Phần Kết
Tôi tỉnh dậy và thấy trần nhà xa lạ. Một ngọn đèn nhỏ cháy bên cạnh chiếc giường lớn của tôi. Bên ngoài cửa sổ, bầu trời tối đen và ánh trăng mờ nhạt; trông như trời đổ mưa.
"Ồ, cậu đã tỉnh rồi," một giọng nói vang lên khi tôi ngồi dậy. Tôi đã nghe nó nhiều hơn bất kỳ điều gì khác trong bốn năm qua.
"Lydia," tôi trả lời sau một hồi im lặng.
Cô nàng rắc rối luôn đeo bám tôi đang ngồi trên ghế và đọc sách. Mái tóc đỏ thắm của cô buông xuống qua vai chiếc váy ngủ. Cô trông khỏe mạnh, dù hẳn là cô đang bị mệt mỏi. Khi cô đặt cuốn sách xuống, tôi thấy cả hai chiếc đồng hồ bỏ túi của chúng tôi cũng nằm trên chiếc bàn tròn trong phòng. Tôi nhìn thấy một chiếc phong bì bên cạnh chúng. Tên người gửi là "Felicia Fosse."
Lydia đưa cho tôi một cốc nước, vì vậy tôi nhận lấy và uống. "Tớ đã ngủ bao nhiêu ngày rồi?" Tôi hỏi sau khi uống hết cốc nước mát lạnh.
"Cậu nghĩ là bao nhiêu?" là câu trả lời của cô nàng.
"Khoảng một, tớ cho là vậy." Sau một hồi im lặng, tôi chuyển sang những chủ đề cấp bách hơn. "Chuyện gì đã xảy ra sau khi tớ ngất đi? Cậu có bị thương không? Còn những người khác thì sao?"
"Một ngày?" Lydia lặp lại, lờ đi câu hỏi của tôi. Cô đứng dậy và ngồi xuống mép giường. Có những giọt lệ trong mắt cô nàng, nhưng trước khi tôi kịp nói bất cứ điều gì, cô đã đưa tay ra và chạm vào má tôi. Bàn tay cô run rẩy.
"Ba ngày," cô nói. "Cậu không mở mắt trong suốt ba ngày liền. Cậu bị sốt cao—nó chỉ mới hết vào ngày hôm qua—và mana ngày càng yếu đi... Tớ nắm tay cậu, nhưng nó lạnh lắm, và tớ cũng gọi tên cậu, nhưng..." Những lời cô nghẹn lại thành tiếng nức nở, và nước mắt chảy dài trên khuôn mặt khi cô đấm vào ngực tôi bằng nắm đấm. Tôi vòng tay ôm lấy tấm lưng ấy và ôm cô nàng.
Khi nàng tiểu thư ngừng khóc, tôi lặp lại câu hỏi của mình. "Cậu và Tina thế nào rồi? Mọi người khác có ổn không? Còn Owain và các hiệp sĩ của anh ấy thì sao?"
"Tớ ổn," cô trả lời sau một lúc do dự. "Tiny cũng vậy. Đội cận vệ hoàng gia đã chịu rất nhiều thương vong, nhưng không có ai tử vong. Thi thể của William Marshal và những người lính của hắn vẫn chưa được tìm thấy. Chúng ta thậm chí còn chữa lành được cho anh trai ngu ngốc nữa."
"Còn Gerard thì sao?"
"Hắn chưa chết." Lydia lại vùi mặt vào ngực tôi.
Vậy là Gerard đã không thể phục hồi. Hắn sẽ không được tha thứ vì hành động tàn bạo mới nhất này. Thật là một phép màu khi chúng tôi thậm chí còn ngăn được hắn ta. Nếu Lydia và Tina không ở đó... Tôi có thể đã mất họ, cùng với em gái, học trò và cha mẹ tôi. Một cơn rùng mình sợ hãi chạy dọc sống lưng tôi.
Tôi đã tiếp xúc với hai Đại Ma Pháp—Hàn Lãnh Hạc và Chước Nhiệt Lân—ở một cấp độ sâu sắc và hiểu sâu hơn về chúng. Chúng thực sự là đối lập với cái ác—và chúng còn sống. Chước Nhiệt Lân đã hét lên khi thuật thức chưa hoàn thiện của Gerard, được tăng cường bởi Toả Quang Thuẫn và Tái Phục Sinh nửa vời của hắn, đã ép nó phục vụ hắn ta. Hàn Lãnh Hạc đã không thể bỏ qua tiếng kêu đó và đã đi xa đến mức kiểm soát cơ thể của Tina để lao đến giúp đỡ chị gái mình. Cả hai Đại Ma Pháp đều đã tiêu tốn quá nhiều sức mạnh trong cuộc xung đột này đến nỗi tôi không nghĩ rằng một trong hai ma thuật đó sẽ có thể xuất hiện trở lại trong một thời gian.
"Chìa khóa" mà họ nhắc đến... có lẽ là tôi. Và rồi còn có "cô gái Etherheart." Tôi còn phải điều tra nhiều hơn trước. Nhưng trước mắt, nàng tiểu thư chưa bao giờ rời xa tôi và cô gái đang đợi bên ngoài phòng là những người đến trước.
"Lydia," tôi nói, "Xin lỗi nhé, nhưng tớ có thể sẽ sớm vướng vào một chuyện còn nguy hiểm hơn. Khi điều đó xảy ra, cậu có thể giúp tớ không? Tớ cho rằng đó sẽ là sự đảo ngược của thời học sinh của chúng ta."
"Đừng có mà hỏi, đồ đại ngốc, đúng là hết nói nổi mà!" cô quát. "Cậu ở bên cạnh tớ, và ngược lại. Không gì có thể thay đổi điều đó—tớ sẽ không để điều đó xảy ra!"
Mình hoàn toàn đồng ý.
Chúng tôi nhìn nhau rồi gật đầu. Tôi cảm thấy yên tâm rằng, khi ở bên nhau, cả hai không có gì phải sợ cả.
"Giờ thì, cậu có thể gọi cô gái đang đợi tớ ở ngoài được không?" Tôi nói.
"Cậu không cho tớ nhiều thời gian để nói chuyện à," Lydia đáp lại một cách buồn bã. "Nhưng được thôi."
Cô phớt lờ sự ngạc nhiên của tôi về việc cô không phản kháng khi xuống giường, duỗi người và đi đến cửa. Tuy nhiên, trước khi mở cửa, cô quay lại và nói, "Ồ, tớ gần quên mất. Cậu nên xem cái này."
Cô cười toe toét và giơ mu bàn tay phải lên cho tôi xem. Một dấu hiệu giống như một con sư tử đỏ tươi hiện rõ trên đó trước khi mờ dần đi.
K-Khoan đã! Nhỏ không thể nào có ý như mình nghĩ được!
Mẹ trẻ quan sát sự hoảng loạn của tôi với vẻ hài lòng rồi thở dài một cách đầy cảm xúc. "Ồ, cậu đã để lại dấu ấn của cậu trên người tớ, và tớ thậm chí còn chưa kết hôn. Tớ cho rằng mình sẽ phải bắt cậu chịu trách nhiệm."
"L-Lydia."
Mẹ trẻ cười khúc khích; lọn tóc mái đung đưa báo hiệu rằng cô đang có tâm trạng đặc biệt tốt. Cô huýt sáo khi mở cửa, và cô gần như hát khi gọi, "Tiny! Chị sẽ để nhóc thay mình một lúc. Nhóc có thể cảm ơn chị sau."
"N-Nhưng tôi, ừm..." vị tiểu thư lắp bắp, giọng nói không còn chút năng lượng thường ngày. Giống như Lydia, cô mặc váy ngủ.
"Tina," tôi gọi, vẫy tay ra hiệu với cô bé, và cô tiến lại gần một cách lo lắng.
Mẹ trẻ nháy mắt với tôi và đóng cửa lại. Có lẽ cô ấy đã đi gọi những cô gái khác.
Khi Tina đến bên tôi, cô nhắm mắt lại như thể không muốn nhìn tôi nữa.
"Anh xin lỗi vì đã làm em lo lắng," tôi nói, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bé.
"Đ-Đừng mà!" cô đáp lại. "Em đã gây ra cho anh nhiều rắc rối như vậy..."
Em ấy có sụt cân một chút không?
"Em cảm thấy thế nào?" Tôi hỏi.
"Em ổn. Thực ra, độ chính xác ma thuật của em đã tăng vọt sau khi, ừm..." Tina cúi mắt xuống, má ửng hồng.
À.
"Anh rất xin lỗi," tôi nói, cúi đầu. "Tình hình đòi hỏi phải vội vã, nhưng đó không phải là lý do để bào chữa."
"H-Hôn em có cần phải xin lỗi không?" cô ngập ngừng hỏi.
"Không, anh không có ý ám ch—"
"Nói xạo. Em biết rằng mình vẫn là một đứa trẻ trong mắt anh, nhưng—" Tina hét lên khi cô ngã về phía trước. Tôi cố gắng giữ cô đứng vững nhưng không đủ sức, và cô ngã vào vòng tay tôi. Khuôn mặt cô bé, thật xinh đẹp dù còn nhỏ, gần với khuôn mặt tôi. Tôi lướt những ngón tay qua mái tóc mỏng của cô nàng.
"S-Sensei?"
"Em cố gắng chăm chỉ hơn anh có thể tưởng tượng, Tina," tôi nói. "Anh không biết chúng ta sẽ làm gì nếu không có em. Cảm ơn nhé."
"Ồ, ư-ừm... Ờ..." Bối rối, cô loay hoay tìm câu trả lời. "Allen, em... em..." Cách cô từ từ nhắm đôi mắt đẫm lệ cho thấy cô đã hiểu nhầm ý tôi.
Ngay lúc đó, cánh cửa mở toang ra để đón ba cô gái thở hổn hển trong bộ váy ngủ. Ellie, Lynne và Caren chạy tới ngay khi nhìn thấy chúng tôi và ném Tina sang một bên. Cô gái tóc bạch kim, vẫn nhắm mắt, thốt lên một tiếng kêu kỳ lạ khi rời khỏi vòng tay tôi.
Khi cô đi khuất, bộ ba đó vòng tay ôm lấy tôi, hét lớn "A-Allen-sama!" "Nii-sama!" và "Allen!" Đó là một cách chào hỏi ồn ào với một người vừa mới thức dậy, nhưng tôi thực sự trân trọng điều đó.
Lydia bước vào ngay sau họ và lẩm bẩm: "Tớ sẽ phạt cậu sau."
Xin người lượng thứ.
Không khí trong phòng bệnh của tôi tràn ngập những bông hoa băng, được chế tác với độ chính xác cao hơn bao giờ hết. Khuôn mặt Tina cúi xuống, vai cô thẳng và nắm chặt tay. Một thiết kế hình con chim dang rộng đôi cánh xuất hiện mờ nhạt trên mu bàn tay phải của cô bé.
"Mấy người thực sự muốn chiến với nhau đến thế sao?" cô nói. "Được rồi, vậy thì nhào vô nào!"
Ôi trời. Ngôn từ thật không phù hợp với con gái của Công tước mà.
Tôi nhớ lại điều Lisa từng nói với mình: "Tài năng đi kèm với trách nhiệm." Tôi đồng ý, nhưng vẫn muốn thêm một lời phản đối khi quan sát hàng loạt ma thuật đang được triển khai trong phòng bệnh của mình.
"Trời ơi, chuyện này quá sức chịu đựng rồi," tôi càu nhàu. "Mình đã làm gì để phải chịu đựng cảnh này?!"
✦✧✦✧
"Không đời nào," tôi rên rỉ. "Thật không thể tin được..."
Tôi đang ở trong phòng của mình tại dinh thự Algren tại Đông đô, đọc các báo cáo chi tiết về hậu cần và cung cấp quân sự mà tôi nhận được từ lão già Harclay. Tôi không thể ngăn mình run rẩy.
"Có chuyện gì vậy, Gil-sama?" một giọng nói bình tĩnh hỏi. Tôi nhìn lên và thấy hầu gái mặc đồ nam đang đứng ở cửa, tay cầm một chiếc khay.
"K-Konoha," tôi lắp bắp. "C-Cô đang làm gì ở đây vậy? Đã khá muộn rồi."
"Tôi mang cà phê cho người," cô trả lời. "Có điều gì trong những tờ báo đó khiến người quan tâm không?"
"N-Nah... Ta chỉ tự hỏi liệu chúng ta có đủ khả năng cung cấp lương thực cho quân lính tốt hơn một chút không."
"Tôi rất tiếc phải nói thế này ạ, nhưng trong ngôi nhà này, chỉ có người và Nhị Dực mới quan tâm đến khẩu phần ăn của những binh lính bình thường. Những Gia tộc Công tước còn lại luôn làm mọi thứ khác đi," cô nói. "Cà phê của người đây."
"Cảm ơn."
Tôi nhét những tờ giấy vào ngăn kéo, cố gắng làm cho chúng trông tự nhiên. Mắt tôi nhìn thấy con dao găm có huy hiệu hoàng gia mà lão già Harclay bắt tôi mang theo cùng với các tài liệu mật.
Những vật tư đó vượt xa những gì quân đội cần cho các cuộc diễn tập. Công quốc thậm chí còn bí mật nhập khẩu pháp khí từ Cộng hòa Lalannoy. Rõ ràng là chúng tôi đang chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh, nhưng chúng tôi không thể bắt đầu chiến tranh với Thánh Linh quốc.
Lão già—Haag Harclay, một trong Nhị Dực của Algren và là chỉ huy kỳ cựu của Tử Đoàn—đã hành động kỳ lạ khi tôi gặp ông ở Vương đô. "Người làm tôi nhớ đến Lão Công tước thời trẻ," ông nói với tôi. "Mong người giữ gìn danh dự của cái tên Algren."
Ông là một hiệp sĩ cổ điển thích làm mọi thứ nghe có vẻ nghiêm túc, nhưng điều đó vẫn không giống ông chút nào. Điều đó gần như khiến tôi tự hỏi liệu... Không đời nào! Điều đó là không thể. Cha sẽ không bao giờ cho phép những chuyện vớ vẩn như thế xảy ra ngay dưới—
"Gil-sama." Giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ trẻ làm chệch hướng dòng suy nghĩ của tôi. Tôi đặt tách xuống và hồi hộp nhìn lên để thấy một nụ cười thanh thản trên khuôn mặt cô ấy. "Đội hiệp sĩ của đội cận vệ hoàng gia đã chịu quá nhiều thương vong đã bắt đầu quay trở lại Vương đô, chỉ để lại một lực lượng nhỏ. Có vẻ như sẽ không có biện pháp nào nữa được thực hiện cho đến khi cả Tứ Đại Công Tước tập hợp tại Vương đô. Bệ hạ có lẽ đã quyết định rằng ngài không thể hành động trong khi vẫn đang tiếp đón nhiều phái viên từ các thế lực ngoại quốc."
"C-Cô chắc chắn biết rất nhiều về những gì đang diễn ra, Konoha," tôi nói. "Cô đã bao giờ cân nhắc quay lại làm việc trong ngành tình báo chưa?"
"Không, cảm ơn ạ," cô trả lời, gạt phăng lời đề nghị của tôi. "Vì phán quyết đã được hoãn lại đến một ngày sau đó, giáo sư và hiệu trưởng của Học viện Hoàng gia có thể sẽ tiếp tục kỳ nghỉ đã lên kế hoạch của họ. Kiếm Nương Điện hạ cũng sẽ làm như vậy, cũng như các Công nương Lynne Leinster Điện hạ và Công nương Tina Howard Điện hạ. Tuy nhiên, Bộ Não của Kiếm Nương dường như sẽ ở lại Đông đô để hồi phục."
Vậy là Allen vẫn ở lại, tôi nghĩ khi Konoha tiếp tục báo cáo. Thật nhẹ nhõm. Mình mừng vì cậu ấy đã vượt qua được mà không bị thương.
Rồi tôi nhận ra—giọng điệu của hầu gái lạnh lùng lạ thường khi cô nhắc đến Allen. Cảm giác bất an của tôi ngày càng mạnh mẽ hơn.
"Đế quốc ở phía bắc và Liên minh Công quốc ở phía nam đều đang tiến hành các cuộc tập trận quân sự lớn dọc theo biên giới của chúng ta, Howard và Leinster đang bận rộn với các phản ứng của họ. Ở phía tây, Lebufera đang kìm hãm đội quân của Ám Vương, cũng như lực lượng chính của Hiệp sĩ Hoàng gia. Nói cách khác"—Konoha nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẹm và đôi môi cô cong lên trong một nụ cười khẩy—"đúng như kế hoạch, trong vài ngày nữa, đội quân lớn, được huấn luyện bài bản duy nhất có khả năng huy động ngay lập tức giữa đây và Vương đô sẽ là lực lượng của Gia tộc Công tước Algren, những người hầu cận của họ và Thánh Linh quốc."
"C-Cái gì?! T-Tại sao cô không nói với ta sớm hơ—"
Tôi cố gắng đứng dậy và hét lên, nhưng bàn tay của hầu gái đã giữ tôi lại. Có điều gì đó không ổn với nhịp tim của tôi, và mồ hôi chảy dài trên trán tôi.
"Tôi nói cho người biết ngay bây giờ vì thời cơ đã chín muồi," Konoha nói. "Bằng chứng xác thực về sự ủng hộ của Algren dành cho Hoàng tử Gerard được lên kế hoạch sẽ rơi vào tay những hiệp sĩ còn lại của đội cận vệ hoàng gia sau khi lực lượng chính của họ, giáo sư, ngài Rodde và Kiếm Nương rời khỏi Đông đô. Ngài Grant sẽ chỉ biết về việc chuyển giao sau khi sự việc đã xảy ra. Nếu tin tức này bị rò rỉ trước thời điểm đó"—ngón tay cô lướt qua má tôi—"thì cơ thể của cha người, Công tước đương nhiệm, vốn đã suy yếu vì chất độc, có thể đột nhiên trở nên lạnh ngắt."
Tôi không thể tin vào tai mình.
"Đây chưa phải là kết thúc," cô nói thêm. "Đây chỉ là sự khởi đầu. Xin hãy lên kế hoạch cho phù hợp."
"Sao cô có thể?!" Tôi hét lên, túm lấy cổ áo cô khi cơn giận của tôi cuối cùng cũng bùng phát. Nhưng tiếng hét của tôi đã tắt ngấm không xa bàn làm việc của tôi—hầu gái mặc đồ nam đã lặng lẽ thi triển ma pháp làm giảm tiếng ồn. Sau đó, cô nắm lấy tay phải của tôi và ấn vào ngực trái của mình.
C-Cái thứ mana đê tiện này là gì thế?!
"Tôi sẽ giữ cho người sống và an toàn cho đến cảnh hạ màn của trò hề lố bịch này. Đó là lý do tôi sống, và tôi nguyện biến mình thành rồng hoặc quỷ để đạt được điều đó." Cô làm cho lời thú nhận của mình nghe giống như một lời cầu nguyện. "Người không được rời khỏi ngôi nhà này cho đến khi mọi thứ kết thúc. Sau đó, mạng sống của tôi sẽ như ý người mong muốn."
Cô thực sự có ý đó. Quyết tâm của Konoha gần như là điên rồ. "T-Tại sao?" Tôi hỏi. "Làm sao tôi có thể xứng đáng với tất cả những điều đó?"
"Người có thể đã quên, Gil-sama, nhưng tôi không muốn người chết ở một nơi như thế này... ngay cả khi tôi phải nhấn chìm vùng đất này trong biển máu."
Tôi đứng bất động, sửng sốt khi nhận ra rằng mình đã bị quản thúc tại gia mà thậm chí không hề biết.
Mình phải làm gì đó, nhưng mình có thể làm gì— Tất nhiên rồi! Allen là người đáng tin và đáng tin cậy nhất mà mình biết. Mình sẽ đến thẳng chỗ cậu ấy và kể cho cậu ấy mọi chuyện. Nếu mình làm thế, thì...vẫn còn thời gian để—
Bóng tối tràn vào qua cửa sổ, bao trùm Konoha và tôi; một đám mây đen kịt đã che khuất mặt trăng, và tiếng sấm xa xa đang đến gần hơn. Có vẻ như chúng tôi sắp phải đối mặt với một cơn bão trái mùa.
~ • ~ END VOL 4 - Cứu Nguy Vương Quốc Lúc Hạ Hưu Cùng Băng Hoả Công Nương ~ • ~
Lời Bạt
Riku Nanano đây. Đã bốn tháng trôi qua, nhưng cuối cùng tôi cũng đã xuất bản được Vol 4. Cảm ơn mọi người rất nhiều. Tôi thực sự trân trọng điều đó.
Tiểu thuyết này dựa trên câu chuyện đang được đăng nhiều kỳ của tôi trên trang web novel Kakuyomu, dù tôi đã sửa lại khoảng chín mươi phần trăm. Vol này kết thúc phần một của bộ truyện, nghĩa là cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành phần giới thiệu. Nó tạo nên một số lượng tập đẹp, gọn gàng, vì vậy tôi sẽ thực sự, thực sự biết ơn nếu những ai trong số các bạn bị thu hút bởi ảnh minh họa trên bìa cũng sẽ chọn những cuốn sách trước đó. Mỗi Vol đều có minh họa tuyệt vời để thưởng thức!
Vậy nên, tôi chắc rằng tất cả những ai đã đọc đến đây đều đã từng, hơn một lần, tự thấy mình đang nghĩ: "Chẳng phải Lydia đã bỏ hơi xa so với những người khác sao?" Ờ thì, đúng rồi đó; Lydia đã biết Allen lâu hơn tình địch của mình bốn năm, và lợi thế to lớn đó đã cho phép nàng tiểu thư ngang ngược này xây dựng được một vị thế dẫn đầu không thể đánh bại. Nhưng tất cả sẽ kết thúc ở Vol này. Các Vol 5 trở đi sẽ làm thay đổi mọi thứ.
Lydia là bất khả chiến bại miễn là cô có Allen bên cạnh. Nhưng điều gì sẽ xảy ra với cô khi anh không ở đó? Còn Tina và những thiếu nữ hàng đầu khác của chúng ta thì sao? Hãy mong chờ được khám phá trong phần hai, sẽ bắt đầu từ Vol 5. Tất nhiên, Công nương Stella có thể tiếp tục hạ gục đối thủ, và Ellie có thể giật giải thưởng ngay trước mũi mọi người.
Giờ thì, tôi có một thông báo muốn đưa ra: n-như các bạn có thể mong đợi từ một light novel (*cười lo lắng*), Làm Gia Sư Cho Con Gái Công Tước đã có bản chuyển thể manga do Tamura Muto vẽ trên tạp chí web Shonen Ace Plus! Nó đang trở nên tuyệt vời, vì vậy tôi chân thành khuyên bạn cũng nên xem thử. Tôi chưa bao giờ thấy bản phát thảo của manga trước đây (không có gì ngạc nhiên), và tôi phát hiện ra rằng sự kinh ngạc có thể khiến mọi người thốt lên những tiếng kêu kỳ lạ! Tôi hy vọng bạn sẽ cho nó một cơ hội.
Tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người đã giúp đỡ mình:
Biên tập viên của tôi. Một lần nữa, tôi vô cùng biết ơn trong Vol này và tôi mong muốn được hợp tác với nhau lần nữa trong Vol 5 và các Vol tiếp theo.
Người minh họa, cura. Mọi người đều có trang phục mới cho Vol 4...và tất cả đều tuyệt vời đến mức khiến người ta phải chết mê chết mệt!
Và tất cả những ai đã đọc đến đây. Tôi không thể cảm ơn các bạn đủ, và tôi mong chờ cuộc gặp gỡ tiếp theo của chúng ta. Vol tiếp theo sẽ nói về Caren; bạn thậm chí sẽ được xem qua thời thơ ấu của cô ấy!
Riku Nanano
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro