Chương 132: Kế hoạch của Seol A

Seol A đưa tay lên lau nước mắt, khuôn mặt đáng thương, biểu cảm rất sinh động.

Đương nhiên, Seol A thật sự lo lắng cho Mami!

Nhưng ngoài lo lắng ra con bé vẫn không quên gán ghép ông chú lợi hại và Mami, hai người chẳng có tiến triển gì cả.

Logan lạnh lùng đứng lên, vội vang quay người đi, không để Seol A đợi quá lâu, con bé đã nhìn thấy Logan đi lên tầng hai.

Seol A luôn âm thầm quan sát, sự quan tâm ông chú lợi hại dành cho Thỏ không có gì nghi ngờ cả, con bé cười trộm.

Logan cầm ba bốn tuýp thuốc trong tay, anh không biết trên người Su Ryeon có những vết thương như thế nào, còn Seol A thì nhìn anh với ánh mắt vô tội, dịu dàng nói: “Ông chú lợi hại, cháu không có sức để lật người Thỏ, nếu để mẹ tỉnh dậy sẽ không tốt chút nào, trước giờ Thỏ đều không nói những gì mẹ phải chịu đựng, mẹ nhất định sẽ nói với cháu rằng mẹ không sao, ông chú lợi hại!”

Seol A xoa cằm, ánh mắt đầy ẩn ý.

Làm sao Logan có thể không hiểu chứ, anh nheo mắt, dịu dàng nói: “Chú sẽ bôi thuốc cho mẹ.”

“Vâng ạ!”

Seol A đứng ra để ông chú lợi hại đi vào phòng, Logan lo lắng cho Su Ryeon nên anh không nghĩ ngợi gì mà bước vào trong ngay lập tức, lúc thấy Logan đi vào, Seol A cười gian xảo, sau đó đóng cửa lại, trong tay vẫn còn cầm chìa khóa phòng.

Seol A nhón chân lên đóng cửa lại, con bé vui vẻ chạy lon ton về phòng ông chú lợi hại ngủ.

Đèn ngủ được bật lên, căn phòng trở nên ấm áp.

Cô mặc chiếc váy ngủ đơn giản, ngủ không hề ngon giấc, lông mày chau lại, cô hình như coi gối ôm là Seol A, ôm chặt không buông.

Logan lạnh lùng nhìn cô, cô đã tẩy trang, vết thương trên trán rất rõ ràng, thâm tím, có có vết xước của thủy tinh quệt vào.

Logan đau lòng.

Ngón tay của anh nhẹ nhàng chạm vào người Su Ryeon, không dám dùng lực quá mạnh, sợ sẽ làm đau cô.

Váy ngủ bị kéo lên tận đùi, Logan có thể nhìn thấy rõ vết hằn trên cổ chân cô, chỉ nhìn thôi anh cũng thấy sợ.

Anh không dám tưởng tượng những chỗ khác trên người Su Ryeon sẽ bị thương như thế nào, đồng thời, trong mắt cũng nổi lên giông bão!

Ông nội!

Logan nhẹ nhàng chạm vào người Su Ryeon, muốn bôi thuốc cho cô, Su Ryeon bỗng nhiên lật người, bàn tay bắt đầu sờ soạng trên giường tìm gì đó.

Sắc mặt thay đổi, cơn mơ trở nên dồn dập.

“Đừng, đừng…”

Mộ Bắc Ngật sa sầm mặt mày, tay anh để trên giường, bỗng nhiên bị Su Ryeon túm lấy, cô nắm chặt không dám buông ra.

Lúc này Su Ryeon mới ổn định lại, cô ôm chặt tay của Logan vào lòng, cơ thể co lại, giống như một con mèo bị thương, vô cùng sợ hãi.

Logan kinh ngạc, ánh mắt u ám, anh cố gắng đè nén cơn giận trong lòng.

Anh nhỏ giọng nói, “Đừng sợ!”

Mỗi lần nhìn thấy vết thương trên người Su Ryeon, anh đều nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó, anh rất đau lòng.

Làm xong tất cả Logan mới đứng lên, cánh tay bị cô ôm chặt, Logan thở dài một tiếng, lúc nãy làm sao anh có thể không nhìn thấy sự gian xảo trong đôi mắt của Seol A chứ?

Anh lập tức nằm xuống giường, ôm Su Ryeon chìm vào giấc ngủ.

Một đêm yên bình.

Nhưng tâm trạng của ông Lee lại rất tệ, bắt đầu từ tối hôm qua sau khi về nhà, ông ta nhốt mình trong phòng sách.

Lee phu nhân ghé sát vào tường nghe trộm, trong những từ ngữ mắng chửi của ông ta, bà ta nghe thấy ba chữ “Shim Su Ryeon”, hai mắt bà ta sáng lên, lúc đầu nghe thấy tên này bà ta cũng không để ý nhưng bây giờ nghe nhiều rồi, Lee phu nhân bắt đầu chú ý đến.

Là người như thế nào mà lại khiến ông già tức giận vậy? Còn liên quan đến Logan?

Bà ta nhếch miệng cười nham hiểm, lập tức cho người đi điều tra Su Ryeon.

Sáng sớm sương mù bay hết, mặt trời lên cao, ánh nắng sớm mai chiếu vào trong phòng, ba ngày trong phòng dưới hầm, ngày hay đêm đều tối om như mực, chỉ có thể uống nước lã để lấp đầy cái bụng trống rỗng, lúc này ánh nắng ấm áp chiếu vào trong phòng khiến Su Ryeon cảm thấy nhớ nhung những ngày trước đây.

Su Ryeon vươn vai, lúc cô muốn ôm Seol A vào lòng thì phát hiện ra mái tóc này không phải là của Seol A.

Su Ryeon sực tỉnh, cô mở mắt ra.

Ánh mắt cô đập vào ánh mắt của Logan, không biết Logan tỉnh dậy từ lúc nào, cũng không biết anh đã nhìn cô bao lâu.

Su Ryeon lập tức nổi giận, cô đẩy Logan ra nhưng anh đã nắm chặt tay cô, ghé vào tai cô nói, “Vết thương trên người còn đau không?”

Đau? Hồi ức đáng sợ không thể nào quên được mới khiến trái tim cô đau nhói, không có hy vọng, cảm giác bất lực và tuyệt vọng khi không cứu được Seol A mới đâm sâu vào tim cô.

Su Ryeon tự cười chế nhạo mình, sau đó cô nhìn thấy tuýp thuốc ở trên bàn, Logan nhìn thấy hết cơ thể của cô rồi?

Bỉ ổi, vô liêm sỉ!

Su Ryeon di chuyển ánh mắt của mình, “Nhìn đủ chưa? Nhìn đủ rồi thì tôi đi đây.”

“Tôi trả thù giúp cô, được không?”

Logan rất nghiêm túc, không hề có thái độ trêu đùa.

Câu nói này khiến Su Ryeon kinh ngạc, sau đó cô bật cười: “Không cần đâu, điều tôi muốn làm nhất bây giờ là tránh xa anh, anh vẫn không hiểu sao?”

“Shim Su Ryeon!”

Logan hết lần này đến lần khác bị câu nói này của cô chọc tức, giọng nói trầm trầm có chút tức giận, đồng thời nắm chặt cổ tay Su Ryeon khiến cô đau nhói.

Su Ryeon mím môi không kêu đau, không biết giọng điệu của anh mang theo tâm trạng phức tạp hay đau khổ, đôi mắt toàn tia máu, “Shim Su Ryeon? Đối xử công bằng với tôi được không? Tôi sẽ không tổ chức hôn lễ, điều tôi quan tâm lúc này…”

Lời tỏ tình của Logan gần được thốt ra thì Su Ryeon đã ngắt lời, “Tổng giám đốc Lee đâu cần nói những chuyện sẽ không thể nào xảy ra chứ, phải không? Không có bất cứ ý nghĩa gì, nếu anh còn không buông tôi ra, tôi có quyền động chân động tay đó.”

Cô không muốn ở đây đấu võ mồm với anh, cô sợ trái tìm cô sẽ từng chút từng chút hồ đồ, từng chút từng chút lún sâu xuống.

Logan không những không tức giận mà còn bật cười, anh chắc chắn với suy nghĩ trong lòng mình, nếu không dạy dỗ bọn họ một chút thì bọn họ sẽ được nước lấn tới.

Su Ryeon nổi giận, đang chuẩn bị đẩy Logan ra thì Logan đã buông tay, anh ngồi dậy rồi xuống giường, Su Ryeon sững sờ nhìn bàn tay mình đang lơ lửng trong không trung, mặt cô tối sầm, lập tức hạ tay xuống, khôi phục vẻ mặt điềm tĩnh.

Logan sải bước đến cửa, anh muốn mở cửa ra nhưng phát hiện ra anh không mở được.

Anh nhíu mày, tiếp tục vặn tay nắm cửa thêm vài lần, cuối cùng anh cũng phải thừa nhận rằng cửa không mở ra được.

Su Ryeon đang ngồi trên giường lạnh lùng nhìn Logan “diễn kịch”, giọng nói đầy nghi ngờ: “Anh cố tình?”

Logan cười bất lực, đây có lẽ là “trò đùa” của Seol A.

Anh ngoái đầu lại nhìn Su Ryeon, vừa nãy sắc mặt còn vô cùng khó coi, giờ đã vui vẻ hơn rất nhiều: “Tôi cần làm cái trò này sao?”

Không đợi Su Ryeon trả lời anh đã nói tiếp, “Seol A đáng yêu ngày ngày mong ước chúng ta sẽ ở bên nhau, cô nói xem, là ai làm chuyện này?”

Logan nói một cách chắc chắn, Seol A đáng yêu? Đó là con gái của cô chứ đâu phải con gái của anh!

Ở đầu lòi ra tình cảm cha con thắm thiết vậy? Su Ryeon nhìn qua, ánh mắt từ từ lạnh đi.

Bây giờ vẫn chưa 8 giờ, không biết Seol A còn ngủ hay đã thức.

Hai người bị nhốt trong phòng đấy bất lực, Su Ryeon vẫn duy trì thái độ lạnh nhạt, cuối cùng không nhịn được nữa, cô đứng lên định bước xuống giường.

Cô vừa đứng lên, vết thương ở cổ chân càng rõ ràng, đập vào mắt anh.

Logan nheo mắt, anh vội vàng bước đến chỗ Su Ryeon, sau đó một tay vòng qua eo cô, một tay bế cô lên, Su Ryeon không ngờ anh sẽ có hành động này.

Cô kêu lên một tiếng, mặc dù rất sợ hãi nhưng cô cô gắng không ôm vào cổ Logan.

Khuôn mặt nhỏ nhắn nổi giận, cô trừng mắt nhìn Logan: “Anh làm gì thế?”

“Bị thương thì nên chăm sóc cẩn thận.”

“Tôi không sao.”

“Muốn rửa mặt hay là đi vệ sinh?” Những lời của Su Ryeon không hề lọt vào tai của Logan, anh lên tiếng hỏi câu hỏi của mình.

Ánh mắt ảm đảm của Su Ryeon ngập tràn lửa giận, tại sao trước đây cô lại không hề biết cô và Logan không cùng một đẳng cấp, không thể tin được cô còn chủ động chọc tức anh.

Hai người ở trong phòng tắm, Logan nhất định muốn chăm sóc cô, rõ ràng là hai người đều bị nhốt trong phòng nhưng hình như chỉ có mình Su Ryeon tức giận, Logan lại cảm thấy rất vui vẻ, giống như có bị nhốt cả đời… cũng không sao?

Lúc này, Seol A đang cầm theo chìa khóa, tung tăng đi đến phòng của mình, đầu tiên là ghé tai vào cửa để nghe xem bên trong động tĩnh gì.

Seol A nhìn trái nhìn phải, bây giờ đã là 10h rồi, chắc ông chú lợi hại và Thỏ đã dậy rồi nhỉ?

Seol A mở cửa phòng, con bé nhìn xung quanh, á, tại sao trên giường chỉ có chiếc chăn nhăn nhúm mà không có bóng dáng của hai người?

Đúng lúc này, Su Ryeon được Logan ôm từ trong phòng tắm đi ra, ánh mắt cô đập vào ánh mắt của Seol A!

Mặt Su Ryeon lập tức đỏ bừng, có chút ngại ngùng, cô giãy giụa muốn đứng xuống.

Hai mắt Seol A sáng lên, con bé vui mừng, chuyện tốt sắp thành rồi!!

Seol A bỗng nhiên nhìn cô với vẻ mặt “Mami không cần giải thích đâu, con hiểu mà”, sau đó ho nhẹ một tiếng: “Ông chú lợi hại, chú Hong mang bữa sáng đến, cháu định gọi hai người xuống ăn sáng, vậy cháu xuống trước đây ạ.”

Lời vừa dứt Seol A vội vàng chạy ra ngoài với bộ dạng “con biết hết rồi nhé”.

Chỉ còn lại Su Ryeon đang bối rối lúng túng và Logan vui mừng nở hoa, mặt Su Ryeon đỏ bừng nóng ran một lúc, sau đó cô bắt mình phải bình tĩnh lại.

Ánh mắt tối sầm, giọng nói lạnh lùng, “Tổng giám đốc Lee, bây giờ anh có thể đặt tôi xuống chưa?”

Logan biết cô vẫn đang giận, không dám chọc cô nữa, anh nhìn cô một cái rồi ngoan ngoan đặt cô xuống.

Su Ryeon có được tự do, cô ngẩng đầu nhìn Logan rất nghiêm túc: “Logan Lee, Seol A rất thích anh, tôi biết điều đó nhưng tôi sẽ nói cho con bé biết không nên có những suy nghĩ không nên có, sau này cũng mong anh đừng chiều con bé quá nếu không nó sẽ thành thói quen.”

Miệng anh giật giật, lời của cô giống như mọc gai nhọn dày đặc, đâm vào tim anh khiến tim anh vừa ngứa vừa đau.

Không đợi Logan nổi giận, Su Ryeon đã ngừng nói, quay người đi xuống tầng dưới.

Không biết lúc ở dưới tầng Seol A đã nói gì với thư ký Hong mà lúc Su Ryeon đi xuống, cậu ta nhìn cô với ánh mắt ám muội, còn có thái độ rất kính trọng giống như đang đổi xử với vợ của Sếp.

Mặt Su Ryeon đen như đít nồi, nhưng không đỏ ửng ngại ngùng hay lúng túng như thư ký Hong nghĩ, Su Ryeon đứng đó một cách quang minh chính đại, mặc dù cậu tỉ mỉ quan sát nhưng cô vẫn không để lộ chút sơ hở nào.

Á, chuyện gì vậy?

Tại sao lại cảm thấy… Su Ryeon bây giờ khác hẳn với trước đây?

“Shim Su Ryeon, cô…” thư ký Hong vừa mới thốt ra vài chữ.

Logan đã thay xong vest, sắc mặt u ám bước xuống, sắc mặt anh cũng không có chút thay đổi, anh lên tiếng dặn dò:; “Thư ký Hong, tìm hai người đến đây chăm sóc Su Ryeon và Seol A, còn cô, hôm nay ở nhà dưỡng thương, ngày mai đến Lee corp làm việc, biết chưa?”

Su Ryeon đứng quay lưng với anh, lúc nghe thấy những lời anh nói, mặt đanh lại nhưng cô vẫn phải trả lời một cách miễn cưỡng: “Tôi biết rồi.”

Lúc này Logan mới bước ra ngoài, bước được vài bước anh bỗng khựng lại, anh ngoái đầu nhìn thư ký Hong, ngây người ra đó nhìn cái gì?

“Thư ký Hong, không muốn đi?”

“Em đây em đây Sếp ơi.”

Cậu ta vội vàng đuổi theo Logan.

Sau khi ngồi lên xe, mở hệ thống sưởi ấm nhưng thư ký Hong vẫn cảm thấy lưng mình lạnh toát, cậu ta run run, cậu ta nhìn Mộ Bắc Ngật qua gương chiếu hậu: “Sếp, anh có cảm thấy cô Su Ryeon với trước đây có chút…”

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro