Chương 32 (H)
Nếu ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cơm xong, là ở trong Tĩnh Thất.
Có khi Nguỵ Vô Tiện lẳng lặng nghe Lam Vong Cơ đánh đàn, Lam Vong Cơ mười sáu tuổi, nhưng cầm kỹ (kỹ thuật đánh đàn) đã rất điêu luyện. Một thân ngồi ngay ngắn, hơi hơi cúi đầu tập trung, một bộ bạch y, u nhã quạnh quẽ, hai ngón tay đó phân ra rõ ràng, ngón tay thon dài trắng nõn khẩy lên cây thất huyền cổ cầm, tiếng đàn linh hoạt kỳ ảo trong suốt, tản ra như ngọn sóng, làm cả phòng mát lạnh.
Trước đến giờ hắn không nỡ nhắm mắt, tiếng đàn thì động lòng người, còn người đánh đàn thì đẹp như trong tranh, ánh mắt khó mà dời đi.
Từng có lúc tâm huyết dâng trào, nói Lam Vong Cơ dạy hắn đánh đàn, Lam Vong Cơ cũng không nói nhiều, tìm cuốn cầm phổ nhập môn tặng cho hắn, biết Nguỵ Vô Tiện không kiên nhẫn ngồi nghe, nên nói ngắn gọn, rồi dạy cách sử dụng các ngón tay.
Một người thì nghiêm túc, người kia lại rất nhiều yêu cầu, nào là ngồi đối diện nhìn ngược sẽ không hiểu, ngồi nghiêng một phía, thì phàn nàn không đủ gần nên thấy không rõ, rốt cuộc chui hẳn vào trong vòng tay Lam Vong Cơ, vừa muốn xoay vừa muốn giãy, nói đến mức tâm trí người ôm bay mất tiêu, sán tới cọ cọ, bắt đôi tay ấm áp kia cầm lấy tay hắn chỉ cách nhấn đàn, câu một cái lại chạm một cái, không có ai là ghi nhớ xuống tận đáy lòng rồi.
Lam Vong Cơ cũng biết, Nguỵ Vô Tiện rõ ràng không có ý muốn học, trong mấy ngày liền, hỏi cái gì, dạy cái gì, yêu cầu cái gì, thoả mãn cái gì, đều khởi nguồn từ hắn. Cuối cùng hắn nửa điểm cũng không học được, cọ đến thiếu chút nữa là ra lửa, mới chịu thôi.
Hay là buổi tối, từng người đọc sách, nếu kêu Nguỵ Vô Tiện học, hắn thật sự không thích phương pháp dạy học của Lam Khải Nhân nhưng cũng không có nghĩa là hắn không chịu đọc sách. Nếu cảm thấy hứng thú, liền mở một cuốn sách cổ, một tay cầm bút viết rồng bay phượng múa lên tờ giấy để bên cạnh, khi thì đối chiếu lại nội dung, trầm tư một lát, thêm vài nét bút phê bình.
Lam Vong Cơ xem qua nội dung, chữ viết qua loa, nhưng lại có khí khái xuất sắc, mà nội dung thì .... thực sự khiến y phải ngạc nhiên.
Y sẽ thu giữ những tờ giấy Nguỵ Vô Tiện viết xong, Nguỵ Vô Tiện cũng không để ý mấy thứ đó, có khi ngủ, gió thổi bay tờ giấy cũng lười đi nhặt, là Lam Vong Cơ nhặt lên, đóng thành tập, giữ trong một ngăn gỗ riêng biệt.
Thỉnh thoảng nhớ đến, Nguỵ Vô Tiện hỏi những bản thảo hôm nọ hắn viết, Lam Vong Cơ gật đầu đứng dậy, đi vào trước tủ mở ra, ngón tay lướt trên tập giấy được xếp phẳng phiu, ngẫm nghĩ một chút, rồi chọn đúng tập giấy lấy ra đưa cho hắn.
Ở Cô Tô Lam thị cũng có tu luyện, trong quy định thời gian làm việc và nghỉ ngơi hàng ngày có thời gian để tu luyện, ngoại trừ khi có cảm xúc, thì sẽ bế quan.
Nguỵ Vô Tiện nếu không có ý tu luyện thì sẽ tránh đi.
Thỉnh thoảng Lam Vong Cơ tu luyện xong, ra phòng ngoài, Nguỵ Vô Tiện không biết đang mân mê cái gì, nhìn thấy y, lập tức bỏ đó, nhào ngay lên người y.
Theo lời của Nguỵ Vô Tiện, ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm đi chơi vào ban đêm, không thể đi ra ngoài, bọn họ lại cứ muốn "làm chút gì đó" mà không được, nên mới đành làm những việc như vậy.
Lam Vong Cơ nghĩ, không biết Nguỵ Vô Tiện có nhàm chán không, tính tình của hai người, thời gian làm việc và nghỉ ngơi từ trước đến nay đều khác, thử phối hợp, nhân nhượng, người nọ lại không biết thế nào, y thích yên tĩnh, không thích ra ngoài, không thích náo nhiệt, lại không muốn cách Nguỵ Vô Tiện quá xa.
Thật nghi ngờ, không biết trước khi tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, Nguỵ Vô Tiện vốn hay làm những việc gì?
Sáng sớm đến Liên Hoa Ổ, cùng Giang Trừng nói chuyện một chút, rồi đến phòng bếp ăn canh, cơm xong vào giờ ngọ, thật sự đi hái đài sen, cùng chung chiếc thuyền nhỏ, nhẹ nhàng đung đưa, đi vào một mảng xanh biếc. Rời khỏi chỗ đó, mặt hồ sáng lấp lánh kia, chiếu lên người chàng thiếu niên đang cười to sảng khoái, hết sức động lòng người.
Qua cơm chiều, cũng không về ngay phòng ngủ Nguỵ Vô Tiện, mà bị lôi kéo đi trải nghiệm sự náo nhiệt của Liên Hoa Ổ vào ban đêm.
Đúng như lời nói, đèn đuốc sáng trưng, ngoài bến tàu vẫn còn rất nhiều hàng rong, rất nhiều người đi trên đường, trẻ em con nít chạy chơi vui đùa ầm ĩ, người bán hàng rong thét to, nam nữ già trẻ một mình hoặc đi cùng hai ba người bạn, cũng có cùng nhau nắm tay đi.
Thỉnh thoảng từ nơi nào đó truyền đến mùi đồ ăn hấp dẫn, Nguỵ Vô Tiện kéo y qua nhìn một cái, rõ ràng vừa ăn cơm xong, một hai phải lấy một cái, chính mình thèm ăn, còn muốn xúi Lam Vong Cơ nếm thử, liếc thấy món đồ nhỏ hay hay, liền đưa tay sờ, tiện tay nhặt lên, cứ thế không ngừng, gặp chủ quán quen, thì được cho đồ ăn, ngoài miệng còn trêu chọc vài câu .... Được hỏi nhiều nhất là sao lâu rồi không thấy, còn có chàng thiếu niên tuấn tú khí chất lạnh lùng ở phía sau kia, từ đâu đến? Có thể thấy, Vân Mộng Liên Hoa Ổ, chính là lãnh địa của Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên nói: "Lam Trạm, ngươi biết không, bọn họ đều hỏi ta tiểu công tử đẹp trai này từ đâu ra á?"
Đang vật lộn với món đồ chơi làm bằng đường trên tay, không biết làm sao để mở miệng, Lam Vong Cơ nghe vậy giương mắt nhìn hắn, sau một lúc lâu hỏi: "Ngươi trả lời như thế nào?"
Nguỵ Vô Tiện chỉ chỉ vào mình, nói: "Ta á? Còn có thể trả lời thế nào nữa, nói ngươi là Tiểu công tử Lam gia, nói ngươi ... là người của ta đó!"
Trên người của Nguỵ Vô Tiện có hương vị của y, cái đó làm sao mà người bán rong lại không nhìn ra cho được.
Chẳng qua chỉ là một câu hỏi quan tâm thôi.
"Ai da, Lam Trạm, ngươi sao còn cầm như thế? Không ăn à? Ta chỉ cho ngươi, giống vầy nè __" Nguỵ Vô Tiện thấy Lam Vong Cơ nhìn hắn, chưa nói tiếp, chú ý tới món đồ chơi làm bằng đường sắp chảy ra, đêm hè ở Liên Hoa Ổ, có thể nóng hơn cả ban ngày ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn tiến lên, cắn một miếng vào món đồ chơi làm bằng đường mà Lam Vong Cơ đang cầm trong tay.
Tay Lam Vong Cơ khẽ rung lên, nhưng vẫn cầm vững, không để sợi đường dây ra dính vào Nguỵ Vô Tiện.
"Ăn giống vậy đó, cứ cắn ra là được rồi" ngậm miếng đường vào miệng, cười hì hì nhìn y, mặt mày cong lên.
Trong bóng tối mờ mờ, trên môi dính lớp đường đã chảy, thật là óng ánh mê người.
Nguỵ Vô Tiện liếm môi, nhẹ giọng hỏi: ".... Muốn nếm thử?"
Lam Vong Cơ thoáng xuất thần, ma xui quỷ khiến gật đầu, Nguỵ Vô Tiện nghiêng người tới, dựa đến thật gần, cầm tay y, đem món đồ chơi làm bằng đường đưa vào trong miệng y.
"....."
"Ha? Ngọt không?"
Lam Vong Cơ cắn đứt một miếng, yên lặng mà gật đầu.
Hàng rong ban đêm bán dài theo bến tàu Liên Hoa Ổ, nhưng cũng không phải là kéo dài mãi. Đi đến cuối, Nguỵ Vô Tiện xoay người nói sẽ dẫn Lam Vong Cơ đến bờ hồ ngồi, hưởng gió đêm.
Làn gió thổi qua, thoáng thanh tỉnh, phát hiện thế mà giống như mình lần đầu đi dạo phố, hào hứng kéo người đi chơi chỗ này, phá chỗ kia, Nguỵ Vô Tiện có chút dở khóc dở cười, cũng không biết đi qua đám người này, Lam Vong Cơ có cảm thấy khó chịu không.
Hắn biết Lam Vong Cơ không thích ở gần và tiếp xúc với người khác.
Từng đợt gió hồ thổi vào người càng thêm thanh tỉnh, sự phấn khích do đã lâu không trở lại cũng đã giảm xuống, Nguỵ Vô Tiện nghiêng đầu ngó Lam Vong Cơ.
Một đôi mắt màu cực nhạt lẳng lặng nhìn thẳng vào hắn.
Không phải dịp lễ tết nên bờ hồ không có đốt đèn, ánh trăng huyền ảo rọi xuống chỉ có thể miễn cưỡng nhìn cảnh vật, mà hắn trong bóng đêm, vẫn có thể mường tượng ra khuôn mặt Lam Vong Cơ đang cong lên.
Ánh trăng cực nhạt, chiếu rọi lên khuôn mặt thanh lãnh kia thật nhu hoà, giống như đã bị ánh trăng rửa sạch.
Nhịn không được hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ để mặc hắn, sau một lúc lâu mới hơi hơi nheo mắt: "Nguỵ Anh, tay ngươi thật là lạnh".
"Không phải đang ngồi hứng gió sao, vận động một tí sẽ ấm ngay"
Lắc đầu thật khẽ, Lam Vong Cơ lấy tay hắn xuống, phủ một bàn tay lên, cẩn thận che cho ấm.
Chậm rãi mở miệng nói: "Trở về đi, quá giờ Hợi rồi."
"Được"
Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ người này thật đúng là kỳ lạ, ai cũng nói Lam Vong Cơ thoạt nhìn lạnh lùng, tính tình cũng lạnh lùng, vậy mà lòng bàn tay lại ấm áp.
Khi trở về là đã muộn, chỉ có thể tự mình lấy nước tắm gội.
Thay phiên nhau tắm rửa, Nguỵ Vô Tiện mặc trung y bổ nhào lên giường, biết hắn muốn về, phòng ngủ đã sửa sang lại, đệm chăn đương nhiên đã được phơi, mềm mại nghe mùi thơm của nắng ấm.
Lam Vong Cơ đang quỳ trước án thư thấy hắn đã tắm xong, đứng dậy, tắt nến, đến gần giường.
Nguỵ Vô Tiện dịch vào bên trong, chiếc giường gỗ này, hơi nhỏ một chút, không thể nào so với giường trong Tĩnh Thất, may mà hai người đều là thiếu niên, thân thể cũng chưa phát triển hoàn toàn, hơi sát vai một chút cũng không ngại. Bỗng nhiên nhớ tới Tĩnh Thất của Lam Vong Cơ, vẻn vẹn gian phòng ngủ này của hắn không thể nào so sánh được, ngay cả giường cũng rộng lớn, cho dù sau khi hắn dọn vào, tư thế ngủ là ôm nhau, hay tách ra, thì giường gỗ vẫn đủ rộng.
Miên man suy nghĩ về việc này, thấy Lam gia làm việc gì cũng chú ý, các phòng đều có mục đích sử dụng riêng, nơi ở của Lam Vong Cơ - Tĩnh Thất - chẳng lẽ ..... ngay từ đầu đã được tính sẵn cho y và đạo lữ tương lai cùng ở?
Hậu tri hậu giác, lập khế ước xong tỉnh lại liền bị đưa vào ở trong Tĩnh Thất, ý nghĩa thật đúng là ....
Lam Vong Cơ nhấc tấm chăn mỏng chui vào, chưa kịp ôm ai đó, thì đã chạm phải thân mình nóng hổi vừa mới tắm xong của Nguỵ Vô Tiện.
Nguỵ Vô Tiện nhào qua, đôi tay ôm lấy y, nói nhỏ: "Chỗ hơi chật, chịu khó một chút nha".
"Không sao"
Nguỵ Vô Tiện lại nói chuyện khác: "Lam Trạm, ta vừa mới nghĩ đến, Tĩnh Thất của ngươi, không lẽ nhà các ngươi chuẩn bị sẵn cho tới lúc cưới vợ là dùng luôn hả?"
Đột nhiên bị hỏi tới, Lam Vong Cơ hoàn toàn bất ngờ: "......"
Nhìn biểu tình của y, Nguỵ Vô Tiện phụt cười ra tiếng: "Nhị ca ca thật đúng là, không chịu nói sớm, chỉ cần mang ta vào là được!"
"......" Lam Vong Cơ ôm hắn lại, nhẹ giọng nói: "Ngủ đi"
Nguỵ Vô Tiện cọ cọ, quấn chặt lấy Lam Vong Cơ, an tĩnh lại.
Nói chung giường cũng nhỏ, ôm nhau thật sát, cũng có thể, do đây chính là phòng ngủ suốt mấy năm qua tại Liên Hoa Ổ của Nguỵ Vô Tiện, lúc này hai người gắn bó với nhau tại đây, cảm giác này .....
Nguỵ Vô Tiện nhỏ giọng hỏi: "Lam Trạm, ngươi ngủ rồi sao?"
Lam Vong Cơ không đáp, mở đôi mắt màu lưu ly nhạt màu, lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, ánh trăng mông lung chiếu vào từ ô cửa sổ để mở, tạo một vàng sáng trắng quanh thân người đang nằm nghiêng.
Nguỵ Vô Tiện lại nói: "Ta cảm thấy nóng quá"
Nói xong lại ôm càng sát thêm một chút.
Lam Vong Cơ cũng không có ý định buông tay.
Lại an tĩnh một lát.
Lam Vong Cơ cho rằng Nguỵ Vô Tiện sắp ngủ, đột nghiên hắn từ trong lòng y nhảy ra, ngồi lên người y.
"Lam Trạm!"
"......" Lam Vong Cơ vỗ Nguỵ Vô Tiện, thấp giọng nói: "Đừng nháo, ngủ đi"
Nguỵ Vô Tiện đáng thương hề hề nói: "Nhưng ta ngủ không được".
Lam Vong Cơ có lẽ còn định nói gì đó, nhưng Nguỵ Vô Tiện đã hôn hắn, khiến cho lời chưa kịp nói đành nuốt về.
Trước là nhẹ nhàng mút lấy cánh môi, sau lại dùng đầu lưỡi tinh tế mà liếm láp khe hở, ở tư thế ngồi bên trên, hạ thân cũng không chịu an phận, cứ cọ cọ vào khu vực nguy hiểm.
Chỉ trầm mặc ngắn ngủi, rồi chợt vùng lên đoạt lấy quyền chủ động, Lam Vong Cơ một tay đem người ấn xuống, hung hãn xâm nhập, môi lưỡi quấn lấy, hoàn toàn chiếm lĩnh khắp nơi trong khoang miệng, Nguỵ Vô Tiện bị hôn đến hoa mắt say mê, ngón tay nắm chặt lấy trung y của Lam Vong Cơ, phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ vụn trong lúc hôn.
Thân mình hơi hơi phát run.
Mùa hè ở Liên Hoa Ổ, thật đúng là nóng .... Hắn thở dốc, đều là hơi thở nóng.
"Lam Trạm .... Ta giúp ngươi, được không ....."
Tìm được khe hở, Nguỵ Vô Tiện thoát ra, đôi tay chống lên ngực Lam Vong Cơ chậm rãi ngồi dậy.
Lam Vong Cơ duỗi tay ra nắm lấy hắn, bị Nguỵ Vô Tiện né qua, tiến đến bên tai y nhỏ giọng nói: "Nếu thật không làm ..... hãy để ta giúp ngươi ....."
Đưa tay cởi dây lưng, vạt áo liền tản ra, Nguỵ Vô Tiện hôn lên môi Lam Vong Cơ, khi Lam Vong Cơ muốn tiếp tục thì nghiêng đầu, hôn từng nụ hôn nhỏ vụn lên khuôn mặt bạch ngọc.
Từ từ dịch chuyển, nhẹ nhàng dùng răng cắn hầu kết, tinh tế liếm lấy, rồi xuống ngực, lưu luyến một chút ở đó, một lát mới đi xuống, hôn lên vùng bụng dưới.
Lam Vong Cơ đột nhiên ngồi dậy, nắm chặt vai Nguỵ Vô Tiện nâng lên, hơi thở hơi hơi hỗn loạn.
Nguỵ Vô Tiện đem người ấn ra phía sau, để Lam Vong Cơ ở tư thế nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường: "Đừng nhúc nhích, ban ngày ta có nói, còn có phương pháp khác ....."
........................
........................
(Đọc đầy đủ ở https://nmkl.site)
Lam Vong Cơ kéo hắn lại, hiếm khi hoảng loạn như vậy, bắt hắn phun ra, Nguỵ Vô Tiện lắc đầu lui về phía sau, che miệng nỗ lực một hồi, nuốt hết xuống.
Làm cho một Càn Nguyên có thể phát tiết ra, thật là vất vả, ngay cả khi không tạo thành một nút kết bên trong cơ thể hắn, thì hắn cũng không còn sức để khoe việc hắn đã nuốt vào toàn bộ, chỉ có thể mềm mại ngả vào lòng ngực của người đang luống cuống chân tay kia.
Lam Vong Cơ có chút giật mình, đương nhiên biết Nguỵ Vô Tiện che miệng hồi lâu, cổ họng nuốt vài cái, chính là đã nuốt xuống toàn bộ tinh dịch của y.
Duỗi tay vỗ lưng hắn cho thuận khí, thế nhưng không nói được lời nào.
Sau một lúc lâu, thở đều lại, Nguỵ Vô Tiện hỏi: "Thoải mái không?"
"......"
Chớp mắt nhìn người ấy nói: "Ta làm có tốt không?"
"Đừng trả lời, ta đã nỗ lực như vậy, nếu thấy thích, thì hôn ta đi?"
Lam Vong Cơ kéo Nguỵ Vô Tiện, dịu dàng hôn lên.
Nguỵ Vô Tiện đón lấy nụ hôn, bị ôm vào lòng mà hôn môi, thân thể hắn nóng thật sự, nóng đến nỗi Lam Vong Cơ phát hiện thấy bất thường, một tia hương thơm ngọt ngào say người toả ra trong không khí, quấn lấy người.
Rũ xuống ánh mắt, cùng người nọ nhìn nhau.
"Ngươi thoải mái rồi, còn ta thì sao?" Khoé mắt đỏ bừng, cặp mắt kia ướt át muốn chết, chứa đầy vẻ khao khát.
"..... Nhị ca ca, cầu xin ngươi .... một chút thôi ..."
........................
........................
Có chút hối hận, tại sao cứ khăng khăng đòi hỏi, làm cho chính mình bị cơn tình triều khó kềm chế, mà lại không được giải quyết cho thư giãn, vui sướng.
Nhưng có thể nhìn thấy Lam Vong Cơ được hắn chăm sóc đến mức kìm nén không được, lộ ra thần thái khác, trong lòng hắn hết sức thoả mãn.
Càng nghĩ càng thấy rằng, chính mình đã làm giỏi như vậy, theo lý nên được thưởng, Nguỵ Vô Tiện liếm môi nói: "Sờ sờ bên trong, Lam Trạm ...."
"......"
........................
........................
Mây mù che khuất, ánh trăng ảm đạm, con ngươi nhạt màu lưu ly chăm chú nhìn người ngủ say hồi lâu, lại ôm chặt vào, mới từ từ nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro