Chương 1

Trên chuyến xe về Đà Lạt giữa mùa rét, cả chiếc xe khách bốn sáu chỗ chỉ có mỗi Hưng ngồi. Là chuyến xe bắt đầu lăn bánh lúc trời còn tờ mờ đầy sương. Khởi hành lúc 03:00 từ thành phố Hồ Chí Minh ra thẳng Đà Lạt.
Năm nay trời trở lạnh sớm, vừa vào tháng bảy Đà Lạt đã bắt đầu có mưa phùn. Ngồi trên xe hơn hai tiếng đồng hồ, băng qua trạm số mười bốn cũng là lúc chuyến xe khách này lăn bánh lên đến vùng đất ngàn hoa.
Lúc này mặt trời bắt đầu ló dạng, Hưng mở laptop lên gọi video cho Tuấn, rất nhanh sau đó đã có người nhấc máy.
Giọng Tuấn vẫn đang ngái ngủ, đưa camera lên cao trước mặt cố ý để Hưng nhìn thấy toàn mặt mình. Tuấn nở nụ cười tươi như hoa để lộ cái răng khểnh bên phải hàm trên, trông rất duyên. Hai mắt híp lại, nước da căng mịn, trắng trẻo đẩy cái nốt ruồi nhỏ xíu dưới đuôi mắt lên. Tuấn nhẹ giọng nói.

" Em trai ngoan, về rồi đấy à?"

Hưng chống cằm ngồi nhìn người ở sau màn hình laptop vừa ngái ngủ, vươn vai vặn vẹo trên giường như con mèo lười nhát. Cứ nhìn thấy Tuấn, Hưng lại không nhịn được mà cúi gằm mặt xuống cười toe toét.
Tuấn ở đầu bên kia cũng vui mừng không kém, lật đật cầm điện loại chạy ra ban công chìa xuống cho Hưng xem. Là chiếc xe khách Hưng đang ngồi chạy trên sườn đèo xa xa, nơi mà Tuấn đứng trên tầng toà chung cư có thể thấy được. Còn hơn nửa tiếng nữa xe mới đến trạm dừng tiếp theo, xuống trạm cũng phải đi taxi hơn mười phút mới về được chung cư. Hưng thò đầu ra cửa sổ, hướng về toà chung cư cao đồ sộ ở xa tít bên kia, mặc dù không thấy được Tuấn nhưng tay cứ liên tục vẫy vẫy ra hiệu.
Một lúc sau Hưng  quay lại ổn định vị trí, nhìn vào laptop, say sưa ngắm nhìn người được cho là của mình sau màn hình nhỏ đó. Nhẹ nhàng cắm tai phone vào, đưa mic nhỏ lên gần miệng, giọng nói trầm ấm của Hưng vang lên, đưa vào máy, thông qua xử lý dữ liệu rồi truyền sang bên Tuấn. Một kiểu giọng nói không lẫn đi đâu được, rất Hà Nội!

"Giờ này còn mặc áo ngủ, không định ra đón người ta à?"

Tuấn nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hưng, tuy qua đường dây điện thoại, âm thanh bị giảm đi một phần thật nhưng sau khi nghe, cả người Tuấn lại như sợi bún, giọng Hưng ấm đến mức khiến con người ta vừa nghe xong liền mềm nhũn hết cả người. Vội vã khoác cái áo lụa mỏng vào, Tuấn để máy trên giá đỡ, lật đật chạy đi đánh răng.
Tiếng bàn chải cọ xát với răng cứ vang lên soạt soạt, Tuấn ngậm một họng kem, vừa đánh răng vừa nói.

"Anh tưởng phải gần trưa em mới về đến nơi cơ"

Hưng vẫn một vẻ điềm đạm, đưa mắt nhìn vào căn phòng lớn qua màn hình laptop.

"Em định đi chuyến 85, tính ra thì tầm giờ này mới lên xe nhưng bồn chồn không ngủ được, em mua vé đi luôn từ nửa đêm về với anh đấy!"

"Em nói làm anh ngại ghê cơ! Mà em cũng nghỉ ngơi đi, anh chạy ra chợ tí, trưa em mới về đến chung cư mà nhỉ?"

"Vầng..."

Hưng lưỡng lự rồi tắt máy, mười phút sau Tuấn bước ra khỏi nhà tắm với cái khăn bông trắng quấn ngang hông, toàn thân mảnh khảnh, mềm mại. Với chiều cao 168cm  cùng làn da trắng mịn, ai có thể tin người đàn ông này chỉ còn một năm nữa sẽ chạm ngưỡng 1000 tuổi tròn? Không nhầm đâu! Chỉ qua tháng mười hai năm 2020, tức hai ngày nữa( tại thời điểm viết truyện) tuổi đời của Tuấn sẽ tròn 1000.

_________

[Thập Quốc/triều đại Tây Hạ (Trung Quốc) - Năm 1038 sau công nguyên]

Tây Chiêu Thức (Tuấn) tại thời điểm đó chỉ mới 18 tuổi. Là hài tử duy nhất của Tây Phương (Chị gái vua lúc bấy giờ) tức thế tử một nước.
Thế tử từ lâu đã si mê Lý Tùy Tâm (Hưng), hắn lại là nam nhân. Chuyện thế tử một nước có cảm tình với một nam nhân sao có thể để lọt ra ngoài? Khi tin đó truyền đến tai bệ hạ, người chẳng mấy ngạc nhiên, ban đầu chỉ định tra hỏi vài lời, sau bị thế tử nói cho không còn lời nào để phản biện. Tây Chiêu Thức một lời thẳng thắn đưa tay chỉ thẳng mặt thái tử mà sỉ báng.
Bệ hạ tức giận liền lệnh cho giam cầm thế tử trong ngục hơn nửa năm.

[Tại triều chính]

Một đám nô tài đưa Tây Chiêu Thức lên triều, ép y quỳ xuống. Biểu cảm của y lại hết sức bình tình, còn dám trợn tròn mắt nhìn thẳng mặt hoàng thượng.
Người ngồi trên kia hiểu rõ tính cách đứa trẻ này, xưa nay vẫn vậy, y là người thẳng thắn nhưng không không có tính tự động khai báo. Hỏi thì y nói, không hỏi sẽ không nói. Hoàng thượng thương đứa trẻ này như vậy, chuyện y thích nam nhân, người đương nhiên biết nhưng thật sự không nghĩ sẽ có ngày phải tra hỏi đứa cháu trai này trước mặt các vị quan đại thần như vậy.
Hoàng thượng giả vờ làm màu mè hỏi vài câu.

"Trẫm nghe đám nô tì bàn tán rằng thế tử Tây Chiêu Thức có hứng thú với nam nhân. Ban đầu trẫm nghĩ lời bàn ra tán vào một phần đúng chín phần bịa. Nay tận mắt thấy thế tử với Lý công tử nhà Lý Phàm như vậy...Ngươi định trả lời trẫm thế nào đây?"

Tây Chiêu Thức đưa ánh mắt nhìn hoàng thượng, trong đầu y nghĩ. "Hoàng thúc chẳng phải đã biết chuyện này rồi sao? Trước mặt mấy lão đại thần thì lên giọng chửi rủa, bãi triều kiểu gì người cũng tới tìm ta nói chuyện, bắt ta giấu lẹm chuyện này đi...phải hét lớn lên cho cả triều đình biết, bản thế tử đây thích nam nhân, Lý Tùy Tâm là của bản thế tử..."

Một hồi dài suy ngẫm, Tây Chiêu Thức giả vờ lăn lóc ra sàn, khóc lóc kêu ca.

"Phải! Phải! Phải! Ta thích nam nhân đó! Ta với Lý Tùy Tâm là có tình ý với nhau đó! Muốn chém muốn giết, muốn nhốt ta vào đại lao cũng được!"







Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #lonelywolf