Chương IV

Lộc Đồng lần nữa mở mắt, nhưng lần này đã không như những ngày trước đó. Những gì xuất hiện trước mắt đã không còn là ánh sáng nhẹ nhàng tươi tắn của nền trời ánh ban mai mà chỉ là một màu đen sâu thẩm.

Tầm mắt bị che kín bởi một chất liệu mềm mại, hai tay hắn bị xích lại bằng một đoạn xích dài, cơ thể vô lực nằm nghiêng ngã trên đất, xung quanh thoang thoảng một mùi ẩm mốc cũ kĩ, ảm đạm sộc lên tận óc chỉ gợi cho nỗi bất an bên trong Lộc Đồng tăng cao, hắn cố ngồi dậy bằng chút sức lực ít ỏi, dù rất khó khăn do hai tay và hai mắt hiện tại đã bị "phong ấn ".

Lộc Đồng đã thử vận linh lực nhưng bất lực, vốn dĩ ngay từ đầu linh lực đã bị Thiên Đế phong ấn hơn một nửa, hiện tại xem như hắn cũng chả khác một phàm nhân là bao. Lộc Đồng tự thấy buồn cười cho bản thân cũng như Kim Tra.

Hắn cười bản thân vì quả nhiên sẽ không có chuyện một tên phạm tội tày đình như hắn làm sao lại có chuyện thoải mái nhàn nhã sống như vậy được. Cười Kim Tra vì y có thể nhẫn nhịn đến hiện tại mà không trực tiếp giết hắn luôn, quả thật là đáng khen cho Cam Lộ Thái Tử.

Cộp...cộp....

Có tiếng bước chân đang tới gần và một tiếng cười khúc khích.

- Sư huynh tỉnh nhanh hơn ta nghĩ đó~ -

Cộp...Cộp....

Một bước chân rồi lại hai bước chân chậm rãi sát gần, không biết có phải do hiện tại mất pháp lực cùng với đôi mắt bị che kín mà Lộc Đồng không khỏi bất giác lùi người lại về phía sau, một cách đầy e ngại. Kim Tra thấy được rất rõ ràng từng cử động nhỏ ấy của sư huynh, y đưa tay che miệng cười. Lại bước lên một bước.

Bộp!

Lộc Đồng không thể lùi thêm được nữa, phía sau hắn đã là mặt tường thô ráp, sần sụi, phía trước lại có Kim Tra. Y nhìn vị sư huynh từng là tấm gương sáng cho các đệ tử Ngọc Hư Cung noi theo giờ như một chú nai tơ bé nhỏ run sợ trước cán cung thợ săn. Kim Tra phì cười, khụy một gối xuống đất, đưa tay bóp lấy cằm Lộc Đồng kéo đầu hắn phải hướng về phía mình, giọng y thánh thót bông đùa:

- Sư huynh, sao huynh lại sợ hãi thế hửm? -

Lộc Đồng nghiêng đầu thoát khỏi bàn tay Kim Tra, dù đôi mắt đã bị che khuất nhưng chỉ nhìn hàng lông mày nhíu chặt của sư huynh Kim Tra vẫn có thể thấy rõ hận ý phía sau miếng vải che mắt kia. Y nghiêng đầu, càng cảm thấy phấn khích hơn, đôi mắt hoàng kim híp lại.

- Sư huynh à...~ -

- Lý Kim Tra! Ngươi Rốt Cuộc Muốn Như Nào Đây!!! -

BỐP!

Âm thanh vang vọng khắp căn phòng lớn, Kim Tra khuôn mặt giây trước còn tươi cười như hoa nở rộ trong chốc lát lại âm u, y giáng một bạt tay không hề thương tiếc vào bên má đã gầy đi không ít của Lộc Đồng, Lộc Đồng bị tát ngã sang một bên, bờ má đỏ chót, miếng vải mềm che mắt bị cú tát vừa rồi đánh văng xuống đất. Bị đánh quá đột ngột, Lộc Đồng cũng chả kịp phản ứng, ánh sáng mập mờ ảo dịu từ ngọn đuốc chiếu vào mắt. Hắn nhìn thấy Kim Tra, y nhìn hắn bằng vẻ mặt vô cảm u tối, song đôi mắt y rũ xuống, khoé môi nở một nụ cười dịu hiền.

- Sư huynh, huynh hỏi ta câu hỏi khó thật đấy, ta cũng đang bối rối đây...~ -

Kim Tra đầy ngây ngô hồn nhiên nói, như thể người vừa tát bầm cả má hắn không phải là y vậy, Lộc Đồng nhích người né tránh đi dù biết có tránh chỗ nào cũng chả được, hắn đành gương mắt nhìn y đầy cảnh giác.

- A! Đúng rồi nha! -

Kim Tra đập hai tay vào nhau, giọng nói thanh thoát như đứa trẻ mới lớn cất lên làm Lộc Đồng nghe mà nổi hết cả da gà.

Hắn có cảm giác sắp có chuyện không hay sẽ xảy ra.

- Những lúc như thế này, ta sẽ hỏi ý kiến của nương, người chắc chắn sẽ biết ta nên làm gì! -

Y cười toe toét như một đứa trẻ, hai chân quỳ dưới nền đất lạnh hơi chồm về trước, khoảng cách môi cả hai sát nhau, Kim Tra quay đầu.

- Sư huynh ở đây đợi ta chút nha, giờ ta sẽ về Trần Đường Quan....-

Thình thịch...thình thịch...

Mặc cảm tội lỗi trong hắn rất muốn hét lên với y làm ơn đừng nói nữa, nhưng chắc chắn y sẽ không nghe được. Nụ cười trên môi y trong một chốc thu lại, như đứa trẻ nhận ra việc mình vừa mới mất đi người nó yêu nhất. Kim Tra quay đầu sang nhìn hắn, trong một thoáng hắn nhìn thấy trong đáy mắt y là cả một vực thẳm không đáy, y hơi nhổm người về phía hắn, hai tay nâng lấy mặt hắn lên.

- Nhưng mà, Trần Đường Quan mất rồi sao ta đi được đây sư huynh? -

- Kim Tra...-

Hắn rất muốn nắm lấy tay y bỏ ra khỏi mặt mình, hắn muốn thoát ra, hắn vùng vẫy, nhưng điều đó càng làm mọi chuyện tệ hại hơn. Vẻ mặt Kim Tra có chút bất đắc dĩ, hàng mi dài rũ xuống.

- Sư huynh, huynh còn nhớ câu hỏi vừa nãy huynh hỏi ta không?...-

Lộc Đồng không muốn trả lời, mà hắn cũng không kịp trả lời.

- Huynh hỏi ta muốn làm gì...-

Giọng Kim Tra the thẻ, như tiếng muỗi vờn bên tai, chỉ làm Lộc Đồng cảm thấy ngứa ngáy, cảm giác bức bối trong lòng hắn khó diễn tả nên được khi thấy Kim Tra đang từ từ đứng lên, bước những bước đi từ từ chậm rãi.

- Ta cũng đã trả lời rồi, ta rất bối rối, không biết làm gì cả...-

Kim Tra dừng bước trước một chiếc bàn đá dày, y đứng đó, đôi mắt cứ nhìn chăm chăm lên bàn, không biết đang suy nghĩ gì.

- Nhưng giờ ta nghĩ lại rồi, Lộc Đồng sư huynh...-

Kim Tra vừa gọi thẳng tên hắn, lại vừa gọi hắn hai tiếng " sư huynh ", y với tay cầm từ trên bàn lọ sứ trắng, nắp lọ được đậy bằng một nút gỗ nhỏ. Y cầm nó bước về phía Lộc Đồng, khụy một gối xuống, tay bóp lấy hai bên má hắn.

- Lộc Đồng! Ta muốn huynh phải ném trải cảm giác đó, nỗi đau mà mẫu thân ta phải gánh chịu!

- Ngươi đang nói cá...!! -

Chưa nói hết câu Kim Tra đã cậy miệng hắn đổ cả lọ thuốc vào, dược vị đặc sệt nồng nặc sộc lên tận đầu não, chiếc bình như một hố đen không đáy cứ liên tục trút thứ dược vị kì lạ, dược đổ tràn ra khỏi mặt hắn, chảy cả vào mũi vào tai, cảm giác bức rức ngột ngạt cả người nhưng Kim Tra vẫn không có giấu hiệu muốn dừng lại, bụng gan như bị dung nham thiêu đốt, cơn nóng trào dâng để mọi giác quan trong hắn muốn nổ tung, hắn lắc đầu thoát khỏi sự kìm kẹp của Kim Tra. Ai mà ngờ chỉ vừa thoát ra, tay chân hắn mềm nhũn ngã bệt xuống sàn đất lạnh, mặt sàng lạnh lẽo làm vơi bớt đi một phần cơn nóng trong hắn nhưng dù sao cũng chỉ là một phần.

- Ha...Lý Kim Tra! Ngươi cho ta uống cái gì...-

Giọng nói hắn đứt quãng, hơi thở trở nên hỗn độn, mồ hôi chảy thấm ướt lớp y phục mỏng manh, cơn đau nhức nhối từ bên dưới truyền lên, cơn nóng ngột ngạt khao khát sự giải thoát đang vươn mình trổi dậy.

Kim Tra đứng nhìn Lộc Đồng quần quại dưới nền đất lạnh, nhìn vị sư huynh đáng kính bị nhấn chìm trong cơn bức rức. Kim Tra không vội trả lời câu hỏi của hắn, y giơ chân đạp xuống đỉnh đồi nhô cao giữa hai chân Lộc Đồng, không thương tiếc chà sát thứ hùng vĩ của nam hươu.

Tâm trí đang cố chống lại cơn quẫn trí từ dục vọng lại bị Kim Tra chà đạp không thương xót. Lộc Đồng dùng nửa đôi lục sắc nhìn lên Kim Tra, lại thấy y cười tít mắt nhìn mình.

Nụ cười toát ra vẻ từ bi, hiền mẫu, nụ cười mà hắn càng nhìn càng phát ốm sau bao nhiêu ngày y dùng nó để đùa bởn hắn.

- Lý..Kim Tra...-

- Ta bảo sư huynh rồi mà, sư huynh đừng nhìn ta như thế chứ~ -

Lời y nói ra nghe nhẹ như nước mật chảy qua khe nứt, chỉ có hành động của y lại trái ngược lại, mỗi từ mỗi chữ y nói ra đều sẽ tăng lực đạo lên bàn chân đang không ngừng ma sát với phần đồi của hắn.

- Nhìn này, ta đã cho huynh 'nếm' thử chút dược ta thử điều chế rồi, ta tốt với huynh vậy m...-

- Ai da sư huynh nhìn nè! Còn một nửa bình đó~ -

Kim Tra vờ như đầy bất ngờ, lắc lắc chiếc bình to còn chưa bằng một nắm tay lên, điều đó càng làm Lộc Đồng bất ngờ cùng với đó là sự e ngại dè chừng với Kim Tra, y định tính làm gì tiếp đây!?

Nhưng điều hắn không ngờ tới lại là, Kim Tra ngửa cổ một hơi uống hết lọ "dược phẩm" đó, một hơi cạn sạch, chiếc bình rỗng tuếch bị y nhẹ nhàng thả xuống.

Xoảng!

Mảnh vỡ trắng văng tứ tung, vươn vãi khắp sàn đất. Chỉ trong mấy chốc, Kim Tra ôm bụng cúi gầm mặt, vai người run rẩy, hai chân như vô lực quỳ rạp xuống.

Lộc Đồng sửng sốt, hắn tính mở miệng nói nhưng lời chưa kịp thốt ra lấy một chữ liền bị nuốt lại vào, Kim Tra rất nhanh chiếm đóng khoang miệng hắn, môi lưỡi giao nhau mạnh mẽ quyết liệt, tay y ôm chặt lấy cổ hắn, cơ thể cứ vô tư cọ sát, hạt mầm gặp đất mềm.

Đến lúc tách nhau ra, hương vị hoa sắc lan tỏa, khuôn mặt vốn dịu nhẹ của Kim Tra giờ toát ra một vẻ ủy mị hấp dẫn, mặt y đỏ lên do tác dụng của dược vật, miệng môi thở hổn hển kéo theo dư vị từ nụ hôn vừa rồi, y nâng lấy khuôn mặt Lộc Đồng lên, thân người cứ chườn tới cọ cọ quanh người hắn.

Như một con rắn ranh ma xảo quyệt, cứ quyến rũ làm lòng người khó thoát. Kim Tra nói hắn với chất giọng thì thào, nhỏ nhẹ.

- Sư huynh, cùng đoạ đày xuống cực lạc với ta nhé~ -

_____________________________________

Ngồi nửa tiếng để viết câu cuối cùng của Kim Tra.

Nhờ ơn Wattpad bữa giờ không vô được, đổi có cục Wifi thôi mà mất acc luôn hay thiệt=)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro