Chương 17: Giữ khoảng cách
"Căn bệnh này nếu được người nhà bệnh nhân hiến tặng sẽ tốt cho bệnh nhân, hiện tại đây là biện pháp điều trị tốt nhất.”
Logan Lee nắm chặt bệnh án ở trong tay, cố gắng khống chế bản thân, sau đó anh đi đến phòng bệnh, xuyên qua cửa kính nhìn thấy Shim Suryeon ngồi bên cạnh giường, một tay nắm chặt tay Seola, một tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, anh chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của Shim Suryeon.
Bình thường nhanh nhẹn hoạt bát nhe răng múa vuốt, không ngờ con gái cô lại gặp phải chuyện này, anh ý thức được mình đang nghĩ gì, ngay sau đó mở cửa đi vào.
Lúc anh bước đến chỗ Shim Suryeon, cô mãi mới nhận ra nghiêng đầu nhìn, mở to hai mắt, thấy kỳ lạ sao anh lại đứng ở đây.
Shim Suryeon đứng lên, giọng nói có chút cứng nhắc, “Sao anh lại xuất hiện ở đây?”
Ồ, giọng nói này là kiểu được thể lấn tới một cách vô lại.
Logan Lee nói với cô, "Tôi đã cứu con bé, lần trước Seola cầu xin tôi nộp tiền viện phí cho cô, nói cô sẽ trả lại tôi, bất luận là ân nhân cứu mạng hay là kẻ đòi nợ thì việc tôi xuất hiện ở đây không có gì kỳ lạ cả”.
Quanh đi quẩn lại nhất định không nói là anh muốn đến xem Shim Suryeon sao rồi, Seola sao rồi.
Shim Suryeon mặt đen như đít nồi, nghĩ đến cảnh vừa nãy Shim Seo Jun khóc đến đáng thương, cảnh giác nói, “Tôi thay mặt Seola cảm ơn anh, viện phí hết bao nhiêu tôi sẽ trả anh, nhưng anh Lee à, anh là chồng sắp cưới của chị tôi, tôi cũng không cần tiếp tục diễn vai em vợ nữa, thế nên sau này chúng ta hãy giữ khoảng cách tránh gây ra những phiền toái không đáng có.”
Shim Suryeon không chút do dự mà giữ khoảng cách với anh, sắc mặt Logan Lee bất ngờ hiện lên chút nguy hiểm không rõ ràng, thư ký Hong vừa hay đi đến cửa nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói của Sếp.
"Tiền thuốc cô nằm viện hai ngày cộng với viện phí phẫu thuật lần này của Seola, bao gồm cả tiền nằm viện sau này, tính ra khoảng 3 triệu won, bây giờ trả?” Logan Lee chậm rãi rạch ròi nói.
Ánh mắt u ám liếc nhìn Shim Suryeon một cái, chắc chắn cô ngay lập tức không có nhiều tiền như vậy.
Đúng như dự đoán, Shim Suryeon mở to mắt, nếu không phải lúc này Seola đang nghỉ ngơi chắc cô sẽ gào lên mất, 3 triệu won? Một tháng lương của cô đó.
“Sao lại đắt như vậy? Tổng giám đốc tập đoàn Lee còn ham hố tiền của dân thường như tôi sao?”
"Cô nằm ở phòng bệnh vip" Logan Lee lạnh nhạt nhắc nhở.
Thư ký Lee đáy mắt giật giật, anh chứng kiến rất nhiều lần Logan Lee ngồi trên bàn đàm phán, lạnh lùng quả quyết dứt khoát, không bao giờ phí lời.
Thế mà hôm nay, mở mang tầm mắt của cậu rồi, Sếp lại ở đây thương lượng tiền viện phí với Shim Suryeon, cậu nuốt nước bọt, rất biết điều nhìn đi chỗ khác.
Trong phòng bệnh Shim Suryeon vẫn đang đấu tranh suy nghĩ, cô vừa mới về nước, Yoon Hee đang tìm phòng cho cô, tiền của cô đều chuẩn bị trả tiền thuê phòng, lại còn đợi để nộp tiền học phí của Seola, ai ngờ tiền viện phí này lấy mạng của cô luôn
rồi.
Shim Suryeon đáy mắt giật giật, sau đó đưa mắt nhìn Logan Lee phản bác lại, "Tổng giám đốc Lee, tôi chưa từng nói muốn nằm ở phòng bệnh VIP, tôi từ trước đến nay đều ở chỗ người chen chúc nhau ấy, anh không thông qua sự đồng ý của tôi mà tự ý bố trí phòng bệnh VIP, bây giờ lại đòi tiền viện phí cao ngất ngưởng đó, hình như không hợp lý chút nào.”
Logan Lee nhìn Shim Suryeon rất biết chọn lọc từ ngữ, bất giác khóe miệng nhếch lên nhưng ngay lập tức liền thu lại, “Trả hay là không trả?”
"Tôi tất nhiên sẽ trả chỉ có điều hãy cho tôi chút thời gian!” Shim Suryeon nói rất khí thế, nhưng đến câu sau lại chẳng có chút tự tin nào.
"Cô vừa mới nói phải giữ khoảng cách” Logan Lee vẻ mặt có chút vui mừng, nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Shim Suryeon, thế mà mồm miệng lanh lợi như vậy trong giây lát lại khiến anh hứng thú.
Shim Suryeon lệ tuôn như mưa, cô sực tỉnh đúng là không nên thương lượng điều kiện với người kinh doanh, đặc biệt người đứng trước mặt là nhà đầu tư có tài sản bạc tỉ.
“Vậy nên anh muốn như thế nào?” Shim Suryeon không nhịn được mở miệng nói.
Cái giọng điệu này khiến Logan Lee xuất hiện ảo giác, cô gái bốn năm trước với giọng nói êm ái, không ai có thể không
động lòng.
Ánh mắt Logan nhìn Suryeon bỗng nghiêm nghị, ánh mắt mãnh liệt dồn ép người, khiến Shim Suryeon thân thể bất giác run lên.
Cô nuốt nước bọt, "Tổng giám đốcee, có rất nhiều chuyện tôi sẽ không đồng ý đầu!”.
Ánh mắt Loganee lại càng nguy hiểm hơn, ngày hôm nay đã hai lần rồi, anh cảm thấy Shim Suryeon cùng với cô gái bốn năm trước khá giống, rất nhanh kéo lí trí quay về, anh biết rõ cô gái bốn năm trước đã tìm thấy rồi hơn nữa còn ở bên anh suốt bốn năm qua.
Logan Lew mặt không biến sắc thu lại những suy nghĩ đó, Shim Suryeon không hề nhận ra, chỉ thấy Logan Lee lấy bệnh án trong tay giơ lên trước mặt cô.
Shim Suryeon vừa nhìn đã thấy, gương mặt dửng dưng bỗng chốc nghiêm nghị, cực kì nghiêm túc.
“Bệnh của Seola cần cấy ghép tủy, cách tốt nhất là tìm thấy bố đẻ của con bé, đúng không?”
Logan Lee trực tiếp đi vào vấn đề, Shim Sueyeon thu lại tầm mắt, che lấp đi ánh mắt đầy tâm trạng kia.
Chân mày cô co lại, giọng nói lạnh lẽo, “Tôi sẽ tiếp tục tìm tủy không cần Tổng giám đốc Lee bận tâm”
"Tìm bố đẻ của con bé?”
“Không tìm được nữa, anh ấy chết rồi, đã chết rồi” Shim Suryeon trả lời rất nhanh, tâm tình có chút kích động, một bên thì chửi lấy chửi để, một bên không kiềm chế được mắt lại ửng đỏ.
Logan Lee nhíu mày, Shim Suryeon hình như rất hận người đàn ông kia? Một người nhẫn tâm vứt bỏ mẹ con cô như vậy, thật sự không nên tha thứ!
Logan Lee vô cùng khinh thường người đàn ông đó, sau này chắc chắn anh ta sẽ ân hận suốt đời.
Ngay lập tức anh trầm giọng nói, "Sẽ tìm được, tôi sẽ giúp cô tìm”
Shim Suryeon kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Logan Lee, trong nháy mắt có chút rung động rồi liền tỉnh táo lại. Tổng giám đốc Lee đừng nên nhiều chuyện nữa, tránh ai đó lại ghen tuông linh tinh, tôi cũng không muốn bị kéo vào, thế nên vẫn mong Tổng giám đốc Lee mặc kệ đi, tôi sẽ tìm cách trả lại tiền cho anh.
Logan Lee biết thừa Shim Suryeon vòng vo như thế chỉ để chửi người nhưng anh lại không hề tức giận, chỉ có điều sắc mặt lạnh đi, trầm lặng nói, “Những chuyện này cứ coi như là ân tình mà cô nợ tôi, sau này tôi sẽ tìm cô tính sổ, ngày mai tôi sẽ đến thăm Seola.”
Nói xong Logan Lee liền quay người từ phòng bệnh đi thẳng ra ngoài.
Shim Suryeon không kìm lòng mà nhìn theo bóng dáng của Logan Lee, trong lòng vô cùng cảm động, nhưng cô rõ ràng hơn ai hết, anh ta là chồng sắp cưới của Shim Seo Jun.
Logan Lee sắc mặt u ám đi ra khỏi phòng bệnh, thư ký Hong đang đứng đợi ở một bên, nhìn thấy Logan Lee liền bước đến báo cáo, “Sếp, đã thu xếp xong mọi việc ở bệnh viện, kẻ bắt cóc cũng đã bị bắt đến đồn cảnh sát.”
“Kẻ bắt cóc tại sao lại lẻn được vào bệnh viện và tại sao lại có thể nhanh chóng đưa Seola đi như vậy?” Logan Lee trầm mặt hỏi, nhạy bén nhìn rõ trong chuyện này có gì đó không đúng.
Thư ký Hong lại không hề nghĩ nhiều như vậy, “Seola đáng yêu như vậy, ai nhìn thấy mà không thích chứ, bị bọn bắt cóc nhắm trúng cũng không có gì lạ cả”
“Kiểm tra cẩn thận đã rồi hãy đưa ra kết luận” Logan Lee không phủ nhận nhưng vẫn dặn dò thêm. “Vâng thưa Sếp”.
Shim Seo Jun ở trong phòng Shim phu nhân, khóc đến nỗi mắt ửng đỏ, không che lấp được ánh mắt đầy sự đố kỵ và độc ác, cô ta cắn chặt răng nhìn Shim phu nhân, “Mẹ, Logan đã để tâm đến con ranh đê tiện đó, nếu cứ để như vậy, nếu như bị phát hiện, con chắc chắn sẽ toi đời, hơn nữa đứa tạp chủng kia hôm nay được cứu rồi, nếu Logan đi điều tra bọn buôn người kia hoặc điều tra về Seola thì con phải làm sao đây?”
Shim phu nhân đưa tay gỡ trang sức trên đầu đặt xuống bàn, ánh mắt độc ác, “Năm đó có thể đuổi con tiện nhân đó đi thì bây giờ cũng có thể xử lý sạch sẽ Shim Suryeon và đứa tạp chủng kia, con yên tâm, bọn bắt cóc mẹ đã xử lý gọn gàng, không có ai điều tra ra được chúng ta, còn con tiện nhân kia, đúng là một tai họa ngầm!”.
Shim phu nhân lộ ra ánh mắt chua ngoa xảo quyệt.
“Năm đó bố con vẫn còn có chút không nỡ từ mặt Shim Suryeon, bốn năm nay, khó khăn lắm mới thuyết phục được ông ấy, Shim Suryeon quay về chỉ sợ khiến ông ấy lay động, nếu thể thì hỏng hết việc!”
“Chi bằng chúng ta ở trước mặt bố diễn kịch khiến ông ấy hoàn toàn đứng về phía của chúng ta?” Shim Seo Jun thâm độc nhếch mép, nét lanh lợi ánh lên trong đôi mắt cô ta.
Shim Seo Jun rời khỏi nhà họ Shim, tài xế đang đứng ở cạnh xe đợi cô cô ta với Logam đã định ngày kết hôn, còn hai tháng nữa là kết hôn rồi mà đến giờ cô ta vẫn chưa được sống trong nhà Logan Lee, tủi thân trong lòng cô lại càng tăng lên, nhất thời cắn môi, đi giày cao gót trực tiếp bước đến xe.
Tài xế vội vàng mở cửa xe, cung kính, “Cô chủ, tôi đưa cô về.”
“Tôi muốn đến nhà Logan!” Cô lập tức cắt ngang.
Đợi đến khi Logan Lee về nhà, cô đã ở sẵn trong phòng đợi anh, anh đưa bệnh án cho thư ký Hong đồng thời dặn cậu trong nước tìm tủy thích hợp nhất.
Dặn dò xong Logan mới quay người đi về phòng, khoảnh khắc anh mở cửa rồi mở đèn lên, còn chưa kịp nhìn rõ người trước mặt là ai liền bị người đó với tay tắt đèn.
Sau đó truyền đến tai giọng nói tủi thân của Shim Seo Jun, "Logan, anh hết yêu em rồi phải không?”
Shim Seo Jun đứng trước mặt Logan Lee, hai tay ôm lấy eo anh, dính sát mặt lên cảnh ngực vạm vỡ của anh, Logan Lee chỉ đứng yên ở đó, không chút động lòng với những hành động ả đang làm.
Anh không trực tiếp trả lời câu hỏi của ả chỉ đưa tay đẩy ả ra, trong bóng tối vang lên một giọng trầm thấp, “Sao em lại ở đây?”.
Shim Seo Jun chán nản, may mắn ở trong bóng tối nên không nhìn thấy ánh mắt bỗng lạnh đi của cô ta, ả tiếp tục tiến về phía trước, nhẹ nhàng đưa tay lên túm lấy vạt áo anh, “Logan, em là vợ sắp cưới của anh, chúng ta chuẩn bị kết hôn rồi, Suryeon nó...”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro