V5C2
"Tina và Ellie đến muộn," tôi nhận xét. "Theo thư của Allen-san, họ đang đi cùng giáo sư, vì vậy tôi chắc chắn họ sẽ ổn. Tuy nhiên, anh có nghĩ rằng họ có thể đã vướng vào một số rắc rối không?"
Ánh nắng mùa hè buổi chiều tràn vào qua cửa sổ kính, chiếu sáng bên trong Ga Trung tâm ở Bắc đô. Nhà ga nhộn nhịp người ra vào, có lẽ vì hôm nay là Hoả Nhật, ngày bắt đầu một tuần mới.
Tôi đang đợi chuyến tàu chở cả em gái tôi, Tina Howard, và hầu gái riêng của cô bé kiêm bạn thuở nhỏ, Ellie Walker. Nhưng giờ đến dự kiến đã đến rồi.
"Tiểu thư Stella, tôi nghĩ rằng tàu chỉ bị trễ thôi?" Một lời đề nghị bình tĩnh vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay lại và thấy cậu thiếu niên cao, tóc vàng, trông nghiêm túc trong bộ đồng phục quản gia, đang chỉnh lại kính một mắt. "Có lẽ anh nói đúng," tôi nói. "Cảm ơn Roland."
"Không có chi ạ," anh ấy trả lời ngay lập tức và thản nhiên. Đây là Roland Walker. Gia tộc Walker đã phục vụ cho Gia tộc Công tước Howard qua nhiều thế hệ, và anh ấy—được cho là—người con trai trẻ thành đạt nhất trong các nhánh thiếu sinh quân của Gia tộc. Nếu tôi nhớ không nhầm, anh ấy mới 22 tuổi.
Cha tôi và quản gia trưởng của chúng tôi, Graham Walker, hẳn đã đánh giá rất cao Roland, vì họ đã chỉ định anh ấy làm quản gia riêng của tôi trong kỳ nghỉ hè. Tuy nhiên, thú thật thì... tôi thấy anh ấy hơi ngượng ngùng khi giao tiếp. Ý là, anh ấy không bao giờ nói nhiều hơn mức cần thiết. Tôi nhớ anh ấy nói nhiều hơn một chút vào lần cuối cả hai gặp nhau, khi anh ấy vẫn còn đang trong quá trình đào tạo.
Vẫn là quản gia riêng của tôi. Nếu được chọn, tôi sẽ chọn một người như... như Allen-san chẳng hạn. Thực ra, nếu Allen-san là quản gia của tôi thì sao? "Tiểu thư Stella," anh sẽ nói, "người có muốn đi dạo quanh nhà ga với tôi không? Tôi xin mạn phép nắm tay người phòng trường hợp người vấp ngã nhé."
"D-Dĩ nhiên rồi," tôi trả lời, ngượng ngùng nhưng vui vẻ nắm lấy bàn tay ấm áp, tử tế của anh. Tôi khúc khích khi hình dung ra cảnh tượng đó.
Lúc đó, tôi mới trở về với thực tại. Tôi lắc đầu để tỉnh táo, áp tay lên đôi má ửng hồng đáng tiếc của mình.
C-Chuyện gì đã xảy ra với mình thế? Mình k-không được nghĩ những điều như vậy. Mình không được. V-Việc biến Allen-san thành quản gia sẽ đơn giản... đơn giản... N-Nhưng không phải Tina và Ellie đã từng nói rằng anh ấy đã từng ăn mặc như vậy ở dinh thự Leinster sao? C-Có nghĩa là nếu mình chỉ tìm được lý do phù hợp, mình có thể thuyết phục anh ấy ăn mặc chỉnh tề và cho mình thấy anh ấy trong bộ vest đ-đẹp trai.
M-Mặt khác, khi mình viết thư cho anh ấy về Roland—chỉ để tránh mọi hiểu lầm—anh ấy đã gửi một câu trả lời rất chi là tệ luôn. Ý là, thực sự luôn á, gì mà "Cả hai chắc hẳn là một cặp đôi đáng yêu"? Hầy, giá như anh ấy hành động ghen tuông một chút.
Giữa lúc đau khổ, tôi nhận ra Roland đang nhìn tôi với vẻ bối rối. "Tiểu thư Stella?" anh ấy nói. "Có chuyện gì vậy?"
"À, etou, ờm... K-Không có gì cả. Đ-Đừng bận tâm đến tôi," tôi đáp, vội vã lấy lại bình tĩnh và nở một nụ cười.
Người quản gia không nói một lời mà đứng thẳng dậy.
Ô-Ôi không! Mình hoàn toàn quên mất Roland và lạc vào thế giới nhỏ bé của riêng mình luôn! Mình không nói to bất kỳ tưởng tượng nào ra đâu ha?
Tôi đặt tay lên má và nhắm mắt lại. Tôi cần phải cẩn thận.
Ngay lúc đó, bảng trên đầu sáng lên thông báo rằng có tàu đã đến. Hành khách tràn ra nhà ga. Tôi thấy nhiều chủng tộc khác nhau đây đó, nhưng rất ít Thú nhân—một dấu hiệu cho thấy địa vị xã hội thấp không cân xứng của họ. Gia tộc tôi nên tuyển dụng nhiều người trong số họ hơn để làm gương.
Chúng tôi đợi ở cổng soát vé một lúc, rồi...
"Stella!"
"Stella-sama! Hể? A-Anh Roland?"
Tina và Ellie tiến lại gần chúng tôi, hét lớn và vẫy tay. Họ đội mũ và mặc đồ mùa hè. Cùng với họ là giáo sư, người có bộ trang phục gồm mũ rơm, áo sơ mi ngắn tay và quần dài, cho thấy ý định thư giãn của mình. Sử ma mèo đen Anko cưỡi trên vai trái của ông ấy.
Tôi vẫy tay đáp lại.
"Tụi em về rồi nè," em gái tôi thông báo khi tới chỗ chúng tôi, cười toe toét.
"Thật t-tuyệt khi được về nhà!" người bạn thuở nhỏ của chúng tôi nói thêm với vẻ mặt thích thú.
"Chào mừng trở về," tôi trả lời. "Chị thấy hai đứa thích Đông đô lắm ha."
"Thích lắm ạ!"
Chỉ cần nghe thấy tiếng đáp lại vui vẻ của họ cũng đủ làm tôi ấm lòng. Tôi quay sang giáo sư, cúi chào và nói, "Cảm ơn rất nhiều vì đã hộ tống họ đến tận đây."
"Không cần đâu. Tôi chỉ lên tàu cùng thôi mà," ông trả lời. "Có phải nhóc Roly mà tôi thấy đằng sau cô không? Trời ơi, nhóc lớn thế này rồi. Cha nhóc vẫn còn sống khỏe chứ?"
"'Roly'?" Tina, Ellie và tôi không thể không nhắc lại.
Roland Walker được biết đến là người điềm tĩnh và bình tĩnh, là người cầu toàn nhất trong Gia tộc, một chàng trai với dòng nước đá trong huyết quản, vân vân và vân vân. Giáo sư có lẽ là người duy nhất trong Vương quốc có thể gọi anh ấy là "Roly."
Người quản gia chỉnh lại kính một mắt và liếc nhìn tôi trước khi trả lời, "Cha tôi vẫn khỏe." Sau một lúc im lặng, anh ấy nói thêm, "Giáo sư, xin lỗi vì đã nói như vậy, nhưng làm ơn đừng gọi tôi bằng cái tên đó nữa được không?"
"Nhưng nhóc vẫn luôn là Roly mà. Nhóc chưa bao giờ ý kiến gì với cách gọi nó trước đâ— Hửm? Ồ, ra là vậy." Giáo sư đột nhiên đổi hướng, nở một nụ cười nham hiểm với Roland trong khi nháy mắt với tôi vì một lý do nào đó. "Nếu vậy thì, tôi sẽ rất vui lòng sửa lại cách xưng hô—ít nhất là khi có mặt Stella."
Chàng trai trẻ tỏ vẻ khó chịu, nhưng anh ấy miễn cưỡng lẩm bẩm, "C-Cảm ơn rất nhiều." Sau đó, anh ấy cúi đầu và lầm bầm điều gì đó nghe như "Sao mình có thể bất cẩn đến vậy?" Tôi không thể hiểu nổi.
Lúc đầu, Tina và Ellie cũng có vẻ bối rối như tôi, nhưng sau đó họ đột nhiên nhìn nhau và bắt đầu vỗ tay.
"Ôi, Ellie!" em gái tôi kêu lên.
"V-Vâng! Chắc chắn là thế rồi!" người bạn của chúng tôi trả lời.
Cặp đôi nhảy vào vị trí rồi gật đầu với nhau.
Mình có phải là người duy nhất không hiểu không?
Trong khi tôi đang suy nghĩ về câu hỏi, Roland cúi chào hai cô bé. "Tiểu thư Tina, cô Walker, chào mừng về nhà," anh ấy nói. "Công tước Howard Điện hạ đã bổ nhiệm tôi làm quản gia của tiểu thư Stella trong thời gian người ở Bắc đô. Tôi hy vọng cả hai hiểu cho."
"Anh được giao cho chị gái tôi sao?!" Tina kêu lên, nắm chặt tay. "Vậy à. Chúc may mắn nhé! Tôi ủng hộ anh đấy!"
Roland có vẻ bối rối trong giây lát, nhưng anh ấy trả lời, "Tôi là người hầu khiêm nhường của người."
"Tôi cũng ở phe của a-anh!" Ellie xen vào, mỉm cười và chắp tay lại. "Và, ờm, ừm... Anh không cần phải gọi tôi là 'cô' đâu."
"Tôi không hiểu ý cô, cô Walker. Cô là người kế vị của Gia tộc chính mà."
Ellie rên rỉ. Roland đã trở lại bình tĩnh như thường lệ. Có phải tôi chỉ tưởng tượng ra sự kích động của anh ấy lúc nãy không?
"Allen-san đã viết thư cho chị về hầu hết thời gian anh ấy ở miền Đông, nhưng anh ấy có điều gì khác muốn cho chị biết không?" Tôi hỏi, chuyển hướng cuộc trò chuyện sang chủ đề về chuyến đi của Tina và Ellie.
"Không có gì," em gái tôi trả lời sau một lúc do dự. "Không có gì cả. Nào, chị Stella, chúng ta về nhà thôi. Đi nào."
"U-Um... Người biết đấy, Stella-sama, tại nhà ga ở Đông đô, Tina-sama—"
"Ellie," Tina xen vào. Cô bé vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng sự ngắt lời của cô ấy khiến tôi nghi ngờ.
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt em gái mình trong khi Ellie bối rối rên rỉ. Tina đột nhiên tránh ánh mắt của tôi, và lọn tóc mái của cô bé đung đưa vui vẻ. Cô đang che giấu điều gì đó—và có lẽ liên quan đến Allen-san!
"Ellie, em sẽ kể cho chị nghe chuyện gì đã xảy ra chứ?"
"V-Vâng!" Ellie đáp. "N-Nhưng em là, ừm, hầu gái riêng của T-Tina-sama, nên..."
"Em chắc chứ, Ellie?" Tôi khẽ nói và nhìn vào mắt người bạn thuở nhỏ của mình. Đôi mắt nhút nhát của cô bé trở nên kiên định, và cô hơi phồng má lên.
"Tina-sama đã buộc dải ruy băng màu xanh của mình vào quyền trượng của Allen-sama tại nhà ga ở Đông đô ạ!"
"Ellie?!" Tina kêu lên.
"Tôi k-không nghĩ là người nên cố gắng vượt lên trước tụi này như thế! V-Và điều đó rất nguy hiểm!"
"Tớ k-không cố gắng vượt lên trước ai cả!" em gái tôi phản đối. "C-Còn về chuyện nguy hiểm... Ờ thì, đúng là vậy, nhưng..."
Trong khi họ cãi nhau, tôi hình dung ra cảnh Tina buộc dải ruy băng của mình quanh quyền trượng của Allen-san. Thật không công bằng. Tôi ước mình cũng có thể làm như vậy. Nhưng tôi là chị gái của họ, và tôi nghĩ mình biết Allen-san sẽ làm gì.
"Hai đứa đừng cãi nhau!" Tôi nói, nhẹ nhàng ấn ngón trỏ vào trán mỗi cô bé. "Tina, việc bắt đầu trước tụi này như thế là không công bằng. Ellie, chúng ta hãy yêu cầu sự chú ý nhiều hơn để bù đắp cho điều đó khi chúng ta trở lại Vương đô. Nhé?"
"V-Vâng ạ!" Ellie đáp.
"N-Nhưng..." em gái tôi rên rỉ, trông có vẻ chán nản.
Tôi vuốt mái tóc mềm mại của cô bé. "Đừng buồn thế. Còn chuyện gì nữa không?"
"Chà— Ồ, phải rồi. Em có thứ này muốn đứa chị." Tina có vẻ hơi bực tức khi đưa cho tôi một phong bì. Đó là loại tương tự như loại dùng cho thư griffin thông thường, ngoại trừ thuật thức được khắc ở mặt sau. Tôi cảm thấy nhịp tim mình tăng nhanh khi cầm lấy nó.
"Đây là gì vậy?" Tôi hỏi dù mình đã biết câu trả lời.
"Em biết chị không cần em phải trả lời mà, chị Stella," Tina nói. "Nó là từ Allen-sensei."
"V-Vậy à. C-Cảm ơn nhé." Tôi không thể giữ cho lời nói của mình không bị ấp úng. Tim tôi đập nhanh khi tôi bắt đầu mở phong bì... rồi dừng lại. "T-Tina? E-Ellie? H-Hai đứa làm gì thế?"
"Làm ơn đừng cho tụi em ra rìa..."
"Đ-đợi chút ạ!" cặp đôi kia lần lượt trả lời, nhìn từ phía sau tôi như thể đó là điều tự nhiên nhất trên thế giới.
"Tiểu thư Tina, cô Walker," quản gia riêng của tôi xen vào, "xin hãy kiềm chế đừng làm bất cứ điều gì gây bất tiện cho tiểu thư Stella trong—"
"Đừng lo, Roland. Tôi ổn mà," tôi nói, khiến chàng trai trẻ khó tính kia im lặng. Sau đó, tôi nói với Tina và Ellie. "Được rồi, tụi mình cùng đọc nhé."
"Stella, em yêu chị!" em gái tôi líu lo.
"V-Và em cũng êu chỵ! Aaa..." Ellie chen vào.
Sự nhiệt tình của họ khiến tôi vui vẻ trở lại khi tôi quay lại chú ý đến chiếc phong bì. Tôi đứng yên và hít thở sâu vài lần.
Sẵn sàng rồi!
Tôi cố gắng ổn định trái tim đang đập thình thịch, trong khi từ từ gỡ sáp niêm phong. Những dấu vết mờ nhạt của mana của Allen-san còn sót lại trong đó dường như rất quý giá đối với tôi.
Chiếc phong bì đựng một lá thư và một cuốn sổ tay mới toanh. Niềm hân hoan dâng trào từ sâu thẳm trong tôi. Tôi gần như không thể kìm nén được niềm vui khi ôm chặt cuốn sổ tay, cẩn thận không làm hỏng nó. Trái tim tôi không còn chỗ cho bất cứ thứ gì khác—tôi như đang ở trên thiên đường. Tôi thật là thiếu nữ giản dị, tôi nghĩ vậy khi cười khúc khích dù bản thân không muốn.
Tôi đã từng rất lo lắng khi viết "Em đã hoàn thành tất cả các bài tập trong cuốn sổ tay mà anh đưa cho mình" trong lá thư cuối cùng của tôi, sợ rằng việc xin một quyển thứ hai có vẻ ích kỷ, nhưng nó đã được đền đáp! Ồ, nhưng liệu nó có phải là gánh nặng cho anh không? Nếu Allen-san không thích tôi vì điều này, tôi sẽ chỉ đơn giản là—
Một sức nặng đột ngột đè lên vai phải khiến tôi trở về thực tại. "Ừm, Anko?" Tôi nói. "Sao vậy?"
Sử ma của giáo sư kêu nyah.
"Gì cơ?"
Điều khiến tôi ngạc nhiên là cuốn sổ tay nổi lên và mở ra trước mắt tôi.
Mắt của Tina và Ellie mở to khi họ lần lượt kêu lên, "Stella?" và "C-Có chuyện gì vậy?" Roland cũng tham gia với một tiếng kêu hoảng hốt "Tiểu thư Stella!"
"Đừng lo," tôi nói với họ khi rút ra từ giữa những trang đầu tiên của cuốn sổ tay một chiếc lông vũ nhỏ màu xanh lam và ngọc lục bảo sáng bóng.
"Cái lông vũ đó!" Tina thốt lên, đưa tay che miệng.
"Có phải từ con griffin biển xanh không?" Ellie hỏi, trông cũng ngạc nhiên không kém.
"Ồ hố," giáo sư nhận xét một cách thích thú. "Thật là hiếm có."
"Đẹp quá," tôi lẩm bẩm trước khi kịp hiểu mình đang nói gì. Sau đó, cẩn thận cầm chiếc lông vũ để không làm gãy nó, tôi nhìn xuống cuốn sổ và thấy nét chữ nhẹ nhàng của chàng trai mà tôi ngưỡng mộ. Trên đó ghi, "Một lá bùa hộ mệnh cho hội trưởng hội học sinh hay hờn dỗi. Hai ta hãy đến quán cà phê ở Vương đô một lần nữa nhé."
Aaa, quả thật là Allen-san. Em đã dùng hết may mắn khi gặp được anh rồi, và không có bùa hộ mệnh nào có thể thay đổi được điều đó.
Dòng mana trắng và xanh lấp lánh của tôi tự động thoát ra và bay khắp tòa nhà ga.
"Stella có vẻ rất hạnh phúc," Tina trầm ngâm. "Ước gì mình được như chị ấy."
Sau một loạt tiếng kêu bối rối, Ellie thốt lên một cách buồn bã "Mình ghen tị quá."
Cả hai cô bé đều đưa ngón tay lên môi, trong khi Roland không nói gì ngoài việc chỉnh lại kính một mắt hai hoặc ba lần. Nhưng tôi không để ý đến tất cả. Rốt cuộc, lá bùa này cho thấy tôi được Allen-san nghĩ đến nhiều như thế nào.
Giáo sư cười phá lên. "Cô là một cô gái may mắn, Stella," ông nói. "Chiếc lông vũ đó rất quý giá, vì vậy hãy chăm sóc nó cẩn thận. Roly, tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta phải đi rồi. Tôi nghe nói Walter và Graham đã ra khỏi nhà, nhưng Shelley sẽ có một số lời lẽ chọn lọc dành cho chúng ta nếu về muộn. Tôi đến đây để giải tỏa căng thẳng, không phải để làm căng thẳng hơn nữa đâu." Ông dừng lại. "Tôi đã có quá đủ những vấn đề gây đau đầu đang chờ tôi trở về Vương đô rồi."
✦✧✦✧
"Ellie. Ellie! Dậy đi!"
"V-Vâng!" Tôi kêu lên. "N-Nhưng Tina-sama, k-không có mánh khóe nào có thể khiến ngực to ra— Hể?"
Tôi mở mắt ra, và thấy Tina-sama đang đứng đó trong chiếc váy ngủ, đang phát ra ánh sáng ma thuật bằng tay trái. Ngay cả trong mơ, cô vẫn trông thật quyến rũ.
"Tina-samaaa," tôi gọi, cười khúc khích vui vẻ khi ôm cô ấy.
"N-Nè! Dừng lại đi!" cô kêu lên. "T-Thôi nào, Ellie! Dậy đi! Jeez!"
Tôi hét lên khi có thứ gì đó lạnh ngắt rơi xuống trán tôi, khiến tâm trí tôi giật mình tỉnh giấc.
Băng ư?
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
"T-Tina-sama," tôi nói. "C-Chào buổi sáng."
"Vẫn còn là đêm mà. Nào. Dậy. Đi." Cô nắm tay tôi và kéo tôi ra khỏi giường.
Để mình nghĩ xem... Roland lái xe đưa mọi người từ nhà ga về dinh thự Howard. Bà Shelley ôm mình ngay khi bước vào cửa, rồi tất cả những hầu gái khác cũng vậy. Sau bữa tối—thật tuyệt vời—mình đi tắm. Sau đó khá chắc cú là mình đã trò chuyện với Tina-sama trong phòng ngủ, và cả hai đi ngủ cùng nhau.
Tôi tự tạo ra ánh sáng ma thuật để có thể kiểm tra đồng hồ.
"T-Tina-sama," tôi nói, "nửa đêm rồi. N-Người muốn đi đâu vào giờ này?"
"Nếu tụi mình đi sớm hơn, có thể có người đã theo dõi chúng ta mất," cô đáp. "Nào, hai ta hãy đến phòng của tớ nhé!"
"Phòng của người ư?" Tôi lặp lại, bối rối. Sau đó tôi gật đầu mạnh mẽ khi nhận ra ý của cô ấy. "V-Vâng!"
Tina-sama đã đúng; chúng tôi quá bận rộn đến nỗi không có cơ hội ghé thăm phòng của cô trong nhà kính—nơi chúng tôi đã học với Allen-sensei. Nhìn lại đồng hồ một lần nữa, chúng tôi thấy ngày vẫn chưa kết thúc!
Tôi nắm chặt tay Tina-sama và cô nói, "Được rồi, Ellie, chúng ta hãy đi khám phá nào!"
"V-Vâng!"
Chúng tôi rón rén đi qua dinh thự, vừa đi vừa niệm phép chặn nhận thức và làm giảm tiếng ồn. Hầu như mọi người đều đã đi ngủ vào giờ này, nhưng những hầu gái tuần tra theo ca, và bà tôi sẽ thức dậy ngay khi có dấu hiệu rắc rối đầu tiên. Ông tôi—Graham Walker, quản gia trưởng của Gia tộc Howard—đang đi công tác xa, nhưng những ma pháp phát hiện được đặt khắp nơi dường như được thiết kế để thay thế ông. Tôi của ngày xưa sẽ bị bắt ngay khi rời khỏi phòng ngủ.
Mình không thể làm được điều này nếu không có Allen-sensei! Tôi nghĩ khi tôi dẫn Tina-sama đi dọc hành lang dài một cách lặng lẽ, tránh mọi ma pháp phát hiện.
"Cậu thật tuyệt vời, Ellie!" cô thì thầm. "Quả là hầu gái của tớ! Tớ có thể đã bị bắt ngay nếu không có cậu rồi." Cô trông thật đáng yêu, đặc biệt là với cách lọn tóc trước trán cứ đung đưa.
"Ờ thì, vì là chị gái mà!" Tôi thì thầm đáp lại và cười khúc khích.
"Tớ rất muốn phản bác lại, nhưng tớ cho rằng không có nhiều lựa chọn ha. Tớ sẽ là em gái của cậu đêm nay!"
"T-Tôi luôn là chị gái nhé. N-Ngay cả Allen-sensei cũng nói thế!"
"Anh ấy nói thế à?" Tina-sama dừng lại. "Tớ muốn biết chi tiết!"
"Đ-Đừng nhìn tôi như thế chứ!" Tôi van nài. "N-Người làm tôi sợ quáaa!"
Cuối cùng, chúng tôi đến được căn phòng trong nhà kính, mở cửa và lẻn vào bên trong. Một luồng sáng kỳ diệu trôi nổi bên cạnh chúng tôi khi cả hai đến gần chiếc bàn và những chiếc ghế mà chúng tôi đã luyện tập gần như mỗi ngày chỉ vài tháng trước. Tôi không phát hiện ra một hạt bụi nào; căn phòng đã được giữ sạch sẽ.
Tina-sama ngồi xuống ghế của mình, và tôi cũng ngồi xuống ghế của tôi. Cảm giác quen thuộc khiến tôi mỉm cười dù không muốn.
"Cậu có tin được không, Ellie?" Tina-sama lẩm bẩm, lướt ngón tay trên bàn. "Mùa hè năm ngoái, tớ vẫn dành toàn bộ thời gian ở trong này, đọc sách hoặc chăm sóc và nghiên cứu cây cối." Màn đêm im lặng nuốt chửng lời cô ấy. "Tất cả chỉ vì tớ không thể dùng ma thuật."
"Vâng," tôi trả lời sau một hồi im lặng dài. Tina-sama lúc đó luôn có vẻ đau khổ. Cô đã cố gắng rất chăm chỉ, nhưng chẳng nhận được gì.
"Và hãy nhìn tớ bây giờ. Tớ là Thủ khoa tại Học viện Hoàng gia, và tớ có thể thi triển đủ loại ma thuật—kể cả Siêu Cấp Ma Pháp của Gia tộc, Tuyết Lang," cô tiếp tục. "Tớ thậm chí còn kết bạn với Lynne. Cậu nghĩ bản thân tớ trong quá khứ sẽ gọi đó là gì? Chuyện cổ tích? Giấc mơ? Hay là... phép thuật?"
"Tina-sama."
"Đôi khi, tớ vẫn thấy mình tự hỏi liệu tất cả có phải là một giấc mơ không. Tớ nghĩ rằng có lẽ mình sẽ thức dậy vào buổi sáng và nhận ra rằng bản thân thậm chí chưa từng gặp Allen-sensei." Tina-sama nhìn tôi một cách lo lắng. Ánh mắt cô dao động.
"Không sao đâu," tôi nói, đứng dậy và nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy. Tôi chắc chắn rằng Allen-sensei cũng sẽ làm như vậy. "Đây không phải là giấc mơ hay truyện cổ tích. Allen-sensei cũng sẽ nói với người như vậy. Nhưng tôi biết người cảm thấy thế nào, bởi vì... tôi cũng cảm thấy như vậy."
"Cậu cũng thế à, Ellie?" Tina-sama chậm rãi hỏi.
"Vâng." Tôi gật đầu. "Trước khi gặp Allen-sensei, tôi lúc nào cũng lo lắng. Tôi biết mình là người kế vị của Gia tộc Walker, nhưng cảm giác đó không thực tế. Tôi thực sự lo lắng liệu một kẻ vụng về như tôi có nên làm hầu gái của người không. Nhưng tôi nghĩ rằng mình đã trưởng thành hơn rất nhiều—hoặc ít nhất là một chút—kể từ đó."
"Đừng ngốc thế, Ellie!" Tina-sama kêu lên. "Cậu là người duy nhất dành cho tớ! Tớ rất tự hào khi có cậu làm hầu gái riêng của mình!"
"Cảm ơn rất nhiều. Nhưng đôi khi, khi thức dậy vào buổi sáng, tôi cũng tự hỏi," tôi trả lời. "Có lẽ tất cả chỉ là một giấc mơ, và không có Allen-sensei nào cả, và tôi vẫn là chính mình, một con người vô dụng như cũ."
Nghe vậy, Tina-sama phá lên cười—và khi cô nói, "Tớ đoán là hai ta có cùng suy nghĩ," tôi không thể không cười theo.
"Cậu biết không, Ellie," Tina-sama thì thầm một lúc sau, run rẩy khi nắm lấy tay tôi, "nhớ lại những gì đã xảy ra với Allen-sensei ở Đông đô khiến tớ sợ hãi. Anh ấy sẽ không bao giờ bị thương như thế nếu tớ có thể kiểm soát được cô gái bên trong mình. Cậu có nghĩ anh ấy thực sự thất vọng về tớ không? Nếu... Nếu anh ấy ghét tớ, tớ không biết mình sẽ..."
Khi tiểu thư của tôi cất tiếng nói về nỗi buồn và lo lắng của mình, tôi nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô và khóc, "Anh ấy sẽ không bao giờ! Allen-sensei không bao giờ có thể ghét Tina-sama!"
Mái tóc của tiểu thư của tôi rũ xuống. "Tớ muốn ở lại Đông đô," cô thú nhận. "Là lỗi của tớ khiến Allen-sensei bị thương, vì vậy tớ muốn giúp anh ấy bằng mọi cách có thể."
"Tina-sama," tôi nói, "Tôi cũng cảm thấy như vậy. Tôi cũng muốn giúp Allen-sensei. Vậy nên, tụi mình cần phải cố gắng chăm chỉ hơn nhiều, nhiều, nhiều hơn nữa!"
Tiểu thư của tôi mất một lúc mới trả lời. "Đúng vậy, cậu nói đúng. Cậu nói quả đúng! Hai ta cần phải cố gắng chăm chỉ hơn! Cảm ơn Ellie. Tớ gần như mất hết can đảm. Chúng ta đã ở bên Allen-sensei suốt mấy tháng nay, nên có lẽ tớ đang cảm thấy lo lắng vì anh ấy không ở đây."
"T-Tôi cũng vậy. Chúng ta chỉ mới xa nhau có hai ngày, nhưng tôi đã nhớ giọng nói của anh ấy và cách anh ấy đội mũ cho mình. À..."
Chúng tôi nhìn nhau và mỉm cười.
"Tina, Ellie," một giọng nói bình tĩnh xen vào. "Chị hy vọng hai đứa nhận ra rằng chị đã không gặp anh ấy lâu hơn nữa nhé."
Cả hai chúng tôi đều giật mình quay lại nhìn về phía cửa. Stella-sama đang đứng đó, mặc bộ đồ ngủ và áo choàng. Cả hai chúng tôi đều không để ý đến sự xuất hiện của cô ấy. Cô có vẻ mặt dịu dàng và cầm một cuốn sổ tay trên tay.
Cô bước vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn trống—chiếc ghế của Allen-sensei—và nắm chặt tay phải trên ngực. Tám bông tuyết trắng và xanh lam xoay tròn xung quanh. Cô đang thi triển một loại kết giới nào đó sao?
"Chị cũng muốn học với Allen-san ở đây nữa," cô nói. "Hai em hẳn biết là Shelley sẽ tức điên lên nếu bắt gặp cả hai lẻn ra khỏi phòng vào lúc đêm muộn thế này mà."
"C-Cả người nữa đấy, Stella-sama," tôi phản đối, rên rỉ.
"Chị chỉ đang thử nghiệm một trong những thuật thức mới của Allen-san thôi," cô trả lời. "Chị thậm chí còn vượt qua được Roland, người cứ khăng khăng đứng canh gác bên ngoài phòng bất kể chị bảo anh ấy đi ngủ bao nhiêu lần."
"Ma thuật m-mới của Allen-sensei á?" Tina-sama lặp lại, vẻ không tin.
"V-Và Roland không phát hiện ra sao?!" Tôi nói thêm, cũng sửng sốt không kém. Ông tôi đã đích thân giám sát quá trình đào tạo của Roland.
Stella-sama đặt cuốn sổ tay mới của mình lên bàn và mở ra. Chúng tôi ngước cổ lên nhìn và thấy một ma thuật chống phát hiện sử dụng ánh sáng và băng để tăng cường sự im lặng. Thuật thức được vẽ sạch sẽ và tỉ mỉ, với một ghi chú trên tay của Allen-sensei: "Đây vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, vì vậy đừng coi đây là một bài tập."
Tina-sama ngạc nhiên trước điều đó, trong khi tôi cố thốt lên "T-Thật khó tin. À..."
"Chị chắc chắn là mình không cần phải nói với hai đứa điều này," Stella-sama nói, "nhưng Allen-san đòi hỏi nhiều hơn vẻ vẻ ngoài. Anh ấy đưa vào cuốn sổ này một số bài tập mà lúc đầu anh ấy biết là có vẻ không thể. Quả là anh chàng khó tính mà." Dù nói vậy, cô vẫn tươi cười rạng rỡ, và lọn tóc trước trán của cô đung đưa giống hệt như của Tina-sama khi vui vẻ.
"Chị Stella..." Tina-sama nói.
"Stella-sama có vẻ rất phấn khích," tôi nói thêm, kết thúc dòng suy nghĩ của cô ấy.
"Chị thực sự như thế sao?" cô hỏi.
"Chuẩn khỏi chỉnh!" Tina-sama kêu lên. "Nghe này, chị Stella, nếu chị thân hơn với Allen-sensei, anh ấy có thể còn tệ hơn với chị nữa đó. Chị không nghĩ mình nên rút ra khi vẫn còn kịp sao?"
"Hừm... Có lẽ em nói đúng," Stella-sama trầm ngâm. Cô có vẻ như đang lạc vào suy nghĩ.
Tina-sama nhìn tôi với ánh mắt như muốn nói, "Ellie! Nói tiếp nào!"
Aaaa... Tôi ôm đầu. Mình là hầu gái riêng của T-Tina-sama, nhưng... nhưng mình cũng yêu Stella-sama, vậy thì mình p-phải làm gì đây?
Tôi nghe thấy tiếng cười khúc khích bên cạnh.
"Hứm!" Tina-sama tức giận. "Đ-Đó chỉ là diễn thôi nhỉ, chị Stella?! Chị chỉ giả vờ làm vậy thôi!"
Stella-sama khúc khích cười, cười toe toét như một cô bé tinh nghịch. "Chị chỉ biết rằng nếu Allen-san ở đây, anh ấy sẽ lại trêu em. Tuy nhiên, chị chắc chắn rằng em thân thiết với anh ấy hơn mức anh ấy kể. Tina, anh ấy có thể xấu tính... nhưng chị muốn tiếp tục theo đuổi vị pháp sư đã bỏ bùa mình."
"Hứm!" Tina-sama cựa quậy trên ghế, và lọn tóc dựng đứng. "Chị Stella bắt đầu giống gia sư của tụi này rồi đó."
"Thật sao?" Stella-sama hỏi. "Điều đó sẽ khiến chị vui lắm đấy." Một vẻ đẹp rạng rỡ của niềm vui chân thành hiện rõ trên khuôn mặt cô ấy.
Quaooo... Mình cảm thấy thất bại rồi.
Tina-sama cũng có vẻ bối rối, nhưng cô đã lấy lại bình tĩnh và lắp bắp, "N-Nhưng em... Em đã tiến xa hơn với Allen-sensei so với cả hai người." Lúc đó, má cô hơi ửng hồng, và lọn tóc trên trán bắt đầu đung đưa từ bên này sang bên kia.
Đây là bằng chứng đáng nghi nghiêm trọng.
Tôi đã nghe về trận chiến với Hoàng tử Gerard ở Đông đô, nhưng không biết chi tiết về những gì thực sự diễn ra bên trong dinh thự cũ nơi diễn ra trận chiến. Tất cả những gì Lydia-sama và Tina-sama kể với tôi sau đó là:
Quý cô Đại Ma Pháp Hàn Lãnh Hạc, sống bên trong Tina-sama, đã nhanh chóng chiếm lấy cơ thể để giúp đỡ quý cô cộng sự Đại Ma Pháp Chước Nhiệt Lân.
Khi Allen-sensei, Lydia-sama và Tina-sama đánh bại Hoàng tử Gerard, họ đã phong ấn quý cô Chước Nhiệt Lân vào bên trong Lydia-sama.
Không còn gì khác. Và giáo sư và hiệu trưởng đã phản đối việc nói với chúng tôi nhiều như vậy. Nhưng Allen-sensei đã ngăn họ lại bằng câu "Nếu cả hai định phàn nàn sau khi mọi chuyện lắng xuống, thì nên tự giải quyết vấn đề."
A-Anh ấy thật tuyệt! N-Nhưng đó không phải là điều mình cần tập trung vào lúc này.
Tina-sama làm điệu bộ chạm môi. Sau đó, cô khúc khích cười nhẹ.
Gió bắt đầu xoáy quanh phòng.
"Ellie, chị hiểu cảm giác của em, nhưng hãy kiểm soát mana của mình lại đi," Stella-sama cảnh báo tôi. "Chị chắc chắn rằng đó hẳn là trường hợp khẩn cấp."
"V-Vâng ạ." Tôi vội vàng thu lại chút mana còn sót lại.
Đ-Đúng vậy. Chắc hẳn Allen-sensei không còn lựa chọn nào khác ngoài việc, ừm...hôn Tina-sama. Anh ấy làm vậy để liên kết mana với người để— Tuy nhiên, anh ấy vẫn chưa bao giờ liên kết mana với mình. Tôi đỏ mặt dù không muốn.
Tina-sama tự hào nở nụ cười khinh thường. "Allen-sensei và em có mối quan hệ khăng khít! Cả hai thậm chí còn cùng nhau niệm phép luôn đó!"
"Vâng, chị chắc chắn là em đã làm thế," Stella-sama nói, "nhưng em không phải là người duy nhất được như vậy." Dòng mana màu trắng và xanh lam nhảy múa và lấp lánh xung quanh khi cô yêu thương rút một chiếc lông vũ nhỏ màu xanh lam và ngọc lục bảo từ túi áo ngực.
Một tiếng gầm gừ bực tức thoát ra khỏi Tina-sama khi cô nắm chặt nắm đấm và đứng lên thách đấu. "Em... Em thừa nhận rằng Allen-sensei đã tặng cho chị một Siêu Cấp Ma Pháp và bí thuật mới, một cuốn sổ tay thứ hai, và thậm chí là một chiếc lông vũ griffin màu xanh biển... nhưng chị vẫn chưa đánh bại được em đâu!"
Anh ấy chưa hề tặng cho MÌNH bất cứ thứ gì trong số đó!
Những thứ duy nhất trong sổ tay bài tập của tôi là các bài tập để làm cho ma thuật của tôi trở nên yên lặng hơn và sử dụng ma pháp lơ lửng để di chuyển người và động vật, cũng như bản sửa đổi các ma pháp tấn công hiện có của Allen-sensei. Má tôi phồng lên vì khó chịu.
"Cả hai đều đang c-chơi bẩn!" Tôi phàn nàn. "Em...em m-muốn thử liên kết mana với Allen-sensei nữa, v-và cũng muốn anh ấy dạy một ma thuật mới của riêng mình!"
Lúc đầu, hai cô con gái Howard đều sửng sốt, nhưng rồi họ bắt đầu cười. Họ vòng tay ôm lấy tôi, Tina-sama rưng nước mắt, "Ellie, cậu thật đáng yêu!" trong khi Stella-sama nói, "Chị xin lỗi, Ellie. Em sẽ tha thứ cho chị chứ?"
C-Chơi ăn gian!
Tôi thực sự, thực sự, thực sự yêu cả hai người họ, vì vậy tôi ôm họ lại và nói, "Không tha thứ! Để trừng phạt, cả hai sẽ phải..."
"Vâng?" cả hai tiểu thư của tôi đều hỏi với vẻ mong đợi.
"N-Ngủ qua đêm tại nhà Allen-sensei với em khi chúng ta quay lại Đương vô! Aaaa..."
Mình lẹo lưỡi rồi. T-Tại sao mình luôn vấp vào những lúc như thế này?
"Điều đó không cần phải nói!" Tina-sama tuyên bố. "Tớ cho rằng chúng ta cũng sẽ phải mang L-Lynne theo."
"Nếu chúng ta tự mời mình, có lẽ chúng ta nên xông vào cùng nhau," Stella-sama nói thêm. "Caren nói với chị rằng anh ấy có nhiều hơn một phòng khách."
Tất cả chúng tôi đều cười.
Giống như một giấc mơ trở thành sự thật. Tina-sama đã học được cách thi triển những ma thuật tuyệt vời, và Stella-sama mỉm cười dịu dàng. Và tất cả đều nhờ vào Allen-sensei! Tôi đã rất hạnh phúc. Rất, rất, rất hạnh phúc!
Tất cả chúng tôi quay mặt lại nhìn nhau. Tina-sama là người đầu tiên lên tiếng.
"Chị Stella, Ellie. Em biết mình đã nói điều này trước đây, nhưng... em nghiêm túc đấy." Vẻ mặt nghiêm túc của cô cho tôi biết cô cảm thấy mạnh mẽ đến mức nào.
"Tôi...tôi là, ừm, hầu gái của Tina-sama," tôi nói, lắp bắp khi cố gắng diễn đạt cảm xúc của mình thành lời. "N-Nhưng nếu tôi cũng có thể ở bên cạnh Allen-sensei, thì... Aaa..." Tôi giấu mặt vào tay. Đó là giới hạn của tôi rồi.
Mình xấu hổ quá! Mình k-không bao giờ có thể nói điều như thế này trước mặt Allen-sensei!
Stella-sama lên tiếng sau cùng. "Cả hai đứa đều đã trở nên mạnh mẽ hơn," cô lẩm bẩm. "Chị rất biết ơn anh ấy."
"Đó không phải là câu trả lời thực sự, chị Stella," Tina-sama nhấn mạnh. "C-Chị nghĩ gì về gia sư của tụi mình?"
"Chị ư? C-Chà..." Stella-sama nhìn chằm chằm vào chiếc lông vũ của mình khi lời nói của cô nhỏ dần thành tiếng thì thầm ngượng ngùng. "Chị nghĩ rằng cuối cùng thì đó là lựa chọn của A-Allen-san."
Má cô ửng hồng, nhưng vẫn có sự quyết tâm trong mắt khi cô tiếp tục nói bằng giọng bình thường. "Nhưng chị vẫn định làm mọi thứ có thể. Sau cùng... Chị muốn anh ấy chọn mình, vì vậy chị cần phải cố gắng hơn nữa! Với tình trạng hiện tại, chị còn lâu mới xứng đáng đứng bên cạnh Allen-san. Đó là vị trí của Lydia."
"Em biết điều đó," Tina-sama chậm rãi nói. "Nhưng vẫn—"
"C-Chúng ta sẽ không đầu hàng!" Tôi hét lên dù không muốn.
Hai tiểu thư của tôi nhìn chằm chằm vào tôi rồi lại phá lên cười.
Aaaa...
"Tina này sẽ không để ai có thể thắng được!" Tina-sama tuyên bố. "Nhưng kẻ thù của chúng ta quá mạnh. Ý là, điều đó thật bất công! Chị ấy ăn gian quá!"
"L-Lydia-sama thì, ừm... không biết 'tuyệt vời' có phải là từ đúng không nữa," tôi nói thêm. "Và nghĩ rằng người ấy và Allen-sensei có thể hiểu nhau mà không cần nói gì cả."
"Hai đứa có để ý rằng đôi khi Allen-san nhắc lại chuyện cũ với Lydia mà không hề hay biết không?" là câu trả lời của Stella-sama.
Cả ba chúng tôi đều thở dài. Tôi nhìn lên và thấy một cánh đồng đầy sao qua trần nhà kính bằng kính, nhưng mọi ngôi sao băng đều biến mất trước khi tôi kịp ước.
"Nhưng tụi mình có một vấn đề lớn hơn," Tina-sama nói tiếp, cau mày.
"Ý em là địa vị xã hội của Allen-san à," Stella-sama đáp, trông cũng bối rối không kém. "Tất nhiên, chúng ta luôn có thể giải quyết vấn đề đó bằng cách lờ nó đi và chạy trốn đến Cộng hòa Lalannoy."
"Chị Stella!" Tina-sama kêu lên. "Chị đang nghĩ giống Lydia đó!"
"Là vậy á?" Stella-sama hỏi với cái nghiêng đầu bối rối.
"Đúng đó! Em sẽ khóc nếu chị đi theo vết xe đổ của chị ấy!"
"Nhưng em không hiểu tại sao cô ấy lại nghĩ theo cách đó sao? Theo tình hình hiện tại"—Giọng của Stella-sama lại chìm xuống thành tiếng thì thầm—"Felicia là người duy nhất trong chúng ta có thể hẹn hò với Allen-san, vì cậu ấy là con gái của thương gia."
"Em ư-ước gì chị đừng đột nhiên xấu hổ như thế! Chị cũng khiến em thấy không thoải mái," Tina-sama phàn nàn. "Ồ, em vừa mới nhận ra. Có một cách dễ dàng để thoát khỏi chuyện này."
Tiểu thư của tôi đột nhiên bật dậy khỏi ghế và bắt đầu nhảy cẫng lên vui vẻ tại chỗ. Cô thật đáng yêu... nhưng tôi không biết phải làm gì với cô ấy.
"Tina?" Stella-sama nói.
"Ừm, ờm... Y-Ý người là sao?" Tôi hỏi.
Tina-sama trả lời với một tiếng cười ngạo mạn. "Đơn giản thôi! Tất cả những gì chúng ta cần làm là tự mình nâng cao địa vị xã hội của Allen-sensei! Vương tộc Wainwright ủng hộ chế độ trọng dụng người tài, và em không thể tưởng tượng ra ai xứng đáng được công nhận hơn gia sư của chúng ta!"
"N-Nhưng tôi nghĩ là Allen-sensei sẽ không chấp nhận đâu," tôi rên rỉ nói.
Tina-sama càu nhàu như thể bà bị đánh. "C-Có thể cậu đúng. Bỏ qua thôi, tớ đoán vậy..."
"Không đâu," Stella-sama lẩm bẩm một lát sau, cau mày. "Không phải là ý tồi. Ngoại trừ..."
"Stella?"
"Stella-sama?"
"Tụi mình không thể tự mình hoàn thành được," cô kết luận. "Chúng ta sẽ cần sự giúp đỡ của Lydia."
"C-Chúng ta có thể xoay xở mà không cần—" Tina-sama bắt đầu, rồi dừng lại. "À không, chị Stella nói đúng. Điều này đòi hỏi..."
"Vâng," Stella-sama đồng ý, "tụi mình không có lựa chọn nào khác. Chúng ta cần phải sắp xếp thứ tự ưu tiên của mình."
"Tina-samaaa, Stella-samaaa," tôi rên rỉ, hoàn toàn mất phương hướng. Sự nhanh trí của các tiểu thư đã bỏ xa tôi, và họ đã hiểu nhau mà không có tôi. Tôi cảm thấy bị ra rìa quá.
Tina-sama bật cười khúc khích. "E-Ellie," cô nói, "c-cái vẻ mặt của cậu..."
"Ôi, Tina-samaaa!" Tôi kêu lên.
"Đừng hờn dỗi, Ellie," Stella-sama xen vào. "Allen-san là một người tuyệt vời, nhưng chúng ta không thể giả vờ rằng anh ấy không nhận được sự công nhận xứng đáng. Chị không thể chịu đựng được điều đó và chị chắc chắn rằng Lydia cũng cảm thấy như vậy."
"N-Nhưng em không muốn làm phiền lòng Allen-sensei," tôi phản đối.
"Đó là lý do tại sao tụi mình cần phải có Lydia về phe mình. Cô ấy là một kẻ thù đáng sợ, nhưng nếu chúng ta có thể thuyết phục cô ấy tham gia cùng, thì chị chắc chắn rằng cô ấy sẽ không cản đường chúng ta—ít nhất là khi nói đến mục tiêu này."
"Càng đông càng vui!" Tina-sama chen vào. "Chúng ta sẽ đưa cả chị, em, Caren, Felicia, Lynne và Lydia theo. Và chúng ta cũng nên cố gắng liên lạc với các bạn cùng lớp của Allen-sensei ở trường đại học. Hãy hỏi giáo sư về họ!"
"Chị biết một người trong số họ," Stella-sama đáp, gật đầu. "Công tử Gil Algren."
"Gì cơ?!" Tina-sama kêu lên một cách háo hức. "Nhưng... điều đó có nghĩa là ba trong số Tứ Đại Công Tước thực tế đã đứng về phía chúng ta rồi!"
Dù tiểu thư rất phấn khởi, tôi chỉ có thể lẩm bẩm.
Tên mình ở đâu trong danh sách đó?! Người thật tệ! Mình sẽ mách với Allen-sensei!
Má tôi phồng to nhất cả đêm nay. Tôi không hờn dỗi—tôi đang giận dữ!
"Đương nhiên là em cũng sẽ tham gia cùng chứ, Ellie?" Stella-sama hỏi và đặt tay lên đầu tôi.
"V-Vâng ạ! Em sẽ c-cố hết mình sức ạ!"
"Cảm ơn nhé. Nghe vậy khá an tâm đấy."
Tôi cười khúc khích. Cái xoa đầu của Stella-oneechan là thứ tôi thích nhất.
"Tụi mình sẽ triệu tập mọi người đến một buổi họp khi trở lại Vương đô!" Tina-sama tuyên bố, ưỡn ngực ra. "Chúng ta hãy gặp nhau tại quán cà phê có mái nhà màu xanh da trời!"
"V-Vâng ạ!"
"Chị sẽ cho Caren và Felicia biết, Stella-sama nói.
Thật là phấn khích. Chỉ nghĩ đến một hội đồng bí mật ở Vương đô với mọi người thôi cũng khiến tim tôi đập thình thịch rồi!
Và rồi, thật kinh hoàng, bụng tôi cồn cào.
"Cậu có đói không, Ellie?" Tina-sama hỏi. "Sau tất cả những gì cậu đã ăn tối lúc nảy? Cậu sẽ không bao giờ trở thành phụ nữ trưởng thành nếu cứ tiếp tục như th—"
Bụng của tiểu thư kêu lên. Ngay lập tức, cô đỏ bừng mặt và kéo chân lên phía trước.
"Các em quả là bạn tốt của nhau." Stella-sama che miệng và cười tao nhã với chúng tôi. "Giờ thì, chị nghĩ đã đến lúc chúng ta nên kết thúc đêm—nhưng có vẻ như chúng ta chưa thể làm vậy ngay được."
Tiểu thư và tôi thốt lên những tiếng kêu bối rối khi cánh cửa mở ra. Bà tôi, người hầu gái trưởng của Gia tộc Công tước Howard, Shelley Walker, đang đứng đó. Bà cầm một chiếc khay phủ vải trắng trong tay trái, và chắc chắn bà đang đi tuần vì đang mặc đồng phục. Bà cũng chắc chắn là đang rất tức giận.
"T-Tina-sama! S-Stella-sama!" Tôi kêu lên, đứng dậy giữa các tiểu thư và bà tôi. "L-Làm ơn, hãy tự cứu mềnh! Em...em sẽ đánh boại bà uấy! Aaa... lại bị líu lưỡi nữa rồi."
"E-Ellie," Tina-sama nói. Stella-sama giữ im lặng.
"Các tiểu thư ơi, điều gì khiến mọi người đến đây vào giờ này?" bà hỏi, tiến về phía chúng tôi. "Ellie, con nên ngăn họ lại."
Mình...mình sợ quá. Sợ quá mất khôn luôn!
Tina-sama và tôi ôm nhau và bắt đầu líu lo những lời bào chữa. "Nhìn vậy chứ k-không phải vậy đâu, Shelley. Bà thấy đấy..."
"Bà ơi, ừm, ờm... Aaa..."
"Không được bào chữa!" bà quát.
Tiểu thư và tôi hét lên, nhưng Stella-sama lại nói chuyện với bà tôi như thể không có chuyện gì xảy ra.
"Tôi đã mời họ, Shelley," cô nói. "Có gì thì mắng tôi nè."
"Chị Stella?!" Tina-sama kêu lên kinh ngạc. Tôi gần như ngay lập tức nói theo "S-Stella-oneechan?"
"Là người kế vị Công tước Howard, mong muốn bảo vệ hậu bối của người là điều đáng khen ngợi. Tuy nhiên!" Bà đặt khay xuống bàn.
Hể?
"Tôi mong người hãy tin tưởng tôi và tham khảo ý kiến tôi trước vào lần tới," bà tiếp tục. "Tôi đề nghị phụ nữ chúng ta thức khuya ăn vặt tối nay, và tôi hy vọng người sẽ kể cho tôi nghe tất cả những trải nghiệm của mình ở Vương đô và Đông đô. Ellie, giúp ta dọn bàn."
"V-Vâng ạ!" Tôi nhảy dựng lên trước khi kịp nhận ra mình đang làm gì.
Tất cả đều được thức khuya!
"Shelley!" Tina-sama kêu lên. Cô đang sốc, nhưng lọn tóc trước trán của cô vẫn đung đưa qua lại.
Stella-sama mỉm cười nhẹ nhàng. "Tôi chắc chắn chúng ta sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời," cô nói, mỉm cười khi lấy tấm vải ra khỏi khay. Cô đã mang đến cho chúng tôi một ấm trà thảo mộc bằng sứ, một bộ tách và một đĩa nhỏ đựng bánh nướng.
Sau đó, bốn chúng tôi đã có một bữa tiệc trà lúc nửa đêm. Câu chuyện của bà về cách bà và ông gặp nhau và kết hôn thật thú vị. Khi bà kể lại, ông thậm chí còn chọn váy cho bà. Điều đó chuyển hướng cuộc trò chuyện sang quần áo, và chúng tôi quyết định rằng chúng tôi sẽ đi mua sắm ở Bắc đô vào ngày hôm sau!
K-Kế hoạch là tôi và hai tiểu thư sẽ cho A-Allen-sensei ở Vương đô xem trang phục mới của mình. Tôi cảm thấy xấu hổ, nhưng tôi cũng muốn chọn một thứ gì đó dễ thương để giành được thật nhiều lời khen ngợi.
Công tước Walter và ông nội có vẻ sẽ trở về nhà từ Galois vào ngày hôm sau. Tôi hy vọng chúng tôi có cơ hội gặp họ trước khi rời đi thành phố.
✦✧✦✧
Bắc đô, nền tảng của khu vực, được chia thành bốn quận lớn—mỗi quận ở một trong bốn hướng chính. Khi tôi ngắm cảnh quan thành phố qua cửa sổ xe, tôi nhớ lại điều mà ông nội quá cố của tôi, Travis Howard, đã nói với tôi khi tôi còn rất nhỏ—rằng thành phố đã được quy hoạch theo cùng một bản thiết kế cơ bản như Vương đô. Điểm khác biệt của thành phố là sự chiếm ưu thế của các tòa nhà bằng đá và mái dốc.
"Ồ, nhìn kìa, Ellie!" Tina reo lên phấn khích từ ghế sau. "Cửa hàng đó đông nghẹt người quá! Tớ tự hỏi họ bán gì. Và những cái cây dọc theo lề đường có quả ăn được. Nó rất ngon khi cắn vào và cũng ngon không kém khi làm mứt! Hừm... Tớ không thấy nhiều xe trên phố!"
"T-Tina-sama, tôi không thấy chúng ta đang đi đâu rồi nè!" Ellie phản đối. Em gái tôi cũng đang nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cả hai đều mặc váy—Tina mặc váy màu xanh lam nhạt và Ellie mặc váy màu xanh lục nhạt—và đội mũ rơm cùng màu có ruy băng. Tôi đội mũ vải trắng và mặc váy xanh da trời mà các hầu gái đã chọn cho tôi.
Sự phấn khích của các em gái làm ấm lòng tôi, nhưng tôi lại hướng suy nghĩ của mình trở lại thành phố. Một sự khác biệt rõ ràng—và không có gì đáng ngạc nhiên—giữa Bắc đô và Vương đô là không có cung điện. Trung tâm hành chính của Gia tộc tôi vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng những tòa nhà kiên cố, tiện dụng không nổi bật so với xung quanh—thành quả của nhiều thế hệ Công tước Howard đã cố gắng hết sức để tránh xa sự xa hoa.
Cũng đáng chú ý là Đại Thụ cao hơn Học viện Hoàng gia. Tôi chắc rằng Allen-san sẽ biết lý do tại sao, nhưng tôi vẫn còn nhiều điều phải học. Trái tim tôi nhảy lên vì vui sướng khi nhận ra rằng tôi đã tìm thấy một chủ đề khác mà anh có thể dạy mình.
Và sau thời gian ở Vương đô, một đặc điểm nữa của thành phố này đã thu hút sự chú ý của tôi.
"Các tòa nhà không cao lắm đúng không?" Tôi nhận xét. "Mình cho rằng có thể nói là điều đó tạo nên đường chân trời gọn gàng và ngăn nắp. Và màu sắc của mái nhà thay đổi tùy theo quận, vì vậy chúng có thể trông đẹp khi nhìn từ trên cao. Mình tự hỏi liệu tòa nhà ga có cung cấp tầm nhìn đẹp không."
"Tiểu thư Stella, trèo lên tòa nhà ga là phạm luật," Roland Walker bình luận từ ghế lái bên cạnh tôi. Anh ấy hẳn đã nghe thấy tôi lẩm bẩm một mình.
"Đừng lo, Roland. Tôi sẽ không làm thế đâu," tôi nói. "Anh có chắc là anh không phiền khi đi cùng chúng tôi hôm nay không? Tôi biết là quá đột ngột, nên tôi sẽ thông cảm nếu anh có việc phải làm."
"Tôi đã hoàn thành mọi thứ trước khi chúng ta rời đi," anh ấy trả lời bằng giọng điệu bình thường, nhìn thẳng về phía trước. Tôi rất cảm kích khi anh ấy mang xe ra cho chúng tôi. Tuy nhiên...
"Stella, Roland có một nhiệm vụ quan trọng ngày hôm nay!" Tina xen vào, thò đầu ra khỏi ghế sau. "Anh ấy có mà nhỉ, Ellie?"
"V-Vâng!" Ellie xác nhận. "Chúc may mắn, anh Roland!"
"Tôi, Roland Walker, sẽ tận tụy hết mình để thực hiện nhiệm vụ của bản thân."
Chúng tôi đang trên đường đi mua sắm quần áo, đúng như chúng tôi đã quyết định vào đêm hôm trước. Lúc đầu, chúng tôi đã định nhờ ai đó đưa chúng tôi đến Ga Trung tâm và tự chọn trang phục... nhưng trong bữa sáng hôm đó, Tina đột nhiên kêu lên, "Stella, hãy mời Roland đi cùng chúng ta! Tụi mình có thể sử dụng ý kiến của một người đàn ông, và em muốn có ai đó xách túi cho chúng ta! Cậu có đồng ý không, Ellie?"
"V-Vâng!" cô gái giật mình trả lời. "Em r-rất muốn nghe lời khuyên giá trị của anh Roland."
Tôi đã do dự. Roland là quản gia riêng của tôi, nhưng anh ấy cũng có việc khác. Như vậy có phải là quá đột ngột không? Tuy nhiên, bất chấp sự nghi ngờ của tôi, chàng trai trẻ đang phục vụ tôi đã chỉnh lại chiếc kính một mắt và trả lời bằng một câu đơn giản "Vâng, thưa các tiểu thư" với giọng điệu vô tư thường thấy.
Người quản gia của tôi hẳn đã rất tận tụy với công việc. Anh ấy dường như đã thức khuya canh gác đêm hôm trước, vì vậy tôi cần phải đảm bảo anh ấy được nghỉ ngơi trước khi anh ấy gục ngã vì làm việc quá sức.
"Sáng nay tớ thấy hơi thương cha và Graham nhỉ, Ellie?" Tina vui vẻ tiếp tục. "Họ cưỡi griffin trở về từ Galois, và Shelley bắt họ làm việc ngay khi họ về đến nhà."
"G-Giáo sư, ừm, ờm, nữa, tôi nghĩ vậy," Ellie nói thêm. "Ô-Ông chủ và ông nội đã ép ông ấy phục vụ."
Cha tôi, Công tước Walter Howard, và quản gia trưởng, Graham Walker, đã dành vài ngày qua ở Galois, một vùng đất mà Gia tộc chúng tôi đã giành được trong một cuộc chiến trước đó, để chuẩn bị cho các cuộc tập trận quân sự lớn mà Đế quốc Yustinian đang tiến hành gần biên giới của chúng tôi. Họ đã chạy đua để hoàn thành công việc của họ và trở về nhà kịp lúc Tina và Ellie trở về, nhưng quân đội phía nam của Đế quốc đã trì hoãn hai người bằng cách thông báo gia hạn thêm 11 giờ cho cuộc diễn tập của họ. Ngay cả cha tôi và Graham đến vào sáng hôm đó cũng là một sự kéo dài—kết quả của việc chất đống giấy tờ còn dang dở lên những con griffin để bay về. Họ chỉ kịp trao đổi vài lời vui vẻ với các cô gái trước khi Shelley và phó chỉ huy của bà đến gần họ. Giáo sư cười ngặt nghẽo khi nhìn những hầu gái dẫn họ vào phòng làm việc... cho đến khi họ túm lấy cánh tay ông mà không nói một lời.
"T-Thả tôi ra, Walter! Graham!" học giả giật mình kêu lên. "Tôi đến đây để thư giãn, không phải để làm việc cho ông! Tôi sẽ cho ông biết rằng tôi cũng có những khó khăn riêng— Tôi đ-đã xin lỗi về vụ việc ở Đông đô rồi mà! K-Không! Tôi sẽ nghỉ phép vài ngày! A-Anko, cứu ta khỏi—"
Sử ma mèo đen tuyệt đẹp đã nhẫn tâm bỏ rơi chủ nhân của nó và đi đến chỗ những hầu gái khi cánh cửa trước đóng sầm lại sau tiếng kêu tuyệt vọng cuối cùng của giáo sư. Allen-san đã không đề cập đến điều đó trong bức thư của mình, nhưng tôi nghi ngờ rằng giáo sư và hiệu trưởng đã làm gì đó ở Đông đô trong khi—
"Tiểu thư Stella," Roland thông báo, "điểm đến của chúng ta đã ở ngay trước mắt." Giọng nói tỉ mỉ của anh ấy kéo tôi trở về với thực tại.
"Tina, Ellie," tôi nói, quay lại mỉm cười với các cô gái ngồi ở ghế sau. "Chuẩn bị đi. Tụi mình sắp tới nơi rồi."
✦✧✦✧
Ethertraut là một trong những cửa hàng quần áo lớn nhất ở Bắc đô, chiếm một tòa nhà bằng đá đồ sộ với bảy tầng trên mặt đất và hai tầng hầm. Ngoài quần áo, nơi này còn nổi tiếng với nhiều loại trang sức, giày dép, mỹ phẩm và mọi thứ khác cần thiết để trông đẹp nhất. Cửa hàng đã hoạt động trong hơn 200 năm và dễ dàng có từ trước Ám Vương Chiến. Tên của cửa hàng được cho là bắt nguồn một phần từ tên của một nữ pháp sư đã từng giải cứu người sáng lập ra cửa hàng. Và trong căn phòng sâu nhất của cơ sở đáng kính đó—một căn phòng rộng rãi dành riêng cho giới quý tộc cấp cao—tôi thấy mình hoàn toàn bối rối trước đống trang phục và trang sức chất cao trên chiếc bàn đá cẩm thạch lớn trước mặt.
Đây thực sự không phải là điều mình nghĩ tới.
"Đây, chị Stella! Em biết là chị sẽ trông tuyệt lắm trong bộ đồ này!" Tina tuyên bố, thêm một chiếc váy màu vàng nhạt và cam cùng một chiếc mũ có ruy băng hoa vào đống đồ.
"N-Nghe này, Tina, chị không—"
"Làm ơn cả cái này nữa, Stella-sama," Ellie líu lo trước khi tôi kịp chen lời. Cô đưa cho tôi một chiếc váy mỏng màu xanh ngọc bích với đường viền cổ khoét sâu.
"E-Ellie, đây thực sự không phải là—"
"Chị không thử chúng sao ạ?" cả hai cô gái cùng đồng thanh nài nỉ.
"Được rồi," tôi nhượng bộ sau một hồi im lặng ngượng ngùng và biến mất vào phòng thay đồ. Tôi đã thử ít nhất một tá trang phục đủ loại, nhưng vẫn chưa thấy điểm dừng. Và tệ hơn nữa...
Tôi kéo rèm phòng thay đồ và nhìn ra ngoài. Một đội quân nhỏ gồm những người bán hàng—tất cả đều là phụ nữ—đang trông chừng Tina và Ellie khi họ chọn từng bộ quần áo một. Người đàn ông duy nhất trong phòng là Roland Walker, anh ấy đứng nghiêm ở một bên, bất động như tượng. Tôi đã hy vọng có một trải nghiệm mua sắm thoải mái hơn, nhưng Shelley rõ ràng đã thông báo trước cho cửa hàng về chuyến thăm của chúng tôi. Ngay khi chúng tôi đặt chân vào cửa, chúng tôi đã được dẫn vào căn phòng riêng biệt này, nơi những ánh mắt tinh nghịch ngay lập tức lan tỏa trên khuôn mặt của Tina và Ellie.
"Chúng ta nên bắt đầu với... chị, chị Stella," em gái tôi reo lên. "Đừng sợ; Ellie và em sẽ tìm cho chị diện mạo hoàn hảo! Dù sao thì em không tin là chị từng tự chọn trang phục cho mình. Tụi em sẽ đến lượt mình sau khi chị hoàn thành!"
"Em sẽ c-cố gắng hết sức, Stella-oneechan!" Ellie lên tiếng.
Sự quan sát tinh tường của Tina không để lại chỗ cho sự tranh cãi. Tôi thực sự là tay mơ khi nói đến việc mua sắm quần áo. Tủ trang phục ít ỏi của tôi bao gồm những bộ quần áo mà tôi đã thuyết phục Caren và Felicia chọn cho tôi, hoặc tôi đã mua những bộ họ thấy phù hợp.
Tôi nhìn vào đống quần áo Tina và Ellie đưa cho tôi và thở dài. Giá như Allen-san ở đây, anh sẽ nói, "Em rất xinh đẹp, trông em thật đáng yêu trong bất kỳ bộ trang phục nào, Stella. Sao em không thử bộ này tiếp theo nhỉ?"
Aaa... Mình chỉ có thể tưởng tượng cảnh anh ấy đối xử xấu tính với mình thôi.
Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng mình sẽ vui vẻ mặc bất cứ thứ gì mà Allen-san chọn cho tôi. Trước hết, tôi chỉ muốn biết sở thích ăn diện của anh. Tôi dường như nhớ lại Caren đã từng nói, "Cậu không nên tin anh trai tớ đâu! Anh ấy đã cho Lydia và tớ mặc đồ hầu gái khi đến thăm Leinster đấy. Anh ấy thậm chí còn bắt Lydia đội tai thú! Nhiệm vụ của chị em tớ là phải phản đối trước khi anh ấy có sở thích lệch lạc!"
Có lẽ Allen-san thích tai thú ư? Rốt cuộc thì anh đã được nuôi dưỡng giữa Thú nhân. Có lẽ...mình có thể tìm được một bộ quần áo như vậy?
Tiếng gọi "Chị Stella?" và "C-Chị đã xong chưa?" của Tina và Ellie đã làm gián đoạn dòng suy nghĩ im lặng của tôi.
"Khoan đã," tôi trả lời. "Chị còn đang thay đồ."
Tôi được trở về thực tại.
Đừng lo lắng, Stella, tôi đã động viên bản thân mình trong tấm gương toàn thân. Mình có thể làm được mà.
Và với suy nghĩ đó, tôi bắt đầu mặc những bộ trang phục mà em gái và bạn thuở nhỏ đã chọn cho mình.
Tôi ngắm nghía mình trong tấm gương lớn, tự hỏi liệu chiếc váy có hợp với mình không.
"Tina, Ellie, chị mặc xong rồi," tôi gọi, bước ra khỏi phòng thay đồ.
Cặp đôi dừng lại tìm thêm quần áo và vội vã chạy đến chỗ tôi, đôi mắt họ sáng ngời.
"Đẹp quá." Tina gật đầu hài lòng. "Những màu sắc này trông rất đẹp trên người chị đó, chị Stella!"
"Ồ, wow. Người trông thật tuyệt vời, Stella-sama!" Ellie mỉm cười và chắp hai tay lại.
"H-Hai đứa nghĩ vậy à?" Tôi hỏi. "C-Cả hai có nghĩ là Allen-san sẽ thích không?"
"Tất nhiên rồi!" họ lập tức đồng thanh reo lên.
Quản gia của tôi dành một chút thời gian để chỉnh lại kính một mắt rồi hỏi, "Ngài Allen?"
Các nhân viên bán hàng nữ cũng nhìn tôi với ánh mắt tích cực.
Quá xấu hổ, tôi hạ vành mũ vải xuống—tôi đã chọn thử chiếc váy vàng và cam của Tina trước.
"Nhìn này, Roland! Anh nghĩ sao?!" Tina yêu cầu. Ellie tiếp lời "L-Làm ơn cho tụi này biết ý kiến của anh đi, anh Roland!"
Người quản gia trẻ liếc nhìn tôi từ vị trí của anh ấy ở góc phòng, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác và trả lời, "Tôi tin rằng bộ trang phục này khá, ừm, hợp với người."
Được nói rằng mọi thứ tôi thử đều "hợp" thì cũng hơi khó hiểu. Tôi không muốn Roland nhìn tôi chăm chú quá, nhưng tôi hy vọng có thêm phản hồi hữu ích.
"S-Stella-sama, x-xin hãy thử cái mà em chọn tiếp theo," Ellie cầu xin một cách đáng yêu.
"Chị không quên đâu," tôi trấn an cô bé. "Nhưng trước tiên, Roland."
"Vâng, thưa tiểu thư?" Người quản gia nhanh chóng trả lời.
"Anh chỉ nói về quần áo của tôi là chúng 'hợp'. Và anh là người đàn ông duy nhất ở đây, nên tôi muốn anh nói cụ thể hơn."
"Tiểu thư Stella, trông người có vẻ rất..." Đúng lúc Roland định trả lời dài hơn thì lời nói của anh ấy lại ngập ngừng và nhỏ dần. Và có phải sự khó chịu mà tôi thấy trong mắt anh ấy không?
Tôi đợi người quản gia cao lớn nói tiếp, nhưng anh ấy vẫn im lặng. Cuối cùng tôi nói, "Roland, anh không khỏe chút nào à— Ồ, tôi thật ngốc mà! Tôi rất xin lỗi. Cứ ngồi xuống tự nhiên nhé."
"Không đâu tiểu thư, tôi hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng cảm ơn người đã quan tâm," anh ấy trả lời, lấy lại sự chú ý. Anh ấy thực sự ổn chứ?
Tina và Ellie áp tay lên trán và nhìn lên trời. Tôi không chắc phải làm gì với tình huống này. Tuy nhiên, biết Roland, tôi có cảm giác anh ấy chắc chắn sẽ đưa ra những bình luận cụ thể hơn về bộ trang phục tiếp theo của tôi.
Nếu mình đi mua quần áo, mình sẽ chọn bất cứ thứ gì giúp mình nhận được nhiều lời khen nhất từ Allen-san!
✦✧✦✧
Khi chúng tôi ra khỏi Ethertraut và trở lại xe, Tina thở dài mãn nguyện. "Đúng là trúng mánh mà," cô nói vui vẻ từ ghế sau. "Trang điểm cho chị còn thú vị hơn là tự mua sắm luôn á, chị Stella! Chị trông thật lộng lẫy và đáng yêu trong bất cứ bộ trạng phục nào! Chúng ta nên đi lần nữa ở Vương đô nhé!"
"C-Cảm ơn rất nhiều, Stella-sama," Ellie nói xen vào. "Em đã có một khoảng thời gian tuyệt vời."
"Chị phải làm gì với cả hai đứa đây?" Tôi đáp lại. "Lần sau đến lượt hai em chọn trước nhé."
"Hiểu rồi ạ!" cặp đôi đó reo lên.
Sau khi cân nhắc tất cả các lựa chọn, cuối cùng tôi đã mua được một chiếc váy có màu vàng rực rỡ nhất có thể với một chiếc mũ vải phù hợp và một chiếc áo khoác màu trắng. Toàn bộ trang phục là phiên bản cập nhật của những gì tôi đã mặc trong buổi hẹn hò đầu tiên với Allen-san. Khi tôi trở lại Vương đô, chúng tôi có thể tiếp tục...
Chỉ nghĩ đến thôi là tôi đã thấy vui sướng vô cùng. Tôi hy vọng mình sẽ có cơ hội sử dụng bộ đồ ngủ mà tôi đã nhờ một trong những nhân viên bán hàng tìm cho tôi khi Tina và Ellie không để ý.
Đúng như lời họ nói, cả hai cô bé đều đã lựa chọn trong thời gian ngắn hơn nhiều so với tôi. Dù trông có vẻ không giống, nhưng em gái tôi là thiếu nữ năng động, và cô thường xuyên kéo Ellie đi cùng trong các chuyến đi mua sắm quần áo của mình. Đối mặt với sự khác biệt mà kinh nghiệm có thể tạo ra, tôi nhận ra rằng mình cần phải học hỏi từ tấm gương của họ.
"Cảm ơn các tiểu thư đã đợi," Roland nói khi leo lên ghế lái sau khi cất đồ mua của chúng tôi vào cốp xe.
"Không có chi," tôi trả lời. "Tôi xin lỗi vì đã bắt anh đi cùng chúng tôi, Roland."
"Đừng lo lắng. Tôi chắc chắn sẽ học cách miêu tả một quý cô đúng mực trước khi người đi chơi lần sau." Khi quản gia chỉnh lại kính một mắt và khởi động máy, tôi nhận thấy giọng anh ấy có vẻ buồn bã và lông mày hơi nhíu lại. Tôi không thể trách anh ấy vì cảm thấy mệt mỏi sau khi dành toàn bộ thời gian như một người đàn ông lạc lõng trong một căn phòng toàn phụ nữ.
Có lẽ anh ấy đã coi trọng yêu cầu của tôi về những bình luận cụ thể hơn, dù anh ấy chưa bao giờ đưa ra được câu trả lời nào cứng nhắc hơn "Bộ đồ đó hợp với người đấy." Tôi tin rằng anh ấy cần thời gian nghỉ ngơi.
"Tina, Ellie," tôi nói, quay lại trên ghế, "hai đứa có phản đối việc đi vòng một chút không?"
✦✧✦✧
Những hầu gái đã giới thiệu quán cà phê mới này với tôi rất nhiệt tình, và số lượng khách hàng cho thấy họ không phải là người duy nhất yêu thích quán. Có điều gì đó ở nơi này khiến tôi nhớ đến quán cà phê mái xanh mà chúng tôi thường lui tới ở Vương đô, nhưng điều khiến nó khác biệt là—
"Chị Shtella?" Tina nói, dừng lại để nhìn chằm chằm vào tôi.
"Trời nạnh quớ," Ellie nói thêm, cũng làm theo.
"Ăn xong rồi nói tiếp nhé," tôi mắng họ.
"Cê ạ," họ cùng nhau trả lời và sau đó tiếp tục cuộc chiến chống lại món tráng miệng đông lạnh trước mặt—những núi đá bào nằm trong đĩa thủy tinh và được phủ một lớp xi-rô ngọt làm từ đường và nước trái cây. Những món này không có trong thực đơn ở Vương đô. Bản thân tôi cũng không gọi món nào—trông chúng có vẻ nhiều hơn tôi có thể ăn.
"Đây, tiểu thư Stella," người quản gia thông báo, đưa cho tôi một chiếc đĩa đựng tách trà đen được anh ấy rót rất khéo léo và hoàn hảo.
"Cảm ơn, Roland," tôi trả lời. "Anh cũng tự uống đi."
"Chắc chắn rồi, thưa tiểu thư."
Tôi nhấp một ngụm và thấy cả mùi thơm và hương vị của trà đều hợp ý tôi.
Nhìn xung quanh bên trong quán cà phê, tôi thấy rằng cách trang trí giản dị của nó cũng gợi nhớ đến ngôi nhà mái xanh ở Vương đô. Khi tôi nhìn Tina và Ellie vật lộn với những món đá bào của họ, tôi tự hỏi liệu tôi có gọi một ly nếu Allen-san ở đây không.
Tôi có thể tưởng tượng anh nói, "Stella, hai ta nên thử một lần khi còn ở đây."
"Em t-thà không thử," tôi trả lời. "Em không bao giờ có thể ăn hết nó một mình được."
"Nếu là vậy, tụi mình hãy gọi một suất cho hai người nhé."
Tôi nhấp thêm một ngụm trà.
Vâng, anh ấy có thể nói như vậy. Và sau đó...
"Stella, em có thể mở miệng ra được không?" anh hỏi.
"A-Allen-san, ừm...c-cái thìa đó dùng để làm gì vậy?" Tôi lắp bắp.
"Ăn đi kẻo nó chảy mất. Nếu không...anh có thể trở thành quản gia độc ác đã làm điều khủng khiếp với tiểu thư của mình mất."
"Hầy, Allen-san, a-anh thật là xấu tính. Mmm..."
Đó chính xác là những gì sẽ xảy ra. Mình chỉ biết rằng anh ấy sẽ—
Tina và Ellie ngừng ăn và nhìn chằm chằm vào tôi, kéo tôi ra khỏi giấc mơ giữa ban ngày bằng những tiếng gọi "Chị Stella" và "S-Stella-sama."
"V-Vâng?"
"Vừa nãy," Tina bắt đầu, "chị đang nghĩ về..."
"Allen-sensei phải chứ ạ?" Ellie kết luận.
"Chị... chị chắc chắn là không," tôi trả lời, giật mình.
Những ánh mắt của hai cô bé nhìn chằm chằm vào tôi, trong khi bên cạnh tôi, tôi nghe thấy tiếng tách trà được đặt lại vào đĩa.
Tôi cầm cốc của mình lên và đưa mắt nhìn quanh quán cà phê. Đá bào có vẻ là món ưa thích của học viên, trong khi hầu hết khách hàng khác gọi trà hoặc cà phê. Ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt của cô gái trẻ làm việc sau quầy, và cô ấy dừng việc đang làm để đến gần tôi.
G-Gì cơ? C-Cô ấy nghĩ là mình muốn gọi món sao?
Vì không quen ăn ngoài, tôi bắt đầu hoảng sợ và nhìn những người bạn đồng hành của mình để nhờ giúp đỡ. "T-Tina, Ellie, c-cả hai có—"
Nhưng trước khi tôi kịp cầu xin giúp đỡ, cô hầu bàn vui vẻ đã nhìn thẳng vào mặt tôi và tự giới thiệu bằng câu nói đầy phấn khởi "Cảm ơn quý khách đã đợi!"
"Ồ, ừm, ờm... T-Tina. E-Ellie. Làm ơn."
Em gái tôi đón nhận lời cầu xin của tôi bằng một tiếng thở dài giả tạo và nhận xét rằng tôi "hoàn toàn vô vọng."
"K-Không có gì phải sợ đâu ạ," Ellie nói thêm.
Roland giữ im lặng.
"Thưa quý khách?" cô hầu bàn bối rối hỏi.
"Ồ, xin thứ lỗi," Tina trả lời một cách khéo léo. "Có vẻ như có hiểu lầm. Món đá bào này rất ngon đấy!"
"N-Nó làm tôi nhớ đến thứ tôi đã ăn ở Đông đô," Ellie nói thêm.
"Quý khách có quen với món tráng miệng miền Đông không?" cô hầu bàn giật mình hỏi.
"Chúng tôi vừa được thưởng thức một món hôm nọ," Tina xác nhận.
"T-Từ quả đông lạnh của Đại Thụ," Ellie giải thích thêm.
Câu trả lời của họ thực sự khiến cô hầu bàn ngạc nhiên. "Th-Thật tuyệt vời, đặc biệt là khi xét đến giá của những loại trái cây đó," cô ngập ngừng nói. Sau đó, cô khẽ nói tiếp, "Ừm... Các tiểu thư có phải là người của Gia tộc Công tước Howard không ạ?"
Các cô gái nhìn tôi và tôi gật đầu nhẹ.
Cô hầu bàn giật mình chú ý. "Thật là v-v-vinh dự khi được g-g-gặp ạ!" cô lắp bắp, má cô ửng hồng. "Tôi n-nghe nói rằng các Điện hạ đang ở Vương đô. E-Em gái tôi làm việc tại một quán cà phê ở đó, và em ấy đã viết thư cho tôi để nói rằng, 'Thành phố này thật tuyệt! Mới hôm kia thôi, một thường dân trẻ đẹp trai đã dùng bữa ở đây với con gái của Công tước!'"
Ba tiếng kêu nhẹ nhàng nhận ra nhau thoát ra từ Tina, Ellie và tôi khi chúng tôi nhớ lại cô hầu bàn năng nổ từ quán cà phê có mái nhà màu xanh da trời. Bây giờ khi tôi nghĩ lại, có một sự giống nhau nhất định. Và chẳng phải cô hầu bàn đó đã cho Allen-san và tôi mượn ô của cô ấy khi—
"'Vào một ngày mưa, em đã cho một cậu trai và con gái của Công tước có mái tóc bạch kim dài tuyệt đẹp mượn ô của mình!' em ấy viết. 'Hóa ra việc các cặp đôi cùng nhau dùng chung ô không chỉ xảy ra trong tiểu thuyết! Ôi, em yêu công việc này quá! Hãy cho em biết em đã làm tốt như thế nào đi!'" Cô hầu bàn dừng lại rồi lặp lại, "'Con gái của Công tước có mái tóc bạch kim dài tuyệt đẹp'... Đ-Đó không phải là người không ạ?"
Tôi chỉ mỉm cười và trả lời, "Những câu chuyện như vậy tốt nhất nên giữ trong gia đình."
"V-Vâng, tất nhiên ạ." Cô gái trẻ cười một cách lo lắng. "Tôi sẽ đ-đi ngay bây giờ; còn rất nhiều việc phải làm ạ!"
Nói xong, cô ấy tránh ánh mắt của tôi và lùi lại phía sau quầy.
Uầy, n-ngày hôm đó đáng lẽ phải chỉ có mình và Allen-san biết. Nhưng đó là điều mình ít lo lắng nhất bây giờ.
"Không phải như hai đứa nghĩ đâu," tôi nói, chống khuỷu tay lên bàn khi quay lại đối mặt với những người bạn đồng hành đang thẩm vấn mình.
"Hội trưởng Hội đồng học sinh của Học viện Hoàng gia Stella Howard, cô không được phép tranh luận về vụ án của mình," Sĩ quan Tina Howard lạnh lùng thông báo với tôi. "Cô chỉ được trả lời 'có' hoặc 'không'. Tôi đã nghe tin đồn ở trường một thời gian ngắn, nhưng tôi không bao giờ mơ rằng chúng là sự thật! Hãy nhìn xem—cô đã biến Roland thành một cái xác không hồn! Không có vết thương nào có thể chí mạng hơn! Tôi sẽ viết thư cho Allen-sensei về chuyện này ngay khi chúng ta về nhà!"
Em tôi chỉ vào quản gia của tôi, người đang ngồi im lặng trên ghế bên cạnh tôi. Roland Walker đứng im tại chỗ với cả hai mắt nhắm nghiền và một tay đặt trên kính một mắt. Khuôn mặt anh ấy tái nhợt như chết và lông mày nhíu chặt khi anh ấy lẩm bẩm điều gì đó về "những tình huống không hề lường trước được."
Có phải đây là lỗi CỦA MÌNH không?
"C-Cả hai dùng chung một chiếc ô. C-Cả hai dùng chung một chiếc ô với Allen-sensei," Sĩ quan Ellie Walker ngâm nga, đôi mắt cô không còn chút ánh sáng. "Tina-sama, tụi mình bắt đầu thôi. Chúng ta sẽ trả thù cho anh Roland!"
Có vẻ như tôi không có đồng minh ở đây. Tuy nhiên, tôi đã thu thập được rất nhiều thông tin từ Tina và Ellie trong khi họ thẩm vấn tôi. Tôi không thể không cảm thấy rằng Allen-san đã mềm mỏng hơn với những học trò nhỏ tuổi của mình.
Đến cuối thử thách, Roland vẫn không có dấu hiệu hồi phục. Anh ấy hẳn nghĩ rằng hành vi của tôi không xứng đáng với Gia tộc Công tước Howard. Ban đầu tôi đã lên kế hoạch dừng chân này vì lợi ích của anh ấy, vì vậy tôi cần phải xin lỗi vì đã làm hỏng cơ hội thư giãn đó.
✦✧✦✧
Gửi Stella thân mến (có lẽ vẫn cấm đầu học ở nhà),
Cuối cùng tớ cũng có thời gian trả lời thư của cậu nè. Sao mà, SAO mà mọi người—cậu, Caren, và thậm chí cả Allen—đều kết thúc thư gửi cho tớ bằng câu "Tớ/Anh chắc chắn là cậu/em đang bận, vì vậy đừng ép mình viết thư trả lời nhé"?! Tất cả đều tệ quá! tớ thừa nhận rằng mình không phải là người viết thư giỏi, nhưng vẫn...
Vương đô hầu như rất yên bình. Và oi bức. Những hầu gái từ công ty và tớ đã đến quán cà phê có mái nhà màu xanh da trời, và Emma đã nhanh chóng kết bạn với cô hầu bàn. Bây giờ cô ấy đến đó hầu như mỗi ngày.
Công việc của tớ cũng đang tiến triển tốt. Gần như tốt một cách đáng sợ. Thú thật thì, cảm giác hơi kỳ lạ một chút.
Tớ biết mình không phải là đối thủ của cậu và Caren, nhưng tớ vẫn thích ma thuật và học thuật. Vì vậy, tớ luôn cho rằng, sau khi tốt nghiệp Học viện Hoàng gia, tớ sẽ học đại học cùng cậu. Nhưng giờ tớ đang ở Allen & Co., nơi tớ dành hết ngày này qua ngày khác để xử lý số lượng lớn nông sản và rượu không thể tin được trong khi tớ ký hợp đồng với số tiền khổng lồ. Tớ không thể không tự hỏi liệu tất cả có phải là sự thật không.
Nghe này, Stella—Tớ biết điều này nghe có vẻ lạ, nhưng cậu có bao giờ tự hỏi liệu Allen có phải là nhà ảo thuật không? Kiểu như, một người làm phép lạ thực sự ấy? Từ khi tớ gặp anh ấy, mọi thứ trong cuộc sống của tớ đã thay đổi theo hướng tốt hơn.
Tớ không thể viết thư cho Caren về chuyện này. Cậu ấy sẽ cười và nói đại loại như "Anh trai tớ vốn thế mà. Felicia, cuối cùng thì tất cả những công việc quá sức đó cũng bắt đầu ảnh hưởng đến cậu sao?" Điều đó làm tớ nhớ ra: cậu không nghĩ rằng đôi khi cậu ấy nói giống Allen sao?
Xin lỗi vì đã viết một điều kỳ lạ như vậy, nhưng tớ nghĩ rằng cậu có thể hiểu được tớ đang nói đến điều gì. Giờ thì, tớ nên quay lại làm việc thôi.
Tuần sau cậu sẽ trở lại Vương đô nhỉ? Mọi người đều đang đợi cậu đó.
Thân ái,
Felicia (người có linh cảm rằng bản thân sẽ sớm trao đổi hàng hóa từ miền Đông lên miền Bắc và miền Nam.)
Tái bút: Cậu không nghĩ là Caren đang tỏ ra quá phấn khích sao? Là bạn của cậu ấy, tớ cho rằng tụi mình có nhiệm vụ phải đưa cậu ấy đến quán cà phê ở Vương đô và bắt cậu ấy kể lại chính xác những gì đã xảy ra ở phía đông!
Và Allen quá mềm lòng với cậu ấy! Thậm chí còn bảo vệ quá mức nữa! Anh ấy đối xử với cậu ấy như một đứa trẻ con luôn! Tại sao, chỉ mới ngày hôm qua, anh ấy đã yêu cầu tớ tìm cho cậu ấy một thứ mà không ai tin được luôn! Họ không thể cứ hành động như thể mối quan hệ anh trai em gái có thể giải thích MỌI THỨ được.
Hội trưởng Hội học sinh Học viện Hoàng gia Stella Howard nói gì về vấn đề này đây?
✦✧✦✧
Tôi bật cười khi đọc xong lá thư của người bạn thân, khi đang ngồi trên ghế dưới ánh đèn phòng ngủ.
"Vâng, chúng ta sẽ phải nói chuyện với cậu ấy," tôi nói. Caren có xu hướng lấy lý do là em gái của Allen-san làm cái cớ, dù với tất cả những gì cô ấy đã viết cho tôi về cách anh cưng chiều cô ấy, tôi chắc chắn rằng cô ấy cũng có những khó khăn riêng. Tuy nhiên, tôi vẫn vui mừng vì lời đảm bảo của Caren rằng cô ấy sẽ ghi danh vào Đại học Hoàng gia cùng tôi.
Sáu ngày đã trôi qua kể từ khi Tina và Ellie trở về. Đó là Quang Nhật của Lễ Tiễn Linh Hồn, mà Caren đã viết cho tôi khi hai người vẫn còn ở với cô ấy tại Đông đô. Người bạn thân của tôi chắc chắn đã vui vẻ lên đường để tham dự cùng Allen-san. Điều đó thật bất công mà, đặc biệt là khi tôi vẫn chưa nhận được thư của anh—có vẻ là do thời tiết xấu.
Tôi đặt lá thư của Felicia xuống chiếc bàn tròn trước mặt và ngã vật xuống giường. Cảnh vật qua cửa sổ có rèm của tôi tối đen như mực, nên có lẽ Tina và Ellie đã ngủ rồi.
"Thật là...quá...bất công," tôi lẩm bẩm, đá chân và ôm chặt gối.
Tôi cũng muốn ra ngoài riêng với Allen-san! Caren đã viết, "Lễ Tiễn Linh Hồn là một nghi lễ quan trọng của Thú nhân, nên tớ không có động cơ thầm kín nào khi tham gia cùng Allen.. Dù sao thì cả hai cũng là anh em mà." Nhưng với tôi, nó nghe giống một buổi h-hẹn hò kinh khủng.
Tôi lại đá chân, không kìm được tiếng rên rỉ. Đúng là tôi cũng đã đi chơi với anh, nhưng chuyện đó quá đột ngột nên tôi không nghĩ là nó thực sự đáng kể.
Mình đã luôn như thế này sao? Tôi tự hỏi khi vùi mặt vào gối. Tôi không thể tin rằng bản thân lại ghen tị với bạn thân của mình vì một điều gì đó khác ngoài ma thuật. Nhất là khi cô ấy cũng đã viết thư cho tôi về Lễ Tiễn Linh Hồn vào năm trước.
"Tất cả là lỗi của Allen-san," tôi càu nhàu với chàng pháp sư vắng mặt. Sau đó tôi nhìn lên và nói thêm, "Em rất mong được gặp lại anh."
Tôi với tay trái ra, lấy cuốn sổ tay từ tủ đầu giường và mở ra. Tôi lật từng trang cho đến khi phát hiện ra chiếc lông vũ mà tôi dùng làm dấu trang, rồi lại áp mặt vào gối.
Một chuyến tàu sẽ đưa tôi trở lại Vương đô vào Phong Nhật tiếp theo, và tôi thực sự sẽ đến đó vào tối Lôi Nhật—có lẽ là quá muộn để gặp anh ngay lập tức. Lydia và Lynne cũng sẽ trở về từ chuyến đi về nhà của họ vào Lôi Nhật, và Tina và Ellie sẽ cùng đi tàu với tôi. Trong khi đó, Allen-san và Caren sẽ đến vào đêm Phong Nhật. Biết rõ Caren, cô ấy sẽ nói điều gì đó như "Nhiệm vụ của em gái là ngủ qua đêm tại nhà trọ của anh trai," và sau đó...
Tôi rên lên một tiếng lớn hơn khi chân tôi đập vào hình vẽ trên giường.
Mình chưa bao giờ được ngủ lại dù chỉ một đêm tại— Uầy! M-Mình đang nghĩ cái gì thế này? Tôi ngẩng đầu lên và lắc đầu. Ý l-là, mình muốn cho anh ấy xem trang phục—và đồ ngủ—mà mình mua ở đây, nhưng điều đó chỉ đơn giản là không đ-đứng đắn. Vâng, không đứng đắn. Là con gái của Gia tộc Công tước Howard, mình không x-xứng đáng với phẩm giá—
Một tiếng sấm lớn làm tôi giật mình thoát khỏi cơn mơ màng. Tôi ra khỏi giường và đến gần cửa sổ, kéo rèm lại để nhìn ra ngoài. Thời tiết hôm nay khá đẹp, nhưng giờ đây những đám mây đen dày đặc đã bao phủ bầu trời. Một lần nữa, chớp lóe lên, và trong khoảnh khắc, tôi có thể nhìn thấy Dãy núi Lam Long ở đằng xa. Như thường lệ, tuyết phủ kín đỉnh núi.
Cảnh tượng tuyết rơi đó đã khiến Tina thốt lên, "Cảm ơn trời đất. Có vẻ như chúng ta sẽ có một vụ thu hoạch bội thu vào mùa thu" với vẻ nhẹ nhõm rõ rệt. Cô thật thông minh và tử tế—cũng như Ellie, người đã vui vẻ dõi theo cô bé.
Cuối cùng tôi cũng cảm thấy bình tĩnh. Tôi sẽ sớm gặp lại Allen-san, vì vậy tôi không có gì phải lo lắng. Không có gì cả. Tôi chỉ cần làm thêm một chút việc trước khi—
Tôi nghe thấy tiếng gõ nhẹ.
Vào giờ này à?
Tiếng gõ cửa lại tiếp tục.
"Ai vậy?" Tôi hỏi và tiến đến gần cửa.
Câu trả lời là một tiếng "Chị Stella" khẽ khàng và một tiếng "Aaa, S-Stella-oneechan." run rẩy. Đó là Tina và Ellie. Ngay khi tôi mở cửa, các cô bé đã lao vào tôi, lặp lại tiếng kêu của họ với âm lượng lớn hơn.
Họ bám chặt lấy tôi. Tóc của Tina rũ xuống, trong khi Ellie thì đẫm nước mắt. Cả hai đều run rẩy.
"C-Có chuyện gì mà hai đứa lại đến đây vào giờ này thế?" Tôi hỏi, vòng tay ôm lấy hai cô bé mặc váy ngủ.
Tiếng sấm thứ ba khiến họ siết chặt tôi hơn.
"Các em vẫn sợ sét à?" Tôi nói, vuốt ve đầu họ.
"E-Ellie thì sợ," Tina trả lời. "K-Không phải em."
"Thật đáng sợ," Ellie xác nhận với tiếng rên rỉ bối rối.
"Chị sẽ làm gì với hai em đây?" Tôi nói. "Được thôi. Cả hai có thể ngủ trong phòng chị đêm nay."
"C-Chị nói thật ạ?" hai người giật mình trả lời.
"Chị không bao giờ nói dối đâu mà."
"Vânggg!"
"Nè! Không được chạy!" Tôi hét lên khi cả hai nhảy thẳng vào giường và chui vào chăn. Những cơn giông bão luôn khiến họ chạy vội đến phòng tôi khi chúng tôi còn nhỏ, tôi nhớ lại một cách trìu mến. Graham bảo vệ quá mức chưa bao giờ ở xa họ lần nào.
"Chị vẫn chưa đi ngủ sao, chị Stella?" Tina hỏi, thò mặt ra khỏi chăn. Ellie đang ngọ nguậy dưới chăn.
"Chị vừa định đọc thêm một chút bài tập của Allen-san trước khi nộp bài," tôi trả lời.
"Gì ạ? Thôi nào! Tụi mình nên đi ngủ cùng nhau! Cậu có đồng ý không, Ellie?"
"V-Vâng!" Ellie lắp bắp, ngoi lên để thở. "C-Chị sẽ không tham gia cùng tụi em sao, Stella-oneechan?"
"Hết nói nổi hai đứa." Tôi đặt cuốn sổ tay lên bàn và bước tới giường.
"C-Chị ngủ ở giữa nhé," Tina yêu cầu, được hỗ trợ bởi một câu "N-Năn nỉ ạ?" từ Ellie.
"Được rồi." Tôi chen vào giữa họ.
Ngay lúc đó, một tia chớp sáng nhất từ trước đến nay chiếu sáng căn phòng, tiếp theo là tiếng sấm rền. Tina bám vào cánh tay phải của tôi và Ellie bám vào cánh tay trái của tôi.
"Đừng lo lắng," tôi trấn an họ. "Các em sẽ an toàn khi ở cùng chị. Và Tina, giông bão không quan trọng đối với mùa màng sao?"
"Đ-Điều đó không liên quan đến vấn đề chính," em gái tôi rên rỉ.
"Ồ, được thôi. Em có thể giữ nguyên như vậy cho đến khi sấm ngừng," tôi nói. "Ellie, em có thể tắt đèn không?"
"V-Vâng ạ." Ellie đưa tay ra và giảm bớt lượng mana trong đèn ngủ của tôi.
Bóng tối trong phòng càng sâu hơn, khơi dậy một chút bất an vô căn cứ. Tôi đã quá lớn để sợ hãi trước giông bão—vậy điều gì đã gây ra cảm giác này?
Tina, không để ý đến suy nghĩ của tôi, cuối cùng có vẻ đã bình tĩnh lại. "Chị Stella," cô nói, "mọi người đều đề nghị gửi một số vụ mùa của họ đến Vương đô sau vụ thu hoạch mùa thu. Khi họ đến, tất cả chúng ta hãy— Hể?"
"Tina?"
"Tina-sama?"
Nhưng em gái tôi không để ý đến Ellie và tôi khi ngồi dậy, nghiêng đầu bối rối. Sau đó, cô rút cánh tay phải ra khỏi chăn và để lộ mu bàn tay—trên đó có hình ảnh một chú chim màu xanh lam với đôi cánh dang rộng mờ nhạt.
Đây là dấu hiệu của Hàn Lãnh Hạc, Đại Ma Pháp có tri giác mà giáo sư đã nhắc đến! Nhưng tại sao? Không có nguy cơ nào khiến nó nổi điên ngoài tầm kiểm soát.
Cảm giác lo lắng trong tôi càng mạnh mẽ hơn khi chị tôi chạm vào vết đó bằng tay trái.
"Tina?" Tôi nhắc lại và cũng ngồi dậy trên giường.
"N-Người ổn chứ?" Ellie nói thêm, cũng chạy theo.
Ánh sáng tỏa ra từ bàn tay Tina từ từ mờ dần cho đến khi cuối cùng, nó biến mất hoàn toàn. Cô bình tĩnh thì thầm, "Ổn mà. Em nghĩ rằng cô ấy đang cố nói với em điều gì đó, dù em không chắc chắn chính xác là gì." Cô dừng lại. "Chị Stella, em muốn viết một lá thư khác cho Allen-san vào sáng mai."
"Không được, đợi đến khi chúng ta trở về Vương đô đã," tôi chậm rãi đáp lại. "Viết về Hàn Lãnh Hạc bằng mã hóa của chúng ta thì quá mạo hiểm. Vào những lúc như thế này, chị ước chúng ta có đường dây liên lạc đến Đông đô."
"Đúng vậy. Và chị nói đúng. Ồ, giá mà mình có thể thực sự nói chuyện với Hàn Lãnh Hạc!" Tina lại nằm xuống, vùng vẫy trong sự thất vọng. Ellie và tôi cũng nằm xuống.
"Tụi mình hãy hỏi giáo sư về điểm này vào ngày mai," tôi đề xuất. "Giả sử ông ấy có thể dành thời gian rảnh."
"Khả năng đó rất nhỏ!" Tina tuyên bố.
"Em, ừm, thấy ông ấy khóc ở hành lang," Ellie nói thêm.
Graham và giáo sư đã ẩn náu cùng cha tôi trong văn phòng của ông kể từ khi Tina và Ellie trở về, chắc hẳn đang vật lộn để giải quyết các cuộc tập trận quân sự đang diễn ra của Đế quốc Yustinian. Đế quốc chưa bao giờ khiêu khích chúng tôi như thế này trước đây, hoặc ít nhất là không phải trong cuộc đời tôi. Nhưng mà—
Một tia chớp khác cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, khiến Tina kêu lên "C-Chị Stella, cơn bão đã trở lại!" và Ellie rụt rè "O-Onee-chan..." khi hai cô bé nắm chặt tay tôi. Một tiếng sấm rền vang theo sau. Có vẻ như chúng tôi sắp có một cơn bão thực sự.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro