V3C3
Hôm nay là Thuỷ Nhật, vẫn còn sớm trong tuần, và lần này, tôi chẳng có việc gì để làm. Tuy nhiên, tôi vẫn thức dậy sớm như thường lệ—thói quen là một sức mạnh cần phải tính đến.
Cô gái trẻ bên cạnh tôi đang ngủ say; cô hẳn là nguyên nhân gây ra cơn đau tay mà tôi đã trải qua trong giấc mơ. Tôi nhẹ nhàng chạm vào mái tóc đỏ thắm ấy, sau đó thả tay ra và ra khỏi giường mà không đánh thức cô nàng. Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện dài bên ly rượu vang đỏ vào đêm hôm trước, vì vậy tôi quyết định tốt nhất là để cô ngủ thêm. Có thể đến lượt cô làm bữa sáng vào lần tới.
Tuy nhiên, điều gì đã khiến cô khăng khăng như vậy vào đêm trước? "Tớ sẽ ngủ với cậu trên giường của cậu đêm nay", cô đã tuyên bố. "Nếu dám động tay động chân, tớ sẽ băm nhuyễn, hảo thiêu, và sau đó lại cắt cậu ra lần nữa. Tớ nói thật đấy!" Cô cũng là người đã nắm chặt tay tôi. Tôi đã giải thích tình hình với Felicia, nhưng Lydia đã kết thúc bằng việc đòi hỏi tình cảm như một đứa trẻ hư hỏng và sau đó đã ngủ thiếp đi trước khi tôi làm gì.
Điều gì khiến Lydia và Caren ghét ngủ trong phòng khách đến vậy? Tôi thậm chí còn cố tình thuê một căn nhà có đủ chỗ cho một người. Và họ vẫn dễ nổi nóng khi tôi đề xuất chuyển đến nơi ở rẻ hơn. Phải thừa nhận là rất khó để phản bác lại lập trường của họ, đó là: "Chỗ này vô cùng tồi tàn khi chuyển tới. Thế giờ tốn công sửa lại rồi mà lại chuyển sang chỗ khác à?"
Tôi muốn gửi nhiều tiền về nhà hơn, nhưng Lydia và Caren cũng không cho tôi làm vậy. Cặp đôi đó đã ép tôi phải trả tiền trợ cấp kể từ khi tôi trở về Vương đô, và họ sẽ khiển trách tôi bất cứ khi nào tôi không tiêu hết số tiền đó. Tôi hầu như không coi đó là hợp lý.
Tôi hoàn thành thói quen buổi sáng của mình là luyện kiếm, chiến đấu tay không và ma thuật trong khu vườn nhỏ của mình. Sau đó, sau khi thay quần áo, tôi xem xét lại hoàn cảnh hiện tại của mình trong khi chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Công việc thẩm định đối tác kinh doanh cho các mặt hàng xuất khẩu mới của tôi đã kết thúc, và đó thực sự là một gánh nặng được trút bỏ khỏi vai tôi. Số tiền được trao tay là vô lý, ngay cả ở giai đoạn thử nghiệm này. Đúng là tôi có quản lý việc chi tiêu của Lydia nhưng nói gì thì tôi vẫn chỉ là thường dân nên trọng trách mà hai Gia tộc Công tước giao cho thật sự khiến tôi đau tim.. Vì sức khỏe tương lai của mình, tôi muốn Felicia đảm nhiệm vai trò đó—tôi cần phải chắc chắn rằng Anna và bà Walker đã rõ ràng về vấn đề này.
Việc làm gia sư riêng cho các cô bé khiến tuần của tôi trở nên sôi động và cuối tuần của tôi thì ồn ào nhưng thú vị. Kỳ thi cuối kỳ đang đến gần cũng giúp duy trì cảm giác căng thẳng dễ chịu. Tôi hy vọng rằng Ellie sẽ thành thạo một Thượng Cấp Ma Pháp kịp thời nhưng lại không tự tin lắm về Tina và Lynne, những người có lẽ sẽ cần thêm một chút thời gian nữa do lượng mana to lớn. Cả ba cô bé đều đang vật lộn để bắt kịp tốc độ niệm phép của Lydia mười ba tuổi, nhưng tôi muốn họ tiếp tục cố gắng—thành công sẽ đưa họ vào hàng ngũ pháp sư cấp cao của Vương quốc.
Các cô gái đã có những tiến bộ đáng kinh ngạc chỉ trong vài tháng ngắn ngủi. Bản thân tôi cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa, nếu không thì có khả năng họ sẽ vượt qua tôi. Việc dạy dỗ cả ba thực sự rất bổ ích, mặc dù Caren sẽ hờn dỗi nếu nghe tôi thừa nhận điều đó. Cô em gái đáng yêu của tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai rằng tôi là người dễ dãi, và cô thầm muốn có một chút sự dễ dãi đó cho riêng mình. Theo lời cô thì, "Đôi khi sự nghiêm khắc là cần thiết—nhưng không phải với em." Cô có thể rất ngượng ngùng khi phải khóc lóc đòi tình cảm.
Giáo sư và hiệu trưởng cuối cùng đã hợp tác để giải mã nhật ký. Trong khi đó, Anko đã chán ngấy cuộc cãi vã của họ và đã trốn trong một phòng hội thảo. Những tin tức đầu tiên về hoàn cảnh khốn khổ của sử ma đã mang đến nhiều chuyến hàng tiếp tế từ khắp Vương đô và cả từ xa hơn nữa—sự nổi tiếng của Anko vượt xa chủ nhân của nó. Tôi cũng cần phải bày tỏ lòng kính trọng của mình.
Về nội dung thực tế của nhật ký, chúng có vẻ rất ảm đạm. Tôi chỉ hy vọng họ sẽ cung cấp một số thông tin về những Đại Ma Pháp.
Ngoài ra... À, còn có Công nương Stella. Điện hạ khá nghiêm túc—có lẽ nghiêm túc hơn mức tốt nữa—nên sự lo lắng hẳn đã khiến cô lo lắng. Tôi nhận ra rằng đó không phải việc của tôi, nhưng tôi cũng thấy nên nói chuyện với cô ấy.
Tôi thái nhỏ rau củ để làm salad, sắp xếp từng phần riêng lẻ, rồi cho vào tủ đá tự làm. Tiếp theo, tôi đập và đánh tan một số quả trứng trước khi đổ vào chảo rán đã phết bơ ấm. Trong khi thêm phô mai và bắt đầu tạo hình cho món trứng ốp la, tôi tự hỏi mình một câu hỏi.
Mình đã không thể trở thành pháp sư hoàng gia sau khi đã nỗ lực rất lâu. Mình đã phản bội lại kỳ vọng của cha mẹ, nhưng mình thậm chí còn chưa kịp giải thích điều đó với họ. Làm sao giờ?
Tôi lật ngược món trứng tráng và khuấy nồi súp đang sôi bên cạnh, tạo nên mùi nước dùng thơm ngon.
Khi kỳ nghỉ hè bắt đầu ở Học viện Hoàng gia, mình sẽ về nhà và kể lại cho họ bằng chính lời của mình.
Tôi ném những lát thịt xông khói dày vào một góc trống của chảo rán. Mùi thơm thu được thật tuyệt vời.
Và rồi sao nữa? Dành phần đời còn lại làm gia sư riêng ư? Mình chắc chắn sẽ không trở thành quý tộc đâu.
Tôi sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để dạy các cô bé và giúp họ tự lập. Tôi cũng sẽ tìm cách kiểm soát Đại Ma Pháp Hàn Lãnh Hạc để chắc chắn gấp đôi.
Việc phong tước là không thể, tôi quyết định khi tôi lật mặt thịt xông khói. Rất ít thường dân đã vươn lên để gia nhập hàng ngũ quý tộc trong 200 năm kể từ Ám Vương Chiến đến mức tôi có thể đếm trên đầu ngón tay. Nói thẳng ra, người ta sẽ cần phải cứu Vương quốc chỉ để có cơ hội. Theo những gì tôi nhớ lại, danh hiệu cao nhất được trao tặng là Tử tước, và ngay cả danh hiệu đó cũng chỉ tồn tại trong một thế hệ. Người nhận được danh hiệu đó đã giành được vinh dự này bằng cách giết một con rồng—một cá thể của chủng loài mạnh nhất và hung dữ nhất thế giới—đã tấn công Vương đô. Nói thật thì, việc cố gắng thực hiện một chiến công như vậy là tự sát. Ngay cả với mẹ trẻ và Dũng Giả từ Đế quốc, thì cũng khó có thể xua đuổi một trong những sinh vật tàn phá đó. Trên hết, Vương quốc hiện đang ở trong hòa bình. Mặc dù sự ra đời của chế độ trọng dụng nhân tài đã làm tăng số lượng thường dân làm việc trong trung tâm của quốc gia, nhưng sẽ phải mất một thời gian trước khi bất kỳ ai trở thành quý tộc.
Mình thích bận rộn, vì vậy mình chắc chắn sẽ tìm được việc gì đó để bận rộn trong vài năm tới. Mình sẽ phải nghĩ xem bản thân sẽ dành ít thời gian hơn cho mẹ trẻ như thế nào—À, hóa ra lại tốt. Đến lúc đánh thức nhỏ dậy rồi.
Tôi tắt lửa, chuyển trứng ốp la và thịt xông khói vào đĩa, chuẩn bị một giỏ bánh mì, rồi quay lại phòng ngủ. Mẹ trẻ chui xuống dưới chăn khi tôi bước vào, mái tóc đỏ rực của cô lấp lánh trong ánh sáng ban mai.
"Lydia," tôi nói, "bữa sáng đã sẵn sàng. Rửa mặt đi."
"Không đâu," cô đáp lại một cách buồn bã. "Hôm nay tớ nghỉ. Tớ sẽ đi mua sắm ở Vương đô với cậu sau."
"Cậu không thể làm thế. Cậu là thành viên thuộc pháp sư hoàng gia—và là cận vệ riêng của Công chúa đó."
"Đội cận vệ hoàng gia sẽ lo liệu mọi việc khi đại sứ ở đây. Cậu cần phải coi tớ là ưu tiên hàng đầu của mình." Lydia dừng lại một chút trước khi nói thêm, "Gần đây cậu bỏ bê tớ quá rồi đó. Cậu muốn tớ nghiêm túc tấn công cậu sao? Và nếu là quý ông thực thụ thì chắc chắn sẽ động tay động chân!"
"Công nương Lydia Leinster Điện hạ, lời đùa của người đi quá xa rồi. Giờ thì, dậy đi."
Nàng tiểu thư ngang ngược đá và quẫy đạp trên giường. "Cậu chả biết đùa gì cả!" cô gầm gừ với vẻ không hài lòng rõ ràng. "Chẳng vui gì cả! Đó là ám hiệu của cậu để nói, 'Mong muốn của người là mệnh lệnh của tôi, thưa cô chủ'!"
"Vâng vâng."
"Chỉ có một tiếng 'vâng' thôi! Jeez!"
Lydia đến ngủ qua đêm tại nhà trọ của tôi như thế này vài lần mỗi tháng. Không có "vui vẻ" gì cả—chúng tôi chỉ trò chuyện bên ly rượu vang nhỏ và cuối cùng cô ngủ thiếp đi giữa chừng. Bên cạnh đó, tôi đã nhận được một lời cảnh báo nghiêm khắc từ Lisa. "Allen, không gì làm ta vui hơn việc con trở thành con trai ta," bà đã nói, "nhưng con phải kiên nhẫn cho đến khi kết hôn. Lydia ngây thơ và dễ mất kiểm soát, vì vậy ta trông cậy vào con."
Tôi muốn đáp trả. Tôi không thể, nhưng tôi muốn làm vậy.
Thành thật mà nói, tôi thích cô gái trẻ càu nhàu quấn mình trong chăn của tôi. Tôi không thể nói liệu những gì tôi cảm thấy có phải là "tình yêu" hay không vì—thật đáng buồn—tôi chưa từng hẹn hò với bất kỳ ai trong suốt mười bảy năm tuổi đời. Tuy nhiên, tình cảm của tôi dành cho cô là thứ gần nhất với tình yêu trong trải nghiệm của tôi, và tôi vô cùng trân trọng chúng.
Chúng tôi đã cùng nhau trải qua một số trải nghiệm khủng khiếp và dữ dội trong vài năm qua. Nếu tôi bao gồm cả sự cố với Dũng Giả và trận chiến sau đó với con rồng đen, tôi thậm chí có thể gọi cô là nửa kia của mình. Tôi đã bao giờ muốn chia tay cô chưa à? Ờ thì, có. Một số lần. Tôi không muốn chết. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn ở bên nhau. Chúng tôi ở lại bên nhau.
Nhưng theo tôi, hôn nhân lại là chuyện khác. Lydia là con gái cả của Công tước, còn tôi là trẻ mồ côi. Các cuộc cải cách đang tiến triển nhờ vào việc Vương tộc ủng hộ chế độ trọng dụng nhân tài, nhưng chúng sẽ không sớm phá bỏ được rào cản giai cấp. Cơ hội kết hôn giữa mẹ trẻ và tôi gần như bằng không. Trừ khi tôi được phong làm Công tước mới, thì một ngày nào đó—
Mẹ trẻ ngồi dậy trên giường, quấn mình trong chăn. "Cậu đang suy nghĩ về chuyện vô nghĩa phải không?" cô hỏi.
"Không, không phải."
"Cậu nghĩ mình đang lừa ai vậy?! Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi. Hãy để bản năng quyết định! Và rồi—Écc!"
Mắt tôi mở to khi Lydia chống tay lên hông và đứng dậy trên giường, để chăn rơi xuống. Cô chỉ mặc một trong những chiếc áo sơ mi trắng của tôi—cô đòi một cái mỗi lần ở lại qua đêm—có nghĩa là phần dưới eo cô nàng...
Tôi tránh mắt đi, và sau một hồi im lặng ngượng ngùng, cô đặt ra một câu hỏi ngượng ngùng. "Cậu thấy rồi sao?"
"Không," tôi trả lời. "Tớ không thấy gì cả. Nào, đến giờ ăn sáng rồi."
"Chắc chưa? Cậu đủ nhạy bén để chặn được đường kiếm của tớ giờ lại mong tớ tin điều đó sao?"
"Tớ có thể nói một điều được không?"
"Gì cơ?"
"Đừng bất cẩn như vậy, dù là với tớ đi nữa, vì vậy cậu nên cân nhắc đến những bộ đồ lót ít gợi cảm hơn nhé."
"Chuẩn bị ch—! Khoan đã, cậu vừa khen 'gợi cảm' á?"
"Ồ, tớ vừa nhớ ra là mình cần phải hâm nóng bánh mì. Mặc gì đó vào trước khi lạnh quá nhé."
"K-Khoan đã! Cuộc trò chuyện này chưa kết thúc đâu! Allen!"
Tôi đóng cửa lại, thi triển ma pháp làm giảm tiếng ồn, rồi đánh bài rút lui. Nhận thức của tôi rằng mình đang đỏ mặt không liên quan gì đến chuyện đó, cũng như việc Lydia trông thật quyến rũ khi chỉ mặc một chiếc áo sơ mi khiến tôi thấy khó cưỡng lại việc ôm cô nàng. Đó là một quyết định hoàn toàn không liên quan.
Vào lúc tôi hâm nóng bánh mì, lấy salad và một ít nước trái cây, và đặt đĩa trứng ốp la và thịt xông khói lên bàn, Lydia đến, mặc quần đùi và áo sơ mi trắng của tôi, quá rộng so với cô nàng. Tại sao cô lại khăng khăng mặc nó khi dù sao thì cũng sẽ phải thay sau? Tóc cô vẫn còn rối bù vì nằm trên giường. Không phải ngày nào tôi cũng được thấy mái tóc mái dựng đứng như thế này. Lynne đã nhìn tôi với vẻ bối rối khi tôi hỏi cô ấy về bản chất rất biểu cảm của lọn tóc mẹ trẻ, vì vậy có khả năng đó là bí mật với tất cả mọi người trừ một số ít.
Lydia cười toe toét khi cô ngồi xuống đối diện tôi. Đó là pha lỡ miệng tai hại nhất trong tháng và tôi không thể để cô sát thêm muối vào được.
"Chào buổi sáng. Chúng ta bắt đầu thôi," tôi nói với vẻ thờ ơ giả tạo. "Cậu có biết mình bị đầu bù tóc rối không?"
"Chào buổi sáng," cô đáp. "Trước khi ăn, cậu có thể trả lời tớ một câu hỏi được không?"
"Thời gian là vàng là bạc, vì vậy hãy cố gắng nói ngắn gọn."
"Cậu có thích màu đỏ tươi không?"
Phải mất một lúc tôi mới trả lời. "Tớ là con trai đấy nhá."
"Tớ biết. Một người con trai yêu tớ đúng không?"
"Tớ sẽ không trả lời câu hỏi đó."
"Ồ? Thôi, không sao đâu. Màu sắc yêu thích của cậu là gì?"
"T-Thôi nào. Đồ ăn sẽ nguội mất."
"Vâng vâng," Lydia líu lo, khiến tôi rên rỉ. Cô tiếp tục trêu chọc tôi suốt bữa sáng, và tôi ngờ rằng cô sẽ thích thú với việc làm tôi đau khổ trong một thời gian nữa. Tôi thực sự đã phạm sai lầm.
Chúng tôi đứng vai kề vai đánh răng ở bồn rửa chật chội, chỉ có một cái cốc, rồi Lydia thay quần áo thường ngày. Tôi đang chải tóc cho cô thì có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng ở cửa trước.
"Ai mà tới sáng sớm thế này thế nhỉ?" Tôi tự hỏi. "Lydia, tớ đã chảy xong tóc cho cậu rồi."
"Mmm..." cô trả lời.
"Nào, đừng có ngủ gật."
"Không có đâu."
Hầy, hết nói nổi... Cô hoàn toàn có ý định ngủ lại, dù điều đó sẽ làm nhăn quần áo. Tuy nhiên, không có thời gian để bận tâm về điều đó, vì tiếng gõ cửa lại tiếp tục.
"Vâng, đến ngay," tôi nói và vội vã chạy đến. Nhưng khi đến cửa, tôi thấy cửa đã không khóa.
Hửm?
Chỉ có một người khác, ngoài Lydia, có chìa khóa dự phòng cho chỗ ở của tôi. Tôi mở cửa và cho một cô gái tộc sói mặc đồng phục học viên vào—em gái tôi, Caren. Cô trông buồn bã, và tôi có thể thấy cô đã khóc. Cô không đội mũ nồi hay áo khoác, tai cô cụp xuống, và đuôi cô rũ xuống một cách chán nản.
"Caren?" Tôi hỏi. "Sao em lại đến đây sớm thế?"
"Allen!" cô hét lên và lao vào tôi.
"Woaa," tôi thốt lên, ôm cô nàng. Cô run rẩy nhẹ và bắt đầu khóc. Tôi vuốt ve lưng và đợi cô bình tĩnh lại trong khi nước mắt cô thấm ướt áo tôi.
"Có chuyện gì thế...?" Tôi nhẹ nhàng hỏi.
Sau khi khóc thêm một lúc nữa, Caren mới thốt ra được một từ: "Stella."
"Công nương Stella thì sao?"
"Cậu ấy đã đi rồi. Từ đêm hôm trước." Caren dừng lại rồi nói thêm, "Em đã đợi cậu ấy cùng Felicia, nhưng hôm qua cậu ấy cũng không quay lại. Em đã nói rằng cậu ấy mạnh mẽ—rằng cậu ấy sẽ ổn thôi—nhưng em...em đã làm cậu ấy tổn thương. Giá như em nghe lời cậu ấy sớm hơn..."
"Caren," tôi nói, vuốt ve lưng cô nhẹ nhàng nhất có thể để cảm xúc của tôi có thể chạm đến cô nàng. Thoạt nhìn, em gái tôi có vẻ xa cách, nhưng cô quan tâm đến những người bạn thân thiết của mình sâu sắc như bất kỳ ai. Ý nghĩ rằng cô có thể đã gây hại cho một trong số họ khiến cô đau khổ. "Đừng lo lắng. Mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Allen... Cảm ơn anh." Cô luồn ngón tay vào áo tôi và vùi mặt vào ngực tôi. Là hội phó hội học sinh, cô hẳn đã phải tỏ ra can đảm trong ký túc xá suốt thời gian qua.
Lydia đã đến sau tôi. "Cậu thấy rồi đấy," tôi nói với cô khi xoa đầu em gái mình. "Tớ phải đi đây. Đừng có trốn việc chỉ vì tớ vắng mặt."
"Đừng ngốc thế," Lydia đáp. "Caren, buông cậu ấy ra đi."
Caren ngước nhìn tôi với đôi mắt như muốn nói, "Allen, em có phải làm thế không?" Em gái tôi đáng yêu quá—đáng yêu hơn bất kỳ ai khác trên thế giới này. Tôi sẽ không từ bỏ bổn phận làm anh trai đâu, cũng không khuất phục trước lời đe dọa của mẹ trẻ.
"Anh có thể hỏi em vài câu hỏi không?" Tôi nói. "Em chưa nói với Tina, Ellie hay Lynne đúng không? Felicia có ở học viện không?"
"Em chưa nói với họ," cô trả lời. "Họ đến thăm cậu ấy hôm qua, nhưng em nói cậu ấy bị cảm. Em cũng đưa ra lý do tương tự cho học viện. Stella—"
Tiếng chạy vụng về cắt ngang lời cô khi một cô gái đeo kính mặc đồng phục học viên và tóc dài, bù xù bước vào lối vào, thở hổn hển. Vừa đến nơi, cô đã chống tay lên đầu gối và bắt đầu thở hổn hển. Tôi không chắc nên nhìn vào đâu cho an toàn.
"C-Caren," cô thở khò khè, "đ-đừng bỏ tớ lại như thế! C-Cậu muốn trái tim yếu ớt về cả tinh thần và thể chất này ngừng đập sao?! Tớ không thể để mình chết trong khi—Có sai thời điểm không nhỉ?" Chỉ cần nhìn em gái tôi với cánh tay ôm lấy tôi và mẹ trẻ phía sau nên dường như đã hiểu được tình hình.
"Nếu tim cậu ngừng đập, tớ sẽ dùng Lôi Ma Pháp đưa cậu trở về," Caren đáp. "Và cậu chắc chắn muốn nói như vậy trước mặt anh trai tớ sao?"
"A-Allen!" cô gái kêu lên, giật mình.
"Đừng để điều đó làm phiền em, Felicia," tôi nói. "Em có biết Stella có thể ở đâu không?"
Felicia cúi đầu và nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé của mình. "Không hề biết," cô trả lời bằng giọng run rẩy. "Em nghĩ đến Dinh thự Howard, nhưng Công nương Tina và bạn bè người không nhắc gì đến cậu ấy."
"Vậy à. Anh sẽ tiếp tục đưa ra một số phỏng đoán của riêng mình."
"V-Vậy thì tụi em cũng đi cùng anh!"
"Cả hai đều phải học. Còn em, Felicia"—Tôi đưa tay ra và gõ nhẹ vào trán cô bằng ngón trỏ, khiến cô ấy loạng choạng.
—"cần phải chăm sóc bản thân mình. Đừng quên lời hứa của chúng ta."
"...Được rồi," cô lẩm bẩm, ấn tay lên trán. Caren nhìn tôi với ánh mắt như muốn hỏi, "Lời hứa gì cơ?" nhưng tôi vẫy tay để tránh câu hỏi.
"Anh sẽ cho các em biết khi tìm thấy Công nương Stella," tôi hứa với họ. "Cứ để anh lo liệu việc này trong thời gian này."
Cả hai cô gái đều im lặng. Felicia gật đầu, và Caren cũng nhanh chóng làm theo trong vòng tay tôi. "Làm ơn," cô nói, "hãy cứu người bạn thân nhất của em nhé. Lydia, chị đã ở lại qua đêm nhỉ? Chị nên nhận thức nhiều hơn về vị trí của mình là con gái của Công tước Leinster đi. Hành vi như vậy bị nghiêm cấm."
"Xin lỗi?!" Lydia quát. "Cậu ấy là của chị, và chị—Thả cậu ấy ra ngay!"
"Tôi biết chị ngủ trên giường của Allen và mặc một trong những chiếc áo sơ mi của anh ấy làm áo ngủ."
Lydia đỏ bừng mặt trong khi miệng cô mấp máy không nói nên lời. Caren đang hờn dỗi. Tôi không bao giờ có thể biết liệu họ có phải là bạn bè hay không.
Ngay khi tôi thả Caren ra, cô và Lydia đã chuẩn bị cho trận chiến với tôi kẹt giữa họ. Họ nắm chặt chuôi dao găm và kiếm của mình, và triển khai hàng chục hoặc nhiều hơn các thuật thức. Bộ họ không nhận ra ngôi nhà yêu quý của tôi đang bị đe doạ à?
Felicia tái mặt. "Mình biết là không có cơ hội..." cô lẩm bẩm một cách bí ẩn. Tôi không thể làm trái tim của cô nàng ốm yếu này căng thẳng, vì vậy tôi can thiệp vào các thuật thức và phá hủy chúng chỉ bằng một cái búng tay.
"Những việc này phải có thời điểm và địa điểm thích hợp chứ," tôi cảnh báo cặp đôi này một cách khá nghiêm khắc.
"Caren là người bắt đầu trước," Lydia phản đối.
"Em nghĩ anh phải chịu phần lớn lỗi lầm, Allen," Caren đáp lại gần như ngay lập tức.
"Lydia, đi đến hoàng cung đi," tôi nói. "Hai em đã muộn rồi. Caren, Felicia, quay lại học viện đi—và đừng quên cho các cô bé và nhân viên biết rằng hội trưởng hội học sinh sẽ lại vắng mặt."
✦✧✦✧
Một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi tôi khi tôi thức dậy với những tia nắng ban mai chói chang xuyên qua những ô cửa sổ có khung trắng. Mấy giờ rồi—
Tôi bật dậy và quay sang một bên. "Caren, Felicia!" Tôi kêu lên. "Tiêu rồi! Chúng ta ngủ quên—"
Không thấy bóng dáng những người bạn thân nhất của tôi đâu, những người thường sẽ trả lời, "Tớ sẽ xong sớm thôi. Tụi mình sẽ làm gì với bữa sáng đây?" và "Stella, Caren, cứ thoải mái bỏ tớ ở lại nhé." Tâm trí tôi đang dần bình tĩnh lại.
Đúng vậy. Mình đã trốn khỏi ký túc xá vào ngày hôm kia và—
Có người gõ cửa. Có lẽ là Shelley.
Tôi chui xuống dưới chăn và nhắm chặt mắt lại. Cảm xúc của tôi sẽ không thay đổi. Dù sao thì tôi cũng không thể tự mình quyết định bất cứ điều gì; nhiều nhất tôi có thể làm là nằm đây và buồn bã. Có lẽ bị đuổi học cũng không tệ đến vậy. Tôi có thể để lại tên mình trong biên niên sử của Học viện Hoàng gia—việc đuổi học một nữ sinh là con gái của Công tước kiêm hội trưởng hội học sinh sẽ là một sự ô nhục chưa từng có. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi là tim tôi đã run rẩy. Tôi sẽ nói gì với cha mình đây? Ông chắc chắn sẽ rất tức giận.
Khuôn mặt của Caren, Felicia, Tina và Ellie dường như hiện ra sau mí mắt tôi. Tôi rút lui sâu hơn dưới chăn.
Dừng lại đi! Đừng nhìn tôi như thế! Tôi... Tôi không có năng khiếu như mấy người. Tôi không thể tiến bước, cũng chẳng thể quyết tâm. Tôi đã cố gắng khi ghi danh vào Học viện Hoàng gia, nhưng... giờ tôi quá sợ hãi. Hãy để tôi yên. T-Tôi...
"Vậy ra đây là Dinh thự Howard," một giọng nói nhẹ nhàng vang lên không xa. "Nó lớn hơn nhiều so với những gì mình hình dung. Nói vậy thôi, bà Walker vẫn giống như ngày nào, luôn giữ cho nó được hoàn hảo, ngay cả khi không sử dụng."
Cái gì? L-Làm thế nào?!
Tôi đã khóa cửa ra vào và cửa sổ và thậm chí còn niêm phong chúng bằng nhiều lớp ma kết giới mạnh nhất mà tôi có thể tập hợp được. Tôi nhìn ra từ dưới chăn và thấy một chàng trai trẻ với mái tóc nâu nhạt và đôi mắt hiền từ.
"Chào buổi sáng," anh nói.
"C-Chào buổi sáng, All— Ý tôi là, làm sao anh vào được đây?!"
"Qua lối vào. Bà Walker chỉ cho tôi biết nơi tìm dinh thự."
Tôi không nói nên lời. Kết giới của tôi chỉ cách vài bước chân, nhưng tôi thậm chí còn không nhận ra anh đã phá vỡ chúng. "Anh có chuyện gì với tôi à?" Tôi hỏi, cố gắng tỏ ra lạnh lùng. "Tôi sẽ không đi học, và tôi không có gì để nói với anh cả."
"Điều đó không đúng."
"Sao cơ?"
"Không. Người đang nói dối."
Tôi cắn môi, nước mắt trào ra. Anh đã nhìn thấu mọi thứ. Tôi đã nói dối. Tôi biết rằng những người bạn thân thiết nhất của mình sẽ tìm kiếm tôi khắp nơi khi họ nhận ra tôi mất tích, và đó là lý do tại sao tôi đã rút lui về ngôi dinh thự đã bỏ hoang từ lâu này. Mỗi Gia tộc Công tước đều sở hữu một số dinh thự trong và xung quanh Vương đô, và dinh thự này chỉ được Shelley và một vài người khác biết đến—thậm chí Tina và bạn bè cô cũng không biết về nó. Caren và Felicia không có cơ hội gặp hầu gái trưởng của Gia tộc Howard, vậy họ sẽ làm gì? Caren sẽ cầu cứu ai đầu tiên?
Đúng là gian trá mà. Mình không thể tin là mình lại hèn nhát đến thế.
Tôi thậm chí còn không thể tự mình tiếp cận anh. Thay vào đó, tôi đã lợi dụng lòng tốt của những người bạn thân nhất để triệu tập anh đến đây.
Allen-san ngồi xuống giường. "Người muốn hỏi tôi điều gì đó đúng không?" anh nói. "Ở đây không có ai ngoài hai ta, nên người sẽ không bị nghe lén đâu."
Tôi đã muốn những lời đó—muốn từ rất lâu rồi—nhưng tôi vẫn quá yếu đuối để đáp lại. Tôi không thể đoán được bao lâu đã trôi qua trước khi tôi cuối cùng cũng thốt ra được một câu yếu ớt, "Allen-san."
"Vâng?" anh trả lời.
"Anh không thấy phiền sao? Công nương Lydia rất phi thường. Anh cũng vậy, nhưng... khi anh giảng bài ở Học viện Hoàng gia, anh đã nói rằng mình không thể thi triển Thượng Cấp Ma Pháp. Anh hẳn đã phải chịu rất nhiều sự chế giễu và sỉ nhục vì điều đó. Chẳng lẽ anh không muốn tránh xa những người phi thường hơn mình sao?"
"Hừm..." Anh cân nhắc câu hỏi của tôi một lúc. "Tôi xấu hổ khi thừa nhận điều này, nhưng đúng là việc ở bên cậu ấy đã khiến tôi nhận được nhiều lời nhận xét khó chịu hơn mức tôi đáng được nhận." Giọng anh thoải mái, và tôi có thể nói rằng anh thực sự đang mỉm cười trước sự ngu ngốc của chính mình.
"Vậy thì..."
"Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc rời xa cậu ấy vì điều đó," anh tuyên bố không chút do dự. Anh không giống tôi chút nào. Tôi có thể cảm nhận được bóng tối sâu thẳm đang tiến lại gần. "Mặt khác, tôi không biết liệu đó có phải là lựa chọn đúng đắn hay không."
"...Gì cơ?" Tôi ngước nhìn Allen-san. Có một chút cô đơn trong nụ cười của anh.
"Công nương Lydia Leinster Điện hạ, không thể phủ nhận là một thiên tài. Cô ấy là người mạnh mẽ nhất, cao quý nhất và xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp. Tôi tự hỏi liệu mình có thực sự có thể đóng góp gì cho sự phát triển của cô ấy không."
"N-Nhưng," tôi phản đối, "cả hai bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo."
"Cô ấy là 'Công nương Leinster Điện hạ,' còn tôi 'là một đứa mồ côi được thú nhân nuôi dưỡng.'"
Tôi nín thở.
"Có một số điều mà con gái cả của một đại quý tộc và con trai nuôi của một cặp vợ chồng tộc sói không thể nói với nhau," anh tiếp tục. "Có rất nhiều điều mà tôi thậm chí không thể nói với cậu ấy. Nhưng đồng thời, đúng là tôi không có địa vị, quyền hạn hoặc thậm chí là nhiều mana."
"Tôi xin lỗ—"
"Đừng làm thế," Allen-san nói trước khi tôi kịp xin lỗi xong. Giọng anh có vẻ tin tưởng. "Tôi thấy mình rất may mắn khi cha mẹ nhận nuôi tôi. Một điều nữa là tôi có một cô em gái đáng yêu. Và mặc dù ngoài kia có rất nhiều người đặc biệt hơn tôi, và vô số người có nhiều mana hơn tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ không cố gắng. Mẹ luôn bảo tôi, 'Hãy cố gắng hết sức, cố gắng mỉm cười và tử tế với bạn bè và gia đình! Nhưng hãy nhớ rằng: con không cần phải so sánh mình với người khác.'"
Phải mất một lúc lâu tôi mới trả lời. "Anh rất mạnh mẽ, Allen-san. Tôi không bao giờ có thể sống như thế được. Sau cùng thì..." Nước mắt che khuất tầm nhìn của tôi. Tôi cố lau chúng đi, nhưng chúng không chịu dừng lại. Tôi nghiến răng và hét lên, "Caren thực sự, thực sự tuyệt vời! Tôi không thể sánh bằng cậu ấy ở bất cứ điều gì! Nhưng vì cậu ấy là Thú nhân chứ không phải quý tộc, cậu ấy không thể làm hội trưởng hội học sinh... và vinh dự đó thuộc về tôi—chỉ vì tôi là 'Công nương Stella Howard Điện hạ, Nữ Công tước tương lai Howard'!"
Tôi đang nôn ra những cảm xúc đen tối đã tích tụ bên trong tôi bấy lâu nay.
"Và mặc dù Felicia yếu đuối về mặt thể chất, nhưng cậu ấy thực sự, thực sự mạnh mẽ trong tâm hồn," tôi tiếp tục. "Cậu ấy chọn con đường riêng của mình, và cậu ấy kiên trì với nó, ngay cả khi việc đó khiến cậu ấy bước vào xã hội khó khăn. Đó là con người Felicia, dù tôi chưa bao giờ nhận ra điều đó. Tôi không bao giờ có thể quyết tâm rời khỏi Học viện Hoàng gia vì tương lai của chính mình như cậu ấy đã làm..."
Bóng tối đang nhấn chìm trái tim tôi. Tôi cần phải dừng lại. Điều này là sai. Nhưng mà...
"Ngay cả Ellie và Lynne cũng rõ ràng có nhiều tài năng về kiếm thuật, võ thuật và ma thuật hơn tôi. Tôi không nghĩ rằng mình có thể đánh bại họ bây giờ. Họ thậm chí có thể tốt nghiệp trước tôi—suy nghĩ đó làm tôi chẳng còn sức đến lớp nữa."
Vô ích thôi. Một khi những lời nói đã bắt đầu tuôn ra khỏi miệng tôi, tôi không thể dừng lại được. Sự khinh miệt của tôi đối với bản thân đã xé nát trái tim tôi.
"Và em gái Tina của tôi, đã thành thạo Siêu Cấp Ma Pháp Tuyết Lang. Em ấy bị khinh miệt là 'đứa trẻ bị nguyền rủa của Gia tộc Howard'! Em ấy không thể thi triển một ma thuật nào! Nhưng Tina vẫn làm được, trong khi tôi thậm chí còn không thể bắt đầu hiểu ra. Cha giờ hẳn đã coi em ấy là người kế vị, dù tôi không thể làm gì khác với cuộc sống của mình. Mọi công sức của tôi đều vô ích."
Giọng tôi bắt đầu yếu dần vì kiệt sức vào cuối. Tôi cúi đầu, khom người về phía trước và lấy tay che mặt.
"Khi tôi thấy Công nương Lydia có khả năng làm được những gì, thật khó tin rằng cả hai chúng tôi đều xuất thân từ Gia tộc Công tước", tôi khàn giọng nói. "Cô ấy giống như... giống như một trong những anh hùng trong truyện cổ tích, người đã sử dụng Đại Ma Pháp để cứu thế giới. Và một ngày nào đó tôi sẽ phải đối mặt với cô ấy như một người ngang hàng. Tôi không thể làm được. Điều đó là không thể."
Kiếm Nương và Bộ Não của Kiếm Nương—tôi đã thần tượng cả hai người. Trái tim tôi nhảy lên trước mỗi báo cáo mới về chiến công của họ. Nhưng khi tận mắt chứng kiến sức mạnh ấy...nó vượt xa những gì tôi tưởng tượng. Quá xa. Và vào lúc đó, tôi không thể không nhận ra một điều.
Cơ thể tôi run rẩy. Nước mắt tôi không ngừng rơi. Mọi người xung quanh tôi đều tràn đầy tài năng. Họ đều có tương lai tươi sáng ở phía trước. Nhưng tôi thì sao? Tương lai của tôi chẳng còn gì ngoài bóng tối sâu thẳm.
"Tôi... tôi không biết... mình nên làm gì nữa."
Aaa. Mình đã nói rồi.
Tôi chưa từng phàn nàn với bất kỳ ai kể từ khi mẹ tôi mất. Tôi là Stella Howard, Nữ Công tước tương lai Howard và là hội trưởng đáng tin cậy của hội học sinh Học viện Hoàng gia—thầm than như thế này hoàn toàn không phù hợp.
Sự im lặng bao trùm căn phòng. Allen-san hẳn đã ghê tởm tôi, và ai có thể trách anh được? Tôi thật thảm hại. Nhưng điều ngạc nhiên là những gì tôi nghe thấy tiếp theo là... tiếng vỗ tay.
"Công nương Stella."
Tôi nhìn lên và thấy Allen-san vẫn nở nụ cười thường ngày. Tôi bối rối; tại sao anh lại trông vui vẻ thế?
"Người nghĩ sao khi cúp học hôm nay và cùng tôi hẹn hò ở thành phố chứ?" anh nói.
"...Hể?" Tâm trí tôi đông cứng rồi lại tan chảy sau vài phút.
K-Khoan đã! Tại sao?!
Đầu tôi quay cuồng. Tôi liếc nhìn xung quanh, nhưng không còn ai khác trong phòng.
Với MÌNH á?
"Tôi cũng sẽ cho Caren và Felicia biết," Allen-san nói thêm. Anh triệu hồi hai chú chim nhỏ màu xanh ngọc bích giữa không trung, và chúng đậu trên tay mình. Sau đó, anh tiến đến một cửa sổ và mở tung cửa sổ, để đón làn gió đầu hè. Những chú chim cọ đầu vào tay Allen-san, rồi dang rộng đôi cánh và bay ra ngoài. "Giờ thì, hai ta lên đường chứ?" anh hỏi tôi.
"A-Allen-san?! Ấyy! Ờm..." Tôi lắp bắp không tin nổi khi anh bế tôi lên và chăn của tôi rơi xuống.
Ồ. Đàn ông thực sự có bàn tay to lớn, ngay cả khi họ rất mảnh khảnh... Đợi đã! M-Mình vẫn đang mặc váy ngủ, và tóc thì rối bù! M-Mình không thể ra ngoài với bộ dạng này được!
"Hãy bám chặt vào nhé," Allen-san cảnh báo tôi khi tiến đến gần cửa sổ, phớt lờ sự bồn chồn của tôi.
"Hể? Gì? Gì cơ?!"
Một lát sau, Allen-san bay vút lên không trung với tôi trong vòng tay. Tôi ôm chặt anh—anh ấm quá—và nhắm mắt lại.
Chúng ta không rơi chứ?
Tôi đợi mãi, đợi mãi, nhưng cảm giác hạ xuống không bao giờ đến. Tôi mở mắt ra, và một tiếng kêu ngạc nhiên thoát ra khỏi tôi. Allen-san đang đi trên không trung—hay nói chính xác hơn là trên những dây leo chắc chắn chạy qua không trung.
Thảo Ma Pháp?! Nhưng chỉ một số ít Thú nhân mới có thể sử dụng được!
Tôi nhìn xuống, thấy mọi người đi ngang qua bên dưới và giật mình.
"Người nhẹ quá, Công nương Stella," Allen-san nhận xét với vẻ mặt vui vẻ. Nụ cười khiến anh trông trẻ hơn tuổi. "Người có ăn đủ không đấy? Tụi mình hãy ăn thỏa thích ở một nhà hàng ngon nào đó sau nha. Tôi đã thi triển ma pháp chặn nhận thức, để họ không thể nhìn thấy hai ta."
Tôi rên rỉ. Anh thật là xấu tính—giống hệt như Tina đã nói với tôi trong tất cả các lá thư của cô ấy!
"Chúng ta cần phải lấy cho người thứ gì đó để mặc," anh tiếp tục. "Mặc dù vậy, nếu người muốn mặc váy ngủ, tôi sẽ không phản đối."
Chúng tôi im lặng một lúc rồi tôi nói, "Xin hãy để tôi thay đồ nhá."
"Nhưng trông người đã xinh đẹp rồi mà."
Tôi đấm vào cánh tay của Allen-san một cách bực bội. Trước khi tôi biết điều đó, trái tim nặng nề của tôi đã nhẹ nhõm hơn một chút.
✦✧✦✧
Tôi xoay một vòng trước tấm gương toàn thân trong phòng, sửng sốt vì vẻ ngoài xa lạ của chính mình. Tóc tôi xõa xuống để thay đổi—tôi đã để lại dải ruy băng kỷ niệm—nhưng quần áo của tôi có vẻ lạc lõng nhất. Từ khi đến Vương đô, tôi đã dành phần lớn thời gian trong bộ đồng phục học viên, và thường phục mà tôi thỉnh thoảng mua chỉ toàn là áo sơ mi và quần dễ mặc. Tôi không thoải mái với quần áo nữ tính, vì vậy chiếc váy trắng và áo len cardigan màu xanh nhạt mà tôi đang mặc cảm thấy lãng phí đối với tôi.
"Người trông thật xinh đẹp, Công nương Stella."
"Shelley..." Tôi nói chậm rãi, quay lại nhìn khuôn mặt quen thuộc của hầu gái trưởng lớn tuổi trong Gia tộc tôi. Bà là một người bình tĩnh và tinh tế, nhưng đôi mắt lại đang đỏ hoe vì nước mắt. Tôi đã trao đổi thư với bà, nhưng giờ tôi gặp lại bà bằng xương bằng thịt, tôi nghĩ rằng tóc bà có thể đã bạc nhiều hơn.
Tôi biết Shelley đã đi cùng Tina và Ellie đến Vương đô, nhưng tôi không đủ can đảm để đến thăm Dinh thự Howard cho đến hai ngày trước, khi tôi vô ơn xuất hiện vào lúc nửa đêm. Shelley đã chào đón tôi bằng nước mắt và thậm chí còn cho phép tôi sử dụng dinh thự mà không nói với Tina và Ellie.
Shelley, chồng bà là Graham, và những người hầu khác của Howard đã đảm bảo rằng Tina và tôi được yêu thương—thực sự được yêu thương—sau khi mẹ tôi qua đời. Họ đã làm rất nhiều để cứu chúng tôi. Dù vậy, tôi đã cãi nhau với cha và sau đó bỏ trốn khỏi dinh thự mà không nói một lời nào với họ. Tôi đã có thể trang trải học phí tại Học viện Hoàng gia bằng tiền của mẹ tôi—bà ấy đã để lại tài sản của mình cho Tina và tôi, chia cho chúng tôi mỗi người một nửa—nhưng tôi biết quá ít về thế giới. Cuối cùng, Shelley và Graham đã đến giúp tôi, giống như họ đã làm khi tôi còn nhỏ.
Mình là kẻ vô ơn tệ hại nhất.
Tôi gạt bỏ suy nghĩ đó bằng một cái lắc đầu khoa trương rồi quay lại chú ý đến Shelley. "Bà không cần phải nịnh đâu," tôi nói.
"Không hề ạ!" bà trả lời. "Người thực sự rạng rỡ. Tôi gần như nhầm người với phu nhân—với Nữ Công tước Rosa."
"Cảm ơn nhé, mặc dù tôi không xinh đẹp như mẹ."
Một tiếng gõ cửa dè dặt khiến tôi cứng người lại và kiểm tra gương. Tóc tôi đã được gỡ rối, và tôi đã nhờ Shelley xóa đi dấu vết khóc lóc của tôi bằng sự kết hợp giữa ma thuật và trang điểm. Tôi trông... ổn. Ít nhất, tôi hy vọng là vậy. Có lẽ tôi nên chăm chút hơn cho vẻ ngoài của mình.
"Công nương Stella, bà Walker, tôi có thể vào được không?" một giọng nói vang lên từ bên ngoài.
"Đợi đã—"
Trước khi tôi kịp phản đối, Shelley đã ngắt lời tôi bằng một câu nói nhanh gọn, "Có thể ạ."
"Xin phé—" Allen-san tiến vào rồi đứng đờ khi ánh mắt vừa chạm tôi. Có lẽ bộ trang phục thực sự không hợp với tôi chút nào.
"Ngài Allen, xin hãy cho chúng tôi biết ý kiến của ngài," Shelley nói với vẻ vui mừng rõ ràng.
"Hả?" Allen-san đáp. "Ồ, thứ lỗi. Tôi không thể rời mắt khỏi Công nương Stella ấy mà. Trông người thật tuyệt."
"C-Cảm ơn anh," tôi ngượng ngùng đáp và quay lưng mình lại với anh. Mà không nhận ra bản thân phản chiếu trong gương, rồi tiếng bước chân đang đến gần khiến tim tôi đập nhanh hơn.
Mình hẳn phải điên lắm mới dám nghỉ học vì chuyện này.
Một chiếc mũ vải trắng được đặt trên đầu tôi. "Thứ này sẽ giúp mọi người không nhận ra người khi chúng ta ra ngoài," Allen-san nói. "Cảm ơn rất nhiều, bà Walker."
"Tôi chỉ làm tròn bổn phận của một người hầu gái thôi," Shelley trả lời. "Tôi hy vọng tối nay người sẽ dùng bữa ở đây."
"Gì cơ?" Tôi bối rối nói. "T-Tôi—"
"Chúng tôi sẽ quay về vào lúc chạng vạng," Allen-san ngắt lời, trao đổi cái gật đầu im lặng với Shelley. Rõ ràng là tôi không có tiếng nói trong vấn đề này.
Giữa cuộc trao đổi này và những sự kiện ở dinh thự, có vẻ như Shelley rất tin tưởng vào Allen-san. Anh hẳn đã làm nhiều việc ở phía bắc hơn những gì Tina đã viết cho tôi trong những lá thư của cô ấy.
"Giờ thì, hai ta lên đường chứ?" Allen-san nói với tôi. "Bà Walker có thể gửi tin nhắn cho các cô bé, em gái tôi Caren, bạn của Công nương Stella là Felicia và Lydia, mời họ đến dùng bữa ở đây không? Tôi nghĩ mình sẽ không sống đến ngày mai nếu không quay lại giải thích mọi chuyện với họ."
✦✧✦✧
Vương đô là một trong những thành phố lớn nhất trên lục địa, và nó thu hút người dân và hàng hóa không chỉ từ khắp Vương quốc mà còn từ các quốc gia lân cận. Điều đó đặc biệt rõ ràng trong thời gian gần đây, khi chế độ trọng dụng nhân tài đang thâm nhập vào các tầng lớp thấp nhất của xã hội. Khu vực làm việc ở phía bắc thành phố đông đúc những người nhập cư từ khắp nơi—những người đến từ các quốc gia ở quần đảo phía Nam đặc biệt nổi bật—tất cả đều muốn tạo dựng tên tuổi cho mình. Khu vực này cũng là nơi có nhiều nhà hàng phục vụ đồ ăn ngon với giá rẻ—không phải là tôi có thể đưa Công nương Stella đến đó. Đây khó có thể là nơi an toàn nhất của Vương đô.
"Đây này," tôi nói, đưa một món ăn đông lạnh cho cô gái đang ngồi trên băng ghế. Của tôi được làm bằng sữa đông lạnh, trong khi của cô chứa trái cây theo mùa. "Tôi chắc chắn người sẽ thích nó."
"C-Cảm ơn rất nhiều," Điện hạ đáp.
Lúc này là đầu giờ chiều, và chúng tôi đang ở quảng trường xung quanh đài phun nước lớn ở trung tâm thành phố. Cảnh vật được lấp đầy bởi những gian hàng và các tiệm cà phê với dòng người qua lại tấp nập. Tôi thấy con người, Thú nhân, Elf, Dwarf... Chủng tộc đáng chú ý duy nhất không được đại diện là Cự Nhân, những người có thân hình to lớn sẽ cản trở lưu lượng xe ngựa đáng kể trên đường.
Thật tuyệt khi được ngồi lại và quan sát quang cảnh bên một que kem. Tôi thậm chí còn nghĩ rằng mình nhìn thấy một cô hầu bàn quen thuộc ở quán cà phê, nhưng có lẽ tôi đã tưởng tượng ra.
"Allen-san," Công nương Stella nói.
"Vâng? Là gì vậy?"
"Anh có thường xuyên đến những nhà hàng như thế này không?"
"Có đấy, nhờ vào sở thích ăn uống của giáo sư. Đó cũng là cách tôi phát hiện ra nhà hàng tụi mình đã dùng bữa trưa trước đó."
"Đồ ăn ở đó rất ngon. Nó làm tôi nhớ đến quê nhà."
"Họ nấu ăn bằng rau củ miền Bắc và dùng rượu miền Bắc làm nguyên liệu bí mật. Tuy nhiên, khẩu phần của họ có thể lớn hơn."
"Anh nghĩ vậy sao? Tôi giờ không thể ăn thêm gì nổi nào nữa đâu."
"Ồ? Vậy thì người giải thích thế nào về que kem này đây ta?"
"C-Chà..." Điện hạ ngập ngừng. Cô trông hoàn hảo như tranh vẽ với mái tóc dài tung bay trong gió, và vóc dáng thanh tú cũng bắt mắt không kém. Tất cả những người qua đường—cả nam lẫn nữ—đều dừng lại để ngắm nhìn cô nàng, rồi bị mê hoặc. Bản thân Công nương Stella thì không hề hay biết. Sự thiếu hiểu biết có thể tàn nhẫn.
"Tôi dành toàn bộ thời gian cho việc học hoặc luyện tập, nên tôi thậm chí không nhận ra rằng có những nơi ăn uống như thế này," cô nói. "Tôi cũng không biết những điểm tham quan nổi tiếng của Vương đô."
"Vậy thì hai ta đi một vòng nhé," tôi trả lời. "Tụi mình có thể mua thêm đồ ngọt trên đường đi."
Công nương Stella bĩu môi và đánh tôi bằng một trong những bàn tay nhỏ của mình. Cô lớn tuổi hơn Tina, nhưng tôi nghĩ cô còn đáng yêu hơn nữa—đặc biệt là khi Tina nhanh chóng bắn ra một con Tuyết Lang gần đây. Hành vi đó là điều tôi cần phải sửa đổi; một người hành động như vậy là quá đủ đối với tôi.
"Sao tụi mình không bắt đầu bằng việc mua quà hối l—ấy nhầm, quà tặng—tại hội chợ và sau đó đến thăm một nơi nhỉ?" Tôi gợi ý.
Vừa bước vào văn phòng Đại học Hoàng gia, một khối đen lao thẳng vào Công nương Stella. Tôi chụp nó giữa không trung—lông của nó nổi bật trên chiếc váy trắng.
"Hãy cẩn thận, Anko," tôi nói. "Công nương Stella, đây là Anko, sử ma của giáo sư."
"À vâng. Tôi biết."
"À, tất nhiên rồi. Tên già—à hem, giáo sư là cộng sự thân cận của Công tước Walter và Công tước Liam Leinster. Tôi tin là ông đã ở cùng gia đình người trong những kỳ nghỉ dài nhỉ?"
"Thật đấy, Allen..." giáo sư nói rồi vẫy tay chào mà không rời khỏi ghế. "Chào tiểu thư Stella. Rất vui được gặp cô." Thầy giáo cũ của Lydia và tôi vẫn là một quý ông có vẻ ngoài uyên bác, nhưng má ông đã hốc hác hơn một chút, và một vài sợi tóc bạc mọc ra trên đầu. Bàn làm việc của ông đã hỏng hết rồi.
"Đã quá lâu rồi," Công nương Stella đáp. Cô dừng lại một lát rồi nói thêm, "Sức khỏe của ông không tốt sao?"
Trong lúc đó, tôi tặng món quà của mình cho Anko.
Giáo sư véo sống mũi. "Ồ," ông rên rỉ, "cô là người duy nhất hỏi thăm sức khỏe của tôi! Không một học sinh nào của tôi hỏi thăm cả! Kẻ tệ nhất trong số đó thậm chí còn cố ép tôi... lấy vợ! Tên đó thất vọng vì ít được gặp Lydia hơn, và lại trút giận lên tôi. Cô thấy thế có công bằng không?"
Thầy giáo cũ của tôi đang bận nhồi nhét những lời dối trá vào đầu Công nương Stella trong khi tôi nhìn Anko cắn ngập răng vào món cá khô mà tôi dâng tặng từ thành phố nước, thế nên tôi quyết định làm sáng tỏ mọi chuyện.
"Ông còn muốn trăn trối gì nữa không?" Tôi xen vào. "Tôi tin rằng cả Howard và Leinster đều vẫn còn ứng viên để ông cân nhắc. Tôi cũng nhớ có một giáo sư nào đó đã dẫn đầu trong việc sắp xếp cho tôi một công việc gây căng thẳng là thẩm định đối tác kinh doanh..."
"Giờ thì, không phải ngày nào tôi cũng thấy hai người ở bên nhau." Giáo sư chuyển hướng câu chuyện sang một hướng khác, có lẽ đã xác định rằng tỷ lệ thua đang chống lại mình. "Điều gì khiến cậu—Đừng nói với tôi là cậu bắt cá hai tay sau lưng Lydia nhé?! Hãy sáng suốt lên, Allen! Cậu đang cố biến Vương đô thành biển lửa sao?!"
"Giáo sư," tôi chậm rãi đáp, "ngay cả tôi cũng chỉ chịu đựng được đến mức đó thôi."
"Cậu không thể đùa được sao? Tôi cho là cậu có lý do của mình, và việc trốn học thỉnh thoảng cũng không phải là điều gì tệ. Tôi cũng có nhiều khoảng thời gian vui vẻ khi còn là học sinh mà."
"Chúng tôi đến thăm Anko vào lúc nó cần," tôi nói, vuốt ve sử ma tuyệt đẹp khi nó đang gặm cá khô. "Tôi nghe nói rằng chuyện đó đã bị trì trệ, nhưng có vẻ như ông đã đạt được bước tiến nhỉ."
Công nương Stella nhìn quanh văn phòng và reo lên thích thú khi tìm thấy những cuốn sách.
"Và cậu không mang gì cho tôi sao?" giáo sư nói một cách châm biếm.
"Ồ, nhưng có mà—là những món đồ ngọt lạnh ở đài phun nước trung tâm quảng trường."
Tin tức này đã thu hút sự chú ý của ông ấy. "Và chúng thế nào?"
"Tóm lại, chúng rất tuyệt vời."
Giáo sư cười toe toét, và tôi cũng vậy. Chia sẻ thông tin về các món ăn ngon và những nơi phục vụ món ăn đó là truyền thống của khoa—hay nói đúng hơn là luật bất thành văn.
Đồ ăn ngon nên được mọi người thưởng thức!
"Chúng tôi đã mua quà của Anko ở chợ trên đường đến đây," tôi nói thêm. "Đó là một trải nghiệm thú vị; những người bán hàng rong luôn bám lấy Công nương Stella, và chúng tôi đã gặp vô số rắc rối khi—"
"A-Allen-san?! Tôi đã bảo anh giữ bí mật chuyện này giữa hai ta mà!" Công nương Stella hét lên, che chặt miệng tôi với tốc độ đáng kinh ngạc. Một lọn tóc mái đung đưa của cô khiến tôi nhớ đến Tina, trong khi sự hoảng loạn lại giống Ellie hơn. Tôi thích khía cạnh này của cô hơn là bản chất điềm tĩnh thường ngày. Tôi vỗ nhẹ vào tay cô nàng, lúc đó Công nương Stella thả tôi ra, hạ vành mũ xuống và bắt đầu xoay các ngón tay.
Giáo sư bật cười. "Stella rất thu hút mà," ông nhận xét. "Và tôi vẫn chưa khám phá hết khu chợ."
"Một lý do nữa để ông hoàn thành việc giải mã đó," tôi trả lời.
"Tin tôi đi, tôi biết rõ điều đó. Ngay cả khi tôi khóc ngày đêm vì cách học trò đối xử với mình và kiềm chế ham muốn giết chết lão Elf vô cùng biến thái đó, tôi vẫn từ chối thú vui của những chuyến thăm quan nhỏ bé chỉ để làm việc như nô l—"
"Chúng tôi dự định sẽ ghé thăm nhà thờ sau. Ông có gợi ý quán ăn nào gần đó không?"
Sau một lúc im lặng đầy xúc phạm, vị giáo sư trả lời, "Cậu không thấy mình hơi quá đáng à, Allen? Và có một quán cà phê phục vụ bánh kếp ngon tuyệt trên đường đến nhà thờ. Cậu thậm chí có thể ăn chúng trong khi đi bộ."
"Chúng tôi sẽ ghé qua. À, nhân tiện—tôi đã thấy Gil."
"Tôi nghe nói thế. Tôi đã suýt bị chính học trò của mình đưa ra xét xử. Tôi chỉ có thể giữ mạng mình bằng cách mách những người khác về cuộc gặp với cậu. Giờ thì, về Gil..." Vẻ mặt của giáo sư trở nên bối rối—điều bất thường đối với một người đàn ông thường gây rắc rối cho người khác. "Cậu ấy đang vướng vào một chuyện đáng ngại. Nói vậy thôi, hiện tại đó không phải việc của cậu hay tôi."
"Ý ông là chuyện này liên quan đến Gia tộc cậu ấy à?"
"T-Tôi có nên ra ngoài không?" Công nương Stella hỏi.
"Cô là Nữ Công tước tương lai Howard," giáo sư trả lời. "Nên không cần phải lo lắng."
"Tất nhiên rồi..."
Giáo sư ơi! Hãy tỏ ra nhạy cảm đi! Hay là cố ý? Tất nhiên là vậy rồi; giống hệt ông vậy.
"Tôi không cần phải nói cho cậu biết, Công tước Algren hiện tại, người bảo vệ miền Đông Vương quốc của chúng ta, đã rất già rồi. Trong vài năm qua, mọi người đã bắt đầu thảo luận về việc kế vị, và bốn người con trai của Công tước đều đang tham gia tranh đấu."
"Bao gồm cả Gil à?" Tôi hỏi. "Tôi không nghĩ là sẽ có ai ủng hộ; cậu ấy là con trai út và còn là sinh viên nữa."
"Tôi nghe nói rằng cậu ấy được chính Công tước sủng ái, nhưng các Gia tộc Công tước vẫn tuân thủ chế độ kế vị từ thời Ám Vương Chiến. Có rắc rối đang ở phía trước."
Công nương Stella cứng người lại. Tôi gần như đặt tay lên vai cô nhưng đã dừng lại—đó là một cái bẫy. Nụ cười vui vẻ của giáo sư đang âm thầm thúc giục tôi an ủi cô nàng. Lão già chết băm này! Nhưng rồi, có lẽ còn nhiều điều hơn là ác ý. Giáo sư là bạn thân thiết—và có ảnh hưởng xấu đến—Công tước Walter Howard và Liam Leinster.
"Cô là Nữ Công tước tương lai Howard," nhỉ? Công tước Walter rất chi là vòng vo. Mình ước gì ngài ấy tự mình nói với người.
"Gil có thể có năng khiếu, nhưng tôi không chắc là cậu ấy muốn nhận được vinh dự đó," tôi nói với giáo sư.
"Tôi đồng ý, nhưng vấn đề là những người con trai khác của Công tước Algren. Bọn họ khá tài giỏi, nhưng lại mang nặng tư tưởng quý tộc thượng đẳng và không ngần ngại thể hiện điều đó. Thậm chí còn có tin đồn liên kết họ với Gerard—Công tước Algren đã đề nghị giám sát việc giam giữ Hoàng tử để dập tắt tin đồn đó. Lòng trung thành của Lão Công tước đối với Bệ hạ là điều không thể nghi ngờ, vì vậy ông ấy hẳn phải có những nghi ngờ về việc kế vị."
Xã hội quý tộc thật là rắc rối. Ơn trời vì mình là thường dân.
Tôi vuốt ve Anko rồi kiểm tra đồng hồ bỏ túi. Những kouhai của tôi sắp đến rồi.
"Được rồi, Giáo sư, chúng tôi sẽ lên đường," tôi nói. "Công nương Stella."
"Được rồi..."
Nhìn xem ông đã làm gì kìa—Công nương Stella ỉu xìu luôn. Cái gì cơ? Ông muốn tôi vòng tay qua vai ôm lấy người á? Tôi sẽ không bao giờ làm đâu.
Anko bay lên không trung và liếm tay của Công nương Stella, khiến cô gái trẻ kêu lên một tiếng nhỏ. "Anko bảo người hãy vui lên," tôi nói với cô nàng. "Giờ thì, tụi mình hãy đi thôi. Bánh kếp ngọt đang chờ hai ta đó."
Thánh đường Thánh Tinh Linh hùng vĩ, tọa lạc trên một ngọn đồi ở ngoại ô quận phía tây của Vương đô, có lịch sử lâu đời. Trái ngược với phần lớn kiến trúc của Vương quốc, được xây dựng trong 200 năm kể từ Ám Vương Chiến, nhà thờ được ước tính đã hơn năm thế kỷ. Bất chấp tuổi tác và cây thường xuân bao phủ, bên ngoài tòa nhà vẫn được duy trì trong tình trạng nguyên sơ, và vẫn được sử dụng cho các buổi lễ tôn giáo thuộc Quang Nhật—hoặc tôi cho là minh chứng cho đức tin. Lòng sùng đạo không mạnh mẽ ở Vương quốc, nhưng nhà thờ vẫn là tòa nhà lớn nhất trong thành phố, ngoại trừ hoàng cung. Những tòa nhà trong Lãnh địa Giáo hoàng—quê hương của Giáo hội—và Đế quốc nổi tiếng sùng đạo có thể còn ấn tượng hơn nữa.
Mặc dù đã muộn, nhiều người nước ngoài vẫn lặng lẽ cầu nguyện trên tháp chuông. Công nương Stella đang quan sát xung quanh chúng tôi với sự thích thú khi nhấm nháp chiếc bánh kếp của mình.
"Allen-san?" cô hỏi. "Có chuyện gì vậy?"
"Không có gì cả," tôi trả lời. "Công nương Stella, xin đừng cử động."
"Gì á? A-Allen-san? Ơ-Ờm, ừm..."
Tôi lau miệng cô bằng khăn tay. "Đây, xong rồi. Người có một ít kem trên khoé miệng."
"C-Cảm ơn anh," cô trả lời, rõ ràng là bối rối, rồi bắt đầu ngấu nghiến phần còn lại của chiếc bánh kếp. Cô rõ ràng thích đồ ngọt nhưng không nuông chiều sở thích này nhiều vì chúng "b-béo lắm"—dù tôi thấy cô nhẹ như lông hồng—và cô chưa bao giờ tiêu tiền tiêu vặt của mình vào đồ ngọt trước đây. Cô trông rất giống Tina vào những lúc như thế này.
"C-Cảm ơn vì đã đợi nhé," cô nói. "Ờm..."
"Hai ta vào trong xem nào. Ở đây khá đông đúc." Tôi đưa tay ra cho cô nàng, nhưng cô nhìn chằm chằm vào nó và cứng đờ.
Mình có quá thân mật không? Mình sẽ lại bị Caren mắng nữa rồi.
"Xin lỗi nhé," tôi nói, rút tay lại. "Tôi cho rằng điều này thật thất lễ."
"Ấy, k-không hề." Ánh mắt của Công nương Stella đảo qua lại giữa tay cô và tay tôi trong một lúc; rồi, cô rụt rè đưa tay ra và thở gấp khi tôi nhẹ nhàng nắm lấy nó. Góc độ này của cô khiến tôi nhớ đến Ellie.
"Tụi mình vẫn còn thời gian, vậy hãy tận hưởng nhé," tôi nói.
"Hể? C-Còn đến khi nào?" cô hỏi.
"Đó là bí mật bất ngờ. Tôi hy vọng người sẽ thích nó."
Công nương Stella bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng nhưng vẫn siết chặt tay tôi. Cô hẳn đã chăm sóc Tina và Ellie khá nhiều trong thời gian ở Dinh thự Howard; tôi có thể thoáng thấy hình bóng cả hai cô bé trong cô nàng.
"Họ không bán đồ ngọt ở đây đâu nha," tôi lưu ý. "Người sẽ phải đợi đến bữa tối để thưởng thức thêm đồ ngọt."
"Tôi không mong chờ nó đâu nhá! N-Nào, đi thôi," Công nương Stella nói và kéo tôi theo sau.
Người có vẻ vui vẻ hơn một chút rồi, tôi nghĩ khi chạm vào vật trong túi và tự nhắc mình phải đưa nó cho cô sau.
"Ồ, wow... Thật tráng lệ."
Điều đầu tiên đập vào mắt chúng tôi khi vào bên trong nhà thờ là một cửa sổ kính màu lớn biến những tia nắng chiều chiếu qua thành một dải màu rực rỡ. Các tín đồ đang đọc kinh thánh trước biểu tượng thiêng liêng của họ. Thiết kế được đặt trên cửa sổ chính thể hiện giáo lý của Thánh đường Thánh Tinh Linh—cảnh Thánh Tinh Linh trở về thiên đàng sau khi hoàn thành công việc cứu rỗi con người, hay ít nhất là tôi nhớ như vậy. Tôi không nhớ rõ lắm.
Phần kính đầy màu sắc luôn thu hút tôi mỗi lần bước vào ấy được tô điểm thêm bởi những khung kính tròn ở phía trên, gần với trần nhà. Có tám cửa sổ, và mỗi cửa sổ đều mô tả một con người đang niệm phép. Tôi nhận ra bốn cửa sổ, nhưng không có cửa sổ nào giống với Hàn Lãnh Hạc, Chước Nhiệt Lân, hoặc ma thuật mà Tina đã kể cho tôi, Phong Tỉnh Điểu.
"Đó là những Đại Ma Pháp đúng không?" Công nương Stella thản nhiên nhận xét. "Để tôi xem nào... Bắt đầu từ bên phải, tôi nghĩ chúng là Lôi Sấm Chớp, Tinh Sao Băng, Tái Phục Sinh, Toả Quang Thuẫn, Tàn Diệt Hoả, Mộ Huyệt Thuỷ, Địa Chấn Trận và Phân Ly Phong."
Tôi kinh ngạc nhìn vị tiểu thư. Bốn cái tên cuối cùng là gì?
Công nương Stella tỏ vẻ bối rối, rồi đỏ mặt và hạ vành mũ xuống. "L-Làm ơn đừng nhìn chằm chằm vào tôi như thế, Allen-san. Tôi có hiểu sai không?"
"Công nương Stella," tôi nói, "ai đã nói với người bốn cái tên cuối cùng đó?"
"Mẹ đã dạy chúng cho tôi. Bà thường nói với tôi, 'Những anh hùng thời xưa đã sử dụng những ma thuật đáng kinh ngạc! Những ma pháp của họ giờ đã bị thất truyền, nhưng chúng hoàn toàn có thật.'"
"Ra là vậy... Mẹ đã dạy người à."
Một lần nữa, tôi lại phải đối mặt với Nữ Công tước Rosa Howard. Không có tài liệu nào còn sót lại đáng nói đến, và theo tôi biết, ngay cả sách tranh cũng chỉ cho thấy bốn Đại Ma Pháp. Làm sao bà có được thông tin mà tôi không thể biết được sau nhiều năm tìm kiếm trong sách của giáo sư và kho lưu trữ của Leinster và Howard?
"Allen-san?" Công nương Stella hỏi.
"Làm ơn hãy nghe tôi nói," tôi nói, "và cố gắng đừng cười nhé."
"Được thôi."
"Tôi bắt đầu quan tâm đến ma thuật vì tôi ngưỡng mộ những bức tranh về các anh hùng thời xưa sử dụng Đại Ma Pháp trong truyện cổ tích. Thế giới coi chúng là truyện cổ tích, nhưng tôi vẫn đang nghiên cứu chúng."
Tôi định nhắc đến tình hình của Tina nhưng đã dừng lại; Công nương Stella đã có đủ chuyện phải lo rồi mà không cần phải tiết lộ thêm rằng em gái cô là vật chủ của một sinh vật có vẻ là Hàn Lãnh Hạc và đã cản trở việc thi triển ma pháp.
Công nương Stella siết chặt tay tôi hơn. "Tôi cũng tin vào chúng," cô nói. "Mẹ đã kể cho tôi nghe về chúng, và tôi từng mơ ước được tự mình thi triển Đại Ma Pháp. Thậm chí tôi cũng từng nghĩ rằng 'Siêu Cấp Ma Pháp' nghe có vẻ mạnh mẽ hơn 'Đại Ma Pháp'." Nàng tiểu thư cười khúc khích.
Quả là chị em với nhau ha. Họ giống nhau ở tận trong tim. Tôi xoa đầu cô nàng—hay đúng hơn là, chiếc mũ—khi mặt trời lặn và đèn mana sáng lên bên trong nhà thờ.
"A-Allen-san?" Công nương Stella hỏi, vẻ ngạc nhiên.
"Tôi nợ người đấy," tôi nói. "Tôi vừa học được tên của nhiều Đại Ma Pháp hơn. Cho phép tôi chỉ cho người một địa điểm bí mật để cảm ơn nhé."
"G-Giải thích đi. Tôi yêu cầu một lời giải thích!"
"Nhỏ tiếng thôi, Công nương Stella." Tôi đặt một ngón tay lên môi để ra hiệu cho cô im lặng, và cô đáp lại bằng cách nhìn tôi với vẻ mặt hờn dỗi và quay đầu sang một bên.
Tôi lấy đồng hồ bỏ túi ra. Chúng tôi sẽ bị muộn nếu không di chuyển.
"Giờ thì, cho phép tôi hộ tống người," tôi nói. "Làm ơn đừng nói với bất kỳ ai khác về chuyện này nhé?"
Mặt trời đã lặn khi chúng tôi ra khỏi nhà thờ, nhưng khu vực xung quanh vẫn đông đúc. Quá chi là người sùng đạo. Chúng tôi đi vào một con hẻm bên cạnh tòa nhà, nơi tôi niệm phép chặn nhận thức và làm giảm âm thanh lên chúng tôi.
"Allen-san?" Công nương Stella hỏi với vẻ bối rối.
"Người cầm mũ trên tay và nhắm mắt lại nhé?" Tôi hỏi.
"Hể?"
"Xin hãy làm theo."
"C-Cái gì cơ? Ờm, ừm... T-Tôi..."
Ồ! Giờ thì lại có khuôn mặt buồn cười. Tina đã quá cảnh giác để cho mình xem gần đây; cô bé hẳn đã biết được trò lừa của mình.
"Chuẩn bị nhé," tôi nói.
"Hể? À, đ-được rồi!" Công nương Stella vội vã tháo mũ ra và nhắm chặt mắt lại, có vẻ căng thẳng hơn nhiều so với tình hình thực tế. Tôi nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô nàng, khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
"Đừng lo lắng," tôi nói. "Làm ơn hãy thư giãn. Mọi chuyện sẽ kết thúc trước khi người biết điều đó."
"Đ-Được thôi..."
Tôi liếc nhìn xung quanh—chỉ để đảm bảo an toàn—và thấy rằng chỉ có chúng tôi ở đó.
Tốt.
Tôi điều khiển cây thường xuân bằng Thảo Ma Pháp và đưa chúng tôi lên mái nhà chỉ bằng một cú nhảy. Làn gió nhẹ thật tuyệt khi tôi nắm lấy một cột cờ và tạo ra một số ngọn đèn nhỏ lơ lửng trên không trung.
"Allen-san?!" Công nương Stella kêu lên, rõ ràng là hoảng sợ.
"Người có thể mở mắt ra rồi, nhưng đừng hoảng sợ nhé."
"Được rồi." Công nương Stella mở mắt rồi thở nặng nề. Người buông tay tôi ra, có lẽ là vì ngạc nhiên, nên tôi vòng tay ôm lấy cô nàng.
"Woa. Đây, nắm lấy cái này," tôi nói, lấy ra một chiếc khăn tay và quấn quanh cột cờ để làm chỗ bám cho cô nàng.
"C-Cảm ơn anh rất nhiều," cô đáp lại một cách yếu ớt.
Phía dưới chúng tôi là quang cảnh mỹ lệ của Vương đô vào ban đêm. Đèn thành phố bật sáng, mặt trăng đang lên và những vì sao trên cao bắt đầu lấp lánh.
"Nó... Nó đẹp quá..." cô thốt lên, nín thở vì ngưỡng mộ. "Tôi chưa từng thấy thứ gì như thế này."
"'Vào những đêm không ngủ được, hãy thật yên lặng và ngắm trăng và sao. Sau đó, các tinh linh nguyên tố sẽ dẫn lối cho con. Không có gì phải sợ cả.'"
"Gì cơ?"
"Câu đó được viết trong một cuốn sách tranh mà mẹ đã đọc cho tôi nghe từ rất lâu rồi," tôi tiếp tục, đảm bảo rằng ánh mắt của tôi hướng về phía trước. "Tôi nghĩ là về Thánh Nữ và Pháp Sư. Tôi không bao giờ quên điều đó. Tôi vẫn đến đây một mình để ngắm trăng và sao khi bản thân cảm thấy chán nản, dù tôi chưa bao giờ gặp tinh linh nguyên tố nào."
"Một mình?" Công nương Stella lặp lại. "Không bao giờ đi cùng Lydia, Caren, hay... với Tina và bạn bè của em ấy sao?"
"Không ai khác biết về nơi này. Công nương Stella là người đầu tiên tôi dẫn đến đó."
"Ra...là vậy..."
Tôi mỉm cười với cô gái trong vòng tay mình. "Mọi người gọi tôi là Bộ Não của Kiếm Nương. Đó là một biệt danh ấn tượng, nhưng tôi chẳng có gì đặc biệt. Không giống như Dũng Giả của Đế quốc hay chính Kiếm Nương, tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ thực hiện được ước mơ thời thơ ấu là trở thành một anh hùng trong truyện cổ tích. Tuy nhiên, tôi muốn thấy họ."
"Anh muốn thấy gì thế?"
Lần đầu tiên, Công nương Stella và tôi nhìn thẳng vào mắt nhau.
"Tôi tin chắc trong tương lai không xa, họ sẽ ghi tên mình vào lịch sử của đại lục," tôi nói. "Cũng như Caren, Felicia, Tina, Ellie và Lynne. Tôi muốn thấy điều đó xảy ra, và để đảm bảo điều đó, tôi cần ít nhất đủ sức mạnh để ở lại với họ mà không chết. Đó là lý do tại sao tôi tiếp tục đấu tranh để cải thiện, ngay cả khi chỉ một chút mỗi lần. Đây."
Mắt của Công nương Stella mở to khi tôi lấy một dải ruy băng màu xanh da trời từ trong túi ra.
"Tôi có một học trò rất trân quý nó," tôi giải thích. "Đây là kỷ vật của mẹ người nhỉ?"
Tôi đưa dải ruy băng cho Công nương Stella, và cô ngay lập tức ôm chặt nó vào ngực. Một lát sau, cô gọi tên tôi. "Allen-san."
"Vâng?"
"Tôi đã quyết định rồi. Vậy... Vậy nên, anh có đồng ý... giúp tôi không?"
Đôi mắt cô dao động, nhưng có sự quyết tâm sâu sắc. Tôi không mong đợi gì hơn từ chị gái của Tina và Ellie và bạn thân của Caren. Vị tiểu thư vụng về này vốn đã có dũng khí để đứng lên và bước tiếp rồi; cô chỉ cần một chút sự hỗ trợ mà thôi.
"Tất nhiên rồi, thưa Công nương Stella Howard Điện hạ," tôi trả lời một cách dứt khoát.
✦✧✦✧
"Q-Quyết đấu?!" Tiếng hét hoảng hốt của những cô bé đang háo hức chờ đợi chúng tôi trở về vang lên trong phòng khách của Dinh thự Howard. Lydia theo sau họ với một câu nói dè dặt, "Được thôi."
"Vâng," Công nương Stella trả lời Tina, Ellie và Lynne. Dải ruy băng của cô nằm trên tóc, và không chút do dự chút nào.
Lydia lặng lẽ quan sát từ chỗ ngồi của mình, trong khi Lynne trông có vẻ bối rối. Felicia không thấy đâu cả, dù cô ấy đã có mặt chỉ vài phút trước đó. Cô ấy mặc đồng phục hầu gái Howard để làm gì?
Mái tóc dài của Công nương Stella lấp lánh khi cô cúi đầu thật sâu. "Xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng," cô nói, "nhưng tớ đã quyết định rồi. Tớ không thể tiếp tục—không thể tiến lên—với tình hình hiện tại. Làm ơn, hãy đối mặt với tớ bằng kiếm thuật và ma thuật." Sau đó, cô ngẩng đầu lên nhìn Tina, Ellie và Caren, tất cả đều đang run rẩy.
"S-Stella," Tina phản đối, "c-cược quyền kế vị Gia tộc vào một trận quyết đấu không phải là quá đột ngột sao?"
"Stella-sama," Ellie rên rỉ, "Em không muốn đánh nhau với người."
"Cậu sẽ từ bỏ chức hội trưởng hội học sinh nếu thua à?" Caren nói thêm. "Thật nực cười! Cậu sẽ không có cơ hội nếu chiến đấu với tất cả tụi tớ một mình đâu."
"Vì thế," tôi nói, bước ra phía sau Công nương Stella để thể hiện sự ủng hộ, "đó là lý do tại sao Công nương Stella và anh sẽ chiến đấu như một đội."
Tina thốt lên một tiếng ngạc nhiên, Ellie rên rỉ, Caren hét tên tôi, và Lynne nói, "Nii-sama, cho phép em được đứng về phía anh." Trong khi đó, Lydia vẫn giữ im lặng.
"Anh nghĩ rằng bên này sẽ có cơ hội công bằng khi đấu hai chọi ba," tôi nói. "Nhưng không phải bây giờ. Anh muốn có hai tuần để chuẩn bị với Công nương Stella."
Thông báo đó khiến Tina, Ellie và Caren phải kinh ngạc, cũng như Lynne than thở "Nii-sama" và tôi thầm xin lỗi. Mẹ trẻ đang lén lút chuẩn bị một con Hoả Điểu, và thông tin đó khiến tôi toát mồ hôi lạnh.
"S-Sensei," Tina nói, "còn bài học của tụi em thì sao?"
"Mấy đứa sẽ không có bất kỳ thứ gì từ anh trong hai tuần tới, nhưng anh sẽ đưa ghi chú, vì vậy hãy luyện tập với Caren. Anh cho rằng em ấy là một giáo viên giỏi hơn anh đấy."
"Em phản đối!"
"E-Em cũng vậy."
"Nii-sama, còn em thì sao?"
"Anh sẽ kiểm tra các em về bài tập trong trận đấu của chúng ta," tôi đảm bảo với ba cô bé. "Và Lynne, anh sẽ giúp em bất kỳ việc gì sau khi chuyện này kết thúc."
Lynne mở to mắt. "Ờ, nếu là vậy..."
Tất nhiên, thông báo này đã khiến các bạn cùng lớp của cô bé reo lên "Lynne?!" và "L-Lynne-sama?!"
"Tina. Ellie," tôi nói. "Chị gái của em đã quyết định rồi, vậy nên làm ơn, em sẽ đền đáp lòng dũng cảm của chị ấy bằng cách tương tự chứ?"
Hai cô bé im lặng nhìn nhau rồi ngập ngừng gật đầu. Chỉ còn lại...
"Caren."
Cô bắt tôi đợi một lát trước khi trả lời. "Anh lúc nào cũng thế này," cô nói. "Em không nghĩ là anh sẽ thay đổi ý định đâu ha?"
"Không đâu."
Caren thở dài rồi nhìn Công nương Stella bằng ánh mắt sắc lẹm. Tôi có thể thấy cô căng thẳng đến mức nào. "Cậu tự tin rằng mình có thể đánh bại tớ sao?" cô hỏi.
Nàng tiểu thư nhắm mắt lại và chậm rãi nhưng dứt khoát lắc đầu. Cô đã đúng khi nói rằng cơ hội chiến thắng của cô ấy cực kỳ thấp—Caren rất mạnh mẽ.
"Thế thì đây chỉ là lãng phí thời gian!" em gái dịu dàng của tôi hét lên. Giọng cô có vẻ tuyệt vọng.
"Chúng ta sẽ không biết điều đó cho đến khi chiến đấu," Công nương Stella trả lời, chịu đựng dưới sức ép với nắm đấm ấn vào ngực. "Dù tớ vô vọng, nhưng Allen-san tin tưởng tớ. Ngay cả tớ cũng có lòng tự trọng của mình, Caren."
"Stella," Tina ngắt lời, "Em không muốn kế vị Công tước. Quyền thừa kế được cho là sẽ truyền cho đứa con cả."
"Tina, Tứ Đại Công Tước là nền tảng của Vương quốc chúng ta. Những người sinh ra trong Gia tộc Công tước có nhiệm vụ bảo vệ đất đai, Vương tộc và thần dân. Trách nhiệm đó phải thuộc về một người thừa kế xứng đáng. Nói như vậy... nhưng chị sẽ không thua đâu."
Tina sau đó nhìn tôi với vẻ cầu khẩn, nhưng tôi lắc đầu.
Chị gái em đã nói với rồi—người đã quyết định rồi.
"S-Stella-oneechan..." Ellie nói, gần như sắp khóc.
"Ellie," Công nương Stella đáp, "Chị cũng ghen tị với em đấy. Em từng là một đứa trẻ hay khóc nhè và vụn về, nhưng em tài năng hơn chị về cả ma thuật lẫn thể chất. Tuy nhiên... chị sẽ không lùi bước đâu."
Nàng hầu trông có vẻ đau khổ đang bám chặt vào tay áo của Tina.
Mình cho là ít nhất đều đã đồng ý?
Cánh cửa mở ra để Felicia, bà Walker và một số hầu gái khác mà tôi nhận ra bước vào. Felicia đang cầm một tờ giấy cuộn tròn, trong khi những hầu gái cầm vải.
Lydia đặt cốc xuống và nhìn tôi chằm chằm, mắt cô nheo lại. "Tớ chưa đồng ý bất cứ điều gì cả," cô nói. "Về cơ bản, cậu sẽ dành ít nhất hai tuần thời gian của mình—ngày thường và cuối tuần—cho Stella. Tớ nói có đúng không?"
"Đúng thế," tôi thừa nhận.
"Và cậu nghĩ tớ sẽ cho phép điều đó sao? Tớ biết cậu sẽ cố gắng hết sức mình—"
"C-C-Công nương Lydia. X-X-Xin hãy xem cái này," Felicia đột nhiên xen vào, cứng đờ vì lo lắng, trước khi mở tờ giấy lớn của mình ra. Sau đó, bà Walker mở tấm vải bà đang cầm ra.
Đồ mùa đông? Đó là đặc sản của miền Bắc.
Mẹ trẻ kiểm tra chúng và sau đó là vải trong tay những hầu gái khác. Cuối cùng, cô hỏi cô gái đeo kính, "Nó sẽ sẵn sàng kịp chứ?"
"Tôi sẽ đảm bảo điều đó," Felicia trả lời. "Bà Walker và cô Anna đã chấp thuận rồi. Tôi có thể xin phép người không?"
"Vậy à," Lydia đáp lại cộc lốc. Sau một lúc im lặng, cô nói, "Nếu Stella đồng ý, thì tôi không thấy lý do gì để từ chối cả. Nhưng tôi cấm cả hai người cố quá sức. Hãy đảm bảo rằng bản thân được nghỉ ngơi đầy đủ."
Trong một bước ngoặt bất ngờ, đột ngột, Kiếm Nương đã ban phước lành. Điều đó làm tôi nghi ngờ; cô rất nguy hiểm khi giả vờ bình tĩnh.
Lynne cũng kiểm tra tờ giấy và thốt lên, "Felicia, cho phép tôi chung sức với!" với đôi mắt lấp lánh. Sự bồn chồn của tôi tăng gấp đôi.
"N-Nhưng tại sao, Lydia?! Giữ Allen-sensei cho riêng mình là nguyên tắc sống của chị mà!" Tina kêu lên, trách móc mẹ trẻ vì sự đào tẩu của cô ấy trong khi Ellie lắp bắp đồng ý.
"Lydia!" Caren xen vào.
"I-Im đi!" Lydia quát. "Mấy đứa không tin là mình có thể thắng sao?"
Câu đáp trả đó khiến hai cô bé rên rỉ thất vọng và Caren đáp lại một cách cộc lốc "Tôi sẽ thắng mà."
Tất cả chúng tôi đều đồng ý. Biểu cảm của Công nương Stella vừa phấn khởi vừa lo lắng, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. Vấn đề là Lydia, Lynne và cả Felicia, người đang đứng rụt rè cách họ vài bước chân. Cả ba đều cười khúc khích với ánh mắt đầy điềm gở, và bà Walker cùng những hầu gái Gia tộc Howard có vẻ nóng nảy khác thường.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Họ đang âm mưu điều gì? Tôi muốn tìm hiểu, nhưng thay vào đó tôi quan sát căn phòng và tuyên bố: "Trận đấu sẽ diễn ra vào Quang Nhật hai tuần kể từ hôm nay. Anh sẽ thông báo cho mọi người về địa điểm vào một ngày sau."
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro