Lời hứa 5, chap 2

16.

Trước ngày sinh nhật nhỏ Tuyết tui cũng làm mặt giận hầm hầm với nó, đúng là cái đồ mê gái, hết ủi đồ rồi lại đi mua quà gói cẩn thận, làm như con nhỏ ấy là bạn gái của nó không bằng. Biết tui không thích nên khi có mặt nó gắng ra vẻ chiều chuộng không muốn tui buồn. Mà tính tui thì đó giờ là vậy rồi, càng được nước thì càng làm tới.

- Đồ ủi thẳng quá luôn ha, trời ơi láng cóng à. - Tui nói mỉa mai.

- Sao em nổi cáu với anh hoài vậy? - Nó hỏi.

- Quà gói xong chưa, xịt nước hoa vô cho thơm một xíu.

- Anh xịt rồi, em đừng lo. - Nó đáp tỉnh bơ.

Nghe nó trả lời tui tức muốn cành hông, không hiểu sao chẳng khi nào tui muốn nó đi cạnh nhỏ Tuyết cả, cứ ghen tức thế nào ấy.

- Tuyết nó nể anh là anh trai em nên nó mời, chứ có gì đâu mà em ghét, dù gì nó cũng là bạn học của em mà.

- Nó không phải nể anh là anh trai tui mà nó muốn đeo theo anh, mở con mắt ra nhìn cho rõ đi. Đúng là ngu như gì ấy. - Tui đáp.

- Đeo theo anh làm chi? - Nó hỏi mặt ngớ ra.

- Anh học cho lắm vào rồi cũng thế, nó thích anh mà cũng không biết à?

- Làm sao em biết Tuyết thích anh?

- Nhìn vô thấy rõ rồi, chưa in chữ lên mặt thôi.

Cả buổi chiều hôm ấy tui giận chẳng thèm muốn nói chuyện gì với nó cả, thấy nó ở đâu là tui lảng đi chỗ khác. Nó cũng không biết vì sao tui giận nên nhìn mặt của nó lúc ấy khổ hết sức chịu đựng.

- Nếu em không muốn thế thì em cũng đi luôn đi.

- Làm gì không muốn, tại tui không ưa con nhỏ đó nên nói thế thôi, anh đi hay không thì mặc kệ.

Tối hôm đó ba dẫn một người bạn về nhà để nhậu, nó thì lấy xe chạy đi mua bia cho ba. Tui ngồi xem tivi chốc chốc lại ngó ra cửa xem nó về tới chưa, dạo này tui có cái tật hễ nó đi đâu mà hơi lâu xíu là lại ngồi ngóng, ngóng hoài thì bắt đầu thấy bực trong người.

- Thằng Tân giờ lớn quá ha. Mày còn nhớ bác không? - Ông bạn của ba nói với nó.

- Dạ ... bác Hùng phải không? - Tui nhớ lơ mơ rồi nói đại.

- Bậy, bác Quỳnh chứ, dạo này học hành sao rồi con?

- Dạ, con đang học lớp mười, cũng tàm tạm ạ.

- Thằng Tân con em thì nó học cũng được thôi anh Quỳnh, còn mê chơi quá, có thằng Vũ thì học khá lắm, năm nay nó mười hai rồi.

- Ủa? Anh nhớ mày có mỗi một đứa mà.

- Dạ, thì năm nay em cũng mới tái hôn ...

Thế là ba kể lại chuyện quen với mẹ nó như thế nào, rồi hai nhà nhập một ra sao. Nghe đến đó ông bạn của ba nói liền.

- Mày làm vậy ổn không, cơ ngơi làm ăn của mày mà lại kiếm vợ có con lớn thế, sau này tài sản chia ra con mày lại chịu thiệt.

- Dạ, nói gì chứ em không nghĩ tới chuyện đó đâu, dù gì ...

- Mày không nghĩ thế nhưng người ta có nghĩ thế đâu, lỡ như chỉ muốn vào để dòm ngó cái nhà của mày thì cũng khổ.

- Anh nói quá, em biết vợ em thế nào mà, với lại thằng Vũ em xem nó như thằng Tân, sao lại ...

Tự dưng tui nghe đến thế thì cảm thấy thương ba vô cùng, nếu như là tui trước kia thì đừng hòng sẽ dễ chịu đến thế được, còn ngược lại thì thấy ghét ông bạn này kinh khủng, làm như ai cũng như ông ấy vì tiền bạc hết, tui biết chắc mẹ nó với nó không bao giờ có ý nghĩ đấy đâu. Còn vì sao chắc chắn thì ... tui cũng chẳng biết, với lại tui tin nó mà.

- Vì mày xem nó như thằng Tân nên càng khó nữa, sau này con ruột mày sẽ chịu thiệt ...

- Thôi, anh đừng nói chuyện đó nữa. - Bỗng dưng ba nói lớn lên làm nó giật cả mình, dường như ba giận lắm.

Có lẽ thế, một phần vì ba giận và một phần vì thấy nó về tới đã nghe được loáng thoáng câu chuyện, ông khách cũng biết hơi quá lời nên quay qua nói chuyện với nó. Ông ngoắc nó lại.

- Con năm nay mười hai hả? Thế định thi trường nào?

- Dạ, con định vào kinh tế. - Nó đáp.

- À, kinh tế khó đậu lắm à, đẹp trai đấy, con có bạn gái chưa?

- Dạ ... - Nó đáp lần ngần.

- Nói gì chứ nó lo học lắm anh Quỳnh ơi. - Ba đỡ lời.

- Mười hai rồi mà nhỏ gì nữa, thời của bác là lấy vợ hết rồi đó con, nhầm đứa bạn của bác còn có con nữa, mà nếu mày chưa có bác giới thiệu cho một đứa, con bác - nó cũng bằng tuổi con đấy.

Tui nhìn ông bạn của ba càng lúc càng phát bực, quá mặt dày lại còn chai nữa, mới nói nó thậm tệ giờ lại đổi thái độ nhanh như gì ấy, ba thấy thế cũng lắc đầu rồi cười.

- Dạ, con có người con yêu rồi ạ.

- Thế à, có rồi à? Ờ, có thì có nhưng cũng lo học hành đó nghe con. - Ổng vỗ vai nó.

Nó gật đầu rồi lấy bia ra nhà sau cho vào tủ lạnh. Tui ngồi đó nhìn theo nó mà tim nhói đau từng cơn, nó mới nói là có người yêu rồi, người đó ngoài con Tuyết ra thì còn ai nữa chứ. Sao mà tui thấy buồn lắm ... chỉ muốn khóc.

Tối đó khi dọn dẹp xong tàn tích cuộc nhậu của ba, tui lên phòng làm bài tập thì nó mở cửa đi vào.

- Hôm nay không qua chơi game à?

- Sao vô phòng mà không gõ cửa, biết lịch sự không? - Tui quát nó.

- Làm gì khó với anh thế, thấy em không qua phòng chơi game nên anh đem máy qua cho em mà.

- Khỏi, đem về đi. - Tui quay lên bàn làm bài tập tiếp.

- Vậy à, em làm bài đi ... anh về. Mà em có chơi không anh để máy lại.

- Đem về đi. - Tui nói lạnh lùng.

Nó đi ra khỏi phòng nhưng trong lòng tui thì lại thấy hối hận vì lời nói quá đáng lúc nãy, lúc chiều ông bạn của ba nói nó như thế thì đáng ra lúc này tui phải an ủi mới đúng vậy mà ... nhưng lúc đó không phải nó nói có bạn gái rồi sao, muốn an ủi thì qua tìm con Tuyết ấy. Tự dưng tui thấy ghét nhỏ Tuyết dễ sợ.

.................................................. ...............................................

Đến hôm sau, khi đi học thêm về nó tắm rửa chuẩn bị đi sinh nhật của nhỏ Tuyết, nhìn thấy tui thì nó cũng bối rối vẻ mặt như có lỗi, mà lỗi phải gì ... sinh nhật bạn gái mà không đi sao được, tui đếch thèm để ý chi nữa, mặc kệ nó.

- Anh đi đây, chút nữa anh về. Em ở nhà nghe. - Nó dẫn xe ra rồi nói với tui.

- ........................... - Tui nhìn tivi làm bộ chẳng nghe nó nói gì cả, nhưng thực ra đang ngóng xem nó định nói gì thêm.

- Mà ...

Nói thì nói, còn không thì đi phức cho rồi bày đặt ấp a ấp úng nữa.

- Anh đi vì lỡ hứa với Tuyết chứ biết em không đi anh cũng không hứa làm gì đâu.

- Ờ, bạn gái mà cho nên phải giữ lời hứa. Đi đi kẻo "bạn gái" chờ. - Tui nói móc.

- Sao hôm nay nâng cấp Tuyết lên làm bạn gái rồi ... anh có thích nhỏ đâu mà em nói thế.

Tự dưng lỗ tai tui dài ra như thỏ ... vừa rồi nó nói gì thế, nhỏ Tuyết đâu phải bạn gái - nó nói không thích nhỏ mà, lòng tui thấy vui vui hớn hở hẳn lên. Ủa mà, thế thì bạn gái của nó là ai. Có thêm nhỏ khác nữa hả? Đã thấy nó qua lại với ai bao giờ đâu.

- Không phải hả? Bày đặt xạo ... thế hôm trước nói với bạn của ba là nói dóc à?

- Ờ ... thì anh có nói ...

- Thì phải rồi, nói rồi thì giờ bày đặt chối hả? Ngồi đó nghe rõ lắm à, tưởng tui điếc hả? - Tui đứng dậy làm nó một hơi.

- ... thì đúng là thế, nhưng mà anh đâu có nói anh thích Tuyết đâu ... mà em ... sao em làm dữ quá vậy.

- Tui ghét nhất ai dóc, thà đừng nói, nói rồi phải nhận. - Tui ngồi xuống vì nhận ra mình hơi quá lố.

- Anh ... có nói thiệt ... không có nói dóc ... với mà anh thích ... người khác ...

Đúng là càng lúc càng sôi máu, mắc gì nó có bạn gái hay yêu ai thì kệ tía nó, tự dưng tức làm gì cho nặng người, mà tưởng không phải nhỏ Tuyết ngờ đâu cũng có nhỏ khác, dám là trong lớp học của nó rồi chứ hàng ngày có thấy nó giao tiếp với ai ở ngoài đâu.

- Ai thì kệ bà nó, đi thì đi lẹ đi léng phéng nhìn nhức mắt quá.

Nó gãi đầu bực bội rồi đi ra ngoài đạp xe đi thẳng, tui ngồi lại chán chẳng muốn làm gì hết, sao mà cảm giác ghen tức cứ lồng lộn trong người mãi ... đừng nói là tui thích nó rồi à.

Hoảng hồn vì suy nghĩ đó, tui đưa tay đặt lên ngực của mình, tim đập nhanh và hơi thở gấp gáp ... thích thật sao?

17.

- "Đi chơi không ku? Tụi tao qua rước." - Thằng Tân nói trong điện thoại.

- Không. Đang chơi game. Khỏi qua. - Tui nói chán ngán.

- "Chơi suốt ngày với ở nhà không chán à?"

- Ở một mình càng yên tĩnh chán gì. Xong chưa tao cúp à?

- "Thế ba mày với anh mày đâu?"

- Đi nhậu, đi sinh nhật.

- "Ok, tụi tao qua liền. Chờ đó."

- Khỏi, tao không mượn qua à. Qua tao đuổi về hết.

Thằng quỉ này cúp máy rồi, chưa nói xong gì hết, tụi mày thích thì qua, đi hay không là quyền của tao. Mà lỡ có thằng Đông qua thì khó mà từ chối lắm, nhà thằng Lộc lại ở gần đây ... đóng cửa, đóng nhanh không tụi nó tới mè nheo mệt lắm.

Phóng thẳng ra sân tui đưa tay kéo cánh cửa sắt lại thì nhỏ Bích trên xe nhảy xuống chận lại.

- Dừng lại chàng ơi, chờ em vô nhà với. - Nhỏ ca cải lương.

- Sến thấy ớn, tránh ra tao đóng cửa.

- Đi chơi, giờ này mà đóng cửa gì? Thay đồ nhanh đi, hay mặc như thế cũng được. - Thằng Lộc ngồi trên xe nói.

- Tao nói không thích mà, ba đứa mày đi được rồi kéo tao thêm làm chi?

- Đi đi Tân, ra ngoài này kiếm sinh tố hay uống gì cho mát. - Thằng Đông nói.

- Mày không đi đừng trách tao vì sao tao vô tình à, tao méc ba mày vụ mày dụ dỗ tao qua ngủ hôm bữa. - Nhỏ Bích hăm dọa.

- Mày không qua thì làm gì tao sợ, hù à?

- Ê hai đứa mày dựng xe đi, xuống xử thằng này - tao không tin ba đánh một không thắng. - Nhỏ Bích xoắn tay áo lên.

- Nữ tính chút đi. - Tui nhăn mặt lại nhìn nhỏ.

- Hix, bữa nó quấy rối tình dục, hôm nay nó chửi tao nam tính. Đồ đàn ông vũ phu. - Nó giả bộ khóc.

- Vô thay đồ đi Tân, tụi này chờ mà. - Thằng Đông đẩy tui vô nhà.

Phù, mệt quá muốn yên tĩnh cũng không được, thế là tui đành phải thay đồ rồi lê cái xác xuống nhà để đi với tụi bạn.

- Mày chọn đi? Chở tao hay chở thằng Đông? - Nhỏ Bích hỏi.

- Mày nặng lắm, thằng Đông chở tao, mày qua bên thằng Lộc. - Tui nói ngắn gọn.

- Nó nói tao nặng nữa kìa. - Nhỏ quay qua thằng Lộc méc.

- Thôi mày đừng có ức, nó nói đúng mà.

Được người đẹp chở phải nói sướng muốn chết, thế mà cái mặt tui chưng ra một đống như bánh bao ế ... mặc cho tụi kia nói cười thế nào tui vẫn thấy vừa chán vừa mệt và vừa suy nghĩ về nó, không biết giờ này tiệc sinh nhật tàn chưa.

- Tân biết sao thằng Lộc rủ đi chơi không? - Thằng Đông hỏi nó.

- Không, sao thế? - Tui hỏi cho có.

- Hôm trước tụi mình vì nó không đi sinh nhật nhỏ Tuyết nên hôm nay nó mới rủ đi chơi bù lại ấy mà.

- Ê, Lộc vậy mày mời ăn cái gì mới hợp lí chứ.

- Tới chỗ công viên đằng trước đi, chở con nhỏ này nặng quá chịu không nổi rồi. - Thằng Lộc nói mà mặt mày nhăn nhó ra vẻ khổ sở hết sức.

- Ôi, chàng ơi, chàng ơi là chàng ... - Vừa nói nhỏ Bích vừa cào vào lưng thằng Lộc.

Không hiểu hôm nay con nhỏ này ăn cái gì mà phát ra mấy tiếng "chàng ơi, chàng à" nữa, chắc coi ké cải lương của má nó hay sao ấy, dựng xe trước mặt tui ngồi xuống nhìn ra đường xem xe chạy mà thở dài, thằng Đông ngồi kế bên bèn nói.

- Dạo này thấy Tân thay đổi quá ta.

- Thay đổi? Tao thay đổi à? - Tui ngạc nhiên.

- Ừ, không biết có phải thế không hay chỉ do Đông nhạy cảm.

- Có sao ... - Tui sờ lên mặt mình mong chờ sờ được hai từ "thay đổi".

- Ừ, tự dưng ít nói hơn với lại hay ngồi suy ngẫm một mình nữa, có tâm sự à?

Nghĩ lại thằng Đông nói cũng đúng, dạo gần đây tui hay ngồi nhớ về nó nhiều hơn trước, mà suy nghĩ càng lâu thì ngẫm lại càng thấy kì nên tui thở dài, có lẽ thằng Đông đã bắt gặp tui những lần như vậy nên mới biết, nói sao với nó đây ... không lẽ nói là do tao đang nhớ anh tao nên thế.

Không biết đến bao giờ mới hết được cái cảm giác này đây, không lẽ ngày nào cũng đầy ắp hình ảnh của nó trong đầu thế này, đang nghĩ đến đó thì nhỏ Bích với thằng Lộc đi tới cầm mấy ly nước cùng một hộp bò viên. Thôi, mặc kệ ăn cái đã, lơ tơ mơ là meo mỏ với tụi này.

Mới đưa viên bò viên lên miệng thì tui nghe thằng Lộc nói.

- Ê, tụi mày, con Tuyết kìa đi chung với anh Vũ nữa.

Cả bọn nhìn theo hướng thằng Lộc chỉ thì thấy một đám chạy xe ngang, nó thì chở nhỏ Tuyết ... cười vui vẻ, tự dưng viên bò đang nhai trong miệng cảm thấy nhạt nhẽo và dai nhách cứ như đang nhai sing gum vậy, tui đứng dậy nói với tụi bạn.

- Thôi về, chán chẳng có gì chơi cũng ra đây.

- Mới ra mà về gì, mày sao vậy Tân? - Nhỏ Bích hỏi.

- Tao thấy mệt thiệt mà, nãy không chịu đi tụi mày cũng kéo theo cho được.

- Nó mệt thì về thôi, khi khác đi chứ sao giờ. - Thằng Lộc nói.

Cả bọn cùng đạp xe về, tui biết đã làm tụi bạn không vui nhưng lúc này lòng tui chẳng bận tâm gì đến việc đó.

.................................................. .................................................. ....

Chào tạm biệt tụi bạn, tui mở cửa ra rồi bước vào nhà, nằm dài lên ghế nhớ lại cảnh nó chở nhỏ Tuyết, vui cười thế kia mà nói không phải bạn gái ... đồ xạo ke, ước gì hai đứa nó té xe chết hết đi cho bỏ ghét ... nghĩ đến đó tui cảm thấy lòng cô đơn trống mất một khoảng, khóe mắt tự dưng cay cay, tui đưa tay lau đi ... càng cố lau thì nước mắt lại càng ứa ra.

Nằm khóc mệt nghỉ tui ngủ quên lúc nào không hay, nghe tiếng cửa mở thì tui bật dậy, biết là nó về nên tui cố vặn ra vẻ mặt bình thản bật tivi lên.

- Mới ngủ dậy à. Em ở nhà có buồn không, anh về trễ quá.

Nó bỏ đi ra nhà sau, tui nhìn lên đồng hồ, đã hơn chín giờ ... vậy ra tui ngủ được gần hai tiếng có nghĩa là nó đi chơi với nhỏ Tuyết hơn hai giờ ...

- Ba nhậu chưa về hả em? - Nó cầm ly nước uống rồi hỏi.

- Nhìn không thấy sao còn hỏi.

- Ừm ...

- Sinh nhật vui không? Tuyết dễ thương không anh? - Tui hỏi.

- Ừ cũng khá là vui, mà hầu như là lớp bạn của em, khối của anh chắc có mình anh hay sao ấy, nên cũng ngại. - Nó hớn hở nói khi thấy tui bắt chuyện.

- Thế Tuyết dễ thương không? Hôm nay nhỏ mặc đồ gì?

- Anh ... cũng không nhớ nữa. - Nó gãi đầu lúng túng.

- Mà tiệc gì lâu thế, đãi gần bốn tiếng đồng hồ chắc nhiều món ăn lắm hả? - Tui giả bộ hỏi.

- Ờ ... thì cũng lâu.

Sao không nói là có đi chơi đi, làm gì phải giấu, tui đây biết thừa rồi, để xem chối được bao lâu.

- Thế ăn tiệc xong rồi về luôn hả?

- Ờ, xong cũng có đi vòng vòng một chút rồi về.

- Một chút là bao lâu?

- Hình như ... vài chục phút.

- Đồ xạo, đừng nói dóc với tui, nãy tụi này thấy chở nhỏ Tuyết đi ngang là bảy giờ mấy à.

Nó đứng bở ngỡ vì không ngờ bị tui thấy, nhưng cũng đáp lại.

- Sao em biết, mà đúng là anh có chở Tuyết, nhưng chỉ một lúc rồi anh về chứ không có đi lâu, do gần về đến nhà xe bị bể bánh nên anh phải vá

.

- Khỏi phải thanh minh, ghét cái hạng nói dóc thôi chứ tui chẳng cần biết ở đâu làm gì.

- Em nói chuyện cho lễ phép chút được không, từ hôm qua giờ em chẳng xem anh ra gì cả, em ghét Tuyết là chuyện của em, nhưng chỉ vậy mà mắng nhiếc anh là sao?

- Tui thích nói chuyện thế nào là việc của tui, cần gì phải xem ông ra gì mới được nói.

- Đúng là đồ con nít. - Nó quay đi.

- Tao là con nít thì mày là gì, chẳng qua chỉ là ở nhờ nhà tao thôi. - Tui nóng máu lên, nói một hơi.

Mặt nó hằn lên tức giận, đi sát lại tui nhìn không chớp mắt, môi nó mấp máy định nói gì đó nhưng rồi vẫn là sự im lặng.

- Mày muốn đánh à? Nhào vô xem. - Tui nói thách thức.

- Qua rồi cái thời phải đánh nhau rồi. Anh không muốn nói chuyện với em nữa.

Nó lắc đầu rồi quay đi, trước khi bước lên lầu nó nhìn lại rồi nói.

- Đến cả em cũng còn xem anh là người ngoài. Vậy mà anh tưởng ...

Nó bỏ lửng câu nói rồi đi tiếp, tui đứng bần thần vì lời nói đó, trong lúc tức giận tui lại xúc phạm nó nữa rồi sao.

18.

Mấy ngày liên tục tui với nó làm mặt lạnh với nhau, biết rằng tui là người có lỗi nhưng nó cũng chẳng vừa, hễ ở đâu có mặt tui là nó đi chỗ khác, sáng đi học thì đi riêng, trưa về ăn cơm thì mỗi đứa ngồi một góc, tối thì chẳng cho tui mượn máy nữa, mà đây cũng chẳng thèm đụng đến cái máy đó làm gì.

Giận rồi thì cũng tan, nỗi buồn từ từ lại đến nhiều khi muốn bắt chuyện với nó nhưng cục tự ái to như quả núi làm tui cũng phải tỏ thái độ dửng dưng, chỉ thêm bực là nó cũng có thái độ như thế chẳng xem tui ra gì, chắc chỉ mình tui mới như thế thôi.

- Nay mai thằng Thịnh con chú bảy lên chơi vài ngày, con rảnh dẫn em nó đi đâu chơi. - Ba nói trong buổi cơm chiều.

- Thiệt hả ba. Nó lên chơi lâu không? Con Ý có lên không?

- Không nghe chú bảy nói, hình như có mỗi thằng Thịnh.

Tui vừa nuốt cơm vừa nhớ đến thằng Thịnh, trước tui lớn con hơn thằng ấy chút xíu giờ chẳng biết nó có cao hơn chưa nữa, còn con nhỏ Ý thì lẽo đẽo theo sau hai đứa, con bé ấy ít nói hiền hiền nhưng nghịch ngầm bà cố luôn.

- Thứ sáu tới được nghỉ bốn ngày cho khối trên thi, con chơi với nó đã luôn. - Tui nói với ba.

- Con ở nhà coi hai đứa nó, có cãi nhau gì thì con giải quyết cho ba, hai đứa này chơi thì vui lắm nhưng đánh nhau thì u đầu mẻ trán mới thôi. - Ba nói với nó.

- Dạ. - Nó đáp.

- Con có gì đâu mà ba phải dặn, dù gì con cũng lớn rồi mà.

- Ừ, thì ba nói thế đấy.

Tui hí hửng bỏ lên phòng, đi được nửa cầu thang thì nghe ba nói chuyện với nó, tui mấp mé đứng lại nghe lén.

- Mẹ con đang lo giấy tờ để học xong con qua ấy để học lên đại học, có lẽ khi tốt nghiệp xong thì sẽ đi.

- Sao con không nghe mẹ nói gì hết vậy ba?

- Mẹ nói muốn cho con bất ngờ, công việc của mẹ con thì ở bên ấy lâu hơn bên này, cho nên muốn con được ở bên ấy để gần gũi. Với lại ... ba biết thằng Tân nhà này ... nó cũng không hợp tính với con lắm, cứ vài ngày nó lại nói này nói nọ. Ba la nó không biết bao nhiêu lần rồi mà nó cũng không sửa được.

- Con ... sao cũng được, nhưng không phải vì không hợp với em Tân mà con muốn đi. - Nó đáp.

- Ừ, ba biết tính thằng Tân nó chỉ bồng bột trẻ con, thực ra ba cũng không muốn con đi, nhưng vì mẹ con một hai muốn con qua ấy để học nên ba đành đồng ý.

- Dạ, con biết.

- Con hay thằng Tân, ba xem hai đứa như nhau, nhưng mẹ con đã quyết định thế thì ba cũng không nói thêm được, mà qua ấy thì con sẽ có điều kiện tốt hơn bên này.

- Dạ.

Tui ngồi xuống, suy nghĩ miên man, sâu thẳm trong lòng là nỗi buồn day dứt, hết học kì sau là nó đi ... tui không muốn nó đi đâu hết, sao nó lại đồng ý với ba chứ, chẳng lẽ nó cũng ghét bỏ tui thiệt hay sao. Tui không có ghét nó như ba nghĩ đâu, tui ... thương nó mà.

.................................................. .................................................. ..

Hôm thằng Thịnh lên tới, tui lơ đẹp nó đi chẳng để mắt đến nữa, nghĩ lại lúc đó tui đúng là đứa con nít, thân thiết với thằng Thịnh ra mặt chẳng thèm để ý đến sự hiện diện của nó - có lẽ tui muốn nó thấy được sự trả đũa của mình, hai ngày liên tục chúng tui chơi game rồi rủ tụi con Bích đi chơi, nó thì thui thủi một mình ngồi trên phòng học bài để thi.

Có nhiều lúc tui đi chơi về, thằng Thịnh đi tắm hay làm việc gì, nó muốn nói gì đó nhưng tui làm bộ mặt dửng dưng không đếm xỉa đến, sự vô tâm của tui lúc ấy đã bóp nghẹt tim nó nhiều lần đến giờ khi nghĩ lại - tui chán ghét con người mình đến nỗi chỉ muốn chết đi cho thoát khỏi sự bức bối.

- Ê, Tân. Tao thấy ông anh mày, thế nào ấy. - Thằng Thịnh nói khi chúng tui đang ở trong phòng chuẩn bị ngủ.

- Sao là sao? - Tui tò mò.

- Sao ba mày lại cho nó ở trong nhà này?

- Mày nói vậy là sao? - Tui hơi khó chịu trong lòng.

- Thì ... mà thôi, mày xuống đây tao cho xem cái này nè.

- Cái gì.

Tui phóng xuống giường, vì thằng Thịnh nó ngủ ở dưới.

- Cho mày xem không được nói ai nghe à.

- Ờ, ờ. Gì mà bí mật quá vậy? - Tui nhìn vào cái hình trong tay nó.

- Nè. - Nó mở ra.

Tui thoáng bất ngờ, trong hình là một cặp nam nữ không có mặc gì trên người - thấy rõ hết tuốt tuồn tuột, mà con mắt của tui lúc này chỉ chăm chăm ngó vào người đàn ông và chỗ ấy không chớp, đến khi nghe thằng Thịnh gọi tui mới giật mình.

- Tân, mày làm gì nhìn say đắm vậy? Đã không mày.

- Ờ, đã đã. - Tui nói qua loa rồi nhìn tắm hình kĩ hơn.

- Tao còn mấy tấm nữa nhưng không đem lên hết, mà mấy nhỏ này nhìn sướng ghê ha mày.

Tui ậm ự gật đầu nhưng không trả lời, chả để ý chi đến nhỏ kia cả, mắt tui không dời khỏi người đàn ông kia, nhiều suy nghĩ bậy bạ lại nảy sinh, chỗ ấy của tui bắt đầu dựng đứng lên, sợ bị thằng Thịnh thấy nên tui lên giường mà che đi sợ bị lộ.

- Ha ha, chắc lên rồi đúng không? Có gì mà ngại chứ, con trai đứa nào không vậy. - Thằng Thịnh vừa cười vừa nói.

- Mày ... mày xem xong cũng thế hả?

- Tất nhiên rồi, nhưng mà lúc đầu thì vậy nhưng về sau chán rồi nên cũng thấy bình thường.

- Mà ... mày ... xem người nào? - Tui hỏi nhỏ xíu, không dám nói lớn.

- Cái gì? - Nó hỏi lớn.

- Không có gì. - Tui cũng thôi, vì nghĩ lại câu hỏi của mình hơi bị kì.

Nằm xoay qua kia tui cảm nhận sự khác biệt của mình với những đứa con trai bình thường, tụi kia hay thằng Thịnh đâu có peđe như tui đâu, tụi nó nhìn hình chỉ nhìn nhỏ con gái - còn tui thì lại nhìn thằng con trai, sao chỉ có tui là khác tụi nó vậy ta? Không lẽ cứ như vậy hoài suốt đời sao.

- Mọi khi mày có thường ... - Thằng Thịnh nói loáng thoáng làm tui không nghe được mấy từ cuối.

- Cái gì? Nhỏ quá, lớn lên xem.

- Xuống đây, tao nói cho nghe. - Nó ngoắc tui xuống.

Nó thì thầm mấy lời vào tai, tui nghe không hiểu nghĩ thế nào nhưng dường như cũng khá là bậy.

- Cái đó là gì? Tao không hiểu.

- Thế trước giờ mày chưa làm bao giờ à?

- Chưa, có hay ho gì không? - Tui hỏi ngây thơ.

- Có chứ sao không. Mày đúng là con nít rồi, đáng lẽ cỡ này phải biết chứ.

- Đếch cần biết, mà cái ấy phải làm thế nào?

Nó nói nhỏ vào tai tui, tui nghe mà mặt càng lúc càng đỏ lên, thì ra là thế, nếu có việc ấy thì tui không phải bị ướt quần vào mỗi buổi sáng vì những giấc mơ kia rồi.

.................................................. ..........................................

Tui giật mình tỉnh dậy, mắt ươn ướt, thì ra mới khóc sao? Trong mơ thấy nó đi theo mẹ, tui cứ chạy theo nắm nó lại không muốn buông tay, nhưng rồi cũng không chụp tay của nó được, sao tui lại có cảm giác ngày nào đó nó sẽ đi xa khỏi tui, có thể là sẽ qua chỗ mẹ nó.

Nhìn xuống thằng Thịnh đang ngủ, thằng này cũng có khác gì tui lúc trước đâu, cũng dựng đứng lên như chào cờ thôi, nghĩ đến thế nên thôi tui bèn đứng dậy đi xuống giường rồi ra khỏi phòng, nhìn hoài mắc công gây chuyện giống hôm bữa thì mệt, với lại thằng Thịnh không đẹp trai và hấp dẫn như nó làm tui chẳng có hứng thú mấy.

Sáng dậy đúng là sảng khoái ghê, vừa đi xuống lầu thì thấy nó đang ngồi ăn sáng, tui giả lơ như không thấy đi thẳng ra tollet. Biết nó đang nhìn theo cho nên tui càng làm ra vẻ bất cần, hả dạ ghê.

- Anh có cài trò game mới, em muốn chơi thì vào phòng anh chơi. - Nó nói khi tui bước ra.

- Đếch thèm, giữ mà chơi một mình đi. - Tui trả lời.

Nó im lặng ăn cho hết buổi sáng rồi lấy xe dẫn ra cổng chạy đi. Ngồi ở chỗ của nó, tui bực tức cái con người của mình - sao nó đã hạ mình làm hòa rồi mà tui vẫn không chấp nhận chứ, trong khi lỗi là ở tui rõ ràng đây mà.

19.

- Nè Thịnh, tới mày rửa chén rồi đó.

- Để đó đi, chơi xong màn này nữa.

Thằng này lười biếng quá, hôm bữa đã nói đứa làm một hôm rồi vậy mà hôm nay lại trốn không làm, để đó chút ba về la cả bọn nữa.

- Xong rồi thì đi đi, làm rồi lên chơi tiếp.

- Mày làm dùm tao đi. - Nó vẫn không rời mắt khỏi cái màn hình.

- Xưa rồi diễm, hôm qua tao rửa nguyên ngày rồi.

- Để ông anh mày về rửa đi, có sao đâu.

- Không được, việc ai nấy làm, ông Vũ còn nấu cơm nữa.

- Kệ đi, dù gì nó ở nhờ thì làm là đúng rồi.

Tui thấy bực trong lòng nên đứng dậy nói lớn.

- Tao nói mày đừng nói chuyện đó nữa mà, ba nghe là mệt trong mình đấy.

- Thì mày không nói lại sao ba mày biết được, với lại mày là con ruột thì chẳng lẽ ổng thương nó hơn mày sao.

- Thì không phải ... nhưng mà ba tao cũng thương ổng lắm.

- Bữa nay bày đặt bênh nó nữa, tao nói mày nghe, ở dưới nhà tao ai cũng nói mẹ con nó vô nhà mày là có thủ đoạn hết đấy.

- Thủ đoạn - mà thủ đoạn gì? - Tui hỏi.

- Ba tao nói mẹ nó thấy ba mày giàu nên mới thương ổng đó.

- Mày đừng nói bậy, ba nghe là chết.

- Thiệt, mày không tin thì thôi. Với lại ...

- Với lại cái gì? - Tui hỏi.

Thằng Thịnh chưa nói hết câu thì nó dẫn xe vô nhà, thấy hai đứa tui đang tụm lại nói chuyện nó chỉ nhìn sơ qua lấy lệ rồi đi thẳng lên phòng.

- Với lại mẹ của thằng đó coi chừng có bồ bên kia đấy.

- Sao ... sao mày biết, đừng nói xạo à.

- Chứ không sao bả đi đâu mà mấy tháng mới về một lần.

- Thì đi làm chứ đi đâu. Tao không tin đâu.

- Rồi mày thấy có khi nào bả dám ra mắt bên nhà mình đâu, lần nào ba mày nói dẫn về là bả từ chối hết.

- Thì bận làm việc. - Tui chống chế.

- Làm gì mày bênh mẹ con nó quá vậy, không phải mày ghét nó lắm à?

- Sao không ghét, đếch gì tao phải thương nó. - Tui nói cứng.

Nó đứng trên lầu dường như nghe hết những lời tui vừa nói, dù vậy nét mặt vẫn không thay đổi. Thấy nó đi xuống tui cũng hồi hộp không rõ vừa rồi nói có bị nó nghe không nữa.

- Hai đứa đem đồ xuống anh giặt luôn một lượt đây. - Nó nói với hai đứa tui.

- Ai anh em gì với mày. - Thằng Thịnh nạt lại.

- Tao không nói với mày. - Nó đáp tỉnh bơ.

Thằng Thịnh nhìn qua tui với ý muốn rõ ràng là tui cũng nên nói như thế, nhưng miệng tui đặc cứng lại, làm sao nói thế với nó được, tui không muốn chuyện của tui với nó căng thẳng thêm.

- Nhanh lên, quăng hết vào máy giặt cho anh. - Nó cười nhẹ rồi đi ra sau.

- Sao mày im ru vậy, làm tao quê. - Thằng Thịnh đẩy vai tui.

- Chứ nói gì? - Tui giả bộ hỏi.

- Thì mày nói như tao để nó hết xạo chó, thằng khờ thiệt. - Nói rồi nó phóng lên lầu.

- Mày muốn nói thì nói đi, kéo tao thêm làm chi. - Tui nói lí nhí một mình.

Tui bỏ đồ của hai đứa vào máy giặt xong thì thấy nó đứng sau lưng hỏi.

- Hôm nay tới đứa nào rửa chén, thằng Thịnh phải không?

- Ừ, thôi để đó tui làm. Nó lâu lâu lên chơi bắt làm cũng không được. - Tui nói.

- Việc ai người nấy làm. Thịnh, ra rửa chén, hôm qua thằng Tân làm rồi. - Nó đi lên nhà trên nói.

- Không làm đó, mày làm gì tao. - Giọng thằng Thịnh đáp lại.

- Mày đừng ngang ngược, chỉ có mỗi cái rửa chén thôi, tao không muốn nói nhiều, ra làm nhanh.

- Sao mày không làm đi?

- Tao nấu cơm, giặt đồ, quét dọn, lau nhà, không phải ở không.

- Mày được ở nhà này thì mày phải làm, tao là cháu của bác tao. Không làm được thì ra khỏi nhà đi.

Nghe đến đó tui thấy máu nóng chảy rần rần trong người, thằng Thịnh này càng lúc càng quá quắt. Đi lên nhà trên định ngăn cuộc cãi vả thì nghe thằng Thịnh nói tiếp.

- Ở đậu mà không biết thân biết phận.

- Đủ rồi Thịnh, mày nói nhiều quá. - Tui ngăn thằng Thịnh lại.

- Chứ không phải à? Mẹ nó cũng thế, gởi con ở lại rồi đi theo trai ...

Thằng Thịnh chưa nói dứt tiếng thì nó đã nhảy vào đánh thẳng vào mặt thằng Thịnh một cái rõ đau, hai đứa vật nhau đánh kịch liệt, tui nhảy vào kéo thằng Thịnh ra nếu không chỉ lát nữa chắc cái mặt của thằng này xưng lên như cái mâm.

- Thôi đi, thôi đi, tui nói ông thôi mà. - Tui đẩy nó ra.

- Mày xúc phạm tao được, nhưng cấm đụng đến mẹ tao, đồ con nít ranh mất dạy. - Nó nói mặt đỏ hầm hầm.

- Đ ... m mày, để tao đánh nó coi Tân. Bỏ ra coi.

- Bỏ đi, mày đánh không lại ổng đâu, ai biểu mày nói chuyện mất dạy quá. - Tui nói cho bỏ tức.

- Mất dạy con mẹ mày, anh em mà mày bênh nó không bênh tao.

- Mày chửi mẹ người ta làm chi, anh em thì anh em tao đếch bênh được.

- Đ ...m ngu cả lũ. - Thằng Thịnh chốt lại một câu.

- Mày nói ai ngu cả lũ? - Tui hỏi lại.

- Tao nói mày đấy, ngu như bò.

- Mày muốn chơi không?

- Tao sợ mày à. Thứ đồ ngu đi bênh người ngoài.

Tui phóng ra nhà sau, thằng Thịnh nhìn theo không hiểu việc gì, cả nó cũng thế. Đến khi thấy tui cầm cây chổi quét nhà chạy lên thì Thằng Thịnh mới hoảng hồn phóng thẳng lên lầu vào phòng tui đóng cửa lại. Tui đứng ngoài đập cửa.

- Mày nói tao ngu ra đây mà chơi. Ra đây, ra khỏi phòng tao. - Vừa nói tui vừa đạp cửa phòng.

- Đ ... m chút tao về tao méc ba mày, thằng khốn nạn.

- Tao thách mày đấy, tao cho tiền xài luôn. Giờ mày ra đây.

Thấy không có động tĩnh gì, đứng canh cửa chán chê tui cũng bỏ xuống lầu, nó đứng đó nhìn lên rồi cười, thấy nó cười tui cũng hơi quê quê nhưng lại thinh thích, tim đập mạnh, rồi tui nhoẻn miệng cười đáp lại nó.

20.

Đến giờ cơm mà thằng Thịnh vẫn ở miết trên phòng không dám xuống, chắc định đợi ba về để méc hay sao ấy, nghĩ thế tui đi lên gõ cửa phòng.

- Mày xuống ăn cơm không? Tao đếch thèm đánh làm gì nữa đâu.

- Đi chỗ khác à, tao đợi bác tư về rồi nói chuyện mày mất dạy.

- Thằng nào mất dạy trước vậy ta?

- Tao chửi nó chứ có chửi mày đâu mà mày đánh tao. Đồ ngu, khôn nhà dại chợ.

- Mày chửi mẹ của ông Vũ thì mày còn nặng tội hơn, tao nói mày nghe - ba tao thương bả lắm đó, nghe mày chửi bả dám ba tao đập cho mày một trận khỏi về quê.

Thấy im ru, tui biết bên trong thằng này đang run rồi, đúng là cái hạng nhát gan chỉ được cái miệng lớn chứ chẳng có cái tích sự gì. Tui đạp vô cửa phòng rồi nói.

- Ba tao về rồi kìa, thích thì xuống viết đơn nộp lên phường đi.

Tui hí hửng đi xuống huýt sáo vi vu, nghĩ lại cũng thấy ác thiệt nhưng ai biểu đụng đến tui thì phải thế. Mà không rõ tui giận vì tui hay vì nó nhiều hơn nữa.

Cơm nước xong ba xem tivi thì thằng Thịnh mới mò xuống ăn cơm.

- Mai ba lên rước hả con? - Ba tui hỏi.

- Dạ, mai rước.

- Mấy bữa rồi chơi vui vẻ không?

Tui đứng phía sau nhìn nó với ý "muốn thì nói đi, rồi xem thằng nào bị nặng hơn là biết".

- Dạ vui.

Phải thế mới được chứ, tui nghinh mặt đắc ý ngồi xem phim cùng ba, mà không biết nó đâu rồi ta. Đứng dậy tui đi lên lầu, thằng Thịnh nhìn theo thì tui che miệng lại cười trêu chọc.

Tui mở cửa đi vào, nó vẫn ngồi trên bàn học không biểu lộ thái độ gì, tui mon men ngồi lên giường.

Ngồi cũng khá lâu mà vẫn không thấy nó nói gì hết, tui bắt đầu sốt ruột, không biết nên nói hay làm gì nữa.

- Thi xong mà cũng còn học bài nữa à? - Tui hỏi.

- Ủa, em vào lúc nào thế? - Nó quay lại.

- Mới vào thôi.

- Năm nay anh phải thi rồi nên tranh thủ học. Bài vở nhiều quá.

- Ờ, mà anh định học xong năm nay đi qua bên ấy với mẹ hả?

- Ừ, anh định thế. - Nó đáp vẫn cắm cúi làm bài tập.

- Mà anh còn giận ... em hả? - Tui lấy hết can đảm hết.

- Hôm trước giận lắm nhưng hôm nay thì hết sạch rồi.

- Ờ ...

- Dù gì anh cũng quen. - Nó nói rồi cười, nụ cười hơi buồn.

- Em xin lỗi được không?

Mọi người thử hình dung một đứa như tui mà hạ mình xin lỗi thì chuyện lạ như thế nào, ờ mà lạ đến nỗi nó phải xoay người lại trố mắt nhìn tui như không tin nổi ấy, tui thì ngượng chín cả mặt ... xấu hổ hết nói rồi mà nó cứ nhìn mãi thế thì sao mà chịu được.

- Nhìn cái gì mà nhìn hoài vậy. Lạ lắm hả?

- Lạ chứ sao không, em xin lỗi - thiệt là chuyện ... khó tin.

- Ừ thì khó tin, khó tin thì khỏi tin, xem như không có vậy. - Tui gắt.

- Này, này anh không có ý gì hết, mà giờ anh mới nói ... hôm trước anh giận em nhiều lắm. Đến nỗi anh chỉ muốn gọi điện ngay cho mẹ để anh đi nơi khác nhưng mà ... nếu làm thế em sẽ rắc rối với ba.

- Phải phải, ba cho em ra khỏi nhà không chừng. - Tui gật đầu mồ hôi mẹ lẫn mồ hôi con toát ra.

- Nhiều người muốn nói sao cũng được anh chẳng để tâm, nhưng chỉ có em ... anh không muốn những lời đó phát ra từ em.

- Vì sao? - Tui hỏi ngây thơ.

- Anh ... cũng không biết nói sao nữa. - Nó quay lên trên không nhìn tui.

Mà lời nó nói vừa rồi là sao ta, ai nói thế cũng được nhưng chỉ có tui là không, thiệt là khó hiểu.

- Anh Vũ chơi caro nữa không?

- Chơi, hôm nay muốn cược không? - Nó lấy giấy viết qua giường ngồi gần tui.

- Không ... chơi cho vui thôi không cá cược gì hết.

- Sợ rồi à? Mới thua có một lần mà. - Nó nhìn tui cười tươi.

- Ai nói sợ, nhưng chỉ không thích thôi, giờ chơi không?

- Ok, bắt đầu đi.

Mà lạ thiệt nha, không có cược thì nó thua tui tơi tả, chẳng lẽ ván hôm trước nó may mắn thắng hay sao? Cũng không thể nào, hay là nó giấu nghề.

- Ê, sao chơi dở vậy, hôm trước may mắn hả?

- Anh không biết, có lẽ may mắn thật. - Nó cười hì hì.

- Vậy thì cược đi, mà đổi phần thưởng, ai thắng sẽ được hỏi người kia một câu bắt buộc trả lời, chịu không? - Tui đề nghị.

- Thế cũng được, phải trả lời thật lòng không giả dối đấy.

- Em mới là người nói câu đó, bắt đầu đi.

Ván đầu tiên, nó thua ...

- Em hỏi đây. Anh có bạn gái chưa? Bạn gái tên gì? - Tui hỏi mà lòng hồi hộp.

Nó nhìn tui không chớp mắt rồi mỉm cười.

- Hỏi một câu thôi, thế là hai câu rồi.

- Ờ, ờ ... thế anh có bạn gái chưa?

- Ừm ... chưa. Không có. - Nó đáp.

- Ê, không nói xạo à.

- Anh đâu có xạo đâu.

- Thế sao hôm trước nói có bạn gái?

- Anh nói có bạn gái khi nào sao?

- Vậy sao ông già khùng kia hỏi thì anh nói có người yêu.

- Ông già khùng hả? - Nó ôm bụng cười ngắc ngư.

- Ê, trả lời câu hỏi đi, lảng tránh hả? - Tui thầm bực bội.

- Anh đã trả lời rồi, nếu muốn biết thêm thì em thắng đi.

- Được, được. Thích thì chiều.

Tui chăm chú đi thật kĩ ở ván thứ hai, có lẽ nhờ quyết tâm cao độ nên tui đã thắng.

- Thắng rồi, thắng rồi, em hỏi đây. Sao hôm trước anh nói có bạn gái.

- Anh không có nói anh có bạn gái.

- Quên, thì anh nói anh có người yêu - cũng y chang thôi.

- Không y chang được. Anh trả lời đây - do anh chỉ thương người ta thôi nên không gọi là bạn gái được.

- Đơn phương hả? - Tui hỏi tò mò.

- Hai câu rồi.

- Bực quá đi trời, đánh một ván lâu thấy bà, hỏi có một câu chẳng đã gì hết.

- Thì em thắng anh tiếp đi. Do em không biết cách hỏi thôi. - Nó cười sặc sụa.

Ván thứ ba, tui thắng nữa.

- Đơn phương hả?

Nó ngã lưng ra phía sau rồi thở dài, tui hối.

- Trả lời đi, đừng câu thời gian, em còn nhiều câu để hỏi lắm.

- Ừ.

- Bạn gái anh tên gì vậy?

- Sao bạn gái hoài vậy? Anh nói anh không có bạn gái.

- Thì người yêu anh tên gì? - Tui bực tức, người gì lạ.

- Không nói, thắng đi thì nói.

- Được. Để em xem, ván nữa quá đơn giản thôi.

- Thôi, trả lời vậy đủ rồi, giờ tới lượt anh hỏi.

Ván sau, tui thua nó, kì vậy ... ván này tui đánh kĩ lắm mà.

- Ờ hỏi gì đây ta. Hỏi câu nào đây.

- Hỏi đi, nhanh đánh ván tiếp.

Tui vừa hồi hộp lại vừa lo trong lòng, không biết người yêu của nó là ai, nửa thì muốn biết nửa thì lại không, đâu đó cứ tồn tại nỗi thất vọng không diễn tả được.

- Thôi, anh cho nợ. Trễ rồi, em về phòng ngủ đi.

- Không, đang chơi mà, em chưa buồn ngủ.

- Trễ rồi, mai chơi tiếp.

- Em ngủ bên này. - Tui đáp.

- Sao vậy?

- Chiều cãi nhau với thằng Thịnh không muốn qua đó. Mai nó về quê thì em mới qua đó ngủ.

- Đừng có bướng, gì thì gì nó cũng là em của em, làm thế nó về dưới nói lại mọi người.

- Em chẳng sợ, ở dưới ai dám nói đụng đến ba và em đâu.

Nó đi lại giường lấy mền lẫn gối đem xuống.

- Tùy em.

Tui hí hửng nằm xuống, cái lí do cãi nhau với thằng Thịnh chỉ là phụ thôi, cái chính là tui muốn hỏi cho ra người mà nó yêu là ai thôi, nhưng ... liệu khi có kết quả thì tui có còn vui nữa hay không? Vậy tui nên hỏi hay bỏ qua.

- Ngủ đi, có ý định hỏi anh thì anh không trả lời đâu.

Tui im ru không cãi lại, nó đoán được điều tui muốn làm hết.

- Anh Vũ lên đây ngủ đi. Cứ xuống dưới nằm em thấy kì lắm.

- Sao? Em ... nằm trên đó đi, anh ngủ đây được rồi.

- Ừ, cũng được. - Tui quay mặt vào tường, hơi thất vọng. Có lẽ nó sợ tui dở trò như hôm trước.

Nằm chừng mười phút, tự dưng nó lấy tay đẩy tui xích vào trong.

- Em ... xích vô đi ... anh nằm.

Tim tui đập mạnh, không nghĩ là nó sẽ lên nằm vậy mà ... nghĩ thế nên tui nằm sát vô trong, quay mặt vào vách tường, mắt thì mở trân trối. Tui không nghĩ nằm cũng giường với nó lại khó chịu đến thế này, cảm giác kì lạ nào đó cứ lan tỏa khắp người, như vậy làm sao ngủ được đây.

- Anh Vũ ...

- Gì?

- ... Không có gì ...

Tui muốn hỏi nhưng linh tính cứ bảo là không nên, nếu như nó trả lời thì tui có thất vọng không? Có lẽ tui không nên hỏi gì hết.

21.

Đang mơ màng ngủ thì tui nghe có tiếng nói lớn ở dưới nhà, giật mình dậy tưởng trễ giờ học ... à mà không, hôm nay chủ nhật mà. Nghĩ thế tui nằm xuống ngủ tiếp, ủa mà anh ấy đâu rồi. Thằng Thịnh dường như đang cãi nhau với ảnh ở dưới nhà. Ngồi dậy rủa thầm cái thằng em mất dạy tui ngồi dậy bước xuống giường.

Xuống tới dưới thì tui thấy thằng Thịnh đang đứng kể lể với ba của nó về chuyện hôm qua, tụi gật đầu chào ổng lấy lệ rồi ra nhà sau, anh ngồi ăn sáng tỉnh bơ xem như chẳng để ý gì việc ở ngoài trước. Nghe loáng thoáng lời thằng Thịnh nói ở phía trước tui cũng thấy nhột lỗ tai.

- Mày đừng có xạo, kể gì toàn là người khác có lỗi không vậy. Tao đánh mày được cái nào chưa?

- Không phải mày cầm chổi rượt tao hả?

- Ai biểu mày mất dạy. - Tui nói chẳng ngại ngần gì chú bảy.

- Thôi, thằng Tân bữa nay mày cũng gan dữ, có tao mà mày cũng chửi hết, em nó lên chơi có mấy bữa mà không hòa thuận còn hùa theo người ngoài đánh nó.

- Người ngoài gì mà người ngoài, anh con chứ người ngoài đâu, chú bảy dẫn thằng Thịnh về dưới đi, đừng cho nó lên đây nữa, bữa nào con không cầm chổi mà cầm dao đó.

- Mày dám không? - Chú bảy nạt tui.

Tui cũng im thin thít không nói lại, dù gì ổng cũng lớn hơn tui, nói chút ba về mà nghe thì cũng khổ.

- Chơi với mấy đứa mất dạy riết rồi quen thói à? - Ổng hỏi tui.

- Kệ con. Con muốn chơi với ai là quyền của con.

Mất dạy thì ông nên xem lại con ông kìa mất dạy chúa luôn chứ ở đó nói người khác.

- Tao chờ ba mày về để nói lại cho ổng dạy dỗ mày, hư riết chẳng xem người lớn ra gì.

Anh đi lên nhà trên lấy xe ra xem như không thấy gì, tui chạy ra hỏi.

- Đi đâu vậy?

- Anh đi chợ. Em cũng đừng cãi lại ổng nữa, chút về mất công nói lại ba bị đánh đấy.

- Đếch sợ, mà anh đi chợ nấu cơm cho hai cha con nó ăn hả? Đừng có làm.

- Sao không làm được, anh em mình với ba cũng phải ăn mà. Ở nhà đi, đừng nói gì hết, anh đi à.

- Khoan, chờ em rửa mặt rồi em đi nữa. - Không đợi nó trả lời tui chạy vù vô nhà.

Rửa mặt với đánh răng xong tui đi lên nhà trước chẳng thèm dòm đến hai cha con kia, ngồi lên phía sau tui nói.

- Chạy đi, đi luôn, đợi tới trưa ba về mình hãy về.

- Mà đi đâu? Không nấu cơm sao được.

- Qua nhà thằng Lộc đi, gần đây nè. Còn cơm thì mặc kệ, trưa nói ba mua cơm ở ngoài ăn, để cha con nó mang bụng đói về.

Anh cười rồi đạp xe theo hướng tui chỉ, chừng vài phút sau tới nhà thằng Lộc, nhìn thấy nó đang đứng tưới cây trước nhà, tui hú.

- Ê, sáng mà tưới cây, siêng mày.

- Mẹ tao bắt tưới cây buổi sáng không à, mà hai anh em mày đi đâu vậy?

- Đi trú nạn, tao chưa có ăn sáng gì hết, mày có gì ăn không?

- Trú nạn là sao? Nhà mày bị gì hả?

- Bị con mắt mày, nhà tao bị ma ám nên không ở nữa, mà mày có gì cho tao ăn không?

- Có gì đâu, vô nhà đi tao nấu mì cho ăn, anh Vũ vô nhà chơi luôn đi.

Hai anh em tui đi theo thằng Lộc, nhà thằng này tuy không khá giả hơn nhà tui nhưng cũng ngăn nắp và sạch sẽ hơn hẳn nhà con Bích - khiếp, phòng của con nhỏ như cái ổ rác, con gái gì mà ở dơ.

- Mẹ mày đâu rồi?

- Đi chợ rồi, anh Vũ ăn không em nấu luôn.

- Không, em làm cho thằng Tân đi, anh ăn rồi. - Anh đáp.

- Mày lấy điện thoại nhà trên điện cho con Bích qua đi, đủ bốn đứa chơi đánh bài. - Thằng Lộc đề nghị.

- Ờ, được đó.

Tui bấm số nhà nhỏ Bích, gặp mẹ nhỏ thì nói không có ở nhà, mới sáng thì phóng đi đâu mất tích rồi, nhắc lại vài câu tui cúp máy rồi điện qua cho thằng Đông, chỉ chừng nửa tiếng sau thì thằng Đông đã có mặt.

- Sáng mà đánh bài hả? Sao ăn chơi sa đọa quá vậy? - Thằng Đông hỏi.

- Nhiều lời quá, chia bài đi Lộc. - Tui nói.

- Mà Tân thấy vui lại rồi ha, hôm trước đi chơi mà cái mặt một đống làm tưởng có vụ gì. - Thằng Đông nói.

- Hôm nào? - Anh hỏi.

- Hôm anh đi sinh nhật nhỏ Tuyết nên không biết đâu, tụi em rủ nó đi chơi mà nó làm như đi chết. - Thằng Lộc nói.

- Thôi, thôi không bàn nữa, lo đánh đi, nhiều chuyện quá. - Tui lái sang chuyện khác.

- Vậy à. - Anh nói rồi cúi mặt xuống cười, chẳng biết cười gì mà có vẻ khoái trí lắm.

- Mà anh Vũ học kì này có được loại giỏi không? - Thằng Đông hỏi.

- Anh không biết, mới thi xong mà.

- Khối mình có điểm rồi đó, hôm qua đi cộng điểm cho cô, Đông thấy lớp mình học kì này yếu lắm.

- Yếu là sao? Mày nhớ tao được loại gì không? - Tui hồi hộp.

- Tân thì trung bình, Lộc cũng trung bình, Bích trung bình luôn. Tuyết với Đông với Kiệt được giỏi, tiên tiến cũng có mười mấy người à. Cô nói năm nay lớp mình yếu hơn lớp trước nhiều lắm.

- May quá trung bình. - Tui thở phào, mặc cho mấy đứa nó nhìn tui.

- Anh thì học giỏi mà em thì học tệ thấy lạ. - Thằng Lộc chọc.

- Mày cũng trung bình có hơn gì tao đâu thằng kia, đừng có lên giọng à.

Cả bọn chơi được chút thì nhỏ Bích qua tới, anh nhường cho nhỏ đánh, phải công nhận con nhỏ này học dốt mà đánh bài thì hay thiệt, chẳng bù với tui học dở mà đánh bài cũng dở luôn.

Mê chơi tui quên cả thời gian, anh ngồi kế bên chỉ tui nên đánh thế nào, mà phải nói dạo này tui ngoan thấy lạ, anh nói gì cũng nghe hết chẳng thấy khó chịu như lúc trước.

- Trễ rồi, về thôi em, đi không nói với ba nữa.

- Chút đi mà, giờ còn sớm mà. - Tui nói.

- Gần mười một giờ rồi sớm gì nữa, chưa cơm nước gì hết.

- Anh Vũ về đi, để thằng Tân ở lại chút nó đi bộ về cũng được. - Nhỏ Bích đề nghị.

- Ờ, vậy cũng được. - Anh đứng dậy.

Không được, về mà ba con thằng Thịnh còn ở nhà ăn hiếp anh thì sao, nghĩ thế tui cũng đứng dậy.

- Thôi, hôm khác tiếp, giờ tao về luôn, cũng trễ rồi.

- Vậy thôi, giải tán đi. Còn ba tay chơi gì nữa. - Thằng Lộc nói.

Chúng tui giải tán ai về nhà nấy, anh vừa đạp xe vừa nói.

- Bỏ đi chơi thế này ba không biết đi đâu, bị la chết.

- Không sao đâu, mình đi có lí do mà. - Tui chống chế.

Vào đến nhà thì tui thấy ba với chú bảy ngồi trên ghế ngoài trước nói chuyện, thấy tui thì ba gọi.

- Anh con có ngoài đó không? Gọi nó vào đây luôn.

- Dạ. - Tui hơi run, dường như ba giận.

- Thằng Tân với thằng Vũ, sao hai đứa đánh em? - Ba hỏi.

- Nó mất dạy. - Tui đáp.

- Nói chuyện với ai đó Tân? Hỗn hào hả? - Ba mắng tui.

- Dạ, con đánh Thịnh chứ Tân không có. - Anh nói.

- Sao thế, đó giờ có khi nào con đánh nhau, hôm trước ba dặn con xem hai đứa nó chơi với nhau coi chừng cãi vả, giờ con lại đi đánh thằng Thịnh.

- Ba không biết đâu, thằng Thịnh nó chửi anh Vũ trước anh Vũ mới đánh nó.

- Tao không có chửi. - Thằng Thịnh chối phắt.

- Chửi thế nào? - Ba hỏi tui.

- Nó nói ... - Tui chưa kịp nói thì anh đẩy tay tui.

- Sao? - Ba hỏi lại.

- Dạ ... con ... - Tui ấp úng, sao anh không cho tui nói chứ.

- Thằng Thịnh có chửi anh Vũ không? - Ba hỏi thằng Thịnh.

- Không có, nó chửi con rồi con mới chửi lại, thế là nó nhào vô đánh con. - Thằng Thịnh nói.

- Mày đừng có xạo, mày chửi mẹ anh Vũ đi theo trai bên nước ngoài để con lại nhà này. - Tui nói luôn chẳng nhịn nữa.

- Tao không có. - Thằng Thịnh chối phắt.

- Anh Vũ kêu mày rửa chén, mày không rửa còn chửi ảnh là ở đậu nhà này, rồi còn chửi luôn mẹ ảnh. Anh Vũ tức quá mới đánh mày. - Tui sổ một hơi.

Ba ngồi thừ ra hết nhìn tui rồi lại nhìn thằng Thịnh, chú bảy thì lấm lét chẳng nói được tiếng nào, có lẽ bị nhột vì đã truyền tư tưởng cho con mình về gia đình tui.

- Có không Vũ? - Ba hỏi anh.

- Dạ có. - Anh đáp.

- Được rồi, con với em ra nhà sau đi, để ba nói chuyện với chú bảy.

Tui với anh bước ra sau, thằng Thịnh cũng mon men bước theo thì bị ba nạt.

- Thằng Thịnh ở lại đây.

Ra sau tui với anh ngồi ở bàn hóng chuyện ở phía trước, hôm ấy ba giận lắm và nói rất nhiều, nào là mắng chú bảy không biết dạy thằng Thịnh, rồi mắng luôn thằng Thịnh vì tội hỗn, ba còn nói rất nhiều chẳng hạn như mẹ anh đi làm xa không thể ra mắt nhà bên này được, hay là mẹ anh không bao giờ đòi hỏi hay lợi dụng bất cứ gì ở ba hoặc thằng Vũ là con của nhà này như thằng Tân đừng ai có ý nghĩ nó ở đậu hay gì hết, rồi ba kết thúc câu chuyện với lời nói.

- Ở dưới ai có thắc mắc hay gì thì cứ lên đây gặp mặt mà nói thẳng với anh, còn nói bậy bạ là anh không để yên đâu, nghe không?

Hôm ấy khi chú bảy về rồi tui thấy anh cười rất nhiều, dường như trong ánh mắt anh đó là ngày hạnh phúc nhất khi anh ở trong nhà này. Và tui cũng thấy vui vì việc đó.

27. Chia cách -1.

Ngồi chờ gần sáu giờ, tui thấy hơi lo trong lòng, không biết anh có chuyện gì không. Làm gì có, mày suy nghĩ bậy bạ gì thế thằng Tân ngu, nhớ qua chuyện khác cho vui hơn nào, chẳng hạn như chút anh về bắt anh làm gì đây ta ... à, mua đĩa game cài cho mình. Rồi tối hai anh em sẽ nằm trong phòng chơi game cho đến khi ngủ luôn.

Chiếc xe taxi đỗ trước nhà, anh mở cửa ra, tui đứng dậy vỡ òa trong sung sướng, anh tay kéo chiếc vali, lưng mang balo nhìn tui cười tươi rói, không nghĩ thêm tui nhào vô ôm anh cứng ngắc, đến nỗi anh phải đẩy ra nói nhỏ.

- Cho anh thở xíu đi Tân, anh ngạt thở luôn.

- Sao mà anh trễ quá vậy biết em chờ lâu lắm không? - Tui trách.

- Anh xin lỗi nhưng mà cái vali quỉ này nè, nó bị lạc làm anh phải chờ miết.

- Kệ nó đi, đưa đây em kéo cho. - Tui giành chiếc vali trên tay anh.

Anh đưa tay đóng cửa lại, nhìn vô nhà.

- Ba chưa về hả em?

- Chưa nữa, mà ...

Anh cởi chiếc balo quăng lên ghế, rồi ôm ghì lấy tui không cho tui nói thêm chút nào.

- Anh nhớ em lắm, mấy hôm em không nghe điện thoại, anh muốn quẫn trí, chẳng làm gì được ra hồn hết.

- Tại ... em nhớ ... anh mà. - Tui đáp nhẹ, hít mùi mồ hôi trên áo anh.

- Nhớ sao không nghe điện thoại, anh lo cho em lắm, sợ em buồn quá rồi ...

- Ai biểu anh ...

- Ai biểu, ai biểu hoài, làm như anh muốn lắm hả, mà thôi không bàn nữa, giờ chẳng phải anh về rồi sao.

Tôi gật đầu đáp lại lời anh, được anh ôm vào lòng tui như thỏa nỗi nhớ nhung chia cách những ngày qua. Anh hôn lên mặt tui nhiều lần rồi kéo tui ngồi xuống ghế.

- Giờ anh em mình làm gì nè. - Anh hỏi tui mặt ranh mãnh.

- Làm gì đâu, sáng anh hứa em gì đó nhớ không?

- À, nhớ. Mua đĩa cài game cho em phải không? - Anh nói.

- Đúng rồi, anh chở em đi đi, rồi mình mua cơm về ăn tối luôn.

- Ok, chuyện nhỏ, anh rửa mặt cái đã, em dẫn xe ra cho anh đi.

Tui dẫn xe ra đứng chờ, anh từ trong nhà đi ra, rồi khóa cửa lại.

- Bên ấy đẹp không anh? - Tui hỏi.

- Đẹp lắm, hiện đại hơn mình. Nhưng mà anh chẳng thích chút nào cả.

- Vì sao vậy?

- Tại bên ấy không có em. - Anh nói rồi cười lớn.

- Đừng có xạo à nha, xạo là em ... - Tui chọt léc anh.

- Ê đừng, haha anh nói thiệt mà. - Anh lấy tay đỡ tay tui.

Bên trong hẻm một chiếc xe phóng ra đâm vào giữa xe của tui, anh và tui bị hất mạnh xuống lề đường, tui bị lăn một vòng rồi lồm cồm bò dậy, do bất ngờ nên mặt tui xanh như tàu lá chuối, cùi chỏ tay thì bị trầy hết. Chợt nhớ đến anh tui ngẩng lên nhìn thì anh đang đứng trước mặt tay đưa sau đầu, hình như có vẻ đau lắm.

- Em có sao không? Có bị gì không?

- Không sao, mà hai người đụng mình đâu rồi?

- Hình như chạy luôn rồi, chắc dân say xỉn. - Anh nhìn quanh.

- Anh đau đầu hả?

- Ừ, nãy đau lắm nhưng đỡ rồi. - Anh cười cho tui đỡ lo.

- Vậy về không anh?

- Có sao đâu, đi tiếp đi em. Lên nè.

Tui ngồi lên xe thấy anh không có gì thì cũng bớt lo, chúng tui mua đĩa xong thì ghé tiệm mua cơm về ăn. Khi đến nhà thì đã thấy ba về.

- Hai đứa đi mua cơm à? - Ba hỏi.

- Dạ, mới mua về đó ba. - Tui nói.

Rồi quay qua nói nhỏ với anh.

- Đừng nói cho ba biết nha, không thui bị la đó.

- Ừ, anh biết rồi mà. - Anh cười.

Tui che đi vết trầy ở tay, cũng may ba không để ý lắm, tắm rửa cơm nước xong, chúng tui xem phim cùng với ba. Ba hỏi thăm anh bên ấy thế nào? Có đẹp không? Y chang những câu hỏi của tui, đúng là cha nào con nấy.

Gần khuya xem phim xong tui đứng dậy ra nhà sau uống nước thì thấy anh ngồi ở bàn ăn có vẻ mệt mỏi tay thì ôm đầu, thấy thế tui hỏi anh.

- Anh Vũ sao vậy? Bộ té xe hồi chiều giờ còn đau hả?

Anh không trả lời, chỉ gật đầu nhẹ đáp lại tui, linh tính mách bảo không nên chậm trễ phải nói cho ba biết ngay. Thế là tui phóng lên nhà trên thuật lại chuyện lúc chiều cho ba nghe. Vừa nghe ba vừa đi xuống, nâng mặt anh lên.

- Con thấy sao hả Vũ? Đau đầu không?

- Dạ, đau lắm. Con thấy choáng với muốn ói. - Anh đáp mà mặt xanh chẳng còn tí máu.

- Sao chiều giờ không nói cho ba, hai anh em tụi bây ... Tân ở nhà để ba đưa anh Vũ vô bệnh viện chụp CT xem thế nào.

Dứt lời ba bỏ đi vào phòng thay đồ, tui lo lắng ngồi xuống nhìn anh.

- Anh Vũ có đau lắm không? Có sao không anh?

- Không sao đâu, nhưng anh theo ba vô bệnh viện đã, em đừng có lo.

- Nhưng mà ... sao mặt anh xanh quá.

- Đã nói đừng có lo mà, ờ nhà chờ anh về nghe, không được ngủ trước đó.

Nói rồi anh hôn lên má tui, sau đó anh bước ra sân ngồi lên xe ba chở đi, tui cũng với tay đóng cửa lại, nhớ lại lời nói khi nãy của anh, không được ngủ sớm - phải chờ anh. Tất nhiên phải chờ rồi, ngu sao ngủ trước chứ.

Lúc ấy tui không hề nghĩ đó là lời cuối cùng mà tui được nghe anh nói.

28. Chia cách -2

Ngồi trên ghế xem tivi, chốc chốc lại nhìn đồng hồ ... hình như gần mười hai giờ rồi, sao lại lâu quá vậy không biết, đi gì mà hơn tiếng đồng hồ chẳng gọi về. Mới nghĩ đến đó thì điện thoại reo, tui bắt máy lên.

- Dạ, alo.

- "Tân hả? Con ... con ở nhà ngủ đi, ba phải ở lại bệnh viện xem anh Vũ sao đã, có lẽ đêm nay ba không về được."

Tim tui như trùng xuống, một cái gì đó làm người tui lạnh cóng cả lên, chẳng hề có tí gió nhưng tui cảm thấy như đang đứng trong tủ lạnh.

- Ba, ba ... anh Vũ sao vậy ba?

- "... Ba không rõ, mới vào làm thủ tục rồi định đưa nó vào phòng chụp thì nó xỉu ngang, bác sĩ đang theo dõi ..."

- Ba ơi, có sao không, ba cho con nói chuyện với ảnh đi.

- "Làm sao nói chuyện được, con không nghe ba nói gì à? Con ở nhà ..."

- Ba cho con vô đó đi ba, đi mà, con muốn vô.

- "Không được, sáng con còn phải đi học, giờ này ..."

- Con không đi học gì hết, ba không cho con vô, con lấy xe đạp chạy vô cho xem.

Nói rồi tui cúp máy, chụp cái ổ khóa trên bàn thì điện thoại lại reo, tui biết là ba gọi.

- "Ba nói con không nghe sao? Ở đây có ba lo được rồi, con vô làm gì? Cứng đầu hả?"

- Hồi chiều tại con mà anh Vũ té mà ba. - Tui bật khóc nức nở.

- "Nghe ba, con ngồi nhà đi, bác sĩ đang kiểm tra anh con, chút nữa có gì ba gọi về, nghe không?"

- Dạ. - Tui đành gật đầu vâng lời ba.

Ba kêu tui ngủ, nhưng làm sao tui có thể ngủ được, chỉ nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra là tui như muốn rã rời cả người, lỡ như anh có gì thì sao ...

Ngồi nhìn tiếng đồng hồ tích tắc trong không gian tĩnh lặng, tui cứ thấy rợn cả người. Sao cảm giác gì lạ thế này.

Đêm ấy gần bốn giờ sáng tui mới ngủ.

.................................................. .................................................

Đang mơ màng tui nghe tiếng chuông, biết là ba, tui phóng nhanh ra mở cửa.

- Anh Vũ sao hả ba? Anh Vũ tỉnh chưa vậy?

- Chưa. - Ba lắc đầu rồi đi vào nhà.

- Sao mà chưa? Vậy tối qua đến giờ bác sĩ làm gì, sao ba không cho con hay gì hết.

- Anh con hôn mê sâu rồi. - Ba nói mà mắt đỏ hoe.

- Hôn mê sâu là sao? - Tui không hiểu từ vừa nói.

Ba không nói thêm chỉ vào phòng lấy gì đó rồi bấm điện thoại.

- Em hả? Em tranh thủ về được không?

- ".............................."

- Em đang ở đâu?

- ".............................."

- Em ngồi xuống nghe anh nói, bình tĩnh không được hoảng hốt.

- ".............................."

- Từ từ, anh nói em bình tĩnh mà.

- ".............................."

- Thằng Vũ nó bị té xe trúng phần đầu, giờ vô trạng thái hôn mê rồi. Em ...

- "............................."

- Em nghe anh đây, phải bình tĩnh. - Ba hét lớn.

Tui đi ra nhà trước, hôn mê sâu là sao mà ba nói có vẻ như nguy cấp lắm vậy, nhưng mà chắc không sao đâu, tối qua anh Vũ khỏe lắm mà, còn kêu tui chờ anh về nữa.

Thấy ba đi ra tui hỏi liền.

- Ba, hôn mê sâu là sao? Có nguy hiểm không ba.

Ba thở dài rồi gật đầu.

- Có con à. Con đi học ...

- Con không đi đâu, ba cho con vô đó với ba đi, đi ba.

- ................................

- Đi ba, con vô lớp cũng không học được đâu. Đi ba, đi.

- Nhờ bạn xin nghỉ đi rồi ba chở vô với anh con.

Tui bắt điện thoại nói một hơi với nhỏ Bích, nhỏ như á khẩu chẳng hỏi lại được câu nào, xong việc tui lên xe cho ba đưa đi.

Vào đến phòng anh nằm, chỉ thấy khuôn mặt thân thương tối qua giờ phải thở bằng cái bình nào đó to bự kế bên, mắt anh nhắm tịt lại, tui nhìn ba mà nước mắt cứ rơi ra không dứt.

- Anh Vũ không sao đâu hả ba? - Tui gắng nói không để lạc giọng.

- .................................

- Ba, anh Vũ không sao phải không?

- Ừ, không sao đâu con.

- Mà đó giờ, hôn mê sâu có bị chết không ba?

Ba tránh câu hỏi làm tim tui càng vỡ vụn ra, chắc không sao đâu, tối qua anh Vũ ... còn kêu tui chờ về mà.

Tui ngồi nhìn anh cứ thầm trách, sao anh làm tui lo hoài thế, anh định nằm hoài hả? Ngồi hoài cũng mệt vì tối qua ngủ không đủ giấc, tui dựa vào ghế thiếp đi.

Tui giật mình tỉnh dậy vì ba khều tui, hình như trưa rồi.

- Con ăn cơm đi, ba chở con về, ở lại con cũng không làm gì được đâu.

Tui lắc đầu, đừng hòng bỏ tui ở nhà một mình, ở nhà không được nhìn anh thì tui càng lo hơn nữa.

Tui nhìn ra trời, trời mát dịu, và tui biết chắc chắn anh sẽ không sao hết, vì ... tối qua anh còn kêu tui chờ anh về mà ...

Hai ngày tiếp theo anh vẫn hôn mê, mẹ đã về tới, chỉ ngồi bên giường anh khóc cạn nước mắt, hai ngày trời mẹ không ngủ, và hai ngày trời tui cũng không chợp mắt một cách yên lành.

Trưa hôm ấy tui đang ngồi nhìn anh thì bác sĩ đến gọi ba ra ngoài, mẹ đi theo sau, tui cũng muốn nghe nhưng họ nói chuyện nhỏ lắm, đang nghe bác sĩ nói mẹ ngồi phịch xuống ghế trên hành lang, thấy cảnh đó tui cũng hết cả hồn chạy ra ngoài.

- Mẹ sao vậy mẹ, anh Vũ có sao không?

Mẹ ôm tui khóc lớn lên, tui thấy thế cũng khóc theo, ba thì lắc đầu rồi cám ơn bác sĩ, xong rồi ba cũng đi vào trong ngồi thừ ra trên ghế nhìn anh.

Chiều hôm đó, anh được đưa về. Chiếc khăn trắng đắp trên mặt anh.

29. Chia cách - 3.

Anh nằm trên chiếc giường, xung quanh mọi người ầm ĩ nói chuyện, người thì lo dựng rạp, người thì lo lục đục trong bếp. Tui ... với mẹ thì nằm trên phòng chẳng thể xuống nhà dưới được.

Vài hôm sau khi chôn cất anh xong, tui vẫn phải vô nước biển trên phòng, trong đám tang của anh tui không thể nhìn mặt anh lần cuối.

Trong giấc ngủ chập chờn, tui nhớ về những ngày anh mới vào nhà.

- Rồi mày có đi học không?

..............................................

- Mày chửi thề, chiều về tao méc ba thì đừng nói tao ác.

..............................................

- Mày nhắm chơi lại tao không?

..............................................

- Chiều thấy em nhìn, anh cũng biết em thích, nên mang sang đây cho em chơi nè.

..............................................

- Đừng có giận anh mà, gần hết năm rồi. Giận hai năm xui lắm đấy.

.............................................

- Đến cả em cũng còn xem anh là người ngoài. Vậy mà anh tưởng ...

Những lúc tui và anh bên nhau, những lời yêu thương ...

- Tân có thương anh không vậy?

- ...........................

- Tân có thương anh không?

- Thương chứ sao không.

- Tân chờ anh học vài năm đi rồi anh về, được không?

- Không, lâu lắm, em không chịu chờ đâu, anh Vũ ở lại đi.

- Tân đừng có khóc, anh thương em nhiều mà.

Lời cuối của anh ...

- Anh Vũ có đau lắm không? Có sao không anh?

- Không sao đâu, nhưng anh theo ba vô bệnh viện đã, em đừng có lo.

- Nhưng mà ... sao mặt anh xanh quá.

- Đã nói đừng có lo mà, ờ nhà chờ anh về nghe, không được ngủ trước đó.

Không đâu, anh Vũ không có gì hết. Tui chồm ngồi dậy, người mệt lả không đi nổi nhưng tui vẫn đi xuống nhà dưới, chắc chắn anh Vũ đang ở nhà dưới mà, tui vừa khóc vừa đi, ba nhìn thấy chạy lên đỡ tui.

- Xuống đây làm gì, sao con không ở trên ấy nằm đi.

- Anh Vũ đâu ba? - Tui hỏi mà nước mắt lẫn nước mũi chảy tèm lem.

Ba ôm chặt tui vào lòng, rồi ông cũng khóc, thấy ông khóc tui càng không muốn tin, anh Vũ không có sao hết, hôm bữa ảnh kêu tui chờ về nữa mà.

Tui đi xuống nhà dưới nhìn quanh, chỉ thấy mẹ đang ngồi bên chiếc xe đạp thẫn thờ. Tui đi tới ôm lấy mẹ, cả hai người cũng khóc lên.

- Mẹ ơi, anh Vũ không sao đâu hả mẹ?

Mẹ ôm tui khóc lớn hơn nữa, ba ngồi trên ghế gần đó đốt điếu thuốc hút, nhưng nước mắt của ba cũng chan chứa trên mặt.

Chúng tui đã mất anh thật rồi.

30. End

- Thôi, em khóc rồi.

- Ừ, cám ơn em đã hiểu cho anh.

- Anh nói tiếp đi.

- Ừm ... những ngày sau đó ...

.................................................. .............................................

Ba không đi làm chỉ ở nhà với tui và mẹ, thời điểm đó không khí trong gia đình bao trùm bởi một màu đen tối, mẹ không còn khóc chỉ hay ngồi ôm chiếc áo của anh rồi nhìn đâu đó xa xăm, tui thì vẫn thế suốt ngày cứ nằm trên phòng anh, ôm chiếc gối, ôm cái mền, muốn tìm được chút hơi ấm nào đó của anh còn sót lại ... nhưng nó lạnh lẽo quá, lạnh lắm em à.

Khoảng tuần sau đó, dường như không chịu nổi sự trống vắng trong lòng, tui hết mân mê quyển tập rồi nhớ đến những buổi tối anh ngồi học, tui khóc lớn hơn hẳn những ngày trước, ba chạy lên ôm lấy tui đi xuống nhà. Tui chỉ biết cào da thịt của mình để thỏa nỗi nhớ nhung, chua xót.

Ba nhờ bác sĩ đến tận nhà xem tình hình của tui, bác sĩ nói do bị suy nhược quá độ, nghe xong ba chỉ ngồi ôm tui mà khóc khiến ông bác sĩ chỉ biết lắc đầu thương thay. Mẹ thì cũng gắng an ủi tui nhưng ... lúc đó người đau nhất chính là mẹ.

Đêm đến tui không ngủ được một mình, phải nằm giữa ba và mẹ, mẹ thì luôn thức giấc rồi lâu lâu lại bật khóc nhưng cố kiềm nén lại do sợ tui nghe, nhưng tui nghe hết vì chính tui cũng đâu có ngủ được. Thời gian đó phải nhờ thuốc an thần mẹ mới có thể ngủ được.

Gần chừng một tháng, tình hình của tui và mẹ vẫn thế, ba vẫn nghỉ làm để chăm sóc hai mẹ con, nhưng ba mệt mỏi lắm ... nhiều đêm nghe hai mẹ con khóc ba chịu không nổi chỉ ra ngồi ngoài ghế hút thuốc nhưng điếu thuốc gần tàn trên tay mà ba chưa đưa lên môi lần nào.

Những đứa bạn tới nhà thường xuyên hơn, nhỏ Bích tới thấy tui thì ngồi khóc ngon lành, tui chỉ nhìn rồi quay đi, thằng Lộc thì đứng dậy đi chỗ khác để che đôi mắt đỏ hoe, thằng Đông ngồi đó cố gắng an ủi, tụi này ... cũng mến anh Vũ lắm.

Ngày qua ngày tui càng lo lắng những món đồ của anh Vũ sẽ bị dơ hay cũ đi, tui lấy bọc gói chúng, áo quần anh được mẹ xếp lại ngăn nắp rồi cho vào tủ, phòng anh giờ chẳng còn món đồ nào nữa, hết rồi cái thời chúng được anh cầm nắm hay sử dụng.

Phòng của anh và tui được đóng chặt lại, không còn sử dụng, ba nhờ thợ sửa lại nhà dưới làm thêm một phòng nữa cho tui, nhưng những tối không ngủ được tui đều lên phòng anh nằm nhớ lại những ngày anh ôm tui để ngủ. Sao giờ nó xa quá.

Tháng chín năm đó nhập học, do tinh thần tui không ổn định nên phải nghỉ, ba không bắt ép hay gì hết vì ba hiểu không phải do tui lười mà là do tui đau lòng, mẹ thì vẫn thế, dù cũng có nói chuyện nhưng chẳng còn thấy mẹ cười.

Những đứa bạn thân của tui không vì thế mà bỏ rơi tui, chúng vẫn đến chơi và thường xuyên hơn trước, nhưng tế nhị hơn và không vui cười hay đùa giỡn nữa vì chúng biết tui không còn được như xưa nữa.

Cái tết năm đó, mẹ và tui lại ... ngồi ôm nhau khóc như trước, nhiều nhà đặt những chậu hoa rất đẹp phía trước nhưng nhà tui không có.

Tháng ba năm đó mẹ xin đi làm ở công ty của ba, thời gian đó ba mẹ lục đục một số chuyện ... tui rất sợ mẹ và ba chia tay vì tui không muốn mẹ đi, tui năn nỉ ba rất nhiều, ba vuốt đầu tui rồi nói ba không bao giờ bỏ mẹ con được đâu, con đừng lo.

Thời gian ấy khi nhớ đến anh là tui muốn ở gần mẹ, không hiểu vì sao tui lại như thế, có phải vì tui biết ở gần mẹ sẽ gần được anh thêm một chút hay không.

Chỉ hơn một năm từ một đứa ngây ngô, ngạo mạn, hiếu thắng, chẳng sợ trời đất thì tui trở nên ít nói và hiểu chuyện hơn trước, biết thông cảm và quan tâm đến người xung quanh. Tui đổi tính ... nhưng anh có biết tui đổi tính không? Anh có biết được không?

Ngày khai trường tui đi học lại, trễ hơn tụi bạn một lớp, ngồi lên chiếc xe đạp đi, tui càng nhớ anh da diết, nhớ lúc cãi nhau trên xe, nhớ lúc ...

Ra về, mấy đứa bạn theo sau, tụi nó không nói gì nhưng tui biết chúng rất lo cho tui, đạp lên con dốc mà chân không đủ sức, không đủ sức không phải vì yếu mà là vì nhớ anh, nhớ anh không ngại mệt mỏi chở đưa tui lên dốc hàng ngày, tui tụt xuống, đứng giữa con dốc, nước mắt tuôn dài, chỉ biết lấy tay lau đi ... đến khi nào tui không nhớ anh nữa. Tụi bạn đứng xung quanh, nhỏ Bích ôm lấy tui khóc theo.

Về đến nhà, ngôi nhà trống vắng, bữa cơm trưa anh hay nấu, tui với anh cùng ăn, rồi anh đi học, tui ở nhà chờ anh về, còn bây giờ ... tui có chờ nhưng biết rằng anh sẽ mãi mãi không về, vì anh đã đi xa tui rồi.

Tui nằm ngủ mơ lại giấc mơ xưa, mơ giấc mơ anh gọi tui dậy nhưng cuối cùng đó cũng chỉ là ... giấc mơ.

.................................................. .........................................

- Phải chi đó là giấc mơ.

- Anh cũng mong thế, nhưng đời là thực rồi, anh có mơ thì cũng phải tỉnh giấc để biết anh ấy không còn nữa.

- Em hâm mộ tình cảm của hai người nhưng đau lòng quá.

- Rồi mỗi năm anh sẽ già đi ... anh Vũ trong trí nhớ anh vẫn là cậu học sinh mười tám tuổi. Không thể đổi khác chút nào, mỗi khi nhớ đến anh ấy, chỉ cần không nhớ ngay khuôn mặt anh ấy là anh thầm tức mình rồi phải tìm hình anh ấy để nhìn cho rõ ... nhưng mà ...

- Mà sao anh?

- Anh quên ... giọng nói của anh ấy rồi em à.

- Em nghĩ anh Vũ sống trong tim anh mãi mà, không sao đâu.

- Anh muốn nghe giọng anh ấy lắm. Nhưng anh không hình dung được nữa.

- Em hỏi anh câu cuối được không?

- Ừ, em hỏi đi.

- Anh với anh ấy yêu nhau từ khi nào? Chứ theo anh kể em chỉ thấy hai người mới chỉ thương nhau thôi.

- Anh thì yêu anh ấy từ lúc anh ấy đi qua bên kia để học, còn anh ấy ... chắc anh ấy không yêu anh đâu em.

- Sao anh nói thế?

- Nếu yêu anh thì đâu có bỏ anh lại một mình và kêu anh chờ mà lại không về, đúng không em.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: