Hồi 1: Khúc dạo đầu
"Nếu ngươi có thể khiến các vị thần đem lòng yêu ngươi, ngươi sẽ được giải thoát khỏi xiềng xích ma thuật. Nếu ngươi yêu một trong số họ, tất cả sẽ bị giam cầm vĩnh viễn trong khu vườn cấm."
~o0o~
Thành phố Sanney, thành phố của những lời hẹn ước.
Nắng vàng trải dài trên những toà nhà cao tầng, đu mình khắp thành phố Sanney. Mùa thu dần đi qua, những cơn gió bắt đầu trở nên tê lạnh, báo hiệu một kì nhập học mới lại đến.
Trường đại học Sanney, phía cổng trường, cô gái trẻ khoác trên mình bộ trang phục lịch sự phẳng nếp, nhìn qua là biết đã được chọn lựa kĩ càng. Mái tóc nâu xoã dài bồng bềnh hệt cánh hoa hồng lay động trong sương sớm, yểu điệu rủ xuống gương mặt trắng sứ mê hồn, bờ môi hồng nhạt cùng đôi má ửng đỏ vì lạnh căng tràn sức sống ở cái tuổi đôi mươi, song đôi mắt xanh đá quý lại tĩnh lặng như mặt hồ, chẳng có vẻ gì là mang theo nhiệt huyết cuộc sống.
Ngày nhập học, như thông lệ hàng năm, xung quanh lối đi chật kín tình nguyện viên đến từ các câu lạc bộ và dự án. Họ gào thét, đắm mình trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp. Nhiệt huyết trong họ bừng lên như ngọn lửa nóng bỏng, rạo rực cháy sáng.
Ồn thật.
Lướt qua những gương mặt tràn trề sức sống, cô gái kiểm tra chiếc đồng hồ đeo tay tinh xảo bằng bạc. Dẫu trong đầu có suy nghĩ bất cứ điều gì, ấn tượng mà những đường nét sắc cạnh của sống mũi và đôi môi đem lại như thể búp bê sứ trong lồng kính, nhàn nhạt, không chút cảm xúc nào.
Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ học, có lẽ cô nên tìm chỗ nào đó yên tĩnh chờ đợi thay vì chôn chân giữa nơi ồn ào này.
Càng về cuối trường học, những dãy hành lang càng trở nên vắng lặng, đa số học sinh đều đã tụ tập hết ở sảnh chính vì đợt chiêu mộ thành viên mới cho các câu lạc bộ. Tất nhiên, chuyện đó cũng chẳng mảy may liên quan đến cô.
Tuy có bảng điểm vàng với thành tích học tập suất sắc, sự nhạt nhẽo trong từng suy nghĩ và hành động của Ria Carney tựa như đoá hồng quý hiếm nhuộm sắc trắng thuần trong vườn nhà quý tộc, nơi bị bao quanh bởi bốn hàng rào sắt mà chỉ con người có thể vào ra, còn cây cỏ thì chẳng thể tự vươn mình tới bầu trời cao lồng lộng.
Đúng lúc ấy, hành lang trống trải bỗng lạc đến tiếng nhạc du dương, mang theo cả nhiệt độ cháy bỏng của những nàng tiên ban mai. Bước chân Ria Carney chậm dần rồi dừng hẳn, đôi mắt theo bản năng hướng về nơi bắt nguồn của âm thanh ấy.
Khúc dương cầm nhẹ nhàng chảy trôi, tình ca uốn mình thành sơn nhạc, chim hót gợi sóng thuỷ triều, thanh điệu được chơi lúc trầm, lúc bổng, lại cuốn hút lạ kì, là một bản nhạc mà cô chưa bao giờ nghe đến trong đời.
Khẽ hít vào một hơi thật sâu, Ria Carney bước đến phía trước một cánh cửa gỗ lớn cao chừng ba mét, bên ngoài còn treo tấm biển bằng đồng: Phòng âm nhạc số ba.
Tiếng đàn dương cầm đột nhiên vút cao, từ một khúc tình ca nhẹ nhàng lại hùng vĩ tựa thái sơn. Năm ngón tay thon dài đặt trên tay nắm cửa hơi khựng lại. Không rõ vì lý do gì, trái tim cô đột nhiên run lên trong khoảnh khắc.
Giai điệu này hình như có chút quen thuộc...
Ria Carney nhẹ nhàng mở cửa, hé mắt nhìn vào bên trong. Phòng âm nhạc rất sang trọng, được trang trí bởi những đèn trùm pha lê lộng lẫy, sáng bừng như đại sảnh hoàng gia, thoang thoảng mùi nước hoa dịu nhẹ. Chính giữa phòng là một chiếc đàn dương cầm lớn màu đen bóng, bên cạnh đặt ghế nhung đã có người ngồi, đưa đến một bóng lưng nghệ sĩ hơi cong chuẩn dáng, vai trái rộng lớn run rẩy theo từng nốt nhạc tuyệt diệu.
Âm thanh ấy, tựa lá thư tình đã cháy một góc, phấp phới giữa khói lửa hỗn loạn.
Âm thanh ấy, tựa đường mật pha lẫn men cay.
Âm thanh ấy, cô độc nhưng hào sảng, dịu dàng nhưng hùng vĩ.
Âm thanh ấy, khiến đôi tai Ria như chìm đắm vào vòng xoáy âm nhạc quay cuồng, xé khoảng không đến một thế giới khác, không rõ chân đang giẫm lên đám mây hay là mặt đất, chỉ có người nghệ sĩ cùng cây đàn dương cầm trước mặt mới là chân thực, mới là sự tồn tại duy nhất.
Không biết đã trôi qua bao lâu, đôi chân của Ria Carney vẫn chôn chặt tại chỗ, tầm mắt rơi vào bóng hình tuấn mỹ vừa mới gặp lần đầu tiên.
Mái tóc vàng kim óng ả tựa ánh nắng mặt trời của anh nổi bật trên bộ vest đuôi tôm trắng tinh đầy tao nhã, dường như muốn nhuộm cả bóng tối thành màu sớm mai. Từ góc độ này, ảo giác về những ngón tay mảnh dài đang lướt trên phím đàn tựa nàng vũ công ba lê uyển chuyển trên sàn diễn diễm lệ, xinh đẹp chẳng kém gì góc cạnh gương mặt thanh tú của đoá hoa hướng dương rực rỡ dưới tà dương cuối hạ, làm phai mờ đi ngọn đèn lung linh treo trên trần nhà.
Yết hầu anh khẽ động, để lộ ra đường nét cơ bắp ẩn hiện trên sườn cổ rắn chắc.
——Tựa như một chàng hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Khúc nhạc lên đến cao trào. Đôi mắt hổ phách tập trung đến mức không nhận ra có người xuất hiện, toàn bộ thần trí chìm đắm vào sắc màu hiện hữu trong những nốt nhạc mê người. Bờ mi cong dài của anh run lên đầy kiều diễm khi những ngón tay dừng lại và bài nhạc kết thúc.
Cô gái phía cửa vẫn còn đứng bất động một chỗ, tâm trí phiêu du trong âm thanh bi tráng được tấu lên bởi anh chàng điển trai kia. Như thể đã bị ma quỷ hút đi linh hồn, bờ môi cô nhẹ run, đôi mắt xanh ngọc cũng dần phủ một màn sương mờ.
Nhận ra có người đang nhìn, chàng nghệ sĩ dương cầm đứng dậy, từng cử chỉ dù là nhỏ nhất cũng toát lên phong thái của một vị công tử lịch thiệp. Anh tiến về phía cô, tinh ý giúp cô giữ lấy cửa gỗ nặng trịch, sau đó nở nụ cười hớp hồn: "Tôi có thể giúp gì cho em không, tiểu tiên nữ?"
Anh ta được trời ban đôi mắt hổ phách sâu thăm thẳm nhìn thấu suốt nhân gian, sống mũi thanh cao cùng đôi môi mỏng dài kiều diễm. Mái tóc vàng óng của anh dài quá vai, được cột gọn phía sau bởi sợi dây bạc vận mệnh. Khi anh cúi đầu nhìn xuống nhìn người phía dưới, chiếc cằm thon dài tiến sát đến lớp áo trắng tuyết, trên gương mặt phảng phất vẻ chất phác dịu dàng.
Nghe thấy tiếng nói hướng về phía mình, tiêu cự trong mắt Ria Carney nhanh chóng tan rã, cô thành thục mỉm với chàng trai lạ mặt.
"Thật ngại quá." Ria Carney ngả người về phía sau, kéo dãn khoảng cách với chàng trai đối diện một cách tự nhiên, cơ hồ như muốn dựng lên một bức tường vô hình. "Tôi là Ria Carney, người vô tình bị khúc nhạc của anh quyến rũ."
Như một điều hiển nhiên, những câu từ xã giao vốn đã trở thành lời thoại bất thành văn bật ra khỏi miệng.
Chàng trai kia cũng lịch thiệp đáp lời: "Được tiểu tiên nữ em khen ngợi đúng là diễm phúc của tôi. Tôi là Ather, là thần ánh sáng. Nếu em không chê, mong em hãy cho tôi cơ hội hộ tống em đến lớp học của mình."
Ather cầm lấy bàn tay Ria Carney, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn phớt. Thanh âm trong trẻo phát ra từ cổ họng anh mang theo vị ngậy của hạt hướng dương mới bóc vỏ, cũng giống một làn mây mờ trắng muốt quanh quẩn chốn thiên đường. Ánh nắng đổ xuống xuyên qua vệt vân vũ, xuyên qua các ngôi nhà cao tầng, hoà tan với làn gió đầu thu, xào xạc kêu vang.
Một chàng trai lịch thiệp quá mức cần thiết, đây là lần đầu tiên Ria Carney nhìn thấy anh ta tại đại học Sanney. Với nhan sắc cỡ này, không lý gì mà anh ta lại bị đám sinh viên bỏ quên, hay bị trí nhớ của cô bỏ sót trong suốt một năm học tập tại Sanney được.
Thoát khỏi khúc nhạc kì lạ kia, chỉ trong vòng chưa đầy một phút, tinh thần Ria Carney đã trở lại với theo cơ chế thường nhật. Cô ngẩng đầu nhìn chàng trai tuấn tú trước mắt, gương mặt vẫn tự nhiên như đang chẳng nghĩ ngợi điều gì.
Thu lại cánh tay của mình, đôi mắt Ria híp lại: "Rất hân hạnh."
Trên dãy hành lang nhộn nhịp, trai tài gái sắc sánh bước thu hút bao nhiêu ánh nhìn. Không giống với anh chàng Ather đang tươi cười với mọi lời bắt chuyện từ bên ngoài, ánh mắt hờ hững của Ria Carney vẫn hướng về phía trước, tựa như xã hội ngoài kia đối với cô là một thế giới thuộc về hành tinh khác.
Ather mỉm cười vẫy chào một cô gái đang dùng hết dũng khí gọi mình nhìn lại ở phía hành lang đối diện, sau khi hạ tay lại len lén đưa mắt nhìn sang Ria. Cô gái bên cạnh rõ ràng nhận ra có người đang mang suy nghĩ tò mò đối với mình, song vẫn vờ như không biết, khuôn miệng vẽ lên nụ cười nhè nhẹ.
Đột nhiên, tiếng nhạc chuông điện thoại khẽ vang lên. Ria Carney hơi giật mình, lấy từ trong túi xách ra chiếc điện thoại di động. Ngón cái trượt nhẹ sang phải, số điện thoại kia được chuyển vào danh sách đen.
Không chút chần chừ nào.
Sau khi cất điện thoại về chỗ cũ, Ria Carney mới lên tiếng, phá vỡ bầu không khí trầm mặc: "Anh là học sinh mới à?"
"À ừ..." Ather hơi giật mình.
Cước bộ Ria Carney vẫn không chậm lại. Lưng cô giữ thẳng, gương mặt thanh tú không thanh đổi, đôi mắt xanh ngọc đảo lên quan sát biểu cảm vừa rồi của anh, một giây sau lại nhìn về phía trước.
"Tôi học kinh doanh. Còn anh thì sao?"
"Hình như..." Ather lưỡng lự một lúc, sau khi kiểm tra lại mảnh giấy trên tay mới tự tin mỉm cười với cô. "Tôi cũng học kinh doanh."
"Chuyên ngành nào vậy?" Ria Carney tự nhiên hỏi, cùng Ather bước đến trước cửa thang máy học sinh.
Ather lại lén nhìn tờ giấy, gãi đầu thiếu tự nhiên: "Ừm... là tài chính."
Tinh.
Thanh máy mở ra, Ria Carney cùng Ather bước vào trong. Cô nàng ấy đứng sát bảng nút bấm, thuần thục nhấn số tầng ba.
"Cùng ngành học với tôi rồi. Anh là học sinh mới thì tôi nên là người hộ tống anh tới lớp tiếp theo mới phải."
"Cũng đúng nhỉ?"
Ather lưỡng lự muốn hỏi thêm gì đó, song khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của cô trên cửa thang máy làm bằng kim loại, anh lại thôi không mở miệng.
Ánh đèn mờ màu trắng đục hắt xuống gương mặt xinh đẹp, khiến sống mũi thanh thoát cùng hàng mi dài in bóng trên gương mặt thanh tú. Ria Carney giấu suy nghĩ của mình vào trong một cái nhắm mắt, dường như từng biểu cảm nhỏ nhặt đều được kiểm soát đến tối đa, không sao khiến người khác nắm bắt suy nghĩ.
Tinh.
Sau khi bước ra khỏi thang máy, Ria Carney cố tình đi chậm lại, sóng vai với Ather. Trong khi anh chàng bên cạnh vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh, thỉnh thoảng còn nở nụ cười hớp hồn người qua lại, Ria cũng đang ngẩng đầu nhìn anh không che giấu.
Ather có một chiều cao đáng nể. Mặc dù cao gần mét bảy, Ria lại chỉ đứng qua ngực anh, phải liên tục ngẩng đầu mới bắt kịp được chuyển động trong đôi đồng tử quý phái. Điểm nổi bật nhất ở anh là mái tóc vàng kim toả sáng lấp lánh của người ngoại quốc, nếu so sánh với những tia nắng mặt trời chiếu sáng nhân gian phía bên kia cửa sổ thì có lẽ cũng chẳng mấy khập khiễng.
Anh ta tự giới thiệu bản thân là thần ánh sáng, đó là phép ẩn dụ nào đó sao?
"Ather, tôi gọi như vậy có được không?"
"Tiểu tiên nữ muốn gọi thế nào cũng được hết."
Tiểu tiên nữ? Một cách gọi thịnh hành đang nổi lên gần đây chăng?
"Vậy Ather," Ria ngừng một lúc rồi nói tiếp. "Khúc nhạc vừa rồi anh chơi có tên là gì vậy? Quả thật rất ấn tượng."
Nghe thấy câu hỏi này của Ria, khoé môi Ather nhếch lên tạo thành một đường cong mềm mại: "Đó là một bản nhạc huyền thoại không tên được sáng tác từ rất lâu về trước. Nếu em thích, một lúc nào đó tôi có thể đàn lại khúc ca đó cho em nghe, nhưng có lẽ em sẽ không tìm được ở nơi nào khác đâu."
"Là thất truyền sao?"
Ather xoay đầu nhìn về phía trước, buông một lời giải thích khó hiểu: "Không hẳn, chỉ là không tồn tại ở thế giới của em mà thôi."
"Vậy à..." Biết anh không muốn nói thêm, Ria cũng thôi không thắc mắc, tự lẩm nhẩm với bản thân: "Vậy tại sao mình lại có cảm giác đã từng nghe thấy ở đâu đó rồi nhỉ...?"
Mải suy nghĩ mà không để ý xung quanh, đến lúc bước đến ngã rẽ hành lang, Ria Carney mới nhận ra Ather đã đột ngột dừng chân từ bao giờ. Anh đứng bất động phía sau, nhìn cô bằng ánh mắt ngỡ ngàng không thể che giấu.
Ria Carney ngưng bước, quay đầu nhìn anh: "Ather?"
Ather giật mình, dường như tinh thần vừa được kéo ra khỏi một suy nghĩ bất ngờ nào đó, nhanh chóng quay trở lại trạng thái tỉnh táo. Anh bước nhanh về phía cô gái vừa mới quen cách đây không lâu, nụ cười trong vắt không pha chút tạp chất: "Không có gì đâu."
Dẫu vậy, Ria Carney vẫn cảm nhận được sự phức tạp ẩn sâu trong đôi mắt hổ phách ấy.
.
Giảng đường tiết đầu tiên đông nghịt, được bố trí trong một đại sảnh lớn có sức chứa lên đến cả nghìn người. Từ khi bước vào, Ria Carney đã nép mình sát bờ tường, nghiêng mặt sang một bên, khi lướt qua chiếc bàn đầu tiên thì thuận tay lấy một quyển giáo án, sau đó tìm một góc khuất ngay trước cây cột nhà cao chừng năm mét rồi ngồi xuống. Ather bắt chước làm theo động tác của cô, không nói nhiều mà đặt người bên cạnh.
"Xin chào, tôi là Lian Vermelion, giáo viên phụ trách môn học này của các em trong kì. Mọi người nhanh chóng ngồi xuống nào. Tiết học đầu tiên sẽ bắt đầu ngay bây giờ."
Tiếng nói của một người phụ nữ đứng tuổi vang lên dưới bục giảng lớn. Lian Vermelion nghiêm giọng nói vào loa, đôi lông mày kẻ tuốt cẩn thận hơi cau lại vì tiếng xì xào không dứt trong cái nơi đáng lẽ nên nghiêm trang và yên ắng.
"Này, anh chàng ngồi phía sau đẹp trai quá, anh ta là ai vậy?"
"Tớ không biết đó, chưa bao giờ nhìn thấy luôn."
"Chụp ảnh! Mau chụp ảnh để tìm kiếm thông tin! Có khi là minh tinh mới chuyển đến không chừng!"
"Ôi, tớ muốn ngất vì anh ta mất thôi. Sao trên đời này lại có người đẹp như thế chứ?"
"Mẹ nó, tôi là con trai còn thấy người ta đẹp quá là thế nào?"
"Tôi lại thấy thằng đó thật ẻo lả, chẳng có chút khí chất nào."
"Cậu đang ghen tị hả? Nếu đổi lại là con gái chắc chắn cậu sẽ nhào vào ngay."
"Ghen tị gì chứ? Mà cô gái bên cạnh hắn ta không phải đáng chú ý hơn sao? Cô ta cũng đẹp quá rồi đi? Ai vậy?"
"Này, cậu học ở đại học Sanney mà không biết cô ta hả? Vô vọng thôi, đừng để ý đến. Cô ta là..."
Tiếng ồn ào to nhỏ liên tục vang lên xuyên suốt buổi học đầu tiên, tất cả học sinh đều không hẹn mà cùng bị thu hút bởi hào quang chói loá, đưa ánh mắt si mê và ái mộ hướng về phía Ria và Ather. Thậm chí, có vài cô gái còn quá khích đến mức xoay hẳn người lại để chụp ảnh anh chàng, hay nhờ các bạn gần đó gửi giấy làm quen. Chỉ tội cho cô giáo Lian Vermelion mới dạy tiết đầu tiên đã phải chứng kiến cảnh tượng có một không hai trong suốt nhiều năm dạy học.
"Này, các em! Tất cả quay đầu lên bục giảng ngay!"
Mặc dù cô nói vậy, xung quanh vẫn liên tục vang lên tiếng chụp ảnh cùng âm thanh gió cào do gào thét trong im lặng của các học sinh. Nụ cười trên môi Ather hơi méo đi khi trên bàn ngập tràn giấy làm quen cùng thư tay của ai không rõ. Cầm quyển giáo án mà chẳng biết làm gì với nó, anh len lén liếc người bạn duy nhất mới gặp gỡ cơ hồ muốn mở miệng cầu cứu, nhưng Ria Carney lại chỉ thản nhiên lật từng trang quyển giáo án, hoàn toàn coi những người xung quanh như không khí.
"Trong này hơi bí nhỉ?" Ather đảo mắt nhìn lên bục giảng, phẩy phẩy bàn tay như cái quạt cho bớt nóng, ngón tay thon dài tuyệt mỹ theo bản năng kéo mở hai cúc áo trên cùng, khiến đám học sinh xung quanh được một phen kích động đến chảy máu mũi.
Ather giật mình, vội vàng túm kín cổ áo.
Sức nóng do cảm giác ngột ngạt hun thành khiến anh không khỏi nhấp nhổm. Vào khoảnh khắc này, cho dù bên ngoài có ồn ào đến mấy, Ather vẫn có cảm giác bầu không khí trong giảng đường tĩnh lặng tới khó chịu. Người con gái bên cạnh anh quá thanh lãnh, khiến anh tưởng như bản thân đang chìm một chân xuống vùng nước đen lầy lội, dính chặt đến mức ngay cả tiếng tim đập cũng bị ép lại trong lồng ngực.
Ria Carney ngồi thẳng lưng, tay phải cầm bút nhớ, tay trái đặt hờ lên một trang sách. Đầu cô cúi thấp, để vài lọn tóc bồng bềnh rủ xuống sườn mặt sắc nét, tư thế ấy hoà cùng cảnh sắc xung quanh vẽ lên một bức tranh sơn dầu nhã nhặn.
Học sinh lần lượt truyền tay nhau danh sách lớp để kí tên xác nhận tham gia khoá học, Ather nhận lấy danh sách từ một cô gái bàn trên, không quên khuyến mại một nụ cười toả nắng mê hồn, sau đó nhanh chóng lật từng trang quyển sổ nhỏ.
Ba phút sau, tiếng sột soạt của giấy tờ bên cạnh Ria cuối cùng cũng dừng lại. Ather đưa quyển sổ cho cô, sau đó quay đầu nhìn về phía bức tường trắng. Tay anh chống lên cằm, hàng lông mi dài cong vút hơi trũng xuống, còn gương mặt thì thoáng qua nét hờn giận: "Chậc... toàn những kẻ rắc rối."
Ria Carney loáng thoáng nghe được những lời lẩm nhẩm này của anh, song cũng không để ý nhiều, sau khi kí tên liền chuyển danh sách cho người khác.
Dù sao bạn học có là Zeus hay Poseidon cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Tiết học đầu tiên trôi qua trong tiếng than trời của cô giáo Lian Vermellion. Sau khi chuông báo kết thúc vang lên, một vài học sinh lập tức lao đến Ather như con thú xổng chuồng, làm quen bạn học mới mà chẳng khác gì bò tót nhìn thấy chiếc khăn màu đỏ.
Cùng lúc đó, Ria Carney nhanh chóng cầm túi xách, dự định lách mình rời khỏi đám đông. Thế nhưng vừa đi được hai bước, cổ tay cô bỗng bị một lực đạo mạnh hơn giữ chặt lại: "Tiểu tiên nữ, để tôi đưa em về."
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng theo thông lệ, tứ phía lập tức bùng nổ.
"A, anh chàng đẹp trai có bạn gái rồi sao?"
"Không quan trọng, không quan trọng, trai đẹp của chung!"
"Nhưng cô gái kia có phải cũng rất đẹp rồi không?"
"Này, cậu nói cái gì vậy? Sao có thể được chứ! Cô ta là Ria Carney đầy tai tiếng đấy."
Bàn tay Ather giữ chặt lấy cổ tay Ria. Trong phút chốc, đám đông ồn ào bên cạnh đã tách ra thành một thế giới khác, chỉ còn lại không gian riêng tư dành cho hai người. Đôi đồng tử màu hổ phách của anh ánh lên vẻ kiên định chất phác khiến người đối diện không khỏi nảy sinh cảm giác khó xử. Tuy vậy, cô gái kia lại không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt anh, đối chất với những cảm xúc của anh, sắc mặt chẳng có vẻ gì là sợ hãi hay dao động.
Ria Carney trầm mặc một lúc lâu, thậm chí còn khiến những người xung quanh tưởng rằng hai người sẽ đứng đó nhìn nhau cho đến khi trời tàn đất tận, cô mới chậm rãi mở miệng: "Tôi đợi ở ngoài."
Chỉ với bốn chữ này, những đường nét trên khuôn mặt của Ather đã giãn ra. Anh nở nụ cười mừng rỡ tựa ánh nắng buổi sớm: "Ừm. Sẽ nhanh thôi."
Trước cửa giảng đường rộng lớn, Ria Carney đứng tựa lưng vào cửa kính trong suốt, đầu nghiêng về phía sau, đôi con ngươi màu xanh ngọc phản chiếu hình ảnh cây cối xào xạc lay động.
Ánh mặt trời cuối thu không quá gay gắt, nhưng đủ để chiếu xuyên qua lớp cửa kính dày cộp của toà nhà cao tầng, hắt nắng trên vách tường sơn trắng. Giữa không khí ồn ào của buổi tan tầm, đâu đó bên tai bỗng vang lên nổi bật tiếng đế giày lịch lãm.
"Tiểu tiên nữ." Ather cẩn thận đi về phía cô, đôi mắt màu hổ phách lay động không ngớt. Vào khoảnh khắc ấy, trong tâm trí anh bỗng vụt qua hình ảnh một nữ sinh nhỏ bé với mái tóc dài ngang lưng, gương mặt dán đầy băng gạc đang đứng dưới vòm trời khổng lồ của chốn đô thị xa hoa rộng lớn.
Nghe tiếng gọi tên, Ria Carney quay đầu nhìn lại, tức thì thu vào mắt dáng vẻ ngây dại của Ather.
Anh ta bê trên tay năm quyển giáo án khác, đứng im như phỗng, gò má phảng phất hơi đỏ, tầm mắt cơ hồ đang phiêu du trên chín tầng mây.
"Thành thạo ngôi trường này tới vậy," Ria Carney bỗng mở miệng. "Thật ra anh không phải học sinh mới đúng không?"
Đôi con ngươi bỗng thu nhỏ lại, gương mặt Ather lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
"Bỏ đi." Ria Carney bước ngang qua anh, bóng lưng yêu kiều nhỏ dần, bước đi lưu loát dứt khoát, tuyệt nhiên không quay đầu nhìn lại lấy một lần. "Về thôi."
Dưới hành lang đầy rẫy ánh sáng tươi đẹp ấy, rốt cuộc cả hai đang suy nghĩ điều gì?
.
Căn hộ nơi Ria Carney sống nằm tại tầng ba của một trong những khu chung cư cao cấp bậc nhất thành phố Sanney. Mặc dù không khí nơi đây có chút trầm lặng, song an ninh lại vô cùng tuyệt vời, nhìn thế nào cũng thấy rất hợp với một người thiên về hướng nội như cô gái kia.
Ít nhất là cho đến thời điểm hiện tại.
Giữa căn phòng ngủ phảng phất chút ánh sáng từ kẽ hở của chiếc rèm cửa màu nhạt màu, một lá thư màu đen bỗng xuất hiện, được đặt ở ngay giữa chiếc giường ngủ màu xám. Ria Carney cởi áo khoác ngoài, cùng lúc liếc mắt nhìn sang dòng chữ "Gửi: Ria Carney." được in nổi bật trên bìa thư.
Ria Carney không vội chạm vào lá thư kì lạ. Cô mở điện thoại, cẩn thận tua nhanh đoạn băng an ninh ghi lại khoảng thời gian từ khi cô bước chân ra khỏi cửa cho đến lúc quay trở về nhà.
Không có ai đến đây.
Đương nhiên, kết quả này cũng không quá bất ngờ. Căn hộ của Ria Carney chỉ có một chìa khoá, trên tay nắm cửa cũng không có dấu vết cậy phá, chứng tỏ lá thư này không tiến vào từ cửa chính.
Ria Carney rút mấy tờ giấy ăn màu trắng làm lót tay, sau đó mới cầm lá thư màu đen kia lên. Ngoại trừ tên cô được in to nhất ở chính giữa, không còn bất cứ thông tin nào khác về người gửi hay mã bưu điện.
Cộp.
Đột nhiên, có thứ gì đó rớt xuống từ bên trong lá thư, lăn mấy vòng trên đất rồi dừng lại bên cạnh chân bàn học màu xám.
Đó là chiếc nhẫn bạc có đính một viên pha lê đen.
Ria Carney nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, lấy giấy lót cầm lên chiếc nhẫn bạc tinh xảo, rũ mắt quan sát từng đường nét hoa văn tinh tế được khắc hoạ trên đó. Chỉ là khi vừa mới chạm vào, một đạo ánh sáng bất ngờ loé lên khiến cô theo phản xạ nhắm mắt lại, sau đó nó cũng bao trùm toàn bộ không gian.
Phải mất một lúc sau, khi quang cảnh xung quanh đã trở lại cái màu trầm tối của nó, Ria mới hé mắt, song thứ đầu tiên nhìn thấy lại là ngón tay áp út đang đeo chiếc nhẫn bạc của chính mình.
Ria Carney: "..."
Xác nhận có thể chạm vào chiếc nhẫn trực tiếp bằng tay, Ria Carney dùng bên tay còn lại cố hết sức kéo chiếc nhẫn ra nhưng bất thành. Chẳng rõ có phải ảo tưởng của chính mình hay không, nhưng cô cảm thấy chiếc nhẫn này tựa như đã nối liền với ngón áp út của mình vậy.
Quá kì lạ rồi.
Mặc dù vậy, mọi thứ hoàn toàn không thể khiến cô gái kia mất đi sự bình tĩnh, có chăng cũng là cái dừng mắt trong một giây ngắn ngủi mà thôi.
Khi Ria Carney chuẩn bị vào phòng tắm tìm cục xà bông, tầm mắt của cô đột nhiên rơi vào phong thư màu đen vẫn nằm trên giường, góc phải của nó đang lòi ra một lá thư nhỏ được làm bằng chất giấy cứng với hoa văn in chìm vô cùng hoa mỹ.
Ria Carney cẩn thận lót giấy dưới tay, lôi lá thư ra khỏi phong bì. Giống như vỏ ngoài của nó, bên trên tờ giấy chỉ in một từ duy nhất. Tuy nhiên, thay vì cái tên "Ria Carney", nó đã đổi thành: Welcome!
Đột nhiên, dòng chữ được viết bằng thứ mực màu vàng đồng giống như có chân, tự động đảo lộn thành "Ow lemec." Không gian xung quanh căn phòng bất ngờ rung chuyển, đồ đạc đều như có cánh mà tự động xáo trộn, mọi thứ vặn vẹo xoắn lại tựa cơn lốc xoáy.
Trên vầng trán nhỏ nhắn trắng nõn của Ria Carney chảy xuống một giọt mồ hôi, lăn dài nơi thái dương rồi tụ lại ở cằm. Cô ngồi xổm xuống nền đất, bám tay vào sàn nhà đang ngồi để giữ thăng bằng, thế nhưng chỉ vài giây sau, nó cũng biết mất.
Hai mắt cô ngày càng mờ dần cho đến khi tất cả chỉ còn lại một mảng đen kịt.
.
.
Ria Carney mở mắt.
Thứ đầu tiên truyền tới là ánh sáng dịu nhẹ của buổi sớm mai, thoải mái nhảy múa trên đỉnh đầu như những tinh linh đi lạc.
Ria Carney vươn tay che bớt ánh nắng, hàng mi dài hơi rủ xuống, nhất thời chưa quen với cường độ ánh sáng cao.
Một lúc sau, khi đã lấy lại thị lực bình thường, bầu trời xanh thẳm dần hiện ra, đẹp đến mức khiến một người vốn rất bình tĩnh như cô cũng phải bàng hoàng.
Mùi gỗ, mùi cây cỏ thơm lừng xộc vào mũi, ẩn hiện trong đó là cái thanh ngọt của sương sớm đang nhẹ nhàng hoà trộn. Đâu đó bên tai văng vẳng tiếng chim chóc tưng bừng, làm nền cho khu vườn lớn xanh mướt cỏ cây. Tuy không biết đây là đâu, nhưng cái mùi cổ kính đậm đặc này như đang nói lên rằng nó chắc chắn không thể xuất hiện ở một thành phố lớn tiện nghi như Sanney được.
Một giấc mơ sao? Giống như Alice lạc vào xứ sở thần tiên vậy?
"Người đẹp, em có sao không?"
Sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh trầm thấp, dịu dàng tựa như cơn say nhàn nhạt của gió chiều, Ria Cảney xoay đầu theo phản xạ, đập vào mắt đầu tiên là dung nhan mỹ mạo của một anh chàng đang nhìn mình với ánh mắt lo lắng.
Cơn gió cuối thu lan toả khắp không gian, nhẹ nhàng thổi lên gương mặt tuấn mỹ, khiến mái tóc tối màu bay loạn bất tuân. Ánh nắng mặt trời ôm lấy đường nét mềm mại trên gương mặt thanh tú, nhìn qua còn có phần yếu nhược, song lại phảng phất cảm giác mê hoặc lòng người. Anh ta mặc một bộ cổ phục màu trắng điểm hoạ tiết lá cây trông khá kì lạ, cả thân thể tản ra thứ hương cỏ mùa xuân dịu dàng thanh mát, trên tay còn đeo một chiếc vòng kết từ những nhánh cây con.
Ria Carney thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng hỏi: "Tôi không sao. Đây là đâu vậy?"
Trước hết vẫn nên biết mình đang mơ cái gì rồi tính tiếp.
"Anh cũng không biết." Anh ta đáp lời, giọng nói vô cùng thành thật, song cũng chẳng có vẻ gì là lo lắng. Không rõ là do hình bóng người đối diện quá mức phù phiếm, hay là do khung cảnh xung quanh quá mức thần tiên, Ria Carney càng tin rằng cô đang nằm trong cõi mộng của chính mình.
Người ta thường nói nếu muốn tỉnh dậy khỏi giấc mơ, hãy tự nhéo mình một cái.
Ria Carney chìa tay ra, ngón tay mảnh khảnh chạm vào gò má người con trai kia giống như bản năng, trong mơ hồ tạo nên khung cảnh tình ý diễm lệ, nhưng ngay sau đó cô lại bấu mạnh một cái.
Cảm giác rất thật.
"Người đẹp, em làm gì vậy?" Anh ta nhăn mặt, bàn tay vội ôm lấy bên má đang sưng lên một cục. Bộ dạng trưởng thành thanh thú vừa rồi hoàn toàn biến mất, thay vào đó là gương mặt của một đứa trẻ to xác đang hờn dỗi vì bị bắt nạt.
"Đau không?"
"Tất nhiên là đau rồi!"
Đau sao?
Bốp!
Ria tự lấy tay tát mình một phát thật mạnh.
Đúng là đau thật.
"Này... người đẹp... em không bị va đầu vào đâu đó chứ?"
Đối diện với cái nhìn bối rối của anh chàng kia, Ria Carney bình tình nói: "Đây không phải ảo giác."
Thật ra ngay từ đầu cô đã chẳng cần kiểm tra, bởi cái suy nghĩ "đây là cõi mộng" vốn chỉ dùng để đánh lừa bản thân mà thôi.
Cô đã bị đưa đến một nơi nào đó không rõ, nói theo ngôn ngữ thực tế thì là bị bắt cóc.
"Ria Carney."
Trong đầu Ria lại bất ngờ xuất hiện một giọng nói lạ. Nó có phần già dặn, song lại phảng phất vẻ uy quyền không thể che dấu. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng lại chẳng tìm thấy ai khác ngoài chàng trai đang ngồi đối diện với mình.
Chàng trai vẫn nhìn cô với gương mặt khó hiểu như thể anh ta đã không nghe được âm thanh đó.
"Ather."
Ather?
"Jathae."
"Melissa."
"Padeus."
"Podros."
"Zedra."
"Ai?"
Đến lúc này thì có vẻ anh ta cũng nghe thấy tiếng gọi giống như cô. Ria Carney ngẩng đầu nhìn lên vòm trời xanh thẳm, đột nhiên hồi tưởng lại khung cảnh trong tiết học sáng nay.
Ở trong danh sách kí tên, ngoại trừ cái tên Ather chỉ có một chữ thì còn năm người khác.
Jathae, Melissa, Padeus, Podros và Zedra.
Những cái tên này rõ ràng có vấn đề.
Thông thường, trong danh sách lớp sẽ ghi rõ cả họ và tên của học sinh. Tuy nhiên, lần này, tính cả Ather, sáu cái tên này chỉ có một chữ. Hơn nữa, "Padeus" hay "Podros" đều nghe rất lạ, không hề thông dụng.
Lúc đó, cô đã có linh cảm chẳng lành, song vì chuyện không liên quan đến mình nên đã cứ thế mà bỏ qua.
Một đạo ánh sáng loé lên, Ria Carney bị dịch chuyển một lần nữa, nhưng vì không mất đi ý thức, cô có thể thấy rõ mọi thứ xảy ra chẳng khác nào tình tiết trong một cuốn tiểu thuyết kì ảo.
Một giọng nói vang lên và quang cảnh xung quanh bị thay đổi.
Khi không gian đã ổn định trở lại, trước mặt cô là một đại sảnh lớn được bài trí theo phong cách hoàng gia Anh quốc. Chính giữa sảnh có một lá cờ màu đỏ điểm hoạ tiết vàng kim rủ xuống chiếm phần lớn diện tích căn phòng. Hai bên, những bậc thang dài lát thảm đỏ dẫn tới một chiếc ghế cao đầy uy nghi. Không hiểu sao, khi nhìn thấy chiếc ghế ấy, cả người Ria bỗng bị một áp lực vô hình đè nặng lên. Cảm giác trang trọng toả ra khiến cô cảm thấy khó thở.
"Bình tĩnh nào."
Một bàn tay bất ngờ đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc bồng bềnh màu nâu nhạt. Ria Carney nhìn sang, anh chàng cô gặp ngoài vườn đang trưng ra vẻ mặt ân cần, thuần khiết, tựa như liều thuốc an thần xoa dịu trái tim căng thẳng khi bị thứ gì đó khổng lồ đè lên.
"Tiểu tiên nữ!"
Giọng nói trong trẻo quen thuộc lại xuất hiện. Ria Carney ngẩng đầu hướng về phía phát ra âm thanh nam tính ấy: "Tại sao anh cũng..."
Ather chạy tới chỗ Ria Carney, gương mặt tỏ rõ vẻ lo lắng. Có điều khi cô gái kia còn chưa kịp nói với anh câu nào, ở giữa toạ đài vang lên một giọng nói uy nghiêm một lần nữa, lập tức thu hút tất cả ánh nhìn có trong phòng.
"Tất cả chú ý!"
Đó là một chàng trai cao lớn với thanh quyền trượng dài quá đầu. Anh ta đứng trước chiếc ghế khảm vàng ròng dành cho bậc đế vương, mái tóc vàng nhạt phấp phới bay trong gió. Mảnh vải trắng vắt ngang người khiến anh trông giống hệt như một nhân vật cổ đại được miêu tả trong những truyền thuyết Hy Lạp bắt nguồn từ thời xa xưa. Phía sau lưng anh là đôi cánh trắng muốt tựa như chim, bên trên để lộ những đường gân guốc chẳng có vẻ gì là giả. Thậm chí, khi anh ta gập cánh, những sợi lông vũ mềm mại cũng phấp phới bay khắp phòng.
Mặc dù anh ta trông chẳng có vẻ gì là dữ tợn, song lại toả khí phách khiến người khác không khỏi run rẩy sợ hãi.
"Tên khốn! Rốt cuộc đây là đâu?"
Có tiếng gầm lớn vang lên từ bậc thềm cầu thang. Một cậu nhóc tuấn mạo điển trai với mái tóc đỏ nhạt đang trừng lên đôi mắt dữ tợn chẳng khác nào một con thú chiến điên cuồng. Một chân cậu ta giẫm lên lan can cầu thang để doạ nạt, từng đường cơ gân guốc chạy dọc khắp cơ thể cường tráng tựa như dây leo lan tràn.
"Hỏa thần Melissa, hãy giữ trật tự." Chàng trai đứng trước ngai vàng trống đập mạnh quyền trượng xuống đất, tức thì trên miệng người được gọi là Melissa xuất hiện mảnh vải màu trắng bịt miệng, ngăn không cho bất cứ tiếng động nào phát ra.
Rầm!
Melissa mới nhìn đã biết là kẻ máu chiến. Anh ta cuộn tay lại, không ngần ngại lao xuống từ bậc cầu thang cao chót vót nhằm tấn công người kia. Tuy nhiên, cú đấm của anh lại xuyên qua chàng trai tóc vàng, đáp một cú cực mạnh xuống đất. Mặt sàn lõm xuống một hố thật sâu hình nắm tay, lan toả vết nứt khắp căn phòng, đất đá hứng chịu quyền vừa rồi đều nát như cám.
Từ nơi đòn đánh giáng xuống, không khí bất ngờ nóng như bị nung chảy, mà thật ra cả mặt sàn cũng bị nhiệt lượng khổng lồ bốc lên từ ngọn lửa đỏ hung tàn nấu chảy ra luôn rồi. Gió lồng lộng thổi khắp sảnh điện, khiến cơ thể gầy gò của Ria thiếu chút nữa bị hất bay. May thay Ather và anh chàng mới quen đã theo phản xạ vươn tay lập tức giữ lấy người cô, cứu cô một mạng khỏi cơn lốc hung bạo.
Ngoại trừ người được gọi là Melissa kia, hai chàng trai đứng bên cạnh cô cũng quá khoẻ, phản ứng còn cực kì nhanh nhạy.
"Ảo ảnh?"
Cơn gió lốc kinh hoàng nhanh chóng ngớt dần rồi tan biến theo khói mây. Ngoài trừ Ria, những người khác có mặt trong sảnh điện chẳng ai có vẻ gì là bị bất ngờ. Một anh chàng với mái tóc nâu sậm được cắt tỉa cẩn thận lên tiếng, ngón tay đeo găng trắng khẽ gẩy gọng kính cận. Mặc dù sở hữu nước da ngăm bánh mật kén người nhìn, bộ âu phục hoàng gia thời nữ hoàng Elizabeth đệ nhất được chọn lựa kĩ càng kia quả thực tôn lên vóc dáng to lớn khỏe mạnh của một nhà trí thức lỗi lạc.
"Khá lắm, thần tri thức Jathae. Ta tên là Eros, là vị thần cai quản tình yêu."
Người con trai tóc vàng đứng trước ngai vàng trống ấy tự xưng là thần tình yêu Eros, một lời giới thiệu khó hiểu nhưng lại khiến Ria không sao nghi ngờ được. Có lẽ là vì giọng nói của anh ta quá sức uy nghiêm, hoặc cũng có thể là vì cảm giác thần tiên kì diệu mà anh ta mang lại.
"Vậy tất cả đã có mặt ở đây rồi. Ta xin phép giải thích một lần nữa quy luật của trò chơi này."
Trò chơi?
"Thần ánh sáng Ather, thần cai quản sự sống và cái chết Padeus, thần may mắn Zedra, hỏa thần Melissa, thủy thần Podros, thần tri thức Jathae, tất cả các ngươi sẽ tham gia vào một trò chơi tình ái cùng với con người được chọn — Ria Carney."
Ria Carney ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt híp dài nhìn không ra suy nghĩ.
Trò chơi tình ái?
Vị thần tên Eros vừa dứt lời, một chiếc vòng tay thanh mảnh bất ngờ xuất hiện trên tay cô và những người xung quanh, ở chính giữa có khắc hình cung tên và mũi tên bằng bạc.
"Bởi vì các vị thần tối cao đã sống quá lâu đến mức quên đi nhân tình. Một trò chơi sẽ diễn ra nhằm khôi phục lại trật tự thế giới.
Con người vô cảm chưa từng nếm trải tình yêu, Ria Carney sẽ phải dẫn dắt trò chơi như một sự trừng phạt.
Nếu ngươi có thể khiến các vị thần đem lòng yêu ngươi, ngươi sẽ được giải thoát khỏi xiềng xích ma thuật.
Nếu ngươi yêu một trong số họ, tất cả sẽ bị giam cầm vĩnh viễn trong khu vườn cấm."
Nhớ kĩ, tất cả phải có mặt tại khu vườn cấm này trước mười giờ tối.
Tốt hơn hết đừng ai có suy nghĩ phá luật.
Đây là một lời nguyền.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro