T152-159

Tôi vẫn sợ nhất là người ta phát hiện ra mình bị điên sau vài lần gặp. Tôi sợ cái sự hụt, cái sự hẫng, cái sự thất vọng vì mình làm người ta thất vọng. Ở trên Internet, chuyện đó không bao giờ xảy ra. Người ta quên đằng sau mỗi tài khoản trên mạng là một con người thật, tôi mãi mãi là những đường link, là những số điện tử. Dù có nói thẳng luôn từ lần đầu gặp nhau là "Em là con điên, anh đừng có dây vào con điên" thì người ta vẫn chậm lại để nhìn. Con người nhìn vào cái bảng đề "Sơn ướt không chạm vào" thì lại úp cả cái tay vào đấy chỉ để nói "Ơ đúng là ướt thật".

Cứ mỗi lần tôi đăng lên một bài thời trang ăn mặc đẹp, tôi sẽ đăng tiếp một bài về việc tôi cảm thấy chán, và một cộng một lại bằng một thần tượng internet. Tôi muốn chia sẻ những sự thật nhất, cho mọi người thấy đời không như là mơ đâu, nhưng tôi không bao giờ ngờ được nó lại trở thành động lực cho tôi tiến tới. Hàng ngàn bình luận, thư từ, tâm sự về việc tôi làm cho các bạn đọc cảm thấy các bạn ấy không một mình, lại làm cho tôi cảm thấy một mình hơn. Blog lên nhanh quá, từ những chia sẻ rất thật, giờ lại làm cho tôi thành người nổi tiếng. Các bạn nghĩ tôi là người ngoài hành tinh khác, các bạn không tin chuyện của tôi, các bạn thoải mái xúc phạm tôi trên trang cá nhân vì nghĩ tôi "chắc phải quen với việc này rồi chứ, muốn làm siêu sao phải chấp nhận". Tôi sống bê tha từ xưa đến nay chưa một lần đàng hoàng tử tế, nhưng giờ mỗi thứ tôi làm đều được đưa ra đong đếm xem sai trái đến đâu, vì giờ tôi bỗng dưng phải sống có trách nhiệm với bạn đọc trẻ và cộng đồng. Tôi chẳng biết tôi cán vạch từ trang cá nhân sang tài sản công cộng từ lúc nào, tôi hoang mang mất cả hai năm, ví von thì buồn cười nhưng cảm giác y hệt như đi chơi một đêm xong về chửa vậy. Bỗng dưng từ thiếu nữ phải chuyển sang hành xử như bà bầu, đằm thắm nhẹ nhàng và đi đâu cũng bị sờ mó với chỉ trích, mặc dù sự thật là chẳng ai hiểu bạn là ai và chuyện gì đang thật sự xảy ra trong cái bụng ễnh này. Cơ thể thành một nơi công cộng, nếu đi ra đường mà bỗng dưng có ai xông ra sờ bụng bạn thì bạn lại chẳng cho nó ăn một quả đấm, nhưng nếu bạn là bà bầu, người ta cứ thế sờ thôi, và bạn biết đấy là tình cảm, là yêu thương nên bạn lại phải chấp nhận.

Blogging đã dạy cho tôi một việc: Nếu bạn chấp nhận những điểm yếu của mình, không có ai có thể dùng chúng để chống lại bạn được nữa. Mày xấu. OK tao xấu nhất quả đất. Mày là con chó. OK gâu gâu. Xong. Câu chuyện chấm dứt ở đó. Tao là cục c**, tao là vớ vẩn, tao là cái gì cũng được, nhận hết, đúng hết rồi, vì trời ơi mày có ghét tao đến mấy cũng không bao giờ ghét tao được bằng chính tao đâu.

Tôi thật sự không hợp làm người nổi tiếng, tôi là người ít hợp làm người nổi tiếng nhất mà tôi biết. Lăn lộn qua đất cát, mồ hôi mồ kê, tôi đi ngồi hàng đầu ở tuần lễ thời trang. Anh tôi có lần bảo tôi là "nhà văn mà bẩn như họa sĩ", tôi lúc nào cũng lấm lem. Lúc nào cũng bị bạn bè đồng nghiệp lườm, nguýt xéo. Nôn mửa xong đi gặp đối tác. Bôi trét son phấn lên mặt để che mắt thâm quầng. Đến lúc tiệc tùng tạo quan hệ thì trốn về trước ôm máy tính xem hoạt hình. Fan gọi tên thì co rúm cả người vào vì thật sự không biết nói chuyện với người lạ. AI cũng nói với tôi rằng họ muốn lời khuyên của tôi, để vượt qua trầm cảm, để vượt qua rối loạn ăn uống, để vượt qua sự tự ti, trong khi tôi còn đang run rẩy, trên bờ vực sập xuống vì chính cái sức nặng của thân mình.

Rõ ràng, với mọi chuyện kinh khủng xảy ra với tôi, từ trước đến nay, Tỷ lệ sống sót của tôi là 100%. Nhưng vấn đề là lần nào, tôi cũng chỉ thoi thóp vượt qua được nó. Tôi cứ dặt dẹo đi từ ngày này sang ngày khác, sống như hôm nay là ngày cuối của mình, nhưng nó lại chả bao giờ là ngày cuối cả. Tôi mệt mỏi, tôi mệt mỏi, và tôi mệt mỏi với cái sự mệt mỏi của bản thân, nhưng nó cũng chỉ đến thế, nó vẫn chỉ dừng ở mệt mỏi. Tôi không hiểu một ngày tràn trề là thế nào, nhưng tôi cũng không bao giờ có những ngày mất tất cả, tôi trở nên chai mòn, và đời cứ tiếp tục đùa với tôi. Đời cứ nhử, nhử, và tôi cứ cố, cố, chúng tôi đuổi nhau từ sáng tới đêm, rồi lại tới sáng. Tôi ước gì tôi có lý do để chết, tôi ước gì tôi có lý do để sống, tôi muốn được cảm thấy bất kỳ một điều gì đó mà không phải là cái tôi đang cảm thấy bây giờ và mãi mãi. Tôi mơ về cái chết, vì tôi cần một điều gì đó, một trong hai đầu của cuộc đời, đầu nào cũng được nhưng đầu chết rõ ràng gần hơn, tôi cần bám víu vào nó, để tôi đưa hai chân mòn mỏi lên đi tiếp. Chả bao giờ là đủ, tôi không đủ, đời không đủ, và tôi cứ thế chơi vơi, chới với.

X lần tôi đi tàu = [X lần tôi tính toán xem tôi phải yếu đến đâu] + [làm thế nào tôi có thể đạt được sự yếu đến mức đấy để cho việc tôi ngã xuống đường ray tàu hỏa là một tai nạn].

X lần tôi đi máy bay = [X lần tôi ước nó chả có khách nào ngoài tôi cả] + [X lần tôi ước tôi có đủ can đảm để chạy vào phòng lái và đẩy cần gạt lao nó vào ngọn núi nào gần nhất].

X lần tôi đi xe buýt = X lần tôi thèm một cái chết tai nạn giao thông kinh khủng, tồi tệ, đau đớn nhất mà tôi xứng đáng.

Năm 2014, tôi được VK, một phiên bản tương tự Facebook của Nga, mời sang St. Peterburgs làm diễn thuyết về việc làm thế nào để trở thành một blogger thành công tại Festival dài ba ngày của mạng xã hội nổi tiếng này. Đứng trước fan và khán giả, tôi nói về những thứ rỗng tuếch, nó đúng, nhưng nó không đúng. "Bạn chỉ cần cố gắng, bạn chỉ cần biết mình đang làm gì và muốn hướng tới đâu..." Sau cuộc diễn thuyết, khán giả đặt câu hỏi cho tôi trả lời trong phần Q&A, và có bạn hỏi rằng tôi làm thế nào để có thể sống mạnh mẽ thế, bạn ấy không thể tưởng tượng được bạn ấy làm những việc mà tôi đang làm với những chuyện đã xảy ra với tôi. Tôi bảo là tôi cứ khóc đến lúc mệt quá, mắt sưng to quá nên phải ngủ, mai tỉnh dậy thì lại ra đường tìm lý do để tối về nhà khóc xong đi ngủ thôi.

Bạn cười. Cả hội trường cười. Tôi cũng cười. Tôi toàn nói thật mà ai cũng tưởng tôi vui tính thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro