Chương 12: Căn Cứ Sụp Đổ
Thời Gian Chỉ Còn Lại 10 Phút
Tít! Tít! Tít!
Tiếng còi báo động vang khắp hành lang, ánh đèn đỏ chớp nháy liên tục.
Trên màn hình bên cạnh, đồng hồ đếm ngược đang chạy—
[09:59]
[09:58]
[09:57]
Bạch Dạ cắn răng, kéo Lăng Kỳ và Trần Dực chạy nhanh về phía cửa thoát hiểm.
Lục Hoành vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt tối lại.
"Ngươi không định chạy sao?" Bạch Dạ quay đầu, hét lên.
Lục Hoành không đáp ngay.
Hắn chỉ liếc nhìn con quái vật đứng sau mình—nó đã thức tỉnh hoàn toàn.
Mắt nó chớp sáng, trên cơ thể xuất hiện những vệt phát quang xanh lam, như thể một cỗ máy đang khởi động.
Bầu không khí rung lên dưới sức mạnh to lớn của nó.
Lăng Kỳ đứng chết lặng, nuốt khan:
"Bạch Dạ... chúng ta có thực sự chạy kịp không?"
"Không chạy thì chết chắc."
[09:35]
Bạch Dạ bật thiết bị liên lạc, hét vào trong bộ đàm:
"Chim Ưng! Ngươi nhận được tín hiệu không? Chúng ta cần tiếp ứng!"
Một giọng trầm thấp vang lên trong tai nghe:
"Nghe rõ. Đang đến."
"Nhanh lên!" Bạch Dạ gầm lên. "Căn cứ này sắp nổ tung rồi!"
ẦM!
Một âm thanh kinh hoàng vang lên.
Cả hành lang rung chuyển dữ dội, những mảng tường nứt toác, bụi bay mịt mù.
Bạch Dạ quay đầu nhìn lại—và tim hắn hẫng một nhịp.
Con quái vật đã cử động hoàn toàn.
Nó không còn đứng yên nữa.
Hai cánh tay cơ khí khổng lồ giương lên, năng lượng tập trung vào lòng bàn tay.
Ngay lập tức—
"CHẠY!"
ẦM!
Một chùm năng lượng bắn thẳng về phía họ.
Bạch Dạ kéo mạnh Lăng Kỳ sang một bên, cả hai lăn xuống nền đất ngay trước khi tia sáng phá hủy toàn bộ bức tường phía sau.
BÙM!
Mảnh vỡ văng tung tóe, khói bụi bao trùm không gian.
Lục Hoành vẫn đứng đó, nhìn thẳng vào con quái vật.
Hắn không chạy.
Hắn không sợ hãi.
Hắn chỉ khẽ nhếch môi, giọng trầm thấp:
"Thú vị thật."
Bạch Dạ cắn răng, nhìn Lục Hoành chằm chằm.
"Ngươi điên rồi sao?! Nó sẽ giết ngươi!"
Lục Hoành chậm rãi lắc đầu, mắt vẫn dán chặt vào con quái vật.
"Ta không có ý định bỏ chạy."
Bạch Dạ nheo mắt, lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ.
Lục Hoành... đang có kế hoạch gì đó.
Nhưng bây giờ không phải lúc để đoán!
[08:45]
Bạch Dạ siết chặt nắm tay, rồi quay đi.
Hắn không thể lãng phí thời gian ở đây.
"Lăng Kỳ, đi!"
Lăng Kỳ gật đầu, nhanh chóng đỡ Trần Dực lên.
Cả ba người lao ra khỏi hành lang, chạy thẳng về phía cửa thoát hiểm.
Sau lưng họ—
Một tiếng gầm kinh hoàng vang lên.
Con quái vật đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Lục Hoành đối mặt với nó, không hề lùi bước.
Và rồi—
Một trận chiến khác bắt đầu.
Bạch Dạ cắn môi, nhưng hắn không quay đầu lại nữa.
Hắn phải rời khỏi đây.
Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa—
Hắn không thể chết.
Tít! Tít! Tít!
[07:59]
[07:58]
[07:57]
Đồng hồ đếm ngược vẫn đang chạy, mỗi giây trôi qua như một nhát dao cắt vào thần kinh căng thẳng của Bạch Dạ.
Cả ba chạy như điên, hơi thở nặng nề vang vọng trong hành lang kim loại đang rung chuyển dữ dội.
Lăng Kỳ đỡ Trần Dực, nhưng tốc độ của hắn rõ ràng bị chậm lại vì vết thương của đồng đội.
Bạch Dạ cắn răng, quay lại hỗ trợ.
"Trần Dực! Cố lên!"
Trần Dực mặt tái nhợt, đôi môi khô khốc nhưng vẫn cố gắng gật đầu.
"Tôi... tôi ổn..."
ẦM!
Một vụ nổ khác vang lên từ phía sau, hất tung khói bụi về phía họ.
Ánh lửa chớp nháy, bóng đen của con quái vật vẫn mơ hồ ẩn hiện giữa những đám khói.
"Khốn kiếp..." Bạch Dạ nghiến răng. "Nếu nó đuổi theo thì sao?"
Lăng Kỳ cau mày, nhìn lướt qua tình trạng hiện tại.
Họ vẫn còn khoảng 500 mét nữa mới đến được lối ra.
Với tốc độ hiện tại, quá nguy hiểm!
[07:20]
Bạch Dạ liếc nhanh xung quanh, tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể giúp họ tăng tốc độ thoát thân.
Và rồi—
"Bên kia!"
Hắn nhìn thấy một chiếc xe vận tải quân sự đậu gần bức tường.
"Chúng ta lấy xe đó!"
Lăng Kỳ không nghĩ nhiều, lập tức kéo Trần Dực chạy đến.
Bạch Dạ lao về phía trước, nhanh chóng trèo lên buồng lái.
Hắn bật hệ thống điều khiển, nhưng ngay lúc đó—
ẦM!
Một cánh tay máy khổng lồ đập xuống ngay trước đầu xe.
Mặt đất rung chuyển dữ dội, mảnh vỡ văng tung tóe.
Bạch Dạ lập tức rút súng, nhưng ngay khi hắn ngước lên—
Hắn thấy một đôi mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Con quái vật đã đuổi kịp.
Nó không cần chạy—chỉ cần một cú nhảy, nó đã hạ xuống ngay trước xe của họ.
Tấm thân khổng lồ của nó chặn kín đường, khiến bất kỳ lối thoát nào cũng trở thành một ảo tưởng xa vời.
ẦM!
Con quái vật nâng một cánh tay, trên đó tụ tập năng lượng màu xanh lam, sẵn sàng phóng một đòn kết liễu.
"Mẹ nó!" Bạch Dạ rít lên, tay siết chặt cần lái.
Hắn không có lựa chọn nào khác.
Hoặc là chết ở đây—hoặc là liều mạng.
"BÁM CHẮC!"
Bạch Dạ đạp mạnh chân ga—
Chiếc xe gầm rú, lao thẳng về phía trước như một con thú điên cuồng.
Ngay lúc đó—
Con quái vật phóng đòn tấn công!
ẦM!!!
Lượng năng lượng khổng lồ phát nổ ngay trước đầu xe.
Sóng xung kích hất văng cả ba người ra khỏi xe, đẩy họ văng mạnh xuống nền đất lạnh lẽo.
Bạch Dạ cảm thấy cả cơ thể đau nhói, nhưng hắn không có thời gian để kêu rên.
Bởi vì—
Con quái vật đang lao đến!
Nó không còn sử dụng đòn đánh từ xa nữa.
Lần này, nó muốn nghiền nát họ bằng chính đôi tay của nó.
Lăng Kỳ lồm cồm bò dậy, hét lên:
"Bạch Dạ! Ngươi có kế hoạch gì không?!"
Bạch Dạ quét mắt nhìn xung quanh, đầu óc quay cuồng với hàng loạt tính toán.
Chúng ta không thể thắng nó bằng vũ lực.
Nhưng chúng ta có thể khiến nó sụp đổ.
Hắn nheo mắt, rồi lập tức bật hệ thống liên lạc.
"Chim Ưng! Ngươi đến đâu rồi?!"
Một giọng nói vang lên giữa tiếng tạp âm của nhiễu loạn tín hiệu:
"Trên không trung! Một phút nữa sẽ có mặt!"
Bạch Dạ nghiến răng.
Một phút!
Hắn phải giữ chân con quái vật này trong một phút.
Và có lẽ... hắn biết cách.
Bạch Dạ bật hệ thống điều khiển từ xa trên cổ tay.
Hắn liếc nhìn chiếc xe vận tải—nó vẫn còn hoạt động được, dù đầu xe đã bốc khói đen.
Nhưng đó không quan trọng.
Hắn thiết lập lệnh tự lái, nhập vào một tọa độ ngẫu nhiên ở hành lang bên cạnh.
Rồi—
Hắn nhấn nút kích hoạt.
Chiếc xe bỗng nhiên gầm rú, rồi bất ngờ lao về phía bên trái!
Con quái vật nhìn thấy chuyển động, lập tức quay đầu theo bản năng.
Và đúng khoảnh khắc nó mất tập trung—
Bạch Dạ bật chế độ tàng hình, lao nhanh như một cơn gió về phía nó.
"Lăng Kỳ! Lôi Trần Dực đi trước!"
Lăng Kỳ nhìn hắn, mắt mở to đầy kinh ngạc:
"Ngươi định làm cái gì—"
Bạch Dạ không đáp.
Hắn đã đưa ra quyết định.
Và rồi—
Hắn tung người lên, bám vào lưng con quái vật, leo lên cao!
Con quái vật gầm lên, cảm nhận được thứ gì đó đang bò trên cơ thể nó.
Nhưng đã quá muộn.
Bạch Dạ đã cắm một thiết bị nhỏ lên cổ nó.
"Ngươi sẽ không cản đường chúng ta nữa đâu."
Và ngay khi hắn bật chốt kích hoạt—
Một chuỗi điện giật mạnh lan tỏa khắp cơ thể con quái vật.
Nó gầm thét trong đau đớn, ánh sáng đỏ trong mắt chớp nháy dữ dội.
Thời Gian Đếm Ngược
[00:30]
Bạch Dạ nhảy xuống, lăn một vòng trên nền đất.
Con quái vật vùng vẫy, nhưng hệ thống điều khiển của nó đang bị tê liệt.
"Chim Ưng! Bây giờ!"
ẦM!
Từ phía trên cao, một chiến cơ phản lực xuất hiện, phá tan trần nhà.
Dây móc cứu hộ thả xuống, Lăng Kỳ nhanh chóng kéo Trần Dực lên.
Bạch Dạ vẫn còn đứng dưới đất, nhìn con quái vật một lần cuối cùng.
Nó còn cố gắng gượng dậy.
Nhưng quá muộn rồi.
Hắn khẽ nhếch môi, rồi bám lấy dây cáp, được kéo lên chiến cơ.
Ngay khi họ rời khỏi—
Căn cứ nổ tung.
ẦM!!!
Cả căn cứ nổ tung trong một vụ chấn động khủng khiếp.
Ánh lửa bừng sáng, nuốt trọn mọi thứ bên trong.
Từ trên cao, Bạch Dạ nhìn xuống, thấy từng mảnh thép vỡ vụn bị sóng xung kích hất tung lên không trung, rồi bị lửa nuốt chửng trong nháy mắt.
Lăng Kỳ ngồi bệt xuống sàn của khoang chiến cơ, thở hổn hển, ôm chặt Trần Dực đã bất tỉnh.
"Sống rồi... chúng ta vẫn sống..."
Giọng hắn khàn đặc, như không tin vào sự thật.
Nhưng Bạch Dạ không thả lỏng.
Hắn vẫn nhìn chằm chằm xuống tàn tích bên dưới—
Một suy nghĩ xuyên qua đầu hắn, lạnh buốt đến tận xương sống:
Lục Hoành... đã chết chưa?
Bụi khói bốc lên mù mịt, che khuất toàn bộ đống đổ nát phía dưới.
Bạch Dạ siết chặt ngón tay, lòng hắn mâu thuẫn một cách kỳ lạ.
Lục Hoành đã không rời đi.
Hắn đã chọn ở lại, đối mặt với con quái vật đó một mình.
Theo lý thuyết—
Hắn phải chết.
Nhưng...
Một góc trong tâm trí Bạch Dạ lại không tin điều đó.
Người như Lục Hoành... sẽ không chết dễ dàng như vậy.
"Đội trưởng."
Một giọng nói trầm ổn vang lên từ buồng lái.
Chiến cơ đang tiến về phía căn cứ trung tâm của họ, nhưng trong khoang điều khiển, Chim Ưng vẫn giữ một vẻ mặt nghiêm trọng.
"Có chuyện gì?" Bạch Dạ nhíu mày.
Chim Ưng không trả lời ngay, mà đưa màn hình radar cho hắn xem.
Bạch Dạ đông cứng.
Một tín hiệu lạ—vừa xuất hiện ngay giữa khu vực nổ tung.
Không thể nào...
Không một ai có thể sống sót trong vụ nổ đó.
Nhưng tín hiệu đó rõ ràng đang di chuyển.
"Một chiếc phi thuyền đã rời đi."
Chim Ưng nói.
"Có thể là địch, cũng có thể là..."
Hắn không nói tiếp.
Nhưng tất cả đều hiểu.
Lăng Kỳ mở to mắt:
"Lục Hoành? Hắn còn sống?"
Không ai trả lời.
Bạch Dạ chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt tối lại.
Nếu là Lục Hoành...
Thì chuyện đó hoàn toàn có thể.
Bạch Dạ nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Lục Hoành vẫn còn sống.
Và nếu hắn còn sống—
Chắc chắn hắn sẽ không ngồi yên.
Bạch Dạ chạm vào thiết bị liên lạc trên cổ tay, vô thức nhớ lại lời cuối cùng của Lục Hoành trước khi họ rời đi.
"Ngươi nghĩ rằng có thể thoát khỏi ta sao?"
Hắn mở mắt, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Không biết là bất an hay là...
Mong chờ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro