyama! Người này bị sao vậy!?"
Khẳng định lại sự hiểu biết của mình rằng Rena có vấn đề về không gian cá nhân, Toyama thở dài. Aizawa, người đột nhiên được ôm, đã rất ngạc nhiên.
"Ờ thì, chị ấy chính là như vậy đấy. Tớ cũng bị chị ấy chơi đùa... nên, Aizawa-san, cậu cũng nên từ bỏ đi."
Bất kể Rena có nghe được những gì Toyama nói hay không, cô vẫn tiếp tục bình luận rằng "Mika-chan thật nhỏ nhắn và dễ thương".
"Unn... Hiểu rồi. Tớ sẽ từ bỏ..."
Cuối cùng cũng thoát khỏi tay Rena, Aizawa và Toyama nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý.
Ba người họ đi quanh và cuối cùng Toyama đã mua món quà ở cửa hàng điện tử. Có vẻ như Aizawa cũng đã đưa ra quyết định. Với lời khuyên của Toyama, Rena cũng đã tìm được thứ mình đang tìm kiếm.
"Bây giờ tụi mình đã mua đủ những thứ cần thiết rồi, chúng ta hãy nghỉ ngơi ở quán cà phê vì hơi mệt rồi ha. Có một số việc chị muốn nói với cả hai em."
Biểu cảm nghiêm túc khác thường của Rena khiến Toyama và Aizawa không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.
Bộ ba bước vào quán cà phê và được chỉ đến một cái bàn.
"Lần này chị sẽ đãi cả hai em, nên cứ gọi bất cứ món gì mình thích nhé."
Đưa cho họ menu, Rena lên tiếng.
"Hôm kia chị cũng đối xử với em như vậy, em thấy ngại lắm. Em tự lo được nhiều như vậy."
"Đúng vậy á, Rena-san. Em có làm việc part-time nên không sao đâu."
Toyama và Aizawa nói với Rena rằng họ sẽ tự trả tiền.
"Không sao đâu, đôi khi cũng phải nhờ người lớn tuổi hơn chứ? Hơn nữa, hôm nay hai em giúp chị mua quà cho Yumi, coi như cảm ơn nhé."
"Vậy thì... hiểu rồi. Hôm nay tụi em sẽ để chị khao vậy."
"Toyama-kun, hôm nay em đã cho chị lời khuyên về món quà này, nên đây là cách tớ cảm ơn."
"Cảm ơn chị, Rena-san."
"Mika-chan, em luôn thân thiết với Yumi, nên đây là lời cảm ơn của chị."
"Ồ không, không phải vậy đâu... Em mới là người nên cảm ơn chị vì đã thân thiện với em."
Rena bày tỏ lòng biết ơn tới Toyama và Aizawa.
"Vậy, Onee-san, chị muốn nói chuyện gì với tụi em vậy?"
"Toyama-kun, em biết là Yumi bị điểm kém và cần phải học thêm phải không?"
"Vâng, em nghe trực tiếp từ cậu ấy."
"Còn em thì sao, Mika-chan?"
"Em nghe được từ Toyama."
"Chị hiểu rồi... Vậy thì, cuộc trò chuyện có thể sẽ rất đơn giản. Chị muốn hai em giúp Yumi học tập."
"Ý chị là muốn tụi em kèm cặp Takai à?"
Toyama, người không thực sự tự tin vào thành tích học tập của mình, cảm thấy hơi lo lắng.
"Chà... đó cũng là một phần lý do, nhưng gần đây em ấy có vẻ rất căng thẳng và chị nghĩ việc nhờ bạn bè tổ chức một buổi học có thể giúp em ấy quên đi mọi chuyện."
"Nếu vậy thì...em rất vui lòng giúp. Hôm nay chúng ta đã mua quà sinh nhật cho Yumi rồi. Thế này nhé, chúng ta chính thức lên lịch học nhưng để che đậy, chúng ta sẽ tổ chức tiệc sinh nhật bất ngờ cho cậu ấy nhé?"
Gợi ý của Aizawa khá phù hợp, vì lúc đó họ vừa mới mua quà sinh nhật.
"Đó là một ý tưởng tuyệt vời! Chị có thể trông cậy vào em về chuyện đó không, Mika-chan?"
Toyama cũng cho rằng đây là một ý tưởng hay.
"Okay! Cứ để cho em! Em cũng sẽ nói chuyện với Marika và người bạn Okita cùng lớp khác, người rất thân thiết với Yumi."
"Nếu Marika-chan cũng có thể đến thì chị cũng sẽ vui lắm!"
Quan sát lời nói và hành động của Rena, Toyama chỉ có thể thấy cô là một người chị chu đáo, quan tâm sâu sắc đến em gái mình. Toyama tự hỏi liệu có phải Takai và Rena đã hiểu lầm hay không, và liệu hai người có chỉ đơn giản là đi ngang qua nhau không. Anh tự hỏi liệu Takai có hiểu lầm Rena không.
Nhờ ý tưởng của Aizawa, mọi người quyết định sẽ tổ chức một buổi học và một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ cho Takai.
◇
Vào ngày học, Toyama, Aizawa và Okita tụ tập ở nhà ga gần nhà Takai nhất. Aizawa cũng đã mời Uehara nhưng cô ấy đã từ chối, nói rằng cô ấy có kế hoạch khác trong ngày.
"Thật đáng tiếc khi Uehara-san không thể đến. Tớ thực sự muốn cùng nhau ăn mừng..."
Okita có vẻ thực sự thất vọng. Okita thẳng thắn và trung thực, nên rõ ràng là cậu ấy có ý như vậy.
"Chà, nếu cậu ấy có hẹn trước rồi thì chúng ta không thể làm gì được nhỉ? Đúng không, Aizawa-san?"
Toyama, người đã trực tiếp tham gia vào nhiều mối quan hệ khác nhau với Takai và Uehara, dường như tránh đi sâu vào chủ đề này và thay vào đó hướng cuộc trò chuyện về phía Aizawa. Có thể anh không muốn thảo luận quá nhiều về vấn đề này.
"Ờ thì, đúng vậy...kỳ nghỉ hè vẫn còn dài, chúng ta có thể tụ tập bất cứ lúc nào."
Aizawa có vẻ cân nhắc khi không đi sâu vào tình hình của Takai và Uehara, vì cô phần nào hiểu được hoàn cảnh của họ.
"Nhưng hôm nay có Chihiro ở đây thật là nhẹ nhõm. Cả tớ và Aizawa-san đều không thể dạy tốt được."
"Tại sao tớ cũng được đưa vào thế? Điểm của tớ còn tốt hơn Toyama mà."
Aizawa, người được nhắc đến cùng với Toyama, bĩu môi và tỏ vẻ không hài lòng, phồng má lên.
"Nhưng Aizawa-san nè, thứ hạng của cậu thấp hơn Takai đúng không?"
"C-Chà, đúng vậy, nhưng...điểm số không phải là tất cả mà nhỉ? Hiểu rồi chứ?"
Aizawa đáp trả lại lời nhận xét của Toyama và có vẻ hơi khó chịu.
"Ờm thì, tớ không chắc mình có thể dạy Takai-san đàng hoàng được không. Vậy nên, cả Yuki và Aizawa-san, hãy hỗ trợ tớ nữa nhé."
Đúng như dự đoán, Okita đã khéo léo giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, đảm bảo rằng cả hai bên đều cùng hội cùng thuyền.
Trong khi ba người họ trò chuyện và đi đến nhà Takai, thời gian trôi qua thật nhanh và trước khi họ kịp nhận ra, họ đã đến nơi.
"Đây là nhà của Takai-san...lần đầu tiên tớ đến đây đó."
"Aizawa-san, đây có phải là lần đầu tiên cậu đến nhà Takai không?"
Aizawa, người thường hòa đồng với mọi người, đã cho rằng cô đã từng đến nhà Takai trước đây, nên Toyama có chút ngạc nhiên.
"Cậu biết đấy, Takai không thực sự nói nhiều về cuộc sống riêng tư của cậu ấy."
"Phải, tớ chưa bao giờ nghe Takai-san nói về gia đình cậu ấy. Yuki và Aizawa-san, cả hai cậu đều đã gặp chị gái cậu ấy rồi nhỉ?"
"Chuyện đó thì... có rất nhiều điều tớ có thể nói, nhưng nhìn chung, chị ấy là một người tốt."
"Chị ấy có vẻ là người tốt... Chắc vậy ha?"
"Ngay cả sau khi nghe cả hai người nói, tớ vẫn khó có thể tưởng tượng được chị ấy là người như thế nào."
Nhìn thấy những đánh giá tinh tế của Aizawa và Toyama, Okita nghiêng đầu bối rối.
"Chihiro... cậu sẽ hiểu khi gặp chị ấy."
"Là vậy đó...giống như Toyama đã nói, cậu sẽ hiểu khi gặp chị ấy thôi."
Toyama và Aizawa nhìn chằm chằm vào khoảng không.
"Có chút... Tớ bắt đầu cảm thấy lo lắng khi gặp chị ấy..."
Hôm nay là ngày đầu tiên Okita gặp Rena. Đây là bí mật mà Toyama và Aizawa đã mong chờ từ lâu.
Khi Toyama bấm chuông cửa ở lối vào, Takai xuất hiện ở cửa.
Tất nhiên, buổi học hôm nay đã được chấp thuận trước. Tuy nhiên, bữa tiệc sinh nhật bất ngờ vẫn được giữ bí mật.
"Aizawa-san...Okita-kun, cảm ơn vì đã đến đây hôm nay. Tớ xin lỗi, Yuki... vì đã gây rắc rối cho cậu."
"Takai-san, không có vấn đề gì đâu. Nếu có gì không hiểu, cứ hỏi tụi tớ nhé. Yuki, Aizawa-san và tớ sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ."
Với vẻ mặt xin lỗi của Takai, Okita mỉm cười rạng rỡ. Đó là một biểu cảm dịu dàng có thể chữa lành chỉ bằng cách nhìn vào.
"Okita-kun, cảm ơn cậu. Hôm nay tớ trông cậy vào mọi người nhé."
"Vâng, để đó tớ lo!"
Không hiểu sao hôm nay Okita có vẻ hăng hái lạ thường. Toyama cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút khi biết rằng mình có thể tin tưởng Okita trong việc học.
"Mọi người hãy vào trong đi."
Được Takai thúc giục, cả ba người bước vào tư gia Takai.
"Xin lỗi vì làm phiền..."
Aizawa dẫn đầu vào lối vào, theo sau là Okita.
"Mika-chan, chào mừng! Chị đợi em lâu lắm rồi nè!"
Aizawa đột nhiên bị ôm chầm bởi Rena, người đang đợi bên trong.
"Kh, khoan đã, Rena-san, dừng lại đi!"
Aizawa vùng vẫy và ngọ nguậy, mắt cô hướng về phía Toyama trong khi bị bộ ngực đầy đặn của Rena nuốt chửng.
"Toyama-kun, chào mừng em đến đây. Cảm ơn em đã đến đây hôm nay nhé."
Trong khi chào hỏi Toyama, Rena vẫn chưa buông Aizawa ra khỏi tay cô.
"Onee-san... vẫn năng động như ngày nào..."
"Y-Yuki...Người này có thực sự là...chị gái của Takai-san không?"
Với giọng nói rụt rè, Okita thận trọng hỏi Toyama.
"Ừm, đúng vậy. Chị ấy là Rena-san, chị gái của Takai."
Nhìn thấy Aizawa trong tình trạng hiện tại, Okita vô cùng sửng sốt.
"Ờm, ừm... Em là Okita Chihiro, bạn cùng lớp của Takai-san. Hân hạnh được gặp chị."
"Dễ thương quá. Đúng gu của Onee-san rồi!"
Đúng như Toyama mong đợi, có vẻ như Rena thích Okita ngay từ cái nhìn đầu tiên. Toyama bắt đầu nghĩ rằng Rena có thể mở lòng với bất kỳ ai.
Với sự xuất hiện của Okita, Aizawa cuối cùng đã thoát khỏi sự kìm kẹp của Rena. Thay vào đó, Rena cố gắng ôm Okita, nhưng đúng lúc đó, cậu ấy trốn sau Toyama để thoát khỏi tình huống này.
"Yaan, Chihiro-kun, đừng chạy trốn!"
"K, khoan đã, Onee-san! Thật ngượng quá, làm ơn dừng lại đi!"
Giọng của Takai trở nên to hơn khi đáp lại hành vi kỳ lạ của Rena.
"Aizawa-san, Okita-kun, tớ thay mặt chị gái mình xin lỗi nhé. Chị ấy hơi khác thường."
Khi Toyama nghe Takai mô tả Rena là 『hơi khác thường』, anh cảm thấy có chút quen thuộc. Sau khi suy ngẫm, anh nhớ lại em gái Natsuki của mình và hiểu ra.
"Chị gái của Takai-san quả là một người khá là gì đó..."
Ngay cả Okita, người thường giữ bình tĩnh, cũng phải sửng sốt.
"Bây giờ cậu hiểu rồi chứ? Chuyện mà tớ và Aizawa-san đang nói đến."
"Unn, giờ thì tớ hiều rồi. Rena-san đáng sợ quá..."
Có vẻ như Okita nghĩ Rena là một người đáng sợ.
✧
Ba người được Rena giải thoát được dẫn đến phòng của Takai.
"Hơi bừa một chút, nhưng xin hãy vào trong."
Phòng của Takai, nơi Toyama bước vào sau một thời gian dài, vẫn còn một vài thứ. Chỉ có một số lượng lớn sách.
"Phòng của Yumi thực sự có rất nhiều sách."
"Đừng nhìn nhiều quá, ngượng lắm..."
Takai có vẻ hơi ngại ngùng khi có bạn vào phòng.
"Hôm nay, thật không may khi Uehara-san không thể đến. Thay vào đó, tớ sẽ cố gắng hết sức!"
Toyama và Aizawa rất biết ơn vì Okita đã truyền đạt nhiệm vụ khó khăn là thông báo rằng Uehara không thể đến.
"Hôm nay chúng ta không đến đây để chơi, nên chúng ta nên bắt đầu học sớm thôi."
Sau lời nói của Aizawa, buổi học bắt đầu.
Okita tập trung dạy Takai những môn mà cô bị điểm kém, trong khi Toyama và Aizawa hỗ trợ học tập.
Và khi sự tập trung của bốn người bắt đầu suy yếu, họ nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Mời vào."
Takai trả lời và Rena bước vào với một khay đựng đồ uống và đồ ăn nhẹ.
"Hay là nghỉ ngơi một lát nhé? Chị đã pha trà rồi."
Rena chuyển sự chú ý sang bữa tiệc sinh nhật khi cô bước vào phòng, đúng như họ đã lên kế hoạch trước.
"Nào, dọn dẹp bàn đi."
Rena sắp xếp những tách trà đã được dọn sạch sách tham khảo trên bàn.
"Mọi việc thế nào rồi? Việc học có tiến triển không?"
Ngay cả Rena, trong tình huống này, cũng không đùa giỡn. Cô dường như hoàn toàn nhận thức được bầu không khí.
"Ừm, Okita-kun và Aizawa-san giải thích mọi thứ một cách dễ hiểu."
Toyama chủ yếu chỉ quan sát, để lại mọi việc cho Okita và Aizawa.
"Toyama chỉ đang quan sát thôi, phải không?"
"Uầy, em hơi xấu hổ..."
Vào những lúc như thế này, Toyama quyết tâm học thêm một chút.
"Vậy sao...Toyama-kun, em cũng đang học chăm chỉ đấy chứ."
Rena hướng ánh mắt dịu dàng về phía Toyama. Anh cảm thấy đây chính là con người thật của Rena và anh bắt đầu nghĩ theo hướng đó.
Toyama liếc nhìn Aizawa.
"Yumi, sinh nhật vui vẻ!"
Nhanh chóng tạo ra một quả pháo hoa mừng sinh nhật nhỏ, Aizawa làm Takai giật mình và làm nổ nó. Toyama và Okita cũng làm theo, cũng nổ pháo hoa.
"Hở? Gì vậy?"
Bị bất ngờ bởi sự việc đột ngột này, Takai dường như đang vật lộn để bắt kịp suy nghĩ của mình. Có lẽ cô không ngờ rằng mình sẽ được tổ chức sinh nhật.
"Yumi... Chúc mừng sinh nhật. Đây, quà của tớ nè."
Aizawa đưa cho Takai món quà được gói cẩn thận mà họ đã mua cùng với Toyama và những người khác.
"Aizawa-san, cảm ơn nhé... Tớ có thể mở nó được không?"
"Tất nhiên rồi."
"Waaa, dễ thương quá.."
Món quà Aizawa tặng là một chiếc khăn tay.
"Aizawa-san... Cảm ơn cậu nhé. Tớ sẽ trân trọng nó..."
Lúc này, trái tim Takai đã tràn ngập niềm vui và cảm xúc.
"Chúc mừng sinh nhật anh, Takai-san."
Theo sau Aizawa, Okita đưa cho cô một món quà.
"Takai-san, tớ không chắc cậu có thích nó hay không... nhưng hãy mở nó ra nhé."
Món quà của Okita là một bộ dấu trang.
"Vì cậu đã đọc rất nhiều sách, Takai-san, nên dù cậu có đọc bao nhiêu cũng không đủ."
"Okita-kun, cảm ơn cậu nhé... Tớ sẽ đảm bảo sử dụng nó cẩn thận..."
Quá bất ngờ, nước mắt Takai trào ra và dường như sắp tràn ra ngoài.
Cuối cùng thì đến lượt Toyama.
"Takai... Chúc mừng sinh nhật. Tớ đã đau đầu không biết nên tặng quà gì, nhưng hãy nhận nhé."
Toyama đưa cho Takai món quà đã được gói sẵn.
"Yuki... Cảm ơn cậu nhé... Tớ có thể mở nó được không?"
"Chắc chắn rồi...Tớ nghĩ có lẽ cậu sẽ thích nó."
Mặc dù không có cơ sở, Toyama vẫn tin chắc Takai sẽ hài lòng.
"Một dây đeo...?"
Takai lẩm bẩm nhẹ nhàng khi cô cẩn thận mở gói quà và nhìn vào món đồ mình vừa lấy ra.
"Ừm, đây là dây đeo cho máy ảnh. Tớ nhớ máy ảnh kỹ thuật số của cậu không có dây đeo, nên tớ nghĩ cái này thời trang sẽ ổn... Cậu nghĩ sao?"
"Tớ rất vui..."
"T-Takai?"
Takai bắt đầu rơi nước mắt. Cô không thể kìm được những giọt nước mắt đã kìm nén vì cảm xúc dâng trào.
"Aaa, Toyama-kun làm Yumi khóc rồi."
Rena trêu Toyama nhưng lời nói của cô không hề có ý chế giễu, cô tự nhiên thốt lên khi chứng kiến cảnh tượng ấm lòng này.
"T-Takai... Cậu không cần phải khóc vì chuyện này đâu..."
Bị rơi vào tình huống Takai khóc, Toyama bối rối và không biết phải làm gì.
"Những lúc như thế này, em nên ôm em ấy. Toyama-kun, không sao đâu vì Onee-san đã chấp thuận rồi. Sao em không làm thử xem?"
Mặc dù Rena vẫn đang đùa giỡn, Toyama hiểu rằng cô cư xử như vậy để làm không khí vui vẻ hơn.
"Ờ thì, ngay cả khi Onee-san chấp thuận, em cũng không thể tùy ý ôm cậu ấy được..."
Ngay cả khi được Rena chấp thuận, việc ôm Takai ở nơi công cộng cũng không phải là lựa chọn của Toyama.
"Nếu Toyama không làm được thì tớ sẽ làm."
Aizawa đã tình nguyện và ôm lấy Takai.
"Yumi, đừng khóc, khuôn mặt đáng yêu của cậu không nên bị lãng phí. Đây, dùng khăn tay tớ đưa cho cậu lau nước mắt đi."
Aizawa nhẹ nhàng ôm Takai.
"Sẽ thật lãng phí nếu dùng chiếc khăn tay mà Aizawa-san tăng tớ để làm việc này..."
Takai có lo lắng về việc làm bẩn nó không?
"Cậu nên dùng nó vào những lúc như thế này. Đừng lo lắng về nó..."
Aizawa cầm lấy chiếc khăn tay và bắt đầu lau nước mắt cho Takai.
"Aizawa-san, cảm ơn cậu..."
Takai nhận lấy chiếc khăn tay mà Aizawa tặng và lau nước mắt.
"Ôi trời, cảnh đẹp quá đi mất. Nước mắt của Onee-san chảy dài rồi nè."
Mặc dù Rena trêu chọc suốt, nhưng nếu Toyama nhìn kỹ, có vẻ như mắt cô hơi ướt. Toyama có thể thấy rằng đằng sau sự trêu chọc, Rena có thể đang cố kìm nước mắt.
✦
Sau khi tặng quà trong lễ kỷ niệm sinh nhật, việc học bị hoãn lại. Khi nước mắt của Takai đã lắng xuống và mọi thứ đã bình tĩnh lại, buổi học kết thúc. Ba người họ đi đến lối vào để rời khỏi nhà Takai.
"Cảm ơn mọi người vì ngày hôm nay nhé. Chị nghĩ Yumi đã có một ngày sinh nhật vui vẻ. Đúng không, Yumi?"
"Ừm, cảm ơn mọi người vì ngày hôm nay. Đây là lần đầu tiên tớ ăn mừng như thế này và tớ rất vui đến nỗi khóc và cảm thấy xấu hổ..."
Ngay cả Toyama cũng lần đầu tiên thấy Takai thể hiện cảm xúc của mình đến mức này. Có vẻ như cô đã kìm nén cảm xúc của mình khá nhiều trong cuộc sống hàng ngày.
"Yumi, tụi tớ về nhé. Rena-san, tụi em trông cậy vào chị trong phần còn lại."
"Mika-chan, đừng lo lắng. Tụi chị sẽ có chút thời gian chị em và tiếp tục lễ kỷ niệm sinh nhật."
Với thái độ hiện tại của Rena, cô có thể sẽ đối xử tử tế với Takai. Có vẻ an toàn khi để mọi việc trong tay cô nàng.
"Rena-san, cảm ơn chị vì ngày hôm nay. Tụi em sẽ đi ngay bây giờ."
"Chihiro-kun, lại đến chơi nhé. Em thậm chí có thể ra ngoài chơi với Onee-san nữa."
"Eee, em bỏ qua chuyện đó nhé..."
Okita có vẻ rùng mình và từ chối lời đề nghị của Rena.
"Chihiro-kun đề phòng quớ ~ "
──Cảm giác déjà vu đó lại xuất hiện lần nữa...
Trong mắt Toyama, hình ảnh của Rena và em gái Natsuki chồng chéo lên nhau. Có thể Rena có độ tuổi tinh thần của một học sinh sơ trung không? Toyama thoáng suy nghĩ về điều này nhưng quyết định giữ nó cho riêng mình.
"Yuki, cảm ơn cậu đã tổ chức sinh nhật cho tớ hôm nay. Tớ thực sự rất vui."
Takai có vẻ nghĩ rằng Toyama là người đề xuất tổ chức tiệc sinh nhật.
"Là Rena-san đề xuất buổi học này đó. Chị ấy cũng nhờ tụi tớ tổ chức cho cậu, Takai."
Vì vậy, liếc nhìn Rena, Toyama tiết lộ sự thật với Takai.
"Nee-san..."
Takai có vẻ hơi ngạc nhiên khi cô quay sang nhìn Rena. Tuy nhiên, Rena vẫn giữ được bình tĩnh.
"Được rồi, tụi tớ về đây. Cảm ơn vì ngày hôm nay nhé."
Toyama kết luận với mọi người.
"Toyama-kun, hãy chăm sóc Yumi nhé."
Rena nhìn Toyama một cách nghiêm túc. Không biết cô có ý nói như một người yêu hay một người bạn.
"Vâng, đã hiểu."
Cho nên, Toyama chỉ có thể đáp lại bằng một từ đó. Anh không biết Takai và Rena cảm nhận thế nào.
"Xin phép về nhé."
Sau những lời đó, ba người họ rời khỏi nhà Takai.
✧
Sau khi Toyama và những người khác rời đi, trong phòng khách giờ đã yên tĩnh, Rena và Takai ngồi trên ghế sofa và nói chuyện.
"Tất cả bọn họ đều là những người tốt và Yumi may mắn có được những người bạn tốt."
"Unn... Em cũng nghĩ vậy."
"Chị nhẹ nhõm khi Yumi có những người bạn quan tâm đến mình. Chị sẽ phải báo cáo với Kaa-san khi bà ấy trở về rằng Yumi đã khóc."
Rena cố tình diễn đạt câu nói này theo cách tinh nghịch.
"Mou, xin hãy giữ bí mật với Okaa-san nhé."
"Aaa–cê cê. Nhưng nếu Kaa-san nghe bạn bè em ăn mừng vì em, bà ấy chắc chắn sẽ vui lắm. Vậy nên hãy nói với mẹ nhé, Yumi."
"Unn, hiểu rồi..."
Takai và mẹ cô gần đây đã hàn gắn mối quan hệ của họ bằng cách chia sẻ cảm xúc với nhau. Vì vậy, nếu Takai chia sẻ một câu chuyện vui, mẹ cô có thể sẽ vui.
"Yumi, quà chị tặng em đây."
Rena đưa cho Takai một chiếc hộp nhỏ được gói mỏng.
"Nee-san... Cảm ơn chị... Em mở được không?"
"Tự nhiên nhé."
Tháo dây ruy băng và mở gói quà, khi Takai mở hộp, cô thấy hai chiếc bút có màu sắc khác nhau bên trong.
"Đẹp quá...đây là... bút Swarovski à?"
"Ừm, một cặp bút Swarovski. Và...một trong số chúng là của chị... và..."
Rena lấy một trong hai cây bút từ trong hộp và nói rằng cô sẽ sử dụng nó.
"Bây giờ em và chị sẽ đấu với nhau."
Rena mỉm cười và cầm bút trên một tay.
"Cảm ơn mọi người đã tổ chức buổi học ngày hôm nay..."
"Em gái quan trọng của chị có vẻ đang gặp khó khăn, vì vậy chị chỉ giúp một chút để động viên tinh thần em thôi."
"Chị biết không... Em luôn cảm thấy mình thấp kém vì sự hiện diện của chị..."
Takai bắt đầu ngập ngừng nói về cảm xúc mà cô đã giấu kín cho đến tận bây giờ. Rena lắng nghe trong im lặng.
"Từ nhỏ, chị luôn vui vẻ, được nhiều người yêu mến, lúc nào cũng có rất nhiều bạn bè vây quanh. Em cứ nghĩ rằng tất cả những đứa bạn em từng chơi cùng khi còn nhỏ đều bị chị cướp mất. Em ghen tị vì em u ám, còn chị thì luôn tươi sáng."
Takai tiếp tục nói về những điều cô đã chia sẻ trước đó với Toyama, đầu cúi xuống.
"Ngay cả khi còn học sơ trung, Okaa-san dường như không quan tâm đến em, vì vậy em cứ tự hỏi sự tồn tại của chính mình là gì. Khi em tiếp tục sống theo cách đó, em ngày càng trở nên giống như một sự hiện diện vô hình."
Rena vẫn im lặng, để Takai nói mà không bị ngắt lời.
"Ngay cả sau khi vào cao trung, điều đó vẫn không thay đổi trong một thời gian... nhưng vào năm hai, em đã gặp Yuki. Cậu ấy đã tìm thấy em, như một sự hiện diện vô hình, trong thư viện... và điều đó khiến em hạnh phúc..."
"Cây bút này, Toyama-kun đã chọn. Em ấy nghĩ rằng em sẽ vui khi có một cây giống với chị. Em ấy đúng là người tốt. Chị có thể hiểu tại sao Yumi lại thích em ấy."
Rena im lặng lắng nghe cho đến lúc này, cuối cùng cũng lên tiếng khi tên Toyama được nhắc đến.
"Yuki đưa cho mình cái này..."
Takai nhìn chằm chằm vào cây bút trong tay và mỉm cười. Có lẽ cô đã nhìn thấy sự hiện diện của Toyama trong cây bút.
"Hôm nay, Marika-chan không đến, đúng không? Em có nghĩ ra lý do nào không Yumi?"
Takai đã nghe nói rằng Marika không thể đến vì có hẹn khác. Tuy nhiên, Rena cố tình hỏi Takai liệu cô có thể nghĩ ra lý do nào khiến Marika không thể đến không.
"...Em nghĩ Uehara-san... có lẽ thích Yuki. Không, cậu ấy chắc chắn thích. Vậy nên có lẽ cậu ấy khó đối mặt với em vì điều đó."
"Chà, rõ ràng là Marika-chan có tình cảm sâu sắc với Toyama-kun."
"Unn, cậu ấy không thực sự che giấu tình cảm của mình dành cho Yuki ở trường và mọi người trong lớp đều nghĩ rằng hai người họ đang hẹn hò."
"Các bạn cùng lớp không nghĩ là Toyama-kun và em đang hẹn hò sao?"
Rena tự hỏi tại sao các bạn cùng lớp của Takai không coi họ là một cặp. Mặc dù Takai có quan hệ tình dục với Toyama.
"Toyama và em... cả hai không hẹn hò..."
Takai đã quyết định kể cho Rena mọi chuyện. Sau khi biết được tình cảm thực sự của Rena dành cho cô ngày hôm nay, cô không ngần ngại chia sẻ mọi chuyện.
"Yuki và em... chỉ là mối quan hệ thể xác thôi..."
Takai đã thú nhận với Rena về bí mật giữa cô và Toyama.
"..Vậy à... khi quan sát Yumi, Toyama-kun và Marika-chan, chị có linh cảm rằng mối quan hệ của cả ba có phần phức tạp."
Bất chấp lời thú nhận gây sốc của Takai, Rena không hề ngạc nhiên.
"Nee-san sẽ không trách bọn em chứ?"
"Tại sao chị phải làm thế?"
"Nhưng...đây không phải là điều đáng khen ngợi đâu.."
"Chị tin rằng mình có khả năng phán đoán tốt khi nói đến con người. Ngay cả khi Tooyama-kun bước vào mối quan hệ như vậy với Yumi, thì rõ ràng là không chỉ để thỏa mãn ham muốn tình dục, không chỉ vì khía cạnh thể xác, mà chắc chắn có một số loại cảm xúc dành cho Yumi. Chị thực sự không biết đó là gì... nhưng nếu Toyama-kun tiếp tục giữ những cảm xúc đó dành cho Yumi, chị sẽ không lên án Yumi và những người khác."
Tuy nhiên, Rena vẫn tiếp tục.
"Chị không nghĩ đàn ông có xu hướng trở nên quá gắn bó với một người phụ nữ. Tất nhiên, chị không nói rằng mọi người đàn ông đều như vậy. Nhưng ngay lúc này, một cô gái quyến rũ như Marika-chan đã xuất hiện và chị tin rằng tình cảm của Toyama-kun đã trở nên bất ổn. Nếu Yumi chỉ đứng đó mà không làm gì cả, cán cân có thể nhanh chóng nghiêng về phía Marika-chan."
Lời nói của Rena thực sự rất thực tế. Trên thực tế, hiện tại, Toyama thấy mình bị thu hút bởi Uehara, người đang thể hiện tình cảm dai dẳng.
"Nee-san...em phải làm sao đây?"
Có lẽ Takai không biết phải làm gì.
"Yumi... Chị không thể hiểu được điều này với tư cách là một người không phải là một phần của ba người bọn em. Đây là vấn đề mà cả ba phải cùng nhau giải quyết. Có thể Yumi, em có thể trở thành người làm tổn thương người khác hoặc em có thể thấy mình rơi nước mắt. Đây không phải là những quyết định mà chỉ Yumi mới có thể đưa ra. Nhưng em biết đấy, chị sẽ luôn ủng hộ em, Yumi. Em là gia đình, là cô em gái quý giá của chị, vì vậy chị muốn em luôn mỉm cười và chị muốn em được hạnh phúc"
"Nee-san..."
Takai lắng nghe những lời Rena nói và bắt đầu để những giọt nước mắt đang dâng trào tuôn rơi không ngừng.
"Từ khi nào Yumi lại trở nên khóc nhè thế?"
Khi Rena nói vậy, cô ôm lấy đầu Takai.
"Chỉ là... rất nhiều cảm xúc đột nhiên tràn ngập cùng một lúc và em không thể dừng lại được..."
"Vậy à... ờ thì, chị đoán là không thể làm gì khác được."
Rena ôm chặt lấy cơ thể Takai trong khi khóc và đợi cô ấy bình tĩnh lại.
"Yumi, bây giờ em thấy ổn hơn chưa?"
"Unn..."
"Tốt... vậy chúng ta tiếp tục nói chuyện thêm một chút nhé?"
Đợi Takai bình tĩnh lại, Rena lại bắt đầu nói. Đầu Takai vẫn tựa vào ngực Rena.
"Marika-chan dễ thương quá, phải không? Em ấy tươi sáng, tận tụy với Toyama-kun, giống như một bông hoa hướng dương vậy."
Rena so sánh Uehara, người liên tục theo đuổi Toyama, với một bông hoa hướng dương.
"Unn....cậu ấy cũng rất nổi tiếng ở trường và có rất nhiều chàng trai thích Uehara-san."
"Nhưng Yumi cũng rất dễ thương. Chị đảm bảo điều đó vì chị đã nói vậy."
"Unn, nếu Nee-san đã nói vậy thì chắc chắn là sự thật rồi."
"Yumi, em là cô bé ngoan. Chị yêu em."
Takai cảm thấy nhẹ nhõm vì lời nói của Rena. Cô đã mang mặc cảm về chị gái mình trong một thời gian dài. Nhưng giờ thì đã qua rồi; Takai đã được tái sinh ngày hôm nay, trong khoảnh khắc này, nhờ lời nói của chị gái mình.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro