Chương 79: Bón cháo
Logan Lee lập tức thu lạnh bàn tay của mình, nhìn cánh tay của cô, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Chật khớp, Logan Lee, anh cố tình đến để trả thù tôi sao?”
Thế nên vừa nãy Ha Yoon Chul mới bón cháo cho cô?
Logan Lee cúi đầu nhìn Shim Su Ryeon nhẹ nhàng cẩn thận lắc cánh tay đau nhức của mình, anh mím môi, bưng bát cháo lên.
Cô ngạc nhiên, lập tức nói, “Anh định làm gì?”
“Bón cháo cho cô.”
“Tôi không cần!” Hành động này thân mật quá, Shim Su Ryeon nhìn vào mắt anh sau đó ánh mắt bất giác rơi lên môi anh, mọi người đều nói người môi mỏng đều rất bạc tình, cô rất tin cách nói này.
Cô khôi phục lại lý trí, khách sáo nói, “Tôi không cần, Logan Lee, nếu anh không có chuyện gì thì có thể đi rồi”
Seol A ở bên cạnh bỗng lên tiếng, “Á, Thỏ ơi, sao lại đuổi ông chú lợi hại đi chứ, ông chú lợi hại sẽ rất đau lòng đó ạ!”
Shim Su Ryeon rất muốn nói, anh đau lòng cái rắm ấy, anh đâu có quan tâm cô đâu.
Lời vừa đến miệng, cô cảm thấy mình rất không lý trí, vội ngậm miệng lại.
Ông Shim đứng ở bên ngoài, hóa đá khi nhìn thấy cảnh tưởng trong phòng bệnh, Logan Lee bưng bát cháo bón cho Su Ryeon?
Điều này khiến ông ta hết sức kinh ngạc, nhìn thấy Seol A và Logan Lee ở bên cạnh nhau, ông ta càng cảm thấy nghi ngờ.
Ông ta chau mày suy nghĩ, không nhận ra Shim Su Ryeon ở trong phòng bệnh đã biết sự xuất hiện của ông ta.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Shim Su Ryeon lạnh đi.
Logan Lee nhìn bộ mặt lạnh như băng của Shim Su Ryeon, rất muốn véo cằm cô, hỏi cô tại sao lại dùng thái độ đó với một mình anh?
Tại sao lại cười vui vẻ với người đàn ông khác?
Nhưng Logan Lee nhận ra sự khác thường trên mặt Shim Su Ryeon, anh nhìn theo hướng cô đang nhìn, thấy ông Shim Moon Won đang đứng ở ngoài cửa.
Hai đôi mắt nóng rực đang nhìn chằm chằm ông ta, tim ông ta đập nhanh, bị phát hiện rồi, ông ta chỉ có thể đẩy cửa đi vào.
Vừa bước vào phòng bệnh, ông ta xoa xoa tay, nịnh hót nói, “Tổng giám đốc Lee ạ, không ngờ cậu lại đến thăm Su Ryeon, tôi cũng nghe nói Su Ryeon bị thương, tôi đến thăm con bé”
Lý do này thật vụng về, quá nhiều sơ hở.
Shim Su Ryeon không chút nể tình cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta, “Shim Moon Won, diễn đủ chưa?”
Ông ta bị Shim Su Ryeon cà khịa, mặt ông ta hiện lên sự lúng túng, bước lên phía trước, “Su Ryeon, vẫn còn giận bố à, bố có lòng tốt đến thăm con, sao con lại nói bố như vậy?”
“Đây là ông xấu xa sao, giống với bà xấu xa đó sao?” Seol A hỏi mẹ.
Ánh mắt của ông ta rơi lên người Seol A, có chút không vui, đứa con ngoài dã thú, không có giáo dục, xem ra bà Kyung Sun đã nói đúng.
Ông ta lên tiếng quở trách, “Su Ryeon, sao con lại nói những lời như thế với con bé?”
"Mọi điều con bé nói đều là thật, cái thể loại gần mực thì đen gần đèn thì sáng như ông làm sao mà hiểu được?”
Logan Lee im lặng nhìn sự chán ghét và bài xích của cô với ông Shim, sắc mặt bỗng lạnh đi, anh liếc nhìn ông ta.
Cái tính cách chửi trời chửi đất này của Shim Su Ryeon nhất định là có lý do, cô ghét nhà họ Shim như vậy, rốt cuộc là tại sao?
Nếu thật sự đúng theo tính cách hư hỏng ăn chơi, chủ động rời khỏi nhà họ Shim cao chạy xa bay thì làm sao lại ghét nhà họ Shim như vậy? Hay là bản tính của cô là như thế?
Shim Moon Won phát hiện ánh mắt lạnh như băng của Logan Lee, khí thế lập tức yếu đi, cười tươi rói, “Tổng giám đốc Lee, sao cậu lại ở đây, tôi nhớ phòng bệnh của Seo Jun ở tầng dưới mà”
“Hôm qua, tôi đưa Shim Su Ryeon đến bệnh viện”
Logan Lee hững hờ giải thích.
Ông ta cười nịnh hót, “Hóa ra là như vậy, bây giờ Su Ryeon vẫn còn giận chúng tôi, nhưng nó vốn không chịu sự gò bó ràng buộc, trước đây chị gái nó nhường nhịn nó rất nhiều, Tổng giám đốc Lee, cậu với Seo Jun đừng để bị ảnh hưởng bởi nó, còn Su Ryeon, tôi sẽ dạy dỗ nó cho tốt”
Shim Su Ryeon cười khinh bỉ, hỏi ngược lại, “Shim Moon Won, lẽ nào ông không rõ năm đó tại sao tôi lại rời khỏi nhà họ Shim, có cần tôi nói ra không?”
Logan Lee nghiêng đầu nhìn chằm chằm Shim Su Ryeon, anh muốn biết tại sao năm đó cô lại bỏ đi.
Chỉ trong nháy mắt, mặt ông ta đen như đít nồi, ánh mắt hiện lên sự lo lắng và chột dạ, lập tức lên tiếng ngăn cản Shim Su Ryeon.
“Su Ryeon, đến bây giờ con vẫn không cảm thấy con sai”
“Shim Moon Won, nếu năm đó ông nghe tôi giải thích, tôi sẽ không bỏ đi, bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy rất may mắn vì đã rời khỏi nhà họ Shim.”
Cô dừng lại một lúc, nghiêng đầu nhìn Logan Lee, muốn mượn anh để đuổi ông ta đi, “Nhà họ Shim và nhà họ Lee chuẩn bị liên hôn, Shim Moon Won, nếu ông không muốn tôi ở trước mặt Logan Lee nói linh tinh thì hãy rời khỏi phòng bệnh của tôi ngay lập tức, hoàn toàn biến mất khỏi tâm mắt của tôi.”
Người tàn nhẫn không nhiều lời, ngay cả khi đó là bố ruột, phụ lòng mẹ cô, không phân biệt đúng sai, khiến người ta tuyệt vọng, Shim Su Ryeon vẫn có thể nhẫn tâm cắt đứt.
Loại người này, cô thà không cần người bố này.
Ông ta tức giận, nhưng Logan Lee ngồi ở đây, ông ta không dám nổi cáu, chỉ có thể nhìn anh rồi nói, “Tổng giám đốc Lee, chỉ bằng chúng ta cùng đi thôi, Seo Jun cũng nhớ cậu rồi, ở lại đây ít nhiều cũng không phù hợp lắm”
“Không tiễn” Shim Su Ryeon hững hờ lên tiếng, di chuyển tầm mắt, không nhìn bọn họ nữa.
Logan Lee liếc nhìn một cái, có ông ta ở đây, anh không ở lại đây lâu được.
Logan Lee đứng lên, ông ta lùi lại phía sau, hơi khom lưng, đợi Logan Lee rời đi xong, ông ta không thèm nhìn Shim Su Ryeon lấy một cái, bước ra khỏi phòng bệnh.
Sự rời đi của ông ta, không phải là lần đầu tiên trong kí ức của Shim Su Ryeon, ông ta trước giờ đều như vậy, cô chưa từng nghĩ cô rất quan trọng đối với ông ta.
Sau khi cửa phòng đóng lại, cô mới cảm thấy thoải mái.
Cô động cánh tay của mình, cảm giác đau nhức ập tới, Seol A ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, im lặng ăn hết bát cháo không dám nói gì nửa.
Ông Shim đi theo Logan Lee ra ngoài, giọng nói mang theo sự nịnh nọt một cách rõ ràng "Tổng giám đốc Lee, vừa nảy để cậu chê cười rồi."
"Tại sao 5 năm trước, Shim Su Ryeon lại bỏ đi?" Logan Lee hờ hững hỏi một câu.
Ông ta không muốn nhắc tới vấn đề này, mặt ông ta tối sầm, nói "Su Ryeon không thích mẹ con Seo Jun, tôi cưng chiều nó từ bé, khiến nó không biết lớn biết nhỏ, bây giờ mới buông thả như vậy, Tổng giám đốc Lee không cần để ý đâu."
Logan Lee hơi cụp mắt xuống, không rõ đang nghĩ gì, đồng thời cũng không muốn ông ta nói ra mong muốn đầu tư, anh quay người rời đi.
Ông ta sững sờ đứng yên tại chỗ, muốn gọi Tổng giám đốc Lee nhưng lời đến miệng lại không nói được, ông ta phẫn nộ quay đầu nhìn về phía phòng bệnh của Shim Su Ryeon, nhận ra đây là phòng VIP tốt hơn phòng của Shim Seo Jun và bà Kyung Sun. Ông ta có chút khó hiểu.
Ông ta bước đến chỗ không có người, rút điện thoại ra nói với người ở đầu dây bên kia "Tìm đủ mọi cách lấy tóc của Giám đốc Lee nhanh nhất có thể, biết chưa?"
"Vâng, thưa ông Shim!"
Logan Lee đi thang máy đến thẳng tầng một, không đến phòng của Shim Seo Jun nữa.
Còn Shim Seo Jun ngồi thẳng dậy, cô ta gọi điện thoại hỏi tình hình đột nhập vào nhà cướp đồ như thế nào rồi.
Lúc biết tin Logan Lee đang cho người điều tra chuyện này, Shim Seo Jun cắn chặt môi, còn biết được rằng sau khi rời khỏi phòng bệnh của cô, Logan Lee đi thẳng đến phòng bệnh của Shim Su Ryeon, ông Shim cũng đến đó!
Thuộc hạ đang báo cáo bỗng nghe thấy tiếng bát vỡ truyền đến, hắn bỗng dừng lại.
Shim Seo Jun run run nhìn mảnh vỡ dưới đất, mặt mày xanh xao, “Giải quyết sạch sẽ người đó, không được để lại chút manh mối nào! Tôi sẽ liên lạc với ông Lee.”
“Biết rồi ạ thưa cô". Sau khi tắt điện thoại, cô không nén được cơn giận, cô ta đập tất cả đồng trên bàn xuống dưới đất, những gì có thể đập đều đập hết, cô ta mới xả được nỗi giận trong lòng.
Shim Moon Won hành động rất nhanh, cả buổi chiều hôm đó ông ta ở lại bệnh viện không rời đi.
Shim Seo Jun âm thầm theo dõi hành động của bố mình, núp ở khoa xét nghiệm, nhìn ông ta đứng ở phía xa xa, hình như đang đợi gì đó, cô liền hiểu ra ngay.
Ánh mắt cô ta hiện lên sự hoang mang, tuyệt đối không thể để ông ta điều tra ra thân phận của đứa bé.
Shim Seo Jun hoảng hốt lôi điện thoại ra, cô ta nói vào điện thoại vài câu, sau đó lại quan sát tình hình phía trước.
Không lâu sau, ông Shim nhận được một cuộc điện thoại, ông ta nhìn tiến độ của khoa xét nghiệm, kết quả vẫn chưa có, ông ta cầm điện thoại đi đến chỗ khác.
Đúng vào lúc này, Shim Seo Jun mặc bộ đồ của bệnh nhân nhanh chóng đi đến khoa xét nghiệm, nhân lúc ông ta không ở đây, cô ta lén lút đi vào bên trong.
Bác sĩ đang cầm kết quả xét nghiệm ADN đi ra, chạm mặt Shim Seo Jun.
Bác sĩ kinh ngạc, lùi lại một bước, “Cô ơi, không được tùy tiện vào đây đâu”
“Đưa kết quả trong tay ông cho tôi” Giọng nói không còn nhẹ nhàng như mọi khi mà lạnh lẽo đến đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro