chap 2
Cô bé chìm trong sự cô đơn, không có nơi nương tựa. Thấy hoàn cảnh thương tâm của cô, chú Hải vô cùng xót xa. Chú quyết định nói với vợ mình để cô bé có thể ở chung và được chăm sóc. Chú mong rằng, dưới mái nhà này, cô bé sẽ tìm được chút tình thương và sự an ủi, để vơi bớt nỗi đau mất mát quá lớn mà cô phải gánh chịu.
Đi đâu, cô bé cũng ôm chặt di ảnh của ba mẹ mình, như thể đó là điều duy nhất còn lại để gắn kết cô với quá khứ. Mỗi đêm, nước mắt cô không thể kiềm chế, lặng lẽ rơi xuống trong bóng tối, âm thầm khóc một mình trong nỗi cô đơn tột cùng.
Chú Hải còn có một cậu con trai, lớn hơn cô ba tuổi. Chàng trai này, với trái tim ấm áp, không chỉ là người an ủi cô bé trong những tháng ngày mất đi ba mẹ, mà còn là người kéo cô ra khỏi những tháng ngày tăm tối, khi cô chỉ biết ôm di ảnh mà khóc. Với sự kiên nhẫn và tình cảm chân thành, anh luôn ở bên cô, lắng nghe và chia sẻ nỗi đau, giúp cô tìm lại ánh sáng trong cuộc sống và vơi bớt phần nào nỗi nhớ thương về người ba mẹ đã mất
Vào đêm ấy, cô bé nhìn ra cửa sổ, lạc lõng giữa bầu trời đầy sao, không gian tĩnh lặng bao phủ xung quanh. Đột nhiên, cô nghe tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Cô đi ra và mở cửa, thì chàng trai nắm lấy tay cô, dẫn cô lên một đồi nhỏ, nơi ánh trăng chiếu rọi khắp núi đồi.
"Nguyệt, em nhìn kìa, ánh trăng ấy và những ngôi sao tuyệt đẹp. Biết đâu, ba mẹ em là một trong những ngôi sao ấy, đang chiếu sáng cho em. Họ sẽ không vui nếu thấy em lúc nào cũng bi thương như vậy. Họ muốn em sống thật hạnh phúc, và luôn nhớ rằng, tình yêu của họ sẽ mãi mãi ở bên em, như ánh trăng sáng này."
Cả hai bắt đầu chia sẻ với nhau những ước mơ giản dị mà đầy sâu sắc, những ước mơ mà họ gìn giữ trong lòng, dù cuộc đời đã mang đến không ít đau thương. Cô mơ về một tương lai không còn chiến tranh, nơi mọi người sống trong hòa bình, không còn phải chịu đựng đau thương và chia ly. Cô mong muốn trở thành một bác sĩ, để có thể cứu chữa những người bị tổn thương, mang lại hy vọng. Chàng trai, trong lòng cũng có một ước mơ mạnh mẽ và khát khao lớn lao. Anh muốn trở thành một người lính, giống như ba của mình, người mà anh luôn ngưỡng mộ và kính trọng. Anh mong đất nước sẽ quay lại những ngày tháng yên bình, không còn những trận chiến đau thương, không còn những mất mát. "Ba em, ba anh, những người lính đã hi sinh, họ đều mơ về một đất nước không còn chiến tranh," anh nói, giọng đầy quyết tâm. "Em biết đấy, đất nước cần những người lính mạnh mẽ để bảo vệ những gì chúng ta yêu quý. Anh muốn làm điều đó, để có thể bảo vệ tổ quốc, bảo vệ tương lai của chúng ta."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro