V2C7: Suzufumi no Bāka ②
ROUND 7 – Suzufumi no Bāka ②
Khi nói đến các khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở Nhật Bản, những nơi như Atami, Kusatsu, Hakone và Yufuin là những nơi nổi tiếng.
Theo cặp đôi ở phòng 808, những người coi việc đi suối nước nóng là sở thích, đất nước chúng tôi có gần ba nghìn khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.
Điều này không chỉ bao gồm những điểm du lịch đã đề cập ở trên mà còn vô số điểm du lịch khác ở Tokyo.
Khách sạn chúng tôi đang ở là một trong số đó, nơi chúng tôi có thể thoải mái tận hưởng suối nước nóng tự nhiên được dẫn lên từ dưới lòng đất.
Khoảnh khắc được đắm mình vào bồn tắm lớn hơn nhiều lần so với bồn tắm ở nhà quả là một cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Duỗi chân ra và ngâm mình trong nước nóng tới tận vai... cảm giác như mọi lo lắng và phiền muộn đều có thể tan biến theo hơi nước.
Tuy nhiên, đó chỉ là cảm giác mà nó mang lại, còn thực tế thì nó không phải là giải pháp cho bất kỳ vấn đề nào của tôi hiện tại.
"..."
Chỉ mới vài chục phút trước thôi, chúng tôi đã quyết định là Yuzuki và tôi sẽ ở chung một phòng tối nay.
Theo người đề xuất, đây là chuyến du lịch kéo dài hai ngày một đêm kết hợp với sự kiện biểu diễn Idol.
Đã lâu rồi tôi mới nhận được cách tiếp cận giống như Idol từ Yuzuki.
Vâng, tất cả đều là một phần trong chiến lược của Yuzuki. Cô đang cố gắng làm trái tim tôi loạn nhịp và thuyết phục tôi trở thành Fan của Idol Arisu Yuzuki.
Chắc chắn không phải là cô muốn qua đêm với tôi hay vượt qua ranh giới nào đó.
Vì thế, tôi hoàn toàn không cần phải bối rối.
Quên khăn tay trong phòng và vô tình dội nước lạnh thay vì nước nóng cạnh phòng xông hơi chỉ là do mình vụng về mà thôi.
Và ngay cả lúc này, việc Yuzuki có thể đang ở bên kia bức tường, không một mảnh vải che thân cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Nói như vậy, tôi nghĩ mình nên tắm lại thật kỹ thêm một lần nữa trước khi ra khỏi bồn tắm.
☆ ☆ ☆
Ra khỏi phòng thay đồ, tôi ngồi xuống băng ghế đối diện.
Không thấy Yuzuki đâu cả. Có vẻ như tôi đã ra ngoài trước.
Làn gió mát trong hành lang thật dễ chịu.
Yuzuki và tôi đã đồng ý gặp nhau ở chiếc ghế dài này.
Bởi vì cần phải có thẻ từ để vận hành thang máy nên chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc cùng nhau quay về phòng.
Sau vài phút chờ đợi, một cô gái xuất hiện từ phía sau tấm rèm 'Phòng tắm dành cho nữ giới'.
"Suzufumi, xin lỗi vì đã để cậu phải đợi."
Mặc bộ yukata, Yuzuki tiến lại gần tôi.
Mái tóc đen hơi ẩm của cô rũ xuống vai. Hơi nước bốc lên nhè nhẹ từ cơ thể cô nàng.
Gương mặt ửng hồng của cô toát lên vẻ quyến rũ, thậm chí cử chỉ hất tóc ra sau cũng có vẻ khá quyến rũ.
"...Cậu có thể sấy tóc trước mà."
"Mmm, nhưng tớ không phải lo lắng về việc mọi người nhìn thấy nếu tớ sử dụng máy sấy trong phòng."
Mái tóc ẩm của cô trông bóng mượt hơn bình thường, gần giống như lụa.
"Ồ, có phải cậu bị mê hoặc bởi mái tóc của tớ rồi hông?"
Yuzuki nheo mắt tinh nghịch và cười toe toét.
"...Làm như có ấy."
Xạo đó.
Mặc dù cố gắng không chú ý, ánh mắt tôi vẫn hướng về phía cô nàng.
"Vì cậu được phép nhìn thoải mái nên hãy khắc ghi hình ảnh mặc yukata của tớ vào trí nhớ của mình nhé?"
Yuzuki véo tay áo yukata của mình và xoay nó lại.
Đúng như mong đợi từ Idol năng động, ngay cả một cú xoay người đơn giản cũng trở nên sắc nét và chính xác.
Vừa mới tắm xong, Yuzuki tất nhiên không trang điểm.
Tuy nhiên, Yuzuki khi không trang điểm trông có vẻ trẻ con và đáng yêu hơn bình thường.
Đôi mắt màu hổ phách, hàng lông mày thanh tú và đôi môi màu anh đào nhạt của cô vẫn không hề mất đi nét quyến rũ.
"...vậy thì nên quay về phòng của hai ta chứ?"
"À vâng."
'Phòng của hai ta.' Nó không có ý nghĩa gì sâu sắc, nhưng tôi có thể cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn.
Khi tôi đứng dậy, Yuzuki tiến thẳng đến bên tôi.
Mùi dầu gội thoang thoảng từ mái tóc đó. Mùi ngọt ngào ấy quyến rũ tôi, khiến tôi không thể không liếc nhìn khi chúng tôi cùng nhau bước đi.
May mắn thay, không có ai khác trên sàn. Chúng tôi bước vào thang máy cạnh nhau.
Tầng có phòng theo phong cách Nhật Bản nằm ở tầng tám, giống như tòa nhà chung cư của chúng tôi.
Tôi không muốn nói với cô nàng, nhưng ký ức về cảnh chúng tôi nắm tay nhau trong thang máy của căn hộ khiến trái tim tôi rung động đôi chút lúc này.
Trở lại phòng, cuối cùng tôi cũng bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn. Dù cả hai thường ở riêng với nhau trong căn hộ, nhưng việc ở khách sạn bằng cách nào đó khiến tôi ý thức được cô nhiều hơn.
Bình tĩnh nào, Mamori Suzufumi. Tất cả những gì mày cần nghĩ đến là mang lại sự thư giãn cho Yuzuki.
Trong lúc Yuzuki đang sấy tóc trong phòng tắm, tôi quyết định nghỉ ngơi ở engawa rộng rãi phía sau.
Tôi nghĩ mình sẽ thay đổi tâm trạng bằng cách ngắm cảnh bên ngoài.
Cuối cùng, Yuzuki trở về từ phòng vệ sinh và bắt đầu duỗi người ở giữa phòng trải chiếu tatami.
Cô nghiêng đầu sang hai bên và duỗi phần sau đầu gối trong khi nằm sấp. Có lẽ vì mặc đồ dày nên khó duỗi người, nên cô đã cởi áo Hanten (áo khoác mùa đông) ra trong lúc này.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ kính.
"Suzufumi chắc chắn đang nhìn chằm chằm vào tớ đấy ha?"
"...chỉ là trùng hợp thôi."
"Cê cê. Nếu cậu định nhìn chằm chằm vào tớ, thì cậu cũng nên giúp tớ một tay đi."
Sau khi được ra hiệu, tôi tiến đến trước mặt Yuzuki.
"Vì đây là cơ hội tốt, giúp tớ duỗi chân một chút. Nào, duỗi chân nào."
Khi tôi ngồi trên chiếu tatami và duỗi chân ra, Yuzuki ngồi xếp bằng đối diện tôi.
Lòng bàn chân tôi chạm vào mắt cá chân của Yuzuki. Phần da thịt lộ ra từ bộ yukata của cô khiến tim tôi hẫng một nhịp.
"Tiếp theo, duỗi cả hai cánh tay về phía trước."
Yuzuki khoanh tay rồi nắm lấy hai cổ tay tôi.
"Giờ thì, kéo cơ thể về phía sau hết sức có thể. Như thế này."
"O-Okay."
Khi tôi kéo cổ tay, Yuzuki vẫn ngồi khoanh chân, nghiêng người về phía trước và thốt lên "Hnnhg".
"Xin lỗi nhé, có đau không?"
"Không, ổn mà... đừng dừng lại giữa chừng."
Nếu tách khỏi ngữ cảnh này, những từ ngữ đó nghe có vẻ đáng ngờ.
Có lẽ là vì tâm trí tôi đã bị vấy bẩn rồi.
Yuzuki, lúc đầu có vẻ như đang duỗi người một cách dễ dàng, bắt đầu thở mạnh hơn sau mỗi lần lặp lại.
Khi cô di chuyển cơ thể qua lại, quần áo của cô trở nên xộc xệch, rộng ra ở phần ngực.
Đợi đã, nó thậm chí còn không phải là áo sơ mi hay gì cả. Nhỏ chỉ mặc áo lót bên trong yukata thôi! Mình đã từng nghĩ thế này, nhưng liệu con gái có thực sự ổn khi để con trai nhìn thấy áo lót của mình không?
Không ổn rồi, tôi cần tập trung vào việc hỗ trợ cô nàng. Thật không thể chấp nhận được khi nuôi dưỡng bất kỳ suy nghĩ không trong sáng nào trong khi Yuzuki đang siêng năng thực hiện bài tập giãn cơ.
Nhưng như thể để thử thách ý chí của tôi, bộ yukata của cô cứ liên tục bung ra.
Có lẽ obi được thắt quá lỏng, hoặc có thể do quá trình kéo giãn đã khiến nó bị lỏng.
Phần ngực mở rộng đến mức tôi gần như nghi ngờ cô cố tình làm vậy.
Tuy nhiên, Yuzuki nghiến răng và nhắm mắt lại. Việc cô hoàn toàn không biết gì về điều đó chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn.
Khi hoàn thành số lần lặp lại quy định, Yuzuki ngã ngửa ra sau.
"Ư ư, dạo này tớ đã bỏ bê việc tập luyện cơ lưng..."
Tôi cảm thấy thật đáng thương vì đã bị cô làm phiền trước đó sau khi nhìn thấy Yuzuki như thế này.
Tôi đã thề sẽ hỗ trợ việc kéo giãn một cách chân thành vào lần tới.
"Khát quá... Tớ cần nước..."
Đúng lúc đó Yuzuki đứng dậy trước mặt tôi để đi vào bếp.
Trượt—
Chiếc obi màu đỏ tươi tách ra khỏi bộ yukata.
Hãy cùng đánh giá tình hình này.
Ngực của Yuzuki hở rộng, để lộ chiếc áo lót màu hồng nhạt.
Bộ yukata của cô không còn chỉ xộc xệch nữa. Nó trông gần như thể tuột ra hết.
Kết quả là, khi mất đi sự hạn chế của obi, bộ yukata tuân theo trọng lực và lột ra một cách trơn tru như bóc vỏ trứng luộc.
"...Aaa?"
Sẽ vẫn ổn nếu chỉ là phần trên. Có vẻ như với Yuzuki, việc để lộ áo lót không phải là điều gì đó quá xấu hổ.
Nhưng còn phần dưới thì sao?
Cố gắng phân loại quần lót giống như quần ngắn chắc chắn là hơi quá. Để chứng minh, khuôn mặt của Yuzuki nhanh chóng đỏ bừng.
Trong căn phòng trải chiếu tatami lúc nửa đêm, tiếng hét của Yuzuki vang vọng.
☆ ☆ ☆
Từ đó, chúng tôi lặng lẽ làm những công việc riêng của mình trong phòng có chiếu tatami và nhà bếp.
Yuzuki đang đắm chìm vào việc lắng nghe một bài hát mới trong khi tôi đang lo dọn dẹp đồ dùng nấu nướng.
Không phải là chúng tôi đã cãi nhau hay gì cả.
Đó chỉ là một tình huống khó xử.
Để tiếp tục câu chuyện với Yuzuki, tôi quyết định nói rằng, 'Tớ hầu như không thấy gì cả.'
Mặc dù thành thật mà nói, tôi nghĩ mình đã thoáng thấy thứ gì đó màu vàng, khác với màu áo lót của cô ấy. Nhưng có thể đó là sự hiểu lầm, và không có lợi ích gì khi thành thật về điều đó.
Yuzuki chấp nhận lời tôi nói và có vẻ nhẹ nhõm trên mặt.
Tuy nhiên, mọi thứ không trở lại bình thường ngay lập tức.
Nếu đây là 'Nhà Orikita' và chúng tôi phải trở về phòng riêng của mình, một đêm nghỉ ngơi có thể giúp chúng tôi có thời gian sắp xếp lại cảm xúc.
Nhưng tối nay, hai đứa sẽ ở bên nhau cho đến giờ đi ngủ... hay đúng hơn, chúng tôi sẽ ở chung trong một phòng ngủ.
Không thể không ý thức được điều đó.
Yuzuki, người ban đầu rất hào hứng với 'sự kiện ở lại hai ngày một đêm với Idol' dường như đã trở lại với chính mình.
Mỗi khi mắt chúng tôi chạm nhau, cô lại quay mặt đi ngay lập tức.
Tôi có nên chuyển đến phòng theo phong cách phương Tây một mình ngay bây giờ không?
Nhưng nếu tôi nói như vậy rồi bỏ chạy thì cũng giống như thú nhận rằng tôi đã nhìn thấy quần lót của cô vậy.
Bây giờ đã hơn một giờ sáng.
Dù điều đó không quan trọng với tôi lắm vì ngày mai là ngày nghỉ, nhưng Yuzuki phải đến trường quay vào sáng mai.
Để tránh làm gián đoạn giấc ngủ của cô một cách không cần thiết, tôi nên là người lên tiếng.
"...Có lẽ tụi mình nên đi ngủ."
Khi nhắc đến giấc ngủ, vai Yuzuki run lên.
Sau đó, với một động tác cứng nhắc như robot, cô từ từ quay về phía tôi.
"...đ-đúng vậy."
Trong phòng này không có giường, dường như có một bộ futon hoàn chỉnh được cất giữ trong tủ quần áo.
Căn phòng khá rộng rãi và sẽ không quá bất tiện nếu chúng tôi trải đệm futon ở hai đầu đối diện.
Nhưng kỳ vọng của tôi đã tan vỡ ngay lập tức.
"...Hả?"
Khi tôi mở tủ ra, chỉ có một bộ chăn futon.
Nhìn trộm qua vai tôi vào trong tủ, Yuzuki cũng không nói nên lời.
"Tớ đáng lẽ phải nhận ra..."
Ban đầu chúng tôi được cho là sẽ ở phòng riêng.
Tất nhiên, chỉ có một bộ đệm futon được chuẩn bị nếu chỉ có một khách trong phòng.
Tại sao tôi lại không nghĩ ra điều hiển nhiên như vậy nhỉ?
Quầy lễ tân đã đóng cửa vào buổi tối nên sẽ rất khó để sắp xếp một buổi khác vào lúc này.
"Xin lỗi, tớ nhầm rồi. Tớ sẽ ngủ trên ghế ngoài hiên."
"Không được! Ngủ ở đó cả đêm sẽ bị cảm lạnh, khó chịu lắm."
"Vậy thì tớ sẽ đến phòng kiểu Tây ở tầng ba..."
Khi tôi quay người định hướng về phía cửa, gấu áo yukata của tôi bị kéo từ phía sau.
Nắm chặt mép bộ yukata, Yuzuki lấy tay áo che miệng và thì thầm nhẹ nhàng.
"...ngủ chung nhé?"
Gương mặt Yuzuki đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng cô vẫn nhìn tôi với ánh mắt cầu xin.
"...ờm, chuyện đó hơi..."
"Có phải vì cậu không muốn ngủ chung futon với tớ không?"
"Không phải như vậy đâu..."
"Vậy thì chốt vậy nhé. Suzufumi đi đánh răng đi. Tớ đã đánh răng rồi, nên tớ sẽ chuẩn bị futon trong lúc đó."
Yuzuki với tay về phía tủ quần áo một cách bình tĩnh.
Tôi cố gắng trả lời rằng "...okay" vì đó là tất cả những gì tôi có thể nói được.
Tôi nghĩ mình đã dành gấp đôi thời gian đánh răng bình thường.
Khi tôi bước ra khỏi phòng vệ sinh, đèn trong phòng đã tắt.
Từ thời điểm này trở đi, cuộc sống của tôi có thể thay đổi đáng kể tùy thuộc vào những gì xảy ra.
Tôi đã tự hứa với lòng mình như vậy.
Tôi sẽ không chạm vào Yuzuki, thậm chí chỉ bằng một ngón tay. Tôi chắc chắn sẽ không làm tổn thương cô nàng.
Quyết tâm như vậy, tôi bước lên chiếu tatami.
"...Suzufumi."
Một bộ đệm futon được trải ra ở giữa phòng tatami, trong khi Yuzuki đang ngồi seiza bên cạnh.
Ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ nhẹ nhàng chiếu sáng Yuzuki.
Nụ cười dịu dàng, mái tóc óng ả, vóc dáng mảnh mai và duyên dáng, chiếc gáy trắng nõn nà lộ ra.
Quả thật là thiếu nữ xinh đẹp.
"...Được rồi, vậy thì ngủ thôi"
Tôi ngồi xuống bên cạnh và lật chăn ra. Tất nhiên, chúng tôi không thể dùng chung gối, vì vậy tôi đành dùng một chiếc đệm gấp cho mình.
Yuzuki cũng nằm xuống theo tôi.
Tấm futon đơn quá hẹp để một nam một nữ học sinh cao trung có thể cùng nằm chung.
Ngay khoảnh khắc vai chúng tôi chạm vào nhau, tôi cảm thấy như hơi thở của mình sắp ngừng lại.
"Yuzuki đã nằm hẳn trong chăn chưa?"
"Vâng. Suzufumi ổn chứ?"
"Ổn mà."
Thành thật mà nói, vai trái của tôi đã thõng xuống khỏi tấm futon, nhưng đây đã là giới hạn rồi.
Tôi không chắc mình có thể kiểm soát được bản thân nếu chúng tôi đến gần nhau hơn nữa.
"Suzufumi có hồi hộp không?"
"Sẽ là nói dối nếu nói rằng không có... Còn cậu thì sao?"
"C-Chà, tớ là Idol mà. Khi chụp ảnh đôi với Fan, khoảng cách gần như thế này đôi khi á?"
"Giọng cậu căng thẳng quá kìa. Cậu đang rất lo lắng đúng không?"
"T-Tớ không lo lắng như cậu đâu, Suzufumi!"
Khi mắt tôi dần thích nghi với bóng tối, khuôn mặt của Yuzuki trở nên rõ nét hơn.
Đôi mắt ướt át, hàng mi dài, mũi, má và miệng của cô nàng đều nhìn rõ—dù tôi đã quen với việc nhìn thấy chúng rồi, nhưng tôi thấy mình cứ muốn nhìn cô mãi mãi.
Yuzuki cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Khoảng cách giữa chúng tôi chỉ khoảng mười centimet. Chỉ cần thay đổi một chút tư thế, môi chúng tôi có thể vô tình chạm vào nhau. Tôi vẫn nằm im như tượng, không nhúc nhích một inch.
Vài phút này dường như dài vô tận.
Tuy nhiên, tôi không thể không mong muốn khoảng thời gian này kéo dài mãi mãi.
Nhưng thời gian trôi qua bình đẳng với tất cả mọi người. Thời gian không chờ đợi bất kỳ ai.
Đó là lý do tại sao cả hai không thể ở yên mãi được.
"...Yuzuki, cậu bắt đầu ghét Emoto-san rồi à?"
Khi tôi hỏi, mắt Yuzuki dao động.
"Tớ không ghét chị ấy... Nhưng tớ thực sự giận vì chị ấy đối xử tệ với đồ ăn của Suzufumi."
"Tớ không bận tâm đâu. Cậu biết đấy, có lẽ đã đến lúc nên tha thứ cho chị ấy rồi đó?"
"..."
Sự im lặng bao trùm. Không thể nghe thấy âm thanh nào từ bên ngoài hay phòng bên cạnh.
"...Tớ đã suy nghĩ về điều đó rồi. Khi tớ mới đến Tokyo, tớ hơi kiêu ngạo."
"Thật ư?"
Thật ngạc nhiên khi nghe những lời như vậy phát ra từ Yuzuki.
"Sự phấn khích của lần đầu tiên đến Tokyo và kỳ vọng trở thành Idol mà tớ luôn mơ ước... Tớ đã không nhìn thấy những gì xung quanh mình. Tớ không muốn thua các thành viên khác, và tinh thần chiến đấu của tớ đã vượt lên trước mình."
Khi 【Spotlights】 ra mắt công chúng, Yuzuki đang học năm nhất sơ trung.
Tính lại thời gian chuẩn bị cho buổi ra mắt, cô hẳn vẫn còn là học sinh tiểu học khi chuyển đến Tokyo.
Không phải là vô lý khi cảm xúc của cô được ưu tiên.
"Các thành viên không thân thiết như bây giờ, và cảm giác giống như đối thủ hơn là đồng đội, khi mà mọi người đều theo chủ nghĩa cá nhân. Giống như thừa nhận thất bại nếu mất cảnh giác... ờm, cũng không hẳn vậy, nhưng mọi người hầu như không có cuộc trò chuyện riêng tư nào. Tớ luyện tập nhiều hơn bất kỳ ai, cải thiện khả năng ca hát và nhảy múa, và quyết tâm trở thành trung tâm."
Muốn được công nhận, không muốn thua kém người khác, muốn nổi bật, muốn hoàn hảo—biến những cảm xúc đó thành năng lượng không phải là điều xấu.
"Vì vậy, khi tớ được thông báo rằng vị trí của mình cho bài hát đầu tay là ở rìa nhóm, tớ cảm thấy như mọi nỗ lực của mình đều bị nghi ngờ. Tớ thậm chí còn trực tiếp đối chất với nhà sản xuất, hỏi rằng, 'Tại sao tôi không phải là trung tâm?'"
"Cậu thẳng thắn quá đấy."
Tớ biết mà? Yuzuki đáp lại với nụ cười gượng gạo.
"Tớ đã bị từ chối ngay lập tức, và tớ lúc đó, khóc một mình trong phòng thu. Ruru-san, người đáng lẽ đã rời đi sớm hơn, đã quay lại và nói chuyện với tớ."
Ra là vậy. Emoto-san đã chăm sóc người khác mặc dù khi đó cô ấy vẫn còn là học sinh sơ trung, khó có thể ở vị trí có thể chăm sóc người khác.
"Tớ ở bên phải xa nhất của đội hình nhóm, và Ruru-san ở bên trái xa nhất. Là những người ở vị trí giống nhau, tớ nghĩ chị ấy sẽ thông cảm với mình."
"Không phải thế sao?"
"Sau khi nghe câu chuyện của tớ, điều đầu tiên Ruru-san nói là, 『Yuzuki khá tham lam nhỉ?』"
"Tham lam?"
"Ừm, tham lam. Có rất nhiều người trên thế giới có tài năng nhưng không được ban phước với may mắn hoặc hoàn cảnh phù hợp. Hơn nữa, rất khó để ra mắt với tư cách là Idol nếu không còn trẻ, vì vậy tớ đã vô cùng may mắn khi có được cơ hội ở tuổi 12. Tuy nhiên, tất cả những gì tớ nghĩ đến là trở thành trung tâm, và tớ cảm thấy như thể nỗ lực của mình đã bị phủ nhận khi bị từ chối. Ruru-san đã nhìn thấu sự ngây thơ của tớ và chỉ ra điều đó cho tớ."
Yuzuki mỉm cười đầy hoài niệm.
Dù kể về quá khứ đáng xấu hổ của mình, giọng nói của cô vẫn rất ấm áp.
"Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó. Ruru-san đã phát lại các video luyện tập và ghi lại âm thanh mà chị ấy đã lưu, cho tớ một ý kiến khách quan về những gì mình còn thiếu sót. Dù bận rộn với công việc của riêng mình, tớ nghĩ chị ấy đã xem lại chúng nhiều lần để động viên tớ."
Vào thời điểm đó, đối với Emoto-san, Yuzuki được coi là đối thủ cần bị đánh bại đầu tiên.
Đó là việc giúp đỡ kẻ thù, điều không phải ai cũng có thể làm được.
"Nhìn lại, tớ nhận ra rằng khả năng ca hát và nhảy múa của mình tệ hơn bản thân nghĩ. Cao độ không ổn định, và các động tác nhảy, đặc biệt là các chuyển động tinh tế của ngón tay, thì rất cẩu thả. Tớ đã cười khi nghĩ rằng mình thậm chí có thể trở thành trung tâm."
Yuzuki mỉm cười gượng gạo.
"Trước khi rời khỏi phòng thu, Ruru-san đã nói, 『Nếu em gặp khó khăn lần nữa, hãy thoải mái nói chuyện với chị.』 Nhưng tớ không giỏi dựa dẫm vào người khác lắm."
"Đúng vậy."
Tôi hiểu rất rõ thói quen giữ kín những rắc rối của cô nàng.
"Đặc biệt là hồi đó khi mọi người đều cạnh tranh như vậy. Mặc dù chị ấy là senpai, tớ tự hỏi liệu có ổn không khi phụ thuộc vào chị ấy như vậy. Nhưng có vẻ như Ruru-san đã nhìn thấu tính cách của tớ từ lâu. Cuối cùng, chị ấy đã nói thế này,"
──Vậy thì từ hôm nay, chị sẽ trở thành 'Onee-chan' của Yuzuki. Như vậy, em có thể tin tưởng chị mà không cần do dự ha?
"Nghe những lời này, cuối cùng tớ cũng cảm thấy mình có thể thoải mái. Tớ nhận ra mình không cần phải tỏ ra can đảm trước mặt Ruru-san."
Ngay cả trong nhóm, họ không chỉ là senpai và kouhai mà còn là chị em.
Mối quan hệ đặc biệt này đã thay đổi Yuzuki.
"Từ ngày hôm sau, Ruru-san không chỉ nói 『Chào buổi sáng』 mỗi khi chị ấy bước vào studio. Chị ấy sẽ đến và ôm tớ. Quá đột ngột đến nỗi lúc đầu mọi người đều ngạc nhiên, và tớ cũng ngạc nhiên. Nhưng Ruru-san hẳn đã cố gắng hết sức để tiếp cận tớ. Cuối cùng, điều đó đã trở thành chuẩn mực, và Ruru-san trông như thể chị ấy sắp khóc khi tớ ôm lại chị ấy sau đó."
Ngày đầu tiên tôi gặp Emoto-san trong căn hộ, tôi đã bị choáng ngợp bởi cái ôm nồng nhiệt của cô ấy.
Tôi đoán đó không chỉ là hành động nhất thời, mà là hiện thân của lòng tin mà họ đã xây dựng.
"Có đồng minh thực sự rất an tâm. Bởi vì Ruru-san ở đó dõi theo tớ, nên tớ có thể theo đuổi những gì mình muốn làm. Nhờ có 'Onee-chan', tớ đã đi được đến tận đây."
Thành thật mà nói, lúc đầu tôi nghĩ mối quan hệ chị em giữa Emoto-san và Yuzuki không cân bằng. Nhưng có vẻ như Yuzuki cũng trân trọng chị gái mình không kém.
"Cả hai thường tụ tập với nhau hầu như mỗi tuần. Karaoke, cà phê mèo, chơi bowling... hai chị em dành thời gian bên nhau ở nhiều nơi khác nhau và thậm chí còn có lần sơn móng tay đôi. Chị ấy cũng đưa tớ đến những nơi ngon tuyệt ở Tokyo... mặc dù, khi còn là học sinh sơ trung, hầu hết là các nhà hàng chuỗi. Tớ nhớ nhà hàng Nhật mà cả hai đã đến ngay trước khi ra mắt. Nó rất ngon. Đó cũng là lúc chị ấy bảo tớ ngừng sử dụng kính ngữ bên ngoài công việc. Thật hoài niệm, cuộc mít tinh động viên nhỏ bé chỉ dành cho cả hai thôi."
Nhìn lại ba năm qua, vẻ mặt của Yuzuki rất vui vẻ, không hề có chút u ám nào.
"Nếu Emoto-san có ý nghĩa với cậu đến vậy, có lẽ đã đến lúc nên để quá khứ ngủ yên..."
"Đó là một vấn đề khác!"
Yuzuki sau đó lấy chăn phủ lên đầu, và như một con sóc đang ló đầu ra khỏi hang, cô rụt rè hé mặt ra.
"...Tớ không hiểu nổi bản thân mình. Tại sao tớ vẫn còn kéo dài chuyện này. Tớ dường như không thể chấp nhận được cảm xúc của mình bất kể thời gian trôi qua bao lâu. Mỗi lần nghĩ lại ngày cả hai cãi nhau, tớ lại bắt đầu ghét bản thân mình vì quá nhỏ nhen."
Yuzuki hẳn đã chấp nhận từ lâu rằng hành vi sai trái của Emoto-san không phải là cố ý. Cô chỉ không biết làm sao để tha thứ cho cô ấy.
Tôi mỉm cười.
"Yuzuki thực sự yêu Emoto-san nhỉ?"
"...Tại sao lại biến thành như vậy?"
"Tớ ghen tị với Emoto-san. Cậu sẽ không tức giận với tớ đến thế phải không? Đó là bằng chứng cho thấy cậu tin tưởng chị gái mình đủ để ưu tiên cảm xúc hơn lý trí."
"..."
Trước vẻ mặt bối rối của Yuzuki, tôi quyết định thành thật nói ra suy nghĩ của mình với cô nàng.
"Nếu không phải Emoto-san làm hỏng chuyện trong phòng nghi thức truyền thống, mà là một giáo viên hoặc bạn cùng lớp, thì chẳng phải cậu đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện bằng chế độ Idol thường ngày của mình rồi sao?"
"Điều đó... Tớ tự hỏi liệu mình có..."
Nhìn vào ánh mắt lo lắng của Yuzuki, tôi suy nghĩ.
Làm sao tôi có thể khuyến khích Yuzuki sống thật với cảm xúc của mình?
Không ai muốn đối mặt hoặc thừa nhận điểm yếu của mình.
Nhưng nếu không thừa nhận chúng, bản thân không thể tiến về phía trước. Suy cho cùng, người duy nhất có thể đối mặt với mình chính là bản thân mình.
Cần phải có lòng can đảm để diễn đạt cảm xúc của mình thành lời.
Đó là lý do tại sao tôi quyết định phá bỏ lời thề mà tôi đã tự hứa với lòng mình, để thúc đẩy Yuzuki dù chỉ một chút.
"...Aaa, Suzufumi?"
Tôi đặt tay phải lên tay trái của Yuzuki.
Không phải là một cái bắt tay, không chỉ là một ngón út, mà là một cái nắm tay thật chặt.
"...Nếu dễ dàng chấp nhận như vậy, cậu sẽ không gặp khó khăn. Nhưng với những người chúng ta yêu, không phải tất cả đều là thích mọi thứ về họ. Chỉ là như vậy thôi. Biết được điều đó, sẽ còn khó khăn hơn nữa khi chúng ta thấy khó tha thứ cho họ vì một số điều nhất định."
Ngay cả khi tôi có thể đồng cảm với sự thất vọng mà Yuzuki đang mang, tôi không bao giờ có thể thực sự hiểu được nó. Bởi vì tôi chưa từng chia sẻ "cuộc sống thường ngày" với Emoto-san như cô đã làm.
"Nhưng cậu không cần phải lừa dối bản thân về cảm xúc của mình. Cho dù cậu cố gắng che đậy nó bằng lời nói dối đến mức nào, thì những lời nói dối đó cũng không bao giờ biến mất. Cậu không cần phải lừa dối cảm xúc của chính mình nữa."
Ngón tay của Yuzuki bắt đầu rụt lại trong giây lát, nhưng sau đó lại đặt lên tay tôi.
"Không sao đâu. Tớ vẫn ở đây lắng nghe cậu mà."
Tôi liên tục nhắc đi nhắc lại rằng "không sao đâu".
Cuối cùng, Yuzuki hít một hơi nhẹ.
"...Thật là bực mình."
Lực nắm tay tôi ngày càng mạnh hơn.
"Tớ không thể tha thứ cho chị ấy vì đã hành xử thô bạo với bữa ăn mà Suzufumi làm cho tớ."
"Vậy à."
"Tớ ước chị ấy đừng can thiệp vào cuộc sống riêng tư của tớ. Việc tớ dành thời gian cho ai và làm gì là việc của tớ."
"Điều đó có thể đúng."
"Ngoài ra, những cái ôm ngày càng mãnh liệt hơn mỗi năm và thành thật mà nói, nó đang trở nên hơi ngột ngạt."
"Chị ấy khá nồng nhiệt nhỉ?"
"...Nhưng tớ vẫn thích nó."
Khi từng cảm xúc đen tối được loại bỏ từng cái một, một ánh sáng yếu ớt bắt đầu tỏa sáng từ bên trong.
"Tớ không muốn mọi thứ cứ thế này mãi. Tớ muốn lại được cười đùa với Ruru-san... Tớ muốn làm lành với chị ấy."
Tôi nắm chặt bàn tay run rẩy của cô nàng.
"Vậy thì, việc còn lại là nói trực tiếp với người đó."
"...Vâng."
Yuzuki nheo mắt lại như thể đã cảm thấy nhẹ nhõm.
Một lúc sau, cô dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào mu bàn tay tôi.
"Suzufumi nè."
"Hửm?"
"...Hôm nay cứ ngủ như thế này có được không?"
"Được thôi. Cứ thế bao lâu tùy thích."
"Vậy thì tớ sẽ không kiềm lại nữa."
Yuzuki càng xích lại gần tôi hơn.
Sau đó cô buông tay tôi ra một lúc và luồn những ngón tay của mình vào giữa những ngón tay tôi.
"Tớ thích thế này hơn."
Đầu ngón tay của Yuzuki vuốt ve mu bàn tay tôi, cảm nhận nó hết lần này đến lần khác.
"...Đây cũng là một trong những hành động Idol thường thức của cậu sao?"
"Không, đây chỉ là điều tớ muốn làm lúc này thôi."
Tôi chắc chắn nụ cười ngây thơ trước mặt tôi khác với nụ cười cô có trên sân khấu.
Idol không thể chạm tới không có ở đây.
"Suzufumi có vui không?"
"...Ừm, tớ vui lắm."
"Tớ cũng vậy."
Nói xong những lời đó, Yuzuki chui xuống chăn.
Biểu cảm của cô không còn nhìn thấy được nữa.
Tôi ước gì tiếng tim đập thình thịch của mình có thể truyền đến cô nàng.
Cuối cùng, cả hai chúng tôi đều chìm vào giấc ngủ sâu. Chỉ có tiếng thở của chúng tôi vang vọng trong phòng.
☆ ☆ ☆
Vào lúc bảy giờ sáng, tôi thức dậy như thường lệ trước khi chuông báo thức trên smartphone reo.
Cảnh tượng mỹ thiếu nữ thở đều đều trước mặt tôi khiến tôi gần như phải cất tiếng.
Sau một lúc, tôi nhớ ra rằng mình đã ngủ chung giường với Idol nổi tiếng ở nhà bên cạnh.
Ngay cả sau một đêm trôi qua, những ngón tay của Yuzuki vẫn đan vào bàn tay phải của tôi.
Trong khi vẫn chưa muốn buông tay, tôi nhẹ nhàng rút tay ra và ra khỏi giường.
Sau khi đắp chăn cho Yuzuki, tôi rửa mặt và đánh răng, rồi đi vào bếp.
Ngay cả khi đã rửa tay trước khi nấu ăn, dư âm của đêm qua vẫn còn đọng lại.
Tôi nhớ rõ sự ấm áp và cảm giác từ bàn tay của Yuzuki.
Tôi hy vọng cô sẽ cảm thấy như vậy khi thức dậy.
"...Được rồi, hôm nay cũng hãy làm cho Yuzuki vui vẻ nhé."
Trong khi bữa tối là điểm nhấn ở ryokan thì bữa sáng cũng rất quan trọng.
Bữa sáng trong căn phòng rộng rãi và yên tĩnh theo phong cách Nhật Bản có sức hấp dẫn khác biệt so với ở nhà.
Tuy nhiên, không cần phải chuẩn bị một thực đơn cầu kỳ.
Trên thực tế, vào những thời điểm như thế này, thực đơn càng cổ điển thì càng dễ chịu.
Đầu tiên, tôi chuẩn bị súp miso.
Tôi sử dụng miso đậu nành với nấm nameko và đậu phụ để có hương vị nhẹ nhàng và mịn màng, hoàn hảo cho bữa sáng.
Tiếp theo là món trứng ốp la đặc. Tôi rưới một ít nước tương và thêm hành lá cắt nhỏ để tăng thêm kết cấu.
Đối với tôi, món không thể thiếu trong bữa sáng của người Nhật là xúc xích tako-san (bạch tuộc). Tôi cắt đôi xúc xích, cắt theo mặt cắt ngang và nấu chín.
Những chiếc xúc xích nóng hổi dang rộng tám chân trên chảo rán.
Cuối cùng, một bát cơm trắng nóng hổi sẽ hoàn thành bữa ăn.
Tôi đặt bộ đồ ăn sáng đầy đủ lên khay và quay lại căn phòng theo phong cách Nhật Bản.
Yuzuki vẫn còn trong thế giới giấc mơ, để lộ khuôn mặt ngủ không phòng bị của mình. Tôi định chọc má cô nàng, nhưng tôi đã kiềm chế.
Tôi đặt bữa sáng lên chiếc bàn thấp và mở rèm cửa.
Ánh nắng mặt trời tươi mát tràn vào phòng khiến Yuzuki phải nheo mắt vì chói.
"Nào, trời sáng rồi. Thức dậy đi."
"Mmmhm..."
Đột nhiên ngồi dậy, mái tóc rối bù của Yuzuki buông xõa.
Có vẻ như Yuzuki không phải là người của buổi sáng, cô lắc lư qua lại với đôi mắt nhắm nghiền như một chiếc máy đếm nhịp.
Biểu cảm hoàn toàn thoải mái của cô trông thật mới mẻ.
Một khía cạnh mới của Yuzuki cũng khiến trái tim tôi rung động.
Yuzuki ngủ gật một lúc rồi cuối cùng cũng bắt đầu hít thở không khí.
"Mmmhm... mùi thơm quá..."
Nụ cười nở trên khuôn mặt Yuzuki. Có vẻ như cô vẫn chưa tỉnh hẳn.
Để thử nghiệm, tôi đưa một đĩa xúc xích và một đĩa trứng ốp la dày đến gần mũi Yuzuki.
"Umm... xúc xích giòn và thơm, và trứng ốp la được nêm đậm đà với nước tương, chúng rất hợp với cơm...♥"
Cô gái này đã bắt đầu trở thành nhà phê bình ẩm thực trong giấc mơ của mình.
"Sốt từ xúc xích tràn vào miệng, một đài phun nước thực sự...♥ Càng nhai, hương vị đậm đà và mùi thơm của thịt càng tràn ngập trong miệng...♥ Aaa, còn có cả hành lá trong món trứng tráng nữa... Mùi hương tươi mát hoàn hảo để thức dậy vào buổi sáng...♥"
Có thể xác định các thành phần một cách chính xác như vậy mà không cần nhìn và nếm, quả là một khứu giác cực kỳ nhạy bén.
Sau đó, tôi đưa bát súp miso lên mũi Yuzuki.
"Mùi vị đậm đà và vị đắng nhẹ của súp miso đỏ làm dịu miệng...♥ Nấm nameko và đậu phụ rất dễ chịu...♥"
Độ chính xác quá kinh ngạc đến nỗi tôi bắt đầu cảm thấy hơi sợ. Giống như tôi đang đối mặt với một nhân vật kẻ thù mạnh mẽ có thể dự đoán mọi đòn tấn công.
Vì vậy, tôi nhanh chóng quay lại bếp để chuẩn bị thêm một món ăn nữa.
Dù là buổi sáng trong căn phòng theo phong cách Nhật Bản, nhưng thực đơn không nhất thiết phải giới hạn ở các món ăn Nhật Bản.
Tôi làm bánh kếp với bột làm bánh, trứng, đường, muối, sữa, tinh chất vani và bột nở, nhúng chúng vào siro phong và phủ lên trên một lớp thịt xông khói giòn.
Vị ngọt của bánh kếp và vị mặn của thịt xông khói là sự kết hợp kinh điển.
Cuối cùng, tôi thêm một lượng kem tươi lớn.
Một lần nữa, tôi đặt nó lên khay và ngay khi tôi bước lên tấm chiếu tatami,
Yuzuki bắt đầu hít không khí và lẩm bẩm.
Đợi đã, lẽ ra tôi vẫn chưa nằm trong phạm vi phát hiện của cô nàng này!
"Kết cấu nhẹ của bánh kếp tan nhanh trong miệng, và không thể ngừng di chuyển dao và nĩa của mình...♥ Bột bánh sử dụng bột làm bánh có ít gluten hơn, vì vậy bánh ẩm và xốp...♥ Không cần phải nói cũng biết là bánh có thể kết hợp với kem tươi, nhưng vị mặn của thịt xông khói giòn cũng hoàn toàn phù hợp... nó gây nghiện mất...♥ nhoàm... nhoàm..."
Một 'vở kịch' hoàn hảo đã đạt được.
Ngay cả khi ngủ, Yuzuki vẫn là Yuzuki.
"...Hể!?"
Đột nhiên, Yuzuki mở mắt và nhìn xung quanh.
"Cảm thấy như mình vừa được ăn một món ăn ngon trong mơ vậy!"
Thật là một niềm đam mê mãnh liệt với ẩm thực. Ngay cả khi cô không thành công với tư cách là Idol, cô chắc chắn sẽ trở thành một nhân vật truyền hình ẩm thực hàng đầu.
"Chào buổi sáng, Yuzuki. Bữa sáng đã sẵn sàng rồi."
Khi nhìn thấy khay đồ ăn sáng đầy ắp, mắt Yuzuki lập tức trở nên sắc bén.
"...Tớ sẽ không đầu hàng!"
"Đừng lo, đã quá muộn rồi."
☆ ☆ ☆
Cuối cùng, Yuzuki không chỉ đánh chén sạch cả đĩa đồ ăn Nhật Bản và phương Tây mà còn ăn hết phần tempura còn thừa từ hôm qua.
Với tôi, điều này thực sự nhẹ nhõm vì ít phải dọn dẹp trước khi trả phòng.
"Tối nay cậu định làm gì? Ở lại thêm một đêm nữa à?"
Đó là một câu hỏi không cần phải hỏi. Yuzuki lặng lẽ lắc đầu.
"Hôm nay tớ sẽ về nhà."
"Ừm, tớ nghĩ thế là tốt nhất."
So với đêm qua, Yuzuki có vẻ đã hồi phục khá nhiều.
"...Nhưng tớ vẫn lo lắng không biết mình có thể truyền đạt cảm xúc của bản thân một cách chính xác không. Liệu tớ có lại xúc động không. Có lẽ Ruru-san đã chán tớ rồi..."
Điều đó rất khó có thể xảy ra.
Có lẽ Yuzuki không biết, nhưng Emoto-san đã đến căn hộ và trực tiếp xin lỗi tôi, đối thủ của cô ấy.
Tình cảm cô ấy dành cho Yuzuki hoàn toàn chân thành.
...bên cạnh đó.
Tôi không định nói điều này, nhưng nếu điều đó giúp cô an tâm thì có lẽ tiết lộ trước cũng không sao.
"Yuzuki, trong bữa tối hôm qua và bữa sáng hôm nay, cậu thích món nào nhất?"
Bị câu hỏi đột ngột làm cho bất ngờ, Yuzuki thoáng bối rối nhưng rồi nhanh chóng trả lời.
"...Tempura tôm. Nó dày và ngon."
"Vậy thì ổn thôi."
"Hở, là sao vậy."
"Tôm đó là quà của Emoto-san."
"...Gì cơ?"
Hôm qua, Emoto-san đã mang theo nhiều món quà như một dấu hiệu hối lỗi khi đến xin lỗi.
Khăn mặt Imabari, cà phê pha phin dùng trong dịch vụ phòng khách sạn năm sao, nhiều loại chất tẩy rửa, giấy ăn, kẹo mềm từ một cửa hàng bánh kẹo phương Tây nổi tiếng và...
...và những con tôm lớn.
Tôm là nguyên liệu thường được dùng trong các lễ kỷ niệm và ngày lễ năm mới, tượng trưng cho những dịp tốt lành.
Trong một công ty thông thường, việc tặng một món quà như vậy để xin lỗi có thể giống như một trò đùa và thậm chí có thể khiến đối tác kinh doanh tức giận.
Tuy nhiên, lá thư đi kèm với tôm có ghi:
『Khi chúng tôi đến một nhà hàng Nhật Bản ngay trước khi ra mắt, tôi đã rất ấn tượng khi thấy em ấy vui vẻ ăn món tempura tôm từ suất ăn tempura... Hãy dùng món này để làm tempura tôm cho em ấy nhé.』
──Tớ nhớ nhà hàng Nhật mà cả hai đã đến ngay trước khi ra mắt. Nó rất ngon.
Bữa tối trước khi ra mắt tại nhà hàng Nhật Bản mà Yuzuki đã nhắc đến tối qua như một trong những kỷ niệm quan trọng cũng là một kỷ niệm đáng nhớ không thể nào quên đối với Emoto-san.
"Người đó vẫn rất quan tâm đến Yuzuki. Và một hoặc hai trận cãi vã là bình thường. Dù sao thì hai người cũng là chị em mà."
Rất có thể, điều Yuzuki thực sự không thể tha thứ không phải là Emoto-san mà là sự yếu đuối của chính mình.
Yuzuki, luôn cố gắng trở thành người lý tưởng với mọi người và hành động theo đó, đang tự trách bản thân vì đã thể hiện khía cạnh con người và tình cảm của bản thân.
"Yuzuki cứ nói những gì mình muốn với Emoto-san và làm những gì bản thân muốn làm. Không cần phải quá chu đáo đâu."
"Nhưng nếu cả hai lại cãi nhau lần nữa thì sao... Dù sao thì mọi chuyện cũng đã bắt đầu lại, ai sẽ chăm sóc tớ..."
"Tớ sẽ ở đó vì cậu. Tớ đã nói rồi còn gì? Tớ là đồng minh lớn nhất của Sasaki Yuzuki."
"...Vậy à."
Môi Yuzuki nở một nụ cười.
Nhưng không biết cô có thoát khỏi được sự lo lắng hay không, biểu cảm của cô vẫn có phần đau khổ.
"Đừng lo lắng như vậy. Nó không giống Yuzuki chút nào."
"Không phải vậy đâu... Chỉ là giả sử thôi. Nếu, giả sử, Ruru-san và tớ làm lành, thì chuyện gì sẽ xảy ra với Suzufumi?"
"Ý chuyện gì sẽ xảy ra là sao?"
"Ý là... Cậu có ngừng chăm sóc tớ không?"
Đôi mắt hơi ngấn lệ của cô nhìn chằm chằm vào tôi.
Nghiêm túc mà nói, đó là một điều bất ngờ. Tôi cảm thấy như mình đã bị đánh giá thấp.
"Dù tớ ủng hộ việc hai người làm lành, nhưng tớ không hề có ý định từ bỏ vai trò là người chăm sóc Yuzuki đâu."
Tôi lấy từ trong túi ra một chiếc hộp phẳng hình chữ nhật được gói sẵn và đưa cho Yuzuki.
"...Đây, đây là quà tặng cho cậu."
Tôi có thể cảm thấy má mình nóng lên.
Quá xấu hổ, tôi không dám nhìn thẳng vào mặt Yuzuki.
"Ờm, sinh nhật tớ vẫn còn lâu mới tới..."
Yuzuki chớp mắt ngạc nhiên.
Thật tự nhiên khi bất ngờ nhận được thứ gì đó như thế này.
"Không, không phải vì bất kỳ dịp đặc biệt nào. Tớ tặng nó cho cậu vì tớ muốn thế."
Không phải là về sinh nhật hay ngày kỷ niệm. Tôi chỉ muốn làm điều đó.
Hoặc có lẽ, nó có thể được coi là lời tuyên bố về quyết tâm của tôi.
Yuzuki ngập ngừng nhận món quà.
"...Tớ có thể mở nó được không?"
Khi tôi gật đầu, Yuzuki cẩn thận bóc lớp băng dính ra khỏi giấy gói.
Khi thứ cuối cùng được tiết lộ, mắt cô mở to vì kinh ngạc.
"Đây là..."
Thìa, nĩa và dao đều sáng bóng như bạc.
Đôi đũa được làm riêng với lớp sơn mài. Thay vì khắc tên cô nàng, có một biểu tượng mặt trăng được in trên cán đũa. <Eng: 月 (zuki) trong 優月 (Yuzuki) có nghĩa là "mặt trăng".>
Món quà bao gồm một bộ dao nĩa.
Tôi giải thích vội vàng.
"Ờ, cậu biết đấy, tớ đã nghĩ về điều đó và nhận ra rằng chỉ nấu ăn thôi là không đủ nếu tớ muốn cậu phải lòng mình. Cậu biết đấy, có bộ đồ ăn riêng có thể khiến bữa ăn hàng ngày trở nên thú vị hơn đúng không? Giống như Yuzuki vạch ra nhiều cách tiếp cận khác nhau, tớ nghĩ mình nên thử một phương pháp khác để thay đổi..."
Ngay cả bây giờ, tôi vẫn đang đưa ra những lời bào chữa hợp lý.
Sau tất cả những lời khuyên cao cả mà tôi đã dành cho Yuzuki, đây chính là kết quả mà tôi nhận được.
Bộc lộ cảm xúc thật của mình thật đáng sợ.
"...Quên những gì tớ vừa nói đi."
Kể cả khi có đáng sợ, tôi cũng không thể để mọi chuyện không nói ra được.
Tôi muốn bày tỏ chúng. Tôi muốn cô biết.
"Yuzuki, tớ không muốn bất kỳ ai cướp cậu khỏi mình đâu. Kể cả Emoto-san. Tớ muốn cậu mong chờ bữa ăn của tớ nhất."
Hít một hơi thật sâu và dừng lại một lát, tôi tuyên bố rõ ràng.
"Tớ muốn trở thành số một của Yuzuki."
Đây cũng có thể coi là một lời tỏ tình.
——Nhưng ngay cả khi bỏ đi những ẩn ý lãng mạn, lời nói của tôi vẫn không thay đổi, từng chữ một.
"..."
Yuzuki vẫn đứng im, nhìn xuống bộ dao nĩa.
Khi đã bình tĩnh hơn một chút, tôi bắt đầu hối hận về những gì mình đã nói.
Có hơi quá không?
Thể hiện tình yêu khi tặng quà... chẳng phải giống như một số idol-otaku phiền phức sao?
Nhưng đã quá muộn để có thể đưa ra bất kỳ lời bào chữa nào.
"...Suzufumi."
"V-Vâng?"
"Quay mặt đi."
"Hả?"
"Cứ quay mặt đi."
Giọng điệu của Yuzuki căng thẳng. Nghe như thể cô đang cố kìm nén cơn giận.
Như đã nói, tôi quay lại đối mặt với nhà bếp. Tôi hy vọng điều này sẽ không kết thúc bằng việc cô rời khỏi phòng khi tôi quay lại, hoặc tệ hơn, nhận một cú đá vào lưng trong khi bị gọi là 'ghê tởm!'
Ít nhất, tôi đã chuẩn bị tinh thần để không ngã gục ngay tại chỗ, bất kể chuyện gì xảy ra, bằng cách dồn trọng lượng vào lòng bàn chân.
Thực tế cho thấy biện pháp phòng ngừa này là một động thái đúng đắn.
Đột nhiên, một lực tác động mạnh đập vào lưng tôi.
Chuẩn bị tinh thần cho một cú đá, tôi ngạc nhiên khi thấy cánh tay của Yuzuki quấn quanh tôi từ cả hai phía, giữ chặt trước bụng tôi.
Yuzuki đang ôm tôi từ phía sau.
"Suzufumi no Bāka."
"...Lại thế nữa à?"
"Bāka. Bāka, bāka, bāka. Nếu sau này cậu cho tớ thứ như thế này, thì tớ làm sao có thể từ chối được?"
Cô siết chặt vòng tay quanh tôi.
Hơi ấm của Yuzuki lan tỏa từ lưng tôi khắp cơ thể.
"Vậy, tớ có nên coi đây là lời thú nhận rằng cậu đã phải lòng bữa ăn của tớ không?"
"Bāka."
Tôi bị húc đầu. Đau quá.
Cô từ từ buông tay. Khi tôi quay lại, Yuzuki đang ôm món quà.
Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ chiếu sáng rực rỡ lên Yuzuki.
"Nếu tớ phải lòng bữa ăn của ai đó thì chắc chắn đó là Suzufumi."
Nụ cười của cô chuyển thành một nụ cười rạng rỡ.
Aaa, mặc dù cô chưa nói yêu tôi, nhưng một làn sóng hạnh phúc dâng trào trong tôi.
Với tôi, tôi chắc chắn những lời này có giá trị hơn nhiều so với câu "Em yêu anh".
"Lần này tớ sẽ đảm bảo đối mặt với mọi chuyện một cách đàng hoàng với Ruru-san. Và nếu không được, cậu phải luôn ở bên an ủi tớ đấy nhá?"
"Cứ để tớ lo. Tớ sẽ dốc hết tâm huyết vào việc nấu ăn và tổ chức cho cậu một bữa tiệc an ủi."
——Chúng tôi nhìn nhau và cùng cười.
(Tluc: Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro