Chương 136: Giúp Seol A tìm Thỏ
Nhưng Logan đã lên tiếng trước, giọng nói trầm trầm, khàn khàn của người bị bệnh, “Vết thương rất đau, cô nỡ đẩy tôi sao?”
Giọng nói yếu đuối của Logan truyền vào tai cô khiến Su Ryeon đau lòng.
Su Ryeon cắn môi, cô buồn bực vì lại bị anh bắt nạt, cô không thể nào làm theo ý của mình, nhưng cuối cùng vẫn hạ tay xuống.
Cô bất lực nhắm mắt, lúc mở mắt ra, đôi mắt trở lại long lanh: “Bây giờ Tổng giám đốc Lee lại diễn kịch giỏi như thế này sao?”
Mồm miệng lanh lợi đó, trước giờ đều rất biết cách chiếm ưu thế.
Logan sa sầm mặt mày, sau đó buồn bực nói: “Có phải cảm thấy tôi đối xử với cô quá tốt nên mới không kiêng nể gì cả? Hả?”
“Gì cơ?”
Su Ryeon vừa lên tiếng hỏi, cô đã bị Logan ôm eo, cả người cô nhào vào lòng Logan.
Su Ryeon bất ngờ hét lên một tiếng, khuôn mặt hiện lên sự hoảng hốt, Logan sắc mặt khó coi ôm Su Ryeon đi đến ghế phụ lái, bước đi rất nhanh.
Cô đã nghĩ đến việc đánh Logan hoặc chân tay đạp loạn xạ nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Logan, cô không nỡ làm như thế.
Mặc dù cô che giấu cảm xúc rất tốt, từ đầu đến cuối đều duy trì khuôn mặt lạnh lùng nhưng cuối cùng vẫn không chống cự lại.
Logan một tay mở cửa xe một tay nhét Su Ryeon vào bên trong xe, cảnh tượng này đã lọt vào mắt Yoon Chul đang đứng trên tầng.
“Một lần không chết không có nghĩa… sau này sẽ không, hai người không thể dây dưa với nhau nữa.” Khuôn mặt u ám, Yoon Chul nhếch miệng cười mỉa mai, lửa giận trong mắt đã bị dập tắt.
Su Ryeon bị nhét vào xe, khuôn mặt tức giận, Logan nghiêng người về phía trước, lần này Su Ryeon đã có sự đề phòng, cô ngả người về phía sau, nhìn anh đầy cảnh giác.
Cuối cùng cũng có biểu cảm khác rồi.
Trên đường đi đón Seol A, Logan nhếch miệng cười, dịu dàng nói: “Chưa thắt dây an toàn.”
Biết được là mình nghĩ nhiều, Su Ryeon lập tức cụp mắt xuống, che đi ánh mắt buồn bực, cô cúi đầu nói: “Tôi tự thắt.”
Logan không làm khó cô, anh đóng cửa xe rồi đi sang bên ghế lái.
Thật ra Su Ryeon rất muốn hỏi một câu, người bệnh có thể lái xe? Nhỡ hai người đều chết ở trên xe thì sao?
Cô liếc nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Logan, cố gắng đè suy nghĩ này xuống.
“Muốn nói gì?”
Mặc dù Logan không quay đầu nhìn cô nhưng anh có thể cảm nhận được tất cả, anh lên tiếng hỏi.
Câu nói của Logan khiến Su Ryeon kinh ngạc, cô suýt nữa thì quên, cô với anh đang xem ai nhẫn tâm hơn cơ mà, cô với anh giống như con thỏ trắng và con sói xám, không có cơ hội lật ngược tình thế.
Lúc này không bộc lộ cảm xúc của mình là cách chính xác nhất!
Su Ryeon mím môi, không trả lời câu hỏi của anh: “Dẫu sao cũng không phải là nhớ anh.”
“Tôi không nói… cô nhớ tôi.” Ánh mắt Logan bỗng trở nên vui vẻ, giọng nói có chút trêu đùa.
Anh nghiêng đầu nhìn cô cười cười, Su Ryeon lại một lần nữa trúng kế của anh.
Cô cắn đôi môi hồng hào của mình, khuôn mặt thẹn quá hóa giận, sau đó nhìn thẳng về phía trước: “Tôi thật sự không nhớ anh.”
Logan Lee thấy cô bực bội nên không trêu cô nữa, thu lại ánh mắt trêu chọc, anh chăm chú lái xe.
Chiếc xe lăn trên đường, lúc này Su Ryeon mới có tâm trạng để suy nghĩ, hình như Logan đổi một chiếc xe khác rồi, không giống với chiếc xe trước đây.
Thảm ở chỗ ghế phụ lái cũng không có dấu gót giày cao gót của Seo Jun, thậm chí trong xe cũng không có mùi nước hoa Estée Lauder mà cô ta thích nhất, Su Ryeon không biết có phải là phụ nữ rất nhạy cảm không, tóm lại, lúc cô có suy nghĩ này cô bỗng cảm thấy mình có chút hèn hạ, cô cười mỉa mai chính mình. Không khí cứ vậy mà im lặng đến khi cả hai tới trường đón Seol A về.
--------
Sau ngày Joon Ki trốn thoát thì đã được Seo Jun cứu trở lại và giấu hắn trong một khu xưởng bỏ hoang, không dám ló mặt ra.
Lúc này, Su Ryeon lại nhận được điện thoại của Vương Dật.
Đôi mắt của cô ngay lập tức trở nên sắc bén đem thêm sự nghi hoặc bắt máy: “Alo!”
Giọng nói của hắn có chút trầm ồm dường như là đang cố ghì thấp giọng xuống mở lời, “Cô còn muốn cứu con gái cô không? Nếu cô muốn cứu thì hãy đem 50 triệu won đến gặp tôi, nếu không thì, tôi dám bảo đảm là dù tôi có chết thì cũng sẽ không đưa tủy cho con gái cô đâu!”
---------
Logan ngồi trong phòng làm việc của chủ tịch, gương mặt tuấn tú đầy vẻ trầm tĩnh, chỉ đến khi nhận được một cuộc điện thoại lạ thì mới bất giác cau mày.
Nhưng vẫn ngắt ngang dòng suy nghĩ về công việc và nhấc điện thoại để bên tai, “Alo.”
“Ông chú lợi hại.” Ở phía bên kia truyền đến giọng nói có phần không vui lại vừa có phần kỳ quặc.
Seol A đã đến thời gian nghỉ trưa nến đã âm thầm bỏ trốn đến khu vực bốt điện thoại, lấy ra mảnh giấy nhỏ ghi số điện thoại của ông chú lợi hại, cho dù hiện tại trong lòng cô bé vẫn còn đang rất giận anh vì cô bé biết được đám cưới của Logan và bà cô xấu xa kia vẫn sẽ diễn ra.
Vừa nghe thấy giọng nói của Seol A, giọng nói của Logan lại dịu dàng trở lại: “Seol A? Sao cháu lại nghĩ đến chuyện tìm chú vậy?”
“Ông chú lợi hại, Seol A lúc này mặc dù vẫn còn đang giận chú, nhưng cũng chỉ có thể tìm chú để nhờ chú đi tìm Thỏ rồi, khi nãy cháu gọi cho Thỏ nhưng lại không được, ông chú lợi hại, chú đi tìm mẹ đi có được không ạ?” Seol A yếu đuối nói, đôi mắt thì lại cười rạng rỡ.
Nhiệm vụ chính của Seol A chính là dùng đủ mọi cách để tạo ra cơ hội tiếp xúc giữa mẹ của mình và ông chú lợi hại.
Không biết tại sao, khi Logan nghe thấy câu nói này của Seol A thì trong lòng anh liền trùng xuống, khi nãy anh lại có một chút cảm giác bất an.
Logan đứng dậy, trầm giọng nói: “Được, chú sẽ thay cháu đi tìm.”
Sau khi tắt máy, Logan liền bước những bước chân nhẹ như gió đi ra ngoài, vùa đúng lúc đó lại gặp thư ký Hong đi từ bên ngoài vào, Logan liền nhớ ra một chuyện liền lạnh lùng hỏi thẳng: “Kêu cậu thông báo cô ấy đi làm, cậu đã thông báo chưa vậy?”
Thư ký Hong lúc này mới đưa chiếc điện thoại đang cầm trong tay mình cho Logan, “Sếp, cô ấy đang gọi đến…”
Sắc mặt dịu dàng của Logan bất chợt trở nên lạnh lùng trở lại, anh nhìn lướt qua một lướt chiếc điện thoại rồi cầm điện thoại lên nghe, sau đó liền nghe thấy giọng nói của một người ông lạ truyền đến: “Chiếc điện thoại này không ở cạnh cô ấy nên cho hỏi anh là ai của cô ấy?”
Logan cau mày, trong lòng càng thêm nặng nề một cách khó hiểu, “Các người ở đâu?”
Anh lạnh lùng buông một câu, trong ngữ điệu đem theo sự mạnh mẽ không dễ để từ chối, lại làm cho người tài xế cảm thấy sốc, người tài xế vội vàng nói ra đầu đuôi mọi chuyện: “Chúng tôi đang ở một khu khá hẻo lánh, cô ấy nói qua đây để lấy đồ gì đó, nhưng đã qua nửa tiếng đồng hồ rồi nhưng vẫn chưa ra, nên tôi cũng không biết cô ấy rốt cuộc là đã đi đâu rồi!”
Chỉ một câu nói cũng khiến lòng Logan bắt đầu trở nên căng thẳng, anh bất chợt siết chặt ngón tay, lập tức hét lớn: “Gửi địa chỉ cụ thể cho tôi!”
Sắc mặt Logan khó coi vô cùng, anh bước thật nhanh ra ngoài, thư ký Hong cảm nhận được sự nguy hiểm, lần này cũng không dám để sếp đi một mình nữa nên đã khi nhận lại chiếc điện thoại thì liền gọi một cuộc gọi khác về mau chóng đi cùng sếp qua đó!
Thư ký Hong mở cửa, qua tấm kính chiếu hậu nhìn phần ghế phía sau thì anh liền nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ của sếp mình, “Sếp à, cô Su Ryeon có lẽ không sao chứ.”
“Lần này, không biết lại là ai nhắm vào cô ấy, cô ấy đứng ở nơi sáng nhưng lại bị những người ở nơi tối nhòm ngó đến từng giây từng phút, nhưng tính cách của cô ấy thì lại quá thẳng thắn, đa phần đều phải nhận bất lợi về mình.” Logan ủ rũ cau mày, lúc này anh có vẻ là đang rất bất lực.
Thư ký Hong mới phát hiện hóa ra sự quan tâm của sếp anh dành cho Su Ryeon đã vượt qua suy nghĩ của anh, anh nhất thời nắm chặt vô lăng, không dám phân tâm mà lái xe thật nhanh đến địa chỉ được gửi!
Nơi đó rất xa xôi, nếu đi theo đường thông thường thì ít nhất cũng phải mất một tiếng rưỡi, nhưng Logan thì lại không thể đợi được nữa, nên đã trực tiếp chỉ đạo thư ký Hong đi theo một con đường khá hẻo lánh, mặc dù đường quanh co nếu tốc độ đủ nhanh thì ít nhất thì có thể tiết kiệm được chút thời gian!
Thư ký Hong là thuộc hạ trung thành của Logan, nghe thấy vậy thì ngày lập tức làm theo và lái xe vào con đường khá nguy hiểm!
Su Ryeon vì lo cho sự an toàn của Seol A mà không kịp suy nghĩ liền làm theo lời hắn ta nhưng khi đến đây thì đã quá muộn khi Su Ryeon nhận ra đây chỉ là cái bẫy. Cô may mắn trốn được khỏi hắn và đồng bọn. Su Ryeon giờ đang cuộn tròn người trốn dưới gầm bàn trong một phân xưởng, không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Joon Ki gần như là đang lết chiếc chân phế của mình đi lên, đôi mắt hắn lướt qua một lượt khu xưởng trống trải, tầng hai này căn bản là không có cơ hội nào có thể chạy thoát được, đến cả cửa sổ cũng đã bị khóa chặt, cô ta còn có thể trốn thoát thế nào được đây?
Hắn cười nham hiểm, giống như là đã nắm chắc được món vật trong tay vậy, thong dong gọi lớn: "Shim Su Ryeon, còn không mau ra đây đi chứ? Cô muốn tôi phải tự mình đi tìm cô sao?”
Hai mắt Su Ryeon vô hồn nhìn về phía trước, trong không khí có nhưng hạt bụi mịn làm cho mũi của cô cảm thấy rất khó chịu, bên trên che kín đi những giọt mồ hôi đang chảy đầm đìa, cô ôm chặt lấy cơ thể của mình, chỉ biết được rằng giọng nói của hắn đang ngày một gần hơn.
Hắn nhảy lò cò trên nền đất, đôi mắt không ngừng đảo mắt quan sát khắp phân xưởng, giống như là đang săn con mồi của mình vậy, “Sợ không? Sợ thì mau ra đây đi, nếu không thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn đó nhé, cô không thoát khỏi đây đâu, để tôi xem xem, có phải ở đây không!”
Khi hắn nói câu nói này thì hắn đã bất chợt dùng một lực rất mạnh để mở cánh cửa của phân xưởng và tạo ra một âm thanh rất lớn.
Bên trong lại trống không, đến hình bóng một người cũng không có, còn đến hiện tại đều không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
Hắn dường như đã lấy được sự thích thú, hắn ta xoay cổ, khóe môi khẽ nhếch lên đầy sự hiếu thắng nói: “Lại không có ở đây à, ở trong này nhiều phòng xưởng như vậy, nếu tìm từng phòng một thì sẽ có chút phiền phức rồi!"
Phòng xưởng oi bức vô cùng, ép hai má cô đỏ bừng và mồ hôi thì nhễ nhại.
Bên ngoài vẫn không ngừng vang lên tiếng gào thét của Joon Ki, hắn đã mở rất nhiều cánh cửa của mấy phòng xưởng nhưng đều không nhìn thấy bóng dáng của Su Ryeon, nên dường như sắp phẫn nộ đến cùng cực rồi!
Hắn bất chợt lớn giọng gầm gào: “Shim Su Ryeon, tôi nói cho cô biết, đừng có chọc giận tôi nữa, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, mau chủ động bước ra đây cho tôi!”
Hắn ta lao vào phòng xưởng trống rỗng hét lớn, nghe thấy vậy trái tim cô liền cảm thấy chấn động, hàng lông mi đen dày nhẹ nhàng nhíu lại, lại vừa lờ mờ run rẩy.
Su Ryeon lập tức mở to đôi mắt, vội vàng bịt chặt miệng của mình lại, hắn mặc dù không chắc chắn về phòng xưởng mà Su Ryeon đang trốn nhưng đồng thời lại rất nhạy bén mà nghe được âm thanh nhỏ li ti này, phút chốc hắn ta đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, khóe mộ khẽ nhếch lên, cười giễu cợt: “Xem ra là đang rất sợ, để tôi xem xem cô có phải đang ở đây!”
Hắn khập khiễng thảm hại lao sang một bên, hai tay bất chợt mở cánh cửa của phòng xưởng, vừa mở ra, hắn liền quan sát xung quanh, vậy mà lại không có?
Hơi thở của bóng đen dần dần lan ra khắp khuôn mặt dữ tợn của hắn, hắn siết chặt những ngón tay lại thành nắm đấm, siết chặt đến nỗi tạo ra tiếng răng rắc rồi đột nhiên gào lên: “Cô mau ra đây cho tôi! Nếu không thì chúng ta sẽ cùng chết ở đây!”
Nhưng hắn lại giống như là đang nói chuyện với chính mình vậy, từ đầu đến cuối đều không hề nghe thấy tiếng của Su Ryeon.
Hắn ta đúng thật là đang phát điên, trong khoảnh khắc, đôi mắt của hắn đã biến đối thành sự hận thù mãnh liệt, hắn ta từ sớm đã giữ lại một chút thủ đoạn, tiếng cười sởn gai ốc đang vang vọng trong phòng xưởng, “Xem ra là cô đang tự tìm đường chết, vậy thì đừng có trách tôi nhé!.”
Một bên chân của hắn đi cà nhắc sang một bên thì tìm thấy đầu nguồn của thùng dầu, chỉ cần đốt chỗ này thì cả tầng hai sẽ bắt đầu bùng cháy, cửa sổ ở nơi này cũng không thể mở được, người bị nhốt ở đây chỉ có thể chết mà thôi!
Hắn hận thù rút trong túi ra một chiếc bật lửa, lạnh lùng hứ một tiếng, tiếp đó thì không chút lưu tình mà châm lửa vào thùng dầu, lập tức ngọn lửa bốc lên phía ngay trước mặt hắn ta.
Nhưng hắn lại không có dự định là sẽ thật sự thiêu cháy Su Ryeon mà chỉ là muốn dùng cách này để ép buộc cô xuất hiện mà thôi, nhìn ngọn lửa cháy từng chút rồi lan rộng dần, hắn lạnh lùng cười rồi nói lớn: “Shim Su Ryeon, còn không ra à, cô muốn bị lửa thiêu chết sao, haha!”
Su Ryeon ngồi xổm dưới gầm bàn, trong không khí lan tỏa mùi khét của lửa, cô che đi chiếc mũi của mình, vẫn không dám động đậy mà chỉ trốn trong gầm bàn không dám đi ra.
Nhưng sắc mặt của Su Ryeon thì lại cảm thấy tuyệt vọng và đau khổ, lúc đầu tại sao cô lại cứu một người như vậy? Tại sao cơ chứ!
Su Ryeon không hề hối hận như lúc này, thật sự!
Hốc mắt có chút cay xè, không có nước mắt chảy ra, Su Ryeon ngồi bệt xuống nền đất, những hạt bụi trong không khi bay loạn xạ, đầu cô không còn chút sức lực mà tựa vào tường, những khung cảnh giống như ác mộng ngay rước mắt không ngừng xuất hiện, dần dần đôi mắt của cô đã mất đi vẻ sáng ngời!
Cô tưởng rằng bản thân mình có thể khắc phục được cơn ác mộng này, có thể khắc phục được bệnh tình, nhưng không ngờ chỉ là đang lừa gạt chính mình mà thôi.
Bên ngoài không ngừng vang vọng tiếng cười khó nghe của hắn, cùng với đó là tiếng chửi rủa, Su Ryeon lại tự động phớt lờ lời nói của anh ta, đến cuối cùng, vậy mà thật sự là không nghe thấy nữa.
Hắn nhìn ngọn lửa càng ngày càng lớn, còn Su Ryeon thì lại giống như đã chết rồi nên căn bản không chịu ra ngoài.
Hắn mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào phòng xưởng, “Vẫn không chịu ra sao? Vậy cô tự chết trong đó đi!”
Lúc này hắn ta có muốn tìm người thì cũng không thể nào rồi, hắn ta cũng nhận ra được tự nguy hiểm nên cũng đã không ở lại đây nữa vì sẽ bị liên lụy mất!
Giờ phút này hắn nhanh chóng quay người, một bên chân còn lại vội vã chạy xuống bên dưới tầng một, người đàn ông bên dưới từ sớm đã quan sát thấy có gì đó không đúng lắm nên đã vội vàng thò tay vào trong túi của một tên đang ngất xỉu nằm trên nên đất để tìm chiếc chìa khóa, “Chạy nhanh thôi, nếu không sẽ chết ở đây đó!”
Joon Ki chỉ vào tên đàn ông còn tỉnh táo tồi hét lên và nhanh chóng chỉ anh ta mau mở cánh cửa sắt ra.
Mùi khói dày đặc đã dần dần lan tỏa xuống bên dưới, hắn không khỏi bị ngạt mà ho dữ dội.
Xe của Logan nhanh chóng đi đến khu xưởng thì ngay lập tức nhìn thấy một chiếc xe taxi đang đỗ phía trước, người tài xế trong xe cũng vội bước xuống chỉ vì ông đã nhìn thấy phía xa đang bốc khói dữ dội, hình như là đã xảy ra cháy rồi.
Lòng Logan xuất hiện dự cảm chẳng lành đang chiếm giữ.
Thư ký Hong vừa mới dừng xe thì liền nghe thấy âm thanh cánh cửa ghế sau bị đóng sầm một tiếng, Logan đã cấp tốc xuống xe, lao về phía người tài xế, nắm lấy cổ áo của ông ấy: “Cô gái kia đâu rồi?”
“Tôi cũng không biết rõ cụ thể là cô ấy đang ở đây, lúc này nơi đây đã xảy ra đám cháy rồi.”
Đường nét trên gương mặt tuấn tú của Logan xuất hiện sự thù định, cơn giận dữ nhanh chóng tuôn ra, anh gầm lên một tiếng, không chút do sự lao về phía ánh lửa đang lan rộng!
Thư ký Hong chỉ đạo những người thuộc hạ khác mau chóng đuổi theo bám sát Logan, Joon Ki khập khiễng chạy bằng một chân, người đàn ông kia còn chạy nhanh hơn hắn ta, hắn cắn răng cắn lợi, nếu đã vậy thì hắn sẽ để cho Su Ryeon hoàn toàn bị thiêu rụi ở nơi này!
Nghĩ đến đây, Joon Ki lại quay lại đó và khóa chặt của sắt lại, khóe môi hắn ta khẽ nhếch lên đầy thâm độc.
Nhưng hắn ta lại chưa từng nghĩ tới là đúng lúc này Logan đã lần theo dấu vết mà chạy đến, những bước chân của anh thật dài, gương mặt tuấn tú cũng bị bao phủ bởi lớp khói u ám.
Khoảnh khắc Logan nhìn thấy Joon Ki, ánh mắt anh liền trở nên lạnh lùng, khiến hắn có một thứ cảm giác ghê rợn đến thấu xương.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro