Chương 128: Seol A được cứu

Ông già liếc nhìn Seo Jun, ông ta thấy được sự lạnh lùng và phẫn nộ trong đôi mắt cô ta, ông ta lại càng muốn bảo vệ Seol A.

Nhưng người nông đân đẩy ông ta ra, sau đó bế đứa bé lên, rời khỏi căn phòng ấm áp, vừa ra khỏi phòng Seol A đã chau mày.

Người nông dân vội vàng đưa Seol A cho cô ta, “Đây, cô ơi, của cô này, có điều, cô làm sao để chúng tôi tin cô đây?”

Đôi mắt tràn ngập lòng tham, làm sao cô ta có thể không biết cái loại người thấp hèn ti tiện này đang nghĩ gì chứ.

Ánh mắt khinh bỉ nhưng cô ta nhanh chóng lấy ra một tờ chi phiếu vứt cho người nông dân.

Lúc người nông dân nhìn thấy tờ chi phiếu, hai mắt đỏ hoe, cả đời sống vất vả trong khu người nghèo nhưng vẫn không thoát khỏi số nghèo khổ.

Ông già trong nhà tự cho rằng mình trong sạch cao thượng, nhưng nếu hắn không làm ăn kinh tế thì đã sớm đi ăn xin ở ngoài đường rồi, thấy cô ta ôm đứa bé chuẩn bị rời đi, hắn ngoái đầu lại nhìn ông già, ra hiệu cho ông già rằng có tin tốt.

Vừa chắp tay vừa cười vui vẻ tiễn cô ta ra khỏi nhà, cô ta vừa đi đến cửa, định nhấc chân bước ra khỏi ngưỡng cửa thì khựng lại.

Đêm khuya ở khu người nghèo không thể nào có xe ô tô ở đây, nhưng bây giờ, đèn pha của chiếc ô ta đỗ phía xa xa đang chiếu đến, không có sự giấu giếm nào cả giống như đang đợi cô ta lọt lưới.

Seo Jun phản ứng rất nhanh, cô ta nghiến răng nghiến lợi, bỗng nhiên đưa tay lên, giống như muốn giải tỏa cơn thịnh nộ trong lòng suốt một ngày qua, không chút nể nang tát một cái vào mặt Seol A.

Động tác của cô ta đã dọa sợ người nông dân, hắn ngây người, mắt chữ A mồm chữ O, không thốt lên lời.

Chỉ thấy cô ta từ từ quay người lại, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn người nông dân, “Tôi cho anh thêm một khoản tiền nữa, anh hy sinh bản thân mình được chứ?”

Đúng thế, thư ký Hong đã lái xe đến chỗ cách Seo Jun không xa, lần này cậu ta muốn tóm cô ta ngay tại trận nhưng cậu ta không ngờ… Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cô ta của bây giờ không còn đơn giản như Seo Jun của trước đây nữa.

"Ahh", tiếng hét vang lên, thư ký Hong liền quay về phía đó.

Dưới ánh đèn pha của chiếc xe, cậu có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, cậu nhìn thấy Seo Jun ôm chặt đứa bé trong lòng, cô ta bị người phía sau đẩy ra ngoài, cô ta vấp vào cửa, ngã xuống đất.

Người nông dân chửi rủa mắng nhiếc, ánh mắt hung dữ, lao đến Seo Jun chuẩn bị cướp lấy đứa bé, thư kí Hong thấy tài xế của cô ta là bác Kim, bác đã lớn tuổi không thể nào chống đỡ được!

Cậu ta nhìn chằm chằm đến chỗ Seol A, cô ta đang rơi vào nguy hiểm, cậu ta đâu dám có chút do dự chần chừ, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài, lao đến chỗ người nông dân.

Cậu ta dùng lực đẩy người nông dân ra, trong miệng hắn vẫn còn những từ ngữ chửi mắng mà người ta không hiểu, thật chướng tai.

Từ đầu đến cuối cô ta đều ôm chặt Seol A trong vòng tay, cô ta nằm dưới đất nhìn thư ký Hong với vẻ mặt yếu đuối, “Thư ký Honh, mau, mau đuổi hắn đi, hắn định cướp Seol A.”

“Cô Shim, đợi một chút!”

Cậu đẩy hắn ngã xuống đất không đứng lên được nữa, cô ta càng lúc càng trở nên yếu ớt, chân đang chảy máu, cậu ta không dám chậm trễ, bước đến đỡ cô ta dậy rồi đi về chiếc xe.

Lúc đi qua bác Kim, thư ký Hong trầm giọng dặn dò: “Phái người đến bắt hắn đi, trả hỏi nghiêm khắc!”

“Tôi biết rồi!”

Bên ngoài trời đã tối, nhiệt độ giảm sâu khiến người ta lạnh đến run cầm cập, trong xe mở đèn, lúc thư ký Hong nhìn thấy Seol A, cả người sởn gai ốc, lông tơ dựng đứng.

Đã từng là một đứa bé gái hoạt bát sôi nổi, lúc này mặt trắng bệch yếu ớt, cái mặt bị người ta tát cho xưng như cái bánh bao, không cần nghĩ cũng biết họ đã đối xử tàn nhẫn với một đứa bé như thế nào.

Trên người vẫn còn vết cấu véo thâm tím, nhưng, những vết này đều do Seo Jun ngấm ngầm dùng hết sức lực cấu véo.

Chiếc xe đi về nhà Logan, Logan vắt chéo chân, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, khuôn mặt đẹp trai ngũ quan tinh tế không có cảm xúc gì nhưng lại khiến người ta không hiểu anh đang nghĩ gì.

Cho đến khi tiếng tắt động cơ vang lên, sau đó là tiếng bước chân dồn dập, Logan mới hoàn hồn, anh nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.

Bỗng nhiên, tim ngừng đập!

Khoảnh khác nhìn thấy Seol A, Logan không nghĩ ngợi gì đã vội vàng đứng lên, cơ thể anh vẫn còn rất yếu nhưng Logan lại bước thật nhanh đến chỗ thư ký Hong, chỉ trong giây lát, Seol A đã nằm trong vòng tay của Logan.

“Logan…”

Anh vừa chau mày thì bên ngoài cửa vang lên giọng nói yếu ớt của Seo Jun.

Anh thấy cô ta nhẹ nhàng bước chân vào nhà, cơ thể gầy gò mảnh khảnh trông yếu đuối và bất lực, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, chân còn có vết máu.

Thư ký Hong chỉ có thể thành thật lên tiếng: “Lúc em đến, cô Shim bị người ta bắt nạt, là cô Shim… đã cứu Seol A ra khỏi đó.”

Cô ta nở nụ cười đau khổ, đắng ngắt, “Logan, bây giờ anh tin em rồi chứ?”

Đồng thời cô ta cũng cười thoải mái, cô ta thể hiện mình là người hào phóng không chấp vặt, chỉ có điều cơ thể từ từ mất hết sức lực.

Những cô ta không ngờ, trên đầu truyền đến giọng nói lạnh lùng của Logan, giọng nói không có tình cảm, “Căn biệt thự ở khu mới là của em, coi như là quà cảm ơn.”

Cô ta mở to mắt, cô ta không dám tin vào những lời mình vừa nghe thấy, “Cái gì? Logan, chúng ta sắp kết hôn đến nơi rồi, sao còn rạch ròi anh với em…”

“Thời gian này ở nhà đi, trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, không có gì là chắc chắn.”

Nói thẳng ra là anh không tin cô ta!

Cơ thể cô ta run run, cô ta muốn nói lại nhưng nhận thức từ từ mất đi, cô ta ngã xuống đất ngay trước mặt Logan.

Logan ôm Seol A, mặt không biểu cảm nhìn Seo Jun ngã xuống đất, anh điềm tĩnh dặn dò thư ký Hong, “Đưa cô ta về nhà họ Shim nghỉ ngơi dưỡng bệnh.”

“Em ạ?” thư ký Hong chỉ vào người mình.

Logan nhìn cậu ta với ánh mắt ngoài cậu ra thì còn có ai nữa, sau đó quay người ôm Seol A đi lên tầng hai, “Ngoài ra, gọi bác sĩ tốt nhất đến chữa trị cho Seol A, tiện đường đến xem Joon Ki như thế nào rồi.”

“Vâng em biết rồi ạ.”

Ở một nơi khác, Su Ryeon đang chìm trong giấc ngủ.

Không biết có phải do thời tiết không hay là cô đè nén cảm xúc trong lòng mình, hôm nay đối mặt với Seo Jun vẫn khiến cô lo lắng, dây thần kinh căng như dây đàn.

Su Ryeon ngủ không ngon giấc, hai tay đan vào nhau, trán lấm tấm mồ hôi.

“Seol A, Seol A à.” Đôi môi Su Ryeon run run, cô mở miệng gọi tên Seol A.

Căn phòng tối tăm không có động tĩnh, thế nên càng nghe rõ tiếng của Su Ryeon, trong đầu không ngừng xuất hiện những cảnh tượng nguy hiểm, hoàn toàn nuốt chửng lý trí của Su Ryeon.

Su Ryeon bỗng nhiên tỉnh giấc, cô thở hổn hển, mắt mở to, đỏ ửng, cơ thể cô có phản ứng kỳ lạ so với bình thường, tim đập rất nhanh.

Su Ryeon nheo mắt, cô buộc phải khống chế chính mình, không thể để bệnh tái phát, cô bò đến mép giường, hai tay run run tìm thuốc an thần trong ngăn kéo tủ.

“Không được phát bệnh, không được…”

Su Ryeon lẩm bẩm trong miệng, đồng thời nhanh chóng mở tủ ra, lại một lần nữa giống như phát bệnh, cô cho cả viên thuốc vào miệng, cổ họng đắng ngắt, cô nhăn mặt nuốt xuống bụng.

Trong màn đêm tăm tối, Su Ryeon không bật điện, trong không trung chỉ có tiếng thở gấp gáp dồn dập của cô, sau đó từ từ ổn định lại.

Su Ryeon đưa tay lau sạch mồ hôi trên trán.

Đến nửa đêm, Su Ryeon cảm thấy tâm trạng không ổn định, cô không muốn làm phiền Yoon Chul, tất cả nỗi sợ hại đều tự mình cô chịu đựng, cô phải chiến đấu với con quỷ bệnh!

Cho đến sáng sớm ngày hôm sau, chân trời xuất hiện một vệt trắng bạc, lúc có một chút ánh sáng Su Ryeon mới cảm thấy nỗi sợ hãi từ từ tiêu tan.

Su Ryeon gầy lắm, chiếc váy len cô đang mặc trên người càng lộ ra cơ thể cô gầy gò như thế nào.

Còn Logan cả đêm giục bác sĩ đến chữa trị cho Seol A, vết thương trên người đều đã được kiểm tra, lúc Logan nhìn thấy những vết thương trên người Seol A, đôi mắt tối sầm, lạnh lẽo.

Ông nội, ông táng tận lương tâm đến mức muốn giết người sao?

Logan nắm chặt hai tay, anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nghiêng đầu nhìn thư ký Hong, “Đã báo tin cho Ha Yoon Chul và Shim Su Ryeon chưa? Tại sao…”

Đến bây giờ cô vẫn không chủ động gọi điện tìm anh.

Logan chưa nói xong đã ngừng lại, Dịch Bách gật đầu lia lịa, “Sếp, em báo tin rồi nhưng sợ giám đốc Ha không muốn…”

“Cô ấy sẽ không thể nào không tìm tôi!” Cuối cùng Logan không nhịn được, anh nói ra suy nghĩ trong lòng của mình.

Cô lo lắng cho Seol A như thế, bây giờ Seol A đang ở nhà của Logan, bình an vô sự, cô nhất định sẽ khóc lóc vui mừng đi đến tìm anh.

Mặc dù Logan bị thương nặng nhưng anh không quan tâm, thư ký Hong chăm chú nhìn Logan, nhất thời không biết nói gì.

Logan ở nhà đợi hết buổi sáng nhưng vẫn không có tin tức của Su Ryeon, ngược lại còn nhận được tin Joon Ki đã trốn thoát, anh đánh gãy chân hắn, không ngờ dưới sự trông coi của thuộc hạ hắn vẫn trốn thoát được!

Logan phẫn nộ, anh đập bàn đứng lên, nhìn thư ký Hong, “Hậu quả của tắc trách, cậu nên biết là gì!”

“Sếp, em đã trừng phạt bọn họ rồi ạ, hắn bị gãy chân, kể cả hắn có trốn được thì cũng không ra khỏi Seoul, em đã giăng lưới khắp nơi, thế trận như thiên la địa võng, hắn không chạy thoát được.”

Logan chau mày, “Bệnh tình của Seol A không đợi được, cậu nên biết điều đó.”

Thư ký Hong có thể nhìn thấy trách móc và cảnh cáo trong đôi mắt của Logan, cậu ta cúi đầu áy náy.

Logan ra khỏi phòng sách, lúc đi qua phòng Seol A, hình như anh nghe thấy giọng nói của Seol A.

Cơ thể Logan cứng đờ, anh có chút không dám tin nghiêng đầu nhìn, Seol A đang ngồi trên giường, tay vẫn truyền nước nhưng Seol A ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm bóng dáng của mọi người, lúc nhìn thấy Logan, con bé vỗ tay hò reo, con bé gọi to: “Ông chú lợi hại, cháu biết là chú ở đây mà, Seol A đang ở nhà của ông chú lợi hại đúng không ạ?”

Mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn của Seol A vẫn trắng bệch, cơ thể yếu ớt khiến người ta đau lòng, dù sao con bé cũng không giống các bạn cùng trang lứa, nhưng con bé vẫn rất ngây thơ hồn nhiên và lạc quan.

Logan thở dài, Su Ryeon, nuôi dạy Seol A rất tốt.

Anh vứt bỏ hết tâm trạng không vui, anh ngoái đầu lại nhìn thư ký Hong đang ngây người, thốt ra một câu, “Nói cho cô ấy, Seol A tỉnh lại rồi, bảo cô ấy đến tìm tôi!”

Thư ký Hong lập tức tỉnh táo lại, cậu ta vội vàng gật đầu, bộ dạng như thể phải chịu đòn nhận tội.

Lúc này Logan mới quay người đi đến chỗ Seol A, anh quan sát vết thương của Seol A, “Seol A.”

Trên người Seol A còn có chút vết thương tím bầm, nhìn ông chú lợi hại quan tâm cô bé như vậy, Seol A trong lòng cảm động vô cùng, ánh mắt càng thêm lấp lánh nhìn Logan: “Ông chú lợi hại ơi, chú lo lắng cho Nám Nám đúng không, Seol A bây giờ đã tỉnh lại rồi, không sao đâu.”

“Đúng là rất lo lắng, còn đau ở đâu không? Chú đi gọi bác sĩ đến xem thử.”

Rõ ràng hôm qua bác sĩ còn nói tình trạng của Seol A có chút đặc biệt, cần quan sát kỹ lưỡng, hôm nay Seol A tỉnh lại giống như kỳ tích vậy, Logan không nghi ngờ mà là ngạc nhiên.

Seol A lại ôm lấy cánh tay của Logan như con gấu, gương mặt sáng bừng lên nũng nịu: “Ông chú lợi hại ơi, cháu đã ngủ nhiều ngày như vậy rồi, ngủ đến thoái hoá hết xương cốt rồi, đừng bảo chú bác sĩ truyền dịch cho cháu nữa được không, Seol A không sao, ngược lại chú lợi hại, sao lại bị thương vậy, sắc mặt còn suy nhược như thế này.”

Logan ngạc nhiên một đứa bé lại chủ động lên tiếng quan tâm đến anh, nhưng cũng phải, từ khi anh quen biết Seol A đến nay, Seol A chưa từng che đậy sự yêu thích đối với anh.

Logan cười ấm áp: “Chú không sao.”

Giọng nói trầm thấp lại mang theo đầy sự hiền từ khiến Seol A vô cùng vui vẻ, nhưng rất nhanh, Seol A liền không ngây ngốc thêm nữa, đôi mắt to linh hoạt đang nhìn ngó xung quanh.

“Ơ, Thỏ đi đâu rồi ạ, chú lợi hại, Thỏ đâu ạ?”

Nhắc đến Su Ryeon, Logan hơi im lặng, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, nhưng vẫn thành thật đáp: “Cô ấy không ở đây.”

Con mắt của Seol A đảo xung quanh, buông tay Logan ra, đưa một cái tay nhỏ mũm mĩm lên cằm xoa xoa, là động tác suy nghĩ, như nắm được nguyên nhân nói: “Cháu biết rồi, có phải ông chú lợi hại chọc Thỏ giận rồi, cho nên Thỏ mới dỗi không qua nữa, Thỏ rất dễ dỗ, mỗi lần cháu đều nũng nịu, hoặc là ôm mẹ là hết ngay, chú giỏi như vậy, chú nói với Thỏ cháu đã tỉnh rồi, mẹ nhất định phải tới.”

Không ai hiểu mẹ bằng con gái, Logan tất nhiên biết Su Ryeon sẽ chủ động gọi điện tới.

Khi nhận được điện thoại của cô, tinh thần của Logan liền vui vẻ, đôi lông mày luôn cau có bất giác được thả lỏng, anh đi đến bên cửa sổ, nhìn đôi mắt cười gian xảo của Seol A, nhận điện thoại.

“Ừm.”

Logan im lặng đáp, nhưng không ngờ… Giọng nói của Su Ryeon vẫn vô cùng lạnh nhạt như cũ, rõ ràng cô biết tin Seol A tỉnh lại rồi, sao vẫn có thể bình tĩnh như vậy, thái độ đối với anh càng lạnh đến cực điểm.

Điều này khiến Logan cảm thấy không vui và nghi ngờ, Su Ryeon lên tiếng: “Anh Lee, Seol A ở chỗ anh.”

Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định.

Logan hơi nhíu mày, nhưng vẫn thành thật đáp: “Đúng, con bé đã tỉnh rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro