Phần Kết: Hãy Tiếp Tục Thân Nhau Từ Giờ Nhé
INTERVAL – Hãy Tiếp Tục Thân Nhau Từ Giờ Nhé
Tháng sáu dài đã kết thúc và tháng bảy đã đến.
Ngay trước khi mùa mưa kết thúc, nhiệt độ cao vào ban ngày thường vượt quá ba mươi độ.
Năm nay được dự đoán là một mùa hè nóng nực hơn mọi năm, và tôi, một người không thích cái nóng, đã cảm thấy buồn chán.
Tôi nhanh chóng cởi đồng phục và thay trang phục thường ngày hơn sau khi về nhà từ trường.
Dù bộ đồng phục có dành cho mùa hè đến đâu thì cũng không thể so sánh được với sự thoải mái của áo phông và quần đùi.
Khi mùa hè đến, ngay cả việc đứng trước bếp lò trong thời gian dài cũng trở thành một việc khó khăn.
Nấu ăn bằng dầu thực sự trở thành một hình thức rèn luyện khổ hạnh.
Đó là lý do tại sao tôi phải tận hưởng nó khi còn có thể.
"..."
Nửa tháng đã trôi qua kể từ trận chiến cuối cùng với Emoto-san.
Kết quả của trận đấu thì không cần phải bàn cãi.
Cô chấp nhận thất bại và giao cho tôi nhiệm vụ cho Yuzuki ăn.
Tuy nhiên, Yuzuki vẫn cố chấp khăng khăng.
『Tớ chắc chắn sẽ không để cậu dụ dỗ đâu!』
Ờ thì, lời nói của cô không còn sức thuyết phục nữa sau khi cô đã chén sạch ba đĩa cà ri katsu.
Tôi không có nhiều cơ hội nấu ăn cho cô vào tháng 6, nhưng bây giờ tôi có thể thoải mái đột nhập vào phòng bên cạnh mà không cần do dự.
Ngoài ra, kỳ nghỉ hè cũng sắp đến gần.
Yuzuki có thể bận rộn với công việc, nhưng khả năng cô phải lòng tài nấu ăn của tôi sẽ tăng lên đáng kể.
Ví dụ, mì cay Đài Loan để chống lại sự mệt mỏi của mùa hè──một món ăn cổ điển từ các quầy hàng thực phẩm, bơ khoai tây với mentaiko, cho thuê không gian trên tầng thượng của căn hộ để tổ chức tiệc nướng với sườn cừu...
Có quá nhiều thực đơn tôi muốn cô thử nên tôi phải bắt đầu lập kế hoạch bữa ăn ngay bây giờ.
Nhân tiện, hôm nay tôi nên ăn gì vào bữa trưa nhỉ?
Hiện tại đang là thời gian ôn thi cuối kỳ nên các lớp học ở trường sẽ kết thúc vào buổi trưa.
Giống như trong kỳ thi giữa kỳ, tôi nghĩ Hozumi sẽ chạy đến khóc lóc cầu xin tôi giúp đỡ, nhưng có vẻ như cậu đang được bạn gái—giáo viên của mình kèm cặp trực tiếp.
Dù tôi rất vui vì mối quan hệ suôn sẻ của bạn mình, nhưng sẽ là nói dối nếu tôi bảo rằng tôi không cảm thấy đôi chút cô đơn khi được tự do trong thời gian này.
Mối quan hệ giữa con người có thể thay đổi đáng kể chỉ với một tác nhân nhỏ. Tôi đã trực tiếp trải nghiệm điều đó trong tháng qua.
Khi tôi uống trà lúa mạch và bật TV, chương trình 【Spotlights】 vừa mới được phát sóng.
Đây không phải là chương trình âm nhạc nên không phải tất cả thành viên đều có mặt.
Khách mời là Arisu Yuzuki và Emoto Ruru.
Đã quen với việc nhìn thấy họ ngoài sân khấu, tôi cảm thấy có chút không thực khi xem họ trên TV.
Yuzuki trả lời câu hỏi của người dẫn chương trình bằng nụ cười.
Biểu cảm, ngữ điệu trong giọng nói, cử chỉ của cô nàng—vẫn hoàn hảo như mọi khi.
Người dẫn chương trình có vẻ cũng khá say mê cô nàng.
【...Vậy là, đó là một buổi chụp ảnh qua đêm, và Ruru đã mang theo ba vali cho một đêm! Khi tôi hỏi bên trong có gì, thì hóa ra là một hộp cứu thương, quần áo dự phòng và đồ dùng chăm sóc cho các thành viên. Nhưng đồ đạc của riêng chị ấy chỉ chứa đầy một chiếc túi!】
Câu nói hấp dẫn 'ba vali cho một đêm' đã thu hút sự chú ý của người dẫn chương trình.
Gần đây, Emoto-san đã khẳng định vai trò của mình là người chăm sóc trong nhóm.
Cô luôn là người chăm sóc các thành viên khác, nhưng sau khi Yuzuki nhắc đến một số sự kiện xảy ra vào tháng 6, các thành viên khác bắt đầu trêu chọc cô ấy, và chuyện này lan ra ngoài nhóm.
Sự chăm sóc quá mức của cô được coi là chất liệu cho các chương trình tạp kỹ và có vẻ như cô nhận được nhiều lời mời xuất hiện riêng hơn.
Hành vi bất ngờ của cô trái ngược hẳn với phong thái điềm tĩnh thường thấy của cô lại gây ấn tượng mạnh vì sự hấp dẫn của nó.
Thông tin này được lấy từ nguồn đáng tin cậy.
Họ đã nói với tôi tối qua trong khi đang xoa bóp cái bụng no căng vì chiếc bánh hamburger phô mai.
Nghĩ lại thì số lượng người công khai thích 'Rurupyon' ở trường dường như đã tăng lên kể từ mùa xuân.
Tôi rất mong chờ những hoạt động trong tương lai của cô ấy.
Mọi thứ đều thay đổi.
Con người, trái tim, không có gì là vẫn như cũ.
Chương trình kết thúc và tôi tắt TV. Tôi đã hoàn toàn đắm chìm vào đó.
Đã đến lúc bắt đầu chuẩn bị bữa trưa.
Còn gì trong tủ lạnh đây ta?
Tiếng chuông cửa khiến tôi dừng lại khi đang định đi vào bếp.
Có khách đến vào giờ này quả là bất thường.
Có lẽ là Rika?
Cô ấy không thể tập trung học cho kỳ thi một mình, và dù chúng tôi học khác lớp, chúng tôi vẫn thường học cùng nhau trong kỳ thi giữa kỳ.
Nhìn vào màn hình, tôi thấy đó là một 'Onee-chan' nào đó.
Tuy nhiên, đó không phải là cô gái tóc nâu mà là người trông coi có mái tóc buộc xõa sang một bên.
"Xin chào, Mamori-san."
Khi tôi mở cửa trước, Emoto-san xuất hiện trong bộ đồng phục học sinh.
Cô không mang theo va li mà mang theo một thứ trông giống như cặp da đi học theo quy định của nhà trường.
Khí chất của cô vẫn điềm tĩnh và nghiêm trang như mọi khi, nhưng dường như ẩn chứa một nét mềm mại mới so với trước đây.
"Xin chào, Emoto-san. Có chuyện gì mà chị lại đến đây vậy?"
"Ờm, chuyện đó..."
Emoto-san đứng bồn chồn trước lối vào, có vẻ như đang do dự không muốn tiết lộ mục đích của mình.
Không thể nào cô lại cãi nhau với Yuzuki được.
Thực ra, tôi đã đoán được mục đích của cô nàng.
Tôi sẽ rất vui lòng giúp đỡ nếu cô thẳng thắn hơn.
"Có phải là về 'chuyện đó' không?"
Khi tôi ném cho cô một sợi dây cứu sinh, Emoto-san đỏ mặt và gật đầu.
Tôi không thể không mỉm cười gượng gạo trước phản ứng đáng yêu của cô nàng.
"Được rồi. Vậy thì mời vào."
"...Cảm ơn vì đã mời nhé."
Emoto-san ngồi xuống bậc thềm ở lối vào.
Chỗ ngồi này giờ đã trở thành chỗ ngồi đặc biệt của cô nàng.
Lúc đầu, tôi khuyến khích cô đợi ở phòng khách, nhưng có vẻ như cô có ranh giới riêng của mình. Cô bướng bỉnh từ chối cởi giày.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy không ổn khi để cô đợi ở bên ngoài, hơn nữa còn có nguy cơ bị người khác nhìn thấy.
Vì thế chúng tôi thỏa hiệp và cô đợi ở lối vào.
Tôi không biết nữa, có vẻ như tôi đã trở nên hoàn toàn chai sạn với ý tưởng mời Idol vào nhà mình một cách tùy tiện.
Vì vẫn có thể bị say nắng ngay cả khi ở trong nhà nên tôi đặt một chiếc quạt và một ít trà lúa mạch ở lối vào trước khi vào bếp.
"Nhưng em vẫn không ngờ Emoto-san lại là người đầu tiên mê mẩn tài nấu ăn của mình."
Từ ngày đó, Emoto-san thường xuyên đến nhà tôi để ăn ké.
Có vẻ như việc ăn cà ri katsu đã kích hoạt cơ chế hạn chế đồ chiên của cô nàng.
『Thỉnh thoảng ăn cũng không hại sức khỏe lắm đâu! Chị sẽ tăng cường luyện tập để bù lại sau!』
Mỗi lần nhận đồ ăn tôi nấu, cô đều thốt ra những câu tương tự thế này trước khi rời đi.
Có lẽ những lời bào chữa đó chỉ để tự thuyết phục bản thân cô mà thôi.
Sau khoảng mười lăm phút chiến đấu với sức nóng từ bếp lò, tôi quay lại lối vào với một hộp đựng bột tre dùng một lần đầy ắp.
Ngay khi nhìn thấy đồ ăn, ánh mắt của Emoto-san chuyển sang 'chế độ ăn uống'.
"...H-Hôm nay có món gì trong thực đơn thế?"
Tay cô run rẩy. Vì vậy, tôi mở nắp hộp đựng trước mặt cô nàng.
"Đây là món ưa thích của chị đấy, kushikatsu."
"Ư ư♡"
Ánh mắt của Emoto-san sáng lên.
"Thịt ba chỉ, củ sen, trứng cút, tôm và gừng đỏ—một hỗn hợp năm loại. Em đã bao gồm nước sốt và mù tạt, vì vậy chị có thể ăn nó trên đường về nhà."
"Aaaa... mùi thịt và dầu thật tuyệt vời...♡"
Gương mặt của Emoto-san nhanh chóng chuyển sang vẻ hạnh phúc.
'Fuuu...fuuuu...' cô cố gắng hết sức để kiểm soát hơi thở hỗn loạn của mình.
Cách cô kín đáo bỏ chiếc hộp vào túi trông giống như một cảnh trong một vụ giao dịch mai thuý bất hợp pháp.
"Được rồi, chị phải đi đây... À, không biết chị có thể chịu đựng được đến khi về nhà không nữa...!"
Tôi nhìn Emoto-san hào hứng mở cửa từ lối vào.
Bước chân của cô nhẹ nhàng như thể đang nhảy lên chín tầng mây.
☆ ☆ ☆
Vài giờ sau.
Hôm nay Yuzuki tan làm ngay sau buổi trưa nên chúng tôi dành buổi tối để học cùng nhau.
Chúng tôi vừa kết thúc buổi học và bây giờ chúng tôi chuẩn bị ăn tối ở phòng khách nhà tôi.
Thực đơn tối nay là tare katsudon (cơm phủ thịt lợn chiên giòn).
Từ sau sự việc xảy ra ngày hôm kia, tôi đã hoàn toàn nghiện món cốt lết heo.
Phía trên cơm là một vài lát katsu tươi chiên chấm với nước sốt ngọt và mặn.
Điểm đặc biệt của món katsudon này là độ mỏng của katsu.
Cả thịt lợn và lớp phủ bên ngoài đều mỏng, tạo cảm giác nhẹ nhàng khi ăn và dễ ăn.
Vì tôi không sử dụng trứng và chỉ dùng cơm và tonkatsu nên đây là món ăn đơn giản giúp mình thưởng thức trọn vẹn hương vị của thịt và cơm.
Trên hết, món ăn này là đặc sản từ quê hương Niigata của Yuzuki.
"Nhân tiện, lần này cậu đầu hàng khá nhanh đấy."
"Bởi vì phục vụ món ăn tâm hồn thì thật là không công bằng...!"
Đó là một đòn tấn công hoàn hảo, đánh trúng cả sự thèm ăn và nỗi nhớ của cô cùng một lúc.
Trên chiếc bàn thấp, tôi cũng chuẩn bị bánh crepe cuộn làm món tráng miệng, đây cũng là món ưa thích của Yuzuki.
Gần chiếc bát rỗng có một đôi đũa được khắc biểu tượng mặt trăng.
Tôi đã đưa chúng cho Yuzuki tại một khách sạn gần đây. Gần đây, chúng tôi có rất nhiều bữa ăn cần dùng thìa hoặc nĩa, vì vậy việc sử dụng đôi đũa đó giống như một sự khởi đầu.
Khi tôi sắp mang đũa và bát vào bồn rửa, Yuzuki đột nhiên đứng trước mặt tôi với hai tay chắp sau lưng và vẻ mặt có chút ngượng ngùng.
"Sao thế? Cậu muốn ăn thêm à?"
"...Đây."
Cô đưa đôi tay đang để sau lưng ra phía trước.
Trên tay cô là một chiếc hộp hình chữ nhật được gói bằng giấy gói nhiều màu sắc.
"Tớ tặng cái này cho Suzufumi."
"Đột nhiên thế? Nhân dị gì?"
Tôi đặt bát đĩa xuống bàn.
"Lần này cậu đã giúp tớ rất nhiều đấy? Tớ muốn cảm ơn cậu vì điều đó."
Đẩy món quà vào tay tôi, Yuzuki nói trong khi dùng ngón tay xoắn nhẹ đuôi tóc và quay mặt đi với vẻ hờn dỗi.
"...Tớ có thể mở ngay bây giờ không?"
"Mmhm."
Bên trong là một chiếc thớt gỗ, ở góc dưới bên phải, tên tôi được khắc trên đó.
Rõ ràng là nó được làm theo yêu cầu.
Trong lúc tôi đang say mê với món quà bất ngờ, Yuzuki bắt đầu nói nhanh.
"Cậu thấy đấy, cậu đã có đủ loại bát đĩa và dụng cụ nấu ăn rồi đúng không? Vì vậy, tớ nghĩ, một cái thớt thì sao? Suzufumi, cái cậu thường dùng có vẻ đã cũ rồi. Hơn nữa, cậu không bao giờ có quá nhiều thớt, tớ đoán vậy? Ờ thì, cậu không cần phải ép mình sử dụng nó nếu không muốn, hoặc cậu thậm chí có thể sử dụng nó như một vật trang trí nhà bếp nếu thíc──"
"Yuzuki."
Yuzuki, người đang nhìn đi hướng khác, ngập ngừng quay lại nhìn tôi.
"Cảm ơn nhé. Tớ thực sự rất vui."
"...Vậy thì tốt rồi."
Môi Yuzuki cong lên thành một nụ cười, và tôi không thể không mỉm cười đáp lại cô nàng.
"Nhưng tớ có thực sự chấp nhận thứ này không? Trông có vẻ hơi đắt."
Đó là một mảnh gỗ có vân gỗ mịn, một kết cấu khiến tôi muốn chạm vào nó mãi mãi.
Có vẻ như nó cũng hút nước.
"Không vấn đề gì. Tiết kiệm──"
Yuzuki định nói gì đó nhưng đột nhiên dừng lại.
"Có phải từ khoản tiết kiệm mà cậu vừa nhắc đến không?"
"...Ờm, vâng."
Tôi đã tò mò về ý nghĩa của thuật ngữ 【Tiết kiệm Suzufumi】 kể từ khi Emoto-san nói ra ngày hôm kia.
"Thật ra, mỗi lần ăn đồ ăn cậu nấu, tớ đều âm thầm tiết kiệm một ít đấy, Suzufumi."
"Ừm, tớ không thực sự thấy có mối liên hệ nào giữa việc nấu ăn và việc tiết kiệm tiền..."
"Ờ thì, tớ đã không thể trả tiền ăn trong một thời gian, và tớ nghĩ rằng mình phải đền đáp lại một cách tử tế vào một ngày nào đó. Hơn nữa, tớ đã nhận được rất nhiều thứ từ Suzufumi. Đó là lý do tại sao tớ muốn đền đáp lại."
"Nhiều việc lắm sao? Tớ chỉ làm mỗi nấu ăn thôi."
"Không đúng. Ngoài những bữa ăn, Suzufumi đã cho tớ nhiều hơn thế và dạy tớ rất nhiều điều. Cậu đã cho tớ thấy một cuộc sống không chỉ là Idol. Nhờ có cậu, tớ thực sự tận hưởng cuộc sống của mình bây giờ."
Sáng như ánh trăng, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào tôi.
"Thế à. Vậy thì tớ đoán là mình phải tiếp tục cố gắng để khiến cậu phải lòng món ăn của tớ thôi, Yuzuki."
"Ừm. Tớ cũng phải cố gắng để biến cậu thành Fan số 1 của Arisu Yuzuki, Suzufumi."
──Tớ muốn trở thành số một của Yuzuki.
Những lời nói từ khách sạn chợt lóe lên trong tâm trí tôi.
"...Không, tớ muốn trở thành số một của Sasaki Yuzuki."
Tôi bước lại gần Yuzuki và nói rõ ràng với cô nàng.
"Tớ không muốn trở thành Fan số một của Idol Arisu Yuzuki, mà tớ muốn trở thành Fan số một của Sasaki Yuzuki, người đang ở đây với tớ ngay lúc này. Yuzuki, tớ thích cậu."
Những lời nói đó tự nhiên tuôn ra khỏi miệng tôi.
Tôi không có ý định thú nhận ngay lúc này.
Tôi nghĩ đó là điều sẽ đến sau khi dành nhiều thời gian hơn cho nhau, tích lũy từng ngày, từng tháng, làm sâu sắc thêm mối quan hệ và hiểu nhau hơn.
Lời tỏ tình được cho là sẽ diễn ra ở một thời điểm xa hơn nữa.
Tôi muốn phục vụ đồ ăn đường phố vào mùa hè, chuẩn bị bento cho hội thao vào mùa thu và tổ chức tiệc Giáng sinh vào mùa đông.
Rika, Emoto-san và thậm chí cả Mikami-sensei đều có thể ở đó.
Tôi sẽ làm socola cho ngày valentine và nướng bánh macaron cho ngày valentine trắng.
Mùa xuân năm sau, tôi muốn cùng cô đi ngắm hoa anh đào.
Nhưng tôi cũng không thể giữ điều đó cho riêng mình. Tôi vô cùng muốn Yuzuki biết cảm xúc của tôi.
"...Tớ hiểu rồi."
Câu trả lời của Yuzuki không phải là khẳng định hay phủ định mà khá là bình thản.
Biểu cảm của cô có vẻ hơi bối rối, ờm, không hẳn là hoàn toàn rõ ràng.
Tôi ngay lập tức cảm thấy vô cùng hối tiếc.
Tôi đã buột miệng nói ra điều gì trong lúc hối hả thế?
Kể cả nếu tôi có tỏ tình thì chắc chắn sẽ còn vô số tình huống thích hợp hơn.
"X-Xin lỗi. Tớ nói thế hơi kỳ lạ ha, xin đừng bận tâm."
"...Tớ—"
Yuzuki tiếp tục nói mà không ngồi vào bàn ăn.
"...Tớ không nghĩ là cậu phải chọn một trong hai đâu?"
Đôi mắt màu hổ phách của cô nhìn thẳng vào tôi.
"Suzufumi, tớ không muốn cậu chỉ nhìn thấy Sasaki Yuzuki thật sự. Dù sao thì, Idol Arisu Yuzuki đã là một phần của tớ từ lâu rồi. Suzufumi, chính cậu là người khiến tớ nhận ra rằng cả hai mặt đều là 'bản thân tớ' đấy?"
Ánh mắt tha thiết của cô đã chiếm trọn trái tim tôi và không chịu buông ra.
"Nếu cậu có thể trở thành người số một đối với tớ, thì đó không phải là mối quan hệ quý giá như bất kỳ anh chị em ruột hay bạn thuở nhỏ nào sao?"
Khi tôi đang tìm kiếm lời tiếp theo, ánh mắt của Yuzuki hướng đến chiếc bánh crepe được gói trên bàn.
"Nhân tiện, buổi tiệc mừng fanmeeting tối nay được tổ chức ở nhà cậu đúng không, Suzufumi?"
"A-À, đúng rồi."
Yuzuki dùng ngón tay lau chút kem chảy ra khỏi bánh crepe.
Cảnh tượng của một tháng trước lại hiện về trong tôi.
Hôm đó, Yuzuki đã hôn má tôi với lý do là để lau sạch lớp kem còn dính trên má.
Yuzuki chăm chú nhìn vào ngón tay có kem của mình.
Cuối cùng, cô chạm ngón tay vào môi mình.
"...Đây chính là cảm xúc của tớ."
Đôi môi màu anh đào nhạt nở một bông hoa màu trắng.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào vai Yuzuki.
Sau đó, tôi dùng môi mình "hái" bông hoa trắng tinh khiết đó.
Lùi lại, chúng tôi nhìn nhau.
Sau đó, vì hơi bối rối, cả hai chúng tôi đều quay mặt đi.
Ánh mắt tránh né của cả hai hướng đến tấm bảng treo trên tường.
Ở đó, một nam một nữ mặc đồng phục đang mỉm cười trong bức ảnh.
Trên bức ảnh có ghi dòng chữ viết tay bằng bút:
『Hãy tiếp tục thân nhau từ giờ nhé.』
~ • ~ END VOL 2 ~ • ~
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro