T160-166

Ngoài những chuyện như trầm cảm, rối loạn ăn uống, vân vân và vân vân, thì có một chuyện, nếu tôi đã viết sách, tôi nhất quyết phải kể. Đó là chuyện tôi là người đen đủi nhất quả đất.

Tôi không may mắn, có thể thế, nhưng tôi không biết là tôi đen đủi nhất quả đất, cho đến khi tôi sống với Anh Người Yêu, vì cả đời ở một mình làm gì có ai mà so sánh?

So sánh rồi, ước gì mình chưa bắt đầu so sánh.

Tôi làm gì thì cũng làm được thôi, nhưng nó sẽ mất thời gian và mất công gấp ba lần người khác. Ngủ dậy, bị đập đầu vào thành giường tầng. Đi tắm, bình nước nóng hỏng. Vừa vào thang máy, thang máy ngừng hoạt động. Đi lên tàu, bị giật túi. Đến được trường, muộn học, bị kỷ luật, đóng phạt tiền. Vì vừa bị giật túi, không có tiền trả. Thế là bị cho nghỉ học luôn tháng này, hai tháng sau quay lại nhé.

Tôi bay từ Singapore sang New York, đang quen với thứ thời tiết quanh năm mùa hè 30 độ C, đến sân bay thấy tin: "Ngày hôm nay là ngày lạnh nhất lịch sử nước Mỹ, -50 độ C". Mang bảy cái áo khoác cho mấy ngày, ngày đầu tiên đến mặc cả bảy cái vào. Đến nhà bạn ở nhờ, lò sưởi hỏng, có mỗi một cái túi ấm bé bằng hòn gạch, cả đêm tôi cứ xoay đầu, rồi xoay lưng, rồi xoay đầu cho đỡ tê cóng.

Đi sang Nga, mùa hè hẳn hỏi, vừa bước ra khỏi nhà ga, trời mưa đá.

Đi Đức tháng Năm nắng chói chang, mặc áo cộc tay, đi mua kem ăn cho đỡ buồn, vừa liếm cái kem thì tuyết rơi ồ ạt và ướt nhẹp. Viêm họng ho khan luôn cả tháng tiếp theo ở châu Âu.

Cứ mỗi lúc tôi thấy mình quá một mình, tôi lại phải tự khuyên bản thân là vận đen bao giờ cũng ở đó đấy thôi, tôi có phải một mình quái đâu. Nó theo tôi như hình với bóng. Tuấn Jun lúc đầu nói là: "Em cứ tưởng tượng ra thế đấy chứ." Xong, đến lúc chứng kiến tận mắt thì sợ sun vòi, rủ tôi đi xem bói, xong lập tức rút lại lời vì sợ nhỡ đâu lại phát hiện ra điều gì huyền bí.

Trong tháng học cuối cùng của tôi trước khi ra trường, tôi sang Mỹ một tháng để học nốt môn cuối và làm lễ tốt nghiệp. Trường tôi ở Oklahoma, là một bang nổi tiếng về lốc xoáy nhưng chưa bao giờ trong lịch sử có cơn bão nào đi thẳng vào thành phố cả. Ở môn học cuối cùng này, cả lớp được đến đài truyền hình để thăm quan xem mọi người làm bản tin thời tiết như thế nào, đứng phông nền xanh ra sao... và ai cũng vừa đến đã tranh thủ hí hoáy với cái bản đồ ảo, tranh nhau chụp ảnh. Tôi cũng hưởng ứng, chụp một cái vui tính, đứng giơ ngón giữa ở bản đồ. Ảnh thế nào lại đèm đẹp, thế là tôi quyết định post lên instagram hơn hai trăm nghìn lượt theo dõi của mình, với tựa đề: "Xin chào các bạn, thời tiết đang rất xấu và các bạn sẽ chết hết."

Ai mà ngờ được thời tiết lại còn vui tính hơn cả tôi. Sáng hôm sau, chúng tôi đang ăn bữa tốt nghiệp thì còi báo động hú. Cả lũ hoảng hốt bỏ cả dao nĩa bát đũa chạy xuống hầm trú ẩn thì được nghe tin lốc xoáy đang thẳng tiến qua đường tới trường. Cái phòng bé tí, chật ních, mọi người chen chúc nhau, thầy hiệu trưởng đi vào bật tivi lên xem tình hình thời tiết.

"Cơn bão chỉ còn 10 phút nữa là đi qua, nhưng sau cơn bão này thì các ngày cuối tuần sẽ có liên tục các đợt lốc xoáy, đề nghị mọi người trú ẩn tại nhà. Và, tiếp theo tin khác, một hình ảnh hiện đang làm dậy sóng trên mạng Internet sau khi dự đoán chính xác tình hình thời tiết ngày hôm nay thuộc về Instagram plaaastic..."

Bạn thử tưởng tượng bạn là tôi, với sự sợ hãi và đau đớn vốn quá thừa, bỗng dưng bị hàng trăm ánh mắt trong một cái phòng quay sang nhìn vào như là tôi vừa gọi được quỷ thân nào lên phá hoại hạnh phúc của mọi người.

Tôi về đến phòng khách sạn, cửa sổ vỡ, nước ngập vào hành lý trôi lềnh bềnh. Tôi lúc ấy mới bật điện thoại lên từ ngày hôm trước, chỉ để phát hiện ra hàng nghìn tin nhắn chưa được đọc, người quen có, người lạ có. Hóa ra, cái ảnh tôi vui tính đang lên Instagram ấy, dự báo hiện tượng thủy văn đúng hơn những người có kinh nghiệm 50 năm trong nghề, nên các bạn like và share nó đến gần 500 nghìn lượt trong chưa đầy 24 tiếng. Từ trang cá nhân của tôi, đến 9GAG, Reddit, các trang lá cải, rồi đến cả... CNN News, ai cũng share cái ảnh và cái dòng caption ấy, lượt theo dõi của tôi tăng vọt, bạn bè còn vào inbox điên đảo bảo là mày nổi tiếng (hơn) rồi kìa.

Cô giáo tôi lúc ấy, một người tự nhận là vừa nhìn mặt tôi đã thấy ghét, nói rằng tôi vừa hủy hoại mối quan hệ nhiều năm của trường với đài truyền hình, và các lớp sau sẽ không bao giờ được đến đó nữa - vì tôi giơ ngón giữa ở trong ảnh. Cô nói rằng may quá hai hôm nữa là tôi về rồi, và tôi sẽ không bao giờ được tha thứ ở Oklahoma. Tôi xem thời sự thấy vài cái nhà đã bị phá hủy, hai người chết trong hai tiếng.

Buổi trao bằng cũng trớ trêu như cả chuyến đi ấy, bọn tôi ngủ cả tối trong phòng giặt đồ vì nó là phòng kín nhất khách sạn, sáng sớm ra chúng tôi lấy bằng nhanh rồi té. Tôi cứ tưởng là tôi được về, được đi rồi, tôi thoát rồi, hóa ra không phải. Đi ra đến sân bay, họ nói với tôi là chúng tôi đi ngày sau bão nên phải ưu tiên người bị hoãn lúc bão đi trước. Tôi phát rồ phát dại, thiếu tí nữa là lao đầu vào máy bay vì lúc ấy thật sự là chỉ muốn đi ngay, đi luôn, ra khỏi cái chỗ quái gở này ngay-bây-giờ. Xong, bạn biết điều gì xảy ra lúc ấy không? Tivi ở sân bay chiếu CNN, trên màn hình lại là ảnh tôi giơ cái ngón giữa vào bản đồ Oklahoma. Tôi ngủ ở sân bay hai ngày liền, lên được máy bay thì về đến California lại trễ chuyến bay tiếp về Việt Nam, phải trả thêm 50% tiền vé. Về đến Việt Nam thì mất luôn 50% hành lý.

Đến đây thì tôi nghĩ nên nhắc lại câu nói của Tuấn Jun: "Đời em như phim hài dài tập."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro