Vào ngày hẹn hò với Rena, Toyama đến địa điểm hẹn sớm một chút để đợi cô.
"Toyama-kun, xin lỗi vì đã để em phải đợi! Hôm nay em đến sớm hơn chị phải không? Ấn tượng, ấn tượng ghê á."
Toyama ngước lên khỏi smartphone và thấy Rena và Uehara bên cạnh.
"T-Toyama!?"
"U-Uehara-san!? Onee-san, hôm nay chị không đến một mình sao?"
Uehara cũng có vẻ hơi ngạc nhiên.
"Rena-san, chị cũng mời Toyama à?"
Có vẻ như Rena chưa thông báo cho Uehara rằng Toyama cũng sẽ đi cùng.
"Ồ, xin lỗi nhé. Chị thực sự quên nhắc đến Toyama-kun và Marika-chan."
Rena đã làm một hành động khá có chủ đích.
"Hay là... Toyama-kun muốn hẹn hò chỉ với mình chị thôi?"
Rena hướng ánh mắt về phía Uehara với vẻ mặt tinh nghịch.
"Muuuu..."
Uehara có vẻ không thích thú với lời nhận xét đó.
"Ờ thì, không tệ đâu mà, Toyama-kun. Em được hẹn hò với hai thiếu nữ xinh đẹp lận mà."
Nhìn thấu được ý định của Rena, Toyama nhận ra cô đang có ý định gì đó và thở dài.
"Được rồi, vậy thì đi thôi!"
Bất chấp sự lo lắng của Toyama, Rena dường như vẫn thấy vui vẻ.
✦
Ở lối vào trung tâm mua sắm nơi Toyama và Uehara đã đến xem phim trước đó, Rena đột nhiên dừng lại.
"À ré? Chúng ta không vào trong sao?"
Toyama, người chưa bước vào trung tâm mua sắm và đang nhìn xung quanh, nghiêng đầu trước hành động của Rena.
"Chờ chị chút... À, em ấy kia rồi!"
Khi phát hiện ra ai đó, Rena bỏ lại Toyama và Uehara phía sau và chạy nhanh về hướng đó.
Khi Toyama nhìn theo ánh mắt của Rena, anh nhìn thấy một thiếu nữ quen thuộc đang đứng ở đó.
──T-Takai!? Ôi, dính bẫy rồi...
"T-Takai-san!"
Từ phản ứng của Uehara, có vẻ như cô cũng không biết Takai sẽ ở đây. Rena đã sắp xếp mọi thứ một cách cẩn thận để tập hợp ba người này mà không ai biết. Cô đã cố tình thiết lập các điểm gặp mặt riêng biệt và chuẩn bị tỉ mỉ.
"Tại sao Uehara-san lại ở đây với cậu, Yuki?"
Đúng như dự đoán, Takai có vẻ cũng chưa nắm bắt được tình hình.
"Đây có phải là lý do tại sao Onee-san cố ý chỉ định nơi này là nơi gặp mặt không? Tớ cảm thấy có điều gì đó không ổn."
Có vẻ như Takai đã được bảo đến trung tâm mua sắm trước vì Rena có việc phải làm. Rõ ràng là Toyama và những người khác đã vô tình nằm dưới sự kiểm soát của Rena.
"Chà, đừng bận tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt nữa và hãy tận hưởng việc mua sắm nhé!"
Khi Rena tiến lên theo tốc độ của riêng mình, Toyama và những người khác chỉ có thể ngạc nhiên.
✧
Trong lúc mua sắm, Toyama cảm thấy bầu không khí có phần ngượng ngùng.
──Thành thật mà nói, mục đích của việc chị gái của Takai tập hợp chúng ta lại là gì?
Có vẻ như Rena không đến đây để mua thứ gì đó cụ thể. Cô chỉ ngắm cửa sổ suốt thời gian đó và không mua bất kỳ thứ gì.
Toyama thấy mình lạc vào những suy nghĩ khác nhau, không thể tận hưởng trọn vẹn việc mua sắm. Cả Uehara và Takai đều có vẻ không thoải mái khi ở cạnh nhau. Rena là người duy nhất hoạt bát và nhiệt tình.
✦
"Chị hơi mệt vì đi bộ và cũng khát nữa, nên chúng ta hãy nghỉ ngơi ở sân hiên ngoài trời nhé."
Có lẽ vì mệt mỏi vì phải đi qua nhiều cửa hàng khác nhau, Rena gợi ý đi uống gì đó.
Có vẻ như đều đồng ý, mọi người di chuyển đến sân hiên mở mà không phản đối nhiều, tìm một chiếc bàn có ô che.
"Toyama-kun, chị sẽ đãi. Em hãy lấy đồ uống từ xe bán đồ ăn đằng kia đi nhé. Chị muốn dùng trà đá."
Rena đưa cho Toyama một tờ 1000 yên, nhờ anh mua đồ uống cho cả bốn người.
"Một mình cậu không thể mang hết được đúng không? Tớ cũng giúp cậu."
"Uehara-san, cảm ơn nhé. Takai-san muốn uống gì?"
"Tớ cũng uống trà đá nhé."
"Hiểu rồi. Tớ sẽ quay lại ngay."
Toyama và Uehara hướng đến xe bán đồ ăn trước mặt.
"Nee-san, sao hôm nay chị lại tập hợp mọi người lại thế?"
Không phải là vô lý khi Takai thắc mắc. Rốt cuộc thì Rena đã sắp xếp các cuộc họp riêng để giữ bí mật.
"Không có gì đâu... Chị chỉ muốn đi mua sắm với mọi người thôi."
"Nghe điêu như thế nào ấy..."
Mặc dù Takai hiểu rằng Rena sẽ không nói sự thật ngay cả khi cô hỏi, nhưng cô vẫn không thể không chất vấn cô ấy.
"Onee-san, đây là tiền thừa của chị."
Toyama và Uehara quay lại với đồ uống trên khay.
"Rena-san đãi tụi em nhiều thế có ổn không vậy?"
Uehara hỏi một cách ngập ngừng.
"Không sao đâu, đừng lo lắng. Em giúp chị làm việc vặt mà, đây chỉ là một chút cảm ơn thôi."
"Được rồi, em rất vui lòng tận hưởng nó."
"Aaa! Thật lạnh và ngon! Nó làm mình sống lại!"
Trời nắng như thiêu đốt và nhiệt độ tăng lên đáng kể. Rena nhanh chóng uống hết cốc trà đá của mình bằng ống hút.
Takai và Uehara cũng vui vẻ giải cơn khát bằng đồ uống của mình.
"Bây giờ thì...Yumi và Marika-chan, chị sẽ mượn Toyama-kun một chút."
Sau khi uống xong, Rena đứng dậy và nắm lấy cánh tay Toyama, định kéo anh đi.
"Hả? Rena-san, chị định đưa Toyama đi đâu vậy?"
"Chị đang nghĩ đến việc mua một bộ đồ bơi và muốn nghe ý kiến của một chàng trai, vì vậy chị sẽ đưa em ấy đi cùng. Cả hai sẽ quay lại đây sau, nên hai em từ từ nhấm nháp đồ uống nhé."
"O, Onee-san?"
Bị Rena kéo đi, Toyama dường như không có tiếng nói trong vấn đề này khi anh bị kéo đi một cách cưỡng bức.
"Khoan, khoan đã, Onee-san?"
Toyama bị bắt đi một cách cưỡng bức, bỏ lại hai người phía sau, cả hai đều tỏ vẻ bối rối.
Takai và Uehara ngồi im lặng trong sự ngượng ngùng, cả hai đều có vẻ hơi lo lắng.
"Um... ờ thì, Takai-san, đây là...quà sinh nhật của cậu."
Giữa sự im lặng, Uehara cuối cùng cũng lên tiếng. Cô lấy ra một món quà mà cô đã bí mật mua trong chuyến đi mua sắm của họ và đưa cho Takai.
"Hử...? Ơ, Uehara-san... Ờm, cảm ơn nhé. Tớ có thể mở nó không?"
"Chắc chắn rồi..."
Takai ngập ngừng mở chiếc túi được gói trang nhã, để lộ một bìa sách thời trang bên trong.
"Waaa... thật đáng yêu... Uehara-san, cảm ơn cậu nhé..."
Không ngờ, món quà của Uehara lại khiến Takai mỉm cười.
"Takai-san, tớ xin lỗi vì không thể đến dự tiệc sinh nhật của cậu được."
"Không, đừng lo lắng về điều đó. Nếu cậu bận việc, thì không thể khác được."
Uehara dường như cảm thấy tội lỗi khi cô tránh nhìn Takai.
"...Thật ra, hôm đó tớ không có kế hoạch gì cả. Tớ chỉ thấy khó khăn khi phải đối mặt với cậu, Takai-san... Tớ không thể tự mình đi được."
"...Uehara-san...tại sao?"
Ngạc nhiên trước lời thú nhận của Uehara, Takai hỏi một cách bình tĩnh nhưng tò mò.
"..."
Uehara dường như đang gặp khó khăn trong việc diễn đạt, do dự không muốn nói.
"Nếu khó nói thì, Uehara-san..."
"Ờ thì, cậu thấy đấy... Khi tớ nghe tin Takai-san bị điểm kém, phải học thêm, và phải về nhà lúc 18 giờ tối, tớ không khỏi cảm thấy vui một chút! Tớ cảm thấy rất tệ về bản thân mình vì đã nghĩ theo cách đó, gian dối và xấu xí... và tớ ghét bản thân mình vì điều đó."
Cắt ngang lời Takai, lời thú nhận của Uehara bộc lộ cảm giác tìm thấy niềm vui trên sự bất hạnh của người khác, đúng như cô đã mô tả—loại tình cảm thấp kém nhất.
"Uehara-san..."
"Tớ nghĩ rằng nếu cậu bận rộn hơn với các lớp học thêm, sẽ có ít thời gian hơn cho cậu và Toyama ở bên nhau, và đổi lại, tớ có thể có nhiều thời gian hơn với cậu ấy... Tớ đã nghĩ theo cách đó... Tớ ghen tị với cậu, Takai-san, và tớ thậm chí còn có những suy nghĩ tồi tệ như vậy... Tớ thật lòng xin lỗi..."
Uehara-san mở đầu với vẻ mặt đau khổ, nước mắt trào ra.
Takai, người đang đối mặt với Urara, dịch sang chỗ ngồi bên cạnh cô ấy và ngồi xuống.
"Uehara-san... Người xin lỗi phải là tớ mới đúng."
Nhìn thấy Uehara mở lòng với nước mắt và bộc lộ cảm xúc thật của mình, Takai nhận ra rằng cô không thể che giấu thêm nữa. Đã đến lúc cô cũng phải nói ra sự thật.
Nếu Takai tiết lộ mối quan hệ thực sự giữa Toyama và cô, điều đó có thể dẫn đến một tình huống không thể cứu vãn với Uehara. Mặc dù vậy, Takai quyết tâm kể lại mọi chuyện và quay sang đối mặt với Uehara.
"Takai-san...tại sao lại..."
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc khác thường của Takai, Uehara cảm thấy lo sợ về những gì có thể xảy ra.
"Tớ... Tớ đã--"
✧
Takai đã thú nhận mọi chuyện với Uehara. Cô tiết lộ rằng cô và Toyama có mối quan hệ hoàn toàn về thể xác, rằng họ là bạn tình liên quan đến quan hệ tình dục.
"Nói dối..."
Nước mắt của Uehara ngừng rơi ngay lập tức trước lời thú nhận của Takai. Một sự im lặng bao trùm, như thể thời gian của Uehara đã đóng băng trong giây lát. Cú sốc của một tiết lộ như vậy có thể quá lớn đến nỗi cô phải vật lộn để xử lý nó.
"Takai-san... Cậu đang đùa phải không...?"
Uehara muốn đây chỉ là một trò đùa, nhưng Takai lắc đầu một cách tàn nhẫn.
"Không hề, nó không──!"
Uehara hoảng loạn đứng dậy và cố gắng bỏ chạy, nhưng Takai đã nắm lấy cánh tay cô và giữ cô lại.
"Uehara-san, nghe này!"
"Tớ không muốn nghe điều đó!"
Uehara cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Takai nhưng Takai giữ chặt cô.
"Làm ơn, hãy lắng nghe tớ!"
Takai giữ Uehara lại trong khi cố gắng thuyết phục cô ấy và Uehara vẫn tiếp tục chống cự một cách tuyệt vọng.
"Yuki bị thu hút bởi cậu, Uehara-san! Đó là lý do tại sao... Tớ muốn cậu lắng nghe đến cùng..."
Nghe lời Takai, Uehara đột nhiên ngừng phản kháng. Cô im lặng và ngồi xuống. Cô có thực sự muốn nghe những gì Takai nói không?
"Tớ đã ghen tị với cậu từ lâu rồi, Uehara-san. Cậu thông minh, nổi tiếng và tuyệt vời. Tớ luôn lo lắng rằng một ngày nào đó Yuki sẽ rời xa mình vì cậu. Vì vậy... tớ đã cắt tóc, tháo kính ra và cố gắng thu hút sự chú ý của Yuki. Tớ bắt đầu làm thêm để kiếm tiền để dành thời gian cho cậu ấy. Nhưng... ngay cả khi đó, sự hiện diện của cậu trong trái tim Yuki ngày càng mạnh mẽ hơn... và bất kể tớ có làm gì, tớ cũng không thể cạnh tranh với cậu..."
Takai đã trải nghiệm trái tim của một người không thể gắn kết chỉ bằng mối quan hệ thể xác, như một thỏa thuận 『bạn tình』. Mối liên kết bắt đầu giữa Uehara và Yuki không chỉ dựa trên sự gần gũi về thể xác, điều này khiến Takai vô cùng ghen tị và đố kỵ.
Thật đau đớn khi chứng kiến cảnh Takai tiếp tục trút hết những cảm xúc bị dồn nén.
Tuy nhiên, dù Takai có đau khổ đến mức nào thì sự thật vẫn không thay đổi là đã có một mối quan hệ thể xác giữa cô và Toyama. Takai không thể hiểu được nỗi đau khi người cô yêu có quan hệ thể xác với người khác.
Cuối cùng, cả Takai và Uehara đều không thể thực sự hiểu được nỗi đau khổ của nhau sâu sắc đến mức nào.
Trong khi Takai tiếp tục trút bầu tâm sự, Uehara vẫn im lặng, chỉ lắng nghe.
◇
Lý do Rena cưỡng ép đưa Toyama đi là để Uehara và Takai ở lại với nhau. Toyama không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghĩ theo cách đó.
"Bộ đồ bơi này thế nào?"
Rena lấy một bộ đồ bơi bắt mắt trên kệ, áp vào người mình và hỏi ý kiến Toyama.
"Onee-san, chị có thể tự mình chọn đồ bơi được không?"
"Ara? Sao thế?"
"Em chỉ tự hỏi liệu có ổn không khi để Uehara-san và Takai-san ở riêng với nhau."
"Toyama-kun có nhận ra rằng điều đó có thể không ổn không?"
Toyama, người cuối cùng đã nhận ra điều gì đó, im lặng.
"Xin lỗi, tôi muốn thử bộ đồ bơi này."
Trong khi Toyama vẫn im lặng không trả lời, Rena đã được nhân viên cho phép thử nó.
"Chị sẽ quay lại ngay sau khi thử xong, nên hãy đợi ở đó nhé, Toyama-kun."
Với bộ đồ bơi trên tay, Rena bước vào phòng thử đồ.
Phòng thử đồ chỉ có một tấm rèm và Toyama có thể nghe thấy tiếng Rena cởi đồ.
"Toyama-kun, chị muốn em xem thử nó trông thế nào sau khi chị thử nó. Em có thể nhìn qua khe hở của rèm cửa."
Rena yêu cầu anh thò đầu vào rèm.
"Không, làm ơn ra khỏi phòng thử đồ đi. Nếu em thò đầu vào đó, trông em sẽ giống như một kẻ biến thái mất."
"Có rất nhiều cặp đôi thò đầu vào phòng thử đồ nên không sao cả."
──Khoan đã, điều đó có thực sự bình thường không?
"Đến đây, nhìn xem!"
Tấm rèm phòng thử đồ mở ra trong giây lát và đầu Toyama bị nắm lấy và kéo vào bằng cả hai tay.
Hiện tại, tình hình của Toyama là đầu anh đang thò qua khe hở của tấm rèm vào phòng thay đồ.
──Uwaa..chị Rena có thân hình tuyệt vời... Không có gì ngạc nhiên khi chị ấy là người mẫu. Vòng ngực của chị ấy cũng tương đương với Uehara.
Toyama cảm thấy lạ khi ngay cả hành động có phần biến thái này cũng trở nên bình thường khi anh ở bên Rena.
"Toyama-kun...nè, em có thích Marika-chan không?"
Rena đột nhiên đưa ra một câu hỏi thẳng thắn cho Toyama.
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Rena, Toyama nhận ra rằng cô đã nhìn thấu mọi chuyện.
"...Không thể phủ nhận rằng em có tình cảm với cậu ấy."
Toyama, từ bỏ việc giữ bí mật với Rena, bắt đầu nói ra cảm xúc thật của mình.
"Vậy, em định chọn ai?"
──Có lẽ chị ấy đang nhắc đến em gái mình.
"Em không biết. Cả hai đều quan trọng với em nên em không thể lựa chọn."
"Em đang thành thật đấy à."
"Em tin rằng, mình không thể giấu chị điều gì được"
"Vậy à..."
──Rena-san biết cách thao túng người khác. Sẽ rất khó để lừa gạt một người như chị ấy.
"Chị không định chỉ trích em sao?"
"Tại sao chị phải làm thế?"
"Ờ thì, xét đến việc em đang so sánh cô em gái quý giá của chị với một cô gái khác, thì theo một cách nào đó, điều đó cũng có thể được coi là sống một cuộc sống hai mặt."
"Em có cố ý sống cuộc sống hai mặt không?"
"K-Không, không phải vậy... tất nhiên là không. Nhưng xét theo tình hình hiện tại, có thể hiểu được là nó có vẻ như vậy."
"Chị hiểu cảm giác của em mà, Toyama-kun."
"Cảm giác của em?"
"Đúng vậy, khi được một người chân thành và dễ thương như Uehara-san theo đuổi, thì cảm xúc của em dao động cũng là điều tự nhiên thôi."
"Đó có phải là từ kinh nghiệm cá nhân của chị không, Onee-san?"
"Nếu em muốn nghĩ theo cách đó thì chị cũng không bận tâm đâu."
"Là vậy sao..."
Mặc dù chỉ có sự khác biệt ba năm giữa Toyama và Rena, nhưng ba năm đó dường như đã tạo ra sự khác biệt về kinh nghiệm. Rena cảm thấy như cô đã trải qua rất nhiều điều vượt quá độ tuổi của mình.
"Đây là vấn đề mà ba em phải cùng nhau giải quyết. Chị không có ý mắng em đâu, Tōyama-kun. Một người ngoài cuộc như chị, không thể giúp em giải quyết mọi chuyện được."
"Chị khá trưởng thành đấy."
"Chị trông như vậy à? Vậy, em sẽ làm gì?"
Mặc dù Toyama đã gieo hạt giống này, nhưng thật khó để đưa ra câu trả lời ngay lập tức. Tuy nhiên, không hành động gì thì cũng là vô trách nhiệm. Thay vì chỉ đứng nhìn mà không làm gì, có vẻ như Rena đang thúc giục anh ít nhất hãy hành động.
"...Em sẽ quay lại nơi họ đang ở."
Nếu Toyama đến gặp Takai và Uehara ngay bây giờ, có lẽ mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn.
"Unn, cẩn thận nhé... Ồ, và chị mặc bộ đồ bơi này có đẹp không?"
Lúc này, việc hỏi ý kiến về đồ bơi có vẻ giống hệt Rena. Toyama cười thầm trong bụng.
"Nó rất hợp với chị đó. Đúng như mong đợi từ Onee-san. Vậy thì, em đi đây."
Bỏ lại khu đồ bơi, Toyama vội vã chạy đến chỗ hai người trên sân thượng.
"Để khen ngợi mình trong tình huống này... rốt cuộc thì mình thực sự giống Yumi mà. Sở thích của em gái cũng khá giống mình. Yumi, có vẻ như em sắp phải trải qua một thử thách lớn rồi."
Trong khi lo lắng cho em gái, Rena cũng hồi tưởng về bản thân mình trong quá khứ.
◇
"Haaa...Haaa..."
Sau khi chia tay Rena, Toyama chạy nhanh đến sân thượng nơi Takai và Uehara đang ở.
"Hai cậu đây rồi!"
Vì Takai và Uehara vẫn chưa rời khỏi chiếc bàn mà họ đã ngồi nghỉ trước đó nên anh nhanh chóng phát hiện ra họ.
"Takai, Uehara-san!"
Không nói một lời, Toyama chạy nhanh đến chỗ hai người đang im lặng.
"Yuki...?"
Gương mặt của cả hai đều lộ rõ dấu hiệu vừa khóc. Toyama có thể dễ dàng tưởng tượng ra cuộc trò chuyện của họ.
"Tớ đã kể hết mọi chuyện cho Uehara-san rồi."
"Là vậy sao..."
Toyama nhận ra rằng Takai đã quyết định tiết lộ mọi thứ, ngay cả khi điều đó có nghĩa là có khả năng mất tất cả. Nếu đúng như vậy, anh cần phải thể hiện sự quyết tâm tương tự với cả hai người.
Toyama đối mặt với Uehara với thái độ sẵn sàng bị lên án.
"Tớ xin lỗi vì đã im lặng ngay cả sau khi biết được tình cảm của cậu, Uehara-san. Tớ có thể đã làm một điều không thể tha thứ, nên cậu có thể khinh thường tớ..."
"Tớ...sẽ không ghét hay khinh thường cậu đâu."
Toyama đã chuẩn bị tinh thần bị Uehara mắng mỏ và thậm chí là tát.
"Tại sao...tớ lại làm những điều kinh khủng như vậy với cậu..."
"Tất nhiên rồi... Khi tớ nghe về mối quan hệ của cậu với Takai-san, đó là một cú sốc lớn và tớ cảm thấy rất buồn... Ngay cả bây giờ, nó vẫn đau đớn. Nhưng... nếu tớ từ bỏ cậu ngay bây giờ, Takai-san có thể sẽ đoạt lấy cậu mất. Đúng lúc cậu bắt đầu để ý đến tớ, đúng lúc tớ cuối cùng có thể đứng ngang hàng với Takai-san... Tớ không thể từ bỏ."
"Nhưng tớ là một tên khốn khiến Takai và Uehara-san phải cân nhắc, cậu biết điều đó mà?"
"Unn...anh là đồ khốn nạn và... tệ nhất..."
"Nhưng... tớ đã yêu một gã tồi tệ như vậy, nên tớ không thể làm gì khác... Chỉ vì thế, tớ không thể ghét cậu được..."
"...Ngay cả khi hiện tại tớ không thể lựa chọn giữa cậu và Takai-san?"
"Không sao đâu... Không sao đâu dù cậu không thể lựa chọn..."
"...Cậu cũng thấy vậy nhỉ, Takai-san?"
"Unn...Bởi vì tớ cũng thích Yuki..."
"Takai..."
Từ lần Toyama đến phòng Takai lần trước, cô đã rõ ràng hơn nhiều về tình cảm của mình dành cho anh. Toyama chưa bao giờ có thể đo lường được Takai cảm thấy thế nào trước đây, vì vậy anh rất vui khi cuối cùng đã hiểu.
Với sự chấp nhận mọi thứ của Takai và Uehara đề cập đến điều đó bằng cách ở cùng đẳng cấp với nhau. Uehara cuối cùng cũng có thể đứng ngang hàng với Takai. Bây giờ điều này có nghĩa là họ thực sự bắt đầu từ cùng một điểm không?
Sự cân bằng mong manh trong mối quan hệ của họ có thể sụp đổ chỉ vì một tác nhân nhỏ.
Khi đã bắt đầu hành động giữ thăng bằng bấp bênh này, cả ba người họ không thể quay lại được nữa.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro