Chương 24: Cà phê và những điều không nói
Buổi sáng ở giảng đường trôi qua chậm rãi, nhưng trong lòng Becky thì cứ như có gì đang xáo động. Từ hôm Freen khẽ dặn "giữ khoảng cách trong lớp" mà ánh mắt lại chẳng hề lạnh, giữa họ bỗng tồn tại một khoảng không lạ lùng – không phải xa, mà là gần đến mức chỉ cần thở thôi cũng thấy tim mình chạm vào ranh giới mỏng manh đó.
Chiều ấy, Becky ngồi trong quán cà phê tầng trệt chung cư. Laptop mở, tập vở bày ra, nhưng chẳng dòng chữ nào chịu lọt vào đầu. Ly cà phê đá tan nửa, từng giọt nước đọng trên thành ly rơi xuống thành tiếng nhỏ.
Tiếng cửa mở khẽ vang, rồi một giọng nói quen thuộc cất lên:
"Lại trốn ở đây à, rái cá nhỏ?"
Becky không cần quay lại, cũng biết đó là ai. Chị thỏ bông trắng – người vừa khiến lòng cô rối tung lên mấy hôm nay – đang đứng đó, nụ cười nhẹ như nắng xế chiều.
"Em không trốn," Becky đáp, mắt vẫn nhìn vào màn hình, "chỉ là muốn yên tĩnh một chút."
"Ừ, yên tĩnh cũng tốt." Freen kéo ghế ngồi xuống đối diện, chống tay lên cằm, ngắm Becky không giấu diếm. "Nhưng chị thấy hình như em càng ngày càng ít nói hơn."
"Em vẫn thế mà." Becky cười nhạt, giọng nhỏ xíu.
"Không đâu," Freen khẽ nói, "chị dạy nhiều sinh viên rồi, nhưng chưa từng thấy ai khiến chị phải để ý từng chút như em."
Becky ngẩng lên, khựng lại giữa ánh nhìn đó.
"Chị đang nói kiểu... giảng viên quan tâm sinh viên à?"
Freen nhìn cô, ánh mắt dịu mà thẳng. "Nếu là thế thì chắc chị đã vượt giới hạn mất rồi."
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Giữa họ, không có cà phê, không có sách vở, chỉ có hai ánh mắt chạm nhau, vừa lúng túng, vừa ấm áp đến lạ.
"Chị Freen..." Becky cất giọng nhỏ, "chị không sợ người khác hiểu lầm sao?"
Freen mỉm cười, nghiêng đầu. "Trong lớp thì chị giữ chừng mực, nhưng ngoài giờ học... chị không muốn giả vờ xa lạ với em."
Becky nhìn xuống ly cà phê, giấu nụ cười thoáng qua.
"Em không từ chối đâu," cô nói khẽ, "vì ở cạnh chị... cũng dễ chịu lắm."
Gió chiều lùa qua ô cửa kính, mang theo mùi cà phê ấm và chút nắng muộn. Freen không nói gì thêm, chỉ ngồi lặng, ánh mắt khẽ mềm đi.
Hai người ngồi đó rất lâu, giữa quán nhỏ, không cần lời, không cần khoảng cách. Chỉ có sự hiện diện của nhau – vừa dịu dàng, vừa nguy hiểm đến mức khiến tim Becky run nhẹ mỗi khi bắt gặp ánh mắt chị.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro