V3C5: Trải Nghiệm Đầu Tiên

"Cuối cùng chúng ta cũng đến nơi rồi! Hawaii trong mơ!"

"Không, không phải Hawaii, mà là Okinawa mà? Hơn nữa, chúng ta vẫn đang ở Sân bay Narita, thậm chí còn chưa lên máy bay."

Câu nói đùa của Rena nhận được sự đáp trả của Toyama.

Ngày khởi hành chuyến đi Okinawa cuối cùng cũng đã đến, và cả nhóm, bao gồm cả Toyama, đã đến Sân bay Narita.

"Toyama-kun, cảm ơn vì lời đáp trả sắc sảo. Onee-san rất vui khi thấy em đã trưởng thành đến thế này."

"Hai người đang làm cái quái gì thế...? Nhưng nghiêm túc mà nói, Rena-san, trông chị có vẻ phấn khích lạ thường nhỉ?"

Aizawa vô cùng ngạc nhiên khi chứng kiến màn hài kịch độc thoại của Toyama và Rena tại sảnh sân bay.

Sự nhiệt tình của Rena dành cho chuyến đi được thể hiện rõ khi tinh thần của cô cực kỳ phấn chấn.

"Chà, tất nhiên rồi, chị rất phấn khích! Khoảnh khắc sắp bắt đầu một chuyến đi là lúc sự phấn khích lên đến đỉnh điểm. Sân bay không khiến mọi người cảm thấy phấn khích sao?"

"Thật ra thì, thành thật mà nói, em cảm thấy lo lắng nhiều hơn là vui mừng..."

Ngược lại với Rena, Toyama có vẻ hơi lo lắng.

"Ara, Toyama-kun, có phải em sợ bay không?"

"Không phải sợ nhiều lắm vì đây là lần đầu tiên của em..."

"Vậy thì lo lắng cũng là điều bình thường thôi... Mọi người vẫn ổn chứ?"

Rena hướng ánh mắt về phía Aizawa, người đang đứng cạnh mình.

"Em đã từng đi máy bay rồi nên không sao cả."

"Còn Okita-kun thì sao?"

"Em đã tham gia vài lần rồi nên thấy ổn."

"Marika-chan... trông có vẻ không ổn nhỉ?"

Khi Rena nhìn tới, cô thấy Marika với khuôn mặt có vẻ hơi căng thẳng.

"Đây cũng là lần đầu tiên em đi máy bay à, Marika-chan?"

"V-Vâng... và em cũng sợ độ cao..."

Cô có vẻ lo lắng nghiêm trọng hơn Toyama, người chỉ đơn giản là lo lắng về chuyến bay đầu tiên của mình.

"Nếu em quá lo lắng, em có thể bị say máy bay đó, vì vậy miễn là thư giãn, thì em sẽ ổn thôi. Uống thuốc chống say có thể là một ý kiến hay, phòng ngừa thôi."

Rena lấy thuốc chống say từ trong túi ra và đưa cho Marika.

"Cảm ơn chị, Rena-san..."

"Khi đã bay một lần, có lẽ em sẽ quen với nó, vì vậy em sẽ ổn thôi. Em không cảm thấy độ cao nhiều trên máy bay vì nó được bao bọc từ mọi phía."

Ở những nơi chỉ có tay vịn, mọi người thường cảm thấy độ cao. Ở những nơi họ cho là an toàn, ngay cả khi ở độ cao đáng kể, họ thường không cảm thấy sợ hãi nhiều. Trừ khi họ không coi máy bay là an toàn.

"Còn Yumi thì sao... Đã lâu rồi không đi, nhưng em sẽ ổn thôi, phải không?"

"Unn, không sao đâu."

"Yumi, đã nhiều năm rồi chúng ta chưa bay cùng nhau, đúng không? Có lẽ khoảng 10 năm nhỉ?"

"Ừm, em nghĩ là lâu lắm rồi. Giờ em hầu như không nhớ nổi những lần đó nữa."

Khi đó, cha mẹ họ vẫn chưa ly hôn và Yumi không hề có mặc cảm gì về chị gái mình.

"Chị nhớ rõ lắm đó. Chúng ta không thể có được một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nhưng em thực sự muốn, vì vậy một người tốt bụng đã đổi chỗ ngồi với chúng ta. Em có nhớ không, Yumi?"

"E-Em nhớ một chút."

"Tớ không thể tưởng tượng được cảnh Yumi nổi cơn thịnh nộ. Tớ muốn xem cảnh đó trông như thế nào quá."

"Tin hay không thì tùy, nhưng em ấy từng rất được cưng chiều. Và tính nết hơi bám dính, luôn đi theo chị như vịt con theo vịt mẹ vậy. Hồi đó em ấy dễ thương lắm."

Rena bắt đầu hồi tưởng về quá khứ và nói với vẻ hoài niệm.

"Này, Nee-san, ngượng quá..."

Mặc dù đó là chuyện đã qua, nhưng Takai vẫn cảm thấy xấu hổ khi quá gắn bó với chị gái mình.

"Rena-san, đã đến giờ làm thủ tục nhận phòng rồi, chúng ta đi thôi?"

Vì nhà ga LCC hơi xa nên Aizawa thúc giục họ di chuyển đến nhà ga hành khách sớm hơn một chút.

Sau khi hoàn tất thủ tục đăng ký và gửi hành lý, Toyama và những người khác đi dạo quanh khu ẩm thực ở sảnh khởi hành.

"Nhìn kìa, Toyama, có một nhà hàng okonomiyaki và nhiều lựa chọn hấp dẫn khác!"

Mới lúc nãy, Marika còn lo lắng, nhưng giờ cô có vẻ đang tận hưởng. Có vẻ như thời gian trôi qua đã làm dịu đi sự căng thẳng của cô ấy.

Nhà ga hành khách tương đối mới này có cảm giác tạm bợ, nhưng có nhiều quán ăn và cửa hàng, khiến nơi đây trở thành nơi thoải mái để giết thời gian.

"Cậu nói đúng, tớ rất muốn ăn một chút, nhưng chúng ta dự định sẽ ăn tối ngay khi đến nơi, nên sẽ phải nhịn thôi."

"Ừm, nhưng chỉ cần xem xét tất cả các lựa chọn này cũng thú vị rồi."

So với các nhà ga khác, Nhà ga số 3 của Sân bay Narita tương đối nhỏ nhưng đối với Marika và Toyama, những người lần đầu tiên đến sân bay, mọi thứ họ nhìn thấy đều mới mẻ và thú vị.

"Toyama, Marika, chúng ta nên bắt đầu di chuyển đến cổng lên máy bay. Hãy chắc chắn rằng các cậu sử dụng nhà vệ sinh hoặc bất cứ thứ gì cần trước nhé."

Không được những người khác chú ý, Aizawa đã trở thành một hướng dẫn viên du lịch, dẫn họ đi qua nhà ga. Trong khi đó, Rena, người đóng vai trò là người giám hộ, dường như đang xem qua nhiều loại hàng hóa trong một cửa hàng.

"Aaa! Rena-san! Chúng ta phải đi ngay thôi! Làm ơn đừng đi loanh quanh nữa!"

"Mika thực sự phù hợp với vai trò này."

Từ xa, Marika cười khúc khích khi nhìn Aizawa chăm sóc Rena.

"Thật đấy, cứ thế này thì không thể biết được ai là người giám hộ nữa."

Tuy nhiên, Toyama hiểu rằng Rena có thể đáng tin cậy vào những lúc cần thiết.



Sau khi vượt qua trạm kiểm soát an ninh một cách suôn sẻ, Toyama và những người khác di chuyển đến phòng chờ ở cổng xe buýt khởi hành.

"Chúng ta sẽ lên máy bay từ đây phải không?"

Marika không thể nhìn thấy bất kỳ máy bay nào ở bất cứ đâu, và có vẻ khác với những gì cô đã tưởng tượng. Cô lẩm bẩm điều này với không một ai cụ thể.

"Uehara-san, chúng ta sẽ đi xe buýt từ đây đến nơi máy bay đang chờ."

Okita trả lời câu hỏi của Marika.

"Hả? Chúng ta sẽ đi xe buýt từ đây à?"

"Với các hãng hàng không giá rẻ, giá vé thấp hơn, nhưng đổi lại, các sân bay có vị trí lên máy bay kém thuận tiện hơn cho hành khách vì phí sử dụng sân bay thấp hơn."

Okita giải thích rõ ràng cho Marika.

"Heeee...Vậy ra đó là lý do tại sao nó rẻ hơn sao? Cậu biết nhiều lắm, Okita-kun."

"Tớ đã sử dụng LCC một vài lần và đã nghiên cứu một số thông tin."

"Toyama có biết chuyện này không?"

Marika quay sang Toyama và nêu ra chủ đề này.

"Không, tớ không biết. Trước đây tớ chưa bao giờ sử dụng máy bay."

Trong khi thảo luận với Okita, Toyama và những người khác dành thời gian cho đến giờ lên máy bay.

"Yuki, gần đến giờ lên máy bay rồi."

Takai chỉ vào cánh cổng nơi các nhân viên đã bắt đầu chuẩn bị.

Khi đến giờ lên máy bay, họ thông báo thứ tự lên máy bay và Toyama cùng những người khác đều chú ý lắng nghe thông báo để đảm bảo không bị lỡ số của mình.

"Toyama-kun, khi em lên máy bay, họ sẽ gọi hành khách từ ghế sau lên máy bay trước."

"Tại sao vậy, Onee-san?"

"Phía trước máy bay là nơi có cửa lên máy bay. Em nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu họ cho hành khách ở hàng ghế đầu tiên vào trước?"

"...Ồ, em hiểu rồi! Nếu có hành khách trên lối đi, điều đó sẽ cản trở những người ở ghế sau lên máy bay một cách suôn sẻ."

"Đúng vậy. Nếu những người để hành lý trong ngăn đựng đồ trên cao ở lối đi, thì đó sẽ là sự cản trở."

"Vậy à... Họ thực sự đã tính kỹ rồi."

Đây là một lời giải thích đơn giản nhưng lại có ý nghĩa với Toyama, người lần đầu tiên lên máy bay.

"Okay, số của chúng ta đã được gọi, vậy chúng ta đi thôi? Chuẩn bị sẵn vé để soát vé ngay nhé."

Khi số ghế của Toyama và những người khác được công bố, Aizawa dẫn đầu đến cổng lên máy bay.

"Toyama, cuối cùng thì chuyện đó cũng xảy ra rồi ha?"

Lúc họ vừa đến sân bay, Marika có vẻ lo lắng. Tuy nhiên, bây giờ cô có vẻ phấn khích về chuyến bay đầu tiên của mình.

"Uehara-san, cậu cầm vé chưa?"

"Unn, nó đây. Nhìn nè."

Marika lấy vé ra khỏi túi và đưa cho Toyama.

"Tuyệt, vậy thì đi thôi."



Toyama và những người khác đi xe buýt để đến máy bay và Toyama lên máy bay qua đường băng.

"Quaooo, đây là bên trong máy bay... Nhỏ đến ngạc nhiên..."

Toyama lẩm bẩm điều này mà không nói cụ thể với bất kỳ ai.

"Để xem nào... Chỗ ngồi của chúng ta là..."

"Yuki, qua đây!"

Khi Toyama đang kiểm tra số ghế trên vé để tìm chỗ ngồi, anh nghe thấy tiếng Takai gọi mình.

Đối với chuyến bay này, họ may mắn khi đặt được hai hàng ghế, mỗi hàng ba ghế, đủ chỗ cho cả sáu người, đảm bảo họ không phải ngồi riêng.

"Uwa, chật quá! Khoảng cách từ mũi tớ đến lưng ghế phía trước có lẽ chỉ khoảng 30 cm."

Toyama ngạc nhiên vì khoảng cách quá hẹp giữa chỗ ngồi của mình và chỗ ngồi phía trước.

"Đúng thế... Nhưng chỗ để chân rộng rãi hơn tớ mong đợi."

Ngay cả với những người có kích thước trung bình như Toyama và Marika, họ vẫn cảm thấy chật chội, vì vậy nó hẳn còn khó chịu hơn đối với những hành khách có kích thước lớn hơn.

"Đây là LCC. Chuyến bay kéo dài khoảng ba giờ, vì vậy hãy kiên nhẫn nhé, Toyama-kun và Marika-chan."

Chỗ ngồi được sắp xếp như sau: Takai, Rena và Toyama ngồi ở hàng ghế đầu cạnh cửa sổ, trong khi Okita, Aizawa và Marika ngồi ở hàng ghế sau cạnh cửa sổ.

Khi tất cả hành khách đã lên máy bay, tiếp viên hàng không bắt đầu hướng dẫn về hướng dẫn an toàn và cách sử dụng các tiện nghi. Hầu hết hành khách có vẻ không quá tập trung, nhưng Toyama và Marika, những người lần đầu tiên bay, thì rất chú ý.

Sau khi tiếp viên hàng không hoàn tất việc kiểm tra, ổn định chỗ ngồi và thắt dây an toàn thì cũng đến lúc máy bay cất cánh.

Chiếc máy bay từ từ di chuyển dọc theo đường lăn, và với mỗi giây trôi qua, nhịp tim của Toyama dần tăng lên. Khi họ đến đường băng, động cơ phản lực gầm rú, và máy bay trải qua một sự gia tốc không giống bất cứ điều gì Toyama từng cảm thấy trước đây. Sự bùng nổ tốc độ đột ngột tạo ra một lực hấp dẫn đáng kể lên cơ thể họ.

"Uoaa!"

Toyama không khỏi thốt lên một tiếng ngạc nhiên.

"Hyaa!"

Một giọng nói từ hàng ghế sau, có lẽ là Marika, cũng được nghe thấy. Những người đã bay trước đó vẫn giữ được bình tĩnh và không có dấu hiệu khó chịu.

Khi máy bay tiếp tục tăng tốc, sự lo lắng của Toyama ngày càng tăng.

───Thứ này có thể bay được thật sao?

Cơ thể anh căng cứng. Sau đó, khi đạt đến tốc độ đỉnh điểm, một cảm giác mất trọng lượng ập đến khi máy bay rời khỏi mặt đất.

Cảm giác lơ lửng và lực gia tốc theo sau thật khó chịu. Sự lo lắng của Toyama dành cho Marika, người đang ngồi phía sau anh, thoáng qua trong đầu anh, nhưng anh không thể quay lại để kiểm tra.

Sau khoảng thời gian có vẻ như là vài phút, Toyama bắt đầu thích nghi với cảm giác bay. Trọng lực và cảm giác lơ lửng dần lắng xuống. Đèn báo thắt dây an toàn tắt, kèm theo một thông báo.

"Fuu..."

Khi cảm giác khó chịu đã qua và máy bay đã ổn định, Toyama thả lỏng cơ thể và hít một hơi thật sâu.

"Yuki ổn chứ? Cậu có vẻ khá lo lắng khi cất cánh..."

Takai, ngồi bên cửa sổ, lo lắng nhìn vào khuôn mặt Toyama.

"Unn, tớ ổn... Tớ thực sự lo lắng khi cất cánh... Còn cậu thì sao, Takai? Cậu ổn chứ?"

"Tớ cũng hơi lo lắng trước khi cất cánh, nhưng giờ thì ổn rồi."

Cả hai đều trao đổi những lời trấn an khi máy bay tiếp tục hành trình.

"Uehara-san?"

Khi Toyama xoay người lại nhìn, anh thấy Uehara, mặt tái mét, đang nắm tay Aizawa với vẻ mặt căng thẳng.

"U-Uehara-san!? C-Cậu ổn chứ...?"

"T-Toyama...T-Tớ ổn...Tớ chỉ hơi buồn nôn vì quá lo lắng..."

"Đây, uống chút nước đi."

Toyama lấy một chai nước nhỏ từ trong túi đặt dưới chân mình, rồi đưa cho Uehara.

"Toyama... Cảm ơn cậu..."

Uehara nhận lấy chai nước, mở nắp và nhấp một ngụm nước.

"Tớ nắm tay cậu ấy vì Marika cực kỳ lo lắng."

Có vẻ như Aizawa đã nắm tay Uehara trong suốt quá trình cất cánh để giúp cô ấy bớt lo lắng.

"Cảm ơn Mika... Nhờ có cậu, tớ thấy khỏe hơn một chút rồi."

"Toyama-kun, cho chị đi qua nào."

Rena, người đang lo lắng cho Uehara, đứng dậy khỏi chỗ ngồi để kiểm tra cô ấy.

"Marika-chan, em thấy thế nào?"

"Vâng, nhờ thuốc chống say nên tình hình không đến nỗi tệ như vậy."

Toyama từng nghe nói rằng thuốc chống say không chỉ có tác dụng nhờ các thành phần hoạt tính của nó mà còn vì khi uống thuốc, người dùng có cảm giác an tâm hơn.

Nhờ đó, sắc mặt của Uehara đã hồng hào trở lại so với trước đó một lúc.

"Máy bay có thể khiến em cảm thấy khó chịu do các yếu tố môi trường, nhưng chị nghĩ em sẽ quen với điều đó sau một vài lần trải nghiệm."

Toyama không thể không nghĩ rằng Rena có thể đúng. Sau một vài chuyến bay, anh có thể sẽ quen với điều đó.

"Vì bây giờ mọi người có thể tự do di chuyển, những người cần đi vệ sinh nên đi ngay. Chúng ta không biết khi nào biển báo thắt dây an toàn sẽ bật."

Khi Rena nói vậy, Toyama nhìn về phía nhà vệ sinh ở phía trước, anh thấy một hàng người đang chờ sử dụng.

"Sau khi cất cánh, nhà vệ sinh thường đông đúc. Chị nghĩ là vì mọi người được giải tỏa căng thẳng."

"Aaa, vâng, đúng rồi. Khi biển báo thắt dây an toàn tắt, mọi người thường đi vào nhà vệ sinh."

Có vẻ như Aizawa, người có vẻ là người có kinh nghiệm đi du lịch, cũng có ấn tượng tương tự.

"Uehara-san, khi nào buồn nôn thì thử ngậm kẹo nhé."

Okita đưa cho Uehara một viên kẹo được gói cẩn thận từ trong túi của mình.

"Okita-kun, cảm ơn cậu. Tớ xin lỗi vì đã gây rắc rối nhé."

"Không sao đâu, không sao đâu. Lúc đầu tớ cũng buồn nôn vì lo lắng. Trong thời gian đó, tớ phát hiện ra rằng kẹo có vị chua nhẹ có thể giúp ích."

Kẹo Okita đưa cho Uehara có hương vị mật ong chanh.

"Heee, thật sao? Đó là thông tin có giá trị đấy."

"Yuki cũng muốn ăn kẹo à?"

"Không, tớ ổn mà."

Toyama từ chối, anh cảm thấy hơi lo lắng nhưng không đến mức say máy bay.

"Tốt, sắc mặt của em đã trở lại bình thường, và bây giờ em trông ổn rồi."

Rena nhìn chằm chằm vào mặt Uehara trước khi trở về chỗ ngồi của mình.



Khi chuyến bay tiếp tục suôn sẻ sau khi cất cánh, Toyama đã đọc xong tập sách được cung cấp trong túi ghế và thấy mình có chút thời gian rảnh. Anh liếc nhìn ghế bên cạnh. Rena dường như đang đeo tai nghe, có thể là đang nghe nhạc và Takai, ngồi cạnh cửa sổ, đã lấy ra một cuốn sách và đang say sưa đọc.

──Ồ, mình cũng mang theo một quyển sách.

Toyama với tay vào túi, lấy ra một cuốn sách và bắt đầu đọc. Là một người ham đọc sách, một khi đã đắm chìm vào một cuốn sách, anh nhanh chóng đắm chìm vào thế giới của nó, ngăn chặn mọi tiếng ồn bên ngoài.

Khoảng 30 phút đã trôi qua kể từ khi Toyama bắt đầu đọc. Bất ngờ, Rena đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Marika-chan, chúng ta đổi chỗ nhé?"

Không đợi Uehara trả lời, Rena đã bắt đầu hành động.

"Toyama-kun, đến chỗ chị ngồi đi. Nào nào."

Vì một lý do nào đó, Toyama đã bị buộc phải chuyển đến kế bên Takai.

"Marika-chan, em sẽ ngồi ở đây."

Vì vậy, Uehara được chuyển đến chỗ ngồi mà Toyama đã ngồi.

"Toyama...Có chuyện gì xảy ra với Rena-san vậy?"

"Không, tớ thực sự không hiểu hành động của chị ấy."

Tuy nhiên, mặc dù Rena thường hành động theo sự thôi thúc, cô thường tính toán hành động của mình. Có thể có một số ý nghĩa đằng sau việc Rena đổi chỗ ngồi.

"Takai, xin lỗi vì đã làm phiền việc đọc sách của cậu."

"Không, tớ mới phải xin lỗi. Có vẻ như tớ đã làm gián đoạn việc đọc sách của Yuki."

Hiện tại, Takai đang ngồi bên trái Toyama và Uehara ngồi bên phải. Anh tự hỏi liệu Rena có cố ý làm vậy không.

"Cuối cùng thì chị cũng có thể nói chuyện với Mika-chan rồi. À, chị có thể ngồi ở giữa được không?"

"Khoan đã, Rena-san, chị đang chạm vào đâu thế!?"

"Okita-kun, chúng ta không nói chuyện được nhiều trong bữa tiệc sinh nhật lần trước, vậy nên từ giờ chúng ta hãy trò chuyện chậm rãi hơn nhé."

"C-Chị nói đúng."

Toyama có thể nghe thấy giọng nói của Rena khi cô di chuyển từ ghế sau. Nghe cuộc trò chuyện của họ, có vẻ như cô chỉ muốn trò chuyện với Aizawa và Okita.

"Chị ấy đang làm gì vậy..."

"Rena-san quả thực rất khó nắm bắt và bí ẩn, phải không?"

"Tớ thực sự xin lỗi thay mặt Nee-san vì đã gây ra rắc rối..."

"Takai-san, tụi tớ rất biết ơn Rena-san đã chăm sóc cả bọn, nên đừng lo lắng về điều đó nhé."

Takai nghĩ rằng cô đã gây rắc rối nên đã xin lỗi, và Uehara vội vàng trấn an cô.

"Chuyến đi này sẽ không thể diễn ra nếu không có Onee-san của cậu. Mặc dù có nhiều tật xấu, nhưng chị ấy vẫn đáng tin cậy."

Toyama cũng tin tưởng cô và đã dựa dẫm vào cô nhiều lần.

"Nếu Nee-san nghe nói cậu tin tưởng chị ấy, chắc chắn chị ấy sẽ rất vui mừng."

"Takai, nếu Onee-san phát hiện ra, chị ấy sẽ trêu tớ đó, nên hãy giữ bí mật nhé."

"Tớ sẽ không nói gì cả. Nếu Yuki muốn nói, cậu đã nói cho chị ấy rồi."

Takai gợi ý rằng những việc quan trọng nên được trao đổi trực tiếp, nhưng Toyama cảm thấy quá xấu hổ khi nói điều gì đó trực tiếp như vậy.

"Có vẻ hơi lạnh nhỉ..."

Cabin khá lạnh vì có hệ thống điều hòa không khí hiệu quả. Uehara, người mặc quần áo mỏng, cảm thấy lạnh.

"Uehara-san, tớ nhờ tiếp viên lấy chăn cho cậu nhé?"

Nói xong, Takai nhấn nút gọi tiếp viên hàng không.

"Yuki không có chăn à? Cậu không lạnh sao?"

Ở những hãng hàng không giá rẻ như thế này, chăn được cung cấp với một khoản phí để giảm chi phí, vì vậy Takai và Uehara quyết định chia nhau chiếc chăn.

"Tớ không lạnh lắm nên không cần cũng được. Hai cậu có thể dùng."

Toyama, được Takai và Uehara đắp chăn, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể họ.

"Như vậy, ba người chúng ta có thể dùng hai cái chăn để giữ ấm!"

Uehara trải chăn của mình ra và chia khoảng một phần ba cho Toyama và Takai cũng làm như vậy, chia khoảng một phần ba chăn của mình cho anh. Sự sắp xếp này giúp cả ba đều được ấm áp.

"Làm như vậy, chúng ta sẽ cảm thấy ấm áp với hơi ấm cơ thể mình!"

Uehara mỉm cười ấm áp.

Toyama, kẹp giữa Takai và Uehara, cảm thấy hơi ấm từ cơ thể họ xuyên qua chăn và thấy thoải mái đến nỗi anh chìm vào giấc ngủ. Dưới chăn, cả Takai và Uehara đều nắm tay Toyama.

"AraAra, có vẻ như cả ba người họ đều đã ngủ rồi."

Rena nhận xét khi cô nhìn vào từ phía sau, ánh mắt tràn đầy ấm áp khi thấy cảnh ba người đang ngủ yên bình.

"Ba người này, thành thật mà nói... Họ khá táo bạo ở nơi công cộng như thế này."

"Cả ba đều trông rất vui vẻ, và chỉ cần nhìn họ thôi cũng đủ khiến chúng ta thấy thoải mái."

Aizawa nói với vẻ mặt thích thú, trong khi Okita mỉm cười dịu dàng.



"Toyama-kun, Marika-chan, Yumi, đã đến giờ thức dậy rồi."

Toyama được Rena nhẹ nhàng thúc vào và mở mắt ra. Theo sau anh, Takai và Uehara cũng tỉnh dậy.

"Chúng ta sắp vào giai đoạn hạ cánh rồi, nên mọi người nên đi vệ sinh ngay bây giờ."

Rena giải thích rằng nhà vệ sinh sẽ bị cấm trong quá trình hạ cánh.

"Tớ sẽ trả lại chăn và đi vệ sinh trong lúc đó..."

Uehara, trông vẫn còn ngái ngủ, bước đi loạng choạng về phía nhà vệ sinh.

"Tớ cũng đi."

Takai đi theo Uehara.

"Toyama-kun, trông em có vẻ thích thú khi được kẹp giữa hai cô gái dễ thương ha."

Rena trêu chọc với nụ cười tinh nghịch.

"C-Chà... Sáng nay em dậy hơi sớm, ở đây ấm vì đắp chăn nên em hơi buồn ngủ."

Toyama giải thích, cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình. Rena không khỏi cảm thấy sự trẻ trung và ngây thơ trong phản ứng đỏ mặt của Toyama.



"Cuối cùng chúng ta cũng đến nơi! Hawaii mà chúng ta mong đợi từ lâu!"

"Onee-san, đây là Okinawa. Và chị định nói đùa như thế đến bao giờ nữa?"

Sau khi đến Sân bay Naha và lấy hành lý, Toyama thấy mình đang ở sảnh đến, nơi Rena đang nô đùa và diễn hài độc thoại, giống hệt như cô từng làm ở Narita.

"Toyama-kun không thấy phấn khích sao? Cảm giác phấn khích khi đến một nơi xa lạ. Đó chính là bản chất của việc đi du lịch."

"Onee-san, đây là lần đầu tiên chị đến Okinawa sao?"

"Nah, chị đã đến Okinawa nhiều lần rồi."

"Vậy thì đó không phải là một nơi xa lạ chút nào."

"Chà, mọi chuyện đều nằm trong tinh thần của nó. Đừng bận tâm đến những tiểu tiết."

"Anou... Vở hài kịch vợ chồng này sẽ kéo dài đến bao giờ?"

Giữa những trò hài độc thoại của Toyama và Rena, Aizawa bình tĩnh xen vào.

"Xin lỗi, Mika-chan. Chị đùa hơi quá rồi. Vậy... mọi người đã đến đủ chưa? Chúng ta sẽ để hành lý ở weekly mansion rồi đi đến Kokusai Dori!" <Eng: Kokusai dori là Khu phố ở Naha, Nhật Bản.>

Để đến được weekly mansion qua ga tàu Yui, nhóm đã đi ra từ lối đi nối. <Eng: Đường sắt đô thị Okinawa.>

"Trời nóng quá!"

Khi chuyển từ sảnh đến có máy lạnh sang không khí ẩm ướt và ấm áp đặc trưng của Okinawa, Toyama không khỏi thốt lên.

"Yuki, bây giờ cậu đã bắt đầu cảm nhận được bầu không khí của Okinawa rồi phải không?"

"Chihiro, đây có phải là lần đầu tiên cậu đến Okinawa không?"

"Unn, chúng ta vừa mới rời khỏi sân bay, nhưng nơi này đã có cảm giác nhiệt đới rồi."

Sân bay và ga tàu Yui được nối với nhau bằng một lối đi có mái che và chỉ cách đó vài phút đi bộ.

"Hả? Làm sao chúng ta có thể qua được cổng với thứ này?"

Toyama đã mua vé và định đi qua cổng nhưng nhận ra không có khe để nhét vé vào.

"Toyama-kun, em phải quét mã QR trên vé."

Rena lao tới giải cứu từ phía sau.

"Hở? Ồ, được rồi nè... Nơi này khác quá..."

Vé tại ga tàu Yui yêu cầu hành khách quét mã QR tại cổng để vào.

"Thật thú vị khi vé có mã QR."

Uehara nhận xét và nhìn tấm vé của mình với vẻ tò mò.



Toyama và nhóm của anh đã đến đích, Ga cầu Meieki.

"À ré? Chúng ta phải làm gì với những tấm vé này?"

Họ đã quét mã QR để đi qua cổng, nhưng vé không được tự động thu tại cổng nên họ cần phải giữ vé bên mình khi ra khỏi cổng.

"Toyama-kun, em nên bỏ vé vào hộp đựng ở đằng kia."

Rena chỉ vào hộp thu vé nằm bên kia cổng.

"Thật sự khác biệt!"

Toyama chưa bao giờ mong đợi hành khách tự lấy vé.

Ở Okinawa, lần đầu tiên anh tiếp cận phương pháp mới này là điều bất ngờ.

Sau khi đến Okinawa, họ đã đến đích dự định, ngôi biệt thự nghỉ dưỡng hàng tuần, chỉ cách nhà ga vài phút đi bộ.

"Được rồi, chị sẽ đi kiểm tra, mọi người có thể đợi ở bên ngoài."

Rena nói trước khi bước vào văn phòng ở tầng một.

"Quả đúng thật, nó giống một khu chung cư cũ hơn là một khách sạn."

Uehara nhận xét rằng bên ngoài tòa nhà trông giống như một tòa nhà chung cư hoàn chỉnh.

"Yuki, có phòng giặt ủi ở đằng kia."

Takai chỉ về phía sau bãi đậu xe.

"Tớ nghe nói trong phòng có máy giặt, nhưng tớ không biết bên ngoài cũng có đấy."

Toyama bình luận, hiểu được sự cần thiết của việc có máy giặt và máy sấy khi lưu trú dài hạn.



"Xin lỗi vì đã để mọi người phải chờ đợi. Chị nhận chìa khóa rồi, nhớ đừng làm mất nhé."

Mỗi người nhận được một chìa khóa từ Rena. Không giống như khách sạn, thật tiện lợi khi không phải đến quầy lễ tân để đổi chìa khóa mỗi khi ra vào.

"Toyama-kun và Okita-kun ở phòng riêng tại tầng khác với nhóm nữ, nên sau khi chúng ta cất đồ đạc xuống, hãy gặp nhau ở tầng 1 nhé."

Toyama và Okita, những người đã đi thang máy xuống tầng dưới, đi đến phòng đã chỉ định.

"Nó có chút gì đó giống thời Showa, phải không?"

Toyama nhìn quanh hành lang đơn sơ. Tòa nhà này có vẻ đã được xây dựng từ vài thập kỷ trước.

"Tớ không nghĩ Yuki thích sinh ra vào thời Showa luôn á?"

Okita chỉ ra với một tiếng cười khúc khích, đưa ra lời đáp trả hợp lý cho bình luận của Toyama.

"K-Không hẳn. Ý tớ là, nó có nét cổ điển á?"

"Haha, tớ chỉ đùa thôi. Tớ nghĩ nó cũng có chút cảm giác Showa."

"Chihiro, đôi khi cậu khá là tệ đấy. Bầu không khí của Onee-san có ảnh hưởng đến cậu không?"

Họ đến căn phòng được chỉ định và Toyama tra chiếc chìa khóa hình lõm đơn giản vào để mở cửa.

"Ồ, rộng rãi hơn tớ nghĩ, và mặc dù có cảm giác cổ kính, nhưng khá sạch sẽ và đẹp, cậu không nghĩ vậy sao?"

Phòng có bếp riêng, phòng tắm có vòi sen và nhà vệ sinh riêng biệt, và là phòng 2K có hai giường đơn. <Eng: 1 bếp + 2 phòng.>

"À ré? Không có máy giặt."

Okita nhận xét khi nhìn quanh phòng.

"Tớ nghĩ Rena-san đã đề cập rằng họ có phòng gia đình, vì vậy có thể những phòng lớn hơn sẽ có máy giặt."

"Yuki, chúng ta nên đi ngay thôi, nếu không Rena-san và những người khác sẽ phải đợi đấy."

"Cậu nói đúng. Chúng ta hãy để việc khám phá căn phòng lại sau và đi ra ngoài như đã định nào."

Toyama đồng ý. Rena đã đề cập rằng họ sẽ ăn một bữa rồi khám phá Kokusai Dori. Nếu họ chần chừ, họ có thể không có đủ thời gian cho các hoạt động giải trí.



"À ré? Có vẻ như mọi người vẫn chưa xuống."

Okita quan sát xung quanh nhưng họ vẫn chưa tới nơi.

"Ờ thì, phụ nữ cần thời gian để chuẩn bị."

"Yuki...Cảm ơn cậu đã mời tớ đi chuyến đi Okinawa này."

"Có chuyện gì thế? Không cần phải quá trang trọng đâu. Tớ nghĩ Reina-san sẽ trân trọng lời cảm ơn của cậu hơn đó."

"Đúng ha. Tớ không bao giờ nghĩ rằng tất cả chúng ta sẽ đến Okinawa như thế này."

Như Okita đã nói, chỉ vài tháng trước, điều đó là không thể tưởng tượng được. Hành trình của Toyama có nhiều khúc quanh và ngã rẽ, nhưng anh đã gặp và gắn bó với Takai và Uehara. Nếu không có họ, tình huống này sẽ không thể xảy ra.

──Mình cần phải bày tỏ lòng biết ơn của mình tới mọi người.

Những lời Aoki đã nói với anh trước khi đến Okinawa. Rằng đối xử bình đẳng với mọi người chỉ là cái tôi của anh. Nhưng Toyama không hối hận. Đây là [hiện tại] mà Chihiro hạnh phúc. Nếu anh đưa ra những lựa chọn khác, [hiện tại] này sẽ không tồn tại. Vì vậy, Toyama sẽ không do dự nữa. Anh sẽ tiếp tục tích lũy những điều [hiện tại] này ngay cả khi anh mắc lỗi vì đó là cách anh sẽ xây dựng tương lai.

"Tụi tớ để cậu chờ à?"

Sau vài phút trò chuyện, bốn người họ, dẫn đầu là Takai, đã đến.

"Xin lỗi nhé. Cả bọn bận khám phá căn phòng và kết thúc bằng việc đến muộn."

Uehara xin lỗi và cúi đầu nhẹ.

"Đừng lo, cả hai cũng khám phá nên hiểu mà."

"Vậy thì chúng ta đi ăn nhé! Nó chỉ cách một ga trên đường ray đơn thôi, nên chúng ta có thể đi bộ và khám phá dọc đường!"

Sự nhiệt tình của Rena rất rõ ràng. Cô có thể đã quen với việc đi du lịch, nhưng cô vẫn rất phấn khích.



"Đây là lần đầu tiên tớ đến Okinawa và bầu không khí ở đây chắc chắn khác biệt so với nơi chúng ta sống."

Okita bình luận khi nhận thấy thiết kế độc đáo của những bức tường, gạch lát và mọi thứ cậu nhìn thấy trên phố.

"Cậu nói đúng... ngay cả những tòa nhà mới cũng có phong cách riêng biệt. Có rất nhiều công trình kiến trúc độc đáo ở đây."

Toyama nói thêm khi cảm nhận được sự khác biệt so với quê nhà mình.

"Onee-san, chúng ta sẽ ăn ở đâu?"

Toyama hỏi Rena về nhà hàng họ sẽ tới.

"Chúng ta sẽ đến một nơi phục vụ món shabu-shabu tuyệt hảo. Thịt rất ngon và nước chấm kiểu Nhật cực kỳ ngon. Họ cũng có các suất ăn cố định với giá cả phải chăng, vì vậy chị muốn mọi người thử."

Sau 15 phút đi bộ từ căn hộ, họ đã đến nhà hàng dự định.

"Đây là cái gì vậy...? Tượng lợn à?"

Phía trước nhà hàng có một bức tượng giống con lợn, nơi này trông mới và sạch sẽ.

"Tôi đã đặt chỗ cho sáu người."

Takai thông báo với nhân viên khi họ bước vào nhà hàng.

──Đột nhiên có sáu người bước vào nhà hàng và mình nghĩ rằng sẽ hết bàn, nhưng hóa ra chị ấy đã đặt chỗ trước rồi...

"Onee-san, chị đã đặt chỗ rồi à?"

"Vâng, đương nhiên rồi. Chỉ phòng hờ thôi. Đi vào với sáu người mà không đặt chỗ trước có thể chúng ta sẽ không có bàn."

Họ được dẫn đến một căn phòng riêng, nơi mỗi người bắt đầu xem thực đơn.

"Onee-san rắc khằm men món shabu-shabu..."

"Mọi thứ ở đây đều ngon, vì vậy mọi người không cần phải gọi shabu-shabu nếu không muốn. Có thể gọi bất cứ món thích nhé."

"Nếu chúng ta đi ăn lẩu shabu-shabu, tất cả chúng ta đều phải gọi cùng một món... Tớ nghĩ mình sẽ gọi suất lẩu shabu-shabu."

"Mặc dù có nhiều lựa chọn ngon trong thực đơn... Nhưng tớ cũng sẽ chọn giống Toyama."

Cuối cùng tất cả mọi người đều chọn món shabu-shabu.

Rena gọi sáu suất shabu-shabu và hỏi liệu họ có thể dùng chung nước dùng kiểu Nhật với tất cả các suất đó không.

Nhân viên thông báo với họ rằng nước dùng kiểu Nhật thường được phục vụ kèm trong món shabu-shabu, nhưng nếu họ yêu cầu riêng, họ sẽ cung cấp miễn phí.

Sự sáng suốt của Rena khi đặt chỗ và biết cách chế biến nước dùng kiểu Nhật đã gây ấn tượng với cả nhóm, và họ ổn định chỗ ngồi, háo hức chờ đợi bữa ăn.

Rena thực sự đáng tin cậy.



Món ăn của mọi người được mang đến, và ngay lập tức, Toyama cầm một miếng thịt, nhúng nhanh vào nước dùng kiểu Nhật và cắn một miếng.

──!?

"Ngon quá! Đây là gì vậy? Nước dùng chấm kiểu Nhật này thực sự tuyệt vời!"

"Tớ cũng muốn thử!"

Nhìn thấy phản ứng thái quá của Toyama, Uehara không thể chờ đợi thêm nữa và cũng thử một miếng thịt.

"Chuẩn luôn... hương vị của nước dùng kiểu Nhật này thật tuyệt vời... Tớ chưa bao giờ ăn loại nước dùng nào ngon đến thế."

"Có lẽ nó được làm bằng kombu? Ngay khi vào miệng, hương thơm của nước dùng lan tỏa, và nó kết hợp tuyệt vời với thịt lợn nhẹ."

Tất cả mọi người đều thích hương vị tinh tế của nước dùng kiểu Nhật, tạo nên nét độc đáo cho trải nghiệm lẩu shabu-shabu của họ.

Bình luận của Takai rất rõ ràng, không giống như bình luận của Toyama.

"Nó thực sự rất ngon. Đây là món shabu-shabu ngon nhất mà tớ từng ăn."

Hương vị có vẻ làm hài lòng Aizawa, người cũng là một đầu bếp tuyệt vời.

"Nước dùng kiểu Nhật rất tuyệt, nhưng nước chấm đậu phụ này cũng rất ngon. Nước sốt ponzu cũng rất ngon. Có rất nhiều hương vị khác nhau để thưởng thức, và ngay cả một người có khẩu vị bình thường như tớ cũng có thể ăn rất nhiều."

Okita, người thường không có khẩu vị, thấy sự đa dạng của các loại nước dùng hấp dẫn đến mức cậu tin rằng mình có thể thưởng thức bữa ăn mà không thấy chán.

"Chính xác! Trong thực đơn, chúng ta sẽ được thưởng thức mì soba Okinawa vào cuối bữa ăn, và khi ăn chúng cùng với nước dùng kiểu Nhật, thì thật tuyệt vời."

Sau khi tự mình giới thiệu món ăn và nhận được nhiều phản hồi tích cực, Rena vô cùng phấn khởi.

"Món tráng miệng là soba nghe có vẻ ngon. Tớ đã hy vọng được thử, nhưng có vẻ như chúng ta không thể thêm nó vào thực đơn được."

Toyama muốn thử món soba nhưng anh hiểu rằng nó không có trong thực đơn.

Sau khi ăn xong, nhóm họ đi đến Kokusai Dori. Đi bộ từ nhà hàng khoảng 30 phút, đủ xa để đi dạo sau bữa ăn.

Khi đang thưởng ngoạn cảnh đẹp trên đường phố Okinawa, họ sớm nhìn thấy thiết kế độc đáo của tòa nhà Văn phòng Tỉnh Okinawa.

Họ đi qua tòa nhà văn phòng và tiếp tục đi đến bên cạnh Cửa hàng bách hóa Ryubo, nơi có nhiều cửa hàng nằm dọc các con phố. Khu vực này đánh dấu điểm bắt đầu và kết thúc của phố Kokusai Dori.

"Uwa, thật tuyệt vời... Tất cả đều là cửa hàng lưu niệm sao?" 

Uehara nhận xét, mắt cô lấp lánh khi nhìn vào hàng loạt đồ lưu niệm được trưng bày.

"Thật ha, đường phố khá đông đúc, đặc biệt là vì đang là kỳ nghỉ hè."

"Uehara-san, cẩn thận đừng để bị lạc đấy."

"Mouu, tớ không còn là trẻ con nữa, nên tớ sẽ ổn thôi."

Uehara trả lời, mặc dù cô không thể che giấu sự phấn khích khi một mình bước vào một trong những cửa hàng lưu niệm.

"Aaa, Marika! Đừng đi một mình!"

Aizawa gọi lớn khi đi theo Uehara.

"Có vẻ như cả Marika-chan và Mika-chan đều đang vui vẻ. Thật tuyệt khi họ đi cùng chúng ta."

"Nhờ có cậu và Onee-san, nên tớ thực sự vui vì chúng ta đã đến được đây với nhau."

"C-Chihiro?"

Toyama quay sang Okita.

"Unn, cảm ơn Yuki vì chuyến đi này. Tớ đang có khoảng thời gian tuyệt vời với Rena-san và những người khác!"

Chihiro nở một nụ cười thản nhiên.

"Okita-kun... đáng yêu quá! Làm Onee-san này bối rối rồi nè."

Rena-san vui vẻ định ôm Okita nhưng dễ dàng bị tránh ra.

"Okita-kun keo kiệt quớ ~ "

Cô tiếp tục trò đùa nghịch ngợm của mình, mặc dù có thể có chút ngại ngùng đằng sau. Dù sao thì đó vẫn là Rena thường ngày, nhưng không hiểu sao Toyama lại thấy cô hơi dễ thương.

"Nhân tiện, phố Kokusai Dori khá dài phải không?"

"Kokusai Dori dài khoảng 1,6 km."

"Dài thế á!? Chắc đi lâu lắm..."

Trên thực tế, họ không đi quá xa khỏi lối vào vì họ đã đi vòng qua để ghé thăm nhiều cửa hàng khác nhau trên đường đi.

"Nếu chúng ta cứ tiếp tục đi và ghé thăm tất cả các cửa hàng, trời sẽ sáng khi chúng ta hoàn thành luôn."

Toyama không thể tin được nhưng liệu Uehara có định ghé thăm tất cả các cửa hàng không? Có vẻ như cô thực sự thích đi xung quanh và ngắm nhìn các cửa hàng.

"Em có thể dành thời gian để chọn quà lưu niệm ngay hôm nay, vì vậy hãy chắc chắn mua chúng ngay bây giờ nhé."

Sau ngày mai, họ dự định sẽ đi du lịch, nên Toyama không biết liệu họ có thể đến Kokusai Dori đủ sớm không. Vì vậy, Rena bảo mọi người hãy mua chúng khi họ vẫn còn có thể.

"Vậy thì, chúng ta có khoảng ba giờ rảnh rỗi bắt đầu từ bây giờ thì sao? Nếu chúng ta cứ di chuyển theo nhóm lớn và đi theo những người khác, chúng ta sẽ không thể đến nơi mình muốn, đúng không? Em cũng không muốn làm phiền mọi người."

"Một số người có thể muốn uống trà, và một số khác có thể muốn ghé thăm các cửa hàng lưu niệm như Marika... Thế chị nghĩ sao, Rena-san?"

Aizawa có vẻ đồng ý với đề xuất của Uehara.

"Ờ... bây giờ khoảng 18 giờ tối rồi, và trời vẫn còn sáng, nên ba giờ là ổn."

"Tuyệt vời!"

Uehara có vẻ khá vui vẻ, thể hiện mong muốn mãnh liệt được có thời gian rảnh rỗi.

"Được rồi, vậy chúng ta gặp nhau ở nhà hàng thức ăn nhanh kia lúc 21 giờ tối nhé."

"Đã hiểu!"

──Uehara có vẻ khá nhiệt tình. Mình tự hỏi liệu ý tưởng về thời gian tự do có khiến cậu ấy phấn khích như vậy không?

"Chị định cùng Yumi đi đến một nơi có Baumkuchen ngon tuyệt và uống trà. Còn em thì sao, Mika-chan?" <Eng: Baumkuchen là một loại bánh nướng xốp có nguồn gốc từ ẩm thực Đức.>

"Em tham gia! Nếu Rena-san biết nơi này thì chắc chắn là rất hấp dẫn."

"Tuyệt, Mika-chan sẽ đi cùng tụi chị. Còn Marika-chan thì sao?"

"Em... muốn khám phá nhiều cửa hàng khác nhau, nên em sẽ đi pass."

"Okay, hiểu rồi. Còn Toyama-kun và Okita-kun thì sao?"

"Em sẽ đi tham quan cùng Chihiro."

"Vậy à...Marika-chan, em có chắc là mình sẽ ổn không?"

Rena-san có vẻ lo lắng về Uehara khi cô nhắc đến việc đi tham quan một mình.

"Em không phải trẻ con, nên em sẽ ổn thôi. Em có smartphone mà, vì vậy em luôn có thể liên lạc."

"Okay, nếu có chuyện gì xảy ra, nhớ liên lạc với tụi chị nhé."

"Vâng, đã hiểu."

"Nếu chẳng may em không thể quay lại trước 21 giờ tối, hãy nhớ liên lạc với chị. Và hãy cẩn thận ở những nơi có tên 'Matsuyama'; đó là một khu vực sôi động với rất nhiều người say xỉn."

Rena-san có tinh thần trách nhiệm của một người giám hộ, vì vậy cô có lẽ không muốn mất cảnh giác. Tuy nhiên, cô cũng muốn mọi người tận hưởng chuyến đi. Đó là lý do tại sao cô đặt ra một số ranh giới và quy tắc tối thiểu có thể chấp nhận được, ngay cả vào phút cuối.



"À réee, đây có phải là đúng chỗ không?"

Uehara, người đã tách khỏi Rena và những người khác để làm việc riêng của mình, đang trên đường đến một cửa hàng phụ kiện nào đó. Trước chuyến đi đến Okinawa, cô đã phải lòng một số phụ kiện mà cô thấy trên mạng và cô thực sự muốn mua chúng.

"Mình không giỏi sử dụng bản đồ trên smartphone... Mình gặp khó khăn khi định hướng."

Tuy nhiên, vì ngay từ đầu đã không có khả năng định hướng và ở một nơi xa lạ, Uehara cảm thấy mình bị lạc.

"Khu vực này có vẻ... có rất nhiều đàn ông, và trông có vẻ hơi đáng ngờ."

Uehara kiểm tra địa chỉ được ghi trên cột điện gần đó.

"Thành phố Naha Matsuyama... Có phải đây là nơi Rena-san đã cảnh báo ình không được đến gần không?"

Những hình dáng đáng sợ trên phố thực chất là những người chào hàng tại các cửa hàng, và nhiều người đàn ông lang thang quanh khu vực này là du khách đến khu giải trí.

"Dễ thương quá. Cô em ở club nào thế?"

Đột nhiên, một người đàn ông lớn tuổi gọi Uehara.

"K-Không, tôi không phải!"

Bị giật mình bởi hành động dường như của một người đàn ông say rượu, Uehara nhanh chóng bỏ chạy.

"HaaHaaa... Thật sốc... Có lẽ tên đó nhầm mình với một cô gái làm việc ở quán bar hay gì đó nên hỏi mình đến từ club nào..."

Uehara, mặc dù cùng độ tuổi với những cô gái khác, có vẻ ngoài trưởng thành và hấp dẫn hơn một chút. Bộ trang phục hơi lòe loẹt của cô, kết hợp với việc cô đang đi du lịch đến Okinawa, có thể khiến cô bị nhầm là một trong những nhân viên của cơ sở.

Sau đó, cô bị nhầm là nhân viên club và được nhiều người đàn ông tiếp cận, dường như muốn mời cô làm việc.

"Như Rena-san đã nói, mình nên tránh xa nơi này... Nơi này hơi đáng sợ..."

Một người phụ nữ trưởng thành như Rena có thể dễ dàng xử lý những tình huống như vậy, nhưng mặc dù có vẻ ngoài trưởng thành, Uehara vẫn là nữ sinh cao trung trong thâm tâm. Bị đàn ông tiếp cận ở nơi như thế này rõ ràng là điều đáng sợ đối với cô.

"Mình không nên đến đây một mình..."

Uehara muốn mua phụ kiện phù hợp tại cửa hàng phụ kiện làm quà tặng cho Toyama. Đó là lý do tại sao cô đề nghị thời gian tự do, không muốn người khác biết về kế hoạch của mình.

"Đây là nơi nào...?"

Sau khi chạy trốn khỏi mỗi người đàn ông tiếp cận mình, Uehara đã đi sâu hơn vào khu giải trí. Ngay cả khi cô nhìn vào bản đồ trên điện thoại, cô vẫn không thể xác định được vị trí của mình. Cô cảm thấy bất lực và lạc lõng.

"Mình nên gọi ai đó đến đón..."

Cô được bảo là phải liên lạc với Rena trong trường hợp khẩn cấp, nhưng ngay lúc này, cô muốn gặp Toyama.



Trong khi đó, Toyama và Okita đang đi bộ cách xa phố Kokusai Dori một chút.

Piririri──...

Smartphone trong túi sau của Toyama rung lên và tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Uehara-san?"

Anh lấy điện thoại ra và kiểm tra màn hình, xác nhận đó là cuộc gọi từ Uehara.

"Alo, Uehara-san?"

"『Aaa... Toyama?』"

"Có chuyện gì vậy?"

"『Ờm... Tớ bị lạc... Tớ không thể biết mình đang ở đâu ngay cả khi nhìn vào bản đồ... Cậu có thể đến đón tớ không?』"

"U-Unn, okay. Cậu có biết mình đang ở đâu không? Có biển báo đường phố hay bất cứ thứ gì có tên thị trấn trên đó không?"

"『Tớ sẽ đi xem xung quanh...』"

Uehara dường như đang đi dạo xung quanh, im lặng tìm kiếm thông tin trong một thời gian ngắn.

"『Tớ tìm thấy rồi! Trên đó ghi là 'Matsuyama一─××─×.』"

"Có thứ gì quen thuộc gần đó không? Như cửa hàng tiện lợi chẳng hạn?"

"『Ờ... có một cửa hàng Lawson gần đây.』"

"Okay, Uehara-san, đợi bên trong Lawson nhé. Tớ sẽ đến đó ngay."

"『Okay... Tớ xin lỗi, Toyama...』"

"Không cần phải xin lỗi đâu. Tớ sẽ đến đó ngay!"

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Toyama kiểm tra địa chỉ được cung cấp trên bản đồ.

"Yuki, hình như cậu nhận được cuộc gọi từ Uehara-san. Có chuyện gì vậy?"

"Cậu ấy bị lạc đường, không tìm được đường về, chúng ta cùng đi đón cậu ấy nhé."

"Ư-Ừm, hiểu rồi!"

Giọng nói ở đầu dây bên kia của Uehara nghe yếu ớt và có phần nhút nhát.

"Tớ đã tìm ra địa điểm rồi! Khá gần đây... Xin lỗi, Chihiro, nhưng chúng ta chạy nhé."

Dựa trên những gì anh tìm thấy trên bản đồ, có vẻ như họ có thể đến đó trong vài phút nếu họ chạy. Cảm thấy lo lắng và sợ hãi khi bị lạc ở một nơi xa lạ, Toyama muốn đến đó càng nhanh càng tốt.



"Có một cửa hàng tiện lợi gần đó thật là nhẹ nhõm..."

Khi bước vào cửa hàng tiện lợi, cô cảm thấy sẽ không có ai đến gần mình. Uehara nhẹ nhõm khi có thể liên lạc với Toyama.

"Nee-chan đây đến từ cửa hàng nào vậy?"

Khi Uehara bắt đầu bước vào cửa hàng tiện lợi, cô lại bị một người đàn ông tiếp cận, lần này là ngay tại lối vào.

"Ồ, Nee-chan dễ thương quá. May mắn ghê!"

Cho đến bây giờ, những người tiếp cận cô đều là những người trung niên và đi một mình. Tuy nhiên, lần này, đó là một nhóm ba thanh niên ngoài hai mươi. Hai người trong số họ có vẻ ngoài đáng sợ và có thể được mô tả là có vẻ ngoài của những kẻ phạm pháp, loại người mà cô thường tránh xa.

"Ờm, ừm... Tôi không đến từ một cửa hàng hay bất cứ nơi nào tương tự... Tôi đến đây để tham quan... và, ừm..."

Bị bao quanh bởi những người đàn ông đáng sợ, đôi chân của Uehara run rẩy vì sợ hãi.

"Ồ, có chuyện gì thế? Nee-chan đến đây để du lịch à? Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau đi uống sau khi bọn này chỉ cho Nee-chan một số địa điểm tuyệt vời nhé."

"Này, hai tên kia, cô ấy trông có vẻ rất sợ đấy. Tụi bây không thể dịu dàng hơn một chút sao?"

Người đàn ông có vẻ ngoài bình thường hơn trong ba người lên tiếng khiển trách hai người kia.

"Xin lỗi nhé, họ hơi say, và trông họ có vẻ thô lỗ, nhưng chỉ có vậy thôi."

"Thôi nào, Ueshima-san, không phải như vậy đâu."

"Im đi! Tụi bây không được chú ý vì trông đáng sợ đấy."

Người đàn ông tên Ueshima này có vẻ là người điềm tĩnh nhất trong số họ, nhưng ngay cả cách nói chuyện của anh ta cũng rất thô lỗ và toát ra bầu không khí bất an không giống như của một người bình thường.



"HaaaHaaa...Chihiro, tớ nghĩ đó là Lawson..."

Toyama và Okita đã chạy hết tốc lực kể từ khi nhận được cuộc gọi cho đến khi họ nhìn thấy cửa hàng tiện lợi.

"Haaa...Y-Yuki, không phải Uehara-san ở đằng kia sao? Cậu ấy bị ba người đàn ông kia bao vây, đúng không?"

Cúi người xuống với hai tay chống đầu gối, Okita chỉ về hướng bóng dáng Uehara xuất hiện sau khi họ dừng chạy. Nhìn thấy Uehara, người bị ba gã đàn ông đáng sợ bao vây và trông có vẻ sợ hãi, Toyama ngay lập tức nhận ra rằng đây không phải là tình huống bình thường và chạy về phía cô nàng.

"Y-Yuki... Đợi tớ với."

Okita đi theo sau anh.

"Nè, Uehara-san!"

"To-Toyama!?"

"Thằng nhóc này là sao vậy?"

Một trong ba người đàn ông, rõ ràng là không vui với sự xâm nhập đột ngột, đã nhìn Toyama với ánh mắt đe dọa. Đối mặt với những người đàn ông này, những người rõ ràng không giống người bình thường, Toyama cũng cảm thấy sợ hãi.

"Y-Yuki! Uehara-san!"

Okita đến muộn hơn một chút, nhưng khi nhìn thấy ba người đàn ông này, cậu cũng lùi lại một bước vì sợ hãi.

"O-Okita-kun nữa..."

"Lại thêm một người nữa tham gia hả? Lần này là một gã đẹp trai. Hai người quen nhau à?"

"Đó, ừm, cậu ấy là, ừm, bạn của tôi! Tôi, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng mấy người có thể, ừm, thả cậu ấy ra được không? Tôi, tôi sẽ nói chuyện từ đây."

Toyama, cũng quá sợ hãi để có thể nói rõ ràng, lắp bắp khi đưa ra lời cầu xin của mình.

"Nii-chan là bạn trai của cô gái này à?"

Người đàn ông tên Ueshima hỏi Toyama.

"V-Vâng!"

Toyama trả lời câu hỏi đó mà không do dự. Mặc dù sợ hãi, anh vẫn nhìn vào mắt Ueshima.

"Đi thôi, tụi bây."

"Ueshima-san!?"

"Nii-chan, cô ấy không sao cả. Một trong những tên này chỉ cố gắng gạ gẫm cô ấy thôi."

"V-Vậy sao....?"

"Quan trọng hơn là, để cô ấy một mình ở nơi như thế này không phải là ý hay. Xung quanh đây cũng có một số nhân vật mờ ám."

"Ueshima-san đang khắc nghiệt quá phải không ~ "

"Im lặng!"

"Chà, đây không phải là nơi dành cho trẻ vị thành niên, vậy nên hãy nhanh chóng quay lại khách sạn đi."

"V-Vâng, hiểu rồi. Cảm ơn lời khuyên của anh."

Toyama cúi đầu trước người đàn ông tên Ueshima.

"Xin lỗi vì đã làm Nee-chan sợ."

"K-Không sao..."

Ueshima gửi lời xin lỗi ngắn gọn tới Uehara rồi cùng hai người đàn ông khác biến mất vào màn đêm.

"Haaaaーーー! Thật là... đáng sợ..."

Khi ba người đàn ông rời đi và sự căng thẳng tan biến, Toyama cảm thấy như chân mình sắp khuỵu xuống, và anh gần như khuỵu xuống đất.

"T-Toyama... Tớ sợ quá!"

Uehara nước mắt lưng tròng nhảy vào lòng Toyama.

"U-Uehara-san!?"

Bộ ngực đầy đặn của Uehara áp vào anh, và ngay cả lúc này, Toyama vẫn không thể không nhận ra cảm giác đó.

"Là lỗi của tớ vì đã khiến cậu sợ hãi như vậy, Toyama... Tớ xin lỗi..."

"Không, thật nhẹ nhõm khi biết cậu vẫn ổn, Uehara-san."

"Cảm ơn vì đã đến, Okita-kun."

"Không, tớ sợ quá nên không làm được gì cả... Tớ thậm chí còn không thể cử động..."

"Không, điều đó không đúng. Chỉ cần có sự hiện diện của cậu là tớ thấy an tâm rồi."

"Dù sao thì, chúng ta đang thu hút rất nhiều sự chú ý ở đây. Có lẽ chúng ta nên rời khỏi nơi này."

Thật vậy, cảnh tượng Uehara, một người phụ nữ nổi bật, ôm một người đàn ông đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Với khả năng xảy ra thêm rắc rối ở khu vực này, cần phải rời đi ngay lập tức.

Ba người họ bắt đầu đi về phía phố Kokusai Dori.

"Tại sao Uehara-san lại ở nơi này?"

Nơi đó khá xa phố Kokusai Dori nên Toyama tò mò hỏi.

"Có một món phụ kiện mà tớ thực sự muốn, và tớ định đến cửa hàng để mua nó. Nhưng tớ bị lạc. Ngay cả khi tớ nhìn vào bản đồ, tớ cũng không biết mình đang ở đâu, và trong khi đó, tớ đã bị những kẻ say rượu tiếp cận nhiều lần. Tớ sợ hãi và bỏ chạy, và bằng cách nào đó đã đến nơi này."

"Vậy à... Nếu không có kiến thức địa phương, sẽ rất khó để hiểu được bản đồ. Tớ chỉ mừng là mình không gặp khó khăn về phương hướng."

"Tên của cửa hàng phụ kiện mà Uehara-san muốn ghé thăm là gì? Tớ thấy có một vài cửa hàng như vậy khi đang chạy, nên có thể nó ở gần đây."

Có vẻ như Okita đã để mắt tới họ trong lúc họ chạy.

"Okita-kun, là cửa hàng này."

Uehara mở trang web của cửa hàng trên smartphone của mình và cho Okita xem.

"Vậy, cậu muốn mua gì thế, Uehara-san?"

"Tớ muốn có một chiếc vòng tay đan macrame với thủy tinh đom đóm."

Okita lướt qua các hình ảnh sản phẩm trên trang web.

"Có phải là cái này không?"

Okita chạm vào một hình ảnh có vẻ trùng khớp với mô tả mà Uehara đưa ra.

"Vâng, vâng! Chính nó!"

"Cửa hàng có vẻ hơi xa đây, đi bộ có lẽ mất khoảng 30 phút."

Okita đã kích hoạt bản đồ và đang tiến hành tìm kiếm lộ trình.

"Uehara-san, có vẻ như họ vẫn còn mở cửa, chúng ta thử xem sao?"

Có vẻ như cần phải thay đổi bầu không khí nên Toyama đề nghị đi đến cửa hàng.

"Không... Hôm nay tớ sẽ cho qua vậy."

"Tớ hiểu rồi... Uehara-san có vẻ mệt mỏi, vậy chúng ta hãy quay về căn hộ trước. Nếu sau đó cậu thấy khỏe hơn, chúng ta có thể đến gặp mọi người. Nếu không, cậu cứ ở trong phòng mình đi."

"Okay, chúng ta làm vậy nhé."

"Chihiro, tớ sẽ đi cùng Uehara-san về căn hộ, nhưng tớ nhờ cậu một chuyện nhé."

"Cê, trước đó tớ không giúp được nhiều, nên tớ sẵn sàng hỗ trợ."

Trong tình huống đó, không còn cách nào khác, nhưng Okita vẫn có vẻ lo lắng.

"Chúng ta qua đây nói chuyện nhé."

Nói xong, Toyama dẫn Okita ra xa Uehara một chút để đảm bảo cô không nghe được cuộc trò chuyện của họ.

"Có điều gì mà cậu không muốn Uehara-san biết không?"

"Ờ... Tớ nghĩ vậy."

"Vậy, cậu muốn tớ làm gì?"

"Đầu tiên, tớ muốn cậu giữ im lặng về chuyện xảy ra với mấy gã say xỉn ở khu giải trí lúc nãy. Nếu Rena-san phát hiện ra, chị ấy chắc chắn sẽ tự trách mình."

"Cê.....Tớ sẽ giữ im lặng về chuyện này."

"Tớ rất cảm kích. Và tớ muốn cậu cũng giữ bí mật rằng Uehara-san và tớ sẽ quay lại căn hộ từ bây giờ. Nếu có ai hỏi, chỉ cần nói rằng Chihiro và tớ đã chia tay nhau trên đường đi."

"Cê, tớ sẽ không hỏi lý do."

"Thật nhẹ nhõm."

"Còn một điều nữa, tớ muốn cậu mua món phụ kiện mà Uehara-san đã muốn lúc trước."

"Đây có phải là bí mật với Uehara-san không?"

"Vâng, đây là bí mật. Nếu có nhiều, xin hãy mua ba cái. Nếu không, một cũng được."

"Ba hoặc một, hiểu rồi."

"Xin lỗi vì đã làm phiền cậu vì chuyện này."

"Không, không có gì to tát cả. Hãy coi đó là lời xin lỗi vì không thể giúp đỡ sớm hơn."

"Cậu không cần phải cảm thấy như vậy đâu."

"Ờ thì, hãy coi đó là tớ tự thoả mãn nhé."

"Hiểu rồi. Vậy thì tớ trông cậy vào cậu vậy."

"Uehara-san, từ đây đến căn hộ khá xa, chúng ta đi taxi nhé. Đi bộ một chút, chúng ta sẽ đến được con đường chính, nơi chúng ta có thể dễ dàng tìm thấy."

"Cê, tớ sẽ để Toyama lo. Tớ xin lỗi vì đã gây ra rắc rối ch cậu."

"Cậu không cần phải lo lắng về điều đó."



Xa khỏi con phố chính, Toyama và Okita chia tay nhau sau khi bắt taxi.

"Bây giờ, mình đi mua chiếc vòng tay mà Yuki yêu cầu ha?"

Dựa vào bản đồ, cậu đi bộ khoảng 30 phút và đến được cửa hàng dự định. Đó là một cửa hàng nhỏ, nhưng số lượng khách hàng cho thấy sự nổi tiếng của nó.

"He~eee...họ bán phụ kiện làm bằng san hô à."

"Mình hy vọng họ còn hàng......"

"Chúng ta cùng xem nào... chiếc vòng tay bằng thủy tinh đom đóm và dệt macrame... đây rồi!"

Okita xác nhận và so sánh với ảnh trên trang web của cửa hàng.

"Mình mừng là mình đã mua ba cái....nhưng tại sao lại là ba cái? Một cái cho Uehara-san và hai cái còn lại cho...? Có lẽ là Takai-san? Thôi, không quan trọng. Vì chúng là đồ lưu niệm hoặc quà tặng, nên hãy gói chúng lại nhé."

Toyama, người chưa từng nghĩ đến việc gói quà, nhận ra rằng việc này là cần thiết khi biến chúng thành quà tặng. Sự chu đáo của Okita thực sự đáng chú ý, ngay cả khi không được nói ra.

Khi Okita rời khỏi cửa hàng, cậu đi về phía Kokusai Dori, nơi có cửa hàng gặp mặt.

"Nghĩ lại thì, Yuki vẫn khăng khăng rằng Uehara-san là bạn gái của cậu ấy... Và cả hai nắm tay nhau suốt cho đến khi họ lên taxi, vậy có thực sự như vậy không?"

Ngay cả Okita, người không mấy nhạy cảm với những vấn đề như thế này, cũng nhận thấy Uehara không hề che giấu tình cảm của mình dành cho Toyama nên việc họ ở bên nhau cũng không có gì lạ.

"Nhưng còn Takai-san thì sao...? Mình nghĩ Yuki có thể quan tâm đến cậu ấy hơn."

Takai có phần kín đáo hơn, nhưng cô cũng cởi mở hơn về cảm xúc của mình và Okita dần nhận ra điều đó.

"Dù sao thì, cho đến 21 giờ tối nay, mình sẽ không cho bất kỳ ai trở về căn hộ..."

Okita tự hứa với lòng mình rằng sẽ không để ai làm phiền khoảng thời gian riêng tư của Toyama và Uehara.



"Uehara-san, chúng ta đã đến căn hộ rồi."

Họ có thể nhanh chóng bắt được một chiếc taxi trên phố chính, vì vậy Toyama và Uehara đã trở về căn hộ tương đối sớm.

Khi họ bước vào thang máy của căn hộ, Uehara đã nhảy vào vòng tay Toyama mà không đợi cửa đóng lại. Toyama chấp nhận và ôm Uehara.

"Tớ rất vui vì hôm nay cậu đã đến giúp, Toyama... Cảm ơn cậu nhiều... Tớ yêu cậu..."

Trong khi cửa thang máy đóng lại, nút chọn tầng mong muốn vẫn chưa được nhấn.

"Cậu đến phòng tớ không?"

Đáp lại những lời đó, Uehara gật đầu trong im lặng.

"Uehara-san, chúng ta đã đến nơi rồi."

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi thang máy lên đến tầng 5, nơi phòng của Toyama và Okita, họ ôm nhau. Toyama cố gắng thoát khỏi thang máy, nhưng Uehara không buông. Khi cửa thang máy bắt đầu đóng lại, Toyama nhấn nút mở và mở cửa lần nữa.

"Uehara-san, chúng ta sắp hết thời gian rồi."

Cuối cùng, Uehara thả tay cô ra.

Uehara mở cửa phòng, bước vào trước, Toyama đi theo sau. Đóng cửa lại, Uehara dựa đầu vào ngực anh. Toyama khóa cửa lại sau lưng, ôm lấy cơ thể Uehara.

"Toyama...Hôm nay trông cậu rất ngầu đấy."

"Thật vậy sao? Tớ khá lo lắng khi ở cạnh ba người đó."

"Dù vậy, cậu vẫn có đủ can đảm để giúp đỡ tớ."

"Uehara-san là người mà tớ rất yêu quý mà."

"Tớ hạnh phúc quá..."

Uehara nhìn Toyama rồi nhắm mắt lại. Môi họ chạm vào nhau rồi trao nhau nhiều nụ hôn nhẹ nhàng, ấm áp. Ngay sau đó, Uehara, cảm thấy rạo rực vì phấn khích, vòng tay qua đầu Toyama và lại áp môi hoà quyện vào nhau. Toyama đáp lại, trao cho cô một nụ hôn sâu, nồng nàn, lưỡi họ nhảy múa cùng nhau.

Sau một hồi hôn nhau, Toyama đưa tay chạm vào chỗ phồng lên của Uehara bên dưới lớp áo.

"Nnn..!"

Một tiếng rên rỉ nhẹ nhàng thoát ra khỏi môi Uehara.

"Toyama, để tớ tắm đã..."

"Unn, okay."

Cuối cùng, hai người họ đi từ cửa vào phòng.

"Uehara-san đi tắm trước đi."

"Unn, tớ đi đây."

Trong khi Uehara đang tắm, Toyama lấy một chiếc bao cao su từ trong ví ra. Anh luôn mang theo bên mình, phòng trường hợp cần dùng đến nó trong một khoảnh khắc với Takai.

Toyama cũng tắm xong và hai người ngồi trên giường.

"Etou... Chúng ta có thể tắt đèn được không? Thật ngượng quá."

"Okay, đã hiểu."

Toyama tắt đèn phòng ngủ và ngồi xuống cạnh Uehara trên giường. Anh nhẹ nhàng đẩy Uehara lên giường và hôn cô. Trong khi hôn, anh cởi khăn tắm của Uehara ra.

"Aaa... Tớ xấu hổ quá."

Cơ thể trần trụi của Uehara được chiếu sáng bởi ánh trăng tràn vào qua cửa sổ.

"Thật xinh đẹp..."

Thân hình của Uehara thực sự rất đẹp – bộ ngực cân đối, vòng eo thon thả, vòng mông kích thước vừa phải và làn da mịn màng không tì vết.

"Toyama... Đây là lần đầu tiên của tớ."

"Okay, đã hiểu."

Trong căn phòng thiếu sáng mờ mịt, hai người họ đè lên nhau, cơ thể họ hòa nhau thành một.

..................

............

......



Toyama và Uehara nằm trên giường, nắm tay nhau.

"Toyama? Cậu tỉnh rồi à?"

"Tớ đã tỉnh rồi."

"Toyama, tớ chưa hỏi nhưng cậu có luôn mang theo bao cao su không?"

"Unn...Tớ luôn mang chúng theo bên mình khi ở cùng Takai."

Toyama đã quyết định không lừa dối hay nói dối nữa và chọn cách thành thật với Uehara.

"Vậy là lúc đó dùng với Takai-san..."

Uehara đang nhắc đến lần cô chứng kiến Toyama mua bao cao su.

"Ờ thì... từ lúc đó, tớ đã tò mò về Toyama. Và khi chúng ta gần gũi hơn, tớ bắt đầu thích cậu ngày càng nhiều... Khi Takai-san thú nhận sự thật, tớ thực sự buồn."

"Unn..."

"Nhưng cậu biết đấy, lý do tớ có thể ở đây với Toyama như thế này cũng là nhờ Takai-san. Nếu Toyama và Takai-san không có mối quan hệ như vậy, tớ nghĩ mình sẽ chỉ là bạn cùng lớp với Toyama. Quá khứ giữa Toyama và Takai-san đã dẫn đến con người tớ ngày hôm nay. Vì vậy, tớ muốn thấy tương lai mà ba chúng ta, Toyama, Takai-san và tớ, tiếp tục xây dựng trên [hiện tại]."

Kết luận của Uehara phù hợp với kết luận của Toyama.

"Ừm, tớ cũng cảm nhận như vậy... Và tớ muốn thấy điều đó."

"Không biết Takai-san có cùng chí hướng với hai ta không ha...."


(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro