Chương 4 : Song Trùng Kế Mưu (3)
Đêm ấy, trăng bị mây đen che khuất, gió nổi rít từng cơn. Toàn bộ hoàng cung như chìm vào một lớp sương mù nặng nề.
Trong cung Thượng Dương, ngọn đèn vụt tắt bất ngờ. Trước khi kịp kêu lên, hàng loạt bóng người áo đen đã ập vào, nhanh như gió, trói chặt từng cung nữ. Tiếng la hét, tiếng khóc lóc vang rền, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã bị dập tắt bởi lưỡi dao lạnh lẽo.
Thượng Dương bước ra, sắc mặt bình tĩnh đến lạ. Bà khoác áo gấm, nhìn thẳng vào toán quân áp giải, giọng kiêu hãnh
:
“Ỷ Lan sai các ngươi đến giết ta phải không? Được, ta không sợ. Chỉ tiếc, ngai vàng kia rồi cũng nhuốm máu, chẳng kẻ nào có thể ngồi yên.”
Một tướng lĩnh cúi đầu, không đáp, chỉ ra hiệu. Dây trói siết chặt, kéo bà cùng bảy mươi sáu cung nữ ra pháp trường bí mật ngay trong cung.
Gió thổi, trăng lóe sáng. Giữa khoảng sân gạch rộng, tiếng khóc than dậy khắp. Nhưng Thượng Dương vẫn ngẩng cao đầu, đôi mắt sáng ngời. Bà khẽ cười, như lời nguyền:
“Ỷ Lan, ngươi thắng ngày hôm nay… nhưng từ nay, oán hồn của ta và bảy mươi sáu mạng này sẽ mãi mãi bủa vây lấy ngươi.”
Lưỡi gươm chém xuống, máu bắn tung tóe. Tiếng trống canh lại ngân dài, như hồi chuông tiễn đưa.
Ở cung Linh Quang, Ỷ Lan ngồi yên, lắng nghe tin báo. Khi biết mọi chuyện đã xong, bà khẽ thở ra, nhấp một ngụm trà. Gương mặt bình thản như thể vừa tiễn đi bảy mươi sáu cánh hoa rụng, mà không chút thương xót.
Đêm ấy, hoàng cung chìm trong máu và nước mắt. Và từ đó, chỉ còn một Thái hậu duy nhất nắm quyền – Linh Nhân Ỷ Lan.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro