Chương 33: Phiên ngoại hai


Nguyệt Nguyệt:
Thấy chữ như thấy người. Dù em đang ở phòng bên cạnh sửa lời bài hát, nhưng anh vẫn muốn viết gì đó.
Hôm nay 《Nghịch Ái》 đã chiếu hết rồi. Lúc credit cuối chạy, anh nhìn chằm chằm hai cái tên đứng cạnh nhau trên màn hình rất lâu. Tử Du, Điền Hủ Ninh. Như chuyện kiếp trước, lại như chỉ mới hôm qua.
Đột nhiên nhớ đến ngày quay cảnh xe tải, em một mình lủi thủi xách ghế gấp, lúc anh nhận lấy chiếc ghế ấy, trong lòng không hiểu sao lại nảy ra một ý nghĩ: người này, anh phải chăm sóc thật tốt.
Lần trước ở lễ hội âm nhạc Quý Dương, anh ở hậu trường đàn piano, nhìn thấy em trên sân khấu cười. Khoảnh khắc ấy anh đã nghĩ, trước đây bị sasaeng đuổi chạy, bị quản lý mắng, thức đêm luyện piano đến tê ngón tay, đều đáng giá.
Em luôn bảo anh làm việc quá lỗ mãng, không nghĩ đến hậu quả. Đúng, anh không nghĩ. Anh cũng không biết tại sao mình lại trở nên không giống mình nữa, nhưng may mà anh không nghĩ đến hậu quả. Nếu cái gì cũng nghĩ hậu quả thì ngày đó ở Vô Tích đã không động lòng với em, đã không đến Bắc Kinh tìm em mừng sinh nhật, đã không đến Hạ Môn thăm em, đã không hôn em ở Hà Bắc, đã không dù đã có bạn gái vẫn cứ mãi nhớ nhung em...
Thật ra anh chưa từng là người tốt, Nguyệt Nguyệt. Nhưng anh muốn làm người tốt của em.
Chuyện dọn đến Bắc Kinh vẫn đang bàn. Quản lý mắng anh bị yêu làm cho u mê, anh bảo anh không phải não yêu đương, trong đầu anh đều là Nguyệt Nguyệt. Anh ấy tức đến ném kịch bản vào mặt anh, rồi tự nhặt lên nói "Thôi, cậu là thái tử gia mà".
Sau này bát đĩa đều để anh rửa, quần áo anh cũng sẽ nhớ phơi. Em chỉ cần ăn uống tử tế, ngủ ngoan ngoãn là được. Đừng gầy thêm nữa. Cũng viết thêm nhiều bài hay, hát nhiều bài hay, để sau này chúng ta già rồi sẽ sống cuộc sống tuổi già mà em từng nói, xách cái loa ra công viên. Đến lúc đó em hát, anh sẽ ngồi xổm bên cạnh bán album của em, một trăm tệ ba đĩa, mua ba tặng một.
Nguyệt Nguyệt, em luôn nói anh là hoa hướng dương còn em là xương rồng, anh muốn nói với em rằng xương rồng cũng có thể nở hoa.
Em tính mạnh thì anh sẽ mềm một chút, em lên cơn đẩy anh ra thì anh sẽ ôm chặt em. Em đẩy một lần, anh ôm một lần. Em đẩy một trăm lần, anh ôm một trăm lẻ một lần, lần thừa là lãi anh thu. Anh biết em rất dễ tổn thương và hay nói ngược, nhưng không sao cả. Nguyệt Nguyệt, vì anh yêu em, có gai anh cũng ôm chặt.
Viết đến đây thì em đẩy cửa bước vào, hỏi anh nửa đêm không ngủ ngẩn ngơ gì đấy. Anh nói đang viết thư cho tương lai.
Em cười, bảo "ngốc hay không ngốc".
Ừ, ngốc thật.
Nhưng yêu em là chuyện thông minh nhất anh từng làm trong đời.
Mãi mãi yêu em
Chú chó thối của em.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro