Chap 4
Trong khi bên ngoài, vệ sĩ vẫn chưa có động tĩnh thì bên trong, một người đàn ông trung niên, dáng vẻ vừa thành đạt vừa cao quý bước ra trong bộ âu phục đắt tiền màu đen của Ý. Người ông toát lên khí chất giàu có và vương giả khiến ai cũng nể phục. Không ai khác chính là Kim Huyn Joong – Chủ tịch tập đoàn Y&N – Người đàn ông kín tiếng và là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay.
Đi theo sau ông là một phụ nữ khoảng ngoải 30 tuổi, mặc một bộ đầm dạ hội màu đỏ, trang điểm cầu kỳ, đeo đầy đủ một bộ trang sức ngọc trai có giá trên 500 triệu VNĐ. Cạnh bên là một cô gái tuổi khoảng 18, mặt một đầm màu vàng đuôi cá diêm dúa, trang điểm đậm và đeo trang sức thạch anh trắng lộng lẫy. Đi sau còn có 4 vệ sĩ cao to vạm vỡ.
Ông hiên ngang bước đi chung với hai người kia, trong khi mọi người bắt đầu bàn tán.
Cô gái diêm dúa đó là cô tiểu thư cao quý, đẹp hơn cả hoa hồng đó hay sao?
Người thừa kế khối tài sản triệu đô là cô ta?
Sao lời đồn lại nói cô ấy đẹp như mỹ nữ trong tranh mà? Cô gái này nhan sắc rất bình thường?
Người phụ nữ đeo trang sức ngọc trai là vợ của một đại danh nhân của cả nước?
Sao bà ta lại ăn mặt diêm dúa đến như thế?
Lời đồn đúng là lời đồn, có 1 mà nói tận 10!?
Ông Kim Huyn Joong nghe hết những lời nói đó, thậm chí rõ là đằng khác. Nhưng ông mặc kệ, rồi họ sẽ hối hận vì những suy nghĩ của bản thân mà thôi.
Bây giờ, đột nhiên đám vệ sĩ đứng ở cửa cúi đầu chuẩn góc 45 độ, tay phải còn để chéo lên vai trái như rất cung kính ai thì phải. Mọi người lại một phen đứng tim nhìn ra cửa chính.
Và rồi...
5s...
10s...
15s...
Gần 1 phút trôi qua, tất cả dường như đều bất động, có cả bà Chorrong và Bomi. Tất nhiên làm sao loại trừ Woohuyn , Sungkyu và Yura được.
Họ đang gặp mỹ nhân, à không, nói đúng hơn là tiên nữ.
- Chào mừng đại tiểu thư! – Tất cả 40 vệ sĩ từ hai phía đồng loạt lên tiếng kéo mọi người về thực tại.
Kim Sae Ron kiêu sa bước đi trên thảm đỏ. Từng bước đi của cô không biết có bao nhiêu con mắt dõi theo.
Vóc người chuẩn tới từng milimet trong bộ đầm dạ hội cúp ngực màu hồng cánh sen. Làn da trắng nõn nà, hồng hào như trẻ thơ. Đẹp nhất là gương mặt. Gương mặt là đẹp gấp nghìn lần tượng tạc. Từ đôi mắt cho tới khóe miệng, tất cả đều hoàn hảo mà không lời nào tả hết.
Ngón áp út của bàn tay phải, cô đeo một chiếc nhẫn kim cương 6ly3 với độ màu chuẩn D do ba cô tặng. Cái cổ trắng ngần được điểm xuyến bằng sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyền là viên đá ruby hình giọt lệ, sản phẩm độc quyền tượng trưng cho đại tập đoàn Y&N.
Nhưng sao, ánh mắt đó, biểu hiện đó lại lạnh lùng vả cao quý đến như vậy. Cô đúng là đẹp hơn cả hoa hồng. Tinh xảo như tranh vẻ, mỹ miều như cánh hoa, thướt tha như lụa trắng, thanh tao đến nổi không một ai dám mơ ước.
Sae Ron bước từng bước khẳng định và bình tĩnh đi đến bên cạnh ba mình, khoác tay ông rồi bước lên sân khấu. Ông hài lòng gật đầu một cái, vỗ vỗ vào bàn tay bé nhỏ của cô con gái báu vật. Hai mẹ con Chorrong và Bomi luống cuống bước theo.
Dưới này, Woohuyn và Sungkyu đang rất ư là ngạc nhiên. Cô chính là cô gái hôm đó, cô gái mà Woohuyn xém tí nữa là quẹt xe. Không ngờ lại trùng hợp đến mức đó, đúng là có duyên, đúng là trái đất tròn.
Sungkyu thì chăm chú dõi theo Sae Ron, trong khi Woohuyn đang nhìn cô đầy dò xét, xen lẫn thật nhiều cung bậc cảm xúc của bản thân.
- Là cô gái đó! Đúng không? –Sungkyu bất tri giác hỏi.
- Ừ! – Khóe miệng Woohuyn không tự chủ mà cong lên, tạo thành nụ cười chiếm hữu đẹp mê người.
- Hai anh quen cô ấy? – Yura rất tò mò với những gì mà Woohuyn và Sungkyu vừa nói.
- Tất nhiên là...
- Không hề! – Sungkyu chưa kịp nói thì liền bị Woohuyn " chặn họng".
Trên này, tất cả mọi người vẫn dồn ánh mắt thán phục về phía " thiên thần" vừa xuất hiện.
- Cười đi con gái! – Ông Huyn Joong nhẹ nhàng nói vào tai Sae Ron.
Cô không trả lời. Cô chỉ cười duyên đáp lại. Nhưng ai bên dưới mà vô tình bắt gặp nụ cười đó đều mê mệt đến rã rời. Đẹp! Quả thật cô rất đẹp!
Dìu Sae Ron đi hướng lại micoro, ôngKim nhìn cô cười mãn nguyện rồi bắt đầu giới thiệu cô với các thương gia và giới báo chí.
- Đầu tiêu, tôi rất cảm ơn tất cả mọi người đã dành thời gian quý báu mà có mặt ở bữa tiệc nhỏ hôm nay của gia đình chúng tôi. Như đã nói cách đây ít hôm, bữa tiệc hôm nay hoàn toàn dành cho cô con gái 17 tuổi vừa từ nước ngoài trở về của tôi. Tôi thật sự rất vui. Vui vì ông trời đã ban cho tôi một ái nữ thông minh và tài giỏi như nó. Toàn bộ sản nghiệp của tập đoàn Y&N sau này hoàn toàn trông chờ vào cô tiểu công chúa này.
Nói đến đây, ông Kim nhẹ nhàng dìu Sae Ron lên đứng trước micoro. Ánh đèn sân khấu như một thứ phụ hòa, khiến sự lạnh lùng trên gương mặt cô được thể hiện rõ nhất. Đôi mắt màu tro lạnh của cô khi đã nhìn thì sẽ khiến người khác không thể nào dứt ra được. Đó chính là ánh mắt chiếm hữu và đầy quyền lực, xuyên qua trái tim của bất kì người nào dám nhìn thẳng vào nó.
Sae Ron buông tay ba cô ra, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào micoro, nói:
- Chào mọi người! Kim Rae Ron là tên của tôi. Những gì cần nói thì ba tôi đã nói hết. Còn lại, tôi mong các vị có một buổi tiệc vui vẻ và hòa nhà trong bữa tối hôm này. Xin chào!
Câu nói của cô đầu tiên khiến mọi người sửng sốt. Nó quá ngắn gọn, chỉ là giới thiệu cái tên mà thôi. Tiếp theo, mọi người cảm thấy nể phục người con gái kiều mỹ trước mặt. Cô quá hiểu chuyện, quá thông minh, đúng là một đại ái nữ của Kim Huyn Joong.
Hai ba con cô cười thật tươi, một nụ cười mãng nguyện. Họ thừa biết rằng, phía sau có hai người, đầu bốc khói nghi ngút vì bị xem là người tàn hình.
- Đi! Ba dẫn con đi ra mắt mọi người!
- Ba ơi, con cũng muốn! – Bomi dùn dằn đi lên, níu cánh tay còn lại của ông Kim.
- Con cứ đi theo sau là được rồi! – Ông nói rồi bước đi cùng Sae Ron, bỏ lại hai mẹ con đó tức đến nghiến răng.
- Không cần đâu ba! Con muốn thoải mái một chút! – Sae Ron cười, lay lay nhẹ khủy tay của ba cô.
- Ừm... Tùy con! Con đi chung với vệ sĩ chứ?
- Vâng!
- Hai cậu... * Chỉ vào hai vệ sĩ cao to nhất* ... Đi chung với tiểu thư!
- Dạ! – Hai vệ sĩ đồng thanh trả lời rồi đi theo sau lưng Sae Ron.
- Còn hai người? – Ông Kim quay sang bà Chorrong và Bomi.
- Con với mẹ đi theo ba! Nha ba!? – Bomi làm nũng.
- Anh đi xã giao với mọi người! Em với con đi sau đi! – ÔngKim nói với bà Chorrong rồi bước đi.
Ba người bọn họ đi tới chỗ các bạn làm ăn khác chào hỏi. Dường như đi đến chỗ nào họ cũng hỏi bà Chorrong và Bomi là ai. Tất nhiên ông cũng nói, nhưng không quên kèm theo chữ " sau" như để khẳng định điều gì đó. Được một lúc, hai mẹ con bà ta cũng tách khỏi ông Kim và bắt đầu " tự tung tự tác".
Rời khỏi chỗ ba mình, Sae Ron theo thói quen là đi tìm chút rượu vang. Theo ý cô, bữa tiệc này không có rượu thường, lại không có rượu nồng độ mạnh, tất cả là do cô quyết định.
Sae Ron liếc nhìn hai vệ sĩ phía sau, bất giác nói:
- ĐI!
Cái giọng lạnh như bắng khiến hai vệ sĩ cấp một nghe răm rắp quay sang chỗ khác. Đôi môi kiều mị của cô cong lên, tiếp tục đi hướng đến quầy rượu.
Woohuyn , Sungkyu và Yura vẫn đứng đó, dõi theo từng hành động, từng cử chỉ của cô.
Từng bước chân chững chạc của cô thu hút không biết bao nhiêu con mắt của các công tử, thậm chí tiểu thư nhà giàu, những kẻ chuyên ăn bám ba mẹ, chanh chua đua đòi.
Chưa đi tới quầy rượu thì Sae Ron đã bị một tốp 2-3 tên công tử lên tiếng chọc ghẹo.
- Tiểu thư xin đẹp, không biết có hân hạnh mời cô một ly không?
Một tên mặc âu phục chỉnh tể, tóc vuốt keo dựng ngược đưa ly rượu huơ huơ trước mặt nhằm cản đường cô.
- Trong cô em cũng thật quyến rũ, không biết có hân hạnh đi dạo một tí không?
Tên thứ hai mặc vest đen, tóc luộm thuộm xanh đỏ kéo tay cô. Cô liếc nhìn cánh tay trắng nõn đang bị tên đó kéo lại, miệng tự chủ nhết lên thành nụ cười tà mị mê người.
- Tránh ra!
Giọng nói âm độ của cô xuyên thẳng qua màn nhĩ đám công tử đó làm chúng đo người.
- Ái! – Một tên bất giác la lên khi bị cô cố tình giậm gót giày lên.
- Cô...
Tên đó ngước lên định chửi nhưng cô đã quay lưng bước đi. Cái hắn nhìn thấy là một bóng hình từ phía sau xinh đẹp động lòng người nên đành cứng họng.
Sae Ron nhẹ nhàng nâng tà váy bước đi, lướt qua người Yura, Sungkyu và Woohuyn, lưu lại một mùi của chai nước hoa đẳng cấp Clive Christian No. 1 diệu nhẹ trong không khí. Ba người bọn họ nhìn cô không chớp mắt.
Chọn cho mình một ly rượu vang trắng,cô điệu nghệ lắc nhẹ dung dịch bên trong đó rồi để xuống chọn một ly vang đỏ. Cô xoay người bước đến chỗ ba người kia. (!?)
- Chào! – cô cười nhạt, đưa ly rượu lên trước mặt làm động tác chào hỏi.
- Chào tiểu thư Sae Ron! –Yura.
- Không ngờ cô lại là một đại tiểu thư như thế! – Sungkyu nhìn Sae Ron đầy thú vị.
- Chào! – Tiếng chào thứ hai, phát ra từ " kim khẩu" của đại thiếu gia Nam Woohuyn.
- Chuyện hôm đó, coi như hòa! – cô nói xong ngớm một ngụm rượu.
- Vì lí do đó mà đại tiểu thư mới đích thân đến đây chào hỏi, thật vinh dự! – Trong giọng nói của Woohuyn đầy hứng thú.
- Nghĩ hơi xa rồi đó! – Khóe miệng cô nhết lên, sau đó cô quay lưng bước đi.
- Cô đúng là bí ẩn! – Woohuyn như muốn giữ chân cô lại.
- Nếu không bí ẩn thì làm sao là tôi! – cô vẫn bước đi mà không thèm ngoái đầu nhìn anh lấy một cái.
Bịch!
Choang!
Mới đi được vài bước, cô đột nhiên bị một cô gái va phải khiến ly rượu trên tay rơi xuống nên gạch, vỡ nát. Một lần nữa, mọi sự chú ý lại tập trung về cô.
Cô gái vừa va phải cô chẳng những không xin lỗi mà còn chắp tay trước ngực, ngón tay nhịp nhịp nhìn cô. Cô ta không biết Sae Ron là ai vì cô ta đến trễ. Khi đến nơi, cô ta chỉ thấy Sae Ron đang nói chuyện với Woohuyn và Sungkyu thì quay lưng bước đi, vẻ mặt lênh kiệu.
Đây là một nữ sinh chung trường với Woohuyn và Sungkyu, tên là Son Na Eun. Cô ta thích Woohuyn, sẵn sàng " xử" bất kỳ đứa con gái nào tiếp cận anh vì ỷ lại gia thế của bản thân, coi trời bằng vung, cao cao tự đại. Là con gái của ông chủ tập đoàn may mặc lớn nhất nhì nước nên cô ta kiêu ngạo cũng đúng.
- Cô chủ, có chuyện gì? – Hai vệ sĩ theo lệnh ông Kim chạy đến, sau đó đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí đang tỏa ra từ người bà chủ của mình.
- Cô đụng phải tôi? – Giọng nói khàn khàn đầy tức giận của Sae Ron khiến ai nghe cũng rùng mình, duy chỉ có một kẻ đang giương giương tự đắc mà đối đầu với cô.
- Vậy thì sao? – Naeun kênh kiệu nhìn Sae Ron, vẻ mặt thì đắt thắng.
Chát!
Sae Ron thẳng tay " ban" cho cô ta một cái tát đau thấu trời. Đám bạn của cô ta từ xa chạy đến, nhưng vừa nhìn thấy Sae Ron đã giật mình. Ánh mắt của cô nếu có thể giết người thì đã " hốt xác" bọn chúng từ lâu rồi.
- Mày là ai mà dám đánh tao? – Tay ôm mặt đau rát, Naeun vẫn không quên dùng giọng điệu chua chát.
Sae Ron lại cười, một nụ cười đáng sợ. Woohuyn và Sungkyu từ xa nhìn thấy Naeun đã nhận ra cô ta, một cô gái chanh chua đáng ghét. Xem ra lần này đã chọc tức đại tiểu thư Sae Ron rồi đây.
- Có tư cách để biết?
- Mày...
Naeun nghe Sae Ron nói thế thì cứng họng, định đưa tay còn lại đánh trả thì đã bị vệ sĩ của cô cản lại.
Rắc!
- Á! – Naeun la lên vì bàn tay bị vệ sĩ bẻ ngược đau tận xương tủy. Đám con gái xung quanh cũng không có gan để cản.
Ông Kim nghe thấy tiếng la thất thanh chạy lại thì bắt gặp cạnh tượng đó, kèm theo mấy mạnh vụn của ly rượu vỡ, lòng thầm đoán ra chuyện gì. Bà Chorrong và Bomi cũng " lắm chuyện" chạy tới xem.
- Ronie! Con không sao chứ?
- Vâng thưa ba! Con mệt rồi! Con muốn về! –Sae Ron lấy tay xoa xoa thái dương, toan bước đi thì bị ba cô giữ lại.
- Cô ta ...* Chỉ Naeun*... Làm gì con?
- Cô ta làm gì thì ba cũng thấy! Con về! Hôm nay đến đây là đủ! Chào ba! – Sae Ron lạnh lùng trả lời rồi quay lưng bước đi cùng một vệ sĩ khác.
Thấy Sae Ron đã rời khỏi cánh cổng, ông Kim mới quay sang Naeun, tức giận quát:
- ĐỪNG ĐỂ TÔI NHÌN THẤY MẶT CÔ NỮA! CẤM CÔ XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT SAE RON!
Cái khí chất của ông Kim chẳng những làm cho Naeun mà cả mấy người gần đó cũng giật mình. Cô ta sợ đến mức sắp khóc.
- ĐI! – Ông Kim ra lệnh cho Naeun rồi quay đi tiếp tục đi xã giao với mọi người.
Naeun sợ điến người, luống cuống định rời khỏi đó. Nhưng đột nhiên nhớ ra chuyên gì, cô ta quay sang hỏi đám con gái đỡ mình:
- Con nhỏ đó là ai?
- Là... nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay! – Một nhỏ trả lời.
Naeun giật mình. Nhân vật chính? Vậy cô ta là đại tiểu thư của Y&N! Xem ra lần này đắt tội rồi. Cũng may là toàn mạng, hên quá.
Naeun rời khỏi bữa tiệc với gương mặt bị sưng và bông gân cổ tay, không khí bữa tiệc trở về trạng thái lúc đầu nhưng xem ra không vui là mấy vì Sae Ron đã về nhà.
- WOA! Ba cô ta thương cô ta thật! – Sungkyu bất giác thốt lên.
- Đương nhiên! 17 năm xa nhà cơ mà! – Yura cười thích thú.
- Cũng đúng! – Sungkyu vuốt vuốt cằm ra vẻ rồi tiếp tục trò chuyện với Yura.
Woohuyn đứng bên cạnh, từ đầu với cuối vẫn chăm chú quan sát Sae Ron. Anh đặc biệt thích thú với cô đại tiểu thư này, vừa đẹp vừa lạnh, thật bí ẩn.
Ở một góc khuất của phòng tiệc, một ánh mắt nóng rực từ đầu đến cuối vẫn chăm chăm nhìn vào Sae Ron. Đôi mắt màu xanh lá cây cực hiếm toát lên vẻ chiếm đoạt.
Một tuần sau bữa tiệc, Sae Ron không ra khỏi nhà. Cô ghét khí hậu ỏ đây, ghét cái không khí của gia đình này. Từ lúc về, cô không hề bước chân vào căn phòng của ba cô và của Bomi.
Sae Ron thay đổi gần như tất cả cây kiểng, đồ đạt và cách bố trí trong biệt thự, ngoại trừ phòng ba cô và Bomi. Từ lúc tát hai mẹ con Chorrong đến giờ thì họ vẫn vậy, một mực nể sợ cô.
Sae Ron không ăn cơm. Cô chỉ ăn những thức ăn ngoại nhập, đa số là thịt gà và bò. Đầu bếp cũng chính là quản gia của cô – quản gia Park. Mọi thứ có vẻ như chuyển biến êm xuôi, không bắt cô phải nhọc công nghĩ ngợi...
Hôm nay là một ngày chủ nhật u ám. Trời mưa như trút nước từ sớm tinh mơ. Trong bàn ăn của gia đình họ KIM, ngoại trừ tiếng dao nĩa va vào đĩa thì chỉ còn âm thanh của mưa. Thỉnh thoảng, ba CÔ lại hỏi thăm chu đáo cô vài câu rồi lại ăn tiếp.
- Con nghĩ sao nếu như ba giao cho con quyền quản lí hai chi nhánh lớn ở Seoul? – Một câu hỏi phá tan bầu không khí nặng trịch.
- Hiện giờ con vẫn chưa muốn! – cô không nghĩ ngợi mà trả lời ngay tức khắc, tay nhẹ nhàng cắt miếng thịt bò.
- Hay là con cứ đi du lịch một chuyến. Đang là mùa hè mà! Con cùng Bomi...
- Không bao giờ con đi với nó! – Chưa đợi ba nói hết câu thì cô đã nói trước.
- Ba nghĩ con còn nhiều định kiến với dì và em lắm thì phải? – Sức chịu đựng cũng có hạng nên ba cô hỏi ngay vấn đề chính.
- Quá nhiều là khác! – Một câu nói xuyên thẳng qua màn nhĩ ba của cô.
- Tại sao?
- Không có lí do! Con ăn no rồi! Ba cứ tiếp tục! – cô toan đứng dậy đi thì ba cô lên tiếng.
- Con ngồi đó đi! Ba còn một vấn đề nữa cần nói với con! – Giọng nói của ba cô hết sức là nhẹ nhàng.
- Con nghe đây! – cô không nhìn ba cô mà là nhìn hai người trước mặt.
- Con nên đến trường vào tháng 8 tới! Bomi bằng tuổi con nên hai đứa sẽ học chung! – Ba cô đề nghị.
- Ba đang đề nghị? – cô chau mài.
- Cứ cho là thế! Con thấy sao?
- Chung với cô ta?
- Ừ! Dù gì hai đứa cũng bằng tuổi nhau mà!
Nghe đến đây,cô lườm hai mẹ con ngồi đối diện không dám ngước mặt lên kia. Thật là kinh tởm. Nhưng một ý nghĩ gì đó chợt lóe lên trong đầu cô.
- Nếu là đề nghị thì con sẽ suy nghĩ lại? Được chứ ạ?
- Ừ! Là đề nghị! – Ba cô cưng chiều nói.
- Vậy thì được rồi! Con sẽ đi học vào tháng 8 tới! Và con cần thông tin của cái trường " quái quỷ" đó! – cô nửa đùa nửa thật.
- Được rồi! Một lát nữa ba sẽ cho người đem lên phòng con. Là một ngôi trường quý tộc!
- Quý tộc! Lạ thật ta!? – cô giọng mỉa mai nhìn thẳng vào Yến Vy.
- Ý con là gì?
- Không có! Ba ăn tiếp đi! Con lên phòng! – cô nói rồi xoay người bước đi.
- Em cảm ơn anh! – Bà Chorrong mừng rỡ khi Sae Ron đã đi khỏi. Thì ra là chủ ý của bà ta.
- Không có gì! Dù gì con bé cũng cần có bạn mà!
- Ba ơi, con và chị sẽ học chung ạ? – Trong đầu Bomi bắt đầu có kế hoạch " phục thù".
- Ừ! Ba sẽ sắp xếp cho chị con học chung với con! Nhưng hai đứa không nên đi chung xe! Sae Ron sẽ không vui đâu! Con đừng buồn nha Bomi!?
- Dạ không có buồn đâu ba!
Bomi nói xong quay sang nhìn bà Chorrong cười tinh quái. Không biết hai mẹ con độc ác này đã dùng cách gì mà có thể thuyết phục ông Dũng nữa.
Cái lớp đó, đứa con gái nào mà chẳng nghe lời nhỏ. Sae Ron vào đó thì sẽ bị " củ hành" ( Đánh hội đồng đó bà con.) cho mà xem. Nghĩ đến đây là Bomi sắp điên lên vì sướng. Sae Ron ơi, ngày tàn của cô đã đến.
Ai cho cô dám làm mất mặt mẹ con tôi, đó là hậu quả. Ngày tháng sau này của cô sẽ đầy sỏi cho mà xem...
Trên phòng Sae Ron...
Sae Ron đứng nhìn màn mưa trắng xóa ngoài cửa sổ. Từ ngày cô về đến giờ chưa mưa một ngày. Hôm nay xem ra ông trời đã chịu hết nổi.
Đi học à? Cũng thú vị đó chứ! Thông minh như cô thì thừa biết hai mẹ con đó muốn giở trò. Chờ đó, thách đấu thì cô chấp nhận hết. Chỉ sợ đấu không lại KIM SAE RON cô mà thôi.
- Cô chủ, café đây ạ! – Quản gia Park cầm trên tay ly café sữa nghi ngút khói bước vào.
- Để trên bàn vi tính giúp cháu! – cô trả lời, mắt vẫn đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
- Không còn gì thì tôi xin phép! – Quản gia nói rồi lui ra.
Quản gia rời khỏi phòng thì cô mới bước đến bàn vi tính. Cô nhìn chăm chú làn khói trắng tỏa ra từ ly café, đó là một trong những sở thích nho nhã của cô. Ở Úc, cô có một anh bạn kì lạ. Anh ta thích pha café nhưng không thích café, cũng không thích uống café. Anh ta nói với cô rằng, café rất tốt cho những người thích cô đơn như cô.
Sae Ron là người không hề thích tiếp xúc nhiều nhưng anh bạn này làm cô có hứng thú, hứng thú nhất là đôi mắt. Trái ngược với đôi mắt màu tro lạnh lẽo và quyết đoán của cô, anh bạn này có đôi mắt màu xanh lá cây ấm áp và ngọt ngào. 2% dân số có đôi mắt xanh lá và cô thật may mắn khi có người bạn như anh.
Cô thử tưởng tượng xem giờ này " anh bạn café" của mình đang làm gì. Chắc là đang mày mò tìm ra công thức pha café mới. Người anh ta có hương café, y hệt như cái máy pha café. Lúc về nước, Yến Nguyên im lặng không cho ai biết, chắc anh ta cũng hơi khó hiểu đây.
Cô ngồi đó nghĩ ngợi hồi lâu, ngắm nhìn ly café tỏa khói ít dần rồi biến mất hẳn. Cô xoay người đứng dậy đi đến cửa sổ, tiếp tục ngắm nhìn màn mưa trắng xóa và hòa mình vào không gian lặng thinh đến ngộp thở của căn phòng chỉ đơn độc mình cô...
Căn chung cư cao cấp Ventura hiện giờ cũng đang được bao phủ bởi làn mưa trắng xóa.
Yura đứng trước cửa sổ kính cường lực trong phòng ngắm mưa. Mọi thứ bị bao phủ bởi thứ nước theo dòng tuần hoàn đó làm cô cảm thấy bản thân thật sự nhỏ bé.
Cô vô cùng mãn nguyện với cuộc sống hiện tại. Khi mà bao nhiêu người bằng tuổi cô còn đang bương trải bên trong màn mưa lạnh lẽo đó thì cô lại ấm áp vô cùng trong một căn chung cư cao cấp.
Tất cả mọi thứ từ cuộc sống cho đến sở thích, Yura đã phó thác cho hai từ " Số mệnh". Cô thông minh, cô xinh đẹp, cô tài giỏi và cô giàu có. Tất cả đều là " Số mệnh" ban cho cô. Xem ra Yura rất tin vào " Chúa Trời" và " Duyên Số".
Tất cả mọi thứ, đơn giản chỉ là cái vòng lẫn quẫn, cuối cùng thì lá cũng rụng về cội. Giống như những giọt mưa, bốc hơi từ dòng sông nào đó rồi lại trở về nơi mình đã ra đi.
- Tiểu thư, hồ sơ nhập học đã được chuẩn bị xong! – Bà quản gia già mở cửa bước vào, trên tay cầm túi hồ sơ màu vàng mới tinh tươm.
Yura xoay người nhìn bà, tay vuốt vuốt phần tóc mái mượt như tơ rồi khẽ cười:
- Cảm ơn! Bà ra ngoài trước đi!
- Vâng! Chào tiểu thư!
Cạch!
Cánh cửa đống sầm lại, cô từ từ đi đến chiếc ghế xoay rồi ngồi xuống mở túi hồ sơ.
Cô sắp đến trường, đó là những gì cô mong đợi. Lúc ở trường cũ, cô chán ghét cái chương trình học kiểu Mỹ đó. Nó quá nhẹ nhàng so với IQ của Yura. Nhưng cuối cùng thì kì thi cũng không làm cô thất vọng. Chỉ có 15% học viên trong học kì đó đỗ bằng ưu tú. Cái tên Hwang Yura lại đứng đầu danh sách học viên ưu tú đó.
Cô khẽ cười khi nhớ lại thành tích cũ. Cái bằng tốt nghiệp đó đối với cô không quan trọng. Lần này Diệu Anh đi học với mục đích vô cùng đơn giản: làm một người bình thường như bao người khác.
Cô thích giao tiếp, thích tìm những người bạn thật sự nhưng lại chưa bao giờ đạt được mục đích. Những người bên ngoài đó chỉ thích bưng bệ, dòm ngó tài sản nhà cô và muốn cô giúp đỡ chí ít, thật đáng khinh bỉ.
Bỏ giấy tờ quan trọng trở lại túi hồ sơ, cô mở máy tính, tiếp tục việc giúp đỡ công ty của ba cô. Nhiệm vụ của cô là hack ngược hệ thống nhằm tìm ra các kẽ hở để khác phục, hay còn gọi là " Hacker chân chính".
Công nghệ thông tin là đam mê của cô, một đam mê bất diệt. Ba mẹ cô biết điều đó nên đã để cô sống thật thoải mái, tự do làm điều mình thích. Cô biết ba mẹ thương cô nhưng cô cũng thương ba mẹ nên đã cố ý học ngành Kinh tế, một việc khiến ba mẹ an lòng.
Đời con dài và đam mê không bao giờ bị dập tắt nên Yura quyết định đặt tâm tư ba mẹ lên hàng đầu, tạm thời gác bỏ đam mê bản thân.
Bên ngoài trời vẫn mưa xối xả. Tất cả muộn phiền rồi cũng sẽ bị nước mưa cuốn sạch, cho dù thời gian không cho phép điều đó...
Cái nắng hè gay gắt dần dần được dập tắt. Mấy cơn mưa mùa hạ cũng đã biến mất hơn một tháng nay. Trời bắt đầu vào thu, thời tiết đầu tháng 8 vô cùng dễ chịu.
Mùa này là mùa mang âm hưởng của gió, thứ hiện tượng quạt mát lòng người.
Hôm nay Sae Ron dậy hơi trễ, tầm 8h vì hôm qua cô mất ngủ hoàn toàn. Vươn vai một cái trên chiếc giường lớn như nữ hoàng, cô nhìn một lượt xung quanh căn phòng.
" Sạch" là cụm từ miêu tả đầu tiên, là yêu cầu chỗ ở của cô. Gió thổi khá mạnh, xuyên qua khung cửa sổ và hất tung màn cửa màu trắng có thêu hoa hồng. Nắng rọi vào căn phòng lạnh lẽo, mang theo chút hơi ấm hòa vào lòng cô.
Cô bước xuống giường rồi bước vào phòng tắm lớn hơn cả phòng ngủ của mình.
Phòng tắm được ngăn ra làm 2 phần. Một bên là nơi để ngăm mình với đủ loại tinh dầu, sữa tắm, dầu gọi và không ít sữa tươi, hoa hồng tươi được chuẩn bị vào mỗi sáng. Bên còn lại được gọi là " Thiên đường quần áo và phụ kiện". Toàn bộ là những xa xỉ phẩm mà không phải giàu có là mua được.
Sàn nhà được làm bằng loại gỗ đặc biệt, ấm vào mùa đông và mát lạnh vào mùa hè.
Cô cười nhạt, trút bỏ bộ đồ ngủ bằng tơ tằm ra rồi bước chân xuống bồn tắm gồm sữa tươi và hoa hồng, tận hưởng không khí diều diệu đầu thu.
***
- Chào cô chủ! – Quản gia Park đứng cuối đầu dưới lầu khi thấy cô quần áo chỉnh tề muốn đi ra ngoài.
- Chuẩn bị xe! Tôi đi ra ngoài! –cô bước tới bàn ăn đã được chuẩn bị chu đáo.
- Vâng! – Quản gia nói rồi lui đi, để cô ở lại dùng bữa sáng.
- Dậy trễ vậy tiểu thư? – Cái giọng nói oanh oanh nhão nhẹt làm cô phát bực.
Bà Chorrong mặc đầm ngủ từ trên lầu đi xuống rồi kéo ghê ngồi ngay cạnh cô.
- Chặc! Chặc! Chặc! Đến tận bây giờ mà tiểu thư đây còn chưa chịu ăn đồ ăn như người bình thường à?
Ào!
Đợi bà ta nói hết câu, cô đã tạt thẳng ly sữa lên mặt mụ đàn bà lắm mồn đó vì cái tội " quấy rối" cô ăn sáng.
- Mày... mày...- Bà Chorrong tức nghiên răng, đưa tay lên định đánh cô thì quản gia Park ngay lập tức xuất hiện rồi giữ tay bà ta lại.
- Phiền bà không chạm tay vào người cô chủ! – Nói rồi quản gia Park hất tay bà ta ra, quay sang kéo ghế cho cô đứng dậy.
Cô cầm cái khăn ăn lau lau tay rồi tiếp tục ném thẳng vào mặt bà Chorrong, nói:
- Tôi đã cảnh cáo rồi, đừng bao giờ làm tôi thấy khó chịu. Bằng không, gom quần áo vào vali trước khi làm mấy việc ngu xuẩn đó đi. – Nói xong cô cầm túi xách bước ra xe, quản gia đi theo ngay sau cô để mở cổng.
Trong này, mặt bà Chorrong dính đầy sữa nhưng vẫn không dấu nổi vẻ tức giận. Ánh mắt bà ta đỏ ngầu, y như thể sắp nuốt chửng Sae Ron cho hả dạ.
- Đợi đó con ** mất dạy! Tao sẽ cho mày biết tay! – Bà ta nói xong thì hậm hực quay lên lầu để mà " xử lí" cái mặt mới hứng trọn ly sữa mà cô " ban" cho.
***
Sae Ron láy xe ra nhà sách lớn nhất thành phố, không quên mang cái kính gương to bản đề che đi phần nào gương mặt. Cho xe vào bãi rồi đi vào trong, cô dường như không có biện pháp với việc người khác cứ nhìn chằm chằm vào mình như thế.
Cô đi đến kệ sách " Ngôn Tình" rồi dùng ngón tay thon dài lướt lướt qua từng cuốn sách. Đột nhiên, tay cô chạm phải một bàn tay ai đó cũng thon dài và trắng trẻo không kém.
- A! – Cô gái kia hơi giật mình, xoay mặt sang nhìn đối phương.
- Chào! – Sae Ron nhận ra cô gái đó, lần trước có gặp ở bữa tiệc, cô gái đứng nói chuyên với anh chàng xém quẹt xe.
- Chào! Dường như chúng ta từng gặp nhau! – Yura nhận ra Sae Ron, chủ động lên tiếng trước.
- Ừ! Từng gặp! – cô tiện tay với lấy cuốn " Hóa ra anh vẫn ở đây".
- Sae Ron! Tên đẹp lắm! – Yura đưa tay vén tóc ra sau cái tai nhỏ hồng của mình.
Sae Ron chỉ im lặng, gỡ bỏ cái kính râm bản to trên mặt rồi lật xem thử quyển sách vừa lấy. Cô gái bên cạnh ( Ý nói Yura đó!) cho cô cảm giác an toàn thì phải? Cứ như đã quen nhau lâu lắm rồi.
- Hình như tôi chưa biết tên của you!? – Lần này lại là Sae Ron chủ động lên tiếng.
- Yura! – Yura tiện tay đưa quyển sách trên tay trở lại kệ, mắc liết tìm quyển khác.
- Xưng hô thế nào?
Nghe đến đây Yura chợt khựng lại. Biểu hiện của Sae Ron ở bữa tiệc đã được cô thu hết vào tầm mắt. Yura đánh giá rất cao cô gái xinh đẹp trước mặt, một tài năng trời phú. Chỉ là cô không ngờ, Sae Ron cũng hoạt bát như thế.
- Chúng ta bằng tuổi nên sao cũng được cả!
- Ừ! Xem ra bạn cũng có hứng thú với " Ngôn tình" nhỉ? – Sae Ron vẫn chăm chú nhìn quyển sách mới chọn.
- Ừ! Bạn cũng vậy mà! Quyển bạn chọn hiện rất được ưa thích đó! – Yura cũng chăm chú vào cuốn của mình.
- Mình, không hề thích! – Giọng nói âm vực của Sae Ron khiến Yura hơi sững người.
- Vậy tại sao bạn lại xem nó? – Yura.
- Người thích là mẹ mình! Hôm nay là sinh nhật của mẹ mình!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro