Chương 7: Khiêu khích


Tóm tắt chương:
Anh chính là muốn hoàn toàn chiếm hữu Trịnh Bằng, muốn chỗ ướt át nóng bỏng nhất của cậu chỉ có mình anh từng địt vào.

Tiếp nối chương trước: Điền Lôi lại một lần nữa chạy về tìm Trịnh Bằng.

2 giờ sáng, Trịnh Bằng trên giường lúc thì đắp chăn ngang lúc thì đắp dọc, làm sao cũng không ngủ được, mấy lần không nhịn được định mở khung chat, nhưng đã hoàn toàn không còn tin nhắn của Điền Lôi. Cậu cũng không biết mình đang bất an điều gì, mọi dây thần kinh và giác quan đều bị bóng tối phóng đại vô hạn.

Không biết qua bao lâu, cậu dần nghe thấy vài tiếng gõ trầm đục từ ngoài phòng, ban đầu còn có nhịp, sau càng lúc càng hỗn loạn, như muốn phá nát nhà cậu. Trịnh Bằng bật dậy khỏi giường, vừa nghĩ chắc không phải Điền Lôi thật chứ, vừa bước gấp đến cửa, giật mạnh mở cửa, tim cũng nhảy ra ngoài.

Người đàn ông đứng trước mặt ánh mắt sắc bén, môi run rẩy thở gấp, khí thế áp bức không ngừng ép tới, ép cậu liên tục lùi lại.

"Anh... anh sao..." Trong lòng Trịnh Bằng không phải lo lắng sợ hãi, mà là một cảm xúc khó nói thành lời. Cậu không ngờ Điền Lôi lại một lần nữa vượt ngàn dặm vì cậu mà đuổi tới.

"Thằng đàn ông đó là ai?" Giọng Điền Lôi lạnh thấu xương.

Trịnh Bằng nuốt nước bọt, vẻ như làm sai còn không phục trừng anh: "Bạn trai tôi, ờ tôi quên chưa nói với anh tôi có bạn trai rồi."

Điền Lôi quét mắt một vòng trong phòng, cười giả vờ: "Thế nó đâu? Tôi làm quen chút."

"Đi rồi, đi lâu rồi..." Trịnh Bằng mắt đảo lung tung.

Điền Lôi hít sâu một hơi, cố đè lửa giận trong lòng xuống, kéo tay Trịnh Bằng nắm chặt trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nói:

"Nguyệt Nguyệt, chúng ta đừng nháo nữa được không?"

"Ai nháo với anh! Vừa nãy nó thật sự ở đây! Hai đứa tôi vừa làm tình xong đấy!" Trịnh Bằng cũng không biết sao lại muốn cứng đầu một lần này.

Điền Lôi cười đến mức mặt méo mó, sức tay không tự chủ được tăng lên, bóp cổ tay Trịnh Bằng kêu rắc rắc.

"Thích làm tình thế đúng không? Hay cũng làm với tôi một lần thử xem..."

Trịnh Bằng đau muốn giãy, nhưng làm sao cũng không có sức, mặt đỏ bừng. Cậu hung hăng trừng Điền Lôi, như mèo con nổi điên, gào lên: "Cút ai muốn làm với anh! Mẹ nó tôi chỉ làm với bạn trai tôi!"

"Vậy thì quay lại với tôi!"

Điền Lôi gào đến tim run hai cái, trực tiếp túm cánh tay Trịnh Bằng bế ngang lên vai, chân vừa bước vào phòng ngủ, hai người đã nặng nề ngã xuống giường.

"Điền Lôi buông ra!" Trịnh Bằng vẫn điên cuồng giãy giụa, nhưng sức Điền Lôi lớn đáng sợ, hai cổ tay cậu bị bẻ ra hai bên đầu, chết chết đè lên gối.

"Mẹ nó nếu tôi lại buông em ra tôi là chó..." Điền Lôi không nói không rằng dán môi lên tai phải Trịnh Bằng, như trừng phạt cắn một cái vào vành tai cậu, đầu lưỡi lại luồn vào hốc tai cậu điên cuồng liếm.

"Ô... anh vốn... chính là..." Trịnh Bằng ngứa đến run người, nói cũng không rõ.

Môi Điền Lôi lại hôn dọc má cậu, mãi đến khi chạm khóe miệng, môi hai người như nam châm dính chặt vào nhau. Ban đầu chỉ dùng sức mút, sau gần như vừa cắn vừa gặm tàn phá, răng không ngừng va chạm kịch liệt, như muốn nuốt sống người ta.

Trịnh Bằng có chút thiếu oxy, đầu óc choáng váng, chỉ một mực ngẩng cằm phối hợp, ỷ lại hơi thở Điền Lôi truyền cho cậu.

Điền Lôi càng hăng, lưỡi càng thêm ngang ngược chen vào miệng Trịnh Bằng ướt át khuấy một vòng, lại xuống dưới cắn yết hầu cậu. Hai tay vốn đè chặt không tự chủ được trượt xuống ngực Trịnh Bằng, đầu ngón tay cách áo ngủ sờ đến núm vú lồi lên của cậu hung hăng vặn hai cái, đau đến mức Trịnh Bằng ô ô kêu.

Lúc này Điền Lôi như một con thú hoang, áo ngủ Trịnh Bằng cũng bị anh thô bạo xé mở, cúc bay tứ tung nảy xuống đất, cùng lúc đó cảm giác ướt nóng dần thay thế đau đớn, Điền Lôi ngậm núm vú Trịnh Bằng vừa mút vừa liếm, thỉnh thoảng dùng đầu răng mài hạt nhỏ lồi lên kia.

"A... ngứa quá... đừng..."

Trịnh Bằng khẽ thở gấp, không tự chủ được mà ưỡn ngực, phản ứng sinh lý không khống chế được khiến cậu xấu hổ cực kỳ. Mỗi lần Điền Lôi chạm cậu cậu lại muốn nhiều hơn, như thể cơ thể cậu chỉ nhạy cảm với một mình anh.

"Liếm sướng chưa?" Điền Lôi cảm nhận được phản ứng của Trịnh Bằng, cười xấu xa nhìn dáng vẻ thèm thuồng của cậu. Hai núm vú đều bị cắn đỏ hồng sưng mọng, dính một vòng nước bọt sáng lấp lánh, dâm đãng đến cực điểm.

"Không... không sướng... cút..." Trịnh Bằng miệng vẫn không chịu thua, cậu run run giơ tay, vốn định đẩy mặt Điền Lôi, lại không tự chủ được mà dính lên cổ anh.

Điền Lôi cười lạnh một tiếng, lại vùi mặt xuống liếm cậu, tay thuận thế từ eo cậu luồn vào quần xoa cây gậy đã cứng ngắc của cậu, một bên dùng ngón cái mài quy đầu cậu, một bên trên dưới sục.

Tiếng thở gấp càng lúc càng gấp, miệng Điền Lôi cắn chặt núm vú cậu, động tác tay cũng dần tăng nặng.

"Ô... đừng chơi nữa..."

Trịnh Bằng thở đến không nối nổi hơi. Cậu như một con búp bê mềm mại bị Điền Lôi điều khiển, tuyến tiền liệt càng lúc càng căng, vết chai ngón tay Điền Lôi không ngừng mài trên dương vật cậu, chưa đến hai cái đã sướng đến mức cậu cao trào, bắn vào tay Điền Lôi.

Điền Lôi hít sâu một hơi, bôi tinh dịch lên bụng nhỏ Trịnh Bằng, ngẩng đầu nhìn, tiểu nhân nhi này lại nước mắt lưng tròng, mặt đầy mồ hôi, môi bị cắn quá sưng chỉ có thể chu lên, cổ ngực toàn dấu răng đỏ hồng của anh, như sắp bị chơi hỏng.

"Em mẹ nó khóc cũng vô dụng... là em trước khiêu khích anh..."

Điền Lôi lòng hung ác, lại ôm người lật một cái, từ phía sau đè lên cơ thể Trịnh Bằng, kéo quần lót, vỗ một cái vào hai bờ mông trắng nõn của cậu.

"Ô ô... đừng đánh..." Trịnh Bằng cắn gối, cảm giác nóng rát khiến cậu vừa đau vừa sướng.

Điền Lôi nghe xong lại một cái tát nữa, cố ý vỗ vào khe mông Trịnh Bằng. Trịnh Bằng vặn eo thở mạnh một tiếng, cậu cảm thấy chỗ lỗ nhỏ không ngừng có chất lỏng ướt át chảy ra.

"Điền Lôi... mẹ anh... biến thái..."

"Ừ, anh biến thái..." Điền Lôi lại cúi đầu cắn tai Trịnh Bằng, vừa khiêu khích thổi khí vào hốc tai cậu vừa liên tục vỗ mấy cái.

Trịnh Bằng càng thở càng lớn, hai bờ mông bị đánh sưng lên, từng vệt dấu tay đỏ sẫm hằn sâu trên đó.

"Đừng đánh nữa... đau... cầu anh..." Trịnh Bằng nghiêng đầu đáng thương nhìn Điền Lôi, chút tự trọng lúc này đã hóa thành một câu cầu xin kiểu làm nũng.

Điền Lôi vừa chạm phải dáng vẻ đáng thương của Trịnh Bằng, thứ trong quần đã cứng đến sắp nổ, anh sớm đã đến giới hạn nhẫn nại, giờ anh chỉ muốn hung hăng ức hiếp con mèo xấu xa này.

"Được, không đánh thì chịu địt!"

Nói xong, Điền Lôi một phát kéo quần mình xuống lôi con chim cứng ngắc ra, ở khe mông Trịnh Bằng mài hai cái rồi thẳng tiến mà vào.

Trịnh Bằng hét lớn một tiếng, cả người căng cứng, lỗ nhỏ không chút mở rộng đột nhiên bị quy đầu Điền Lôi dùng sức đẩy ra, cậu nhất thời không thích ứng được, theo bản năng muốn kẹp, Điền Lôi lại trực tiếp dùng tay banh mông cậu ra, cứng rắn đâm vào.

"Đừng mẹ nó kẹp chặt thế, lại muốn bị đánh mông à?" Điền Lôi nói xong, lại hung hăng vỗ một cái vào mông Trịnh Bằng.

"A a...!" Trịnh Bằng bị đánh đến run người, một trận tê dại ép vào lỗ cậu, ngứa quá, cậu không kiềm chế được mà vặn mông muốn cọ vào cây c*c của Điền Lôi.

Điền Lôi khẽ chửi một câu đ*t, nhìn lỗ nhỏ nước mắt lấp lánh của Trịnh Bằng từng chút nuốt vật khổng lồ của anh, anh như đột nhiên bị ma nhập túm lấy mông Trịnh Bằng đập vào cây cặc mình, trong đường ruột ướt mềm của Trịnh Bằng hung hăng ra vào, rút hết ra lại đâm hết vào, hai hòn dái không ngừng đập vào lỗ cậu, phát ra tiếng vỗ dâm loạn.

Anh vừa đâm vừa bẻ hai chân Trịnh Bằng lên, để cậu quỳ bò cao cao vểnh mông cho anh địt sâu hơn.

Anh chính là muốn hoàn toàn chiếm hữu Trịnh Bằng, muốn chỗ ướt át nóng bỏng nhất của cậu chỉ có mình anh từng địt vào.

"Trịnh Bằng... Nguyệt Nguyệt... sướng không..." Điền Lôi như máy đóng cọc điên cuồng lao tới, lại cúi xuống liếm lưng Trịnh Bằng, dán tai cậu nói lời dâm.

Trịnh Bằng chỉ không ngừng vừa khóc vừa thở, thứ phía trước căng căng muốn bắn tinh, cậu đưa tay xuống an ủi, nhưng chưa sục được hai cái đã bị Điền Lôi đâm đến không chống nổi sức, chỉ có thể cọ vào ga giường.

"Muốn anh giúp em sục phía trước không? Ừ?" Điền Lôi liếm vành tai Trịnh Bằng, hỏi.

Trịnh Bằng ban đầu còn cố chấp lắc đầu, sau Điền Lôi lại hung hăng đâm cậu vài cái, cậu chịu không nổi nữa, chậm rãi thở nói muốn.

"Cầu anh." Điền Lôi cố ý.

Trịnh Bằng khó chịu đến mức mắt đỏ hoe: "Cầu anh rồi..."

"Không cần, địt phía sau cũng bắn được."

Điền Lôi nheo mắt lạnh lùng nói, đột nhiên từ phía sau túm hai cánh tay Trịnh Bằng, thô bạo khiến cậu thẳng người, cây thịt cong lên từ dưới lên đâm vào lỗ nhỏ cậu tiếp tục thao túng, chất lỏng dính nhớp không ngừng chảy xuống từ chỗ giao hợp dâm mĩ của hai người, làm ướt cả mảng ga giường.

Tất cả ủy khuất, oán hận và sụp đổ lúc này từ cổ họng Trịnh Bằng bùng nổ, cậu vừa khóc vừa gào vừa bị động ưỡn người phối hợp Điền Lôi. Cậu cảm thấy Điền Lôi lúc này hoàn toàn biến thành người khác, trước đây làm tình Điền Lôi luôn chiều cậu, đau một chút đã hôn dỗ, nhưng giờ người trước mặt này chỉ biết giơ c*c lên là hung hăng địt cậu một trận.

Điền Lôi cũng hoàn toàn mất lý trí, cây thịt căng tím đỏ trong lỗ nhỏ nhão nhoẹt của Trịnh Bằng làm cú nước rút cuối cùng, đâm thẳng đến chỗ sâu nhất, trực tiếp đè lên điểm nhạy cảm của Trịnh Bằng.

Trịnh Bằng cũng bị những cú ra vào điên cuồng ấy làm thần kinh rối loạn, từng tiếng từng tiếng rên rỉ: "A... a... Điền Lôi... không được nữa!"

Điền Lôi đột nhiên dùng sức kéo cả người Trịnh Bằng lên, ôm ngồi trên đùi, ngay sau đó cây thịt đâm vào trong cuối cùng hung hăng một cái, trong tiếng thở dài cao vút, một đám lớn tinh dịch lập tức từ dương vật Trịnh Bằng phun ra.

Trịnh Bằng thở hổn hển, cả người mềm nhũn gục trong lòng Điền Lôi, hai chân đã bị địt đến không khép nổi, dương vật vừa bắn xong vẫn run rẩy chảy nước, tất cả hỗn loạn không chịu nổi.

Điền Lôi đem thứ còn cứng ngắc của mình rút khỏi cơ thể Trịnh Bằng, bắn vào khe mông cậu.

Hai người cứ thế ngực trước ngực sau lưng ôm nhau, mãi đến khi dục hỏa trên người nhau đều tan, Điền Lôi mới từ quần bị cởi lấy ra bao thuốc, nhét một điếu vào miệng Trịnh Bằng, lại dùng cằm cọ đầu cậu, hỏi: "Hút không?"

Trịnh Bằng không nói, há miệng ngậm lấy điếu thuốc, Điền Lôi thuận thế châm lửa cho cậu, cũng châm cho mình một điếu, mùi lê nổ ngọc dần lan tỏa theo khói thuốc giữa hai người.

Trịnh Bằng hút hai hơi, dùng khuỷu tay huých Điền Lôi một cái, nói: "Mau cút đi, đừng để lát bạn trai tôi về."

"Nó địt sướng hay tôi địt sướng?" Điền Lôi vừa phun hơi thuốc vừa hút vào cổ cậu vừa nói.

"Đều không sướng!"

"Không sướng mà em kêu lớn thế? Phía dưới còn bắn nhiều thế?" Điền Lôi nói xong, lại đưa tay xuống hung hăng bóp một cái vào dương vật còn nửa cứng của Trịnh Bằng.

Trịnh Bằng gấp gáp hét lớn: "Điền Lôi đồ súc sinh anh!"

"Ừ," Điền Lôi kẹp điếu thuốc trên tay, nghiêng đầu hôn mặt Trịnh Bằng, giọng mềm mại, "Chúng ta quay lại được không?"

Trịnh Bằng cứ hút thuốc không trả lời, Điền Lôi thở một hơi, lại gọi cậu: "Nguyệt Nguyệt, chúng ta..."

"Tôi đói, tôi muốn ăn sủi cảo hành, anh đi mua cho tôi." Trịnh Bằng cắt lời anh.

Điền Lôi ngẩn ra. Lúc còn bên nhau anh thích ăn sủi cảo hành lắm, Trịnh Bằng ban đầu ghét mùi, sau theo anh ăn vài lần lại thường xuyên đòi ăn, lần nào cũng bắt anh đi mua, còn phải giống anh thêm thật nhiều giấm.

Khẩu vị vẫn không đổi, người hình như cũng không đổi.

Điền Lôi cười cười, lại hôn mặt Trịnh Bằng một cái, nói: "Được, anh đi mua, em ở nhà đợi anh, mẹ nó đừng ngủ trước đấy!"

Nói xong anh búng tắt điếu thuốc, nhanh nhẹn mặc quần áo, hỏi lấy chìa khóa Trịnh Bằng rồi một mình ra cửa.

Trong cái giờ 4 giờ sáng này, đến chó hoang cũng ngủ, trên đường tối om, đừng nói quán, đến người cũng chẳng có mấy.

Điền Lôi chạy đủ ba bốn cây số mới tìm được một cửa hàng tiện lợi 24h, trong cửa hàng vừa vặn còn vài gói sủi cảo ăn liền, Điền Lôi nhìn không có nhân hành, dứt khoát mua hết mang về cho Trịnh Bằng chọn.

Khi về, trong nhà vẫn tối om, yên tĩnh chỉ có đồng hồ treo tường kêu. Điền Lôi bật đèn phòng khách, vừa mở bao sủi cảo vừa gọi "Nguyệt Nguyệt", gọi vài tiếng không thấy đáp, đi vào phòng ngủ nhìn, tên kia đã ngáy khò khò gặp chu công rồi, quần áo cũng không mặc tử tế, chỉ mặc mỗi cái quần lót nhỏ nằm sấp ngủ.

Điền Lôi kéo chăn đắp cho cậu, lại về phòng khách nhét sủi cảo vào tủ lạnh. Vô tình nhìn thấy trên bàn còn chút mì tương chưa đổ, trên đất còn vương vãi giấy vo tròn đây đó, giày cũng vứt lung tung, lại thuận tay dọn dẹp nhà cửa giúp Trịnh Bằng.

Nhìn thế nào cũng là dấu vết một người ở, ngay cả một đôi dép lê thừa cũng không có, còn cứng miệng nói có bạn trai. Điền Lôi nghĩ thầm, cởi giày mình ra, đặt sát đôi của Trịnh Bằng, thuận tay tắt đèn lẻn vào phòng ngủ.

Tiểu nhân nhi trên giường ngủ bốn ngửa tám sấp, như một con mèo nhỏ buông cảnh giác lật bụng cho người xoa. Điền Lôi kéo góc chăn cho cậu, mình cũng chui vào, vừa nằm xuống, cái đầu lông xù kia đã kề sát lại, cánh tay cũng dính lên eo anh, coi anh như gối ôm.

Trong lòng Điền Lôi những gai góc lập tức mềm thành vũng nước, hóa thành nước mắt không ngừng trào ra. Anh ôm chặt Trịnh Bằng, hận không thể nhét người vào cơ thể mình, lại cúi đầu lén hôn miệng Trịnh Bằng, hôn một cái chưa đủ lại cọ tới cọ lui hôn thật lâu, làm cậu tỉnh.
Trịnh Bằng trong lòng anh vặn vẹo hai cái, mơ màng lại cọ cổ anh nói mơ: "Điền Lôi... sủi cảo của tôi đâu..."

"Ừ mua về rồi... ở tủ lạnh đấy bảo bối..."

Điền Lôi vừa nhẹ nhàng đáp vừa dùng bàn tay vuốt lưng cậu, dỗ đến mức Trịnh Bằng lại dính sát vào người anh hơn.
Anh rất muốn Trịnh Bằng cứ thế nằm yên trong lòng anh mãi, ôm anh ỷ lại hơi ấm của anh, dù đêm này có đen tối khó khăn thế nào cũng không thể chia cắt họ, như một đống lửa nhỏ, cùng nhau thiêu đốt đến thiên trường địa cửu.

Hai tháng qua, đây là lần đầu Trịnh Bằng ngủ ngon thế, lúc tỉnh đã mặt trời lên cao, ánh nắng làm ấm áp cả chăn. Cậu thoải mái vươn vai, quay đầu nhìn quanh, phát hiện Điền Lôi đã không thấy bóng dáng.

Cậu lại nhớ đến "hành vi bạo lực" của tên kia với mình tối qua, sờ mông phát hiện hóa ra không đau lắm nữa, lại nhìn, trên tủ đầu giường đặt một tuýp thuốc mỡ đã mở, mặt lập tức đỏ bừng.

Mẹ kiếp! Trịnh Bằng vừa nghĩ đến lúc mình còn ngủ chảy nước miếng đã bị Điền Lôi banh mông bôi thuốc, xấu hổ không gì sánh bằng.

Càng xấu hổ hơn là lúc làm tình với Điền Lôi tối qua, bị đánh mông kêu loạn, vặn eo làm nũng cầu xin với Điền Lôi... đủ kiểu không biết xấu hổ đều bị Điền Lôi nhìn hết, như chiếu phim trong đầu cậu không xua đi nổi.

Trịnh Bằng rên rỉ một tiếng trong chăn, tức giận mở điện thoại định kể khổ với Lưu Hiên Thừa một phen, nhìn thấy Điền Lôi gửi cho cậu mấy tin nhắn:

——Nguyệt Nguyệt, anh đi sân huấn luyện rồi.

——Nguyệt Nguyệt, em dậy chưa?

——Sủi cảo ở tủ lạnh, tối qua không mua được nhân hành, nhưng có loại khác, em xem thích cái nào thì cho vào lò vi sóng hâm hai phút là được, tối anh lại mang nhân hành về cho em.

——(Một sticker chó nhỏ làm trái tim)

Khóe miệng không tranh khí của Trịnh Bằng lại cong lên, cậu trả lời một "Ờ", mặc quần áo xong đi ra phòng khách, đột nhiên phát hiện thùng mì tương ăn còn lại của cậu đã biến mất, trên bàn trên đất đều sạch sẽ. Mở tủ lạnh ra, bên trong thêm hai ba hộp sữa và mấy hộp sủi cảo, Trịnh Bằng miệng nói "Thật lãng phí tiền", trong lòng lại ấm áp, cậu không ngờ Điền Lôi thật sự mua sủi cảo về.

Tối qua cậu cũng cố ý đuổi Điền Lôi đi, lúc Điền Lôi hỏi cậu có chịu quay lại không, trong đầu cậu căn bản rối như tơ vò,dứt khoát nhắm mắt ngủ luôn. Ngủ mơ màng hình như thấy Điền Lôi hôn cậu, môi Điền Lôi mềm mềm hôn cậu thoải mái lắm, ngực cũng dính sát cậu chặt, chỗ đó hình như luôn có cảm giác vững chãi mà cậu khao khát.

Điện thoại lại đột nhiên rung lên, cắt ngang suy nghĩ của Trịnh Bằng, nhìn lại là tin nhắn Điền Lôi gửi tới.

——Nguyệt Nguyệt, sủi cảo ăn chưa? Còn sữa cũng nhớ uống.

Thật lải nhải. Trịnh Bằng thầm oán trong lòng, thuận tay cầm một hộp sủi cảo nhét vào lò vi sóng, nóng hổi bưng ra chụp ảnh gửi qua.

Điền Lôi ở phòng nghỉ đang chuẩn bị mặc đồ đua, vừa thấy tin nhắn Trịnh Bằng gửi đã không kéo khóa nữa, nhanh chóng trả lời một câu:

——Ngoan Nguyệt Nguyệt, lát nữa anh tìm em, anh đi huấn luyện trước đây.

Vừa gửi xong chưa được bao lâu, đã nhận được trả lời của đối phương:

——Anh đi thì đi, nói với tôi làm gì?

Điền Lôi cười ngọt ngào, cách màn hình anh cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm kiêu ngạo nhỏ nhắn của Trịnh Bằng lúc này.

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro