Chương 17: Khám Phá Bí Mật


Sáng hôm sau, Bạch Dạ và Lăng Kỳ quyết định thực hiện một kế hoạch táo bạo. Họ không thể cứ tiếp tục sống trong sự mơ hồ và bất an về thị trấn này, không thể cứ để cho những lời cảnh báo của Dương Phong chi phối quyết định của mình mà không biết rõ sự thật. Cả hai hiểu rằng, muốn tìm ra được câu trả lời cho những bí mật đang bao trùm nơi đây, họ cần phải tìm hiểu và đối diện trực tiếp với chúng.

Ngày hôm đó, sau khi ăn sáng tại một quán nhỏ gần quảng trường, họ quyết định quay lại con phố mà họ đã gặp Dương Phong lần đầu tiên. Bạch Dạ vẫn không thể quên được ánh mắt lạnh lùng của hắn, cùng những lời nói mơ hồ về thị trấn này. Cảm giác bất an không dễ dàng trôi qua, nhưng hắn cũng hiểu rằng nếu không hành động ngay bây giờ, thì sẽ chẳng bao giờ có cơ hội để hiểu rõ hơn về nơi này.

"Cậu nghĩ chúng ta có thể tìm hiểu được gì từ những người dân ở đây không?" Bạch Dạ hỏi Lăng Kỳ khi cả hai vừa rời quán cà phê.

Lăng Kỳ suy nghĩ một chút rồi trả lời, giọng điềm tĩnh như thường lệ. "Tôi nghĩ chúng ta không nên hỏi trực tiếp. Người dân ở đây có vẻ không thích nói về quá khứ của thị trấn này. Chúng ta cần phải tiếp cận từ từ, tìm kiếm những dấu vết mà họ không muốn để lộ."

Bạch Dạ gật đầu, cảm thấy Lăng Kỳ có lý. Họ không thể cứ chạy đến hỏi han những người dân bình thường mà hy vọng có được câu trả lời. Thị trấn này có vẻ như có một sự cảnh giác rõ rệt đối với những kẻ ngoài cuộc, và nếu họ quá nổi bật, mọi sự nghi ngờ sẽ dồn vào họ.

Khi họ đi ngang qua các cửa hàng và căn nhà, Bạch Dạ để ý rằng dù mọi người đều rất thân thiện và chào đón, nhưng có một điều kỳ lạ: họ không bao giờ nói về quá khứ của thị trấn này. Mỗi lần câu chuyện về lịch sử thị trấn được khơi lên, cuộc trò chuyện đều nhanh chóng bị lảng tránh hoặc dừng lại.

Họ dừng lại trước một ngôi nhà cũ kỹ nằm ở cuối con phố, có vẻ như đã lâu không có người sống. Một chiếc cửa sổ vỡ và những bức tường có dấu hiệu của thời gian. Đây là một trong những ngôi nhà mà Dương Phong đã nói đến, một trong những dấu tích của quá khứ mà người dân không muốn nhắc đến.

"Cậu có nghĩ chúng ta nên vào đó không?" Bạch Dạ hỏi, đôi mắt đầy nghi hoặc.

Lăng Kỳ không trả lời ngay lập tức, ánh mắt hắn dừng lại trên ngôi nhà. "Có thể ngôi nhà này là nơi bắt đầu của những bí mật chúng ta đang tìm kiếm."

Họ đứng một lúc trước ngôi nhà, rồi Bạch Dạ quyết định bước tới gần cánh cửa gỗ đã mục nát. Hắn khẽ đẩy cửa, tiếng kẽo kẹt vang lên trong không gian yên tĩnh. Lăng Kỳ theo sau hắn, đôi mắt không rời khỏi xung quanh, cảnh giác với mọi điều có thể xảy ra.

Bước vào bên trong, không khí có phần ẩm mốc, nhưng vẫn có một mùi lạ, như thể không gian này đã bị bỏ hoang từ rất lâu. Tường nhà bám đầy rêu mốc, những đồ đạc trong phòng đều phủ đầy bụi. Họ đi dọc theo hành lang dài, ánh sáng mờ mờ từ cửa sổ khiến mọi thứ thêm phần u ám.

Đột nhiên, Bạch Dạ dừng lại trước một cánh cửa khép kín ở cuối hành lang. Hắn cảm nhận được một sự căng thẳng trong không khí, như thể có điều gì đó đang ẩn giấu phía sau cánh cửa đó.

"Cậu cảm thấy thế nào?" Lăng Kỳ hỏi, đôi mắt hắn sắc bén, quan sát từng động tĩnh của Bạch Dạ.

Bạch Dạ không trả lời ngay mà nhẹ nhàng tiến lại gần cánh cửa. Hắn đưa tay đặt lên tay nắm cửa, một cảm giác lạ lùng chợt xuất hiện trong lòng hắn. Hắn cảm nhận được sự nghi ngờ, nhưng cũng là một cảm giác thôi thúc mạnh mẽ. Hắn không thể rời đi mà không khám phá được hết mọi thứ.

"Tôi cảm thấy chúng ta sẽ tìm thấy điều gì đó quan trọng ở đây." Bạch Dạ thì thầm.

Hắn xoay tay nắm cửa, mở nhẹ nhàng. Cánh cửa kêu lên một tiếng, dường như cũng như một tiếng gọi thức tỉnh những ký ức đã lâu lắm rồi bị chôn vùi. Phía trong căn phòng là một chiếc bàn gỗ cũ, trên đó có những cuốn sách và giấy tờ ngả vàng, như thể chúng đã không được mở ra trong suốt một thời gian dài.

Bạch Dạ tiến vào, bắt đầu tìm kiếm. Một trong những cuốn sách nằm trên bàn làm hắn chú ý. Hắn mở cuốn sách, và những dòng chữ đầu tiên khiến hắn giật mình. Đó là một cuốn nhật ký, viết bằng tay, và những gì được ghi trong đó là những câu chuyện kỳ lạ về thị trấn này.

"Họ đến rồi... cuối cùng, những người tìm kiếm sự thật đã đến." Bạch Dạ đọc một câu trong nhật ký, giọng hắn run rẩy.

Lăng Kỳ bước tới bên cạnh, nhìn vào những trang giấy. "Cậu thấy không, những gì chúng ta đang tìm kiếm chính là những gì đã xảy ra ở đây từ lâu." Hắn nói, cảm nhận được sự căng thẳng đang gia tăng trong không khí.

Bạch Dạ lật tiếp những trang sách, và câu chuyện trong đó ngày càng trở nên mờ ảo hơn. Những ký ức, những sự kiện được ghi chép trong cuốn nhật ký dường như không phải là những điều bình thường. Nó chứa đựng những câu chuyện về những cuộc nghi lễ, những người mất tích, và những linh hồn không được siêu thoát.

Bạch Dạ cảm thấy một sự đau đớn và lo lắng khi đọc những dòng chữ ấy. Hắn hiểu rằng thị trấn này không phải là một nơi bình yên như vẻ bề ngoài của nó. Có điều gì đó rất tăm tối đang ẩn giấu trong lịch sử của nó, và giờ đây, Bạch Dạ và Lăng Kỳ đã bị cuốn vào trong vòng xoáy ấy.

"Chúng ta phải tiếp tục tìm hiểu," Bạch Dạ nói, đôi mắt hắn đầy quyết tâm. "Dù có phải đối mặt với gì đi nữa, chúng ta cũng không thể quay lại."

Lăng Kỳ gật đầu, cảm nhận rõ ràng rằng cuộc hành trình của họ chỉ mới bắt đầu, và những thử thách khó khăn hơn đang chờ đợi phía trước.

Bạch Dạ nhẹ nhàng lật những trang sách tiếp theo, tâm trí hắn bị cuốn hút vào từng dòng chữ mơ hồ, những câu chuyện đầy uẩn khúc về những nghi lễ kỳ lạ và những sự kiện không thể lý giải. Từng từ ngữ trong cuốn nhật ký như một lời thì thầm của quá khứ, vén lên lớp màn bí ẩn mà người dân nơi đây cố tình che giấu.

"Cuối cùng, họ sẽ đến. Những kẻ thừa kế của dòng máu xưa. Chúng ta không thể tránh khỏi định mệnh này. Không ai có thể thoát được." Bạch Dạ lẩm bẩm, ánh mắt hắn lướt qua những dòng chữ khiến lòng hắn càng thêm nặng nề.

Lăng Kỳ đứng bên cạnh, không nói gì nhưng vẻ mặt hắn nghiêm túc, đôi mắt sắc bén không rời khỏi cuốn sách. "Bạch Dạ, đây có thể là dấu vết của những bí mật mà Dương Phong đang ám chỉ." Hắn lên tiếng, giọng trầm tĩnh. "Có vẻ như nơi này có liên quan đến một thứ gì đó... một sự thừa kế, hoặc một thứ sức mạnh cổ xưa mà chúng ta chưa hiểu hết."

Bạch Dạ không trả lời ngay. Cảm giác khó chịu ngày càng dâng lên trong lòng hắn. Hắn cảm nhận được sự nguy hiểm đằng sau những câu chữ trong nhật ký này, nhưng cũng có một phần trong hắn, một phần rất sâu kín, không thể cưỡng lại được sự thôi thúc muốn khám phá sự thật. Những gì hắn tìm kiếm không chỉ là sự giải đáp cho sự bất an trong lòng mình, mà còn là sự giải thoát cho chính thị trấn này, nơi mà những người dân có vẻ như đang sống trong sợ hãi và quá khứ không thể chối bỏ.

Bỗng nhiên, một tiếng động lạ vang lên, làm cả hai giật mình. Cửa phòng dường như đã bị đóng lại từ lúc nào, và một bóng người đang đứng lù lù trong khung cửa. Ánh sáng mờ ảo từ hành lang phía ngoài chiếu vào, làm gương mặt người ấy trở nên mờ ảo và khó nhận diện.

Bạch Dạ và Lăng Kỳ ngay lập tức đứng dậy, hai người họ sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì có thể xảy ra. Bóng người trong cửa bước vào, và lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Không ai được phép tìm hiểu những bí mật này."

Bạch Dạ và Lăng Kỳ nhìn nhau, nhận ra ngay giọng nói đó. Là Dương Phong.

"Cậu đã nói gì với chúng tôi lúc trước, Dương Phong?" Bạch Dạ hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh. Hắn có thể cảm nhận được sự nguy hiểm toát ra từ thái độ của Dương Phong.

Dương Phong bước vào phòng, ánh mắt hắn lạnh lẽo, như thể mọi quyết định của hắn đã được đưa ra. "Những gì các cậu đang tìm kiếm là vùng cấm. Thị trấn này không phải nơi cho kẻ tò mò. Nếu các cậu tiếp tục đào bới quá khứ, các cậu sẽ không thể thoát khỏi sự trả thù của những gì đã bị bỏ quên."

Lăng Kỳ không hề sợ hãi, đôi mắt hắn vẫn sắc bén như thường lệ. "Cậu đến đây để dọa chúng tôi? Cậu nói về sự trả thù, nhưng có vẻ như chính cậu cũng đang sợ hãi điều gì đó."

Dương Phong im lặng trong một lúc lâu, vẻ mặt không thay đổi. "Sự sợ hãi không phải là lý do tôi đến đây. Tôi chỉ muốn các cậu hiểu rằng không phải mọi sự thật đều có thể chấp nhận được." Hắn ngừng lại, ánh mắt như xuyên thấu vào tâm trí Bạch Dạ. "Các cậu có thể muốn hiểu tất cả, nhưng những gì các cậu sẽ phải đối mặt... sẽ thay đổi mọi thứ. Đến lúc đó, liệu các cậu có thể chịu đựng được không?"

Bạch Dạ không thể kiềm chế được nữa. Hắn không muốn chỉ đứng yên trong bóng tối và tiếp tục sống một cuộc đời vô nghĩa. Hắn không thể để Dương Phong, dù là người từng giúp đỡ hắn, tiếp tục nắm giữ những bí mật này mà không giải thích rõ ràng. "Dương Phong, cậu có thể nói cho tôi biết những gì đang xảy ra ở đây không?"

Ánh mắt của Dương Phong như bắn ra một tia sáng lạnh lẽo. "Tôi không thể làm vậy." Hắn nói, giọng hắn vẫn bình thản nhưng có chút gì đó đầy u ám. "Các cậu sẽ phải tự mình đối mặt với sự thật. Tôi chỉ có thể cảnh báo các cậu, đừng đi quá xa."

Lăng Kỳ quay lại, ánh mắt của hắn giờ đây chứa đựng đầy sự nghi hoặc. "Cậu thực sự đang giấu giếm chúng tôi điều gì phải không, Dương Phong?" Hắn tiến lại gần hơn. "Nếu cậu muốn chúng tôi dừng lại, ít nhất hãy cho chúng tôi một lý do thực sự."

Dương Phong không đáp ngay mà chỉ nhìn vào hai người họ, ánh mắt hắn lấp lánh một sự đau đớn không thể che giấu. Nhưng ngay khi hắn định nói gì đó, tiếng động lại một lần nữa vang lên từ ngoài phòng. Có gì đó đang đến gần họ, một thứ gì đó không rõ ràng nhưng lại có vẻ như đang chuẩn bị xuất hiện. Dương Phong đột ngột quay lại, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng.

"Tôi khuyên các cậu nên rời đi ngay bây giờ," Dương Phong nói, giọng hắn khẩn thiết hơn bao giờ hết. "Có thể các cậu đã vô tình đánh thức thứ gì đó mà chúng ta không thể kiểm soát."

Nhưng trước khi Bạch Dạ và Lăng Kỳ kịp phản ứng, một bóng đen xuất hiện trong góc phòng, bước ra từ những bóng tối sâu thẳm như thể vật thể không thuộc về nơi này.

Bóng đen trong góc phòng từ từ bước ra, một hình bóng mờ nhạt, như thể được tạo thành từ bóng tối và những ảo giác. Cả Bạch Dạ và Lăng Kỳ đều đứng sững lại, ánh mắt không rời khỏi sinh vật kỳ lạ ấy. Dương Phong, lúc này, có vẻ như đã hiểu rõ hơn tình hình, hắn lùi lại một bước, khuôn mặt lạnh lùng không còn sự bình tĩnh như trước. Hắn mở miệng, giọng nói lộ vẻ lo lắng hiếm hoi.

"Chạy đi! Đây không phải là thứ các cậu có thể đối phó!" Dương Phong gầm lên.

Nhưng trước khi lời cảnh báo hoàn toàn vang lên, bóng đen đã nhanh chóng lao về phía họ. Nó di chuyển nhanh đến mức mắt thường không thể bắt kịp, chỉ để lại một vệt bóng tối lan rộng trong không gian. Bạch Dạ và Lăng Kỳ không kịp suy nghĩ, phản xạ tự nhiên khiến họ lập tức lao về phía cửa.

"Nhanh lên!" Lăng Kỳ kéo Bạch Dạ, hai người cùng chạy như thể có thứ gì đó đuổi theo họ, cơn hồi hộp dâng lên trong lòng. Tuy nhiên, họ chưa kịp thoát ra khỏi căn phòng thì một tiếng nổ lớn vang lên, cửa phòng bị chặn lại bởi một lực lượng vô hình.

"Không thể thoát được đâu!" Một giọng nói khàn khàn, có chút âm u vang lên từ trong bóng tối, và rồi, bóng đen kia lại hiện ra, lần này rõ ràng hơn, như thể được hình thành từ những cơn ác mộng.

Bạch Dạ cảm nhận được hơi lạnh từ những con mắt đỏ ngầu kia, ánh sáng yếu ớt không đủ để chiếu sáng hết những đặc điểm ghê rợn của nó. Nó cao lớn và có hình dáng như một sinh vật bán thú, bán quái vật, với những cánh tay dài đầy vết nứt và rách nát. Cả căn phòng như thể bị bóp nghẹt bởi sự hiện diện của nó, khiến không khí trở nên đặc quánh và ngột ngạt.

"Chúng ta phải làm gì đây?" Bạch Dạ không giấu được sự hoảng loạn, mắt hắn mở to nhìn sinh vật quái dị đang tiến lại gần.

Lăng Kỳ không đáp, nhưng hắn lập tức rút ra một thanh kiếm sáng loáng từ trong áo. "Chỉ có một cách, chúng ta phải đối mặt với nó!" Lăng Kỳ nói, giọng kiên quyết, không hề tỏ ra sợ hãi.

Bạch Dạ, mặc dù cảm thấy sợ hãi và lo lắng, cũng không thể đứng yên. Hắn rút từ bên hông chiếc dao găm mà Dương Phong đã đưa cho hắn trước đó, mặc dù nó không mạnh mẽ như thanh kiếm của Lăng Kỳ, nhưng đó là thứ duy nhất hắn có thể sử dụng ngay lúc này.

Sinh vật quái dị dường như nhận ra sự chuẩn bị của hai người. Nó dừng lại một lúc, ánh mắt đẫm máu nhìn vào Bạch Dạ và Lăng Kỳ, như thể muốn thử thách họ. Những cánh tay của nó vươn dài ra, tạo thành một đường cong sắc nhọn, như thể sẵn sàng cắt đứt mọi hy vọng của họ.

Đột nhiên, Bạch Dạ cảm thấy có một làn sóng kỳ lạ trong không gian, một cảm giác như thể sự tồn tại của hắn và Lăng Kỳ đang bị thử thách. "Nó không phải là một sinh vật bình thường," Bạch Dạ nghĩ, "Đây có thể là một thứ gì đó từ quá khứ, một thực thể bị phong ấn."

Lăng Kỳ vung kiếm lên, tạo ra một đoạn sóng mạnh mẽ, ánh sáng từ thanh kiếm chiếu rọi vào sinh vật đó, nhưng nó chỉ khiến bóng đen đó chao đảo một chút rồi lại phục hồi nhanh chóng. "Không thể đánh bại nó bằng sức mạnh vật lý," Lăng Kỳ lẩm bẩm, "Cần phải tìm cách khác."

"Để tôi thử." Bạch Dạ nói, giọng hắn đầy quyết tâm. Hắn bước lên một bước, cảm nhận được dòng khí kỳ lạ trong không gian. Những ký ức lạ lùng về một nghi lễ cũ hiện lên trong đầu hắn. Một cảm giác sức mạnh kỳ diệu nào đó đang chảy trong cơ thể hắn. "Có lẽ tôi có thể kết nối với nó bằng cách này."

Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung, tập hợp tất cả năng lượng trong cơ thể mình, cố gắng tạo ra một sự kết nối tâm linh với sinh vật đó. Hắn không biết liệu phương pháp này có hiệu quả không, nhưng sự thôi thúc từ trong lòng mạnh mẽ không cho phép hắn từ bỏ.

Bóng đen bất ngờ ngừng di chuyển, đôi mắt đỏ như máu của nó rực lên, nhìn vào Bạch Dạ. Một sự rung động kỳ lạ xuất hiện trong không gian, như thể hai linh hồn của họ đang giao thoa. Bạch Dạ cảm thấy những cảm xúc sợ hãi, thù hận và đau đớn từ sinh vật này xâm chiếm tâm trí mình. Đó không phải là một sinh vật đơn thuần, mà là một thứ từng chịu đựng nỗi đau tột cùng, và giờ đây nó chỉ còn là một bóng ma của quá khứ.

"Cậu... không phải người đầu tiên tìm đến nó..." Giọng nói của sinh vật ấy vang lên trong đầu Bạch Dạ, lạnh lùng và tàn nhẫn, "Nhưng các cậu sẽ là người cuối cùng."

Ngay lúc đó, một tiếng động lớn vang lên từ phía ngoài cửa, cắt đứt cuộc đối thoại kỳ lạ giữa Bạch Dạ và sinh vật. Dương Phong xuất hiện, hắn vung một pháp khí cổ xưa lên, tạo ra một làn sóng mạnh mẽ khiến bóng đen bị đẩy lùi lại. Sự lành mạnh của nó như bị phá vỡ ngay lập tức.

"Cậu đã làm gì?" Bạch Dạ thốt lên, nhận ra Dương Phong đã không còn giữ khoảng cách với họ nữa.

Dương Phong nhìn họ, ánh mắt sắc bén như dao cạo. "Cái mà các cậu đang đối mặt không phải là thứ có thể đơn giản giải quyết." Giọng hắn trầm xuống, như thể hắn đã quyết định điều gì đó quan trọng. "Nhưng bây giờ thì không còn thời gian nữa. Chúng ta phải đi ngay."

Lăng Kỳ và Bạch Dạ không có thời gian để hỏi thêm. Họ nhanh chóng theo Dương Phong chạy ra khỏi căn phòng, bỏ lại đằng sau một sinh vật đang dần mất đi hình dáng. Nhưng không ai có thể yên tâm, bởi điều này chỉ mới là bắt đầu cho những gì họ sẽ phải đối mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #tươnglai