Chương 8: Ngượng ngùng


Tóm tắt chương:
Điền Lôi chính là đặc biệt thích những tính khí nhỏ nhặt của cậu ấy, vì trong lòng anh, Trịnh Bằng có thể mãi mãi làm nũng với anh như vậy, mãi mãi không giữ lại mà trút mọi cảm xúc lên anh.

Tiếp nối chương trước: Sau một lần làm tình vừa ngọt vừa hung tàn của hai người...

Buổi chiều trời âm u, sắp đổ mưa to, Điền Lôi liền chuồn khỏi sân tập sớm nửa tiếng, chạy đến quán mì mua sủi cảo hành cho Trịnh Bằng, lại gọi thêm hai chai bia, huýt sáo vui vẻ đi về chỗ cậu.

Nếu không phải hôm kia hỏi Triển Hiên, Điền Lôi còn không biết Trịnh Bằng lén dọn nhà sau lưng anh. Ban ngày anh cố ý xin chìa khóa dự phòng căn chung cư cũ từ Triển Hiên, mở khóa vào cửa, vốn tưởng sẽ thấy người mình nhớ cả ngày, ai ngờ trong nhà lại tối om.

Điền Lôi lập tức bất an, vội vàng ném đồ xuống đất, giày cũng không thay đã lao vào phòng tìm người, không thấy người, quần áo và đồ dùng vẫn còn đó.

Anh sốt ruột đi qua đi lại trong phòng khách, mũi giày không ngừng cọ sàn phát ra tiếng kêu chói tai. Anh gọi cho Trịnh Bằng mấy cuộc đều bận, lại gọi Triển Hiên, Triển Hiên cũng nói không biết, còn bảo Lưu Hiên Thừa cũng không liên lạc được với Trịnh Bằng.

Điền Lôi lúc này hoàn toàn hoảng, anh tựa cửa châm điếu thuốc hút mạnh hai hơi, trong đầu lóe lên hàng vạn ý nghĩ tồi tệ. Anh nghĩ Trịnh Bằng có phải lại chạy mất không, lại trốn anh không, cứ thế không muốn gặp anh? Hay lại đi gặp đàn ông nào?

Trán không ngừng túa mồ hôi, Điền Lôi hung hăng búng tắt điếu thuốc lên tủ giày, xoay người định ra ngoài tìm Trịnh Bằng, vừa mở cửa đã đâm sầm vào một bóng đen.

"Ái ui..." Bóng đen kêu lớn.

Điền Lôi định thần nhìn, không phải người anh đang tìm sao.

"Nguyệt Nguyệt!" Điền Lôi lập tức ôm lấy cậu.

"Điền Lôi anh làm gì! Làm tôi sợ chết khiếp!" Trịnh Bằng bị gọi tên cũng giật mình.

Điền Lôi vội vàng ôm người vào nhà, vừa xoa đầu cậu vừa nhẹ giọng: "Tôi mới thật sự bị em làm sợ chết... mẹ nó tôi tưởng em lại chạy mất..."

"Tôi còn tưởng nhà có trộm chứ!" Trịnh Bằng gục trong lòng Điền Lôi kêu ca, "Đúng rồi, chìa khóa không phải ở chỗ tôi sao? Sao anh cũng có chìa nhà tôi!"

Điền Lôi buông cậu ra một chút, cười híp mắt nhìn cậu nói: "Anh xin Triển Hiên."

"Biết ngay nó sẽ bán đứng tôi!" Trịnh Bằng đẩy Điền Lôi ra, bĩu môi cởi giày, ngồi phịch xuống sofa.

"Lỗi tại anh tại anh, là anh ép nó." Điền Lôi lại nhanh chóng dính sát ôm cậu.

"Vừa nãy em đi đâu? Gọi em không nghe, em có biết anh lo tìm không thấy em thế nào không?"

Trịnh Bằng mất kiên nhẫn gạt tay Điền Lôi, liếc anh một cái: "Tôi thích đi đâu thì đi, với lại điện thoại tôi hết tiền không nghe được."

"Được, anh nạp cho em, tiện thể khóa định vị điện thoại em với điện thoại anh luôn nhé, thế sau này em đi đâu cũng được, anh cũng không sợ tìm không thấy em..." Điền Lôi cười nói, lại đưa tay vào túi quần Trịnh Bằng lấy điện thoại, không cẩn thận lôi luôn ra một túi giấy.

"Đ*t! Ai đồng ý khóa với anh!" Trịnh Bằng đột nhiên bật dậy, giật lại túi giấy, tiếc rằng đã bị Điền Lôi thấy, là một hộp băng cá nhân.

"Em mua băng cá nhân làm gì? Em bị thương chỗ nào để anh xem?" Điền Lôi lại gấp gáp kéo Trịnh Bằng vào lòng, sờ đông sờ tây trên người cậu.

"Dùng cho chó!" Trịnh Bằng vội đè cổ tay Điền Lôi lại.

"Chó gì? Dùng cho chó làm gì?" Điền Lôi nheo mắt, mặt đầy khó hiểu.

"Vì tay chó bị thương ấy!" Trịnh Bằng vô tình liếc tay Điền Lôi hai cái.

Điền Lôi ngẩn ra, theo ánh mắt Trịnh Bằng nhìn lại, mới phát hiện hổ khẩu tay phải mình không biết từ lúc nào có một vết rách, có lẽ bị cạnh mũ bảo hiểm cọ phải hôm kia thi đấu, đã hơi hóa mủ.

Sau khi phản ứng lại chuyện gì xảy ra, Điền Lôi trong lòng vui như mở cờ, anh dùng đầu cọ cổ Trịnh Bằng, đúng kiểu chó lớn.

"Nguyệt Nguyệt, thế em ra ngoài là để mua cái này cho anh à?"

Trịnh Bằng lườm một cái: "Không phải."

"Nguyệt Nguyệt, em dán cho anh được không?" Điền Lôi cọ càng hăng.

"Tự dán!" Trịnh Bằng ném hộp băng cá nhân vào mặt anh.

"Đau mà... tự dán không được..." Điền Lôi chính là ôm cánh tay Trịnh Bằng không buông.

"Ơ ơ ơ mẹ anh đủ chưa..." Trịnh Bằng cuối cùng không đấu lại anh, đành đồng ý, "Đưa cái tay chó của anh ra đây!"

Điền Lôi ngoan ngoãn chìa tay, cái đuôi chó sau mông như vẫy đến trời.

Trịnh Bằng nhẹ nhàng nắm lòng bàn tay Điền Lôi, từng chút dán băng cá nhân lên. Cậu căn bản không dám ngẩng đầu, ngẩng lên chắc chắn sẽ chạm phải đôi mắt đắc ý hợm hĩnh của người kia.

Chỉ là vết thương nhỏ thôi, cậu vốn không định làm quá, đều tại tối qua Điền Lôi đưa thuốc lá cho cậu vô tình nhìn thấy, thế là vết thương đó như khắc vào tim cậu, cậu không thể không nghĩ.

Không khí đột nhiên yên tĩnh, Trịnh Bằng chỉ cảm thấy hơi thở Điền Lôi càng lúc càng gần, nhẹ nhàng thổi lông tơ trên mặt cậu, ngứa quá, ngứa đến mức tai cậu nóng bừng, tay cũng không linh hoạt, dán lệch xệch.

"Nguyệt Nguyệt, hình như em dán lệch rồi..." Điền Lôi nhìn đôi tai đỏ bừng của Trịnh Bằng, lại lén cười. Anh đột nhiên kề sát, nhanh như chớp mổ một cái lên môi Trịnh Bằng.

"A!" Trịnh Bằng như mèo xù lông, vung tay tát vào mặt Điền Lôi một cái, đẩy anh ra, đỏ mặt chạy về phòng ngủ.

Điền Lôi một mình ôm mặt bị bàn tay mèo tát đau ngồi trên sofa hồi vị mãi, nhìn đi nhìn lại miếng băng cá nhân hình mèo con trên tay, trong lòng đừng nói có bao nhiêu ngọt ngào.

Một lúc sau anh mới nhớ đến hộp sủi cảo rơi dưới đất, đơn giản hâm nóng một ít, để mấy cái làm sủi cảo chiên, đổ dầu vào xèo xèo, thơm phức.

Trịnh Bằng trong phòng ngủ đã ngửi thấy mùi, thèm đến mức lén thò nửa người ra, vừa nhìn thấy Điền Lôi bận rộn trong bếp, suy nghĩ lại bay về thời còn ở chung, cậu thích nhất lúc Điền Lôi nghiêm túc nấu cơm, dán mặt vào lưng anh cọ tới cọ lui, tay luồn vào quần anh xoa chim, xoa đến cứng ngắc, cười híp mắt nhìn Điền Lôi vừa nhịn đến đầy đầu mồ hôi vừa run rẩy xào rau cho cậu ăn.

Nhưng giờ đây, lần đầu tiên sau hơn nửa năm hai người ngồi đối diện ăn một bữa cơm, Trịnh Bằng lại cảm thấy ngượng ngùng cực kỳ, không nói lời nào cúi đầu ăn sủi cảo.

"Tay nghề anh chắc không tệ đi chứ?" Điền Lôi vừa hỏi vừa gắp thêm hai cái vào bát Trịnh Bằng.

Trịnh Bằng nhíu mày, gắp lại trả Điền Lôi, cúi đầu nhai nói: "Thường thôi, đừng gắp cho tôi."

Điền Lôi thấy không khí hơi xấu hổ, dùng chân cọ cẳng chân Trịnh Bằng, Trịnh Bằng lập tức trừng lại.

"Làm gì?"

"Nguyệt Nguyệt, em không có gì muốn nói với anh à? Dù mắng anh một trận cũng được..." Điền Lôi cười nhìn cậu.

Trịnh Bằng cảm thấy miếng sủi cảo chưa nuốt đã nghẹn, cậu chậm rãi mới mở miệng: "Tôi chẳng có tâm trạng mắng anh, anh ăn xong mau đi đi..."

"Anh không đi, tối nay anh ở đây." Điền Lôi bắt đầu cứng đầu.

"Ai đồng ý? Nhà tôi không có chỗ cho anh ở!" Trịnh Bằng nói xong, một ngụm húp hết nước sủi cảo trong bát.

"Thế anh ngủ sofa."

"Điền Lôi anh...!" Trịnh Bằng đập mạnh bát xuống, chỉ vào mũi Điền Lôi, vẻ mặt đầy mất kiên nhẫn.

Trong mắt Điền Lôi cũng lộ ra sắc bén, vẻ mặt cứng đầu đối đầu với cậu, như hai con chó hoang cắn nhau, ai cũng không nhường ai.

"Tùy anh!" Trịnh Bằng gào lớn một tiếng rồi đứng dậy bỏ đi.

Điền Lôi nhìn đĩa sủi cảo còn lại hơn nửa, cộng thêm bị gào một câu, trong lòng cũng nghẹn. Rõ ràng nửa tiếng trước tên này còn dán băng cá nhân cho anh, đột nhiên nhạy cảm như biến thành người khác.

Anh từng nghĩ có phải mình thật sự rời Trịnh Bằng quá lâu, chỉ nhớ Trịnh Bằng lúc yêu dũng cảm hơn anh nhiều, muốn là muốn, chưa bao giờ ủy khuất mình, ngay cả cảm xúc cũng vậy, vui thì cười, không vui thì lườm, thỉnh thoảng nói lời nặng, nhưng không để tâm, hôn hai cái là dỗ được.

Điền Lôi chính là đặc biệt thích những tính tính khí nhỏ của cậu ấy, vì trong lòng anh, Trịnh Bằng có thể mãi mãi làm nũng với anh như vậy, mãi mãi không giữ lại mà trút mọi cảm xúc lên anh, anh cũng có thể mãi là chỗ dựa của Trịnh Bằng. Chứ không phải như bây giờ, cách nhau một lớp kính trong suốt, nhìn rõ nhưng không chạm được.

Thật ra anh cũng có đủ kiên nhẫn và thời gian để mài, nhưng anh sợ Trịnh Bằng sẽ hết kiên nhẫn với anh trước.

Trước khi đi tắm Trịnh Bằng thấy Điền Lôi đang dọn dẹp bếp, tắm xong ra nhìn, người kia thật sự nằm trên sofa, cũng chẳng có chăn gối, người cao một mét chín đáng thương co ro trên đó, làm sofa nhỏ đi cả vòng.

Thích ngủ thì ngủ đi! Trịnh Bằng không để ý anh, "ầm" một tiếng đóng cửa phòng ngủ, xoay người nhảy phốc lên giường.

Ga giường dù đã giặt nhưng hình như thế nào cũng không xóa được dấu vết tình ái tối qua của anh và Điền Lôi. Trịnh Bằng hít sâu một hơi, cố không nghĩ, kéo chăn trùm kín người, lăn vài vòng trên giường, lại lướt điện thoại, luôn thất thần dựng tai nghe động tĩnh bên ngoài. Cậu vốn còn lo lâu, tưởng tên mặt dày Điền Lôi sẽ đến quấy rầy, ai ngờ đợi hơn một tiếng, ngay cả một tiếng động cũng không có.

Đêm càng khuya, trời tối như muốn đè xuống, thỉnh thoảng gió lớn rít gào thổi rèm cửa lên xuống, như tấm sắt đập vào tường, âm thanh kinh người.

Trịnh Bằng vội vàng chui cả đầu vào chăn, nhắm mắt cố ngủ, một tiếng sấm trầm đột nhiên nổ trong phòng, kèm theo tia chớp xẹt qua làm cả sàn nhà rung lên.

Trịnh Bằng lập tức bị dọa run người, mở mắt, tia chớp lại không ngừng chiếu vào, chiếu lên bốn bức tường hiện ra từng vệt sáng trắng ghê rợn, cậu mới ý thức được chỉ có một mình trong phòng trống trải đến thế nào.

Tiếng nổ trên trời lại liên tục, càng lúc càng điên cuồng, đủ loại âm thanh quái dị vặn vẹo không ngừng vây quanh cậu, như ma quỷ muốn nuốt chửng cậu.

Tứ chi Trịnh Bằng dần túa mồ hôi lạnh, ngực trái cũng căng cứng thở không nổi, trong hoảng loạn cậu bắt đầu ủy khuất tại sao Điền Lôi không lao vào ôm cậu, người kia rõ ràng biết cậu sợ sấm sét.

Cậu không ngừng hít mũi, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay, chết chết nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ luôn đóng chặt, mắt cay xè sắp hoa. Như lúc này so với nỗi sợ sấm sét ngoài cửa sổ, cậu càng sợ Điền Lôi có đi không, có bỏ cậu một mình trong cơn bão tố hung dữ này không, không cần cậu nữa không.

Đột nhiên lại một tiếng sấm lớn giáng xuống, Trịnh Bằng lập tức chẳng nghĩ được gì nữa, lao ra khỏi phòng, chân trần chạy lộp cộp vào phòng khách, mãi đến khi thấy phòng khách có ánh sáng yếu ớt, tất cả bất an mới theo tiếng sấm mà tan biến.

Người trên sofa hình như cũng bị kinh động, nghiêng đầu nhìn, một bóng đen nhỏ xíu đang ngây người đứng cách đó không xa, mắt lấp lánh nước nhìn anh.

"Nguyệt Nguyệt? Sao vậy?"

Điền Lôi lập tức vứt điện thoại lao tới, ôm người vào lòng, mới phát hiện tiểu nhân nhi này đang run lẩy bẩy, sờ cánh tay toàn là lạnh.

"Sợ à?" Điền Lôi nhẹ nhàng xoa sau đầu Trịnh Bằng, an ủi nói, "Đừng sợ, anh ở đây mà..."

"Thế sao anh không vào ôm tôi..." Trịnh Bằng dính lên vai anh, nhỏ giọng nức nở.

"Anh..." Điền Lôi nghẹn lời, tim đột nhiên nhói đau. Anh không ngừng liếm môi, cảm xúc tự trách không ngừng trào lên nhưng đều nghẹn ở cổ họng.

Anh không biết giải thích thế nào rằng thật ra anh là một tên nhát gan, anh cũng sợ Trịnh Bằng không cần anh.

"Xin lỗi..."

Điền Lôi cúi đầu hôn mặt Trịnh Bằng, dư quang nhìn thấy cậu vì gấp gáp chạy ra dép cũng không mang, bàn chân trần giẫm lên sàn lạnh thế này, trong lòng càng khó chịu, thế là bế mông Trịnh Bằng ôm người về giường.

Nhét vào chăn xong, Điền Lôi lại dùng chân mình kẹp chân Trịnh Bằng sưởi ấm. Trịnh Bằng không nói nữa, chỉ vùi mặt vào ngực Điền Lôi, để cả người bị tay chân anh bao bọc, dần dần bình tĩnh lại.

Hai người ấm áp ôm nhau một lúc, tiếng sấm kinh người trong tai Trịnh Bằng chậm rãi tan đi, thay vào đó là nhịp tim đập mạnh từ ngực Điền Lôi truyền tới, làm mặt cậu nóng bừng, lúng túng vặn vẹo người, lại muốn rời khỏi ngực Điền Lôi.

"Còn giận anh à?" Điền Lôi bàn tay to vuốt eo Trịnh Bằng, như vuốt lông mèo con.

Trịnh Bằng hừ một tiếng: "Ừ."

"Thế hôn một cái được không?" Điền Lôi dùng mũi cọ mặt cậu một cái.

Trịnh Bằng không đáp, cố ý quay đầu đi, Điền Lôi thế là vòng eo cậu lật người, để Trịnh Bằng nằm sấp trên người anh, miệng không nói không rằng mà chặn lên. Nhưng hôn không mãnh liệt, cũng không thè lưỡi, chỉ nhẹ nhàng mài mài cánh môi nhỏ của cậu, hơi thở an nhiên quấn quýt giữa răng nhau.

Trịnh Bằng bị nụ hôn dịu dàng như nước của Điền Lôi hôn đến mắt mơ màng, buồn ngủ dần dâng lên, cậu ư ư vùi mặt vào hõm cổ Điền Lôi, tìm được tư thế thoải mái nằm xong liền nhắm mắt.

Điền Lôi vừa vuốt tóc cậu vừa dán tai cậu thấp giọng: "Nguyệt Nguyệt, chiều mai anh lại bay đi thi đấu nước ngoài."

"Ừ..." Trịnh Bằng miệng đáp, đầu đã thần du đến mơ.

"Em đừng lo anh không được chạy, anh muốn vừa về đã thấy em được không..."

"Ừ..."

"Ừ, ngủ ngon." Điền Lôi lại hôn trán Trịnh Bằng một cái.

Chuyến bay 4 giờ chiều, Điền Lôi hạ cánh Tokyo thì trời bên đó đã tối, còn phải ngồi xe đến Suzuka, chạy suốt đường, anh đã chẳng còn khẩu vị gì, đầy đầu toàn là dáng vẻ ngủ của Trịnh Bằng sáng nay, lúc đi nhân lúc người chưa tỉnh đã lén chụp hai tấm, trên xe vẫn lật xem tới xem lui.

Tiểu nhân nhi này lông mi dài như búp bê, mũi cũng nhỏ nhắn tinh xảo, mặt không còn gầy như trước, có chút thịt đặc biệt đáng yêu.

Trên đời sao lại có thứ nhỏ bé hành hạ người ta thế này. Điền Lôi vừa nghĩ lại mấy ngày không gặp không chạm được, lúc đó đã hận không thể buộc Trịnh Bằng vào thắt lưng mang đi cùng.

Đến khách sạn đã nửa đêm, anh muốn gọi điện tâm sự vài câu với Trịnh Bằng lại lo người ngủ rồi, vừa định đi tắm thì điện thoại reo, nhìn là Trịnh Bằng tự gọi tới.
Điền Lôi nhận cuộc gọi còn chưa kịp nói, bên kia đã gào lên.

"Điền Lôi mẹ anh thật biến thái! Anh đi thì đi lấy quần lót người ta làm gì!"

Trịnh Bằng tối đi tắm, tìm mãi không thấy cái quần lót thay hôm qua, chắc chắn một câu tuyệt đối là Điền Lôi làm.

"Cái quần lót đó của em quá thấp, mặc lộ hết, anh vứt giúp em rồi, không được mặc loại đó." Điền Lôi cười mắng.

Anh đúng là cố ý, sáng giúp Trịnh Bằng phơi đồ thấy cái quần lót đó, lại nhớ trước đây tên này mặc nó quay video dâm đãng trên OnlyFans, tức đến mức ném thùng rác.

"Anh muốn đánh à! Em chỉ có vài cái quần lót giờ không có mà mặc! Anh đền em mười cái!"

"Được được được, anh mua loại tốt nhất về cho em, nhập khẩu Nhật được không?"

"Ai biết anh bao giờ về?" Đi vòng một vòng lớn, Trịnh Bằng thật ra muốn hỏi nhất chính là cái này.

"Hai ngày nữa, anh vừa thi xong là về tìm em ngay, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh được không?" Điền Lôi dỗ dành nói.

"Cút, tạm biệt."

Trịnh Bằng nhanh chóng cúp máy, sợ nói tiếp sẽ lộ.

Cậu đôi khi cảm thấy mình cũng khá tiện, Điền Lôi ở bên thì phiền muốn đuổi đi, vừa không ở bên, cậu lại cảm thấy trống rỗng, lại nhớ những lời lải nhải của người ta.

Sáng hôm sau Điền Lôi đã đến sân đua, lại thử xe lại chuẩn bị thi đấu, bận rộn cả ngày đến chóng mặt, mỗi lần muốn rảnh rỗi nhắn tin cho Trịnh Bằng, chữ còn chưa gõ xong đã bị HLV gọi đi.

Trịnh Bằng ngủ dậy liền cuộn tròn trên giường, chán nản lướt điện thoại hết lần này đến lần khác, khung chat Điền Lôi mãi không nhảy điểm đỏ mới, cậu có chút không ngồi yên được, muốn chủ động hỏi vài câu người ta đang làm gì, lại ngượng ngùng xóa đi xóa lại, cuối cùng nghẹn đến không chịu nổi, chạy đến chỗ Lưu Hiên Thừa.

Vừa thấy Lưu Hiên Thừa, miệng Trịnh Bằng như mở van, tuôn ra như lũ, nói đến tận chiều tối.

"Tao thật phục hai đứa mày, chia tay nửa năm còn lên giường được, mới fresh làm sao!" Lưu Hiên Thừa mặt đầy bất đắc dĩ.

"Thôi đừng quan tâm, dù sao tao cũng chẳng thiệt..." Trịnh Bằng bĩu môi.

"Ồ, thế hóa ra mày còn cảm thấy lên giường với tiền nhiệm rất sướng đúng không?"

"Thứ đó của Điền Lôi... dù sao... đúng là... không tệ mà..." Trịnh Bằng ấp úng, quay đầu không dám nhìn Lưu Hiên Thừa.

"Trịnh Bằng, tao khinh mày." Lưu Hiên Thừa cố ý lộ vẻ khinh bỉ, "Thế giờ mày định thế nào? Tiếp tục lên giường với nó à?"

"Lần trước ngủ với nó chỉ là bất ngờ! Lần sau tao kiên quyết phản kháng!" Trịnh Bằng vừa kêu vừa giơ ba ngón tay biểu thị quyết tâm.

Triển Hiên bưng đĩa trái cây vừa cắt đi ngang qua, trêu một câu: "Tao cá một trăm, lần sau nó vẫn ngủ."

"Thế tao cá hai trăm... hì hì..."

Lưu Hiên Thừa và Triển Hiên nhìn nhau, cười đầy xấu xa. Trịnh Bằng lườm một cái, lười để ý họ, lại tự lướt điện thoại.

Triển Hiên vô tình liếc màn hình Trịnh Bằng, lại bắt đầu cười: "Ơ tao thấy có người đang đợi tin nhắn Điền Lôi thì có? Vừa nãy nó còn gửi tao ảnh mặc đồ đua mới, nó không gửi mày à?"

Trịnh Bằng vừa nghe đã gấp: "Đ*t ai muốn xem..."

"Mày đừng nói tao còn khá muốn xem đấy, phát nhỏ mày mấy giờ thi đấu ấy nhỉ, hình như sắp rồi?" Lưu Hiên Thừa nhướn mày, chọc Triển Hiên.

"Ừ nhỉ, hình như đã bắt đầu rồi." Triển Hiên nói, thuận tay mở TV, chuyển sang kênh thể thao.

Màn hình đúng lúc phát cảnh tay đua vào sân, hai người Lưu Hiên Thừa trực tiếp ôm nhau ngồi trên sofa xem. Trịnh Bằng tay vẫn nghịch điện thoại, vừa nghe bình luận viên nhắc tên Điền Lôi, ánh mắt đã theo đó trôi qua.

Người kia mặc một bộ đồ đua vàng đen, vải bó sát tôn lên thân hình cao lớn cân đối, cơ ngực đầy đặn, vai rộng eo thon, phối với gương mặt góc cạnh tuấn tú, ngũ quan đậm nét, lông mày rậm, lúc không biểu cảm luôn cho người ta cảm giác lạnh lùng người lạ chớ gần. Lens chỉ quét năm giây, đã khiến khán đài reo hò liên tục.

Trịnh Bằng nhìn dáng vẻ Điền Lôi thế này còn khá không quen, dù sao chỉ có cậu từng thấy Điền Lôi cười ngốc nghếch, còn lúc triền miên dỗ dành cậu dịu dàng, Điền Lôi cũng rất ít thật sự hung dữ với cậu, chỉ cần cậu rơi hai giọt nước mắt, người kia đã hết cách.

Một tiếng còi đột nhiên kéo lại suy nghĩ, trên màn hình bắt đầu đếm ngược thi đấu... năm, bốn, ba, hai, một! Tất cả xe đua như tên rời cung lao vút ra.

Tim Trịnh Bằng không biết sao lại thắt lại, cậu nhìn chằm chằm chiếc xe vàng nhạt kia, mỗi lần qua một khúc cua cậu đều không tự chủ được hít sâu, mắt thấy xe sau càng lúc càng ép sát Điền Lôi, tim đập càng nhanh đến cổ họng.

Lịch trình sắp quá nửa, Điền Lôi vẫn vững vàng ở vị trí giữa trên, phía trước ba cây số là điểm vượt tốt nhất sân này, một khúc cua lớn gần 90 độ. Nếu có thể vượt ở đây, sẽ quyết định vị trí cao nhất nửa sau cuộc đua.

Xe trên sân để tranh đường trong đều đột nhiên tăng tốc, xe Điền Lôi lập tức bị kẹp trái phải, nếu mạo hiểm tăng tốc rất có thể lệch hướng đâm vào cánh bên phải.
Âm thanh nền liên tục truyền giọng bình luận viên cực kỳ gấp gáp. Lòng bàn tay Trịnh Bằng cũng túa mồ hôi, ngón tay bấu chặt vào quần.

Rất nhanh, cậu thấy màu vàng nhạt đột nhiên giảm tốc, làm xe sau không kịp trở tay, trực tiếp phanh gấp lật khỏi đường đua, Điền Lôi lập tức dịch ngang nhanh chóng, lao vào đường trong.

——"Trời ơi!! Đây đúng là một cú vượt đẹp!" Bình luận viên lại phấn khích hét lớn.

Ba người trên sofa đồng loạt reo hò một tiếng.

"Ồ thằng tiền nhiệm mày lái xe đỉnh thật!" Lưu Hiên Thừa dùng khuỷu tay huých Trịnh Bằng.

"Đó!" Trịnh Bằng nhìn đến mắt sáng rực.
Xe Điền Lôi lao thẳng vào thứ ba, cách thứ hai chỉ gần 0.02 giây tốc độ, đầu xe vàng nhạt cắn chết xe trước không buông, đến dốc cuối cùng, Điền Lôi như dồn hết sức đạp ga một cái, đuôi xe không ngừng phun khói xám, ở vị trí thuận gió lại một lần nữa vượt lên thứ hai, khoảng cách với thứ nhất gần trong gang tấc.

Khi đạo diễn cắt cảnh khán đài, dường như biểu cảm mọi người đều cực kỳ nghiêm trọng, hơi thở như ngừng lại trong không khí, chỉ còn nghe thấy tiếng động cơ gầm rú của hai chiếc xe kéo cưa qua lại trên sân.

Điền Lôi cố gắng từ đường ngoài tăng tốc vượt, nhưng xe trước luôn ác ý đổi làn cản, Điền Lôi nghiến răng, trực tiếp dùng cánh trước đụng lên, kim loại cứng ma sát không ngừng tóe lửa.

Xe trước cũng không ngờ người này liều mạng thế, ban đầu còn cố chống, ai ngờ Điền Lôi căn bản giống như một kẻ điên tăng mã lực đẩy mạnh về trước, tiếp tục sẽ là lưỡng bại câu thương. Xe trước cuối cùng cũng sợ, tay lái xoay một cái đột nhiên đổi làn, Điền Lôi liền như lao như một tia chớp vàng khí thế ngút trời lao ra, nửa vòng cuối trực tiếp vượt lên đầu.

Lại một tiếng còi vang lên, khán đài lập tức bùng nổ tiếng reo hò dữ dội. Bình luận viên kích động tuyên bố chủ nhân chức vô địch chặng Nhật Bản lần này. Tên Điền Lôi cứ thế vang vọng toàn sân đua, vang vọng trên mọi kênh phát sóng trực tiếp.

"Đ*t! Thắng rồi!" Ba người trên sofa lập tức kích động ôm nhau hét lớn.

Triển Hiên càng phấn khích đến rơi nước mắt, miệng không ngừng khen: "Ồ Điền Lôi này đúng là có tiền đồ, nếu không phải trước đây tao rủ nó đi đua phố thì lấy đâu ra thiên tài này! Nó phải cảm ơn tao thật nhiều mới được!"

Lưu Hiên Thừa liên tục gật đầu phụ họa: "Mày cũng biết đua xe à? Lần sau mày cũng dẫn tao đi đua thử đi!"

"Hai đứa mày? Đua nổi không?" Trịnh Bằng cười điên cuồng.

"Thế để Điền Lôi dẫn bọn tao đua là được, ờ tao quên, có người có thể ngại..." Triển Hiên lại cố ý chọc.

"Cút cút cút, ai ngại, thích làm gì thì làm!" Trịnh Bằng cười mắng.

Trên TV phát đến phần trao giải, Trịnh Bằng nhìn Điền Lôi trên màn hình nâng cúp, bị đám phóng viên vây quanh, vô số đèn flash chiếu lên mặt, làm gương mặt ấy càng thêm cao quý tuấn tú, như một ngôi sao lớn.

Trong lòng Trịnh Bằng vừa tự hào vừa chua xót, cảm thấy người trước mặt này dường như rất xa lạ, đột nhiên nhớ dáng vẻ Điền Lôi như chó lớn cọ cậu lúc dán băng cá nhân tối qua, quay đầu nhìn hai người bên cạnh vẫn dính nhau như keo, cậu lại có chút buồn bực, đơn giản chào tạm biệt rồi đi.

Về đến nhà mình, Trịnh Bằng vừa vào cửa đã không nhịn nổi, muốn gọi điện cho Điền Lôi, dù chỉ nói vài câu cũng được, gọi hai ba cuộc đều bận.

Có lẽ vẫn bận. Trịnh Bằng cố an ủi mình, tựa cửa hút một điếu thuốc, càng hút càng phiền muộn, lao vào phòng tắm định tắm rửa bình tĩnh lại.

Vừa định cởi đồ, điện thoại reo.

"Sao gọi nhiều cuộc vậy, nhớ tôi rồi à?"

Giọng điệu đáng ghét của Điền Lôi vừa vang lên, tim Trịnh Bằng đột nhiên vững vàng, khóe miệng cũng cong lên.

"Cút, mẹ nó tôi là muốn hỏi anh mua quần lót cho tôi chưa?"

"Anh nhớ mà, sáng mai đi mua ngay cho em, nhập khẩu Nhật được không?"

"Ai biết anh bao giờ về?" Đi vòng một vòng lớn, Trịnh Bằng thật ra muốn hỏi nhất chính là cái này.

"Hai ngày nữa, anh vừa thi xong là về tìm em ngay, em ngoan ngoãn ở nhà đợi anh được không?" Điền Lôi dỗ dành nói.

"Cút, tạm biệt."

Trịnh Bằng nhanh chóng cúp máy, sợ nói tiếp sẽ lộ.

Cậu đôi khi cảm thấy mình cũng khá tiện, Điền Lôi ở bên thì phiền muốn đuổi đi, vừa không ở bên, cậu lại cảm thấy trống rỗng, lại nhớ những lời lải nhải của người ta.

-TBC-
Ghi chú tác giả:
Xin lỗi quỳ xin lỗi! Vì sửa lại cấu trúc nên đến muộn huhu! Phía sau cảm xúc của Lôi tử sẽ càng ngày càng rõ ràng, chương 9 cũng sẽ có thịt! Vẫn là thứ Bảy up ~ Cầu kudos và comment nha!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro