Chương 5 (H)
Nghĩ bản thân đã nói quá nhiều rồi, lại không ngờ là y thúc giục muốn bắt đầu, đảo mắt một cái, định bắt đầu khiêu khích, nhưng miễn cưỡng kềm lại.
"Ngươi mới vừa nói Ôn thị...." Nhưng trong đầu lại là một mớ hỗn loạn, không thể sắp xếp từ ngữ sao cho tốt ... nhíu nhíu mày, Nguỵ Vô Tiện hoàn toàn không còn thời gian nghĩ đến ý nghĩa của việc này nữa, không khỏi tiếc nuối cho Triệu gia Tam tử từng học chung, rồi lại nghĩ đến bản thân, cũng là mơ mơ hồ hồ, nhưng ngay cả khi không có những chuyện này .....
"......"
Giọng nói hắn nhẹ nhàng, liếm liếm đôi môi khát khô, "Nếu không lợi dụng lúc này cùng ta lập khế ước, cho dù Ôn gia không yêu cầu lấy người, thì người nhà của ngươi cũng sẽ tách ngươi ra khỏi ta...."
"Sẽ không" Câu trả lời không biết là cho cái gì.
Chủ động vòng tay ôm cổ Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện nhướng mày: "Lam Trạm, muốn ta đi, ta chính là của ngươi".
Cả đời Khôn Trạch, chỉ có thể thuộc về một Càn Nguyên.
Một khi lập khế ước, dấu ấn đã in lên, mọi người đều biết, hắn thuộc về ai.
"Được"
Lam Vong Cơ thu mắt lại, nhẹ nhàng hôn lên Nguỵ Vô Tiện.
Đáy mắt Nguỵ Vô Tiện loé sáng lên, rồi từ từ lại mê man đi, nhường chỗ cho làn sương bao trùm lấy.
Nụ hôn nhẹ nhàng đó, như gió nhẹ mây bay, không triền miên, cũng không liên quan đến ham muốn, chỉ là trân trọng mà tinh tế hôn lên, bốn cánh môi nhợt nhạt dán sát vào nhau.
Liên tục thật lâu mới thoáng tách ra, Lam Vong Cơ rũ mắt, Nguỵ Vô Tiện bên dưới hai mắt mê ly, há mồm thở gấp, hơi thở thơm mát ngọt ngào toả ra, cơn sóng tình lần hai đã hoàn toàn ăn mòn thần trí hắn.
"Lam Trạm...."
Vươn tay xuôi theo thân thể mềm mại của hắn, Lam Vong Cơ cởi thắt lưng của Nguỵ Vô Tiện ra, quần áo vốn đã bị lôi kéo đến mức xộc xệch giờ tuột ra, thân hình thiếu niên lộ rõ, ướt đẫm mồ hôi và ửng hồng toàn thân.
Cúi đầu cắn ở bờ vai trần bạch ngọc hoàn mỹ, Nguỵ Vô Tiện khẽ kêu một tiếng, tiếng kêu mềm mại hơi khàn, không giống như bị đau, ngược lại mang ý nghĩa triền miên giống như cầu hoan, môi lưỡi trượt xuống, in dấu răng trên xương quai xanh tinh tế, dừng lại ngấu nghiến ở đầu vú nhỏ xíu, Nguỵ Vô Tiện a một tiếng, ưỡn ngực hướng lên trên.
Đầu vú nhạt màu bị ngậm, bị lôi kéo, giữ lấy liếm mút, cho đến khi sưng to đỏ tươi, thấm đẫm nước.
Lam Vong Cơ lấy tay lẻn vào trung y, ôm lấy vòng eo trần trụi nâng lên, lột quần áo Nguỵ Vô Tiện ra, một lát sau quần cũng bị rút đi, trên tay dính nước trơn nhớt, như thể quần áo ngấm đẫm nước, suốt quá trình đều nghe tiếng nước.
..........................
..........................
(Đọc đầy đủ ở https://nmkl.site)
"Lam Trạm .... Lam Trạm ...." Nguỵ Vô Tiện định nhổm người dậy, "Người đừng chỉ xem ... a ..."
..........................
..........................
Vòng eo gầy nhưng săn chắc của Nguỵ Vô Tiện nảy nảy lên, nửa người cong nghiêng lại, run rẩy toàn thân, sau một lúc lâu mới mở to đôi mắt, không thể không há miệng thở dốc.
..........................
..........................
Vùng hạ thể của Nguỵ Vô Tiện thật hoàn toàn không thể nhìn, hắn che mặt, trong kỳ mưa móc tỉnh mê nửa tỉnh nhưng so với bình thường thì da mặt mỏng hơn, rốt cuộc cũng là lần đầu của hắn mà, vẫn chỉ là thanh niên ngây ngô mười lăm tuổi.
Buổi sáng hôm nay hắn vẫn cảm thấy mình sẽ là Càn Nguyên, làm sao nghĩ đến cuối cùng sẽ nhận ơn mưa móc từ người khác, ý loạn tình mê ở dưới thân Càn Nguyên mà rên rỉ đòi hỏi.
Lam Vong Cơ nói: "Nguỵ Anh"
Nguỵ Vô Tiện trả lời giống như đang nói mớ trong vô thức, rên rỉ: "..... hả......"
Lam Vong Cơ hỏi: "Ta là ai?"
Chỉ còn cái miệng là có thể giành phần thắng: ".... Lam Trạm, ngươi là Lam Trạm, Lam Trạm tốt .... Đừng bắt ta đợi mà, ngươi rốt cuộc có thể hay không, a a a a a a a ____"
..........................
..........................
".... Lam Trạm ....." Nguỵ Vô Tiện lẩm bẩm kêu đi kêu lại, lắc lắc đầu giữa những lần ra vào không ngừng nghĩ, ý đồ kéo về một ít thần trí, ôm chặt Lam Vong Cơ lại kêu: "Nhị ca ca .... Lam nhị ca ca ...."
Cả người vô lực, hắn định nhúc nhích một chút, ánh mắt Lam Vong Cơ trầm xuống, lại nhanh nắm eo hắn ép xuống, Nguỵ Vô Tiện khẽ rên một tiếng, cả người mềm thành một bãi nước.
Lam Vong Cơ không giống như Nguỵ Vô Tiện chỉ mới vừa nhận ra tình ý của bản thân, y sớm đã sáng tỏ, càng cho rằng muốn mà không được, phải chịu đựng đè nén cả đời, ngờ đâu mọi việc thay đổi, người vốn nên phân hoá thành Càn Nguyên lại trở thành Khôn Trạch, ở ngay trước mặt y, còn là .... bởi vì y.
Các động tác không thể kềm chế nữa và trở nên thô bạo hơn, ý thức Nguỵ Vô Tiện mới vừa gom về nay lại tiêu tan, đỉnh lộng kịch liệt như thế dù Khôn Trạch đang trong kỳ mưa móc cũng không chịu nổi, bắt đầu xin tha: "Không, đừng .... nhẹ chút, chậm một chút ..... ta cầu xin ngươi ..... Lam Trạm .... Lam nhị ca ca...."
Lam Vong Cơ cúi đầu hôn hôn hắn, giữ chặt hai phiến môi run rẩy, lưu luyến cọ xát, lực đưa đẩy ở hạ thân không hề giảm, đến giờ phút này chỉ chảy xuống chút mồ hôi, mặt vẫn trắng như ngọc, cực kỳ tuấn nhã không chút nào tương xứng.
Nguỵ Vô Tiện nức nở cầu xin y, Lam Vong Cơ ra sức xoa nắn cặp mông trắng tròn trịa, in lại dấu tay xanh tím, thoáng thay đổi góc độ đâm vào thật mạnh.
"Lam Trạm ___!"
..........................
Hắn là lần đầu, căn bản sẽ không khống chế nơi đó, nhưng đã bị va chạm điên cuồng như thế, liền phải run run rẩy rẩy để cho Càn Nguyên mở cánh cửa.
Đồng thời lại một cú đâm sâu, người chưa trải qua lần nào rốt cuộc đã bị xâm nhập hoàn toàn, thẳng tắp xâm nhập.
"___....."
Đầu tiên là cực kỳ đau đớn do da thịt bị xé rách, sau là khoái cảm khiến người điên cuồng.
Nguỵ Vô Tiện nước mắt đầy mặt, hoàn toàn không biết mình kêu cái gì, hoặc là căn bản hắn chưa hề phát ra âm thanh gì.
..........................
Lam Vong Cơ thở hổn hển, liên tục va chạm vài cái, rút ra gần hết, rồi đâm vào thật mạnh, thân cự vật phình ra như một cái nút chắn ngay cung khẩu, cũng đem người khoá chặt lại.
"Cái gì...."
..........................
Hắn lên tiếng kêu: "A a a .... Đừng, nhiều quá rồi .... Lam Trạm .... Lam Trạm ___ a!
Làn da mỏng manh sau gáy bị đâm thủng, răng nanh bén nhọn cắn sâu vào một chỗ khuất, hơi thở thuộc về Càn Nguyên rót vào Khôn Trạch, Nguỵ Vô Tiện trợn to mắt, trong nháy mắt vô hồn, xụi lơ trong lòng Lam Vong Cơ, trực tiếp kết khế.
Tinh dịch làm căng ra cung khang còn non tơ, nhỏ hẹp, căng đến tức, lại bị cây thịt bít lại kín mít không rơi ra một giọt, nhìn kỹ bụng dưới Nguỵ Vô Tiện có thể thấy hơi hơi phồng lên.
Sau cổ bị đau nhói từng chặp, hơi nóng toả ra toàn thân, trong cơ thể mệt mỏi vô cùng, lại tê dại vô cùng, khoái cảm và đau đớn, sợ hãi, bối rối, đan xen vào nhau, tràn ngập trong lòng Nguỵ Vô Tiện chỉ còn lại .... một sự thật là hắn đã thuộc về Lam Vong Cơ.
Sau một lúc lâu, Lam Vong Cơ buông hàm răng ra khỏi cổ, liếm láp giọt máu mang chút vị thơm ngọt kia, nâng hàm dưới Nguỵ Vô Tiện lên lại hôn lấy, Nguỵ Vô Tiện thuận theo hé mở miệng cho y xâm nhập, nếm thấy chút vị máu.
Hơi thở thấm đẫm mùi đàn hương, ý thức của hắn đang dần dần biến mất.
Một bàn tay ấm áp khẽ vuốt tấm lưng trần trụi của hắn, bên trong cơ thể được rót đầy, nơi mang thai của Khôn Trạch đã thuộc về y căng cứng đến nỗi không thể chứa thêm một giọt tinh dịch nào nữa.
Hô hấp dần dần ổn định, khi Lam Vong Cơ rút ra cung khẩu nhanh chóng co vào đóng kín, giữ lại toàn bộ tinh dịch ấm áp của Càn Nguyên ở bên trong.
Nguỵ Vô Tiện vô thanh vô tức hôn mê luôn, thân thể nghiêng đi, chỉ còn lại cánh tay vẫn gác lên người Lam Vong Cơ, toàn thân dựa vào đôi tay mạnh mẽ kia ôm vào trong ngực.
Bởi vậy cũng không thể nghe thấy tiếng huyên náo ở bên ngoài, cánh cửa mở ra, một lát sau nghe giọng nói uể oải quen thuộc vang lên, mang theo sự giận dữ tột độ và không thể tin nổi.
"Lam Vong Cơ! Ngươi đã làm gì Nguỵ Vô Tiện __"
***
Chờ không lâu lắm, Giang Trừng đã không đủ kiên nhẫn mà dậm chân tại chỗ.
Hơn nữa các công tử thế gia đang vui cười đùa giỡn cũng dần dần phát hiện có chỗ không ổn, nói là muốn cho Lam Vong Cơ xem Xuân cung đồ để y xấu hổ một phen, rồi sẽ trở về báo cáo kết quả chiến đấu cho cả hội, thế mà đã đi hai ba canh giờ chưa về, thậm chí đã qua cả giờ chép phạt hàng ngày.
Mọi người đùn đẩy qua lại, cũng không ai có ý tốt xông đại vào bên trong Tàng Thư Các của Vân Thâm Bất Tri Xứ, xô đẩy một hồi, đẩy ra Giang Trừng căn bản không phải tới để xem náo nhiệt mà định là tới nhặt xác.
Giang Trừng bĩu môi, kỳ thật y cảm thấy Nguỵ Vô Tiện không thể có việc gì, cùng lắm thì là đánh một trận thôi, nếu đánh không lại, thì có thể chạy đi mà?
Lại nghĩ tới trước đây Lam Vong Cơ đã phân hoá thành Càn Nguyên: ".... Sẽ không thật sự bị đánh gãy chân đó chứ?"
Y tưởng tượng như vậy, đảo mắt, chỉ cảm thấy: Đáng! Ai bảo tên kia luôn không nghe lời khuyên cứ một hai phải đi trêu chọc người ta?!
Nhưng bước chân rốt cuộc lại bất giác bước nhanh hơn.
Đường đi về hướng Tàng Thư Các đều rất yên tĩnh, rốt cuộc cũng không phải là nơi có thể tuỳ tiện xông vào.
Y hơi do dự, sau đó rẽ vào một khúc quanh gặp được Lam Hi Thần đang chậm rãi đi tới.
"Giang công tử?" thấy y, trên mặt chỉ thoáng hiện một tia kinh ngạc, rồi vẫn đồ trắng bay bay, tươi cười ấm áp.
"Tới tìm Ngụy công tử phải không? Cũng tốt, ta tới tìm Vong Cơ, có thể đi chung, mời". Hơi suy tư nói: "Bọn họ hôm nay chép phạt đúng là có hơi quá giờ...."
Gật đầu đồng ý rồi tiếp tục đi nhanh, Giang Trừng trong lòng bắt đầu ẩn ẩn có dự cảm xấu, suốt đoạn đường không nói chuyện, càng đi càng cảm thấy không ổn, muốn bước nhanh hơn, lại nể mặt người Lam gia bên cạnh, Vân Thâm Bất Tri Xứ không thể chạy nhanh....
Lúc đến gần Lam Hi Thần mặt ngẩn ra, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm trọng lên, dừng bước chân.
Dự cảm xấu trong lòng càng tăng lên, Giang Trừng bất chấp mọi thứ, vọt đi qua.
Lam Hi Thần nói: "Đợi chút ..."
Nhưng Giang Trừng đã nghe thấy được âm thanh gì đó, rõ ràng là .... không thích hợp!
"Giang công tử, chậm đã...."
Mặc kệ Lam Hi Thần sau lưng gọi y trở lại, Giang Trừng vọt tới trước Tàng Thư Các, âm thanh lại biến mất, y hít sâu một hơi, đột nhiên mở cửa.
Hình ảnh đập vào mắt làm y khiếp sợ đến mức không nói nổi!
Lam Hi Thần cũng đuổi theo kịp, chỉ chần chờ một lúc đã rơi vào tình thế khẩn cấp không thể phạm gia quy đi nhanh, mà cũng không kịp ngăn cản Giang Trừng, theo cửa đẩy ra đi vào, cũng thấy tình cảnh như vậy bên trong Tàng Thư Các.
Sách nằm tán loạn dưới đất, mộc án bị xô lệch, chiếu xanh nhăn nhúm.
Lam Vong Cơ đưa lưng về bọn họ, bạch y vốn luôn nghiêm chỉnh bây giờ xộc xệch, mà trong lòng rõ ràng đang ôm một người, một cánh tay trần trụi mềm mại để sau lưng y, ống tay áo không thể nào chỉ cởi đến bả vai, có thể thấy được người trong lòng rõ ràng không mặc gì cả, thân mình hơi nghiêng cho thấy là đã sớm mất đi ý thức.
Hắn có thể phán đoán sự việc nhiều hơn Giang Trừng một chút, lúc này khí vị Càn Nguyên của Lam Vong Cơ cực kỳ mạnh, như có như không giao hoà với mùi hương thơm ngọt rõ ràng là của Khôn Trạch, lại cũng không hẳn là hơi thở Khôn Trạch, mà là ... Khôn Trạch đã bị kết khế.
Khí vị dâm mi bên trong Tàng Thư Các còn chưa tan hết, hơi thở Càn Nguyên và Khôn Trạch nồng đậm đến mức làm cho hắn dường như cũng bị ảnh hưởng.
Thật lâu không nói nên lời, Lam Hi Thần không nghĩ tới đệ tử đứng đầu của gia chủ Giang gia lại là Khôn Trạch, hơn nữa rõ ràng mới vừa cùng Vong Cơ ....
Tự nhiên giật mình sau một lúc lâu, rốt cuộc Giang Trừng phục hồi lại tinh thần hô to: "Lam Vong Cơ! Ngươi đã làm gì Nguỵ Vô Tiện ___?"
Ngay sau đó giống như phát điên lao vào, Lam Hi Thần ngăn y lại, vội đóng cửa.
Giang Trừng gấp đến đỏ mắt, cả giận nói: "Tránh ra! Nguỵ Vô Tiện hắn bị, hắn bị ___"
Lam Hi Thần kiên nhẫn nói: "Giờ phút này không nên vào, trước mắt bộ dạng .... Nguỵ công tử, chỉ sợ không nên bị nhìn thấy". Còn có Càn Nguyên mới chiếm hữu Khôn Trạch, sợ là không thể khống chế được ham muốn chiếm hữu, nếu tuỳ tiện xông vào, có thể gây ra chuyện lớn.
"Nguỵ Vô Tiện hắn đó là bị, đó là ...."
"Giang công tử, ta thực xin lỗi, nhưng ngươi chờ Vong Cơ ra tới". Lam Hi Thần đứng trước cửa chống đỡ, sắc mặt cũng không tốt, khó có được nét tươi cười, vẻ mặt nặng nề, "Việc của Vong Cơ và Nguỵ công tử, Lam gia sẽ xử công bằng"
"......"
Giang Trừng hai mắt đỏ bừng, nhưng vì Lam thị song bích trước mặt lớn tuổi hơn, uy thế Càn Nguyên và năng lực cũng trên y rất xa.
Nguỵ Vô Tiện sao lại, hắn không phải nên là Càn Nguyên sao? Nếu là Càn Nguyên, thì đây là chuyện gì? Chuyện này là sao! Lam Vong Cơ đã làm gì hắn! Nguỵ Vô Tiện sao lại ___.....
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro