Một lời hứa, một đời không quên
Trời mưa lất phất như lệ trời nhỏ xuống, phủ lên mộ phần một màu trắng nhạt đến xót xa.
Hắn đứng đó, một mình, không ô. Nước mưa hòa cùng nước mắt đã từ lâu không còn biết rơi, vì trái tim đã héo khô như đất cằn.
Mộ y nằm dưới gốc cây già – nơi hai đứa trẻ từng ngồi, cột tay nhau bằng sợi chỉ đỏ hái từ hoa dại ven rừng, hứa hẹn sẽ mãi không rời xa.
Mười hai năm.
Một khoảng thời gian đủ dài để biến một thiếu niên thành người đàn ông, một lời hứa thành tội lỗi, và một sinh mạng thành tro bụi.
Hắn quỳ xuống, tay chạm vào phiến đá lạnh như lòng mình.
Từng giọt mưa rơi xuống tay hắn, đau như từng nhát roi quất vào da thịt. Nhưng hắn không hề tránh.
Vì trong mưa, hắn dường như nghe thấy tiếng y cười, như năm xưa.
Hắn nhắm mắt, để bản thân rơi vào hồi ức năm nào – nơi lời hứa đầu tiên được buộc bằng một sợi chỉ đỏ…
____________
Mùa xuân năm ấy, núi sau phủ ngập tràn hoa dại. Những bông hoa nhỏ bé, màu đỏ như máu, nở đầy bên triền suối mát, hương thơm nhẹ tênh trong gió.
Hai đứa trẻ ngồi dưới gốc cây già.
Một đứa mặc lam y gọn gàng, ánh mắt sáng và lời nói đầy khí phách. Một đứa mặc bạch y, gò má ửng đỏ vì gió xuân, tay vẫn đang cẩn thận cột một sợi chỉ đỏ mảnh vào cổ tay đối phương.
“Sau này, huynh sẽ bảo vệ ta mãi chứ?”
Đứa bé cười lớn, ngẩng đầu, giọng chắc nịch như thề trước trời đất:
“Ừ, ta hứa. Sau này sẽ cho đệ một cuộc sống vô lo vô nghĩ, không ai bắt nạt đệ nữa.”
Ngón tay nhỏ của cả hai đan lại, sợi chỉ đỏ như một khế ước ngây thơ mà thành kính.
Gió thổi qua, hoa rơi xuống, chạm nhẹ lên vai chúng. Thế giới lúc ấy, yên bình đến lạ.
Nhiều năm sau, đứa bé từng cột chỉ đỏ tìm đến phủ lớn. Mắt vẫn là ánh nhìn ngây dại năm nào – tha thiết và mong mỏi.
“Ta đến để làm việc. Nghe nói nơi đây thu thị vệ mới.”
Không ai nhận ra y – đứa trẻ năm xưa.
Không ai còn nhớ – sợi chỉ đỏ đã từng buộc định một lời hứa.
Ngay cả hắn – người năm đó thề sẽ bảo vệ y, giờ là thiếu chủ của phủ, cũng không liếc mắt quá một lần.
Y chỉ được phân vào đội thị vệ cấp thấp, những kẻ gác cổng và tuần đêm, ít ai đoái hoài.
Nhưng y vẫn không rời đi.
Y tin hắn chỉ là tạm thời không nhớ tới, dù sao thì hắn cũng rất bận.
Y không biết, có những lời hứa – là gió. Một khi gió qua, không bao giờ quay lại...
Y sống lặng lẽ trong phủ, như một chiếc bóng.
Hằng ngày y gác đêm, tuần tra, lau kiếm cho người khác, dọn dẹp nơi hậu viện. Không ai nhớ tên y, chỉ gọi trống không: “Ngươi kia!”, “Thị vệ mới!”, hoặc tệ hơn: “Thằng nhỏ thấp bé.”
Nhưng y vẫn kiên nhẫn chờ. Chờ một cái nhìn từ hắn. Chờ một ánh mắt quen thuộc năm nào.
Cho đến ngày y được gọi đến đại sảnh, y mới biết mình đã lầm.
Hắn – giờ là thiếu gia đầy quyền thế, đang cùng vị hôn thê đàm đạo việc lễ cưới.
Y được triệu vào chỉ để thử trà cho nàng ta, vì nàng nghi có kẻ hạ độc. Trong sảnh không ai để ý đến y, ngoại trừ ánh mắt vị hôn thê kia – một ánh nhìn lạnh lẽo, đánh giá, và cuối cùng là sự khinh miệt.
Y cúi đầu thật thấp, dâng tách trà. Khi hắn nhìn y lần đầu tiên, ánh mắt hắn chỉ là sự bâng quơ, không nhận ra điều gì.
Y cắn môi, lòng như thắt lại.
Hắn thực sự… đã quên.
Sau lần đó, vị hôn thê bắt đầu khó chịu mỗi khi thấy y quanh quẩn trong phủ. Bằng một cách nào đó, y luôn bị phân đến những nơi hẻo lánh, hoặc bị gọi đến lúc đêm khuya để làm những việc tạp nham không tên.
Y vẫn nhẫn nhịn.
Vì y nghĩ: "Hắn chỉ đang bận. Hắn chỉ là chưa nhớ ra. Hắn sẽ không bao giờ làm tổn thương ta."
Nhưng từng ngày trôi qua, lòng y rạn nứt từng chút.
Một đêm nọ, trời đổ mưa lớn. Y bị phạt quỳ giữa sân vì tội "làm đổ trà" lên áo vị hôn thê.
Trà đó do nàng ta cố tình hất, nhưng không ai tin lời một thị vệ thấp hèn.
Hắn đi ngang qua, dưới tán dù lớn, bên cạnh là nàng.
Ánh mắt hắn lướt qua y như lướt qua một vũng nước đọng.
Không chút cảm xúc, không dừng lại, không nhận ra.
Đêm ấy, y ngẩng đầu nhìn lên trời mưa trắng xóa, tay siết chặt cổ tay mình – nơi năm xưa từng buộc chỉ đỏ.
Sợi chỉ ấy, y vẫn giữ, nhưng kẻ năm xưa hứa bảo vệ y, đã không còn là hắn nữa rồi...
Thân thể y ngày một yếu đi. Bệnh cũ tái phát sau nhiều lần bị hành hạ âm thầm, thức đêm canh gác giữa gió lạnh, bị bỏ đói, bị đánh vì lỗi không phải của mình.
Y vẫn không nói. Không cầu xin. Chỉ âm thầm chịu đựng.
Bởi vì y vẫn tin: “Hắn sẽ nhớ. Nhất định sẽ nhớ.”
Vào đêm đông giá buốt, tin đồn về kẻ phản loạn ẩn trong phủ bắt đầu lan ra. Vị hôn thê hắn bị kinh hãi khi phát hiện một chiếc khăn tay nhuốm máu trong phòng, y – một thị vệ có xuất thân thấp kém, không ai chống lưng bị đổ cho tội danh vốn không thuộc về mình.
Hắn lập tức hạ lệnh bắt giam.
Y bị tra khảo suốt hai ngày, không kêu một tiếng, chỉ lặng im, ánh mắt vẫn kiên định nhìn hắn – như thể cố nhìn xuyên qua năm tháng, tìm lại bóng người năm xưa.
Nhưng hắn vẫn không nhận ra.
Thậm chí khi vị y sư trong phủ, Vân Thù – người từng lặng lẽ chăm sóc y suốt bao năm – bước ra can ngăn, xin tha cho y, hắn cũng chỉ lạnh giọng:
“Kẻ bao che tội phản nghịch, xử tử!”
Lưỡi đao hạ xuống, vị y sư đổ gục trước mặt y.
Y không còn khóc nổi nữa.
Vào khoảnh khắc đó, y hiểu rõ, kẻ năm xưa từng đứng chắn trước mình, từng cột chỉ đỏ vào tay mình… đã chết rồi.
Y bị nhốt riêng, thân thể đã thoi thóp. Hắn được người báo rằng y đang hấp hối, chẳng biết vì sao, lúc ấy tim hắn bỗng đập dồn, chân chạy không dừng lại.
Khi hắn đến, y đã nằm trong vũng máu.
Y mở mắt lần cuối, mờ đục và xa xăm, như đang nhìn qua hắn để nhìn về những năm tháng trước.
Hắn quỳ xuống, ôm lấy y, lần đầu tiên bàn tay hắn run rẩy, một bóng hình tươi cười xẹt qua đầu hắn:
“Ngươi… ngươi là…” cái tên Lâm Yên như kẹt trong cổ họng hắn.
Y mỉm cười, môi nứt nẻ chỉ mấp máy, giọng yếu ớt:
“Duyên phận kiếp này… chỉ là một đoạn đường sai lối... Tình tan, ý cạn… lòng cũng chẳng trách ai... Nếu có kiếp sau... mong trời cho ta lặng lẽ đi ngang đời huynh... như gió qua hồ... chẳng gợn sóng... chẳng lưu hình...”
Câu nói chưa dứt, y đã buông tay.
Hắn giữ lấy cổ tay y, lạnh buốt.
Ngay nơi ấy – cổ tay mảnh ấy – vẫn còn buộc một đoạn chỉ đỏ cũ, phai màu.
Hắn nhận ra tất cả… khi đã quá muộn.
____________
Trời vẫn còn lất phất mưa khi hắn rời nghĩa địa, tay áo đã ướt sũng, nhưng hắn không quan tâm.
Từ sau cái chết của y, hắn chẳng còn là vị thiếu gia cao lãnh năm nào.
Hắn giờ chỉ là một kẻ sống dựa vào hối hận.
Mười hai năm, cảnh vật dường như chẳng thay đổi là bao, chỉ có lòng người là đã hoang tàn không còn như trước.
Trên đường qua thôn nhỏ dưới chân núi, hắn bất chợt dừng ngựa.
Có tiếng cãi vã khe khẽ vang lên từ cánh đồng hoa cúc bên đường.
Hắn quay đầu, chậm rãi bước lại. Đập vào mắt là hình ảnh hai đứa trẻ.
Một đứa đứng sau, vóc người nhỏ nhắn, tay ôm bó cúc dại, ánh mắt hoảng sợ.
Đứa còn lại chắn phía trước, tay dang rộng, đôi mắt thẳng thắn đối đầu với nhóm trẻ lớn hơn. Giọng kiên định, không một tia sợ hãi:
“Muốn bắt nạt đệ đệ ta, bước qua ta trước đã!”
Hắn sững sờ.
Tim như bị ai đó bóp nghẹt.
Năm ấy, y cũng từng bị bọn nhỏ lớn hơn bắt nạt vì là con nuôi, vì là kẻ không cha mẹ.
Hắn từng là người đứng chắn trước y, cũng từng nói câu y hệt:
“Muốn động đến y, phải bước qua ta!”
Cảnh tượng lồng vào nhau. Thực tại và hồi ức như hai lớp sóng chồng lên, nhấn chìm hắn.
Hắn bước tới, giọng khàn khàn như tan trong mưa gió:
“Các ngươi… tên gì?”
Đứa bé đứng chắn phía trước xoay người lại. Gương mặt không lạ – là dáng vẻ của vị y sư năm nào, ánh mắt ấy, đôi môi mím chặt, vẻ bình tĩnh khi đứng trước nguy hiểm.
Đứa trẻ cúi đầu đáp:
“Tiểu nhân gọi Vân Tạ. Đây là đệ đệ, Lâm Yên.”
Từng chữ như đâm thẳng vào tim hắn.
Vân Tạ – cái tên như lời trêu ngươi định mệnh, là bóng dáng của y sư năm xưa hắn đã giết.
Lâm Yên – là y. Là người hắn đã quên, rồi cả đời không thể quên nổi nữa.
Một người bảo vệ. Một người được bảo vệ.
Giống như hắn và y thuở nào. Giống như Vân Thù và y trong những ngày cuối cùng.
Gió thổi qua đồng cúc. Hắn đứng chết lặng.
Hắn từng là người đứng chắn trước y.
Nhưng cuối cùng – người chắn trước y lại là người khác.
Còn hắn, không thể làm gì… ngoài đứng nhìn.
Không còn cơ hội để giữ lời hứa năm xưa.
Không còn ai để hắn bảo vệ nữa.
Y đã đi, mang theo cả tuổi thơ, lời thề, và trái tim từng vì hắn mà nát vụn.
Trăng lên, bầu trời đầy sao. Hắn ngồi lại bên bờ hồ, nơi hai đứa trẻ vừa rời đi.
Trên tay hắn, sợi chỉ đỏ nhạt màu vẫn được hắn mang theo suốt mười hai năm. Là sợi chỉ y từng giữ.
Hắn khẽ buông sợi chỉ xuống mặt nước.
Gió lướt qua.
Chỉ đỏ theo sóng trôi đi, không lưu lại gì.
Giống như y muốn – một đời trôi qua hắn, không gợn sóng… không lưu hình.
- Hoàn -
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro