Chương 76: Cướp
Vết xước trên mặt Shim Su Ryeon vẫn chưa lành, bây giờ lại có thêm vết thương mới.
Cô không dám để ý vết thương của mình mà vội vàng bò dậy, cô ôm chặt bộ đồng phục của Seol A như thế báu vật, đây là đồng phục của Seol A, cô… nhất định không để người khác cướp đi.
“Đúng thật là bảo bối à?”
Người đàn ông tìm một lượt nhưng không thấy bản hợp đồng đâu cả, hắn giả vờ cướp bộ đồng phục trong lòng Shim Su Ryeon, cô trở nên hung dữ, cô cắn lên cánh tay của hắn, cắn đến lúc chảy máu mới thôi.
Người đàn ông đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, hung dữ đánh lên đầu Shim Su Ryeon, giật tóc của cô khiến cô quay cuồng, ngay sau đó cô bị ném xuống dưới sàn nhà.
Chiếc túi sách trên vai rơi xuống, một tập giấy bên trong rơi ra ngoài.
Người đàn ông phát hiện ra, hắn ta nhìn chằm chằm, lập tức cúi người xuống, hơ hơ, cuối cùng cũng tìm thấy, hóa ra ở trong túi sách của người phụ nữ này, hại hắn tốn sức tìm kiếm suốt nửa tiếng đồng hồ vẫn không tìm thấy.
Có điều để không bị lộ, người đàn ông cầm lấy chiếc túi sách của Shim Su Ryeon, đứng lên rời đi.
Cả người cô đau kinh khủng, cảm giác đó rất rõ ràng.
Cô hít một hơi thật sâu, sau đó thì không mở nổi mắt nữa, cô không chịu được, ngất đi.
Điện thoại bị cướp, không thể nào liên lạc được với người khác.
Seol A sợ hãi trốn ở góc tường, nhìn thấy ông chú xấu xa rời đi, con bé vội vàng bò đến bên cạnh mẹ, không dám chạm vào người cô, cô đang ôm chặt bồ đồng phục trong lòng, bảo vệ bộ đồng phục.
“Thỏ, thỏ ơi!” Seol A hoảng sợ, giọng nói mang theo nước mắt và run rẩy.
Con bé đứng lên chạy vào trong phòng, từ trong ngắn kéo lấy ra một tờ giấy, bấm theo số điện thoại trên tờ giấy.
Lúc Seol A gọi điện cho Logan Lee, anh đang cúi đầu xem tài liệu, chuẩn bị cho cuộc họp vào buổi chiều, thư ký Hong đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, các quản lý đã bắt đầu ngồi vào chỗ.
Logan Lee đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài, chiếc điện thoại đặt trên bàn bỗng reo chuông.
Logan Lee nhíu mày, giơ tay đóng lại cúc áo, thư ký Hong vội vàng lên tiếng, “Sếp, anh đi trước đi, em đi xem ai gọi điện đến.”
Logan Lee không từ chối, quay người định rời đi. Thư ký Hong đi đến bàn làm việc, nghiêng người nhìn, là số điện thoại bàn, thư ký Hong khó hiểu nói, “Thời đại nào rồi còn dùng số điện thoại bàn chứ?”
Một câu nói khiến Logan Lee dừng bước, anh lập tức nhận ra, là Seol A.
Logan Lee vốn định rời đi nhưng anh quay người lại, sải bước đến bàn làm việc, lúc thư ký Hong định nghe máy, Logan Lee đã đoạt lấy điện thoại, bấm nút nghe, giơ lên tai.
“Alo, Seol A à.”
“Ông chú lợi hại…” Giọng nói của Seol A run rẩy, khóc lóc lên tiếng.
Sắc mặt Logan Lee bỗng biến sắc, giọng nói có chút lo lắng, “Seol A làm sao thế, nói từ từ cho chú nghe.”
“Thỏ… mẹ bị người khác bắt nạt, bây giờ ngất xỉu rồi, ông chú lợi hại, cháu phải làm sao ạ?”
Logan Lee càng lo lắng hơn, bàn tay nắm chặt điện thoại, vừa nói chuyện với Seol A vừa bước ra ngoài.
Logan Lee không thèm ngoái đầu lại, vội vàng rời đi, thư ký Hong ngơ ngác đứng tại chỗ, “Sếp, cuộc họp sắp bắt đầu rồi…”
Nhưng không nhận được bất cứ câu trả lời nào, Logan Lee lao đến tháng máy, bấm mở cửa tháng máy.
“Seol A, cháu trông mẹ nhé, chú sẽ đến đó ngay!”
“Ông chú lợi hại, con đợi chú.”
Thang máy mở ra, Logan Lee sải chân bước vào, mặt anh lạnh như băng.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm con số đang không ngừng thay đổi, đến tầng hầm, Logan Lee bước ra, vội vàng đi đến chỗ chiếc xe.
Anh quá lo lắng nên đã bỏ lỡ một cuộc điện thoại khác.
Ha Yoon Chul ở trên đường bắt gặp một đám lưu manh đang bắt nạt một cô gái, anh ta vội vàng xuống xe cứu người đồng thời đưa cô gái đến bệnh viện cấp cứu.
Lúc anh ta đến bệnh viện mới phát hiện cô gái anh ta cứu là vợ sắp cưới của Logan Lee, anh nhìn khuôn mặt bị thương của Shim Seo Jun, sắc mặt trầm xuống.
Anh ta cho người điều tra số điện thoại của Logan Lee, gọi cho anh nhưng đổ chuông rất lâu vẫn không có người nghe máy.
Người phụ nữ được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, không có người nhà, Ha Yoon Chul không thể rời đi, bất lực, chỉ có thể đứng ở đây đợi người phụ nữ đó tỉnh lại.
Còn Logan Lee thì lái xe như bay trên đường, mặt anh lạnh như băng, anh đạp chân ga, lái thật nhanh đến căn hộ của Shim Su Ryeon, anh không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.
Đây là lần đầu tiên Logan Lee mất kiểm soát, anh không khống chế được cảm xúc của mình, anh chỉ muốn đến xem Shim Su Ryeon làm sao.
Chiếc Rolls-Royce rất nhanh đã đến tòa nhà nơi Shim Su Ryeon ở, người đàn ông dùng tốc độ nhanh nhất xuống xe, chạy lên tầng ba.
Lúc Logan Lee đến nơi, đập vào mắt anh là cánh cửa bị cạy ra, anh vội vàng đẩy cửa, nhìn thấy Shim Su Ryeon đang nằm co ro dưới sàn nhà.
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy anh mất kiểm soát, lúc nhìn thấy cô nằm dưới nền nhà, trái tim ngừng đập, anh không có chút chậm trễ, sải bước đi vào phòng khách, cúi người bế Shim Su Ryeom lên.
Seol A đang ngồi lau nước mắt, lúc nhìn thấy ông chú lợi hại xông vào, cô bé mím đôi môi hồng hào, nghẹn ngào nhìn Logan Lee.
Logan Lee có một khoảnh khắc nào đấy cảm thấy Seol A và Shim Su Ryeon là người quan trọng nhất với anh, anh cúi đầu nhìn Seol A, cố gắng dùng giọng nói bình tĩnh an ủi Seol A, “Seol A, chú sẽ gọi một chú khác đến đón cháu, cháu ở nhà đợi nhé, được không nào?”
Con bé nghe lời gật đầu, “Chú, chú không được để Thỏ có chuyện.”
Anh gật đầu, quay người bế Shim Su Ryeon rời đi, chỉ có ba tầng cầu thang, Logan Lee đi như bay, không chút chần chừ.
Khuôn mặt đẹp trai bây giờ chỉ còn lại sự hoảng sợ, anh đặt Shim Su Ryeon vào xe, nhanh chóng quay về ghế lái, lái xe đi.
Lúc này anh hoàn toàn vứt bỏ tất cả sự tự cao tự đại và điềm tĩnh, anh gọi điện cho thư ký Hong.
“Alo, Sếp, anh đang ở đâu?” thư ký Hong vội vàng lên tiếng hỏi, cuộc họp theo quý của Lee corp sắp bắt đầu, vậy mà Tổng giám đốc Lee lại bỏ đi.
“Bây giờ lập tức đến căn hộ của Shim Su Ryeon đưa Seol A đến bệnh viện, đừng làm con bé sợ.” Logan Lee lên tiếng, giọng nói lạnh kinh khủng.
Thư ký Hong nhíu mày, muốn hỏi tiếp những đầu bên kia đã tắt máy, chỉ nghe thấy tiếng tút tút trong điện thoại, anh không dám chậm trễ chạy ra ngoài.
Không biết chiếc xe đang chạy với tốc độ bao nhiêu, Shim Su Ryeon đang mê man, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng còi và tiếng ma sát của bánh xe với mặt đường, cô mê man quá nên không cảm nhận được tốc độ của chiếc xe.
Nếu lúc này Shim Su Ryeon tỉnh táo, nhất định sẽ tóm chặt dây an toàn, lôi điện thoại ra kiểm tra xem cô có mua bảo hiểm không.
Không, nếu cô tỉnh táo, cô có chết cũng không lên chiếc xe này!
Logan Lee chốc chốc lại nhìn Shim Su Ryeon qua gương chiếu hậu, cô nghiêng đầu, để lộ vết thương, vết cấu và vết xước trên mặt.
Một bên má cũng sưng đỏ, trông thật thê thảm, Logan Lee nhìn về phía trước, tiếp tục tăng tốc.
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước cổng bệnh viện, Logan Lee vội vàng xuống xe, mở cửa xe phía sau, muốn ôm Shim Su Ryeon lên.
Shim Su Ryeon có chút ý thức, lúc Logan Lee bế cô, sự tiếp xúc khiến cô cảm thấy rất đau, cô kêu lên một tiếng, “Đau.”
Sau đó cô mơ mơ màng màng nghe thấy một giọng trầm trầm nhưng đủ để lọt vào tai cô, “Đừng sợ, sẽ không đau nữa đâu.”
Anh an ủi cô, nhìn lông mày cô từ từ giãn ra, Logan Lee mới tiếp tục ngẩng đầu lên đi vào bên trong bệnh viện.
Lúc Logan Lee đi đến phòng cấp cứu, bác sĩ đã nhận được thông báo, vội vàng chạy đến, lúc nhìn thấy Logan Lee, giọng điệu kính cẩn, “Tổng giám đốc Lee.”
“Xem cô ấy bị sao!” anh không có thời gian để hàn huyên với bọn họ, giọng nói lạnh lùng khiến người khác run sợ.
Bác sĩ cúi đầu nhìn người phụ nữ trong vòng tay Logan Lee, lập tức sai y tá đẩy giường đến, không ai dám nói chuyện với anh nữa, vội vàng đưa Shim Su Ryeon vào phòng cấp cứu.
Sau khi cửa phòng cấp cứu được đóng lại, Logan Lee mới bình tĩnh hơn, anh đứng yên tại chỗ, trán lấm tấm mồ hôi, Logan Lee giơ tay lau đi mồ hôi trên trán, sắc mặt lạnh lùng, im lặng chờ đợi.
Lúc nãy gọi điện thoại cho thư ký Hong anh có nhìn thấy một cuộc gọi nhỡ của số lạ, nhưng lúc này anh không có tâm trạng để xem đó là số của ai, tất cả tâm tư đều đặt lên người phụ nữ kia.
Ở một tầng khác trong bệnh viện, Ha Yoon Chul đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, vắt chéo chân ngồi dựa vào tường, duy trì sự phong độ.
Shim Seo Jun bị tụt huyết áp, lúc này đang truyền nước, ngủ một tiếng rồi từ từ tỉnh lại, cô ta mở mắt ra, động một chút thôi cũng đau không chịu được.
Shim Seo Jun phản ứng lại, cô ta hét lên một cách thảm thiết, bàn tay bẩn thỉu của những tên lưu manh đó chạm vào người cô ta, còn kéo tóc của cô ta, thật là buồn nôn!
Cô ta được bảo vệ rất tốt, từ trước đến giờ chưa từng gặp phải chuyện này!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro