Chương 18


Ba người, Bạch Dạ, Lăng Kỳ và Dương Phong, chạy vội qua hành lang tối om. Những tiếng bước chân vang vọng trên sàn gạch lạnh, như thể có gì đó đuổi theo họ, dù họ không nghe thấy gì ngoài tiếng thở dốc và những bước chân của chính mình.

Dương Phong dẫn đầu, sắc mặt hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng không thể che giấu được sự lo lắng trong ánh mắt. Hắn quay lại nhìn Bạch Dạ và Lăng Kỳ, vẻ mặt nghiêm túc.

"Cái bóng tối đó không phải là thứ mà các cậu có thể đối phó chỉ bằng sức mạnh hay ma thuật bình thường." Giọng Dương Phong trầm đục, đầy căng thẳng. "Nó đến từ một thế giới khác, một thế giới mà không ai dám động đến."

Bạch Dạ cảm nhận được sự mệt mỏi dâng lên trong người hắn, nhưng cũng hiểu rằng họ không thể dừng lại. "Vậy chúng ta phải làm gì?" Hắn hỏi, nhưng không dám nhìn Dương Phong, mắt hắn vẫn không rời khỏi bóng tối phía trước, nơi ánh sáng chỉ vừa đủ để nhận ra những hình dáng mơ hồ.

"Chúng ta phải tìm ra cánh cửa có thể đưa chúng ta đến nơi mà thứ đó được phong ấn," Dương Phong trả lời, "Chỉ có cách đó mới có thể phá hủy nó. Nhưng không dễ dàng đâu."

Lăng Kỳ vẫn giữ im lặng, ánh mắt của hắn sáng rực trong bóng tối. Hắn cảm nhận được sự căng thẳng giữa ba người, và một phần trong hắn, mặc dù đầy quyết tâm, vẫn cảm thấy có một điều gì đó đang không ổn. "Cậu biết là chúng ta sẽ phải đối mặt với những gì tiếp theo không, Dương Phong?" Hắn hỏi, giọng nói lạnh lùng nhưng có chút lo lắng.

Dương Phong im lặng trong giây lát, đôi mắt hắn sáng lên một tia lo âu mà không thể che giấu. "Tôi không chắc lắm." Hắn đáp, giọng nói thận trọng hơn. "Nhưng nếu chúng ta không hành động nhanh chóng, thứ đó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, không chỉ là một sinh vật tấn công mà là một cơn sóng vỡ lan ra khắp nơi, phá hủy tất cả."

Bạch Dạ siết chặt tay lại, nhưng ánh mắt hắn trở nên sắc bén hơn. "Cậu đã biết từ lâu phải không? Biết về những sự kiện này, biết về thứ đang đe dọa nơi này."

Dương Phong không trả lời ngay, chỉ quay người tiếp tục đi, nhưng Bạch Dạ nhận thấy hắn không dám nhìn thẳng vào mắt mình. Trong khoảnh khắc đó, Bạch Dạ cảm nhận một sự thay đổi lạ lùng trong cách Dương Phong đối xử với hắn và Lăng Kỳ. Có gì đó không ổn. Dường như Dương Phong đang giấu giếm một bí mật lớn hơn tất cả những gì họ đang đối mặt.

"Tới rồi." Dương Phong đột ngột lên tiếng, giọng hắn có chút gấp gáp. Họ đã đến trước một cánh cửa cũ kỹ, chìm trong bóng tối mờ ảo. Cánh cửa được làm bằng gỗ sồi dày, khắc những ký tự cổ xưa mà Bạch Dạ không nhận ra. Những dấu hiệu kỳ lạ đó khiến không gian xung quanh họ trở nên càng thêm u ám.

Lăng Kỳ tiến lại gần cánh cửa, tay đặt lên chiếc khóa cổ xưa. "Chúng ta phải mở cửa này sao?" Hắn hỏi, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Dương Phong gật đầu, nhưng có một tia khẩn trương trong ánh mắt hắn. "Cánh cửa này không thể mở bằng sức mạnh thông thường. Nó được phong ấn từ lâu, và chỉ có một người có thể giải được." Dương Phong nhìn Bạch Dạ, ánh mắt lộ ra một sự lo sợ mà hắn chưa từng thấy ở Dương Phong trước đây.

Bạch Dạ cảm thấy trong lòng có một cơn sóng lạ dâng lên. "Mình sao? Tôi... Tôi có thể làm gì với nó?"

Dương Phong không trả lời ngay, chỉ bước lại gần Bạch Dạ, đôi mắt hắn lộ rõ sự thận trọng. "Chỉ có cậu mới có thể giải được phong ấn này. Mặc dù tôi không biết lý do tại sao, nhưng... có một điều mà tôi không thể không nói cho cậu biết." Dương Phong dừng lại, hít một hơi thật sâu.

"Cậu có thể là người duy nhất có thể kiểm soát được thứ đang ngủ yên trong đó. Nhưng đồng thời, cậu cũng sẽ phải đối mặt với cái giá rất lớn." Hắn nói, giọng điệu vừa căng thẳng vừa lo lắng. "Cậu sẽ phải trả một cái giá... không phải về thể xác, mà về tinh thần."

Bạch Dạ nhìn Dương Phong, cảm giác mơ hồ dâng lên trong lòng. "Cái giá đó là gì?" Hắn hỏi, giọng hắn hơi run, không phải vì sợ hãi, mà vì một cảm giác bồn chồn mà hắn không thể lý giải.

Dương Phong nhìn hắn một lúc lâu, ánh mắt không thể giấu được nỗi bất an. "Cái giá đó là... sự mất mát."

Vào lúc ấy, một cơn gió lạnh bỗng dưng quét qua hành lang, thổi bay hết những bụi mờ đọng trên bức tường. Cánh cửa gỗ sồi chợt phát ra âm thanh kẽo kẹt, như thể sắp sửa mở ra. Trong không gian tĩnh lặng, một nỗi sợ hãi mơ hồ bỗng bao trùm lên ba người họ.

"Tôi không còn lựa chọn nào khác." Bạch Dạ nói, giọng hắn vững vàng hơn, quyết tâm đã hình thành trong trái tim hắn. "Chúng ta phải bước qua cánh cửa này."

Lăng Kỳ không nói gì, chỉ nắm chặt thanh kiếm trong tay, vẻ mặt đầy cảnh giác. Hắn biết rằng, dù cho có bất kỳ hiểm nguy gì đang chờ đợi phía sau cánh cửa này, họ đã không còn đường lui.

Cánh cửa mở ra với một tiếng động vang dội, để lộ ra một không gian tối tăm, rộng lớn, giống như một vực sâu không đáy. Một cảm giác đau đớn và khủng khiếp lạ lùng truyền đến từ phía trong đó, làm cả ba người đều có cảm giác như mình sắp rơi vào một vực thẳm vô tận.

"Đã đến lúc." Dương Phong nói, giọng hắn đầy quyết tâm. Hắn nhìn Bạch Dạ một lần nữa, như thể muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.

Bạch Dạ hít một hơi thật sâu, bước vào, và không ai biết điều gì sẽ xảy ra phía trước, nhưng tất cả họ đều hiểu rằng, họ đã bước vào một cuộc chiến sinh tử.

Bước chân của Bạch Dạ vang vọng trong không gian rộng lớn, tiếng bước chân như thể bị nuốt chửng bởi bóng tối vô tận xung quanh. Hắn cảm nhận được một sức nặng kỳ lạ trong không khí, như thể có hàng nghìn đôi mắt đang dõi theo mình, những linh hồn vô hình mà hắn không thể thấy, nhưng chắc chắn có thể cảm nhận được. Lăng Kỳ đi ngay sau hắn, tay vẫn nắm chặt thanh kiếm, đôi mắt sắc bén không ngừng quan sát từng góc tối của không gian này.

Dương Phong đứng ở phía sau, ánh mắt của hắn không hề rời khỏi Bạch Dạ. Một phần trong hắn muốn giữ khoảng cách, nhưng phần còn lại thì lại không thể rời xa. Hắn biết rằng mọi thứ bây giờ đều phụ thuộc vào Bạch Dạ, và một phần của hắn cũng không thể phủ nhận cảm giác bất an đang dâng lên trong lòng. "Cậu có thể làm được." Hắn tự nhủ, nhưng sao lại cảm thấy không chắc chắn như trước?

Căn phòng rộng lớn trước mặt họ chìm trong bóng tối, nhưng ánh sáng mờ nhạt từ những viên đá phát quang trên tường vẫn đủ để nhìn thấy những chi tiết lạ lùng: những cột đá to lớn xung quanh, những phù điêu kỳ bí khắc trên tường, và những vòng tròn ma thuật phức tạp trên mặt đất. Mỗi bước đi của họ đều như dẫm lên những ký ức đã lâu bị lãng quên.

Bạch Dạ cảm nhận được một cảm giác khác biệt trong không khí, giống như có một sức mạnh vô hình đang bao bọc lấy mình, như thể đang có ai đó quan sát hắn từ đằng sau. Hắn không thể hiểu rõ được cảm giác này, nhưng có một điều rất rõ ràng: nếu không hành động ngay bây giờ, mọi thứ sẽ mất kiểm soát.

"Dương Phong," Bạch Dạ quay lại, ánh mắt kiên quyết. "Cậu biết cái gì đang đợi chúng ta ở đây, phải không?"

Dương Phong chỉ im lặng, đôi mắt sắc bén nhìn về phía trước. Hắn không đáp, nhưng trong lòng hắn, một sự lo lắng chưa từng có dâng lên. "Nếu tôi nói cho cậu biết tất cả, liệu cậu có còn đủ sức để đối mặt với nó không?"

Lăng Kỳ, đứng bên cạnh Bạch Dạ, không kiềm chế được sự tò mò. Hắn nhìn Dương Phong với ánh mắt sắc bén. "Có gì mà chúng ta không thể đối mặt? Cả ba chúng ta đều đã vượt qua những thử thách lớn hơn thế này."

Dương Phong nhìn Lăng Kỳ, ánh mắt hắn lộ ra một chút tiếc nuối. "Cậu không hiểu đâu, Lăng Kỳ. Những thử thách mà các cậu đã vượt qua trước đây không thể so sánh với cái thứ mà chúng ta sắp đối mặt."

Không khí dần trở nên đặc quánh hơn, như thể có một lực lượng vô hình đang dồn ép lên cơ thể họ. Bạch Dạ cảm nhận được sức nặng trong ngực, từng nhịp tim đập nhanh hơn, cảm giác như thể mình sắp ngạt thở trong chính không gian này. Mặc dù không nói ra, nhưng hắn có thể cảm nhận được một thứ gì đó khổng lồ đang rình rập, đang chờ đợi họ.

"Đây là lần cuối cùng. Cánh cửa này sẽ không mở thêm lần nữa." Dương Phong cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói của hắn đầy nghiêm trọng. "Chúng ta không thể quay lại."

Bạch Dạ hít một hơi thật sâu. Hắn hiểu rằng đây không phải là một thử thách bình thường. Đối mặt với cái gì đó như thế này có thể sẽ không chỉ là một trận chiến sinh tử mà là sự hy sinh của chính họ. Nhưng, ngay lúc này, hắn lại cảm thấy một sự thôi thúc không thể cưỡng lại được.

Hắn quay lại nhìn Lăng Kỳ, ánh mắt của hắn đầy nỗi lo lắng, nhưng cũng chứa đựng một sự quyết tâm. Lăng Kỳ, dù không nói gì, nhưng có thể cảm nhận được quyết định đã được đưa ra trong lòng Bạch Dạ. "Cậu không còn đường lùi nữa đâu."

Đúng lúc này, một tiếng động nhẹ vang lên từ phía sâu trong căn phòng. Một cánh cửa khổng lồ chậm rãi mở ra, tiết lộ một không gian rộng lớn hơn, bóng tối dày đặc hơn, nơi chỉ có thể cảm nhận được những vòng xoáy ma thuật kỳ dị đang nhấp nhô trên mặt đất. Bạch Dạ không còn thời gian để suy nghĩ, hắn bước về phía trước, theo dòng tình cảm mơ hồ trong trái tim mình. Lăng Kỳ và Dương Phong cũng theo sau, bước vào trong không gian u tối ấy, nơi mà mọi thứ đều có thể xảy ra.

Mới vừa bước vào, một cơn lạnh lẽo xâm chiếm cơ thể Bạch Dạ. Hắn thấy như có một thứ gì đó mờ ảo lướt qua bên cạnh mình, một làn sóng khí lạnh làm người hắn run lên. Những ký tự ma thuật trên mặt đất bắt đầu sáng lên, tạo thành một vòng tròn phát sáng chói lóa. Những tiếng thì thầm nhỏ nhẹ vang lên từ đâu đó trong không gian, như thể chúng đang nói với nhau, gọi tên hắn.

"Bạch Dạ..." Một giọng nói lạnh lẽo, đầy u tối vang lên trong đầu hắn, không thể biết rõ là từ đâu. Hắn quay lại, nhưng chỉ thấy bóng tối.

Cảm giác đau đớn và sợ hãi từ quá khứ bất ngờ trào dâng trong lòng, những ký ức mơ hồ về cuộc sống trước đây, về những người đã mất, về những lựa chọn đau đớn hắn đã phải trải qua. Hắn cảm thấy mình như một con người yếu đuối, đứng giữa hai lựa chọn, giữa nghi ngờ và hy sinh.

"Bạch Dạ!" Lăng Kỳ bất ngờ lên tiếng, kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ. "Cậu ổn không?"

Bạch Dạ ngẩng lên nhìn Lăng Kỳ, ánh mắt mơ màng. "Tôi... tôi ổn." Hắn gượng cười, nhưng trong lòng lại có một cơn sóng dữ dội. "Chúng ta không thể dừng lại. Đã đến lúc."

Dương Phong đứng cạnh họ, đôi mắt hắn sáng lên một tia gì đó không thể gọi tên. "Cậu có thể cảm nhận được không? Điều gì đang chờ đợi chúng ta trong đó..." Giọng hắn trầm xuống, ánh mắt thoáng qua một nỗi lo âu mà hắn cố giấu kín.

Bạch Dạ không trả lời, hắn đã sẵn sàng đối mặt với bất cứ điều gì phía trước. Nhưng hắn biết, không có gì chắc chắn trong cuộc chiến này. Mọi thứ chỉ có thể dựa vào những cảm xúc và quyết định mà họ sẽ phải đưa ra trong giây phút cuối cùng.

Họ bước vào sâu hơn trong không gian, tiến về phía cánh cửa cuối cùng, nơi mà tất cả mọi thứ sẽ được giải quyết.

Phía trước họ, bóng tối dần bao trùm lại, nhưng ánh sáng từ những viên đá phát quang trên tường vẫn đủ để họ di chuyển, mỗi bước đi vang lên trong không gian trống trải. Cảm giác nặng nề và lạnh lẽo dường như khiến không khí càng trở nên đặc quánh, thậm chí còn khiến họ cảm thấy như đang bị bóp nghẹt bởi một thế lực vô hình nào đó. Bạch Dạ cảm nhận rõ ràng cái bóng đen mà Dương Phong đã cảnh báo từ lâu — cái thứ mà hắn biết sẽ là thử thách lớn nhất trong cuộc đời mình.

Lăng Kỳ bước lên phía trước, ánh mắt sắc bén không rời khỏi từng ngóc ngách, dù không thấy gì nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm trong không khí. Hắn đã chiến đấu rất nhiều trận chiến, nhưng lần này, hắn không cảm thấy tự tin như trước. Cảm giác rằng có một sức mạnh siêu nhiên đang theo dõi bọn họ không buông tha cho hắn. Lăng Kỳ liếc nhìn Bạch Dạ, lòng có chút lo lắng nhưng cũng không thể thốt lên lời.

"Cẩn thận," Lăng Kỳ cảnh báo, giọng nghiêm túc.

Bạch Dạ gật đầu, ánh mắt hắn sắc bén nhưng vẫn có chút mơ hồ. Hắn cảm thấy sự kết nối lạ lùng giữa mình và không gian xung quanh. Dường như mọi thứ trong căn phòng này đều có sự sống, đều đang theo dõi hắn, chờ đợi hắn làm điều gì đó. Cảm giác này không giống bất kỳ cuộc đối đầu nào mà hắn đã từng trải qua.

Bước vào sâu hơn, họ dừng lại trước một cột đá lớn giữa căn phòng, với những ký tự ma thuật được khắc sâu trên bề mặt, tỏa ra một ánh sáng nhấp nháy kỳ lạ. Những ký tự này không chỉ là hình vẽ mà còn giống như những mảnh ghép của một câu thần chú, một lời nguyền cổ xưa mà ngay cả Dương Phong cũng không dám dễ dàng giải mã.

"Đây chính là trung tâm," Dương Phong thì thầm, ánh mắt vẫn không rời khỏi cột đá. "Đây là nơi mọi thứ bắt đầu."

Bạch Dạ cảm nhận được sự căng thẳng từ Dương Phong, không chỉ từ vẻ ngoài bình thản mà còn từ thái độ cảnh giác của hắn. Dương Phong không phải là người dễ lộ cảm xúc, nhưng Bạch Dạ biết, dù sao hắn cũng không thể giấu giếm được sự lo lắng trong ánh mắt ấy.

"Cậu vẫn chưa nói cho tôi biết mọi thứ." Bạch Dạ nhẹ nhàng lên tiếng, không nhìn Dương Phong nhưng cảm nhận được sự chuyển động nhỏ của hắn khi nghe câu nói này. "Chúng ta đang phải đối mặt với thứ gì?"

Dương Phong quay lại nhìn hắn, ánh mắt như có hàng ngàn suy nghĩ lướt qua trong một khoảnh khắc. "Không phải tôi không muốn nói," hắn nói, giọng trầm, đầy tiếc nuối. "Nhưng nếu tôi nói cho cậu biết tất cả, liệu cậu còn đủ sức chiến đấu không? Cái thứ mà chúng ta sắp đối mặt... không phải là ma quái bình thường. Nó không chỉ là quái vật hay linh hồn bị phong ấn. Nó là thứ tồi tệ hơn rất nhiều."

Bạch Dạ cảm nhận được sự thật trong lời nói của Dương Phong, sự mơ hồ trong lòng hắn dần biến mất và thay vào đó là một cảm giác kiên quyết. Hắn đã biết mình không thể quay đầu lại. Chỉ có thể tiến về phía trước, không có lối thoát.

"Tôi không sợ," Bạch Dạ thốt ra, giọng hắn cứng cỏi, không còn sự do dự. "Cậu không cần phải lo."

Dương Phong nhìn hắn một lúc lâu, không nói gì thêm, chỉ quay lại nhìn cột đá, rồi dừng lại. Bạch Dạ có thể cảm nhận được một sự mệt mỏi sâu sắc trong từng cử động của hắn, như thể đã có quá nhiều gánh nặng mà hắn phải gánh vác. Lăng Kỳ không nói gì, chỉ đứng lặng yên, những nếp nhăn trên trán hắn như đang che giấu điều gì đó.

"Được rồi," Dương Phong cuối cùng cũng lên tiếng, giọng hắn không còn lạnh lùng như trước, mà có chút mệt mỏi. "Chúng ta đã đến quá gần rồi. Đừng quay lại."

Cột đá bắt đầu phát sáng mạnh mẽ hơn, những ký tự ma thuật trên đó dường như sống dậy, xoay tròn như thể đang chờ đợi một ai đó để giải mã chúng. Bạch Dạ cảm thấy có gì đó đang kêu gọi hắn, như thể bản thân hắn là chìa khóa để mở cánh cửa bí ẩn này.

"Cái gì đang xảy ra?" Lăng Kỳ khẽ hỏi, bước đến gần hơn, ánh mắt không rời khỏi cột đá.

"Đây chính là nơi phong ấn thứ mà chúng ta đang tìm," Dương Phong đáp, nhưng giọng hắn có chút nặng nề. "Không phải ai cũng có thể đến được đây. Để phá giải phong ấn này, cậu phải..."

Bạch Dạ ngẩng đầu lên nhìn Dương Phong, rồi nhìn vào cột đá, nơi những ký tự tiếp tục quay tròn như một vòng xoáy khổng lồ. Hắn biết điều tiếp theo sẽ không dễ dàng. Những ký tự đó không đơn giản chỉ là chữ viết, mà là sự kết nối giữa thế giới của họ và một thế giới khác — nơi những cơn ác mộng được sinh ra, nơi mà ma quái và ác thần đang bị giam cầm.

Hắn không có thời gian để suy nghĩ nữa. Cảm giác trong hắn lúc này không phải là sợ hãi, mà là một sự thôi thúc mạnh mẽ, một cảm giác rằng mọi thứ đang dẫn dắt hắn đi đến một kết cục không thể tránh khỏi. "Tôi sẽ làm được." Bạch Dạ thốt ra trong lòng.

Đúng lúc này, một tiếng vỡ vụn vang lên, và mọi thứ xung quanh họ đột ngột thay đổi. Cột đá dường như bị nứt ra, những ký tự trên đó bốc cháy dữ dội, ánh sáng đỏ rực bừng lên, khiến không gian trở nên lóa mắt. Bạch Dạ không kịp phản ứng thì một cơn sóng khủng khiếp từ cột đá lao vào hắn, kéo theo một cảm giác sợ hãi và đau đớn vô hình.

Hắn ngã quỵ xuống đất, tay ôm lấy đầu, mắt hắn mờ đi và dần mất đi ý thức. Lăng Kỳ và Dương Phong vội vàng lao tới, nhưng ánh sáng và năng lượng từ cột đá như một bức tường vô hình, ngăn cản mọi sự tiếp cận.

"Bạch Dạ!" Lăng Kỳ hét lên, nhưng tiếng gọi của hắn như bị nuốt chửng trong cơn sóng dữ dội.

Dương Phong nhìn về phía Bạch Dạ, ánh mắt lộ rõ sự đau đớn và bất lực. "Không thể dừng lại." Hắn thầm thì trong lòng. "Cậu phải tiếp tục. Không có cách nào khác."

Nhưng liệu Bạch Dạ có thể tiếp tục hay không, và cái giá mà hắn sẽ phải trả là gì? Mọi câu trả lời đều chìm vào trong bóng tối đang bao phủ họ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #tươnglai