Chương 159: Đã tìm ra cô gái năm năm trước

Su Ryeon chỉ cầm mỗi chiếc điện thoại rồi ra khỏi bệnh viện, cô tìm kiếm những quán bán đồ ăn sáng gần bệnh viện, cô đi trong con ngõ nhỏ, tay cầm cốc cháo, Seol A vừa mới tỉnh lại nên phải ăn nhưng thứ dễ nuốt một chút.

Một chiếc xe dừng ở phía sau từ rất lâu, con đường nhỏ này không phải đường chính, không có nhiều camera, là nơi thích hợp để bắt người.

Su Ryeon cảm nhận được tiếng bước chân ở phía sau, từng bước từng bước, không nhanh không chậm, nhưng tiếng bước chân đó như hồi chuông cảnh báo khiến Su Ryeon trở nên lo lắng.

Su Ryeon chau mày, cô dừng bước, lặng lẽ quay người về phía sau, ba bốn người mặc đồ đen đứng thành một hàng nhìn Su Ryeon với ánh mắt hung dữ, giống như đang bắt con cừu non.

Mắt cô tối sầm, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ xem rốt cuộc là ai lại muốn dùng thủ đoạn này?

“Shim Su Ryeon, đi cùng chúng tôi một chuyến!”

Người đàn ông đứng đầu nhếch miệng cười lạnh, lời vừa mới dứt hắn đã búng tay một cái với người bên cạnh, bọn chúng lao về phía Su Ryeon như những con sói đói ăn.

Người đàn ông bóp cổ tay đang cằm nước đậu lành của Su Ryeon, cô chỉ cảm thấy cổ tay đau kinh khủng, bàn tay run run, nước đậu lành đỗ xuống đất.

Nước đậu lành nóng hồi bắn vào ngón chân lộ ra bên ngoài của Su Ryeon, đau rát.

Miệng bị người đằng sau bịt lại, không thể nào vùng vẫy giãy giụa!

Không biết tay tên đó có mùi gì, Su Ryeon từ từ cảm thấy ý thức của mình mắt đi, còn chưa thốt lên hai chữ hỏng rồi thì đã ngất xỉu.

Chiếc xe du lịch rời đi rất lâu, con đường nhỏ vắng vẻ không một bóng người, chỉ có nước đậu lành đổ giữa đường vẫn rất rõ ràng.

-------

Logan sau khi giải quyết xong công việc thì quay trở lại bệnh viện.

Vào phòng thì chỉ thấy một mình Seol A, anh hỏi: “Mẹ con đi ra ngoài bao lâu rồi?”

Seol A “Á” một tiếng, tại sao ông chú lợi hại lại biết?

“Thỏ đi mua đồ ăn cho con nhưng bây giờ vẫn chưa quay về.”

Logan nhíu mày, anh lôi điện thoại ra gọi cho Logan, đầu dây bên kia đang đổ chuông nhưng lập tức tắt máy, chỉ trong nháy mắt, cảm giác bất an và nguy hiểm ập tới.

Logan vội vàng ngoái đầu, giọng nói điềm tĩnh, “Seol A đừng sợ, bây giờ chú sẽ ra ngoài tìm Mami, một mình ở đây có sợ không?”

Seol A làm sao có thể làm hỏng cơ hội chỉ có một mình ông chú lợi hại và Mami chứ, con bé lập tức lắc đầu, “Con không sợ đâu ạ!”

Logan vội vàng ra khỏi bệnh viện, anh gọi thêm vài cuộc nữa, cuối cùng đôi mắt tối sầm, anh lạnh lùng dặn dò thư ký Hong: “Mau điều tra xem Su Ryeon đang ở đâu, có khả năng xảy ra chuyện rồi!”

Anh nhạy cảm và cảnh giác hơn trước đây, anh nhận ra có điều không đúng.

Thư ký Hong không dám chậm trễ, vội vàng đi tìm tung tích của Su Ryeon.

Lúc này, Su Ryeon được đặt trên ghế sau, tay bị trói ra sau lưng, mặc dù Su Ryeon đã ngất xỉu nhưng những tên đó vẫn không nới lỏng cảnh giác.

“Đưa cô ta ra khỏi thành phố, ý của cấp trên là để cô ta ở bên ngoài vài ngày, đương nhiên, không quay về được càng tốt, hôn lễ vào năm ngày sau không được có bất cứ sai sót nào cải”

Mấy người đàn ông nhìn nhau, trầm giọng thảo luận.

Lúc này chiếc xe của Logan cũng đang lao như bay trên đường cao tốc, anh lạnh lùng nhìn về phía trước, tay nắm chặt vô lăng, chốc chốc lại nhìn GPS.

Càng ngày càng gần rồi!

Logan lạnh lùng đến đáng sợ, bỗng nhiên anh nhìn thầy chiếc xe phía trước rung rung, anh lập tức đạp chân ga, lao đến đó.

Su Ryeon giả vờ vẫn bị ngắt xỉu, hai tay ở phía sau không ngừng tìm cách nới lỏng dây trói, mặc dù ngón tay đau nhức nhưng cô vẫn nhẫn nhịn đau đớn, mặt không biểu cảm.

“Tôi thấy hay là cho cô ta ngửi thêm chút nữa đi, lát nữa nếu cô ta…”

Người đàn ông còn chưa nói ra hai chữ “tỉnh lại” Su Ryeon đã từ từ ngồi dậy, cầm chai rượu ở ghế sau đập vào gáy người đàn ông một cách không nễ nang!

“Chát” một tiếng, những người đàn ông khác đều quay đầu lại nhìn chằm chằm Su Ryeon.

Su Ryeon ngồi nghiêm chỉnh ở ghế sau, tay cầm chai rượu đã vỡ, vứt sang một bên, trong xe có không ít chai rượu, Su Ryeon thành thạo cầm một chai rượu lên, lạnh lùng nhìn những người đang ở trên xe.

“Cô ta tỉnh rồi! Mau cho cô ta ngửi!”

Cô vội vàng nắm chặt chai nước trong tay, không quan tâm tất cả mà đập vào bọn chúng, chiếc xe rung rung trên đường cao tốc, không hề an toàn.

“Con điên này, muốn chết à, nều cứ như thế này tất cả mọi người trên xe đều sẽ chết đó!”

Lúc này chiếc xe của Logan cũng đang lao như bay trên đường cao tốc, anh lạnh lùng nhìn về phía trước, tay nắm chặt vô lăng, chốc chốc lại nhìn GPS.

Càng ngày càng gần rồi!

Logan lạnh lùng đến đáng sợ, bỗng nhiên anh nhìn thầy chiếc xe phía trước rung rung, anh lập tức đạp chân ga, lao đến đó.

Su Ryeon khiến chiếc xe trở nên hỗn loạn, mu bàn tay bị mảnh vụn của chai rượu đâm vào, máu tươi chảy ra, nhưng Su Ryeon vẫn nắm chặt chai rượu, coi đó vũ khí của mình, cô lạnh lùng lên tiếng: “Dừng xe lại cho tôi! Nếu không tôi không dám đảm bảo mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!”

“Con điên này! Mau đánh ngắt cô ta! Nhanh lên!”

Chiếc xe phía sau đang bám sát, người đàn ông run sợ, Rolls-Royce!

Bọn chúng bắt đầu trở nên cảnh giác, Su Ryeon nhích sang bên cửa, không màng nguy hiểm mở cửa xe ra!

Cô nhát định phải rời khỏi chiếc xe, nhất định!

“Người phụ nữ này điên rồi!”

“Chặn cô ta lại!”

Bên tai Su Ryeon đều là tiếng gió xào xạc, sau đó là tiếng gào thét của người đàn ông, cô nhảy xuống xe, chỗ này vừa hay có một cái biển báo đang sửa chữa rào đường, Su Ryeon đập vào đó rồi lăn xuống dưới cùng với biển báo.

Su Ryeon cảm nhận được cơ thể mình đang lăn xuống dưới, sỏi đá đâm vào người, lúc cô chịu đựng đau đớn cô nghe thầy tiếng phanh xe vang vọng cả bầu trời!

Logan mở xi nhan hai bên rồi dừng xe, đôi mắt đỏ ửng nhìn Su Ryeon lăn xuống dưới, dây thần kinh căng như dây đàn.

Cô không cần mạng sống nữa!

Logan không chút do dự vội vào lao đến đó.

Hai người đàn ông mặc đồ đen trên xe kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe Rolls-Royce dừng lại bên rệ đường, lọt vào mắt bọn chúng là bóng dáng cao lớn đó đang điên cuồng lao đến chỗ Su Ryeon!

Kế hoạch đổ xuống sống xuống biển, tên thuộc hạ đang ngồi ở ghế phụ lái vo tay thành nắm đấm, vang lên tiếng rắc rắc, hắn đập vào chân, người bên cạnh có chút sợ hãi nhưng vẫn lên tiếng khuyên nhủ: “Cô Shim Seo Jun bảo chúng ta đưa cô ta đi, vừa nãy là cô ta không màng đền tính mạng của mình nhảy xuống, cho dù không chết, dốc cao như thế, ngã cũng liệt nửa người thôi, coi như là hoàn thành nhiệm vụ!”

“Điều quan trọng nhất bây giờ chính là chúng ta mau đi thôi, nều để Tổng giám đốc Lee phát hiện thì hỏng việc đó!”

Thời tiết u ám, mây đen mù mịt, rõ ràng là giữa trưa nhưng lại có cảm giác giống như chiều tối!

Chiếc xe không dám dừng lại nửa, vội vàng rời đi.

Ở bên kia Logan lật đật chạy tới ôm Su Ryeon để tránh cô va phải tảng đá lớn.

Bờ vai Logan đập vào tảng đá, anh rên một tiếng, ở chỗ này không nhìn thấy rõ tình hình trên đường cao tốc!

Mặt của Logan trắng bệch, trán lám tám mồ hôi, anh ngước mắt nhìn Su Ryeon đang nằm trên người mình.

Su Ryeon vẫn đang nhắm chặt mắt, Logan có thể nhìn thấy rõ đôi lông mày rậm run run của cô, hình như cô vẫn còn chưa hết sợ hãi.

Anh đang định vỗ nhẹ vào lưng Su Ryeon an ủi bỗng nhiên trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, đều là cảnh tượng đã xảy ra trên đường cao tốc vào năm năm trước!

Anh mở to hai mắt, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, phỏng đoán, nghi ngờ, không dám tin, thậm chí anh còn nhìn chằm chằm Su Ryeon, cô mặt tái mét môi trắng bệch ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của anh.

Logan hết sức ngạc nhiên, trước đây là phỏng đoán nhưng bây giờ có một giọng nói đang gào thét trong lòng anh, cô chính là cô gái năm năm trước!

Su Ryeon cảm nhận được eo mình nặng trĩu, sau một hồi hoảng sợ, cô từ từ mở mắt, chạm vào đôi mắt sâu thẳm của Logan.

Hai người nằm ở đây, không có người phát hiện, càng không có người đi đến, lúc này trời âm u không biết có mưa không, cảnh tượng lúc này hai người đều không cảm thấy xa lạ.

Dường như có cảm giác cảnh tưởng tái hiện, vô cùng quen thuộc, hồi ức năm năm trước hiện lên trong đâu.

Làm sao Logan có thể không nhận ra khuôn mặt ngơ ngác của Su Ryeon, nhưng cô không ngừng phủ nhận trong đầu, làm sao cô có thể coi anh là người đàn ông không tim không phổi năm năm trước chứ?

Chỉ là tư thế trước mặt quá ám muội, quá quen thuộc mà thôi, giống hệt với năm năm trước, điều đầu tiên Su Ryeon nghĩ đến chính là bỏ chạy!

Cô từ từ đứng lên, tay đẩy vai Logan, giọng nói nhẹ nhàng run run, “Tôi muồn đứng lên.”

Logan bật cười, giọng nói chẳng khác gì năm năm trước, tại sao đã hai ba tháng trôi qua mà anh không nhận ra chứ?

Logan vẫn không nhúc nhích, Su Ryeon không đẩy được anh ra, có chút tức giận, cô đẩy mạnh hơn, muốn thoát khỏi vòng tay của anh!

Ngay giây sau, Logan ôm cô lật người lại, Su Ryeon bắt ngờ kêu lên, lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại Su Ryeon đang nằm trên người anh bỗng bị anh đè xuống dưới người mình!

Logan vì muốn ngăn cô bỏ chạy, đôi chân dài đè lên chân cô khiến cô không thể nào giãy giụa được!

Logan với đôi mắt đen ngóm, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt gầy gò của Su Ryeon, từng câu từng chữ rõ ràng: “Giúp tôi… tôi bị hãm hại…”

Từng chữ như đâm vào tim Su Ryeom.

Từ phủ nhận đến không chắc chắn, trái tim Su Ryeon đập thình thịch, giống như nghe thấy một tin tức quan trọng đả kích côi!

Đôi môi hồng mở ra, khuôn mặt sững sờ, Logan tiếp tục lên tiếng, miệng nhếch lên.

Dường như anh đã chắc chắc, cô chính là người năm đó.

“Tôi sẽ bù đắp cho cô, giúp tôi, được không?”

“Tôi không phải tên khốn nạn.”

Những lời của Logan đã kéo cô về buổi tối năm năm trước, cô bị Seo Jun vứt xuống đường cao tốc, nhưng cô không ngờ, không chỉ có một mình cô là người đáng thương!

Nhưng lúc đó cô không nghĩ rằng, người đáng thương đó lại bắt nạt cô, cướp đi sự trong trắng của cô, trở thành ngòi nổ khiến cô rời khỏi nhà họ Shim!

Bây giờ, Su Ryeon không dám chắc chắc, càng không dám nghĩ, người cô luôn nhớ đến những năm qua, người mà cô tìm mãi không được lại là anh!

Cẩu huyết quá!

Logan trầm giọng khàn khàn, “Quen thuộc không?”

Đầu óc lộn xộn, Su Ryeon đáp lại qua loa lấy lệ: “Cái gì mà quen với không quen, tôi không biết.”

Cô có tình né tránh, cho dù cô tin rằng người năm đó có thể là anh thì cũng không phải là lúc này, lúc này cô cần đầu óc mình tỉnh táo.

Nhưng phản ứng của Logan mãnh liệt hơn cô, nơi mềm yếu nhát trong trái tim anh đã đổ vỡ, đây mới là cô gái mà anh muốn tìm kiếm muốn bảo vệ!

Logan không cho cô trốn tránh, nhất định phải làm rõ, anh xoay mặt Su Ryeon lại, bắt cô phải nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của anh.

“Su Ryeon, năm năm trước, tôi bị người khác chơi đểu, tôi cầu xin một cô gái cứu tôi ở trên đường cao tốc, người đó có phải là em không?”

Su Ryeon hoảng sợ, cơ thể run cầm cập.

Sau đó là chua xót, anh đã nói bù đắp, bù đắp đâu? Lẽ nào chính là ở bên cạnh Seo Jun năm năm sao? Thật là nực cười!

Đôi mắt Su Ryeon đen ngòm, cô lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Lee, tôi không hiểu anh đang nói gì…”

“Su Ryeon, nếu cô gái năm năm trước thật sự là em, tại sao em lại lừa tôi nhiều năm như thế? Em đi lúc mùa hè tại sao lại nói với tôi rằng em đi lúc đầu xuân khiến tôi nhận nhằm người hả? Tôi nói sẽ chịu trách nhiệm với em, nhưng em lại bỏ đi không còn giấu vết, bây giờ, em chỉ cần trả lời tôi, người năm đó có phải là em không?”

“Cái này có quan trọng không?” Hừ, nói thật là mạnh miệng có lý có tình, cuối cùng trở thành lỗi của Su Ryeon rồi.

Su Ryeon không chịu cái tội danh này đâu!

Hơn nữa cô vẫn còn hận người năm đó, sau khi biết là Logan cô lại càng phẫn nộ hơn, chỉ cần nhìn thái độ của cô đối với Joon Ki là biết, cô không hề có cảm tình với người năm đó.

“Rất quan trọng, nói, có phải không?”

“Không phải.”

“Su Ryeon, tôi không cho em cơ hội phủ nhận, em là cô gái năm đó đã cứu tôi, em cho rằng có thể phủ nhận sao?”

Hừ, Tổng giám đốc Lee thật là bá đạo!

Sau khi biết mình nhận nhằm người, trong lòng ngập tràn niềm hân hoan, anh bá đạo đến mức không thèm nói một lời đã xông vào thế giới của Su Ryeon.

“Logan Lee, đầu anh có vấn đề à? Làm gì có ai bá đạo như anh, năm năm trước anh câu xin một cô gái cứu mình thì liên…liên quan gì đến tôi?”

“Bởi vì cô gái đó là em, thế nên, đối với tôi rất quan trọng!” Sắc mặt dịu dàng của Logan bỗng lạnh đi, lúc anh nói lời này, trên mặt không hề có vẻ đùa cợt, anh vô cùng nghiêm túc và chăm chú!

Su Ryeon bỗng nhiên không thót lên lời, sống mũi cay cay, nước mắt long tròng, “Tổng giám đốc Lee, tôi không vui như anh!”

“Thế nên, thừa nhận là em đúng không? Năm đó tôi không biết nhà họ Shim có hai đứa con gái.”

Logan lên tiếng giải thích trước, sau đó trầm giọng nói vào bên tai cô, “Em không thừa nhận cũng không sao, tôi có cách để em nhớ lại cảnh tượng năm đó!”

Cảnh tượng gì, rõ ràng là trò chơi của người trưởng thành!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro