𝕮𝖍ươ𝖓𝖌 յ: 𝖓𝖌𝖆𝖎 𝖛à𝖓𝖌
Điền Lôi từ nhỏ vốn không giống hai người anh trai của mình.
Điền Lâm - con trưởng - là kẻ thông minh, tài giỏi, cầm kỳ thi họa không gì không tinh thông.
Điền Khanh - con thứ - lại nhanh nhẹn, ăn nói khéo léo, cưỡi ngựa, bắn cung đều vượt trội. Bất cứ khi nào ba huynh đệ cùng xuất hiện trong yến tiệc hoàng tộc, ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người đều dồn hết về phía hai vị công tử kia.
Chỉ riêng Điền Lôi... luôn đứng sau, lặng lẽ như cái bóng. Hắn không nói, cũng chẳng bao giờ tranh giành.
Người khác khen hai anh như rồng như phượng, còn hắn chỉ mỉm cười nhạt, trong đáy mắt đen láy luôn ánh lên tia nhìn khó phân biệt là bi thương, hay... hờ hững đến đáng sợ.
Lâu dần, trong hoàng cung lan truyền những lời đồn độc địa:
'
- Tam công tử chẳng có bản lĩnh gì, chỉ là phế vật. -
- Một kẻ bất tài, vô dụng, cả đời chỉ làm nền cho huynh trưởng. -
- Cây gỗ mục sao có thể thành rồng? -
Người ta chế giễu hắn, xem thường hắn, thậm chí còn coi hắn như một bóng mờ vô hại. Nhưng không ai hay biết rằng, trong lòng thiếu niên ấy, từng mảng u tối đang lặng lẽ sinh trưởng, bám rễ từng ngày.
Năm Điền Lôi mười lăm tuổi, mùa đông khắc nghiệt, tuyết phủ trắng cả kinh thành.
Trong một buổi yến tiệc, hắn lặng lẽ cầm lấy cốc trà của anh cả, tay áo phất qua như gió thoảng. Vài hạt độc dược tan vào, lặng lẽ chìm dưới đáy chén, không một ai hay biết.
Đêm ấy, Điền Lâm ngã xuống, toàn thân run rẩy, nôn ra từng ngụm máu đen. Bao thầy thuốc giỏi nhất trong triều bị gọi đến, nhưng tất cả đều bó tay.
Người ta khóc thương cho một thiên tài đoản mệnh, chẳng ai hoài nghi Điền Lôi - đứa em trai nhu nhược, bị khinh miệt từ nhỏ.
Trong bóng tối, hắn đứng ở hành lang, lặng im nhìn ánh nến lay lắt trong phòng anh cả.
Gió lạnh thổi tung vạt áo, gương mặt hắn không một gợn sóng, chỉ có khóe môi nhấc lên, thoáng cong thành nụ cười mong manh. Như một đoá hoa bị sương giá vùi dập, vừa yếu ớt vừa đáng sợ.
Năm hắn hai mươi tuổi, Điền Khanh cùng hắn đi săn. Đỉnh núi cao vời vợi, gió gào rít như tiếng quỷ khóc.
Điền Khanh cưỡi ngựa, ánh mắt kiêu căng nhìn xuống hắn, lời nói nửa trêu chọc nửa khinh thường:
- Ngươi cả đời sẽ chỉ mãi là kẻ đứng sau lưng ta. -
Điền Lôi không đáp. Hắn bước đến gần, bàn tay đặt nhẹ lên vai anh hai mình, như một cử chỉ thân tình. Rồi bất chợt, lực đạo mạnh mẽ đẩy thẳng.
Tiếng hét xé trời, bóng dáng kia lao xuống vực thẳm, mất hút giữa tầng mây mù dày đặc. Máu đỏ nhuộm đá, thấm vào lớp tuyết trắng lạnh lẽo.
Khi binh lính tìm đến, hắn đã ngồi sẵn trên mỏm đá, ánh mắt tràn đầy sự bi thương, liên tục khóc nấc lên
- Nhị ca trượt chân... -
Ai ai cũng tin. Không ai nghĩ rằng kẻ bị gọi là "vô dụng" lại có gan và mưu kế giết chính anh ruột của mình.
Hai người anh lần lượt chết, ngai vàng vốn dĩ xa vời nay lại đặt ngay trước mắt hắn.
Năm 23 tuổi, Điền Lôi đội mũ miện đăng cơ. Khắp thiên hạ, cờ hoa rợp trời, tiếng tung hô vang dội.
Nhưng sau lớp nhạc lễ huy hoàng, vẫn còn tiếng oán than của máu tươi chưa kịp khô.
Trong ánh mắt bá quan văn võ, chẳng ai phục hắn. Tất cả đều biết, ngai vàng kia được xây từ âm mưu, từ máu thịt của chính huynh đệ hắn.
Nhưng không ai dám thốt nửa lời. Bởi từ lúc này, kẻ bị coi thường ngày nào đã lột xác thành bậc đế vương, một con rắn độc cuộn mình giữa ngai vàng, sẵn sàng cắn nát bất kỳ kẻ nào dám chống lại.
Hai năm sau, bộ mặt thật của Điền Lôi không còn gì để che giấu. Máu trong cung đã đổ, tiếng gào khóc đã vang lên khắp điện vàng son.
Hắn ra tay lạnh lùng, diệt trừ từng dòng họ, tàn sát những ai từng dám xem thường hắn. Người dân thì thầm gọi hắn là "Quỷ Đế", kẻ lấy máu người thân làm bậc thang, kẻ dùng nỗi sợ làm vương quyền.
Nhưng trong đôi mắt sâu thẳm ấy, vẫn vĩnh viễn lạnh lẽo, chẳng chút ấm áp.
Đêm khuya, hắn thường một mình ngồi trước gương đồng, nhìn bóng mình mờ ảo dưới ánh nến, như nhìn vào vực thẳm vô tận.
Kẻ "phế vật" năm nào đã chết từ lâu.
Thay vào đó là một đế vương đầy mưu kế, u ám, đáng sợ. Hắn không còn là cái bóng đứng sau hai người anh trai nữa, mà trở thành bóng tối bao trùm cả thiên hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro