V2C9: Cùng Ăn Nào ♥

ROUND 9 – Cùng Ăn Nào


Lần đầu tiên tôi gặp Sasaki Yuzuki là ở phòng hội nghị của công ty chúng tôi.

Vào thời điểm đó, Yuzuki vẫn còn 12 tuổi và thậm chí còn chưa học sơ trung. Cô đã đến Tokyo từ Niigata cùng với cha mình, với mục tiêu trở thành Idol.

Khuôn mặt cô cực kỳ dễ thương, và cô có một phong thái trông giống như sẽ trở nên hoàn thiện hơn theo thời gian, nhưng tôi không cảm nhận được bất kỳ hào quang đặc biệt nào mà những ngôi sao lớn thường có.

Nói thật thì, tôi không thể tưởng tượng được cô có thể thành công đến thế nào.

Cô ấy, ba người khác cùng công ty và tôi đã cùng nhau thành lập một nhóm nhạc Idol.

Trong số chúng tôi, Yuzuki là người duy nhất được tuyển chọn.

Nhìn lại, tôi nghĩ lúc đó mình không thân thiện lắm.

Bởi vì điều đó không công bằng.

Tôi đã trải qua nhiều buổi thử giọng ở nhiều công ty quản lý và cuối cùng cũng được ký hợp đồng sau rất nhiều nỗ lực, và giờ đây cô có thể đứng trên cùng sân khấu chỉ vì cô tình cờ lọt vào mắt xanh của một người tuyển dụng—tôi cảm thấy như cô đang gian lận.

Giống như thể mọi công sức của tôi đã bị phủ nhận vậy.

Cuộc gặp gỡ đầu tiên diễn ra suôn sẻ. Tên, tuổi, quê quán, Idol yêu thích, một vài từ—giống như chuyển lớp ở trường vậy.

Sau phần giới thiệu, chúng tôi ngay lập tức bắt đầu luyện tập cho buổi ra mắt.

Đúng vào giai đoạn này, tôi bắt đầu cảm thấy xấu hổ về bản thân mình.

Yuzuki nổi trội về cả khả năng ca hát và nhảy múa, vượt xa chúng tôi.

Cô học rất nhanh, có khả năng tập trung cao độ và có trực giác tốt. Cô dường như đã là một Idol hoàn chỉnh.

Khi được hỏi, cô cho biết mình đã phải xem đĩa DVD Idol ở nhà hầu như mỗi đêm kể từ khi còn bé.

Cô sẽ tập đi tập lại những bài nhảy đó, ghi nhớ vũ đạo và biểu diễn cho cha mẹ xem như một phần thói quen hằng ngày của mình.

Chẳng trách chuyển động của cô trông tự nhiên đến vậy.

Trong lúc luyện tập, đồng tử của cô luôn giãn ra hết mức như thể cô đang cố gắng tiếp thu mọi thứ mình nhìn thấy.

Trong khi tôi đang vật lộn để theo kịp việc luyện tập hàng ngày thì Yuzuki đã đi trước tôi một bước.

Cô dường như đang thực hiện một sứ mệnh do Chúa giao phó để trở thành Idol hàng đầu, vượt ra ngoài ranh giới chỉ là một người yêu thích Idol hay một otaku hâm mộ Idol.

Sau khi quá trình thu âm hoàn tất, đã đến lúc công bố vị trí và phần hát cho bài hát đầu tay của chúng tôi.

Tôi nghĩ việc Yuzuki được chọn làm trung tâm là điều hiển nhiên——'Người trẻ nhất trong nhóm làm trung tâm' nghe có vẻ hấp dẫn và dễ hiểu.

Tuy nhiên, kết quả lại khác. Yuzuki được xếp ở vị trí xa trung tâm nhất.

Cô có vẻ không hài lòng với kết quả và đã tranh cãi với nhà sản xuất.

Những thành viên khác chỉ đứng nhìn từ xa với ánh mắt thờ ơ.

Vài phút sau, Yuzuki đã ngồi co ro một mình trong phòng thu.

Ngay sau khi chúng tôi quyết định vị trí cho bài hát đầu tay, tôi được chỉ định làm trưởng nhóm.

Có vẻ như công việc đầu tiên của tôi với tư cách là người lãnh đạo là chăm sóc sức khỏe tinh thần cho cấp dưới.

"Yuzuki, em ổn chứ?"

"...Emoto-senpai."

Đôi mắt cô đỏ như mắt thỏ. Sự thất vọng như vậy chứng tỏ cô đã dốc hết sức lực.

Yuzuki bắt đầu nói lan man khi tôi hỏi cô đã trao đổi như thế nào với nhà sản xuất.

Rõ ràng là cô rất buồn bực, cô nói không ngừng trong hơn mười phút.

Có lẽ điều cô cần ở tôi lúc đó là sự đồng cảm.

Tôi nên an ủi cô bằng những lời lẽ rẻ tiền hay nên nghiêm khắc hơn?

Sau một hồi do dự, tôi đã chọn phương án sau.

"Yuzuki, em thực sự tham lam đấy nhỉ?"

Yuzuki không hiểu được vị trí đặc quyền của mình và điều đó khiến tôi tức giận.

Đừng tỏ ra chán nản chỉ sau một lần thất bại.

Cô nghĩ tôi——không, chúng tôi, đã phải đấu tranh bao nhiêu để đạt đến cùng đẳng cấp với cô?

Tôi tự hỏi liệu cô có coi đó là lời mỉa mai không.

Liệu cô có ghét tôi không?

Tôi ngay lập tức hối hận vì đã cố thử thách một người kém mình ba tuổi.

Nhưng những lời tiếp theo của cô đã cho tôi thấy sự khác biệt giữa chúng tôi.

"Có thể đúng như vậy...Cảm ơn nhé. Em tỉnh táo rồi."

Vào khoảnh khắc đó, cô dường như đã thoát khỏi sự ngây thơ của mình. Một cô gái 12 tuổi đối mặt trực diện với sự non nớt của bản thân.

Sau đó, Yuzuki đã chăm chú lắng nghe khi tôi đưa ra ý kiến khách quan và những điểm cần cải thiện dựa trên video và âm thanh.

Yuzuki và tôi đều ở bên rìa, nhưng chúng tôi không giống nhau.

Có một sự khác biệt rõ ràng giữa chúng tôi khi nhóm chuẩn bị ra mắt.

Lúc đó tôi đã chắc chắn về điều đó.

Tôi sẽ không bao giờ có thể đánh bại được cô ấy.

Có người nói chỉ là quen biết vài tháng, nhưng một khi đã hiểu, không còn cách nào khác. Không phải logic mà là bản năng khiến tôi nhận ra điều này.

Vì vậy tôi quyết định sử dụng Yuzuki.

──Từ hôm nay, tôi sẽ trở thành 'Onee-chan' của Yuzuki. Như vậy, Yuzuki có thể tin tưởng tôi mà không cần do dự nhỉ?

Chẳng bao lâu nữa, Yuzuki chắc chắn sẽ chiếm vị trí trung tâm. Tôi nghĩ tốt nhất là nên lấy lòng cô ngay từ những ngày đầu.

Tôi đã dạy Yuzuki nhiều thứ khác nhau: các quy tắc của ngành, cách tương tác với các tài năng từ các công ty khác, cách cư xử trong kinh doanh, kính ngữ, cách sử dụng phương tiện truyền thông xã hội và thậm chí cả cách sử dụng thẻ IC giao thông.

Tôi không bao giờ bỏ lỡ việc tham gia cùng Yuzuki để cô tự luyện tập.

Tôi nghĩ rằng nếu mình có thể theo kịp chế độ luyện tập khắc kỷ của cô ấy, tự nhiên tôi cũng sẽ lên cấp.

Ờ thì, tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn gấp nhiều lần so với khi tập một mình trước gương.

Ở vị trí của một người lãnh đạo khiến mối quan hệ của tôi với Yuzuki trở nên tự nhiên hơn. Ngay cả khi tôi bị chỉ trích là tính toán, đây vẫn là cách chiến đấu của tôi.

Tuy nhiên, kế hoạch của tôi nhanh chóng bị phá vỡ.

Nói thẳng ra là tôi chịu ảnh hưởng từ cô ấy.

Yuzuki là người kiên cường hơn bất kỳ ai khác.

Ngay cả trong những trò chơi nhằm mục đích giết thời gian, cô vẫn kiên trì cho đến khi chiến thắng.

Yuzuki không bao giờ quên việc chăm sóc cổ họng của mình.

Cô thường xuyên bù nước, mang theo máy tạo độ ẩm di động và thực hiện các động tác kéo giãn cổ để nới lỏng các cơ ở cổ họng. Cô thậm chí còn dạy tôi cách thực hiện các động tác kéo giãn đúng cách.

Yuzuki thực sự rất vụng về.

Tôi cười lớn đến mức bật khóc khi cô vô tình rút một thỏi keo dán từ trong túi ra và nhầm nó với son dưỡng môi.

Yuzuki rất chu đáo.

Khi tôi giấu tình trạng sức khỏe không tốt của mình và đi học, cô sẽ xoa lưng tôi trong giờ giải lao và nắm tay tôi.

Yuzuki rất hay biểu lộ cảm xúc.

Cô tức giận hơn bất kỳ ai khi nhận được những bình luận tiêu cực về tôi và lại vui hơn tôi khi nhận được những lời ủng hộ.

Cô yêu tôi nhiều hơn cả tôi yêu chính mình, cô em gái đáng yêu của tôi.

Tôi muốn yêu Yuzuki nhiều hơn bất kỳ ai khác.

Tôi muốn trở thành người số một của Yuzuki.

Tôi vẫn ở vị trí ngoài cùng bên trái ngay cả sau khi Yuzuki được thăng chức lên vị trí trung tâm.

Dù tôi cảm thấy thất vọng, nhưng là người đã quan sát cô rất kỹ, tôi nghĩ đó là kết quả tự nhiên.

Thực ra, tôi thậm chí còn cảm thấy tự hào khi có thể hỗ trợ 'em gái' của mình từ bên cạnh.


"Yuzuki nè."

Một ngày nọ, sau buổi tập, tôi gọi Yuzuki như thường lệ khi chúng tôi rời khỏi phòng tập.

"Emoto-senpai, có chuyện gì vậy?"

Yuzuki gọi lại tôi như thường lệ.

"Tụi mình có thể dừng việc gọi là 'Emoto-senpai' này lại được không? Nó quá trang trọng."

"Nhưng Emoto-senpai lớn tuổi hơn. Chị là senpai và là nhóm trưởng, nên em phải tỏ lòng tôn trọng đúng mực..."

"Em nói thế chỉ vì ngại phải thay đổi cách gọi chị thôi nhỉ?"

"Ư ư..."

Yuzuki luôn hoàn hảo trước ống kính, nhưng tôi biết rõ rằng cảm xúc thật của cô thường được bộc lộ ở nơi riêng tư.

"Được chứ? Không phải là tôn trọng mọi người một cách đồng đều. Là Idol, việc dễ gần cũng quan trọng đúng không? Nhất là cách gọi ai đó, nó giống như một biểu tượng của sự gần gũi. Hãy coi đó là luyện tập, nào!"

"...Emoto-san?"

"Gọi 'Onee-chan' của em bằng họ rất là lạ! Đừng ngại, hãy thử lại lần nữa!"

Sau một hồi do dự, Yuzuki đỏ mặt và nói,

"...R-Ruru-san."

Anh chị em ruột thì không cần kính ngữ, nhưng nghĩ đến việc Yuzuki dễ thương thế nào khi xấu hổ, tôi sẽ bỏ qua chuyện này.

Một ngày nào đó, tôi hy vọng cô có thể gọi tôi một cách thân mật là 'Ruru'.

Ngày hôm đó, tôi cảm thấy như cuối cùng chúng tôi đã trở thành chị em.


☆ ☆ ☆


Hai đêm sau lời hứa với Emoto-san.

Khi tôi mở cửa phòng 809, tôi thấy Yuzuki mặc thường phục là áo phông và quần đùi.

Biểu cảm căng thẳng của cô khác hẳn với sự lo lắng thông thường.

Đứng trước cửa, Yuzuki lẩm bẩm một mình như đang nguyền rủa.

"Mình sẽ thắng, mình phải vượt qua sự non nớt này, mình nhất định sẽ thắng, mình sẽ nghiền nát nó, chế ngự nó, thổi bay nó, đột phá..."

"Này. Emoto-san cũng vừa mới tới đó."

"Mình cần phải ngừng bướng bỉnh, nhìn vào mắt người đang đối mặt, nhớ đến hơi ấm của cái ôm, và biết ơn..."

"Anou, Yuzuki-san..."

"Làm lành với Ruru-san, làm lành với Ruru-san, Ruru-san và Ruru-san, rururururu..."

Cho dù cô có tập trung tinh thần cho trận chiến thế kỷ sắp tới hay không thì lời nói của tôi dường như không đến được tai cô nàng.

Người ta nói rằng những người thành công không bao giờ bỏ qua việc rèn luyện tinh thần, nhưng tôi tự hỏi liệu cô có như vậy trước một buổi biểu diễn trực tiếp không.

Vì cô không di chuyển một inch nào trước cửa, tôi đưa tay ra và cảm nhận được cô nắm chặt tay tôi lại.

Có vẻ như cô vẫn còn tỉnh táo.

Cởi giày ra, Yuzuki nhìn chằm chằm xuống hành lang.

Thứ nằm phía trước không phải là phòng khách mà là sàn đấu.

Đây là nơi linh thiêng mà chỉ những ai có quyết tâm mới được phép đứng.

Sau khi hít thở sâu liên tục, Yuzuki đột nhiên mở to mắt đầy quyết tâm.

Đôi mắt của một người quyết định đối mặt với nỗi sợ hãi của mình mà không trốn tránh thật đẹp.

Với mỗi bước chân cô đi, lực mà cô dùng để giẫm lên sàn nhà sẽ ngày càng mạnh hơn.

Dù không có ai khác ở hành lang ngoài chúng tôi... nhưng tôi cảm thấy như thể nghe thấy tiếng reo hò dành cho Yuzuki khi cô tiến về phía võ đài.

Tôi, thay cho Yuzuki, với tay vào nắm cửa nối phòng khách và hành lang, giống như một nhân viên trong môn đấu vật chuyên nghiệp nâng dây thừng để hỗ trợ đô vật bước vào.

Phía trước chiếc bàn thấp, một người đã đến trước đang đắm chìm trong thiền định.

Trong chiếc áo cánh và váy dài, Emoto-san lặng lẽ mở mắt.

Đôi mắt của cô ấy sắc bén hơn bình thường và dường như cô ấy có thể rút kiếm nhanh chỉ bằng ánh mắt.

Có lẽ cô ấy đang rèn luyện tinh thần chiến đấu để chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.

Tất nhiên, tôi là người sắp xếp trận đấu này.

Các diễn viên đều đã vào vị trí. Vì vậy, tôi đứng giữa hai người, đảm nhận vai trò là người điều phối.

"Giờ chúng ta sẽ bắt đầu cuộc chiến giành quyền kiểm soát giữa Emoto Ruru và Mamori Suzufumi."

Mỗi người chúng tôi đều nuôi dưỡng những suy nghĩ và cảm xúc riêng khi đối mặt với khoảnh khắc này.

Sự căng thẳng tột độ nói lên mức độ hoành tráng của cuộc đối đầu sắp tới.

"Trận đấu sẽ là một hiệp đấu không giới hạn thời gian. Chủ đề nấu ăn giống như lần trước: 'một bữa ăn khiến Yuzuki vui vẻ'. Nguyên liệu và ngân sách là tự do, và Yuzuki sẽ đưa ra phán đoán sau khi cả hai món ăn được nếm thử. Người thua cuộc phải từ bỏ nhiệm vụ chăm sóc của mình. Rõ chưa?"

Khi tôi hỏi Emoto-san, cô đáp lại bằng một nụ cười không sợ hãi.

Dù chúng tôi cười hay khóc thì hôm nay vẫn là trận chiến cuối cùng.

Nếu địa điểm là căn hộ này thì không phải lo lắng về bất kỳ sự can thiệp nào.

"Vậy thì chị đi trước nhé."

Emoto Ruru chủ động.

Yuzuki và tôi ngồi trên đệm, quan sát quá trình nấu ăn.

"Thành phần chính của ngày hôm nay là món này!"

Thứ cô lấy ra từ một túi nhựa là thăn lợn.

Không giống như lần trước với okara, lần này là thịt thật.

Yuzuki, người vẫn ngồi với vẻ mặt cứng đờ, phản ứng bằng cách giật lông mày.

"Đối với trận đấu hôm nay, chị đã phân loại thói quen ăn uống của Yuzuki trong ba tháng qua."

Emoto-san thản nhiên nói ra câu nói đó.

Không hiểu sao cô lại cầm trên tay một chồng giấy dày.

"Trong số 226 bữa ăn chị ghi lại, thịt xuất hiện nhiều nhất ở 108 lần. Thứ hai là cá ở 55 lần, gần gấp đôi sự khác biệt. Không còn nghi ngờ gì nữa, lựa chọn thịt là con đường dẫn đến chiến thắng. Tại thời điểm này, xác suất Yuzuki hạnh phúc được ước tính là 90%."

Dù họ thường xuyên cùng nhau làm việc, Yuzuki có lẽ chưa bao giờ nghĩ rằng bữa ăn của mình lại được ghi lại.

Cô ngồi há hốc miệng.

"Giờ thì, đây là câu hỏi dành cho Mamori-san. 【4,2 cm x 1,7 cm】. Em có biết những con số này ám chỉ điều gì không?"

"Em không biết."

"Nó to bằng miệng của Yuzuki."

Làm sao tôi biết được điều đó?

Và làm sao cô biết được chuyện này?

Có vẻ như Emoto-san đã thức tỉnh. Ờ thì, 'thức tỉnh' nghe có vẻ hay, nhưng ở thời điểm này, cô thực tế là 'kẻ cuồng Yuzuki'.

Cô đang tận dụng hết mọi hiểu biết của mình về Yuzuki để giành chiến thắng trước tôi.

"Chị sẽ cắt thăn lợn thành những khối vuông vừa với miệng em ấy, nêm muối và hạt tiêu, sau đó hâm nóng trong đĩa dùng được trong lò vi sóng. Để tạo mùi thơm, chị sẽ thêm vài giọt dầu mè. Gia đình Yuzuki dường như sử dụng dầu mè như một thành phần bí mật trong món súp miso thịt lợn của họ. Chị cũng sẽ ghi một số điểm cảm xúc với 'hiệu ứng Proust' khi nhớ lại những ký ức trong quá khứ thông qua mùi hương. Xác suất Yuzuki hạnh phúc hiện là 94%." <Eng: Hiệu ứng Prous, Ký ức tự truyện được kích hoạt bởi các giác quan, đặc biệt là khứu giác và vị giác.>

Vài phút sau, mùi thơm nồng nàn của thịt lợn và dầu mè lan tỏa khắp phòng khách khi Emoto-san mở lò vi sóng.

Má của Yuzuki giãn ra đôi chút.

"Tiếp theo, chị sẽ cắt nấm shimeji, nấm eryngii và nấm enoki thành từng miếng vừa ăn và xào chúng trong phần mỡ còn lại trên đĩa dùng được trong lò vi sóng. Để nêm nếm, chị sẽ dùng nước tương, rượu sake, mirin và đường. Chị cũng sẽ rắc một ít bột ngô để làm đặc nước sốt. Theo dữ liệu, Yuzuki đã ăn các món ankake (nước sốt đặc) năm lần trong tháng này. Ngược lại, em ấy chỉ ăn một hoặc hai lần vào tháng 4 và tháng 5, nhưng số lượng tăng đột biến vào tháng 6. Có lẽ em ấy bắt đầu nhớ hương vị của các món ankake mà em ấy đã ăn vào những mùa lạnh hơn. Xác suất Yuzuki vui vẻ bây giờ là 96%!"

Xèo xèo, sùng sục, sủi bọt. (hiệu ứng âm thanh)

Âm thanh của nước sốt sôi kích thích sự thèm ăn.

Yuzuki lau miệng bằng mu bàn tay, cô đã vào tư thế chiến đấu.

"Tất cả những gì còn lại là rưới nước sốt nấm đặc biệt lên thăn lợn đã được ướp. Bên cạnh thịt, hãy thêm một đĩa salad cải xoong làm món ăn kèm. Chị nhớ Yuzuki đã ăn cải xoong ngon như thế nào trong một buổi chụp hình tại một trang trại Yamanashi. Xác suất Yuzuki hài lòng bây giờ là 99%!!!"

Sau khi lau sạch mép đĩa tròn, đồ ăn được đặt lên chiếc bàn thấp.

"Đây rồi, thực đơn chiến đấu đặc biệt cho Yuzuki, 『Thịt lợn hấp sốt nấm』!"

Thịt được nấu trong lò vi sóng để cắt giảm lượng calo mà không cần dùng thêm dầu, và phần dầu chảy ra được tận dụng trong nước sốt để giữ trọn hương vị.

Đây là đặc điểm trong thực đơn của Emoto-san, cân bằng giữa sức khỏe và sự thỏa mãn.

"Chị đã đạt đến món ăn tuyệt đỉnh này sau hơn ba năm ở bên Yuzuki và trải qua những trận chiến với Mamori-san! Xác suất Yuzuki hài lòng là... 150%!"

Emoto-san nở nụ cười đắc thắng khi thấy Yuzuki bị món ăn này mê hoặc.

"Nào, ăn ngay khi còn nóng nhé!"

Thịt thăn lợn thái hạt lựu được phủ đầy sốt nấm. Nước sốt màu hổ phách, hỗn hợp của nước tương và mỡ, sáng bóng như một viên ngọc.

"...Itadakimasu."

Sau khi chắp tay lại, Yuzuki dùng đũa cắn một miếng.

"..Thật tuyệt vời. Thịt thì mềm, nhưng vừa cắn vào thì nước thịt chảy ra..."

"Chị đã giữ thời gian nấu ở mức tối thiểu để tránh nước trong thịt thoát ra ngoài. Điều quan trọng là không lấy thịt ra khỏi lò vi sóng ngay lập tức và để thịt chín hoàn toàn với lượng nhiệt còn lại."

"Vì thành phần chính trong nước sốt là nấm nên không có cảm giác tội lỗi nào cả. Nó lành mạnh, nhưng nấm lại rất ngon ngọt nên không thua kém thịt lợn."

Đúng như lời cô nói, biểu cảm của Yuzuki khi thưởng thức nấm cũng rạng rỡ như lúc cô ấy đang ăn thịt.

"Cải xoong rất lý tưởng để khai vị. Nó tươi mát, nhưng lại biến thành món ăn kèm khi trộn nó với nước sốt. Khi ăn cùng thịt, nó cũng có thể dùng làm lớp phủ..."

Dù nét mặt vẫn còn chút căng thẳng, nhưng cô đã thoải mái hơn nhiều so với lúc đầu và thưởng thức bữa ăn một cách ngon lành.

"Yuzuki, mấy tháng nay em thích thịt lợn lắm phải không?"

Mắt Yuzuki mở to khi nghe lời nhận xét của Emoto-san.

"...Chị cũng phân tích điều đó à?"

"Không cần phân tích. Gần đây, tâm trạng của em sẽ ngay lập tức cải thiện khi em tìm thấy các món thịt lợn trong dịch vụ ăn uống hoặc quà tặng. Chị tự hỏi đó là ảnh hưởng của ai."

Emoto-san liếc nhìn tôi.

Các món ăn từ thịt lợn làm tôi nhớ đến thực đơn đầu tiên tôi từng phục vụ cho Yuzuki.

Có vẻ như Emoto-san nhìn thấu mọi chuyện.

Đặt đũa xuống, Yuzuki chắp tay đặt trên đùi.

Khuôn mặt cô không chỉ lộ vẻ ngượng ngùng mà còn thoáng chút vui mừng khi được chú ý vì sự thay đổi khẩu vị của mình.

Có vẻ như sự chân thành của Emoto-san đã đạt được mục đích.

Dù chúng tôi đang ở giữa trận chiến, nhưng đây là thời điểm duy nhất.

"Thôi nào, Yuzuki không có điều gì muốn nói sao?"

Vỗ nhẹ vào lưng, Yuzuki thẳng lưng lên.

Sự căng thẳng giữa họ lại một lần nữa gia tăng.

"Em..."

Như thể đang chuẩn bị cho sự phán xét, Emoto-san cắn môi.

"Em ghét bản tính bao bọc của Ruru-san."

Ghét.

Chỉ một từ đó thôi cũng đủ khiến khuôn mặt của Emoto-san nhăn nhó vì đau khổ.

"Em ghét việc chị gác lại chuyện của mình để dành thời gian cho em. Em ghét việc chị luôn quảng bá cho các thành viên khác trong khi bỏ bê sự nổi tiếng của mình. Em ghét việc chị không để em trả tiền khi tụi mình đi ăn cùng nhau... Nhưng mà"

Thứ ẩn chứa trong đôi mắt Yuzuki không phải là sự ác cảm hay thất vọng mà là sự tin tưởng.

"Em yêu việc chị luôn quan tâm đến em bất kể có bận rộn thế nào. Em yêu việc chị tìm cách làm cho những món ăn em không thích trở nên ngon miệng với em. Em yêu việc chị nhớ ngay cả những ký ức nhỏ nhất của hai ta. Em đáng lẽ phải nhận ra từ lâu rằng Ruru-san luôn yêu thương em..."

Yuzuki cúi đầu thật sâu trước mặt Emoto-san.

"Em xin lỗi vì thái độ không tốt của mình hôm nọ."

Sau đó, cô lấy ra một hộp đựng thức ăn bằng nhựa từ phía sau.

"Em làm thứ này như một lời xin lỗi... Chị có chấp nhận không?"

Yuzuki đặt chiếc hộp lên bàn trong khi trông có vẻ lo lắng hơn bao giờ hết.

"Đây là..."

Bên dưới nắp, hoa anh đào đang nở rộ.

Đây là loại hoa anh đào wagashi có vẻ đẹp sánh ngang với hoa anh đào thật.

"Em đã luyện tập nhiều lần để làm món này cho Emoto-san."

Việc thực hành đã mang lại kết quả, và kết quả là một sản phẩm trông chuyên nghiệp, không thể so sánh với sản phẩm chúng tôi đã thử tại khách sạn.

Nhân tiện, theo đương sự, nhân anko bên trong cũng là món ăn ưa thích của Emoto-san.

"...Chị có thể ăn nó ngay bây giờ được không?"

Yuzuki gật đầu nhẹ trước câu hỏi của Emoto-san.

Hoa anh đào nở trên môi Emoto-san.

Cách cô thưởng thức nó giống như thể đang trân trọng bản chất của thiên nhiên vậy.

"Thật sự... ngon lắm."

Yuzuki đỏ mặt ngại ngùng trong khi liên tục nghịch tóc.

Sau khi nuốt miếng wagashi, Emoto-san nhẹ nhàng chạm vào vai Yuzuki.

"...Dù luôn tự nhận mình là 'Onee-chan', nhưng chị vẫn giả vờ không để ý đến cảm xúc của Yuzuki, và chị đã ngừng coi em là một cá nhân và trở thành 'Imotou' vào một thời điểm nào đó. Chị đoán là mình đã quá bận tâm với việc muốn được Yuzuki công nhận và yêu mến đến nỗi cuối cùng đã gây ra rất nhiều rắc rối..."

Cô nhìn xuống, khóe môi khẽ cong lên.

"Chị thực sự xin lỗi vì chuyện hôm nọ. Em có thể làm lành với chị không?"

Yuzuki mỉm cười ngại ngùng.

"Vâng. Cảm ơn chị đã luôn ở bên cạnh em... Ruru."

Mắt Emoto-san ngấn lệ sau khi nghe điều đó.


☆ ☆ ☆


Vài phút sau, Emoto-san cuối cùng cũng bình tĩnh lại sau khi uống xong tách trà xanh.

Cô nép sát vào Yuzuki và xoa vai cô ấy một cách trìu mến.

Tôi rất vui khi thấy mối quan hệ giữa chị em đã được hàn gắn.

Dù họ đã làm lành nhưng điều đó không có nghĩa là mọi chuyện đã kết thúc.

Đúng hơn, đây chỉ là sự khởi đầu.

Đến lượt Mamori Suzufumi phản công.

"Có vẻ như Emoto-san và em khá giống nhau."

Tôi mở chiếc túi đựng tre được đặt riêng ở góc bếp.

Thứ xuất hiện thực chất là một miếng thăn lợn đã được đưa về nhiệt độ phòng.

Thịt lợn được thái thành từng dải bằng dao, đánh nhẹ và nêm muối, hạt tiêu.

Cho đến thời điểm này, quá trình này gần như giống hệt với công thức của Emoto-san.

Từ đây trở đi tôi phải tự đi con đường của mình.

'Bữa ăn vô đạo đức', đối trọng của 'bữa ăn đạo đức'.

Giờ đây, tôi sẽ trang trí phần thăn lợn.

Có ba khay đặt trong bếp, mỗi khay đựng bột mì, hỗn hợp trứng và vụn bánh mì.

Thịt lợn được chế biến theo nhiều lớp, như thể đang mặc đồ lót, áo và quần ngoài, tự tô điểm cho mình từng lớp một.

Đến lúc này, chắc hẳn hai người họ đã nhận ra tôi sắp làm gì.

"Suzufumi này sẽ chiên tonkatsu!"

Tôi thả thịt lợn vào dầu đã đun nóng đến 170 độ C.

Biển dầu ngay lập tức tràn ngập bọt khí.

Có điều gì đó trong mùi dầu khiến não bộ bị chấn động.

Vài phút sau, tôi nhấc thịt lợn ra khi tiếng chiên đã dịu đi.

Sau khi đổ hết dầu ra, tôi chuyển dầu sang thớt và chuyển từ kẹp sang dao.

Rợp, rợp, rợp.

Âm thanh nhịp nhàng của con dao và thịt lợn theo từng nhịp đều đặn gần giống với nhạc hip hop never die.

Làn sóng thịt và dầu tấn công dễ dàng xuyên qua bếp và nhe nanh về phía Yuzuki và Emoto-san trong phòng khách.

Emoto-san nở nụ cười thoải mái trên môi trong khi Yuzuki bị cuốn hút bởi món tonkatsu.

"Chị biết mà, có phải vì ảnh hưởng của Mamori-san mà Yuzuki thích thịt lợn không? Nhưng dù nguyên liệu chính có giống nhau thì cũng không sao. Món 'Thịt lợn hấp sốt nấm' mà chị tính toán tỉ mỉ sẽ không thua tonkatsu chút nào, ngoại trừ lượng calo?"

Thật vậy, nếu đây là một cuộc chiến thịt lợn, cô sẽ có cơ hội chiến thắng cao.

Thật không may, món tôi đang làm không chỉ là món thịt lợn.

Ngay cả tonkatsu, món ăn thường được coi là ngôi sao, cũng đóng vai trò hỗ trợ trong món ăn này—đây là một 'bữa ăn vô đạo đức' có thể sánh ngang với các món thịt lợn.

Trên thực tế, hầu hết công tác chuẩn bị đã được thực hiện trước khi hai người họ đến.

Tonkatsu thực chất là bước cuối cùng.

Tôi nhóm bếp dưới một chiếc nồi lớn.

Bên trong chiếc nồi đậy kín, món ăn tuyệt hảo được tạo nên từ sự kết hợp của hàng chục nguyên liệu đang háo hức chờ đến lượt.

Càng ấm, hương thơm càng nồng nàn và lan tỏa khắp không gian.

"Đừng nói với tớ, mùi này là...?!"

Yuzuki là người đầu tiên nhận ra. Toàn thân cô run rẩy, và mắt cô mất tập trung.

Phản ứng của cô là bình thường.

Chắc chắn cô sẽ không còn chút phản kháng nào nữa khi sản phẩm hoàn thiện nằm trước mắt.

"Ư ư, thì ra là vậy...!"

Một lát sau, Emoto-san dường như đã hiểu được tôi sắp phục vụ món gì.

Mùi thơm nồng nàn của gia vị lan tỏa khắp phòng khách, khiến mọi người không thể tập trung suy nghĩ.

Trong lúc hai người còn đang bối rối, tôi dọn cơm nóng hổi vừa nấu xong ra một chiếc đĩa tròn rộng.

Có vẻ như thức ăn trong nồi đã ấm lên rồi.

Tôi mở nắp và phá vỡ lớp niêm phong.

Ngay lập tức, hương thơm dâng trào như một cơn sóng thủy triều. Bề mặt màu nâu của chất lỏng tỏa sáng rực rỡ có thể sánh ngang với Biển Aegean.

Bản chất thực sự của thứ được chế biến trong nồi là cà ri roux. Đó là một loại cà ri đặc biệt mà tôi đã pha chế từ hỗn hợp gia vị.

Lần này, nguyên liệu cho món cà ri bao gồm thịt ba chỉ, khoai tây và cà rốt.

Tuy nhiên, tôi cắt nhỏ các nguyên liệu để làm nổi bật hương vị tonkatsu.

"Được rồi, phục vụ ngay thôi."

Tôi hào phóng múc nước sốt roux sủi bọt vào bên cạnh cơm.

Hương vị của gia vị lan tỏa trong không khí nồng nàn đến nỗi chính tôi cũng gần như bất tỉnh.

Miếng tonkatsu được đặt trên 'Đảo Gạo', đảm bảo độ giòn của nó không bị mất đi do nước sốt roux.

Cuối cùng, tôi thêm bắp cải xắt nhỏ để trang trí và thế là hoàn thành.

"Món tớ sẽ phục vụ Yuzuki là cà ri katsu!"

Khi tôi đặt nó lên bàn, mắt Yuzuki sáng lên.

Cô đang cố gắng điều hòa hơi thở của mình, như thể để ngăn chặn con quỷ háu đói ẩn núp bên trong không hoành hành.

Emoto-san nhìn cô ấy với vẻ lo lắng.

"Yuzuki muốn ăn nó đến vậy sao?"

Khi tôi hỏi, Yuzuki cố tình quay mặt đi.

"K-Không phải là tớ có chút mong muốn ăn nó ngay đâu nhá? Chỉ là, cậu biết đấy, vì lần này tớ là giám khảo, nên tớ không thể không ăn nó..."

"Không ư? Ý là, Yuzuki có thể đưa ra phán quyết ngay tại đây nếu cậu nghĩ rằng việc ăn thứ này là không đáng mà?"

Yuzuki tỏ ra hoảng sợ rõ rệt khi tôi trêu chọc cô nàng.

"...Suzufumi, chính cậu là người không thể chờ đợi để bị phán xét nhỉ? Cậu sẽ cô đơn nếu không thể nấu bữa ăn cho tớ nữa mà ha?"

Yuzuki nhếch khóe môi lên nở một nụ cười chiến thắng.

"Phải đó, tớ sẽ cô đơn lắm đấy."

Tôi đã thú nhận cảm xúc chân thật của mình.

"Tớ thậm chí không thể tưởng tượng được một ngày nào đó mình không thể nấu ăn cho Yuzuki. Vậy nên làm ơn, cậu có thể ăn món cà ri katsu mà tớ đã dành cả tâm huyết để làm và đánh giá nó thay tớ không?"

Nhìn thẳng vào mắt Yuzuki, tôi tha thiết cầu xin.

"Được thôi, nếu cậu đã khăng khăng như vậy... Tớ nghĩ mình có thể thử..."

Yuzuki trả lời với đôi tai hơi ửng đỏ.

Cô chắp hai tay lại và cầm lấy chiếc thìa.

"Ờ thì, nếu cậu đã khăng khăng như vậy... Tớ nghĩ mình có thể thử..."

Yuzuki trả lời với đôi tai hơi ửng đỏ.

Cô chắp hai tay lại và cầm lấy chiếc thìa.

"Vậy thì... itadakimasu."

Chiếc thìa múc một phần cơm đầy ắp được trang trí bằng nước sốt màu nâu.

Yuzuki hé môi và lén lút đưa thìa vào bên trong. Cà ri nằm thanh nhã trên tấm thảm lưỡi của cô nàng.

"Aaa... mnh... hhngh!"

"Yuzuki, có chuyện gì thế?"

Ánh mắt của Emoto-san đảo qua đảo lại khi cô nhìn thấy Yuzuki run rẩy nhẹ.

"Đây không phải là món cà ri mà mình biết... ♥"

Cắn từng miếng một, tay cô không ngừng di chuyển chiếc thìa.

"Ngọt nhưng đậm đà, hậu vị vô cùng sảng khoái ♥ Dễ ăn nhưng cay, cơm trôi tuột xuống cổ họng ♥ Thậm chí không cho phép mình nhai kỹ... ♥"

Chuyển động mượt mà của chiếc thìa giờ đây duyên dáng như một điệu nhảy truyền thống.

"Hơn hết, hương thơm của các loại gia vị... Dù pha trộn rất nhiều loại gia vị khác nhau, chúng không hề xung đột. Thay vào đó, chúng kết hợp với nhau để tạo thành một vòng tròn hương vị và mùi thơm ♥ Mỡ từ thịt lợn, bơ, mật ong──tất cả đều hòa quyện vào nhau tạo nên hương vị nhẹ nhàng, hoàn hảo khi ăn cùng cơm ♥"

Sau khi thưởng thức món ăn chính, cuối cùng cô cũng dùng thìa nhấc một miếng tonkatsu lớn lên, đầu tiên là thử nó mà không có roux.

"Mmmmm ~ ♥♥"

Âm thanh phát ra từ Yuzuki ngày càng dữ dội hơn.

"Vị ngọt của thịt lợn mọng nước thấm vào miệng ♥ Nêm nếm vừa miệng nên vẫn ngon ngay cả khi không có gia vị──thìa không thể ngừng di chuyển ♥ Và lớp bột... rất nhẹ và âm thanh giòn tan thật thỏa mãn ♥ Giống như đang nhảy trên phím đàn piano... ♥"

Yuzuki nói một cách hùng hồn khi cô chìm sâu hơn vào đầm lầy của sự vô đạo đức.

"Khi kết hợp roux, gạo và katsu cùng một lúc, miệng như được lên đỉnh ♥ Sự kết hợp giữa kết cấu giòn, mọng nước và tan chảy trong miệng thật gây nghiện... ♥ Lớp bột được làm mềm bằng roux cũng tuyệt vời... ♥"

Nhìn chung, lớp bột nhão trên món chiên được coi là không tốt, nhưng lại là chuyện khác đối với món hầm.

Được tăng cường thêm vị umami, lớp bột đánh đổi độ giòn để tăng đáng kể hương vị.

"Garam masala, nghệ, rau mùi, thìa là... Aaaa, tất cả chúng đều đang vẫy gọi mình từ phía sau mí mắt... ♥ Tất cả cùng nắm tay nhau và nhảy một điệu valse vui tươi... ♥"

Bị hấp dẫn bởi 'ảo giác' của gia vị, Yuzuki đã đặt một chân vào thế giới tâm linh.

Cô hoàn toàn vui sướng không phải vì thuốc mà vì đồ ăn.

Emoto-san, người vẫn im lặng lắng nghe báo cáo về đồ ăn của Yuzuki, lẩm bẩm trêu chọc.

"Có vẻ như 【Tiền tiết kiệm Suzufumi】 của em lại tăng lên rồi nhỉ Yuzuki?"

Tôi nghiêng đầu bối rối khi đột nhiên nhắc đến thuật ngữ bí ẩn này.

"Wa, Ruru!"

Yuzuki, người gần như đã rơi vào trạng thái xuất thần, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và lấy tay che miệng Emoto-san.

"'Tiền tiết kiệm Suzufumi' là gì vậy?"

"Không có gì đâu!"

Yuzuki vội vàng cố che giấu bằng cách tiếp tục ăn uống vô độ.

Cụp, nhai, nhai.

Nhai, húp, nhai.

Phù, cụp, nhai.

Nhiều bài hát, câu thơ và đoạn nhạc làm bừng sáng và làm sống động bàn ăn.

Tôi là nhạc trưởng, Yuzuki là nghệ sĩ biểu diễn và Emoto-san là khán giả.

Như thường lệ, vở nhạc kịch về ẩm thực được trình diễn và nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt.

Tôi muốn xem nó đến cùng, nhưng lần này nó chỉ là cuộc thi nấu ăn thôi.

Mục đích là dạy cho Emoto-san một bài học và hòa giải hai bên.

Dù có vẻ như mối quan hệ giữa hai chị em đã được khôi phục hoàn toàn ngay cả trước khi quyết định người chiến thắng.

Yuzuki đang tiếp tục báo cáo về đồ ăn của mình, và Emoto-san đang theo dõi cô ấy.

Cả hai đều đang mỉm cười.

Đột nhiên, Yuzuki quay về phía Emoto-san.

Chỉ còn lại một ít cà ri katsu trên đĩa.

"...Ruru, đừng chỉ đứng nhìn, tụi mình hãy cùng nhau ăn nhé ♥"

"Hể!?"

Emoto-san thốt lên một tiếng ngạc nhiên và giật mình.

"Không, ờm, chị..."

Ánh mắt của Emoto-san đảo khắp nơi, dường như đang tìm kiếm lối thoát.

"Ruru, từ khi ra mắt đến giờ chị vẫn luôn kiêng đồ ăn nhiều dầu mỡ đúng không ♥? Chẳng phải chị đang thèm đồ chiên rán sao? Ăn kiêng quá mức sẽ hại cơ thể đó ♥"

Đợi đã, nhỏ này có thực sự nên là người nói điều đó không?

"Nào Ruru, mở toang miệng ra nào ♥"

Trên thìa là một phần cơm cà ri đầy ắp, tất nhiên là có thêm một miếng cốt lết ở trên.

Bị cám dỗ bởi 'Imotou' yêu dấu của mình, Emoto-san đã bộc lộ những dấu hiệu yếu đuối.

Đẩy thêm một cái nữa là cô chắc chắn sẽ ngã.

"M-Mamori-san. Giúp chị với."

Tôi chỉ ngồi trước mặt Emoto-san và cười toe toét một cách ranh mãnh.

"Chị và Yuzuki đã cùng nhau đến một nhà hàng Nhật trước khi ra mắt đúng không?"

"Hể? Vâng?"

Emoto-san có vẻ bối rối không hiểu tại sao tôi lại hỏi một câu hỏi như vậy vào lúc này.

Tôi thực sự không thể chờ đợi được đến khoảnh khắc khuôn mặt điềm tĩnh của cô biến dạng.

"Ở nhà hàng đó, Yuzuki đang thưởng thức món tempura của mình. Đó là lý do tại sao chị mang theo tôm lớn làm quà xin lỗi. Nhỉ?"

Mồ hôi lấm tấm trên trán Emoto-san. Ánh mắt cô rõ ràng đang cảnh giác với tôi.

"Có... gì sai với điều đó?"

"Thật ra em nghe Yuzuki kể lại. Lúc đó Emoto-san ăn gì."

"!"

Khuôn mặt cô trở nên tái nhợt.

Cô loạng choạng, phá vỡ tư thế ngồi trang trọng của mình.

Chắc chắn cô sẽ không còn coi tôi là đối thủ nữa. Thậm chí cô có thể nguyền rủa tôi là kẻ phản bội.

"Ý là, trời ạ, em ngạc nhiên khi nghe rằng Emoto-san, người rất quan tâm đến sức khỏe, lại ăn một thứ như vậy."

"Không, không phải vậy! Đó chỉ là một ý nghĩ nhất thời thôi, lúc đó chị chỉ muốn hòa nhập vào bầu không khí thôi!"

Đôi mắt của Emoto-san đang đảo lộn vì bối rối.

Ôi, tội nghiệp quá, cô xấu hổ quá rồi kìa.

Tôi phải nhanh chóng trấn an cô nàng.

Tôi chỉ ngón trỏ lên trần nhà, rồi đưa nó về phía Emoto-san.

"Thứ chị ăn là... tonkatsu! Chị làm thế với mong muốn 'chiến thắng trong thế giới giải trí' đúng không!?"

"Ư ư ư!"

Emoto-san chống tay xuống sàn và đỏ mặt vì xấu hổ sau khi bí mật của cô bị tiết lộ.

Một cuộc họp bí mật chỉ giữa hai người họ đã được giấu kín với các thành viên khác.

Emoto-san, người thích những bữa ăn lành mạnh, đã chọn suất ăn Tonkatsu. Đây là một lựa chọn kinh điển không ngờ cho bùa may mắn.

"Chị thực sự thích nó ha? Đồ chiên rán ấy."

"Chị thích nó, nhưng với tư cách là thủ lĩnh nhóm, chị phải tự kỷ luật mình hơn bất kỳ ai khác, nếu không chị sẽ không thể làm gương được..."

"Yuzuki, tớ trông cậy vào cậu đấy."

Sau khi bắt tay chào hỏi, Yuzuki bước lên phía trước.

"Ruru."

"G-Gì?"

Trước mặt Emoto-san, có một thìa cà ri katsu.

"Đây, nói 'Aaaan' nào♥"

Nụ cười hoàn hảo của Yuzuki đã phá vỡ pháo đài kháng cự cuối cùng của Emoto-san.

"A-Aaan..."

Chiếc thìa trượt vào cái miệng nhỏ của Emoto-san.

"...Mmmnhh♡"

Một tiếng gầm khiếm nhã vang vọng khắp phòng.

Yuzuki và tôi cùng mở to mắt.

"Độ giòn của tonkatsu thật tuyệt vời...♡ Vụn bánh mì được xay mịn và phủ đều, và nó rất giòn dù cắn vào đâu vì nó được chiên ở nhiệt độ cao...♡ Dầu được ráo hết nên không hề nhờn chút nào...♡"

Ánh mắt sắc bén thường ngày của cô không còn nữa, miệng và mắt cô hoàn toàn thư giãn.

Cô đổ mồ hôi, giọng nói run rẩy, miệng há hốc, để lộ cảnh tượng đáng thương trước mặt 'Imotou' của mình.

"Đây là lần đầu tiên chị ăn tonkatsu sau ba năm hngh...♡"

Ngay lúc tôi nghĩ rằng ngay cả Yuzuki cũng sẽ ngạc nhiên thì cô lại buồn bã nhìn vào chiếc đĩa trống rỗng của mình.

Nhóm nhạc Idol này quá trung thành với sở thích của mình.

Tôi hỏi cả hai người họ.

"Cả hai có thể ăn thêm Cà ri Katsu. Thế có muốn ăn thêm không?"

""Đương nhiên sẽ ăn nhiều hơn nữa roài ♥♡""

Phản hồi tốt đến cùng lúc từ cả hai phía.


☆ ☆ ☆


Trong lúc tôi đang chuẩn bị đồ ăn nhẹ, hai người họ tập trung nhìn tôi như những con vật cưng đang chờ lệnh.

Đặc biệt là Emoto-san, người đang thở hổn hển và sắp chạy mất.

Có lẽ vì sức nóng từ món cà ri nên cúc áo của cô bị bung ra, để lộ một nốt ruồi trên ngực.

"Mamori-san... đừng trêu chị nữa...♡"

Emoto-san, người cuối cùng đã vào bếp, đang cầu xin vào tai tôi.

Hơi thở của cô làm tôi nhột nhột.

"Xin hãy bình tĩnh. Katsu sẽ sẵn sàng ngay thôi!"

Cơm, nước sốt roux và bắp cải đã được phục vụ trên đĩa tròn.

Việc còn lại chỉ là phủ thêm Katsu tươi chiên lên trên.

"Suzufumi, vẫn chưa xong sao...? Nhanh lên-nhanh lên♥"

Yuzuki thì thầm vào tai bên kia của tôi.

Hai người này rất giỏi trong việc tiếp cận người khác mà không gây ra tiếng động.

Tôi đặt hai chiếc tonkatsu màu vàng nâu theo chiều dọc và đảm bảo để ráo dầu hoàn toàn.

"Nhanh lên và cắt nó đi...♡ Khắc sâu khoái cảm đó vào lưỡi chị...♡"

"Thịt♥ Thịtt♥!"

Bỏ qua những Idol đang kích thích màng nhĩ của tôi từ cả hai phía, tôi lặng lẽ theo dõi những con số trên đồng hồ bấm giờ giảm dần.

Bước này không thể bỏ qua để đạt được kết cấu giòn hoàn hảo.

"Cê cê, cả hai người, quay về chỗ ngồi đi!"

Khi tôi vỗ tay, Yuzuki miễn cưỡng lùi lại.

Tuy nhiên, Idol còn lại bên cạnh tôi không có dấu hiệu gì là sẽ rời đi.

"Chỉ còn ba mươi giây nữa thôi... hai mươi giây... mười giây..."

Có lẽ giọng nói của tôi không còn đến được tai Emoto-san nữa.

Tôi từ bỏ việc cố gắng kéo cô ra khỏi bếp và quyết định cùng cô đếm ngược.

"Năm... bốn... ba... hai... một..."

Tôi nghe thấy tiếng hít thở sâu ngay bên tai mình.

"Không♡ Là không đó♡!"

Emoto-san, người đang hét lên vì vui sướng, đã mất đi lý trí từ lâu.

Nếu tôi không cho cô ăn nhanh, có thể cô sẽ không bao giờ trở lại thế giới này nữa.

Tôi nhanh chóng cắt tonkatsu và đặt lên trên cơm cà ri.

"Được rồi, ngồi xuống đi!"

Tôi cầm một đĩa cà ri katsu trên mỗi tay và quay về phía phòng khách, thấy Emoto-san đã ngồi xuống.

Tôi gần như nghi ngờ đôi mắt của mình, tự hỏi liệu sự hiện diện của cô bên cạnh tôi lúc nãy có phải chỉ là ảo ảnh không.

"Đây, chúc quý khách ngon miệng."

""Itadakimasu!!""

Cả hai cùng nhau xúc thìa vào biển cà ri.

"Dù là đĩa thứ hai, nhưng sự phấn khích vẫn không hề giảm đi...♥ Thỉnh thoảng cắn một miếng bắp cải thái nhỏ làm mới lại khẩu vị mỗi lần... Đĩa rất rộng nên có thể thưởng thức nó không chỉ như món cà ri katsu mà còn cố tình tránh phần roux và thưởng thức nó như một bữa ăn tonkatsu thông thường...♥"

"Gia vị thơm nồng xộc vào mũi, khuấy động não bộ thành hỗn hợp♡ Nếu cứ ăn thế này, chắc chắn mình sẽ ngất mất...♡"

Cường độ ăn uống mãnh liệt của hai người này tương tự như một cuộc thi ăn của những người tham gia.

Tuy nhiên, họ không bao giờ mất đi nụ cười, mỗi lần cắn dường như vẫn mang lại cảm giác thích thú như lần đầu tiên.

"Nếu muốn cho thứ gì đó vào tonkatsu, nước tương là lựa chọn duy nhất♥ Nó tăng thêm vị mặn và vị umami mà không làm mất đi kết cấu của lớp phủ ngoài, làm tăng hương vị của thịt lợn♥"

"Việc phết đầy nước sốt Worcestershire đặc và mù tạt trong khi hoàn toàn phớt lờ sự quý giá của thịt lợn và thưởng thức nó theo kiểu đồ ăn vặt thì quả là quá tuyệt vời...♡"

"Với tonkatsu, chắc chắn phải rưới thật nhiều nước tương♥"

"Với tonkatsu thì chắc chắn phải có mù tạt và nước sốt♡"

Đột nhiên, ánh mắt của Yuzuki và Emoto-san đan xen vào nhau.

"...Nước sốt Worcestershire thực sự ngon đến thế sao?"

"...Thật ra chị cũng tò mò về nước tương."

Ngay sau đó, thìa của họ chạm vào nhau.

Mỗi chiếc thìa trượt vào miệng nhau.

"...Haaaa♥" "...Aaaa♡"

Hai tiếng thở dài tràn ngập khoái cảm vang lên.

"Nước sốt vừa sánh kết hợp rất hợp với lớp vỏ giòn...♥ Vị cay nồng gây nghiện♥"

"Nước tương... nó không chỉ hòa hợp với katsu mà còn với cơm và roux, hương vị thơm ngon hòa quyện...♡"

Cảnh ăn tối của hai người trông thật kỳ lạ và đẹp như tranh vẽ.

Tôi cảm thấy như thể mình là một tín đồ đang chứng kiến sự giáng thế của nữ thần. Tôi gần như muốn phủ phục vì kinh ngạc.

Đột nhiên, Yuzuki nhìn về phía tôi.

"Suzufumi, sao vậy? Cậu cũng muốn thử à?"

"Mamori-san, có phải vậy không?"

Cả hai người đều đưa thìa về phía tôi.

Một bên là cơm và roux. Bên kia là một miếng katsu lớn.

Thứ tạo ra trong miệng tôi là món cà ri katsu mini.

Không kịp trả lời, hai chiếc thìa bạc đã tiến lại gần miệng tôi.

""Đây nè, Aaan♥♡""

Vào khoảnh khắc đó, tôi đã mê mẩn bữa ăn trước mắt.

Vị ngọt, chua, mặn, đắng và vị umami.

Năm hương vị hòa quyện vào nhau tạo nên sự giải trí tuyệt đỉnh, và sau đó là màn phục vụ Fan vô giá khi được hai Idol đút cho ăn.

"...Được rồi, Suzufumi này cũng sẽ ăn cùng hai người."

"Suzufumi, tớ muốn đĩa thứ ba có tôm tempura làm topping nhé♥"

"Mamori-san, làm ơn cho chị một miếng thịt lợn cốt lết nhé♡"

Và thế là, trưởng nhóm nhạc Idol 【Spotlights】, Emoto Ruru, và trung tâm tuyệt đối, Arisu Yuzuki, đã cùng nhau yêu cầu một bữa ăn.


<Trans Note>

Thuần hoá(?) thành công ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro