Chương 20


Bạch Dạ bước đi trong bóng tối, đôi chân của hắn như chìm sâu vào một không gian vô hình, không thể nhìn thấy đường đi. Từng bước, từng bước, hắn cảm nhận được sự tĩnh mịch của thế giới xung quanh. Không có âm thanh, không có ánh sáng—chỉ có cảm giác lạnh lẽo và một sự trống rỗng kỳ lạ, như thể hắn đang đi vào một nơi không bao giờ có thể thoát ra được.

Nhưng trái ngược với nỗi sợ hãi đang bủa vây, hắn cảm nhận được một nguồn sức mạnh khó tả đang dâng trào trong mình. Đó là thứ cảm giác mà hắn chưa từng có, một sức mạnh mà hắn không thể kiểm soát được, nhưng đồng thời, nó cũng mang đến cho hắn sự tự do mà hắn chưa từng cảm nhận được trước đây. Hắn không biết mình đang đi đâu, nhưng mỗi bước đi đều như một lựa chọn, như thể mỗi bước hắn đi đều quyết định một phần tương lai của chính mình.

Bạch Dạ không thể không nghĩ đến Lục Hoành—về những gì họ đã trải qua, về tình yêu giữa họ, về những quyết định đã đưa ra mà không thể thay đổi. Hắn vẫn không hiểu tại sao Lục Hoành lại bỏ rơi mình. Tại sao, dù đã yêu nhau sâu đậm đến thế, cuối cùng lại phải chia xa? Cái đau đớn ấy như một vết thương chưa bao giờ lành lại, cứ mãi nhức nhối trong tim hắn.

Nhưng lần này, hắn không thể để cảm giác đó chi phối mình. Hắn bước tiếp, bước vào một không gian hoàn toàn khác, nơi mà tất cả những ký ức của hắn đều bị thử thách. Mỗi bước đi là một quyết định, một cú đánh đổi mà hắn không thể biết trước. Những ký ức về Lục Hoành không còn rõ ràng nữa—chúng không phải là những gì hắn muốn tiếp tục giữ lại. Chúng không phải là lý do để hắn tiếp tục sống trong quá khứ.

Khi Bạch Dạ đi sâu vào, không gian xung quanh bỗng thay đổi. Một hình ảnh mờ ảo xuất hiện trước mắt hắn, giống như một ảo ảnh. Đó là hình bóng của một người—Lục Hoành. Nhưng lần này, người ấy không đứng đó, nhìn hắn với sự lạnh lùng hay đau khổ. Lục Hoành trong hình ảnh này nhìn hắn với một ánh mắt đầy hy vọng, như thể muốn kéo hắn ra khỏi bóng tối.

"Dạ... Anh vẫn luôn ở đây. Chỉ cần em quay lại, anh sẽ đợi em."

Giọng nói nhẹ nhàng, quen thuộc, nhưng lại mang một nỗi buồn vô cùng sâu sắc. Bạch Dạ không thể kìm nén được cảm xúc trong lòng, đôi mắt hắn mờ đi, như thể muốn quay lại để gặp lại người ấy. Nhưng hắn không thể. Hắn đã quyết định đi tiếp.

"Anh sẽ không còn đợi em nữa." Bạch Dạ thầm thì, dù biết rằng Lục Hoành không thể nghe thấy. "Đây là con đường của tôi. Tôi phải tự đi một mình."

Ngay khi hắn vừa nói xong, không gian lại thay đổi, và hình ảnh của Lục Hoành biến mất. Bạch Dạ đứng lặng người, nhưng trong lòng hắn, một cảm giác nhẹ nhõm dần dần dâng lên. Hắn không còn bị quá khứ trói buộc. Hắn không còn sợ hãi trước những ký ức cũ. Giờ đây, hắn đã chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo.

Không gian bỗng dưng sáng lên, nhưng ánh sáng không phải là sự chia cách mà là hiểu biết. Những ký tự ma thuật xung quanh bắt đầu nhấp nháy, như thể chúng đang đọc thấu tâm trí hắn, nhìn thấu từng suy nghĩ trong đầu hắn. Một cảm giác như thể có ai đó đang theo dõi từng bước đi của hắn, nhưng hắn không cảm thấy sợ hãi. Hắn biết rằng đây là phần của thử thách, là một cuộc đối đầu với chính bản thân hắn.

Trong khoảnh khắc đó, một giọng nói vang lên trong đầu hắn, giọng nói của người đàn ông bảo vệ cánh cửa.

"Cậu đã chọn đi. Và giờ đây, cậu sẽ phải trả giá. Cánh cửa này không thể chỉ mở ra cho những người yếu đuối."

Bạch Dạ không trả lời. Hắn không cần phải nói gì thêm. Mọi lời nói, mọi suy nghĩ, giờ đây đều không còn quan trọng. Hắn đã vượt qua phần đầu tiên của thử thách—quá khứ và tình cảm không còn là những điều ràng buộc hắn nữa.

Cánh cửa đá khép lại sau lưng hắn, và một không gian mới mở ra. Một thế giới khác, lạnh lẽo và u ám, đang đợi hắn. Cảm giác bất an lại ùa về, nhưng lần này, hắn không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục bước đi.

Lăng Kỳ sẽ không thể theo hắn vào đây. Lục Hoành không còn ở bên hắn. Nhưng Bạch Dạ hiểu rằng, con đường phía trước là con đường mà hắn phải đi một mình. Và hắn sẽ đối mặt với tất cả—bất kể là bóng tối, sự phản bội, hay những quyết định đau đớn.

Tôi sẽ không quay lại.

Hắn thầm nhủ trong lòng khi bước vào không gian đầy thử thách ấy. Và dù có phải trả giá bằng bất cứ điều gì, hắn sẽ tiếp tục, vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể tìm thấy sự thật—và cuối cùng, có thể tìm được sự cứu rỗi cho chính mình.

Bước chân của Bạch Dạ vang lên trong không gian tĩnh lặng, mỗi tiếng bước đi như vang vọng lại, phản chiếu sự cô đơn và quyết tâm trong lòng hắn. Cảm giác lạc lõng bắt đầu trỗi dậy khi hắn tiến sâu hơn vào thế giới kỳ lạ này. Dù đã quyết tâm không quay đầu lại, nhưng những bóng hình và ký ức vẫn đeo bám hắn, như những bóng ma không thể xua tan.

Không gian xung quanh hắn như vặn vẹo, thay đổi liên tục, không có điểm dừng. Những bức tường ánh sáng lấp lánh tựa những mảnh gương vỡ, phản chiếu lại hình ảnh của hắn. Đôi khi là bóng hình của Lục Hoành, đôi khi là những mảnh ký ức đau buồn mà hắn đã cố gắng chôn giấu. Những cảnh tượng ấy trôi qua nhanh chóng, như những bóng hình lướt qua trong giấc mơ, nhưng mỗi lần chúng xuất hiện lại như thể một cú đánh vào tim hắn.

Hắn không muốn dừng lại, không thể dừng lại. Bạch Dạ biết rõ rằng mỗi bước đi của mình đều kéo hắn ra xa khỏi quá khứ, nhưng cũng là một cuộc đấu tranh với chính bản thân. Liệu hắn có đủ mạnh mẽ để đối diện với tất cả những gì đã qua? Liệu hắn có thể tiếp tục đi trong bóng tối này mà không mất đi lý trí?

Chợt, một cảm giác khó thở lan tỏa khắp cơ thể. Không gian xung quanh như đang ép chặt hắn, và hắn cảm nhận được sự mệt mỏi bắt đầu xâm chiếm từng tế bào trong cơ thể. Càng bước sâu hơn, hắn càng cảm thấy như mình đang rơi vào một cái hố sâu, không có đường lên, không có lối thoát.

Lúc này, một giọng nói vang lên trong không gian, nhưng không phải từ phía trước, mà là trong đầu hắn.

"Em không thể tiếp tục một mình." Giọng nói ấy quen thuộc đến mức khiến tim Bạch Dạ bối rối. Đó chính là Lăng Kỳ.

"Lăng Kỳ?" Bạch Dạ khẽ thốt lên, không biết liệu hắn có đang nghe nhầm hay không. Lăng Kỳ từ trước đến nay luôn là người theo sát bên hắn, luôn là chiến hữu đồng hành trong mọi trận chiến. Nhưng tại sao lại có cảm giác như chính Lăng Kỳ đang đứng trước mặt hắn, khuyên hắn quay lại?

"Không phải thế đâu. Em phải dừng lại. Quá khứ không phải thứ có thể xóa bỏ chỉ bằng những bước đi vô hồn."

Bạch Dạ dừng lại một chút, đầu óc mơ hồ. Tại sao Lăng Kỳ lại nói như vậy? Lăng Kỳ là chiến hữu của hắn, là người hiểu rõ hắn nhất. Nhưng trong khoảnh khắc này, Bạch Dạ cảm thấy như một sự mâu thuẫn đang tồn tại trong lòng mình. Hắn đã quyết tâm từ bỏ quá khứ, nhưng vẫn không thể dứt ra khỏi sự gắn kết với người mà hắn đã từng yêu thương, dù biết rằng chính bản thân hắn là người tự tay làm tan vỡ mối quan hệ ấy.

"Tôi không thể quay lại." Bạch Dạ lắc đầu, giọng trầm, nhưng trong đó là sự kiên quyết không gì lay chuyển được. "Tôi đã làm quá nhiều sai lầm rồi, tôi không thể tiếp tục sống trong sự hối hận ấy."

Một khoảng lặng dài, rồi giọng nói lại vang lên, lần này nhẹ nhàng và đầy thấu hiểu.

"Em đã từng nói với tôi rằng, đôi khi, để tiến về phía trước, em phải đối diện với những gì đã bỏ lại phía sau. Nhưng tôi hiểu, em không chỉ đang chạy trốn, em đang chạy trốn chính mình."

Bạch Dạ im lặng, không biết phải đáp lại thế nào. Lăng Kỳ đã nói đúng. Hắn đã chạy trốn quá nhiều thứ trong suốt chặng đường dài, từ Lục Hoành đến chính bản thân mình. Và giờ đây, hắn đang đối diện với thử thách cuối cùng—chấp nhận sự thật, đối mặt với những lỗi lầm mà hắn đã cố gắng giấu giếm.

Bạch Dạ hít một hơi thật sâu, rồi bước tiếp. Nhưng lần này, hắn không còn cảm thấy mệt mỏi như trước. Lăng Kỳ đã nói đúng—để bước đi, hắn không thể chỉ đơn giản là chạy trốn. Hắn phải đối diện với quá khứ, đối diện với những nỗi đau mà hắn đã tự tạo ra cho mình. Đây không chỉ là thử thách về sức mạnh, mà còn là thử thách về tâm lý.

Không gian lại thay đổi. Trước mắt Bạch Dạ, một bóng người xuất hiện. Không phải Lục Hoành, không phải Lăng Kỳ, mà là một người hoàn toàn khác—người mà hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp lại trong một nơi như thế này.

"Bạch Dạ..."

Giọng nói này, tuy yếu ớt, nhưng vẫn đủ mạnh để khiến trái tim hắn run rẩy. Người đứng trước mặt hắn là một hình bóng quen thuộc, nhưng giờ đây, dường như là một phiên bản khác, một người không còn là chính mình.

"Anh..." Bạch Dạ không thể thốt nên lời.

Người kia cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy lại chứa đựng đầy đau đớn.

"Đừng tránh tôi nữa. Em sẽ không thể tiếp tục trốn chạy mãi."

Bạch Dạ nhìn người ấy, không thể nào tin được. Những gì trước mắt hắn giống như một thực tại mơ hồ, một bóng ma của quá khứ mà hắn không thể nào thoát ra được.

Nhưng giờ đây, hắn hiểu rằng, nếu không đối diện, nếu không thể vượt qua chính mình, hắn sẽ mãi bị vây hãm trong vòng xoáy của quá khứ.

Bạch Dạ đứng lặng người, đôi mắt hắn đăm chiêu nhìn vào hình bóng người kia. Mặc dù bóng dáng ấy dần dần trở nên mờ nhạt, nhưng lại càng rõ ràng trong tâm trí hắn. Mỗi bước chân của hắn bỗng chậm lại, cảm giác khó thở và đầy áp lực lại ùa về.

Người ấy, vẫn là Lục Hoành, nhưng trong một hình thức không thể thực sự gọi là thực tế nữa. Giữa không gian u ám và tĩnh lặng này, Bạch Dạ không thể phân biệt được ranh giới giữa mộng ảo và thực tại. Tất cả như một trò chơi của ký ức.

"Anh... Làm sao anh ở đây được?" Bạch Dạ khó nhọc thốt lên, giọng nói của hắn đầy mâu thuẫn và đau đớn. Hắn muốn nhìn thẳng vào mắt Lục Hoành, nhưng lại không thể. Bởi mỗi lần nhìn vào, những ký ức về những ngày tháng đã qua lại trào dâng mạnh mẽ. Những cảm xúc hắn tưởng như đã chôn vùi, giờ lại sống dậy một cách mãnh liệt.

Lục Hoành mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng không còn là nụ cười cứng rắn, không còn là người luôn kiên định như trước. Hắn tiến gần hơn, đôi mắt sáng nhưng vẫn có sự buồn bã hiện rõ.

"Em không thể trốn tránh mãi được, Bạch Dạ." Giọng nói của Lục Hoành không còn lạnh lùng như trước, mà trở nên ấm áp, nhẹ nhàng. Dường như trong khoảnh khắc ấy, cả thế giới quanh họ đều biến mất, chỉ còn lại hai người đứng đối diện nhau, đối mặt với những gì đã qua. "Em nghĩ rằng có thể từ bỏ tất cả? Từ bỏ tôi, từ bỏ mọi thứ chỉ để tiếp tục bước đi mà không nhìn lại sao?"

Bạch Dạ không trả lời ngay lập tức. Câu hỏi ấy như một lưỡi dao cắt sâu vào trái tim hắn. Liệu hắn có thể từ bỏ mọi thứ thật sự không? Những năm tháng yêu thương, những giây phút ngọt ngào mà hắn và Lục Hoành đã chia sẻ... không thể dễ dàng quên đi như vậy. Nhưng giờ đây, hắn đã đi quá xa. Những quyết định đã được đưa ra, và hắn không thể quay lại. "Tôi không còn lựa chọn nào khác."

Lục Hoành bước lại gần hơn, đôi mắt vẫn không rời khỏi Bạch Dạ. Hắn chậm rãi đưa tay lên, như muốn vỗ về một nỗi đau trong quá khứ. Tuy nhiên, sự gần gũi ấy lại làm Bạch Dạ cảm thấy càng thêm tổn thương. Hắn bước lùi lại, dường như không thể chấp nhận được sự tiếp cận này.

"Em vẫn chưa hiểu sao?" Lục Hoành nói, giọng hắn trầm xuống, mang theo sự chua xót. "Tôi đã rời xa em, không phải vì tôi không còn yêu, mà là vì tôi không thể tiếp tục làm em tổn thương nữa."

Những lời này như một cú tát vào tâm hồn Bạch Dạ. Hắn không thể hiểu nổi tại sao. Hắn đã làm gì sai? Tại sao Lục Hoành lại rời xa hắn mà không nói rõ lý do? Tại sao hắn lại bị bỏ lại một mình trong bóng tối, trong những đau khổ không thể nói thành lời?

"Lục Hoành..." Bạch Dạ không thể nói thêm gì. Những từ ngữ dường như không đủ để diễn đạt hết những cảm xúc trong lòng hắn. Mối quan hệ giữa họ không thể chỉ đơn giản là tình yêu. Đó là một chuyện tình phức tạp, đầy những bí ẩn và những nỗi đau giằng xé.

Lục Hoành nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy sự tiếc nuối. "Tôi muốn em hạnh phúc, Bạch Dạ. Nhưng để làm được điều đó, em phải buông bỏ quá khứ."

Bạch Dạ không thể nói gì thêm, chỉ đứng lặng người nhìn vào hình bóng Lục Hoành, cảm giác như hắn đang đứng giữa hai ngã đường, không biết phải đi tiếp như thế nào. Quá khứ vẫn còn đó, như một vết thương không thể lành lại, và tương lai lại là một con đường mịt mờ, không biết có đợi hắn phía trước.

"Buông bỏ?" Hắn thầm thì, như thể tự hỏi chính mình. Liệu hắn có thể buông bỏ tất cả những gì đã là phần của hắn hay không?

Cảm giác mệt mỏi lại ùa đến. Hắn không thể nói rằng mình đã sẵn sàng để quên đi mọi thứ. Nhưng hắn cũng không thể cứ mãi bị trói buộc vào quá khứ.

Lúc này, Lục Hoành bỗng dưng khẽ cúi đầu, đưa tay vén một lọn tóc khỏi khuôn mặt Bạch Dạ. "Tôi biết em chưa sẵn sàng. Nhưng em sẽ phải học cách tha thứ cho chính mình."

Bạch Dạ nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Lục Hoành, và lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự thật sự trong lời nói của người kia. Tha thứ cho chính mình—đó có lẽ là điều quan trọng nhất hắn cần làm. Dù có bước tiếp thế nào, hắn cũng không thể sống mãi trong sự hối hận.

Nhưng giữa những cảm xúc lẫn lộn này, Bạch Dạ hiểu một điều. Hắn không thể tiếp tục sống trong quá khứ mãi. Dù có đau đớn đến đâu, hắn cũng phải tiếp tục bước đi, phải tìm ra cách chữa lành cho chính mình.

"Tôi sẽ tìm ra con đường của mình, Lục Hoành." Bạch Dạ ngẩng cao đầu, ánh mắt hắn kiên quyết hơn bao giờ hết. "Dù có phải đi một mình, tôi cũng sẽ không dừng lại."

Lục Hoành nhìn hắn, đôi mắt của người kia có chút ngỡ ngàng, rồi cuối cùng khẽ gật đầu.

"Tôi sẽ luôn ở đây, trong trái tim em."

Bạch Dạ bước tiếp, và lần này, hắn không còn cảm thấy nặng nề như trước. Mỗi bước đi của hắn giờ đây không chỉ là hành trình vượt qua nỗi đau, mà còn là sự tự do để hắn tìm lại chính mình.

Bạch Dạ tiếp tục bước đi, từng bước một, như thể hắn đang bắt đầu một hành trình mới. Những lời của Lục Hoành vẫn vang vọng trong tâm trí hắn, nhưng hắn không còn cảm thấy bị nỗi đau đó khống chế. Lần đầu tiên sau nhiều năm, hắn cảm thấy một chút hy vọng. Có lẽ hắn sẽ không phải đối mặt với tất cả chỉ mình hắn. Có thể có một con đường phía trước, dù chưa rõ ràng, nhưng đủ để hắn cảm thấy như mình không đơn độc.

Hắn không nhìn lại, mặc dù hắn biết mình có thể. Nhưng những gì đã qua, những ký ức với Lục Hoành, giờ đây chỉ là những bóng ma mà hắn cần để lại phía sau. Hắn muốn bước ra khỏi cái bẫy mà mình đã tạo ra, để tìm kiếm một tương lai mà không phải sống trong quá khứ.

Mới bước được vài bước, một cơn gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hoa nhè nhẹ, như thể có ai đó đang đứng trong bóng tối quan sát hắn. Bạch Dạ dừng lại, cảm giác quen thuộc từ sâu trong lòng lại làm hắn chùng bước. Cảm giác đó không phải là Lục Hoành, nhưng lại giống như một dấu hiệu gì đó.

Một bóng người từ phía sau bước đến, thân ảnh mờ ảo, nhưng giọng nói lại rất rõ ràng.

"Em không thể đơn độc mãi như vậy."

Bạch Dạ quay lại, ánh mắt không giấu nổi sự ngạc nhiên. Người đó là Lăng Kỳ—chiến hữu lâu năm của hắn. Tuy nhiên, đôi mắt Lăng Kỳ lại không có vẻ gì là bất ngờ, chỉ là sự thấu hiểu sâu sắc và một nụ cười mỉm nhẹ trên môi.

"Lăng Kỳ?" Bạch Dạ thốt lên, giọng hắn tràn ngập sự bất ngờ lẫn cảm giác như thể đang bị giám sát. Hắn chưa từng nghĩ rằng sẽ gặp lại Lăng Kỳ trong hoàn cảnh này.

Lăng Kỳ tiến lại gần, đôi mắt không rời khỏi Bạch Dạ. "Em đã đi rất xa rồi, nhưng em vẫn chưa đối diện với chính mình." Lăng Kỳ nói, giọng có phần lạnh lùng nhưng lại chứa đựng sự quan tâm khó nói thành lời. "Anh đã luôn ở đây, bên cạnh em, và anh sẽ không để em đi một mình."

Bạch Dạ cảm thấy một sự khó chịu mơ hồ trong lòng. Đúng vậy, hắn đã đi rất xa, nhưng có phải hắn đang chạy trốn tất cả? Hay đơn giản là hắn đã mất đi mục tiêu để sống, để tiếp tục. Những cuộc chiến, những nhiệm vụ đã khiến hắn mất dần đi cảm xúc.

"Tôi không cần ai giúp tôi." Bạch Dạ cứng rắn nói, nhưng có một chút lúng túng trong giọng nói của hắn.

Lăng Kỳ không đáp lại ngay lập tức, nhưng bước tới gần hơn, ánh mắt kiên định nhìn vào mắt Bạch Dạ. "Em vẫn chưa hiểu sao? Đừng tưởng rằng có thể tự mình chịu đựng tất cả. Cả Lục Hoành và tôi đều đã từng là những người quan trọng trong cuộc sống của em, và em cũng vậy."

Bạch Dạ ngây người, một lần nữa, sự mâu thuẫn lại trỗi dậy trong hắn. Hắn không thể phủ nhận rằng Lăng Kỳ luôn ở bên cạnh hắn, dù trong lúc hắn khó khăn nhất. Tuy nhiên, cái cảm giác không muốn bị phụ thuộc vào ai lại khiến hắn trở nên mạnh mẽ hơn trong việc tránh xa mọi sự quan tâm.

"Tôi không cần ai khác ngoài chính tôi." Hắn nói, giọng kiên quyết nhưng cũng mang chút tuyệt vọng.

Lăng Kỳ vẫn không giận dữ, chỉ im lặng một lúc rồi nói tiếp. "Bạch Dạ, em có quyền quyết định cuộc sống của mình, nhưng đừng quên rằng, chúng ta không bao giờ thực sự đơn độc. Cả hai chúng ta đều từng là chiến hữu, cùng trải qua bao nhiêu trận chiến, cùng chiến đấu, cùng hi sinh. Và giờ đây, dù em có muốn hay không, tôi vẫn sẽ ở đây, giúp em đứng vững, giúp em tiến về phía trước."

Lời nói của Lăng Kỳ như một làn gió ấm áp, thổi tan đi phần nào sự lạnh lẽo trong tâm hồn Bạch Dạ. Hắn muốn từ chối, muốn bước đi một mình, nhưng một phần trong lòng hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời ấy. Hắn đã mệt mỏi, và đôi khi, chỉ cần một người đứng bên cạnh, không cần hỏi han quá nhiều, cũng đủ khiến hắn cảm thấy được quan tâm.

Bạch Dạ nhìn Lăng Kỳ, một sự thay đổi rõ rệt trong ánh mắt của hắn. Hắn không còn cảm thấy như mình phải chiến đấu một mình. Có lẽ đã đến lúc để hắn dừng lại một chút, để nhìn lại những người thật sự quan trọng với mình.

"Tôi..." Bạch Dạ khẽ ngập ngừng, nhưng rồi hắn mỉm cười, lần đầu tiên trong suốt thời gian dài. "Tôi không biết mình sẽ đi đâu, nhưng tôi cảm ơn anh, Lăng Kỳ."

Lăng Kỳ nhẹ nhàng gật đầu, nhưng không nói gì thêm. Chỉ có một nụ cười nhẹ, một sự thấu hiểu sâu sắc trong ánh mắt, khiến Bạch Dạ cảm thấy như mình không phải đi một mình nữa.

Cả hai đứng bên nhau, im lặng trong vài phút, nhưng lại cảm nhận được một thứ cảm giác rất lạ—sự an yên, sự tiến về phía trước trong một hành trình đầy sóng gió.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #tươnglai