TẬP 1 (TT)
Chọn cách nào cũng có một người phải chết!!!
Làm sao bây giờ, nhỡ Thanh Nhi là người cuối cùng thì cô ấy khó xử lắm. Mà sao đời tôi khổ vậy, thần may mắn sao không mỉm cười với tôi hu.. hu.
" Thanh Nhi, chọn mau lên nếu không bà là người cuối cùng để chọn đấy." Tôi bèn nói với Thanh Nhi. Cô nàng giật bắn người loay hoay nhìn trái nhìn phải rồi quyết định chọn tôi. Tôi nhìn sang bên, thấy Minh Lý có vẻ lo lắng.
Khi tỉ số có vẻ như đã cân bằng, không ngờ tôi cũng được nhiều người yêu quí đến vậy mà cũng có khi họ không muốn ai phải chết vì cứ nghĩ số người ở đây là số chẵn. Chỉ còn một người nữa thôi là quyết định ai sống, ai chết. Cái người cuối cùng đó là nam có vấp dáng vừa phải, cơ bắp cũng rất đầy đủ ...khụ... khụ sao tôi mê trai vậy?
Khi nhìn thấy mặt người đó tôi suýt ngất. Bớ người ta, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, loại trừ Thanh Nhi phải chọn cuối cùng thì chớ. Tại sao lại gặp Hoàng Thiên. Có phải không vậy lại thêm một người khó xử. Hoàng Thiên là bạn tốt của Minh Lý và cũng có thể nói người đó cũng thích mình. Ai da mà cũng chưa chắc.
Hoàng Thiên suy ngẫm hồi lâu và rất khó xử, đúng là quyết định khó khăn.
" Chị ơi, có khi nào em chết không?" Minh Lý nhìn tôi như muốn khóc.
"Làm gì có, tao đoán nếu như tao được Hoàng Thiên chọn thì vẫn phải chết, tao cá là như thế. Cái trường hợp này thường xảy ra với những người độc ác, mưu sâu kế hiểm". Nói thế thôi chứ tay chân tôi như muốn rụng rời đây, mồ hôi chảy như tắm mà không có cách nào để dụi.
Tôi kệ, tôi chăm chú nhìn Hoàng Thiên. Hoàng Thiên đang do dự như vẫn bước qua bên tôi. Minh Lý bật khóc, run rẩy:" Hu...hu tôi không muốn chết."
"Chúng ta đã tìm được người được yêu mến nhất, hã chuẩn bị tinh thần đi. Chuẩn bị... quẳng con nhỏ này vào hộp cho ta." Bà ta bật cười nói. Âm thanh chói tai nghe rợn người.
" Cái gì, không phải người được chọn ít nhất sẽ bị rớt xuống sao?" Cả trường kinh hãi hết lên.
"Ta đây chúa ghét những người được yêu mến!" Bà ta hung hổ trả lời.
" Ta cho ngươi một trăn trối. Nói đi". Bà ta nhìn tôi nói
Trời ạ! Sao miệng mình linh dữ vậy, mới nói người được nhiều sẽ chết vậy mà bây giờ thành sự thật. Mà thôi cũng được, được nhiều người yêu mến thế thì tốt rồi. Chết cho Minh Lý được sống cũng được, mình ở lại chỉ vướng tay vướng chân người thân mà thôi:" Cảm ơn các bạn đã yêu mến tôi, tôi đi rồi các bạn nhớ bảo trọng. Thanh Nhi, Minh Lý ở lại vui vẻ. Cảm ơn ông... Hoàng thiên. Nói với ba mẹ tôi, tôi chúc họ sống vui vẻ." Trời ơi, nước mắt mình sao lại rơi thế này? Chết thì chết vậy.
Cả trường rớt nước mắt nhìn tôi, cũng có người hét lên.
"Thả bạn tôi ra!"
" Các người không được giết bạn của tôi!"...
Thế là đủ rồi, cảm ơn các bạn. Tôi mỉm cười.
Pặc
Dây thừng bị đứt, tôi rơi giữa không trung từ từ, từ từ rơi xuống cái hộp đó.
Pằng, pằng, pằng, tiếng súng !
Tôi nghe loáng thoáng đâu đây kèm theo tiếng trực thăng:" Các người hãy bỏ súng xuống giơ tay đầu hàng. Tiếp theo đó những tiếng súng đạn vang lên cùng những tiếng la hét.
Cảm ơn các chú cảnh sát đã đến cứu "kịp thời"... Sao siêu dữ vậy?!! Sao các chú không đợi tôi rơi xuống chết rồi hãy đến cứu?! Cứu ngay lúc dây thừng đứt! Quá hay... Đúng là bất công Aaaaa!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro