Chương 10: Kẻ Đứng Trong Bóng Tối


Một cơn gió lạnh buốt thổi qua hành lang kim loại, mang theo mùi dầu máy và sắt thép.

Bạch Dạ đứng yên, mắt nhìn chằm chằm vào thiết bị dữ liệu trong tay.

Dữ liệu mà Lục Hoành đưa cho hắn... nếu đó là sự thật, thì tất cả những gì bọn họ từng tin tưởng bấy lâu nay đều là một lời dối trá.

Lăng Kỳ bước đến gần, giọng không che giấu sự nghi ngờ:

"Ngươi thực sự định tin hắn?"

Bạch Dạ không trả lời ngay, nhưng ánh mắt sắc lạnh của hắn khiến Lăng Kỳ phải cau mày.

Trần Dực dựa lưng vào tường, khoanh tay. "Dù muốn hay không, chúng ta cũng không thể bỏ qua thông tin này."

Hắn liếc nhìn thiết bị trên tay Bạch Dạ. "Có kiểm tra chưa?"

Bạch Dạ gật đầu, ngón tay lướt nhanh trên màn hình.

Hàng loạt tập tin mã hóa xuất hiện.

Lăng Kỳ bước lên một bước, giọng gấp gáp:

"Mở ra xem thử đi!"

Bạch Dạ không chần chừ, nhập một chuỗi lệnh.

Tít—

Màn hình lóe sáng.

Hình ảnh một phòng thí nghiệm ngầm hiện ra, với hàng trăm buồng chứa xếp thành hàng dài. Bên trong chúng, những con người bị biến đổi đang bất động trong chất lỏng màu xanh nhạt.

Trần Dực khẽ nguyền rủa:

"Chết tiệt..."

Lăng Kỳ há miệng, nhưng nhất thời không thể thốt nên lời.

Bạch Dạ nheo mắt, tập trung vào dòng chữ nhỏ ở góc màn hình:

[Cơ sở thí nghiệm số 3 – Mức bảo mật: Tuyệt mật]
[Quản lý: ???]
[Tình trạng: Hoạt động]

Hoạt động?

Nói cách khác, bọn họ vẫn còn ở đó.

Bạch Dạ cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

Hắn hít một hơi sâu, giọng trầm thấp:

"Chúng ta cần đến đó."

Cách đó không xa, ở một nơi không ai biết, một người đàn ông đang ngồi trước màn hình giám sát, nhìn chằm chằm vào hình ảnh của Bạch Dạ và nhóm của hắn.

Ánh sáng xanh từ màn hình phản chiếu trên gương mặt sắc lạnh.

Hắn khẽ nhếch môi, đôi mắt ánh lên sự hứng thú.

"Đến đây sao?"

Một giọng nói khác vang lên từ phía sau hắn:

"Chúng ta có cần can thiệp không?"

Người đàn ông lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình.

"Không cần vội. Hãy để bọn họ tiến vào trước."

Một nụ cười lạnh lẽo xuất hiện trên môi hắn.

"Càng đi sâu, càng không thể quay đầu lại."

Tàu chiến lướt qua không gian, để lại một vệt sáng mờ nhạt giữa những ngôi sao xa xăm.

Bạch Dạ đứng trước bảng điều khiển, nhìn chằm chằm vào tọa độ trên màn hình.

Cơ sở thí nghiệm số 3.

Một nơi bị xóa khỏi tất cả dữ liệu chính thức.

Một nơi không ai biết đến... ngoại trừ những kẻ đứng trong bóng tối.

Lăng Kỳ bước đến, cau mày nhìn sơ đồ quỹ đạo. "Nó nằm trên một hành tinh không có trong bản đồ quân sự. Ngươi có chắc đây là nơi đúng không?"

Trần Dực khẽ gõ ngón tay lên ghế điều khiển, giọng trầm thấp:

"Nếu đây là một cái bẫy, chúng ta sẽ bị kẹt giữa không trung mà không có đường thoát."

Bạch Dạ không đáp ngay. Hắn chỉ siết chặt bàn tay, ánh mắt sâu thẳm.

Hắn biết đây là một nước cờ nguy hiểm.

Nhưng...

Hắn không có lựa chọn nào khác.

Nếu những gì Lục Hoành nói là thật, thì bọn họ không thể bỏ qua cơ hội này.

Bạch Dạ hít sâu một hơi, rồi ra lệnh:

"Hạ cánh."

Tàu chiến lặng lẽ đáp xuống mặt đất.

Bên ngoài là một cánh rừng hoang sơ, với những tán cây đen kịt vươn cao như những móng vuốt quỷ dữ.

Không có dấu hiệu của sự sống.

Không có ánh sáng nhân tạo.

Nhưng...

Không khí ở đây quá yên tĩnh.

Bạch Dạ giơ tay, ra hiệu cho cả đội chuẩn bị.

Lăng Kỳ kẹp chặt khẩu súng trên vai, ánh mắt cảnh giác. "Ta không thích cảm giác này chút nào."

Trần Dực quét máy dò, rồi lắc đầu. "Không có tín hiệu nào. Nhưng..."

Hắn nhìn Bạch Dạ, ánh mắt nghi hoặc.

"Có gì đó không đúng. Một cơ sở thí nghiệm bí mật không thể nào không có hệ thống phòng vệ."

Bạch Dạ nhíu mày.

Quả thật... nó quá im lặng.

Quá dễ dàng.

Hắn siết chặt vũ khí, ra lệnh: "Tiến vào."

Cánh cửa kim loại mở ra với một âm thanh nặng nề, để lộ một hành lang tối tăm bên trong.

Không có đèn sáng.

Không có bất kỳ nhân viên nào.

Chỉ có mùi sắt gỉ và hơi lạnh tỏa ra từ sâu bên trong.

Lăng Kỳ nhìn quanh, giọng trầm thấp:

"Ta ghét chỗ này."

Trần Dực quỳ xuống, chạm tay vào vệt chất lỏng đỏ sẫm trên sàn nhà. "Máu. Nhưng đã khô."

Bạch Dạ không nói gì, chỉ siết chặt khẩu súng trong tay.

Hắn cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Cảm giác này... không giống như đang đi vào một phòng thí nghiệm bị bỏ hoang.

Nó giống như...

Một nghĩa địa.

Một nơi từng có sự sống.

Nhưng giờ chỉ còn lại tử khí.

Bất giác, hắn nhìn lên tường, nơi có những vết cào dài sâu hoắm.

Hệt như...

Có thứ gì đó đã cố gắng thoát ra.

Trong bóng tối, ở sâu bên trong cơ sở thí nghiệm...

Một đôi mắt mở ra.

Lạnh lẽo. Tĩnh mịch. Đói khát.

Chúng đã đến.

Cuộc săn bắt đầu.
—-

Không gian tối đen như mực.

Không có ánh sáng.

Chỉ có tiếng bước chân rất khẽ, vang lên giữa hành lang lạnh lẽo.

Bạch Dạ đi đầu, súng siết chặt trong tay. Phía sau hắn, Lăng Kỳ và Trần Dực lặng lẽ di chuyển, mắt không ngừng quét quanh, sẵn sàng khai hỏa bất cứ lúc nào.

Không khí nơi này có gì đó rất lạ.

Không chỉ đơn thuần là mùi của gỉ sét hay chất hóa học.

Mà còn là...

Một mùi hôi tanh nồng nặc.

Bạch Dạ khẽ cau mày, lướt mắt nhìn qua những vệt máu khô trên tường. Một số cánh cửa sắt đã bị xé toạc, để lộ những căn phòng tối bên trong.

Tất cả đều bị phá hủy.

Như thể... có thứ gì đó đã trốn ra ngoài.

Hoặc tệ hơn—chúng vẫn còn ở đây.

Trần Dực đột ngột giơ tay, ra hiệu dừng lại.

Bạch Dạ và Lăng Kỳ ngay lập tức tập trung cao độ, mắt hướng về phía trước.

Phía cuối hành lang—có gì đó đang nằm dưới đất.

Một cái xác.

Họ tiến đến gần, vũ khí sẵn sàng.

Lăng Kỳ quỳ xuống, dùng lưỡi dao nhỏ lật xác người đó lên.

Chỉ trong một giây, cả ba người đều sững sờ.

Không có gương mặt.

Da thịt của nạn nhân bị xé toạc hoàn toàn, chỉ còn lại một chiếc hộp sọ trắng hếu với hốc mắt trống rỗng.

Dấu cào trên phần xương cho thấy nó đã bị ăn sạch.

Lăng Kỳ siết chặt hàm răng, giọng trầm thấp:

"Chết tiệt... đây là cái quái gì?"

Trần Dực đứng dậy, ánh mắt trở nên u ám. "Chúng ta không phải những kẻ duy nhất ở đây."

Bạch Dạ nheo mắt, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng dâng cao.

Một thứ gì đó đã giết chết con người này.

Một cách rất... chậm rãi.

Như thể nó đang thưởng thức.

Tách... tách...

Một âm thanh rất nhỏ vang lên trong bóng tối.

Như tiếng móng vuốt cào nhẹ xuống sàn kim loại.

Cả ba người lập tức quay đầu, vũ khí giương lên.

Phía cuối hành lang tối tăm...

Một bóng đen đang đứng đó.

Không thể thấy rõ hình dạng của nó.

Nhưng đôi mắt màu đỏ trong bóng tối khiến cả ba lập tức nín thở.

Nó không phải con người.

Lăng Kỳ nuốt khan, giọng nhỏ đến mức gần như thì thầm:

"Chúng ta nên bắn chứ?"

Bạch Dạ không trả lời ngay.

Hắn có cảm giác thứ này không đơn giản như vậy.

Nó không tấn công ngay.

Nó chỉ... đang quan sát.

Như thể đang cân nhắc xem bọn họ có đáng để săn đuổi hay không.

Trần Dực rất khẽ lên đạn, nhưng ngay khoảnh khắc ấy—

BÓNG ĐEN LAO ĐẾN.

TÁCH! TÁCH! TÁCH!

Tiếng móng vuốt sắc bén cào vào kim loại, tạo ra những âm thanh chói tai.

Bạch Dạ không kịp suy nghĩ, lập tức nổ súng.

ĐOÀNG!

Viên đạn xé gió bay thẳng về phía bóng đen—

Nhưng trong tích tắc, nó biến mất.

"BÊN PHẢI!" Trần Dực hét lên.

Bạch Dạ xoay người, nhưng đã muộn.

Một cánh tay dài với móng vuốt sắc bén xé gió bổ xuống.

XOẸT!

Bạch Dạ lăn người ra sau, nhưng lưỡi vuốt sắc bén cắt ngang qua tay áo hắn, để lại một đường rách dài.

Lăng Kỳ lập tức khai hỏa, nhưng bóng đen di chuyển quá nhanh.

Chỉ trong chớp mắt, nó đã xuất hiện ngay phía sau Trần Dực.

"CẨN THẬN!"

Bạch Dạ lao đến—

Nhưng đã quá muộn.

Móng vuốt của sinh vật xé xuyên qua áo giáp của Trần Dực, để lại ba vết cắt sâu hoắm trên lưng hắn.

"AARGH!"

Trần Dực ngã gục xuống, máu trào ra từ vết thương.

Bạch Dạ nổ súng liên tiếp, nhưng sinh vật ấy đã lùi về bóng tối, biến mất trong hành lang sâu hun hút.

Chỉ để lại mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.

Bạch Dạ quỳ xuống, kiểm tra vết thương của Trần Dực.

Lăng Kỳ siết chặt vũ khí, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nơi sinh vật kia biến mất.

"Nó là thứ quái quỷ gì vậy?"

Bạch Dạ không trả lời ngay.

Hắn chỉ nhìn vết thương trên người Trần Dực.

Những vết cắt... không giống móng vuốt của sinh vật bình thường.

Mà giống như...

Thứ gì đó đã cố tình không giết chết hắn ngay lập tức.

Nó muốn bọn họ biết—nó có thể giết bất cứ lúc nào.

Và ngay lúc đó, trong hệ thống liên lạc cá nhân của Bạch Dạ...

Một giọng nói vang lên.

"Ta đã nói rồi, Bạch Dạ."

"Càng đi sâu, càng không thể quay đầu lại."

Lục Hoành.

Bạch Dạ ngước lên, ánh mắt tối sầm.

Hắn nắm chặt vũ khí, cảm thấy...

Cơn ác mộng thực sự chỉ vừa mới bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #tươnglai