Chap 2

  Sáng hôm sau...

- Thưa tiểu thư, cô đã dậy chưa ạ?

- Đợi một lát! – Yura đang cột tóc trả lời rồi mở cửa bước ra, người làm theo cô đi xuống.

- Hôm nay tôi sẽ về nhà ba mẹ. Hôm nay mọi người có thể ra ngoài nếu muốn. – Yura ngồi vào bàn dùng bữa sáng.

- Bữa sáng của cô, thưa tiểu thư! – Một người làm khác mang phần ăn lên.

Ba-tê cá hồi ăn với bánh mì sandwich, một ít dăm bông và sữa tươi.

- Thưa tiểu thư, xe đã chuẩn bị xong. – Một người làm cúi đầu nói với Yura khi thấy cô ăn gần xong.

Yura không trả lời, nhẹ nhàng ngớm một ít sữa rồi đứng dậy đi xuống tầng hầm giữ xe.

Yura ở tầng thứ 44 của khu chung cư cao cấp nhất ở đây, thang máy là dạng kính nên ngắm cảnh từ xa là rất tuyệt. Cả khu này không ai không biết cô là con gái cưng của Hwang tae Gwang – Ông trùm điện tử châu Á và là top 4 trong danh sách 05 người thừa kế số 01 Hàn Quốc.

Chiếc siêu xe chở Yura từ từ lăn bánh, hướng tới khu đất vàng của thành phố. 15' sau, chiếc xe dừng lại trước một cách cổng ước chừng là tiền tỉ. Tài xế chở cô bóp kèn thì lập tức có 4 người hầu ra mở cổng cho xe chạy vào.

Hôm nay là thứ bảy nên ba Yura không đến công ty. Lúc Yura đến thì ông đang cùng vợ, tức mẹ cô ngồi dùng bữa sáng.

- Chào ba! Chào mẹ! – Yura cúi xuống hôn lên má ba mình từ sau rồi cũng qua hôn mẹ.

- Chào con! – Ba cô – Chủ Tịch Hwang cười hiền hậu.

- Con đã ăn gì chưa? – Mẹ cô – Phu nhân Lee Eun Bi hỏi khi thấy Yura kéo ghế ngồi xuống cạnh bà.

- Dạ con ăn rồi! – Cô nở nụ cười tươi như hoa trả lời.

- Yura à, con ở chung cư đó có ai phiền con không? – Mẹ cô hỏi, lấy tay vén mớ tóc mượt như tơ của con gái.

- Không đâu mẹ! À mà mẹ có xem báo sáng nay chưa ạ?

- Mẹ ít xem, con hỏi ba thử xem!

- Ba có không ba? – Cô lại cười.

- Con muốn nói trang chủ đăng tin ba ngày nữa có họp báo của Y&N đúng không hả? – Ba cô buông dao nĩa xuống hỏi con gái cưng.

- Dạ! Lúc sáng con không xem, chỉ vô tình liết tờ báo trên bàn cũng thấy được dòng chữ to đùng đó!

- Là tin gì vậy anh? – Mẹ cô quay sang hỏi ba cô.

- Nghe nói con gái ông ấy từ nước ngoài trở về. Xem ra danh sách người thừa kế có chút thay đổi. Cậu thiếu gia của tập đoàn Thế Giới e là vị trí sẽ lung lay.

- Con gái? Trước giờ em chưa từng nghe nói! – Mẹ cô gương mặt khó hiểu nhìn chồng.

- Vài ngày trước tin này được công bố trong cuộc họp báo ra mắt sản phẩm kim cương hình giọt lệ 3cara của công ông ấy. Anh cũng được mời.

- Lai lịch cô tiểu thư này được giữ kính quá! – Mẹ cô.

- Tất nhiên. À mà Yura này, con có tính chuyện vào công ty bà làm chưa?

- Con không nghĩ sẽ đi làm sớm như thế đâu ba! À mà ba, con có một đề nghị!?

- Con cứ nói!

- Con có thể đến trường vào năm học tới không ba? Bây giờ con 17 tuổi, năm sau là mới học lớp 11!

- Con đã suy nghĩ kỹ chưa? – Mẹ cô.

- Dạ kỹ! Được không ba?

- Ba không quản cuộc sống của công chúa nhỏ đâu! Haha! – Ba cô cười đôn hậu.

- Con cảm ơn ba, cảm ơn mẹ! – cô nhoài tới ôm hôn ba mẹ mình.

- Đã vậy thì ở lại chơi đi! – Mẹ cô vuốt tóc cô.

- Vâng! – Yura cười ngọt ngào.  

  - Cô chủ, chào buổi sáng! – Quản gia Park đứng dưới lầu khi thấy bóng dáng Sae Ron.

- Good morning! – Cô vẫn thích dùng tiếng Anh.

- Ngồi xuống dùng bữa đi con!

Ba cô đang ngồi đọc báo ở bàn ăn, bên cạnh là bà Chorrong đang nhìn cô soi mói.

Cô kéo ghế ngồi xuống. Một đĩa bò Beefsteak kèm nước sốt, dao và nĩa được đích thân quản gia Park chuẩn bị và mang lên đặt ngay trước mặt cô.

Cùng lúc, bộ dạng lê lết của Bomi xuất hiện trên lầu. Tóc rối bù, người mặt đồ ngủ khoét sâu quá cỡ, bên ngoài nhết nhát cái áo choàng ngồi vào bàn ăn. Đột nhiên mắt Bomi nhìn trân trân vào phần ăn sáng của Sae Ron, miệng muốn nuốt chửng ngay lập tức.

- Đóng mồm lại! – Sae Ron cầm dao nĩa lên, lạnh lùng như ra lệnh cho người hầu.

- Biết rồi biết rồi! Quản gia Park, mau mang cho tôi một phần y như của chị ta!

Hôm nayBomi đã trơ ra bộ mặt đối đầu Sae Ron, còn ra lệnh cho quản gia của cô, gan ta thật.

- Ai cho cô cái quyền ra lệnh cho người của tôi? –Sae Ron vẫn lạnh lùng, tay nhẹ nhàng cắt thịt bò.

- Ông ta là người hầu, là giúp việc nhà này thì Bomi có quyền ra lệnh! – Cả bà Chorrong cũng trưng ra bộ mặt đó, lên giọng cứ như giáo huấn cô.

- Ý bà là hai người cũng là chủ nhà này? –Sae Ron không quanh co hỏi ngay một câu như sét đánh.

- Tất nhiên! – Hai mẹ con họ đồng thanh mà không hay cô đang cười nhết mép khinh thường họ.

- Ba à, con cắt xong rồi, ba ăn đi! – Cô đẩy đĩa thịt bò của mình qua cho ba cô rồi quản gia Quân lại mang một phần khác ra cho cô.

- Cảm ơn con!

Ba cô cười hài lòng, hoàn toàn không quan tâm cuộc đối đầu của con gái lớn và vợ sau. Nói không quan tâm thì cũng không đúng. Chỉ là ông muốn cô cảm thấy thoải mái là được rồi.

- Ba à, phòng của con không sạch! – cô cắt miếng thịt bò thượng hạng cho vào miệng.

- Ba sẽ cho người dọn lại! Con có muốn thay đổi hay có yêu cầu gì cứ nói, ba đám ứng hết!

Nghe ba cô nói, hai mẹ conChorrong và Bomi không khỏi há hốc. Lần đầu tiên ông lên tiếng cưng chiều người khác như thế. Lòng đố kị nhỏ mọn của phụ nữ nổi lên ép bà ta lên tiếng:

- Anh à, anh chiều quá con bé sẽ hư đó!

- Em yên tâm, chỉ cần nó thích là được! – Ông vỗ nhẹ vào cánh tay mà bà ta đặt trên khủy tay mình.

- Ba sẽ đáp ứng hết thật ạ? – cô hớp một ít nước lọc rồi hỏi.

- Con cứ nói!

- Được rồi. Đầu tiên là phòng con, ga giường phải được thay hằng ngày, khăn tắm và cả thảm trước phòng tắm cũng thế. Con không thích dơ và không thích người khác chạm vào đồ của con. – Nói đến đây, cô liết hai mẹ con kia một cái.

- Tất nhiên! Còn gì nữa không?

- Con không thích cái hồ súng trong sân, thay nó bằng hoa sen nha ba. Cả mấy bụi hoa nhìn như cỏ dại cũng trồng lại bằng hoa cẩm tú cầu luôn. Còn nữa, sân sau ba thay cây bằng lăng bằng hoa ngọc lan nha ba, rồi trồng thêm mấy khóm hoa bách hợp Hà Lan nữa.

- Được! Ba sẽ cho người làm theo ý con tất mọi thứ!

- Bây giờ con có việc! Con chuẩn bị ra ngoài cùng tài xế cùa ba một tí. À quên, chúc ba một ngày tốt lành! – Sae Ron kéo ghê đứng dậy, cuối xuống ôm ba cô một cái rồi bước lên phòng.

- Sae Ron, con chưa ăn hết! – Vẫn là ba cô chu đáo hơn ai hết.

- Con đã nói rồi, con ăn rất ít! – cô cười nhạt rồi đi tiếp.

- Tiếp tục ăn đi! –

Ba cô tiếp tục ăn đĩa thịt bò do cô cắt một cách vui vẻ mà không hay rằng, hại mẹ conChorrong và Bomi đầu nghi ngút khói vì bị Cô xem như người tàn hình trong bàn ăn.  

  Chiều tối...

Kít!

Chiếc siêu môtô thắng ngay khoảng sân rộng của căn biệt thự Nam Gia. Sungkyu bước xuống, tháo mũ bảo hiểm rồi bước vào trong. Hôm nay ông của Woohuyn xuống dưới dùng bữa với anh. Sungkyu bước vào, vừa thấy ông liền chào hỏi rất lễ phép.

- Đã ăn gì chưa? – Ông của Woohuyn đôn hậu hỏi anh.

- Dạ rồi! – Sungkyu cười.

- Thế thì ngồi xuống chơi! Chọc cho cháu đói nữa! – Ông của anh lại cười.

- Ông đã khỏe nhiều chưa ạ? – Sungkyu vẫn dùng giọng lễ phép lấy lòng người lớn.

- Cảm ơn cháu, ta rất khỏe! – Ông của Woohuyn lại cười đôn hậu.

- Đến tìm mình? – Cuối cùng thì anh cũng lên tiếng.

- Ừ! Thế nào, có bận gì không? – Sungkyu hơi e dè vì có người lớn.

- Không có! ...* Quay qua ông*... Ông cứ ăn tiếp đi ạ, cháu lên phòng nói chuyện với Sungkyu! – Woohuyn lễ phép kéo ghê rời đi, theo sau là Sungkyu.

Ông của Woohuyn nhìn theo bóng dáng hai chàng trai trẻ, miệng nở nụ cười nhưng lòng không khỏi có chút lo lắng. Tuổi trẻ mà, ông không lo cũng là chuyện lạ.

Tại phòng của Woohuyn, có cả Sungkyu...

- Có chuyện gì sao?

Woohuyn mặt đăm chiêu, đứng ở cửa sổ nhìn ra sân vườn có một ánh đèn lẻ loi màu trắng.

- Cậu, đua không? – Sungkyu.

- Đua? – Woohuyn cười nửa miệng.

- Ừ! Đua!.

- Với ai? – Câu nói Sungkyu đang mong đợi cuối cùng cũng được Woohuyn nói ra.

- Biết Oh Huyn Min chung khối chứ?

- Ừ! Là nó?

- Ừ! Nó nhờ anh trai của nó chơi với chúng ta!

- Chỉ sợ nó thua mà thôi!

Woohuyn nói rồi đi tới tủ đầu giường, lấy ra chìa khóa chiếc Lamborghini màu đen mà ông mình tặng khi anh vừa về nước. Số lần anh láy nó chưa quá 10 lần.

- Cậu, chơi con này? – Sungkyu nghi hoặc hỏi lại.

- Ừ! – anh đi lại tủ, lấy cái áo khoác da và găng tay xỏ ngón.

- Không được! – Sungkyu.

- Không được? – anh lại hỏi ngược Bảo Khánh.

- Ừ! Không được! Đây là Hàn Quốc! Cậu không thể láy nó đi đua. BMW hai cửa của mình là đủ thắng rồi! – Sungkyu căng thẳng với vẻ mặt khó coi của Nam Phong.

- Được!

Woohuyn nói rồi quăng chìa khóa lên giường, bước ra khỏi phòng, thẳng xuống gara lấy moto, Sungkyu chạy theo sau.

- Nội ơi, con ra ngoài một lát! – Woohuyn vẫn luôn lễ phép với ông mình.

- Con đi đâu?

- Con đi với Sungkyu! – anh.

- Cẩn thận một chút! – Ông của anh biết anh đi đâu nên quan tâm nói một câu.

- Vâng! Ông nghỉ sớm đi! – anh bước đi.

- Chào ông! –Sungkyu đuổi theo.

Woohuyn và Sungkyu rời đi...

***

Gần công viên ven sông Seoul...

- Xuống xe! – Sae Ron lạnh lùng quát tài xế.

- Dạ? – Tên tài xế đần mặt ra hỏi lại.

- Đừng để tôi nói lại! – Vẫn là cái giọng hệt băng tản đó.

Chuyện là Sae Ron ra ngoài từ lúc sáng, giờ muốn láy xe một mình ban đêm nên đuổi tài xế về. Tuy thừa biết luật ở Hàn Quốc hơi nghiêm, nhưng cô mà bị bắt, e là cảnh sát còn phải cúi chào mà thả cô ra.

- Nhưng thưa tiểu thư...

- Cô chủ! – Quản gia Park nhắc nhở.

- Dạ! Thưa cô chủ, tôi không dám. Lão gia sẽ đuổi việc tôi mất! – Tài xế run lên.

- Chuyện đó tôi lo! Chìa khóa!

- À dạ! – Tài xế đưa chìa khóa cho cô, tay run cầm cập.

- Đi taxi về. Xe có định vị, tôi tự biết đường!

Sae Ron nói rồi kéo cửa xe lên rồi đột ngột nhấn ga đi làm tài xế không kịp phản ứng.

Xe này, chỉ cô lái mới xứng. Một thân Lexus đỏ đô hòa cùng cô gái vô cùng quyến rũ khiến ai cũng thán phục.

***

Nam Woohuyn  và Lee Sungkyu mỗi người một chiếc moto đi đến nhà Sungkyu, lấy hai chiếc BMW hai cửa rồi ra điểm hẹn.

Không ai bước xuống xe, hai chàng trai tuấn tú chỉ nhìn sơ tìm vạch xuất phát rồi đậu xe vào vị trí.

Đoàng.

Tiếng súng xuất phát vang lên, ai trong cuộc cũng ra sức mà nhấn ga. Nhưng, vừa xuất phát mà hai công tử đã dẫn trước, bỏ đối thủ một đoạn xa tít. Hai xe áp vào nhau, hạ kính xuống.

- Sao hả? – Sungkyu cười nhạt.

- Không thú vị! – Woohuyn lạnh lùng.

Đối đáp hai câu, xe của hai người tản ra xa, tiếp tục cầm cô lăng mà tiến về đích.

Xe của Sungkyu để Woohuyn dẫn trước, còn bản thân thì đàn áp xe phía sau. Nhưng Woohuyn không ngờ được rằng, có một người, lại là con gái, không đua xe nhưng tốc độ lại 140km/h.  

  Á...

Kít! Kít!...

Sae Ron bình tĩnh đạp thắng xe, nhưng cũng không quên la lên một tiếng.Woohuyn hừ một cái, quẹo sượt ngang. Hai ánh đèn gọi vào tay láy của đối phương, trong chốc lác, theo phản xạ mà cả hai cùng nheo mắt.

Woohuyn cứ tưởng tên nhóc nào dám hung hăng thế, nhém đăm đầu vào xe của anh. Nhưng khi thấy được gương mặt chỉ thoáng giật mình và vô cùng xinh đẹp của Sae Ron thì anh không khỏi giật mình.

Bên này, Sae Ron cũng nhìn rõ gương mặt Woohuyn. Vừa đẹp vừa lạnh. Đôi mắt thì cứ như đang ép buộc người khác nhìn vào. ( T/g: Tình thế nào rồi mà còn... Haizz!)

Cả hai cứ nhìn trân trân nhau như thế cho đến khi xe của Sungkyu thắng ngay sau xe của Woohuyn, đám người đua xe chung thì vượt mặt, không khỏi cười khinh.

Woohuyn và Sae Ron, không ai hẹn trước mà cùng mở cửa xe bước xuống. Sungkyu từ phía sau chạy lên đầy ngạc nhiên.

- Có chuyện gì? Cậu có sau không? – Sungkyu vẫn luôn là người lên tiếng trước trong mọi tình huống.

- Không!

Woohuyn bình thản trả lời, mắt vẫn đăm đăm nhìn Sae Ron, tự hỏi bản lỉnh của cô lớn đến cỡ nào mà còn đứng đó được.

- Xe anh, xém đâm phải xe tôi! – Sae Ron tay khoanh trước ngực, thái độ không thể bình tĩnh hơn.

- Rõ là cô không biết luật, chạy xe ngược chiều, lại còn rất nhanh!

- Ngược chiều? Rất nhanh?

- Đúng!

- Hàn Quốc chạy xe bên phải, ý anh là vậy à?

- Cô không biết luật sao cô bé?

- Thứ nhất, tôi không phải cô bé! Thứ hai, tôi chạy theo thói quen, không phân biệt nhanh hay chậm và bên trái cũng là theo thói quen! Còn nữa, lúc nãy nếu tôi không nhầm thì anh đang đua xe!

Sae Ron nói một hơi làm Woohuyn và cả Sungkyu đều ngớ người. Tới nước này thì họ thừa sức biết cô ấy vừa từ nước ngoài về. Hơn nữa họ lại đua xe.

- Đúng là chúng tôi đua xe, nhưng mà... nhưng mà...

Sungkyu cũng cứng họng, hết biết nói thế nào trong tình huống này.

The end!

-

Cậu chưa kịp phản ứng thì cô đã lên tiếng trước rồi mở cửa xe láy đi. Xe họ chưa đâm phải nhau, chỉ là xém, lúc nảy cô cũng đã nói thế.

- Nè, nè cô kia! Chưa nói rõ ràng mà! Nè! Con gái gì kì quá Woohuyn há!

Sungkyu gọi với theo. Nhưng mà Woohuyn thì đã quay về xe ngay sau Sae Ron, bỏ lại cậu đứng đó " độc thoại".

Hớ độ nên Sungkyu cũng trở lạy xe đuổi theo Woohuyn.

Trên đường đi, Woohuyn thả lỏng, dựa một bên vào cửa xe, tay còn lại cầm vô lăng. Trong đầu anh như đang tua lại cuốn phim lúc nãy, tua lại cuốn phim về cô gái đó. Một cô gái rất lạnh, lại còn rất bình tĩnh, hơn nữa lại rất đẹp, còn cá tính nữa. Sao cô gái đó nhiều ưu điểm quá vậy?

- Haizz... Mày nghĩ lung tung gì đó Woohuyn! Mày điên à?!

Woohuyn tự nhắc nhở rồi nhấn ga thật nhanh, cho xe vào hầm xe nhà Sungkyu rồi láy moto về nhà. Lúc anh láy ra thì Sungkyu mới về đến. Định ú ó gì đó nhưng nhìn thái độ bất cần của Woohuyn thì lại im re.

Bên trong chiếc Lexus màu đỏ của Sae Ron...

Sau khi rời khỏi chỗ đó không xa, cô đừng xe, lấy Ipod ra nghe nhạc rồi tiếp tục chạy.

Thật là xuôi xẻo, tự nhiên lại gặp mấy tên hắc ám đó. Còn dám dạy đời cô. Mà khoan, hình như cô không rõ luật thật. Láy xe bên trái ở Hàn Quốc là sai. Mà ban đêm cũng không nên lái nhanh như thế. Còn tên xém đâm vào xe cô nữa. Mặt gì lạnh như tiền, cả giọng nói cũng lạnh. Ở gần tí nữa chắc lưng cô cũng lạnh.

- Tired! Go home to bed! ( Mệt quá! Về nhà ngủ!) – cô nói rồi nhấn ga nhanh hơn.

Còn Sungkyu, sau khi về nhà thì nhảy ù lên nệm suy nghĩ về chuyện xém quẹt xe lúc nãy. Nhờ đèn xe của mình nên cậu thấy được mặt Sae Ron rồi. Con gái nhà ai đẹp quá không biết. Đẹp như hoa hậu! Nhưng đẹp như vậy mà ánh mặt lạnh như băng tảng, nếu cậu mà nhẹ bóng vía chắc bị đem qua Bắc Cực rồi. Tại sao hả? Tại vì tưởng cậu là tảng băng di động.

- Buồn ngủ chết đi được! Thôi thì mình đi du lịch một chuyến!

Nói là làm,Sungkyu cởi tạm cái áo khoác ra rồi vùi đầu vào cái gối lông ngỗng to ụ, đánh một giấc tới tận trưa hôm sau.  



Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro