V2C5: Trái Tim Bất Mãn Bắt Đầu Điên Loạn

Giờ tan trường đã trôi qua trong thư viện, Toyama đang ở trong một căn phòng riêng trong thư viện, văn phòng thủ thư, sắp xếp sách và tài liệu cũ.

"Mình nên làm gì với những cuốn sách cũ xung quanh đây?"

Bất cứ khi nào sách mới đến, chúng sẽ được đổi với sách cũ và sách cũ sẽ được cất trong phòng riêng. Toyama bị chôn vùi trong công việc giữa những cuốn sách cũ đó trong văn phòng thủ thư nơi chúng được cất giữ.

Khi Toyama bắt đầu tập trung vào nhiệm vụ, anh hướng ánh mắt về phía cánh cửa khi nghe thấy tiếng click. Một nữ sinh vừa mới ở trong thư viện vừa nãy đã bước vào phòng.

"Takai? Tớ tưởng cậu đã về rồi. Cậu có để quên gì không?"

Takai, người đã ở lại thư viện cho đến giây phút cuối cùng trước khi đóng cửa, đã mời Toyama 『cùng nhau đi bộ về nhà』 trên đường ra ngoài. Tuy nhiên, Toyama từ chối và nói rằng còn nhiều việc phải làm.

Vì lý do nào đó, Takai, người mà anh tưởng đã về nhà, đã quay trở lại.

"Uun, tớ nghĩ mình nên giúp Yuki."

"Hở? Mặc dù cậu không phải là thành viên của ủy ban thư viện, nhưng có vẻ hơi ngại khi để Takai giúp đỡ nhiệm vụ này."

"Đừng lo lắng về điều đó. Tớ chỉ cảm thấy muốn giúp đỡ thôi."

Takai gần đây đã bắt đầu giúp đỡ Toyama vì thích chạm vào sách, nhưng trước đây thì không như vậy.

Đây có thể là sự thay đổi nào trong trái tim?

"Chà... vậy thì, cậu có thể giúp tớ được không?"

"Unn!"

Khi Toyama hỏi, Takai nở một nụ cười mà cô thường không thể hiện.

Nụ cười đó khiến Toyama không khỏi bối rối. Nụ cười thường ngày gần như vô cảm của Takai là điều mà ngay cả Toyama cũng chưa từng thấy nhiều.

"Được rồi, tớ sẽ đọc tên sách và cậu có thể đánh dấu chúng trong danh sách đó được không?"

"Unn, hiểu rồi."

Toyama và Takai, những người đã bắt đầu sắp xếp sách, lần lượt tiến hành công việc. Khi hai người cùng nhau làm việc, tốc độ của nhiệm vụ đã tăng hơn gấp đôi. Toyama lại nghĩ rằng việc có hai thành viên ủy ban thư viện là thực sự cần thiết.

"Nhờ có Takai giúp đỡ, tớ có thể sẽ hoàn thành nhanh chóng. Cậu giúp tớ rất nhiều đó."

"Tớ rất vui. Thật thú vị khi nhìn thấy những cuốn sách cũ và những cuốn sách có tựa đề xa lạ."

Mặc dù Toyama không ép buộc Takai phải giúp đỡ nhưng anh cảm thấy hơi tội lỗi về điều đó. Nghe được những lời đó, lòng anh nhẹ nhõm hơn một chút.

"Hãy nhìn xem, cuốn sách này gợi lại những kỷ niệm."

Cuốn sách đó là tựa đề Toyama mượn cô khi lần đầu tiên anh đến phòng Takai.

"Ồ, phải ha... nó thực sự rất phổ biến và khó có được."

Cuốn sách Takai cầm hồi đó là một tựa sách nổi tiếng, luôn được ai đó mượn. Có người yêu cầu thêm nhiều bản sao nên Miyamoto-sensei đã mua vài bản. Giờ đây, cơn sốt cho vay đã lắng xuống, chỉ còn một bản được trưng bày trên kệ, số còn lại được cất riêng.

"Unn, cuốn sách này lưu giữ những ký ức kết nối Yuki và tớ..."

Nói đến đây, Takai nhìn Toyama.

"Um... sao lúc đó cậu lại mời tớ thế?"

Takai đã mời Toyama đến lấy sách và thậm chí còn cho anh vào phòng cô. Tất nhiên, lúc đó, Toyama đã định mượn sách và rời đi.

"『Muốn quan hệ tình dục không?』"

Lời nói phát ra từ miệng Takai. Lúc đầu, Toyama nghĩ có thể cô đang trêu chọc, nhưng không phải vậy.

Và ngày hôm đó, hai người đã quan hệ tình dục lần đầu tiên.

"Chà, chuyện đó...──"

Takai dừng những lời sắp thốt ra khỏi miệng mình. Sự do dự của cô hiện rõ, như thể cô đang cân nhắc xem có nên nói điều gì đó hay không.

"Đừng ép mình phải nói điều đó..."

"Bởi vì nó làm tớ hạnh phúc."

Takai lặp lại lời nói của mình, gần như lặp lại câu nói của Toyama.

"Hạnh phúc?"

"Vâng, dù ở lớp hay ở nhà, Yuki đều tìm thấy tớ, người từng hoà mình vào không khí. Tớ rất vui vì cậu đã đối xử với tớ như một con người."

Takai đang nói về cái gì vậy? Toyama thật khó hiểu. Takai đã ở trong tầm nhìn của Toyama trong thư viện và họ cũng đã trò chuyện. Sự hiện diện của Takai không giống như không khí, chắc chắn cô đang ở đó.

"Xin lỗi, tớ không hiểu Takai đang nói gì."

"Không hiểu cũng được. Nhưng nó quan trọng với tớ."

"Ừm... nhưng tớ biết ngày nào cậu cũng ngồi ở một chỗ trong thư viện và tớ cũng biết cậu thích loại sách nào. Vì vậy... sự hiện diện của cậu luôn ở trong tầm mắt tớ hàng ngày và không có gì là vô hình cả."

"Yuki, cậu đã tìm thấy tớ, người giống như không khí, và cậu đã biến tớ thành một thực thể hữu hình."

Má Takai đỏ bừng khi cô hạ thấp ánh mắt đáp lại lời nói của Toyama. Vẻ ngoài của cô trùng lặp với ký ức về cuộc trò chuyện đầu tiên của Takai với Toyama trong thư viện.

"Tớ rất lo lắng khi được mời vào phòng của cậu. Tớ tự hỏi liệu mình có thể vào được không."

"Ừm, tớ biết cậu đã nhận ra khi bước vào phòng con gái. Tớ hiểu rằng Yuki nhìn tớ như một con người, một phụ nữ và đang nhìn tớ một cách đúng mực. Và... tớ muốn biết liệu cậu có cần tớ không. Vì thế..."

"Vậy, mặc dù là lần đầu tiên của cậu, nhưng cậu lại làm thế với tớ sao?"

"Ừm, và kể từ đó, Yuki à, cậu luôn cần và ham muốn tớ. Nè, bây giờ Yuki còn cần tớ không? Cậu có ham muốn tớ không? Nếu cậu muốn, tớ sẽ làm bất cứ điều gì cho cậu."

Cũng giống như lần đầu tiên, Takai bắt đầu cởi dải ruy băng trên đồng phục của mình.

"Takai..."

Nhìn thấy khe ngực và đồ lót lộ ra ngoài chiếc áo sơ mi hở hang, sự tự chủ của Toyama bắt đầu sụp đổ.

Bị khóa vào khung cảnh có thể nhìn thấy qua chiếc áo, Takai nghiêng người lại gần Toyama.

Hơi đẫm mồ hôi hoặc có lẽ tỏa ra mùi thơm nữ tính hơn bình thường, Toyama ngửi thấy mùi đó từ Takai. Anh thấy mình bất động, không thể cử động.

──Mình có thể sẽ bị cuốn đi như hồi đó...dù sao thì đây cũng là trường học.

Nếu hành động như vậy bị phát hiện trong thư viện trường học, nó có thể không chỉ dẫn đến việc bị đình chỉ học. Dù biết là sai nhưng cơ thể Toyama vẫn không thể chống cự.

"Toyama-kun có ở đây không?"

──!!?

Khi âm thanh mở cửa thư viện vang lên, giọng Miyamoto-sensei gọi Toyama vang đến phòng thủ thư nhỏ nơi hai người đang ở.

Nếu cánh cửa được mở ra như thế này, nó sẽ để lộ Takai nhếch nhác. Sẽ không có lời bào chữa chính đáng nào. Trước khi Miyamoto-sensei bước vào phòng thủ thư, Toyama tự nguyện rời khỏi phòng và đóng cửa lại sau lưng.

"Miyamoto-sensei, chào mừng ạ."

"Toyama-kun, em đã sắp xếp xong đống sách đó chưa?"

"Chỉ còn một chút nữa thôi ạ."

"Vậy à, đã khá muộn rồi. Cô sẽ làm phần còn lại cho nhé?"

"K-Không đâu ạ, không cần phải nhờ đến Miyamoto-sensei đâu, em sẽ tự mình hoàn thành nó cho đến cuối cùng."

"Cô hiểu rồi...nếu vậy thì cô sẽ giao việc đó cho em."

Miyamoto-sensei do dự một lúc, nhưng có vẻ như cô đã quyết định giao việc đó cho Toyama.

"Vâng, xin hãy giao việc đó cho em."

"Vậy thì, cô sẽ quay lại phòng giáo viên vì cô vẫn còn việc phải làm. Sau khi xong việc, hãy khóa cửa và nhớ mang theo chìa khóa nhé."

"Đã hiểu rồi ạ."

Không kiểm tra phòng thủ thư, Miyamoto-sensei rời khỏi thư viện.

"HaaAaaa..."

Toyama thở dài và ngồi sụp xuống tại chỗ.

──Mình...mình tưởng là bị bắt rồi...

Toyama lau mồ hôi trên trán và lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm.

──Phải rồi, mình cần phải đưa Takai ra khỏi thư viện ngay lập tức.

"Takai, không có ai ở bên ngoài cả, nên cậu nên rời đi ngay đi──Uuu!?"

Khi Toyama mở cửa phòng thủ thư và bắt đầu nói chuyện với Takai, cô đột nhiên ôm anh và áp môi mình vào môi anh, khiến anh im lặng.

Takai, không chỉnh lại bộ đồng phục xộc xệch của mình, để hở phần trước áo ngực.

"Mmm... Yuki... tim tớ đang đập thình thịch..."

Trong tình huống có thể bị phát hiện, Takai, người đã tách môi ra, tỏ ra rất vui vẻ.

"T-Takai, chúng ta không nên làm chuyện đó vào lúc này..."

"Lần sau chúng ta tiếp tục nhé."

Takai chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch của mình và rời khỏi thư viện.

──Chuyện gì đang xảy ra với Takai gần đây vậy?

Cô không chỉ tỏ ra quyết đoán mà còn có vẻ tham gia vào các hành vi nguy hiểm, như cố gắng không sử dụng biện pháp an toàn và cố tiến triển trong trường. Đối với Toyama, hành động của cô giống như chơi trò cảm giác mạnh vậy.

Nếu lý do cô tìm kiếm sự chú ý của Toyama là do nhu cầu chấp nhận lẫn nhau, thì nó chỉ có thể được mô tả là một điều gì đó bị bóp méo.



Trong giờ nghỉ trưa, nhóm thường lệ tụ tập quanh Toyama, mỗi người đều có bento của riêng mình.

"Toyama, bữa trưa của cậu đây."

Kể từ khi Toyama khen ngợi bữa trưa của Uehara, cô bắt đầu mang bento tự làm đến khoảng hai lần một tuần.

"Tớ thực sự rất vui vì cậu luôn mang những thứ này cho tớ, nhưng tớ thậm chí còn chưa trả tiền nguyên liệu nên tớ cảm thấy hơi ngại đó."

Anh cảm thấy hơi không thoải mái khi liên tục nhận được bữa trưa miễn phí nên Toyama đã đề nghị trả tiền, nhưng Uehara đã từ chối.

"Không sao đâu, chỉ là tập nấu ăn cho tớ thôi mà. Toyama, đừng lo lắng về điều đó."

Tuy nhiên, mặc dù cô nói vậy, nhưng thực tế, Uehara sẽ thức dậy sớm vào buổi sáng vì Toyama và chuẩn bị bữa trưa.

"Tuy nhiên, cậu biết đấy...Uehara-san, cậu có muốn thứ gì không? Tớ cảm thấy hơi khó chịu khi không trả lại thứ gì đó..."

Cảm thấy tội lỗi vì đã dựa dẫm quá nhiều vào lòng tốt của cô, Toyama đề nghị đền đáp một điều gì đó.

"Hừmm...Tớ không thể nghĩ ra thứ gì mình muốn ngay bây giờ... Ồ, tớ biết rồi! Lần sau, vào ngày nghỉ, chúng ta cùng nhau đi mua sắm nhé. Tớ muốn cậu giúp tớ chọn vào lúc đó."

"Chà, nếu cậu đồng ý...nhưng tớ không có nhiều tiền nên tớ không thể mua những thứ đắt được."

"Bất cứ thứ gì từ Toyama đều có thể khiến tớ hạnh phúc như một món quà."

Nói đến đó, mặt Uehara sáng bừng lên.

"Yo, hai cậu! Khoe khoang trong giờ nghỉ trưa hả?"

"O-Okuyama-kun!? Nó không phải như thế..."

Cắt ngang cuộc trò chuyện của Toyama, Okuyama xuất hiện. Bạn của họ, Kojima Rie cũng ở đó.

Thỉnh thoảng, Okuyama và Kojima tham gia nhóm của Toyama như thế này và gần đây cuộc trò chuyện của họ ngày càng nhiều hơn.

"Toyama, đừng ngại. Cậu thật may mắn khi được Uehara-san làm bento cho. Cậu có thể trở thành mục tiêu ghen tị của những nam sinh khác đấy. Thực tế là, cậu đã thu hút được sự chú ý rồi."

"Tớ thực sự không muốn nổi bật quá nhiều..."

"Toyama...Cậu có thể qua đây một chút được không? Chúng ta hãy trò chuyện một chút nhé."

Không để Uehara chú ý, Okuyama vòng tay qua vai Toyama và cưỡng ép di chuyển đến một nơi vắng vẻ hơn một chút.

"Vậy mọi chuyện với Uehara-san vẫn ổn phải không? Ý là, cậu ấy thậm chí còn làm bento các thứ cho cậu."

"Uehara-san và tớ không như vậy... Giống như tớ là mục tiêu luyện tập cho việc nấu ăn của cậu ấy hơn."

"Có một điều như vậy sao? Khi một cô gái làm bento cho một chàng trai, rõ ràng là vì cô ấy muốn làm họ vui rồi."

"..."

Toyama, người nhận ra cảm xúc của Uehara, không thể phủ nhận lời nói của Okuyama thêm nữa và im lặng.

Mặt khác, Uehara và Kojima cũng có cuộc trò chuyện tương tự như Toyama và Okuyama.

"Sao rồi, Marika? Nghe đồn là cậu và Toyama được cả lớp công nhận là một cặp à?"

"Gì cơ!? Có phải mọi người thực sự nghĩ như vậy về tớ và Toyama không? Tụi tớ không hẹn hò hay bất cứ điều gì tương tự."

"Mặc dù Marika đã bỏ nhiều công sức để nấu bento, vậy mà Toyama vẫn chưa phải lòng cậu."

"Phải lòng á...? Việc nấu bento chỉ là việc tớ đơn phương làm cho cậu ấy... Không biết việc đó có làm phiền cậu ấy không nữa."

"Tớ không chắc lắm...nhưng hai người đằng kia đang thì thầm với nhau, nên chúng ta sẽ đi hỏi xem họ đang nói về chuyện gì."

"Hở...? Cậu không cần phải cố gắng hỏi..."

"Nhưng Marika chắc cũng tò mò phải không? Về những gì Shouta và Toyama-kun đang nói đến."

"Chà... tớ tò mò, nhưng..."

"Vậy tớ sẽ đi kiểm tra."

Kojima lao tới chỗ Toyama và Okuyama đang thì thầm với nhau.

"Hai người đang nói chuyện bí mật sao? Tớ cũng muốn tham gia."

"Đây là chuyện giữa các chàng trai nên Rie không thể tham gia."

Nghĩ rằng cô có thể đến đây chỉ để trêu chọc, Okuyama từ chối yêu cầu của Kojima.

"Nhưng Marika nói cậu ấy cũng muốn nghe."

Để truyền đạt cảm xúc thật của Uehara, Kojima đã thay mặt cô ấy nói chuyện, muốn biết Toyama nghĩ gì về cô ấy.

"...Uehara-san muốn biết...vậy thì, thế nào, Toyama?"

"Uehara-san...muốn biết gì cơ...?"

"Rõ ràng là cậu cảm thấy thế nào về Uehara-san."

Okuyama và Kojima không biết về hoàn cảnh phức tạp của Takai. Họ không có ý đồ xấu nào cả. Họ chỉ thực sự muốn mọi việc diễn ra tốt đẹp cho cả hai người và tỏ ra quá can thiệp vì sự quan tâm thực sự.

"Chà, um..."

"Yuki, tớ có thể nói chuyện với cậu một lát được không?"

Khi Toyama đang cố gắng trả lời thì Takai đột nhiên xen vào cuộc trò chuyện của họ.

"T-Takai?"

"Xin lỗi vì đã làm phiền, Okuyama-kun, Kojima-san. Tôi hy vọng tôi không làm phiền hai cậu."

"K-Không, không sao đâu."

Okuyama cảm nhận được bầu không khí có phần bất mãn từ Takai.

"T-Takai, có chuyện gì thế?"

Toyama, người đang thảo luận về Uehara, không thể giấu được sự ngạc nhiên khi sự gián đoạn đột ngột của Takai khiến anh bối rối.

"Tớ muốn cậu đi cùng tớ đến hiệu sách sau giờ học."

"Cửa hàng sách? Ồ, ờm... tớ không có kế hoạch gì cả nên không sao đâu."

"Cảm ơn nhé. Hẹn gặp lại cậu sau giờ học."

"Đợi đã, Takai-san!"

Khi Takai chuẩn bị rời đi sau khi truyền đạt yêu cầu của cô, Okuyama đã ngăn cô lại.

"Okuyama-kun, có chuyện gì vậy?"

"Chúng tôi cũng có thể cùng đi đến hiệu sách không?"

Okuyama đột nhiên đề nghị họ tham gia.

"Eeeee!? Shouta, làm vậy là kỳ đà cản mũi đó."

Mặc dù Takai đã đích thân mời Toyama nhưng Kojima không hiểu tại sao Okuyama lại muốn đi cùng.

"Rie, không sao đâu."

Okuyama thì thầm nhẹ nhàng vào tai Kojima.

"Vậy, cậu nghĩ sao, Takai-san?"

"...Nếu cậu đến thì không thành vấn đề nhưng chỉ là đến hiệu sách để mua sách thôi, nên tôi không nghĩ sẽ vui đâu."

Điều đáng ngạc nhiên là Takai không từ chối yêu cầu của Okuyama.

"Không, không sao đâu. Tôi tò mò không biết Takai-san đọc loại sách gì."

"...Hôm nay tôi chỉ đi mua manga thôi."

"Việc Takai mua manga thật bất thường phải không?"

Trong ký ức của Toyama, không có cuốn manga nào trên giá sách của Takai.

"Tôi phát hiện ra rằng manga chuyển thể từ tiểu thuyết tôi đang đọc đã được phát hành thành tập nên tôi muốn đọc nó."

Nhắc mới nhớ, Takai đã mượn Light Novel và văn học ngắn từ thư viện. Toyama, người nhận thấy điều này bất thường, không thể giấu được sự ngạc nhiên khi biết Takai cũng bắt đầu đọc manga.

"Ồ, chắc chắn rồi, manga cũng được. Tôi cũng thích manga. À, tôi có nên mời Uehara-san và những người khác nữa không?"

"...Cứ làm theo ý cậu đi."

Câu trả lời của Takai khá lạnh lùng, như thể có chút do dự khi mời Uehara và những người khác.

"Không sao đâu, tôi không phiền đâu."

Okuyama đã đề nghị đi cùng nhau nhưng ý định của anh không rõ ràng. Sau khi giải quyết xong vấn đề, Takai trở về chỗ ngồi của mình.

"Shouta, sao đột nhiên anh lại đề nghị đi cùng nhau thế?"

Kojima tò mò hỏi Okuyama.

"Ồ, Toyama, xin lỗi đã làm phiền cậu nhưng cậu có thể hỏi Uehara-san và những người khác xem họ có muốn đi cùng sau giờ học không?"

Phớt lờ câu hỏi của Kojima, Okuyama yêu cầu Toyama mời Uehara và những người khác.

"Ờm, ừm... chắc chắn rồi, tớ sẽ hỏi cho."

Theo yêu cầu của Okuyama, Toyama tiếp cận Uehara và bạn bè của cô, những người đang theo dõi cuộc trao đổi từ xa.

"Rie, lý do anh đề nghị đi cùng nhau sớm hơn là vì anh có cảm giác Takai-san quan tâm đến Uehara-san và Toyama."

"Aaa–, giờ anh nhắc đến nó, Takai-san đã từng làm điều tương tự trước đây."

"Phải chứ? Anh nghĩ cậu ấy cố tình tham gia vào cuộc trò chuyện của chúng ta, đặc biệt là khi nói về Uehara-san và Toyama."

"Có phải vì Takai-san thích Toyama nên cậu ấy ghen tị khi chúng ta nói về Uehara-san không?"

"Anh không biết cảm xúc của cậu ấy đến mức nào, nhưng đó là cảm giác của anh. Vì vậy, anh nghĩ mình cũng có thể tìm hiểu."

"Tìm hiểu có ích lợi gì?"

"Nếu đó là sự thật thì có lẽ anh nên tránh can thiệp quá nhiều. Nếu chúng ta vô tình chỉ ủng hộ Uehara-san, Takai-san có thể cảm thấy bị bỏ rơi và nếu chúng ta quay cuồng và tọc mạch quá mức, chẳng phải chúng ta sẽ trông thật ngu ngốc sao?"

Okuyama cho rằng việc hỗ trợ ai đó mà không biết rõ toàn bộ tình hình có thể dẫn đến sự can thiệp không cần thiết.

"Đúng... Chúng ta không thể chỉ hỗ trợ một bên."

"Trong trường hợp đó, chúng ta chỉ có thể trông chừng họ."

Xét thấy không thể chỉ hỗ trợ một bên, Okuyama định giữ thái độ trung lập và chỉ quan sát.

"Nhưng...cả Marika và Takai-san đều dễ thương và thật ấn tượng khi cậu ấy nhận được sự chú ý từ cả hai người họ, Toyama-kun đỉnh quớ."

"Chà, cậu ấy còn dám đi xa đến mức khi bảo vệ Uehara-san khỏi bị quấy rối, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc phải đặt mình vào tình thế nguy hiểm. Cậu ấy chỉ đang cố gắng trở thành một chàng trai tốt thôi."

"Đó không phải là điều mà ai cũng có thể làm được. Em nghĩ việc có một lập trường vững chắc như vậy trong tình huống đó cần có sự can đảm."

Hành động của Toyama trong vụ SHR là con dao hai lưỡi. Như Kojima đã chỉ ra, có khả năng xảy ra phản ứng dữ dội và khiến mọi việc trở nên tồi tệ hơn nếu anh xử lý sai tình huống.

"Takai-san đã cắt tóc và tháo kính ra phải không? Nhìn lại, anh tự hỏi liệu cậu ấy có thay đổi hình ảnh của mình để thu hút sự chú ý của Toyama hay không."

"Ừm... điều đó có thể đúng. Thật ngạc nhiên là cậu ấy đột nhiên trông khác hẳn, và có lẽ đó là lý do..."

"Chà, đó chỉ là suy đoán thôi."

Vì vậy, Okuyama đang nghĩ rằng nếu hôm nay họ đi mua sắm cùng nhau, họ có thể tìm được thứ gì đó.

"À, Okuyama-kun, Aizawa-san và Chihiro nói họ có việc phải làm nên sẽ không đến."

Trong khi Okuyama và Kojima đang thảo luận về Takai và Toyama thì Toyama quay lại.

"Vậy sao, Rie, em sẽ đi phải không?"

"Không, thực ra hôm nay em có hẹn ở tiệm làm tóc nên không thể đi được."

"Aaa, vậy à? Hiểu rồi... Vậy thì sẽ có anh, Toyama, Uehara-san và Takai-san, bốn người sẽ đi."

"Ừm, vậy thì kiểm tra giúp em nhé."

"Hiểu rồi."

Quả thực, việc họ là người yêu khiến Okuyama và Kojima dễ dàng giao tiếp chỉ bằng vài lời.

"Kojima-san, kiểm tra cái gì cơ?"

Không hiểu họ đang nói gì, Toyama quay sang Kojima và hỏi.

"Um, chà..."

"Em ấy muốn tớ kiểm tra xem tập manga đang đọc đã xuất bản chưa, phải không Rie?"

Dẫn trước khi Kojima còn do dự, Okuyama đã khéo léo đáp trả.

"Ư-Ừm, đúng rồi á, tớ đang tự hỏi khi nào tập manga mới mà tớ muốn đọc sẽ được phát hành."

"À, hiểu rồi. Vậy thì đi đến hiệu sách là hoàn hảo rồi."

Toyama có vẻ hài lòng với điều đó.

"Được rồi, gặp cậu sau giờ học nhé. Ồ, nhân tiện, Toyama, hôm nay cậu không có nhiệm vụ ở ủy ban thư viện phải không?"

"Ừm, hôm nay tớ rảnh."

"Tuyệt vời, tớ rất mong tới sau giờ học đó."

"Hãy chăm sóc Shouta nhé."

Và như vậy, với sự sắp xếp này, Toyama, Okuyama, Uehara và Takai, một nhóm bạn khác thường, đã hẹn nhau đến hiệu sách sau giờ học.



Sau khi kết thúc lớp học buổi chiều, bốn người đi đến Hanseido, hiệu sách gần nhà ga.

"Ooo, giờ nhìn lại mới thấy hiệu sách này lớn thật đấy."

Khi Okuyama ngạc nhiên trước quy mô của tòa nhà Hanseido, Toyama và những người khác bước vào và tiến tới khu vực manga.

Khi đến khu vực này, mỗi người bắt đầu tìm kiếm những cuốn sách họ muốn đọc.

"Takai, cậu đã tìm thấy bộ manga cậu muốn đọc chưa?"

Toyama gọi Takai, người đang dừng lại trước giá sách, lơ đãng nhìn những cuốn sách xếp thành hàng.

"Ừm, tớ đã tìm thấy nó, nhưng..."

"Cậu đã tìm thấy nó, nhưng?"

"Vấn đề là bộ manga này có quá nhiều tập và tớ không đủ tiền mua hết."

"Có tổng cộng...16 tập lận ha? Đó chắc chắn không phải là con số cậu có thể mua cùng một lúc."

Ngay cả khi mỗi tập có giá 700 yên thì tổng cộng nó sẽ vượt quá 10.000 yên. Đối với một học sinh cao trung không đi làm part-time như Takai thì điều đó sẽ khó khăn là điều dễ hiểu.

"Tớ đoán mình sẽ phải thu thập chúng dần dần."

"Phải..."

Takai không biểu lộ nhiều cảm xúc trên khuôn mặt nhưng rõ ràng là cô đang thất vọng.

"Aaa! Takai! Nếu cậu muốn đọc nó ngay mà không tốn quá nhiều tiền thì có cách."

"Làm sao thế?"

"Cậu có thể đến quán cà phê internet."

Toyama chợt nhớ ra và chia sẻ ý tưởng đó.

"Quán cà phê Internet... Tớ chưa từng đến quán này, nó thế nào?"

"Thông thường khoảng 700 yên cho 3 giờ. Ta có thể uống không giới hạn và có thể sử dụng nó như một quán cà phê. Tớ nghĩ đó là một dịch vụ tốt."

Toyama giải thích ngắn gọn với Takai, người chưa bao giờ đến quán cà phê internet.

"Takai-san, cậu đã tìm thấy bộ manga mình đang tìm chưa?"

Uehara vội vã chạy đến chỗ Toyama và Takai với một tập manga trên tay. Có lẽ cô định mua cuốn manga mà cô đang cầm.

"Tụi tớ đã tìm thấy nó, nhưng có quá nhiều tập để mua hết."

Toyama chỉ vào tựa manga được xếp trên kệ.

"À... với nhiều tập như vậy, tổng cộng sẽ là một khoản kha khá."

Uehara nhìn vào tiêu đề mà Toyama chỉ và dường như đã hiểu.

"Đó là lý do tại sao tụi tớ bàn đến việc đọc nó ở quán cà phê internet để tiết kiệm tiền."

"Aaa! Đó là nơi chúng ta đã từng đến cùng nhau trước đây phải không?"

"Cùng nhau với Yuki...?"

Phản ứng với việc Uehara sử dụng cụm từ 『cùng nhau』 lông mày của Takai co giật.

"Ừm, tụi tớ đến đó sau khi xem phim 『Sword of the Demon Slayer』 với Toyama. Nó thực sự rộng rãi và sạch sẽ, còn các phòng riêng thì tuyệt vời."

"Phòng riêng...Yuki, tớ cũng muốn đến đó."

Sự quan tâm của Takai đối với quán cà phê internet có lẽ là một hình thức cạnh tranh với Uehara. Không chỉ về vụ việc bento, mà bất cứ khi nào Toyama tham gia, Takai dường như phản ứng theo cách gần như cạnh tranh với Uehara.

"Điều đó nghe có vẻ hay đấy! Đi thôi, Toyama!"

Uehara cũng rất hào hứng với ý tưởng đến quán cà phê internet.

"Bây giờ cậu có thể đi được không, Takai?"

"Unn, không sao đâu."

Takai trả lời một cách vô cảm.

"Tớ cũng ổn, nhưng...còn Okuyama-kun thì sao?"

"Để tớ đi hỏi xem."

Uehara rời bỏ cả hai để đi tìm Okuyama.

"...Takai-san gần đây đã thay đổi một chút. Cậu không từng đọc manga và tớ không ngờ cậu lại muốn đến quán cà phê internet."

"...Tớ mượn một vài cuốn sách để thử mở rộng tầm nhìn của mình, và tớ nhận ra rằng ghét một thứ mà chưa thử thì thật là ngu ngốc. Vì vậy... tớ nghĩ mình có thể thử đọc sách thuộc nhiều thể loại khác nhau."

Dường như có sự thay đổi nào đó trong suy nghĩ của Takai và cô có thể đang dần cố gắng thay đổi bản thân.

"Vậy à, nếu Takai có thể khám phá nhiều thể loại khác nhau, điều đó cũng sẽ khiến những đề xuất của tớ có ý nghĩa hơn và tớ hoan nghênh điều đó."

"Unn, tớ muốn cậu tiếp tục dạy tớ nhiều thứ khác nhau, Yuki."

"Hiểu rồi."

Từ Light Novel, văn học ngắn đến manga, những thứ đó đều thuộc chuyên môn của Toyama, vì vậy những lựa chọn mà anh có thể đề xuất sẽ tăng lên.

"Toyama, tớ nghe nói cậu định đến quán cà phê internet phải không? Tớ cũng tò mò về nó nên muốn thử đi."

Okuyama tham gia cùng Toyama và Takai, dưới sự hướng dẫn của Uehara.

"Được rồi, tớ biết địa điểm, nên chúng ta hãy đến đó ngay thôi."

"Toyama, chờ một chút. Tớ tự hỏi liệu manga này có ở quán cà phê internet không. Nếu vậy thì tớ không cần mua nó nữa."

"Tớ sẽ check nhanh. Trong khi làm việc đó, tớ cũng sẽ tìm kiếm xem có những tựa sách mà Takai mong muốn hay không."

Toyama lấy smartphone ra và truy cập trang web chính thức của quán cà phê internet để bắt đầu tìm kiếm.

"Xem nào... cả hai tác phẩm đều có sẵn."

"Tuyệt vời! Vậy tớ sẽ đặt cái này trở lại kệ."

Uehara trả lại cuốn sách cô định mua và bốn người họ đi đến quán cà phê internet.



"Uooo, rộng rãi quá."

Sau khi xuống thang máy ở tòa nhà có quán cà phê internet, Okuyama thốt lên đầy ngạc nhiên khi nói lời đầu tiên.

"Nó thậm chí còn lớn hơn và đẹp hơn tớ mong đợi."

Takai cũng có vẻ ngạc nhiên. Uehara, người đã đưa họ đến nơi này, cũng đã nói những điều tương tự với Okuyama và Takai.

"Ở đây, trong khu vực quán cà phê mở, ta có thể tự do di chuyển và thư giãn."

Trong khi hình ảnh điển hình của quán cà phê internet là những gian hàng riêng lẻ thì quán cà phê internet này có không gian trống.

"Họ thậm chí còn có một vài chỗ ngồi. Nó giống như một rạp chiếu phim vậy."

Nhìn bảng giá dán trên tường, Okuyama lẩm bẩm.

"Ồ, những chiếc ghế đôi này ở đây, Toyama và tớ đã sử dụng chúng sau khi cùng nhau xem phim!"

"Wa- Uehara-san!?"

Uehara vô tình để lộ rằng họ đã sử dụng ghế đôi cùng nhau, khiến Toyama trở nên bối rối. Họ chưa làm điều gì sai trái trong phòng riêng nhưng vẫn cảm thấy khó xử trước mặt Takai.

"Toyama, cậu thực sự đã sử dụng ghế đôi với Uehara-san phải không? Tốt nhất là cậu đừng làm điều gì kỳ lạ trong phòng riêng."

"T-Tớ sẽ không làm bất cứ điều gì như thế!"

"Ư-Ừm, đúng rồi! Toyama không làm gì tớ cả!"

Uehara trả lời Toyama với giọng đầy ẩn ý, người đang bối rối.

"Đùa thôi. Có lẽ lần sau tớ sẽ thử sử dụng nó với Rie."

Okuyama liếc nhanh Takai và quan sát phản ứng của cô.

Takai vẫn im lặng nhưng Toyama thấy vẻ mặt của cô có vẻ phức tạp.

"Hôm nay chúng ta chỉ đến đây để đọc manga nên sẽ không sử dụng máy tính. Khu vực cafe mở có được không?"

"Tại sao ta lại trả tiền để đến quán cà phê internet khi có thể sử dụng máy tính ở nhà miễn phí?"

Okuyama có vẻ bối rối.

"Một số người không có máy tính ở nhà, và máy tính ở các quán cà phê internet là những chiếc PC chơi game có hiệu năng cao, phù hợp để chơi game. Vì vậy, những người có máy tính ở nhà không đáp ứng được thông số kỹ thuật cho game họ muốn chơi sẽ đến những nơi như thế này."

Okuyama, Uehara và Takai không quen với văn hóa nhóm này. Không có gì lạ khi họ có thắc mắc.

"Vậy à, nó là như thế. Ở bên Toyama luôn mang lại cảm giác khai sáng."

Câu trả lời của Takai bộc lộ một chút ngưỡng mộ.

"Đúng vậy, Toyama biết rất nhiều thứ. Tớ cũng học được rất nhiều điều thú vị từ cậu ấy."

Uehara vui vẻ nói, vẻ mặt cô thoáng chút tự hào.

"T-Tớ không nghĩ là mình đã làm được nhiều như thế... nhưng.."

──Mình thực sự đã dạy Uehara nhiều đến vậy sao? Mình nghĩ nhiều nhất mình chỉ giúp khơi dậy sự quan tâm của cậu ấy đối với Light Novel thôi.

Uehara tìm thấy niềm vui khi chỉ nói chuyện với Toyama, bất kể nội dung là gì. Toyama vẫn chưa hiểu rõ điều đó.

"Toyama, hãy chấp nhận nó mà không quá khiêm tốn."

Toyama nhớ rằng sự khiêm tốn quá mức có thể bị coi là thô lỗ.

"Okuyama-kun...ừm, cậu nói đúng."

"Yuki, chúng ta nhanh lên và kiểm tra thôi."

Họ đã nói chuyện trước quầy lễ tân được một lúc, khiến những khách hàng khác bắt đầu xếp hàng phía sau họ. Takai thúc giục Toyama tiến hành nhận phòng.

"X-Xin lỗi."

Toyama và những người khác cúi đầu chào những vị khách đang chờ đợi và nhanh chóng hoàn tất thủ tục nhận phòng.

"Cậu có thể tìm kiếm vị trí của cuốn sách cậu muốn đọc trên máy tính này. Chúng ta có thể tìm thấy vị trí của cuốn sách Takai muốn mà không cần tìm kiếm, vậy chúng ta cùng đi nhé."

Toyama dạy Uehara cách sử dụng máy tính tìm kiếm rồi cùng Takai rời đi.

Trong khi đó, Okuyama đứng bên quầy đồ uống, đôi mắt sáng ngời khi rót nhiều loại đồ uống.

"Để xem nào... Tớ nghĩ nó ở quanh đây..."

Dựa vào trí nhớ của mình, Toyama tìm kiếm bộ manga mong muốn trên các kệ do nhà xuất bản sắp xếp.

"Ồ, nó đây rồi, Takai!"

Anh dễ dàng tìm thấy bộ manga mà mình đang tìm kiếm.

"Vậy cậu có lấy hết số tập không? Tớ không nghĩ cậu có thể đọc hết chúng trong thời gian giới hạn."

Thật may mắn là tất cả các tập đều có sẵn mà không cần kiểm tra.

"Takai!?"

Takai, người vẫn chưa trả lời câu hỏi của Toyama, đột nhiên nghiêng người tới.

"Yuki nè... Thực sự không có chuyện gì xảy ra giữa cậu và Uehara trong phòng riêng à?"

May mắn thay, không có ai ở lối đi nơi Toyama và Takai đang ở. Tuy nhiên, trong tình thế bấp bênh không biết khi nào sẽ có người ghé qua, Takai nghiêng người đến mức ngực cô chạm vào ngực Toyama.

"T-Thật mà, không có chuyện gì xảy ra cả."

"Theo những gì cậu nói lúc trước, vào ngày Uehara và cậu đi xem phim, cả hai đã đến đây. Sau đó, Yuki, người đến gặp tớ, trở nên hưng phấn hơn bình thường...Tớ tự hỏi liệu có chuyện gì xảy ra không."

Takai đưa ra một chủ đề khiêu khích mà không cân nhắc đến địa điểm. Nếu có ai đó nghe được, chắc chắn sẽ có nghi ngờ về mối quan hệ của họ.

"T-Takai, chúng ta không nên thảo luận chuyện này ở đây—"

"Toyama, Takai, các cậu tìm thấy sách chưa? Tớ đã tìm thấy bộ tớ đang tìm rồi."

──!!

Trong khi gọi hai người họ, Uehara nhìn vào lối đi từ lối vào.

"A, Aaa, tụi tớ tìm thấy rồi. Uehara-san, quay về chỗ ngồi trước đi.."

Toyama vội vàng tránh xa Takai.

"Unn, hiểu rồi."

Có lẽ vì lối đi hẹp nên việc ở gần Takai không có vẻ gì là thiếu tự nhiên và Uehara dường như không nghi ngờ gì cả.

"Fuu..."

Cách tiếp cận của Takai mà không quan tâm đến xung quanh khiến Toyama ngày càng lo lắng gần đây.

"Yuki, lần sau tớ muốn thử ngồi ghế đôi. Dù sao thì chúng ta cũng không thể đọc xong bộ manga này chỉ trong một ngày được."

"Phải, đó là sự thật. Lần sau hãy cùng nhau đến nhé."

"Chắc chắn rồi, tớ rất mong chờ nó."

Takai nhìn anh cầu xin và anh không thể từ chối. Tuy nhiên, dù có camera an ninh nhưng Toyama vẫn không khỏi hy vọng có cơ hội được ở một mình cùng Takai trong không gian hạn chế.

Cuối cùng, họ ở lại quán cà phê internet khoảng ba giờ, nhưng Takai không thể đọc xong mọi thứ trước khi về nhà.

"Thật rẻ khi sử dụng nó trong ba giờ và uống không giới hạn với giá 700 yên. Lần tới tớ sẽ đi cùng Rie. Em ấy thích nơi này."

"Ừm, nó rẻ phải không? Khi tớ sử dụng phòng riêng với Toyama thì đắt hơn một chút. Vì nó cũng có thể được sử dụng như một quán cà phê thông thường nên lần sau tớ sẽ mang Mika đến."

Cặp đôi Okuyama và Kojima nổi tiếng trong lớp vì mối quan hệ thân thiết của họ. Rõ ràng từ thái độ của Okuyama, cậu ấy rất coi trọng Kojima.

"Cuối cùng Takai không thể đọc hết chúng"

Okuyama nói chuyện với Takai.

"Unn, nhưng không sao đâu. Tôi sẽ bảo Yuki đưa mình đến đây lần nữa."

"Ư-Ừm, đúng vậy."

Mặc dù Takai đang đối mặt với Okuyama nhưng ánh mắt của cô rõ ràng hướng về phía Uehara khi cô đưa ra tuyên bố của mình, như thể cô đang cố tình ám chỉ rằng cô muốn được Toyama đưa đến một lần nữa.

"Được rồi, chúng ta quay về nhé?"

Okuyama nhấn nút và cánh cửa nhanh chóng mở ra. Bốn người họ bước vào thang máy trống.

"Takai, lần sau hãy quay lại nhé, chỉ hai chúng ta thôi. Tất nhiên là ngồi ở ghế đôi."

Khi Okuyama và Takai ra khỏi thang máy khi đến nơi, Uehara, người đứng sau Takai, thì thầm nhẹ nhàng vào tai cô ấy ngay khi Takai chuẩn bị bước ra ngoài.

"Ư-Ừm, chắc chắn rồi."

Trước sự hiện diện của Toyama và Okuyama ở gần đó, đó là những từ duy nhất cô có thể đáp lại.

"Hôm nay tôi cũng rất vui khi nói chuyện với Takai. Xin lỗi vì đã kéo cậu theo."

"Uun, không phải thế đâu. Tôi cũng thấy vui mà Okuyama-kun, hẹn gặp cậu ở trường nhé."

"Được rồi, hẹn gặp lại, Toyama. Hãy đi chơi lần nữa sau giờ học nhé."

Uehara chào tạm biệt Toyama.

"Cả Uehara-san và Takai, hãy cẩn thận trên đường về nhà nhé."

"Toyama và tớ sẽ đi cùng nhau nên sẽ ổn thôi. Hẹn gặp lại, Uehara-san."

Trong khi Okuyama và Toyama đi cùng một tuyến đường thì Uehara và Takai đi những con đường riêng về nhà. Họ nói lời tạm biệt tại nhà ga và mỗi người trở về nhà.



Bên trong tàu, Toyama và Okuyama, những người đi cùng lộ trình và hướng đi, đứng im lặng chờ tàu đến.

"Toyama nè."

"Okuyama-kun, có chuyện gì vậy?"

Với vẻ mặt nghiêm túc, Okuyama quay sang Toyama và nói.

"Về Takai-san... Cậu có nghĩ cậu ấy quan tâm đến mình không?"

"Eee!? C-Cậu đang nói gì vậy, Okuyama-kun..."

Toyama không giấu được sự ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột và thẳng thắn của Okuyama.

"Hôm nay, tớ đang quan sát Takai-san và tớ có thể nói rằng cậu ấy đang có cảm giác ganh đua với Uehara-san."

"C-Chuyện đó..."

Takai và Uehara chưa trực tiếp nói với Okuyama rằng họ thích Toyama hoặc muốn hẹn hò nên anh ấy cảm thấy không đủ tư cách để trả lời. Những suy đoán của anh ấy chỉ dựa trên hành động và hành vi của họ.

"Có vẻ như cậu không hoàn toàn không biết."

Việc Toyama không phủ nhận đã khiến Okuyama đi đến kết luận đó.

"Tớ không biết tình hình chính xác giữa ba người hiện tại, nhưng nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này, có thể cả lớp sẽ biết mất."
"Uehara không thực sự che giấu cảm xúc của mình đối với cậu và Takai ngày càng cố gắng can thiệp bất cứ khi nào cậu và Uehara ở cùng nhau. Với tốc độ này, tớ nghĩ việc họ nhận ra chỉ là vấn đề thời gian."
"Và hãy cẩn thận, vì có thể có sự ghen tị hoặc đố kỵ từ các học sinh khác, điều này có thể dẫn đến rắc rối."

Okuyama tiếp tục nói mà không mong đợi câu trả lời từ Toyama.

"Unn, cảm ơn nhé, Okuyama-kun. Tớ sẽ cẩn thận."

"Có thể tớ không biết chi tiết nhưng tớ chỉ có thể quan sát từ bên ngoài. Nếu cậu cần giúp đỡ, đừng ngần ngại nói chuyện với tớ. Tớ hứa sẽ giữ bí mật."

"Chà, chuyện này... Sẽ không có gì thay đổi nếu tớ nói với ai đó. Tớ sẽ phải tự mình giải quyết vấn đề này nên tớ sẽ chấp nhận sự hỗ trợ của cậu trên tinh thần vậy."

"Vậy à..."

Từ đó trở đi, cả hai giữ im lặng cho đến khi Okuyama xuống tàu và họ trao nhau lời chào tạm biệt.



Trong giờ nghỉ trưa ở thư viện, khi học sinh trả sách đã ra về, Toyama dành một chút thời gian để lấy lại hơi thở. Đột nhiên, một nữ sinh đang ngồi ở bàn chạy tới quầy nơi Toyama đang ngồi.

"Yuki, hôm nay sau giờ học cậu có rảnh không?"

Đó là Takai, người đang đợi thư viện tan học. Cô gọi Toyama từ quầy.

"Hôm nay á? Tớ không có kế hoạch cụ thể nào cả."

"Vậy à...Tớ muốn đọc phần tiếp theo của manga hôm nọ, vậy cậu có thể đi cùng tớ đến quán cà phê internet được không? Tớ cảm thấy không thoải mái khi đi một mình..."

Takai yêu cầu Toyama đi cùng vì cô muốn đọc phần tiếp theo của bộ manga mà cô chưa đọc xong lần trước.

Gần đây Takai đã thay đổi một chút.

Cách đây không lâu, họ chỉ gặp nhau ở trường hoặc thỉnh thoảng ở chỗ Takai. Tuy nhiên, kể từ khi cô bắt đầu thân thiết với Uehara, họ đã dành nhiều thời gian ở bên ngoài cùng nhau hơn. Toyama cho rằng đây là một xu hướng tích cực và cảm thấy rất vui.

"...Hiểu rồi. Tớ sẽ đi cùng cậu sau giờ học."

Toyama không phản đối việc Takai trở nên chủ động hơn nên anh không còn cách nào khác ngoài đồng ý.

"Thật á!? Cảm ơn nhé... Tớ sẽ khao cậu."

"Không, không sao đâu. Có một bộ manga tớ cũng muốn đọc."

"Nhưng..."

"Đừng lo lắng về điều đó. Tớ cũng đang muốn đi cùng cậu lần nữa."

"Unn... tớ cũng muốn đi cùng cậu, Yuki."

Với những lời đó của Toyama, Takai, người trông có vẻ hối lỗi, đã tươi tỉnh hơn.

Nhìn thấy điều này, Toyama cũng cảm thấy vui mừng.

"Tớ rất mong sau giờ học."

"Hiểu rồi."

Takai bước nhẹ rời khỏi thư viện, rõ ràng khá hài lòng.

"Toyama! Có vẻ như bây giờ mọi thứ đã ổn rồi... tớ đoán vậy?"

"Uehara-san, có chuyện gì thế?"

Uehara bước vào thư viện khi Takai rời đi.

"Ừm, hôm nay chúng ta có thể cùng nhau đi bộ về nhà không?"

Mặc dù Uehara có ý định mời Toyama nhưng thật không may, anh đã hứa trước với Takai.

"Xin lỗi, tớ đã có kế hoạch cho ngày hôm nay rồi."

"Vậy à...thật đáng tiếc. Đó là kế hoạch của Takai-san phải không?"

Vẻ mặt thất vọng của Uehara tiết lộ rằng cô đã đoán ra cuộc hẹn của Toyama với Takai, khiến trái tim Toyama hơi nhói một chút.

"À, ờm..."

Anh tự hỏi làm thế nào cô lại tìm ra được điều đó, nhưng với số lượng người quen có hạn của Toyama, không có nhiều lựa chọn.

"Vậy, cậu định đi đâu với Takai-san?"

"Takai-san muốn tiếp tục đọc cuốn manga mà cậu ấy chưa đọc xong nên cậu ấy muốn đến quán cà phê net."

Vì nói dối chẳng ích gì khi sự thật cuối cùng cũng lộ ra nên Toyama quyết định thành thật.

"Tớ hiểu rồi...Tớ sẽ không thích nếu cậu và Takai-san ở một mình trong phòng riêng đâu..."

Uehara có thể đã tưởng tượng Toyama và Takai dành thời gian một mình trong phòng riêng. Toyama không cách nào biết được loại tưởng tượng nào đã lướt qua tâm trí cô.

"À, xin lỗi! Chuyện đó là do tớ lo Toyama... Thôi, chúc cậu vui vẻ!"

Nói xong, Uehara đột ngột kết thúc cuộc trò chuyện và nhanh chóng rời khỏi thư viện.

"Haaa... Điều này thật không công bằng...tôi ơi.."

Được cả hai người họ thích một cách công khai khiến Toyama cảm thấy hoang mang. Anh không biết phải xử lý tình huống như thế nào và cảm thấy mệt mỏi khi phải xuôi theo dòng chảy mà không thực sự biết phải làm gì.



Tan học, hai người đến quán cà phê net và xếp hàng chờ ở quầy lễ tân.

"Yuki, hôm nay tớ muốn phòng đôi."

Thì thầm nhẹ nhàng vào tai Toyama, Takai đưa ra yêu cầu của mình.

"Ư-Ừm... Hãy đặt phòng đó."

Toyama nhớ lại những lời của Uehara trong thư viện, nhưng anh không thể từ chối yêu cầu của Takai. Anh cố gắng biện minh cho điều đó với bản thân bằng cách thuyết phục rằng việc từ chối cô sẽ làm tổn thương tình cảm của cô, nhưng trong thâm tâm, anh cũng thực sự mong muốn được dành thời gian bên nhau trong phòng riêng.

Tại quầy lễ tân, giống như Uehara, họ chọn một phòng riêng và bước vào phòng.

"Waaa... Đây thực sự là một phòng riêng..."

Takai có phản ứng tương tự như Uehara.

"Nhưng trần nhà thông thoáng và có camera an ninh nên rất an toàn."

Gần đây, Takai có xu hướng trở nên thiếu kiềm chế trong nhiều tình huống khác nhau, vì vậy Toyama đã khéo léo chỉ ra những vấn đề tiềm ẩn.

"Ừm, nhưng tớ nghĩ chỉ cần thế này thôi là được ha..."

"T-Takai...cậu có nghe những gì tớ nói lúc nãy không?"

Ngay khi họ bước vào phòng, Takai, người đã ngồi trên ghế dài, dựa vào Toyama.

"Unn, tớ đang nghe đây."

"Trong trường hợp đó..."

Toyama cũng thầm mong muốn điều đó nên anh không mạnh mẽ từ chối.

──Ờ thì, mình đoán là ổn thôi... Miễn là nó không đi quá xa đến mức hôn nhau thì sẽ ổn mà ha.

Bị cuốn vào bầu không khí, Toyama bắt đầu tự biện lý do.

"Yuki nè... cậu có muốn làm chuyện đó không?"

Với giọng nói đầy cám dỗ, Takai thì thầm vào tai Toyama.

"Ý c-cậu là gì?"

Toyama hiểu ý nghĩa của lời nói nhưng anh giả vờ như không hiểu để không bị lung lay thêm nữa.

"Tớ muốn làm chuyện đó..."

──!?

Không chút do dự, Takai đưa tay với tới chiếc quần đồng phục học sinh của Toyama, dường như đã hoàn toàn phồng lên.

"T-Takai, dừng lại đi!"

Toyama nắm lấy bàn tay đang hướng tới nửa dưới của Takai, ngăn cản cô.

Làm ở đây quá mạo hiểm, mặc dù bị lung lay, Toyama vẫn còn chút lý trí.

Rời khỏi cơ thể Takai, Toyama đến gần chiếc PC đã hoạt động và bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó.

"Takai, nhìn này."

Toyama chỉ vào màn hình PC, giục Takai nhìn xem.

Thứ mà Toyama đang tìm kiếm là một trang web giống như Q & A, nơi mọi người chia sẻ kinh nghiệm tham gia hoạt động tình dục trong các quán cà phê internet và quán karaoke.

"........."

Takai vận hành chuột và bắt đầu im lặng đọc câu hỏi và câu trả lời.

Trong phòng riêng yên tĩnh, chỉ có tiếng chuột lách cách vang vọng, Takai vẫn chăm chỉ đọc trong im lặng.

"Yuki... Tớ xin lỗi vì đã hành động thiếu suy nghĩ."

"Unn, chỉ cần cậu hiểu thì đó là tất cả những gì quan trọng."

Takai đã trình bày một tập hợp các tài khoản mà các cặp đôi cao trung tham gia vào các hoạt động tình dục trong các quán cà phê internet hoặc các quán karaoke và đã được nhân viên cảnh báo trong các cuộc gọi hoặc khi họ rời đi. Một số trường hợp thậm chí còn liên quan đến việc bị cảnh cáo chỉ vì hôn hoặc ôm.

"Chúng ta phải cẩn thận để không gây rắc rối cho nhà trường hoặc phụ huynh."

"Ừm, hiểu rồi..."

Takai đang tìm kiếm sự xác nhận thông qua việc được Toyama đón nhận. Khi chị gái Takai trở về nhà, việc quan hệ tình dục trong phòng Takai trở nên khó khăn, dẫn đến lo lắng.

Lý do trở thành bạn tình với Toyama và tình cảm lãng mạn được công nhận đã kết hợp lại, khiến cảm xúc của Takai không ổn định, có thể góp phần vào sự liều lĩnh gần đây của cô.

"Tớ sẽ đi tìm một cuốn sách."

Takai có vẻ đã bình tĩnh lại và rời khỏi phòng để lấy sách.

"Fuuu...Thật nhẹ nhõm khi cậu ấy đã hiểu được bằng cách nào đó. Nếu mọi chuyện leo thang và dẫn đến báo cáo, mọi chuyện sẽ kết thúc..."

Nếu anh tiếp tục với những ham muốn không được kiểm soát, tất cả những gì chờ đợi anh là sự hủy diệt. Nếu Takai không thể đưa ra quyết định đó một cách hợp lý thì anh phải dừng lại. Đã vượt qua ranh giới với Takai, Toyama nhận thức được mình không thể trốn tránh trách nhiệm của mình.



Cuối cùng, sau khi ở lại khoảng ba tiếng, Toyama và Takai rời quán cà phê internet và nắm tay nhau đi về phía nhà ga. Hiện tại, trụ cột cảm xúc của Takai chỉ có Toyama. Tùy chọn từ chối nắm tay không có sẵn.

"Nè, chúng ta không thể vào đó nhỉ?"

Takai chỉ vào một góc phố nhộn nhịp có ánh đèn neon.

"Chúng ta không thể vào khách sạn tình yêu trong bộ đồng phục, hơn nữa, tớ không có loại tiền đó..."

"Tớ hiểu rồi..."

Takai phần nào hiểu được từ những lời chia sẻ ở quán cà phê internet nhưng có vẻ như cô vẫn chưa bỏ cuộc.

"Hơn nữa... những người dưới 18 tuổi không thể đến khách sạn tình yêu."

"Là vậy sao?"

"Ừm, nó giống như một quy định hay một quy tắc vậy."

"Chà, nếu chúng ta mặc quần áo bình thường thì sao? Liệu nó có bị bỏ qua không?"

"Tớ tự hỏi? Theo bài đăng trên diễn đàn tư vấn trước đó, họ có thể yêu cầu xuất trình ID nếu ta trông dưới 18 tuổi, nên có thể sẽ khó khăn."

Có rất ít địa điểm mà học sinh cao trung có thể tham gia vào các hoạt động tình dục. Những câu chuyện về những học sinh cao trung sống một mình chỉ có trong Light Novel và những thứ tương tự. Trên thực tế, việc làm những việc như vậy một cách bí mật là điều bình thường khi không có gia đình ở nhà.

Cả Takai và Toyama đều mang theo nỗi thất vọng dồn nén và về nhà vào ngày hôm đó.


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro