Chương 91: Làm bù
Sau đó anh đứng lên đi ra ngoài, anh đi đến phòng Shim Su Ryeon đang ngủ, lặng lẽ mở cửa, bên trong đã tắt điện, tiếng hơi thở đều đều của hai mẹ con khiến sắc mặt Logan Lee dịu đi rất nhiều.
Anh nhẹ nhàng bước đến giường của Shim Su Ryeon, cô đang ôm Seol A, lông mày giãn ra, có chút ấm áp và bình yên.
Thật ra, khuôn mặt ngây thơ không hề hợp với bộ dạng mồm mép lanh lợi của cô.
Logan Lee cúi người, phòng không quá tối tăm, đủ để nhìn thấy mọi thứ.
Dường như cô mơ thấy gì đó, lông mày chau lại, sau đó ôm chặt Seol A vào lòng, lúc ôm Seol A vẫn để cô bé có tư thể thoải mái nhất mà không đè lên hay ép chặt cô bé.
Bình thường cô nhe nanh múa vuốt, ở trước mặt người ngoài không hề giảm đi khí thế hăng hái của mình, thỉnh thoảng tỏ ra đáng yêu, thảm hại, rất khó để người khác nhận ra cô đã là mẹ của một đứa bé bốn tuổi, và hơn hết chính là Shim Su Ryeon đã làm một người mẹ rất tốt.
Ánh mắt của Logan Lee bất giác trở nên dịu dàng khiến cả căn phòng ấm áp hẳn.
Anh lấy tuýp thuốc ra, cúi người, bóp một chút thuốc ra tay, định bôi lên khóe miệng Shim Su Ryeon, thật không ngờ, cô bỗng buông Seol A ra, lật người lại.
Chỉ trong nháy mắt hai người sát gần nhau đến mức nghe thấy hơi thở của nhau.
Khoảnh khắc này nếu nói không hồi hộp là giả, Logan Lee mím môi, muốn nhìn xem Shim Su Ryeon có tỉnh lại hay không rồi phát hiện ra cô chỉ quay người mà thôi, không hề có ý định tỉnh dậy.
Khí lạnh dần dần tan biến, anh dùng tay chạm nhẹ vào môi Shim Su Ryeon, tìm chỗ bị thương, sau đó dịu dàng bôi thuốc lên.
Shim Su Ryeon đang say giấc nồng, nhưng lúc cô cảm nhận được môi mình lành lạnh, cô không nhịn được mà mở miệng, liếm môi. Nhưng, cô lại liếm phải ngón tay của Logan Lee.
Logan Lee đứng bên cạnh, ngón tay ướt át, Shim Su Ryeon thật sự đã đốt cháy ngọn lửa trong lòng anh, vậy mà cô vẫn còn không biết, lần nào cũng làm bộ dạng rất vô hại.
Logan Lee rút ngón tay lại, Shim Su Ryeon không có biểu hiện gì không vui, cô liếm môi rồi dừng lại.
Suốt cả quá trình, Shim Su Ryeon không hề tỉnh giấc, hình như người khó chịu chỉ có Logan Lee, anh chỉ có thể trừng phạt cô bằng cách cúi đầu cắn nhẹ lên môi cô.
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp chiếu vào bên trong phòng.
Shim Su Ryeon giỏi ngủ nướng nhất, lúc cô tỉnh giấc, Seol A không còn nằm trên giường nữa, cô lập tức tỉnh táo, cô ngồi thẳng dậy, mắt có chút lờ mờ, sững sờ mấy giây, lý trí mới hồi phục.
Bước xuống giường, vốn cho rằng môi cô bị cắn xong sẽ hơi sưng lên, có điều bây giờ, cô không những không cảm thấy khó chịu, thậm chí còn có chút thoải mái, cô giơ tay sờ môi mình, trong đầu suy nghĩ điều gì đó.
Có điều, Shim Su Ryeon vẫn vội vàng bước ra ngoài tìm Seol A.
“Seol A à, Seol A…”
Cô đi chân đất, giãm lên sàn đá hoa lạnh như băng đi xuống tầng dưới.
Seol A đang ngồi ở bàn ăn, đung đưa đôi chăn ngắn ngủi mũm mĩm và điều khiến Shim Su Ryeon cảm thấy vô cùng kinh ngạc chính là…
Logan Lee tự mình xuống bếp nấu đồ ăn…
Anh đeo tạp đề màu xám đơn giản, anh đứng ở đó, tay cầm chảo, đang rán cái gì đó, chốc chốc lại nghe thấy tiếng dầu nóng, nghe rất là hấp dẫn.
Shim Su Ryeon sững sờ, sau đó tiếp tục đi xuống dưới tầng.
“Thỏ ơi, mẹ phải nghiêm chỉnh vào chứ, bây giờ đã là thế kỷ của phụ nữ tự lập thành đạt, tại sao có thể không đeo giày mà đi ra ngoài chứ, sẽ lạnh đó.”
Bị Seol A nhắc nhở cô mới cúi đầu nhìn chân của mình, cô đúng là vội quá nên quên mất đeo giày.
Lúc cô đang cảm thấy ngại ngùng thì ánh mắt của Logan Lee di chuyển đến người cọ, nhìn đôi chân trắng trẻo của cô, mắng nhẹ một tiếng, “Đi mang giày vào”
“Ờ, Logan Lee, hôm qua rất cảm ơn anh đã cho chúng tôi ở lại một đêm, bây giờ không còn sớm nữa, chúng tôi đi trước đây”
Shim Su Ryeon chào tạm biệt Logan Lee.
Mặt anh tối sâm, mây mù đen tối xuất hiện giữa hai lông mày, anh tắt bếp, đi đến chỗ Shim Su Ryeon.
Shim Su Ryeon bất giác lùi lại một bước, cố gắng duy trì nụ cười lễ phép nhưng Logan Lee càng ngày càng lại gần cô, anh có ý gì đây?
“Hơ hơ…Logan Lee, anh muốn làm gì?” Cô chỉ dùng âm thanh đủ để hai người nghe thấy cảnh cáo anh.
Môi mở ra rồi khép lại, vết cắn không sưng lên, cô nói chuyện trôi chảy như vậy, xem ra miệng đã không còn đau nửa rồi.
Người phụ nữ này trước giờ đều lành vết sẹo liền quên đi cái đau, anh chăm chú nhìn môi cô, Shim Su Ryeon mãi mới nhận ra điều này, cô lập tức lấy tay che miệng.
Còn nhìn anh với ánh mắt cảnh cáo, khóe miệng Logan Lee cong lên, giọng nói lạnh lùng, “Đi mang giày vào, bây giờ vẫn còn không đi? Là muốn tôi bế cô lên phòng sao?”
Seol A ngồi ở bàn ăn, nghe lén Thỏ và Daddy trong mộng của cô bé nói thầm một cách quang minh chính đại.
Cô bé chớp đôi mắt to tròn, cười “hê hê”, “Ông chú lợi hại, Thỏ vừa mới ngủ dậy, còn đang ngái ngủ đấy". Logan Lee cười nhẹ một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này thật là hài hòa, giống như một gia đình ba người?
Shim Su Ryeon thẹn quá hóa giận nhưng cũng sợ hãi Logan Lee sẽ làm gì đó trước mặt Seol A, cô quay người, chạy lon ton lên tầng.
Logan Lee nheo mắt, anh quay người chuẩn bị quay lại bếp.
Seol A chống cằm, ánh mắt sáng như sao trên trời nhìn Logan Lee, một lúc sau, cô bé lên tiếng với giọng nói non nớt đáng yêu, “Ông chú lợi hại, chú thấy Mami cháu như thế nào, tuy mẹ rất ngốc, có lúc đầu óc cũng không được tốt cho lắm, nhưng thật ra Mami tốt lắm, mẹ rất hợp để làm người vợ hiền mẹ đảm, ông chú lợi hại, chú có thích không?”
Nhân lúc Shim Su Ryeon không ở đây, con bé vội vàng tìm cơ hội giới thiệu quảng cáo Mami của mình.
Có điều Seol A, con chắc đây là khen Shim Su Ryeon chứ không phải mỉa mai chế giễu?
Thích không? Hay là kết hôn?
Logan Lee gật đầu, nếu đã như thế này rồi thì nên giải quyết chướng ngại vật, đó chính là phía Shim Seo Jun.
Thật ra lúc sáng nay, Shim Seo Jun có đến tìm Logan Lee nhưng đến cổng nhà còn chưa vào được đã bị thư ký Hong chặn lại.
“Tại sao không cho tôi vào?” Ở trước mặt thư ký Hong, Shim Seo Jun vẫn duy trì bộ dạng đáng thương.
“Hôm nay Tổng giám đốc Lee không tiếp khách, kể cả ông Lee đến thì Tổng giám đốc Lee cũng không gặp, thế nên cô Shim à, mời cô về ạ”
“Tôi là vợ sắp cưới của Logan, là vợ tương lai của anh ấy, tôi có quyền được vào”
“Vâng thưa cô Shim, cô đúng là có quyền, nhưng… hôm nay không được” Thật ra lúc nói lời này thư ký Hong cũng toát mồ hôi, bên trong có một cô Shim khác đó…
Cuối cùng, Shim Seo Jun vẫn không nói lại được thư ký Hong, chỉ có thể phẫn nộ nước mắt đẫm lệ quay người bỏ đi, thư ký Hong nhìn bóng lưng rời đi của Shim Seo Jun, cậu ta nghĩ, tính cách của cô ta không thích hợp làm phu nhân của gia đình giàu có, sau này vào nhà họ Lee chắc chắc sẽ chịu khổ.
Shim Seo Jun tự mình lái xe đi nhưng cô ta không rời đi mà dừng xe ở một chỗ cách nhà họ Lee không có quá, cô ta muốn biết tại sao Logan Lee lại không gặp người khác.
Có điều điện thoại bỗng vang lên, Shim Seo Jun buồn bực, “Có chuyện gì?”
“Cô Shim, hôm qua cô bảo chúng tôi đi giải quyết người phụ nữ kia, cô ta là người đã có chồng á? Chúng tôi vốn đã sắp xong chuyện thì chồng cô ta đến cứu, người đàn ông đó rất đẹp trai, chắc là một tên nhà giàu, lái xe Rolls-Royce, có điều hôm qua lúc bọn họ xuống núi, mưa rất to, mấy anh em chúng tôi đều là người ở Jeonju, bọn họ chưa chắc đã xuống núi một cách bình an, cô xem, nếu cô không gặp được người phụ nữ đó, khoản tiền này có thể gửi cho..."
Mặt cô ta càng ngày càng đen lại, còn không đợi tên lưu manh nói xong, cô ta đã lên giọng ngắt lời, “Anh nói cái gì? Chồng? Ai nói thế?”
Từ những lời miêu tả của tên lưu manh, làm sao cô ta có thể không biết người đó là Logan Lee chứ!
Tên lưu manh không để tâm, trả lời, “Shim Su Ryeon gọi là chồng mà, lẽ nào không phải?”
Cô ta nắm chặt bàn tay mình, móng tay đâm vào thịt, rớm máu, nhưng lúc này đang rất phẫn nộ, không thèm để ý đến tay của mình, cô ta tắt điện thoại, buồn bực vứt sang một bên.
Shim Seo Jun cắn chặt răng nhìn về phía biệt thự!
Không giống với Shim Seo Jun, lúc này ở trong biệt thự, Logan Lee đã làm xong bữa sáng, đang định đi xem Shim Su Ryeon người phụ nữ lề mà lề mề này tại sao vẫn còn chưa đi xuống.
Lúc anh ra khỏi phòng bếp, bước lên vài bậc cầu thang thì nhìn thấy cô đang đeo hai chiếc balo mà Seol A mang đến đi xuống, bộ dạng muốn rời khỏi đây.
Lúc nhận ra điều này, mặt Logan Lee lạnh như băng, anh lên tiếng hỏi, “Cô muốn làm gì?”
“Logan Lee, tôi với Seol A thật sự không thể làm phiền anh nữa, bây giờ tôi sẽ đưa con bé đi.”
Sắc mặt Logan Lee không hề dịu đi, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, anh bỗng nhiên không vui khiến Shim Su Ryeon cảm nhận được áp lực và sự uy hiếp.
Cô nhất thời ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ giống như một con mèo nhỏ nghe lời của Logan Lee.
“Shim Su Ryeon, đầu cô chứa thứ gì vậy?”
Nè, đang nói chuyện bình thường sao lại chửi người rồi???
Shim Su Ryeon vừa mới chuẩn bị chống nạnh cãi nhau một trận thì nhìn thấy Logan Lee lên tiếng, “Quên mất chuyện tăng ca cuối tuần rồi sao? Hôm qua thứ bảy cô đã trốn việc rồi, hôm nay chủ nhật, ở lại đây làm việc đến khi nào tôi hài lòng thì thôi”
Shim Su Ryeon ngơ ngác, cô chớp chớp mắt mới nhớ đến chuyện cô phải ở lại tăng ca.
Shim Su Ryeon không có lý lẽ nữa, chỉ có thể ở lại tăng ca.
Logan Lee liếc nhìn cô, “Cất balo, xuống nhà ăn cơm”
Cô quay về phòng cất balo rồi đi xuống tầng một cách chậm chạp, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng cười giòn tan của Seol A.
Cô liếc nhìn một cái, Seol A nhìn Logan Lee cười vui vẻ như vậy…
Cô mím môi, cơ thể cứng đờ, lúc Logan Lee nhìn thấy Seol A, mặt không lạnh như băng nữa mà cười một cách cưng chiều.
Chỉ có điều, lúc anh cười nhẹ, hình như khóe miệng cũng có hai chiếc má lúm thì phải??
Shim Su Ryeon nhìn đến mức thất thần, đến tận khi Logan Lee ngẩng đầu nhìn về phía cô, nụ cười tắt ngủm, bộ dạng lạnh lùng thì Shim Su Ryeon mới hoàn hồn.
Con gái cưng của cô đều khiến mọi người thích là điều bình thường, Logan Lee cưng chiều cô bé, điều này có thể hiểu được.
Lúc nhìn thấy cô, hận không thể cắn xé nuốt cô vào bụng, máu chảy đầm đìa.
Shim Su Ryeon lắc đầu, má lúm thì có là gì chứ, Logan Lee là Tổng giám đốc của Lee corp, anh là người có quyền lực có địa vị, cái người mà cô cứu ở đường cao tốc làm sao có thể là anh chứ?
Cô đi xuống tầng, nhìn thấy đồ ăn sáng mà, cô giả vờ lên tiếng khen ngợi, “Oaa, Logan Lee, hóa ra anh nấu ăn giỏi như vậy”
Nghe thấy cô cố tình nói chuyện một cách kính cẩn, Logan Lee hiển nhiên sẽ không bỏ qua cho cô, “Hôm nay Seol A ở phòng khách chơi ghép hình, tôi ở phòng sách làm việc, cô ở bên cạnh giúp tôi, bữa tối, cô làm”
Câu cuối cùng chẳng phải là khiến Shim Su Ryeon khóc kêu trời kêu đất sao? Mặt cô tối sầm, tài nghệ nấu ăn của cô, đến Seol A cũng biết, làm sao có thể đây??
Cô nhìn Seol A với anh mắt cầu cứu sự giúp đỡ nhưng Seol A vẫn cứ cúi đầu cười, đối với sự cầu cứu của cô, cô bé không nhìn thấy.
Seol A này!!!
"Ôi”
“Hử?” Logan Lee nhìn với ánh mắt nguy hiểm, chỉ một ánh mắt thôi cũng khiến Shim Su Ryeon không dám nói gì nữa.
Shim Su Ryeon khóc không ra tiếng, “Không có gì!”
Sau bữa sáng, Shim Su Ryeon chủ động đi rửa bát, Logan Lee đứng ở bên quan sát, nhìn cô vội vàng chạy vào bếp, ánh mắt bỗng trở nên sâu thẳm, ở bên cạnh Shim Su Ryeon, không thể thuận theo ý của cô nếu không cô sẽ leo lên tận đầu anh.
Đại khái là ai cũng không ngờ được rằng, đường đường là Tổng giám đốc của Lee corp mà lại ở đây suy nghĩ về cách ở bên cạnh Shim Su Ryeon.
Seol A đã chạy lên phòng khách ở trên tâng chơi Lego, tự động cho ông chú lợi hại và Thỏ không gian riêng.
Shim Su Ryeon rửa bát xong, đi theo Logan Lee đên phòng sách, trong phòng sách có một chiếc bàn làm việc, một cái ghế sofa, bàn uống nước, tủ sách, đây đủ mọi thứ.
Logan Lee nói một câu, “Ngồi đợi ở ghế sofa, cô muốn làm gì cũng được, chỉ cần không phát ra âm thanh”
Trước khi đến, Shim Su Ryeon đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị làm một đống việc, kết quả Logan Lee chỉ vứt cho cô một câu muốn làm gì thì làm.
Cô chớp mắt, anh nhìn thấy bộ dạng ngơ ngác của cô, anh nheo mắt đầy nguy hiểm, giọng cao vút, “Ở Anh bốn năm, lẽ nào cô muốn dịch tài liệu thương mại cho tôi sao?”
Câu nhắc nhở này khiến Shim Su Ryeon lập tức hoàn hồn, cô vội vàng vỗ ngực một cách đầy tự tin, “Được!”
Phải nói sao đây, chắc tiếng Anh của cô tốt hơn Logan Lee một chút đó.
Nhưng lúc Logan Lee đưa tài liệu thương mại cho cô, Shim Su Ryeon nước mắt tuôn rơi, một loạt chữ tiếng Anh dài ngoằng ngoàng kia là tiếng Anh mà cô thường nhìn thấy sao?
Logan Lee ngồi ở bên kia nhìn bộ dạng khổ sở, khóe miệng nhếch lên cười, “Đây đều là những từ chuyên môn thương mại, cuộc sống đời thường không dùng đến, nếu cô cần thì ở đây có từ điền Oxford”
Thế nên anh sớm đã nhìn thấu suy nghĩ của cô và muốn thấy bộ dạng khó coi của cô?
Shim Su Ryeon cắn răng, “Logan Lee, anh có thể thu lại yêu cầu ban nãy không?”
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro