Phần Kết
Tôi dừng lại ngay khi rời khỏi Đại Thụ.
"Allen?" chàng quý tộc tóc đỏ hỏi. "Sao vậy?"
"Tôi... hơi mệt," tôi trả lời. "Anh có thể trông coi các công sự và giải thích mọi việc cho các hiệp sĩ và lực lượng phòng vệ giúp tôi được không?"
Richard vỗ vai tôi rồi bước đi.
Anh ấy hẳn đã nhận ra rằng mình muốn ngắm cảnh này lần cuối. Quả thật chu đáo.
Tôi ngồi xuống, vẫn cầm quyền trượng, và bắt đầu tháo băng ở cả hai cánh tay—tôi không muốn mẹ mình nhìn thấy chúng. Rất nhiều Thú nhân và một số ít Dwarf, Elf và con người đi qua đi lại xung quanh tôi. Những người bị thương nặng đã được chuyển vào bên trong Đại Thụ, có vẻ như vậy, vì thế mọi người ở đây đều có sức khỏe tương đối tốt. Một số lều đơn giản đã được dựng lên, và mọi người đang giúp đỡ lẫn nhau bất kể chủng tộc hay gia tộc. Không có sự đối địch giữa Thị trấn cũ và Thị trấn mới hay tình cảm chống lại con người mà tôi đã cảm thấy trong phòng hội đồng.
Giá như các tộc trưởng bước ra ngoài và chứng kiến cảnh này.
Đúng lúc đó, một trong những cô bé tộc cáo mà tôi gặp ở Thị trấn mới hôm nọ chạy đến chỗ tôi. Nước mắt trào ra trong đôi mắt to của cô bé.
"Hửm?" Tôi nói. "Chị gái của em đâu?"
Cô bám chặt lấy tôi mà không nói một lời, nên tôi vỗ nhẹ vào lưng. Cô bé đang run rẩy.
"Ine!" một người phụ nữ tộc cáo hoảng hốt hét lên, chạy về phía chúng tôi từ hướng cây cầu. Có những miếng băng đẫm máu quấn quanh má và cánh tay phải của cô ấy.
"Mẹ em tìm kìa," tôi nói với cô bé. Nhưng cô bé không chịu buông tay.
"Anh ơi," cô bé nói, nhìn vào mắt tôi. Giọng khàn đi vì khóc lóc. "Ahh ơi. Onee-chan vẫn còn...ở bên kia cầu."
Mắt tôi mở to. "Thật à? Anh hiểu rồi. Nhưng đừng lo; mọi chuyện sẽ ổn thôi. Anh sẽ đi đón Onee-chan của em. Anh hứa đó."
"Thật ạ?" Cô bé dừng lại. "Em hiểu rồi ạ!" Cô bé mỉm cười và quay lại với mẹ mình, bà ôm cô bé trong nước mắt.
Tôi nắm chặt quyền trượng rồi đứng dậy và nhìn thấy cha mẹ mình đang rúc vào nhau giữa đám đông. Tôi muốn chạy đến chỗ họ, nhưng tôi kiềm chế bản thân và bắt đầu đi về phía Đại Kiều. Trên đường đi, tôi gặp nhiều người. Hai nữ pháp sư tộc mèo và tộc chó đã ở lại bên ngoài Đại Thụ để giúp mọi người khi không có lệnh chính thức. Một cô gái trẻ loài người với những vệt tóc bạc đang hỗ trợ họ. Một phụ nữ lớn tuổi tộc sóc và một nam Elf đang phát súp nóng mà họ đang nấu trong một cái vạc. Các thành viên của tộc bò và Dwarf đang mang những chiếc ghế và bàn dự phòng từ Đại Thụ ra quảng trường. Những người cưỡi Griffin đến từ Vương đô vào đêm hôm trước đã bị cuốn vào sự náo động, dù tôi cảm ơn vì những vì sao may mắn của mình rằng thư họ mang theo bao gồm một lá thư từ Felicia và món đồ mà tôi đã yêu cầu cô ấy mua. Tôi thậm chí còn trao đổi vài lời với Deg, cựu tộc phó của tộc rái cá. "Chúng tôi nhờ vả cậu quá nhiều rồi," ông nói lúc chia tay khi bước vào Đại Thụ để báo cáo về nỗ lực sơ tán.
Có vẻ như mọi người đang tự mình giải quyết vấn đề và giữ sự hỗn loạn ở mức tối thiểu.
Khi cuối cùng tôi nhìn thấy Đại Kiều, tôi phát hiện ra một khuôn mặt quen thuộc giữa đám đông đang bỏ chạy. "Toneri," tôi nói, vỗ nhẹ vào vai cậu từ phía sau.
"G-Gì đấy?! U-Ủa, chỉ có mình cậu thôi." Con trai của thủ lĩnh Ogi lè lưỡi. Đám đàn em gồm những tên con trai khác cũng đi cùng. Không ai trong số họ có vẻ bị thương, và quần áo của họ sạch sẽ, nhưng vì lý do nào đó, họ có vẻ vô cùng hoảng sợ—không, là sợ hãi.
Tôi vừa định hỏi họ thì ba ngọn lửa hiệu nổ trên bầu trời phía đông. Màu sắc rực rỡ của chúng là đỏ, đỏ, đỏ.
Một loạt đạn thứ hai bay ra—đỏ, đỏ, đỏ. Những Thú nhân trưởng thành gần đó bắt đầu la hét.
"N-Nhìn kìa!"
"Ôi, tôi biết những màu đó."
"Lũ đần đó!"
"Chúng ta phải báo cho các tộc trưởng!"
Từng người một, họ chạy hết tốc lực về phía Đại Thụ. Nhưng các tộc trưởng không thể quyết định ngay được, và trong khi họ cân nhắc, những người không thể di tản kịp đang gặp nguy hiểm đến tính mạng. Kế hoạch của tôi vẫn không thay đổi. Đến được Đại Kiều.
"N-Này!" Toneri hét lên, giọng điệu vừa sợ hãi vừa bực bội. "C-Cậu nghĩ mình đang đi đâu vậy?!"
"Hả? Không phải là quá rõ ràng sao? Tôi sẽ cứu những người ở Thị trấn mới."
Những người lớn nhìn tôi chằm chằm, mắt mở to và run rẩy. Toneri và đám đàn em đều choáng váng.
"C-Cậu không biết... những màu sắc đó có n-nghĩa là gì sao?!" Tên nam tộc sói lắp bắp.
"Ba pháo hiệu đỏ có nghĩa là 'Phục kích. Tránh xa. Bỏ rơi chúng tôi.' Tôi biết điều đó. Nhưng thế thì sao? Thú nhân sẽ không bỏ mặc gia đình mình, và tôi là Thú nhân, ngay cả khi tôi không có tai hay đuôi thú. Đã đến lúc tôi phải thực hiện nghĩa vụ." Sau một hồi im lặng, tôi nói thêm, "Tôi không quan tâm nếu mình không được chấp nhận đâu."
Tôi sải bước về phía trước, bỏ lại Toneri đang không nói nên lời. Nếu Richard phản đối chiến dịch này, tôi sẽ một mình lên đườn—
Có người đứng trước Đại Kiều, dang rộng cánh tay chặn đường tôi. Dù vóc dáng nhỏ bé, bà vẫn to lớn hơn bất kỳ ai khác trong mắt tôi. "Mẹ sẽ không để con đi! Không bao giờ! Nhất là lần này!"
"Mẹ..."
Tôi chưa bao giờ thấy sự đau khổ như vậy trên khuôn mặt người mẹ Ellyn của mình. Bà hẳn đã chạy điên cuồng để vượt lên trước tôi. Một chân không đi giày, và máu rỉ ra qua tất.
"Allen," bà nói, tiến về phía tôi với đôi mắt đẫm lệ, "con là đứa con trai duy nhất của mẹ—và Nathan—trên thế gian rộng lớn này. Không ai có thể thay thế vị trí của con—trong trái tim cha mẹ. Con có hiểu điều đó có nghĩa là gì không?"
Lời nói của bà làm tôi đau nhói. Tôi đúng là một đứa con vô dụng. Tôi không chỉ tránh xa Đông đô sau khi trượt kỳ thi tuyển chọn pháp sư hoàng gia, mà còn khiến mẹ tôi khóc hai lần trong suốt kỳ nghỉ hè này. Nhưng dù vậy...
"Con sẽ ổn thôi," tôi nói rồi mỉm cười. "Sẽ không quá nguy hiểm đâu—chỉ là một chuyến đi nhanh đến đó và quay về thôi ạ."
Nhưng ngay cả những lời tốt nhất cũng không đủ để đánh lừa mẹ tôi. Bà bám chặt lấy tôi và đập vào ngực tôi. "Nói dối! Nói dối! Nói dối! Đừng cố gắng tự mình làm mọi thứ mà! Con vẫn chỉ mới mười bảy tuổi thôi! Vẫn chỉ là một đứa trẻ! Mẹ—cả cha mẹ—không gửi con đến Vương đô vì muốn con làm...làm chuyện như thế này!"
"Mẹ à." Tôi nắm chặt tay mẹ mình—rất nhỏ, nhưng ấm hơn bất kỳ ai khác—bằng cả hai tay. "Cảm ơn mẹ ạ. Cảm ơn mẹ rất nhiều ạ. Chỉ cần nghe mẹ nói thế là...là đủ với con rồi."
"Allen?" Mẹ tôi nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ. Ngày xưa, tôi chẳng làm gì ngoài khóc. Mẹ và cha đã bảo vệ tôi từ hồi đó.
"Con luôn cảm thấy tự hào khi được làm con trai của cha và mẹ từ tận đáy lòng mình," tôi tiếp tục rồi mỉm cười. "Là con trai của mẹ chính là động lực giúp con đi hết chặng đường này. Và đó là lý do tại sao"—tôi lấy lại bình tĩnh khi chia sẻ quyết tâm của mình với người mẹ mà tôi yêu thương và kính trọng—"con sẽ cứu trẻ em, bạn bè và gia đình. Mẹ và cha đã dạy con đừng bao giờ từ bỏ những gì quan trọng nhất với bản thân mà."
"Allen... Không! Không!" Những giọt nước mắt lớn lăn dài trên má bà. "Không!"
Chúng tôi không có quan hệ huyết thống—tôi thậm chí còn không phải là Thú nhân—nhưng bà vẫn yêu tôi hết lòng. Cảm xúc bị dồn nén của tôi bùng nổ trong một dòng nước mắt.
"Khi con còn nhỏ," tôi nức nở, "và con bị bắt nạt đến phát khóc gần như mỗi ngày, mẹ luôn ở đó ôm con, và cha luôn xoa đầu con. Sự ấm áp của mẹ và lòng tốt bao la của cha đã giúp con sống tốt cho đến ngày hôm nay. Mẹ... Mẹ không thể tưởng tượng được điều đó đã tiếp thêm cho con bao nhiêu can đảm đâu! Con không bao giờ quên được. Hồi đó, con luôn cầu nguyện với Đại Thụ để con được làm con trai của hai người ở kiếp sau nữa. Và tình cảm đó của con vẫn chưa bao giờ đổi thay."
"Vậy thì đừng bỏ cha mẹ lại!" mẹ tôi thúc giục, mắt đỏ hoe vì khóc. "Xin con đấy... Làm ơn đừng đi mà..."
Phía sau tôi, tôi cảm nhận được luồng mana nhẹ nhàng quen thuộc.
Mình là người may mắn nhất trên trần đời này.
"Con thật may mắn khi được làm con trai của cha mẹ," tôi nói. "Thật sự, thật sự may mắn. Hai người là ánh sáng đầu tiên dẫn lối và cho con lòng can đảm để tiếp tục bước đi. Và ánh sáng đó không bao giờ vụt tắt. Nhưng giờ đến lượt con soi sáng con đường chông gai này. Cảm ơn ạ. Con yêu mẹ nhiều lắm."
"Allen!" Với tiếng kêu nghẹn ngào đó, bà ngã xuống đất và bắt đầu nức nở, mặt úp vào hai bàn tay.
Tôi thở dài, quay lại và gọi, "Gặp lại cha sau nhé!"
"Allen..." cha tôi, Nathan nói. Ông đã ép mình phải đến, dù chân ông vẫn còn đau, và người ông đầy mồ hôi vì thấm mệt.
"Đừng lo lắng ạ. Hãy nhớ rằng, con đã tạo dựng được tên tuổi của mình với tư cách là Bộ Não của Kiếm Nương, ngay cả khi con không thực sự xứng đáng với vinh dự đó."
Ông không trả lời ngay, nhưng khi ông trả lời, giọng điệu nhẹ nhàng của ông hoàn toàn trái ngược với nỗ lực bông đùa của tôi. "Cha không có sức mạnh để chạy đua qua các chiến trường như tổ tiên mình đã từng, nhưng cha đã đọc nhiều sách, và lịch sử nói rất rõ ràng. Nó nói rằng, 'Đừng bao giờ gửi con trai mình ra chiến trường'!"
"Thưa cha, giờ đây con đã chắc chắn." Tôi siết chặt tay phải quanh quyền trượng của Lydia và lau nước mắt bằng tay áo bên trái. Sau đó, vì có khả năng đây là lần gặp cuối cùng của chúng tôi, tôi mỉm cười. "Con hẳn đã trở thành con trai của cha để có thể ở đây ngày hôm nay. Con sẽ làm tròn bổn phận của bản thân. Con thề trên cái tên mà cha đã đặt cho mình."
"Allen!"
Tôi chưa bao giờ nghe thấy cha mình hét lên trước đây. Tiếng nức nở của mẹ tôi ngày một lớn hơn, nhưng tôi không dừng lại. Tôi bắt đầu băng qua Đại Kiều.
Những bức tường thành tạm thời bằng bàn, ghế và gỗ nằm giữa quảng trường. Các hiệp sĩ của đội cận vệ hoàng gia canh gác tuyến đầu, trong khi lực lượng phòng vệ và tình nguyện đứng sẵn sàng ở các rào chắn phía sau.
Biểu ngữ của quân phiến loạn đã tràn ngập cây cầu nguyên vẹn dẫn đến Thị trấn mới. Vũ khí của chúng tuyên bố rằng là quân chính quy Algren, và lực lượng của chúng ở đâu đó trong khoảng hai nghìn người. Cây cầu đã hạn chế chiều rộng của đội tiên phong, nhưng chúng vẫn khiến chúng tôi ở thế bất lợi cực độ. Chúng tôi có thể cầm cự được bao lâu đây?
"Allen!" Caren hét lên, vẫy tay ngay khi cô nhìn thấy tôi. Cô đã nói chuyện với Richard bên trong rào chắn dự phòng.
Khi tôi đến gần, các hiệp sĩ gần đó lần lượt chào tôi. "Richard, chuyện này là sao vậy?" Tôi hỏi, bối rối, trong khi Caren tự hào ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Sao họ có thể không chào vị tổng tư lệnh của chúng ta chứ? Ồ, tốt hơn là tôi nên làm trước ha. Thưa ngài Allen, chúng tôi đang chờ lệnh của ngài!" Richard giơ cả hai tay lên trong một cử chỉ khoa trương. Các hiệp sĩ gần đó cười khúc khích.
"Anh đang cố làm tôi khó chịu phải không?"
"Trôn trôn chút thôi. Và cậu là tổng tư lệnh của chúng tôi thiệt mà. Rolo nhỉ?!"
"Hửm? Chắc chắn là thế!" Đội trưởng lực lượng phòng vệ gật đầu từ một khoảng cách gần. Một số cấp dưới mà cậu ra lệnh—bao gồm cả Toma của tộc gấu và Shima của tộc thỏ—đều giơ ngón tay cái lên với tôi. Tôi không thấy Sui trong số họ.
"Anh có nhìn thấy pháo hiệu không?" Tôi hỏi Richard.
"Có, và Caren đã nói cho tôi biết ý nghĩa của chúng," anh trả lời. "Kế hoạch là gì, Allen?"
Cả vùng xung quanh trở nên yên lặng khi các hiệp sĩ, lực lượng phòng vệ và tình nguyện viên chờ đợi phản ứng của tôi. Rõ ràng là tất cả họ đều hiểu những pháo hiệu.
"Chúng ta sẽ tiến hành giải cứu," tôi thông báo. "Nhưng chỉ có một nhóm nhỏ hiệp sĩ và tôi sẽ tham gia."
Trong một khoảnh khắc, sự im lặng ngự trị trên trại. Sau đó, từng hiệp sĩ bắt đầu kiểm tra trang bị của họ. Lực lượng phòng vệ chen chúc về phía tôi với Toma dẫn đầu, trông rất tức giận. Rolo nghiến răng.
"Allen!" Toma hét lên với sự tức giận không hề che giấu. "Kế hoạch gì thế kia, dám loại trừ chúng tôi ra sao?!"
"Các tộc trưởng chưa cho phép tôi triển khai lực lượng phòng vệ," tôi trả lời.
"Cái quái?! Th-Thế còn cậu thì sao?! Cậu không thể tự mình đi được."
"Tôi—"
"Đừng lo lắng," Caren ngắt lời. "Tôi sẽ đi với anh ấy."
Tôi trừng mắt nhìn cô nàng, nhưng cô lờ tôi đi và bình tĩnh nói, "Hội đồng đã tự làm tê liệt mình đến mức không hoạt động ngay khi cần phải hành động nhất, vì vậy tôi sẽ tự mình giải quyết vấn đề. Allen và tôi có thể xử lý bất cứ điều gì xảy ra!"
"P-Phải rồi," Toma nói. "Vậy thì, trong trường hợp đó... Allen, hãy đưa chúng tôi đi cùng!"
"Không được, Toma," tôi trả lời. "Bây giờ là lúc đoàn kết! Và Caren, em đã lỡ lời hơi quá rồi."
Tôi giao mắt và gật đầu với Rolo. Lực lượng phòng vệ bắt đầu quay trở lại vị trí của họ, để lại tôi một mình với em gái, người khoanh tay và hờn dỗi.
Giờ thì bắt đầu thôi.
"Caren," tôi nói.
"Anh thừa nhận là em đã sẵn sàng rồi!" cô cáu kỉnh quát. "Em sẽ đi với anh!"
"Không được. Đây là một tình huống rất khác." Tôi hít một hơi. "Chúng ta vẫn còn một nơi để rút lui khi đó. Nhưng giờ đây, anh phải tiến lên. Rút lui không phải là lựa chọn. Và trong mọi trường hợp"—tôi chỉ vào vỏ kiếm trên chân trái của Caren—"con dao găm của em đã vỡ tan. Em không còn vũ khí nữa."
"C-Có ai đó trong lực lượng phòng vệ sẽ cho em mượn vũ khí thôi!"
"Không ai sở hữu vũ khí có thể chống lại Lôi Thần Hoá," tôi trả lời trong khi lắc đầu. Em gái tôi rất thông minh—cô hiểu tình hình của mình. "Anh không thể mang em theo được."
"Không chịu!" Caren run rẩy dữ dội, nước mắt trào ra trong mắt cô nàng. "Không bao giờ! Em hoàn toàn từ chối ở lại phía sau! Không có gì—không có gì—có thể làm em sợ khi đôi ta ở bên nhau! Ngay cả chỉ với ma thuật, em có thể bảo vệ anh đủ tốt để—"
"Caren." Tôi nhẹ nhàng ôm lấy em gái mình. Chạm vào cô như thế này, tôi cảm nhận rõ hơn lượng mana cạn kiệt ấy. Cô hành động tràn đầy sức sống, nhưng không thể ở trạng thái chiến đấu. Tôi đã ép cô quá mức rồi.
"A-Allen?!" cô kêu lên, bối rối. "Đ-Điều này thật đột ngột! Trời...trời còn chưa tối mà!"
"Cảm ơn em vì tất cả mọi thứ," tôi thì thầm vào tai cô nàng. "Anh hạnh phúc—thực sự hạnh phúc—rằng anh đã trở thành anh trai của em. Cảm ơn em đã trở thành em gái của anh—vì đã dạy anh cách yêu thương người khác. Em có ý nghĩa với anh hơn bất kỳ ai khác trên thế gian này, Caren. Xin lỗi nhé. Hãy chăm sóc cha mẹ thay anh."
"Gì cơ? Al—"
Khi Caren hoàn toàn mất cảnh giác, tôi liên kết mana với cô nàng, vô hiệu hóa các ma pháp cường hoá thể chất và tấn công. Chiếc mũ trường rơi xuống, chiếc cánh bạc và quyền trượng đánh dấu là hội phó hội học sinh mất đi vẻ sáng bóng khi tôi đỡ lấy cơ thể khập khiễng của cô nàng.
Gọi anh là kẻ nói dối cũng được—anh xứng đáng với điều đó. Là anh trai phải bảo vệ em gái mình thôi.
Tôi nhẹ nhàng thả tay áo trái của Caren ra, vuốt ve đầu cô nàng, rồi lấy đồng hồ ra khỏi túi áo trong và để lại cùng với chiếc mũ nồi. Sau đó, tôi liếc nhìn Shima, người đã theo dõi toàn bộ cuộc trao đổi từ xa. Cô gật đầu, liên tục lau nước mắt khi đến gần và bế Caren lên trong vòng tay.
Tôi thò tay vào túi trong và lấy ra một món quà từ Vương đô—một con dao găm trong vỏ màu tím nhạt—rồi rút ra và kiểm tra. Lưỡi dao đen tuyền hoàn toàn cùn nhưng lại cực kỳ chắc chắn. Tôi chắc chắn rằng vũ khí này có thể chịu được sức ép của việc kết hợp cả tám nguyên tố. Felicia đã vượt qua chính mình. Tôi tra dao găm vào vỏ, rồi tôi luồn những ngón tay dọc theo vỏ, sử dụng lượng mana ít ỏi của mình để tạo ra một thuật thức vĩnh cửu giúp kiểm soát ma thuật. Nó sẽ giúp ích cho Caren đôi chút.
"Shima, đưa cái này cho Caren khi em ấy tỉnh dậy," tôi nói, đưa con dao găm cho cô gái tộc thỏ.
"Allen, cậu đã định làm thế này từ đầu rồi đúng không? Nhưng còn sự an toàn của cậu thì sao?!" Shima khóc lóc thảm thiết. Một nữ pháp sư lão luyện như cô không thể không nhận ra rằng mana của tôi đã cạn kiệt hơn một nửa.
"Tôi không đủ can đảm để đưa cô em gái đáng yêu của mình ra trận," tôi nói, nháy mắt và cố nở một nụ cười. Sau đó, tôi quan sát những thành viên lực lượng phòng vệ tụ tập gần đó. "Được rồi, phần còn lại nằm trong tay mọi người. Xin đừng mất hy vọng. Mọi người không cần phải lo lắng cho tôi đâu. Tôi hứa sẽ giải cứu những người bị mắc kẹt ở Thị trấn mới."
Nhưng không ai trả lời hay nhìn đi hướng khác. Toma bắt đầu khóc nức nở khi nhận ra sự thật. "Allen," cậu nức nở, "chỉ vì cậu có cùng tên không...không có nghĩa là cậu...!"
Trong cuộc oanh tạc đưa Ám Vương Chiến đến hồi kết, chiến binh tộc sói huyền thoại Lưu Tinh đã lội qua Sông Máu đến nơi an toàn, sau đó không chút nao núng quay trở lại để cứu những người đồng đội bị mắc kẹt của mình. Anh đã cứu tất cả mọi người—và hy sinh anh dũng trong quá trình đó. Lưu Tinh chính là chuẩn mực thực sự của chủ nghĩa anh hùng mà tôi đã khao khát khi còn nhỏ.
Nhưng tôi chỉ là một gia sư riêng. Tôi không bao giờ có thể bắt chước được chiến công của người ấy. Tuy nhiên, có người cần phải ra đi, và cô bé đó đang trông cậy vào tôi. Vì vậy, tôi sẽ đấu tranh đến cùng. Đây khó có thể là lần đầu tiên tôi chạm trán với cái chết, và tôi không thích phá vỡ lời hứa. Tất nhiên, tôi đã sống sót qua tất cả những hiểm nguy trước đó nhờ có một thiếu nữ tóc đỏ tươi ở bên cạnh. Cô ấy đã cho tôi niềm tin không thể lay chuyển rằng, khi ở bên nhau, cả hai là bất khả chiến bại.
Nhỏ sẽ giận lắm khi nghe mình để lại chiếc đồng hồ bỏ túi đó.
Em gái tôi vẫn khóc trong giấc ngủ. Tôi vuốt đầu cô nàng lần cuối, rồi bắt đầu đi về phía chiến trường.
Lực lượng hiệp sĩ đã tập hợp ở các rào chắn đầu tiên. Họ làm việc rất nhanh.
"Richard," tôi gọi, đứng cạnh chàng quý tộc tóc đỏ, người đang nhàn nhã quan sát quân địch.
"Tôi có một đội hiệp sĩ được tuyển chọn kỹ lưỡng sẵn sàng lên đường—tổng cộng 47 người," Richard nói. "Không con cả, không vợ chồng, không con cái hoặc hôn ước, và không ai bị thương." Không hề thay đổi nét mặt, anh nói thêm, "Ồ, và không cần phải nói, tôi sẽ tham gia cùng mọi người."
"Tôi có vẻ nhớ anh là con cả và có một vị hôn thê mà," tôi đáp lại với vẻ vui vẻ gượng ép. "Ai sẽ giám sát lực lượng của chúng ta ở đây? Anh nên ở lại và—"
"Allen, tôi vẫn là Leinster, không phải Sykes, và tôi có trách nhiệm với tư cách là thành viên của Gia tộc Công tước. Những hiệp sĩ phục vụ lâu nhất sẽ lo liệu mọi việc ở đây. Và đừng quên Rolo—cậu ấy là kiểu người tôi muốn có trong đội cận vệ."
"Cậu ấy là một kiến trúc sư chuyên nghiệp," tôi nói. "Cậu ấy cũng là con cả cùng với một người vợ và cô con gái đáng yêu."
"Thật đáng tiếc. Và tôi nghĩ mình đã tìm được một sĩ quan tiềm năng mới. Nhưng cuộc sống mà, tôi cho là vậy."
"Hoàn toàn đồng ý."
Chúng tôi nhìn nhau và cười toe toét. Phía trước chúng tôi, hàng ngũ địch đang di chuyển, rõ ràng là đang chuẩn bị tấn công.
"Allen, cậu nên ở lại! Không thể phủ nhận rằng chúng ta đang tiến gần đến cái chết chắc chắn," Richard nói, vẻ mặt anh nghiêm nghị. "Nếu tôi để cậu đi ngay bây giờ, tôi sẽ phải bị tra khảo bởi Lydia và Lynne mếu máo khóc lóc." Ngay cả trong tình cảnh tuyệt vọng này, người bạn tốt bụng của tôi vẫn vô cùng sáng suốt.
"Cảm ơn rất nhiều," tôi trả lời. "Tôi không phải là Lưu Tinh Allen, người đã hy sinh mạng sống để cứu thế giới loài người trong Ám Vương Chiến. Tôi không thể đảo ngược tình thế chiến tranh bằng lòng dũng cảm cá nhân của mình. Tôi không phải là anh hùng."
Hai dải ruy băng trên quyền trượng sáng lên khi tôi bắt đầu niệm phép trên đầu trượng. Quân địch tràn đầy tinh thần chiến đấu hơn bao giờ hết. Những mệnh lệnh gầm vang báo hiệu cuộc tấn công của chúng.
"Nhưng cha mẹ đã nhận nuôi tôi và đặt cho tôi cái tên này khi bản thân vẫn chưa nhận thức được," tôi tiếp tục. "Suốt thời gian đó, họ đã yêu thương, nuôi dưỡng và bảo vệ tôi ít nhất cũng như bất kỳ đứa con nào cùng huyết thống."
Tôi đập cán trượng xuống đất, biến mặt đất dưới chân những hiệp sĩ địch mặc giáp nặng thành bùn và đóng băng chúng trước khi chúng kịp tiến lên. Trên cao, tôi thi triển những Phong Thiên Xạ vô hình, nhắm vào những khe hở trên áo giáp của chúng. Tiếng thổi và tiếng thét vang vọng khắp không trung. Nhưng những ma thuật tầm thường như vậy không có tác dụng ngăn cản lực lượng tinh nhuệ. Các vũng lầy đã được lấp đầy, băng tan, và ánh sáng của ma pháp hồi phục bao phủ những hiệp sĩ bị thương.
"Vậy nên, tôi không thể từ bỏ bạn bè, trẻ con và gia đình Thú nhân của mình và tránh xa nguy hiểm!" Tôi nói với Richard khi đội cận vệ hoàng gia đã sẵn sàng chiến đấu và tiếng hô xung trận của họ vang vọng bên tai tôi. "Đội cận vệ hoàng gia là một lực lượng đáng gờm, nhưng mọi người không quen thuộc địa hình ở đây. Nên sẽ cần có người dẫn dắt. Ồ, tôi thật ngốc mà. Tôi quên giới thiệu bản thân mình." Tôi nháy mắt và cúi chào một cách kính trọng. "Tôi là Allen, con trai của Ellyn và Nathan thuộc tộc sói luôn nhân hậu, và tôi sẽ là người dẫn đường cho cả đội đến chốn luyện ngục. Người có phản đối gì không, thưa Công tử Richard Leinster Điện hạ?"
Phó đoàn trưởng không nói nên lời và các hiệp sĩ của anh sửng sốt. Nhưng chẳng mấy chốc, tất cả đều phá lên cười. Niềm vui của họ lan ra toàn bộ đại đội và sau đó là toàn bộ lực lượng. Bước tiến của kẻ thù chậm lại một chút—có lẽ chúng tôi đã làm chúng bối rối.
"Cậu đúng là đồ ngốc, Allen," người bạn lớn tuổi hơn của tôi nói với vẻ khó khăn rõ ràng. "Chẳng trách Lydia lại thích cậu. Giờ thì, cậu có thể dẫn đường được không?"
"Nah, rất sẵn lòng," tôi trả lời và mỉm cười.
"Tôi thực sự...thực sự biết ơn. Hỡi các hiệp sĩ của đội cận vệ hoàng gia!"
"Chúng ta là thanh kiếm bảo vệ Vương quốc! Chúng ta là tấm khiên bảo vệ Vương quốc!" các hiệp sĩ hô vang, đồng loạt đập vào áo giáp ngực khi họ rút kiếm, giơ thương, đẩy khiên và triển khai ma thuật trên quyền trượng. "Chúng ta là những hiệp sĩ giúp đỡ kẻ yếu!"
Không tệ chút nào.
Một nụ cười bất giác nở trên khuôn mặt tôi.
Chàng quý tộc tóc đỏ rút kiếm và hét lớn, "Giờ thì, tiến lên! Đã đến lúc ta cho các ngươi thấy trưởng nam của Công tước Leinster có thể làm được gì!"
"Vậy thì một con Hoả Điểu mở màn nhé," tôi nói, gật đầu một cách khôn ngoan. "Xin mời."
"Đừng có khịa nhé! Cậu biết là tôi không thể dùng nó mà!" Richard cười toe toét khi anh nhảy qua rào chắn tạm thời và lao vào chạy. Bốn quả cầu lửa khổng lồ lao về phía trước anh.
Tôi chạy nước rút về phía quân phiến loạn sau anh, vừa chạy vừa niệm phép. Bốn mươi sáu hiệp sĩ được chọn cho nhiệm vụ giải cứu tuyệt vọng này cũng đi theo. Những hiệp sĩ còn lại cũng tiến lên, cùng với lực lượng phòng vệ và những người tình nguyện, họ phát động ma thuật yểm trợ. Những ma pháp tấn công liên tiếp xé toạc hàng ngũ kẻ thù, và những cơn gió dữ dội thổi qua quảng trường.
Những dải ruy băng màu đỏ tươi và xanh lam trên quyền trượng lấp lánh như thể muốn cổ vũ tôi.
~ • ~ END VOL 5 - Lôi Lang Và Biến Động Trong Vương Quốc ~ • ~
Lời Bạt
Riku Nanano đây. Lâu lắm rồi không gặp. Đã năm tháng rồi—vâng, năm tháng rồi. Không phải bốn tháng như thường lệ. Khi viết Vol này, tôi bị cảm lạnh và đau họng tồi tệ nhất trong đời, và điều đó khiến tôi mất thêm một tháng. Tôi rất xin lỗi. Tôi dự định sẽ chăm sóc sức khỏe của mình tốt hơn từ bây giờ.
Tiểu thuyết này dựa trên câu chuyện dài kỳ đang tiếp diễn của tôi trên trang web novel Kakuyomu, dù tôi đã sửa lại khoảng chín mươi phần trăm. Tôi tiếp tục thử nghiệm giới hạn của từ "sửa".
Về mặt nội dung, Vol này kết thúc khá gay cấn. Nhưng đừng lo lắng—mọi Vol khác trong phần hai cũng vậy. (Cái gì cơ?)
Điểm mạnh và điểm yếu của từng nữ chính đang bắt đầu trở nên rõ ràng, và chúng sẽ ngày càng rõ ràng hơn từ bây giờ. Các Vol tiếp theo sẽ đi sâu vào bản chất của các Gia tộc Công tước Howard, Leinster và Lebufera. Đây sẽ là một sự thay đổi lớn so với phần một, vì vậy tôi có thể cho các bạn thấy những khía cạnh khác nhau của dàn diễn viên.
Tất cả những gì tôi có thể nói chắc chắn là một hiệp sĩ tóc đỏ cụ thể, người có thể đột nhiên được tăng cường sự nổi tiếng đáng kể từ Vol này, sẽ tiếp tục tăng lên trong sự đánh giá của độc giả. Anh ấy không phải là Leinster một cách vô ích.
Giờ thì, tôi có một thông báo muốn đưa ra! Một bản chuyển thể manga đang được đăng trên tạp chí web Shonen Ace plus! Artwork của Tamura Muto khiến câu chuyện trở nên thú vị hơn rất nhiều, Tina và Ellie thực sự đáng yêu, vì vậy hãy đọc thử nhé. Tôi đảm bảo các bạn sẽ thấy thư giãn.
Tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người đã giúp đỡ tôi:
Biên tập viên của tôi. Tôi đã gây ra cho Biên tập viên rất nhiều rắc rối khi bị bệnh vào cuối năm ngoái. Tôi hứa sẽ làm việc chăm chỉ nhất có thể trong khi vẫn đặt sức khỏe của mình lên hàng đầu, và tôi mong được làm việc với Biên tập viên một lần nữa.
Người minh họa, cura. Tôi cũng đã gây ra rất nhiều rắc rối cho cura, và tôi vô cùng xin lỗi. Tôi không thể kìm nén được cảm thán khi nhìn thấy minh họa bìa Caren. Nó có thể là poster movie luôn á!
Và tất cả những ai đã đọc đến đây. Tôi không thể cảm ơn các bạn đủ, và tôi mong được gặp lại các bạn. Vol tiếp theo sẽ tập trung vào một chú mèo nhát gan.
Riku Nanano
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro