TẬP 3
TẬP 3: HA..HA NGƯỜI THÂN?
Sau gần nữa tháng nghỉ hè. Bên nội tôi quyết định cho cả gia đình bên nội đi du lịch. Ai cũng háo hức đến ngày đi. Nhưng cũng có một số người bận đi làm nên không đi được, điển hình là gia đình tôi. Mọi người đều bận việc chỉ có mình tôi đi mà thôi.
Sáng sớm, tôi thức dậy chuẩn bị những thứ cần thiết để đi du lịch. Không hiểu sao tôi có linh cảm không được tốt nên ngoài những đồ cần thiết tôi còn mang theo cả phi đao. Khi tôi bước lên xe du lịch, tôi đã chọn chiếc ghế gần cửa để tiện quan sát. Không biết trùng hợp hay cố ý, mọi người đều ngồi chung với nhau chỉ có tôi...là ngồi một mình. Cũng chẳng sao, yên tĩnh... tôi...thích yên tĩnh...
Trên đường đi, ai cũng vui vẻ nói cười. Tôi nhận ra rằng chúng tôi đang lên núi để du lịch. Phong cảnh trên núi rất đẹp, nghe rằng ngọn núi này ít ai biết đến, cảnh đẹp nhất ở đây là bình minh! Tôi rất háo hức muốn xem bình minh, tôi yên lặng ngắm phong cảnh.
" Chị ba của Su à, sao im lặng quá vậy?" cô tôi đột nhiên hỏi.
Tôi giật mình luốn cuốn nói:" Dạ..con.."
" Dạ, tại con mải ngắm cảnh ấy mà" một giọng nói khác vang lên.
" Thế à, con không cần phải ngắm cảnh trên đường đi đâu. Trên núi còn nhều cảnh đẹp hơn thế này nhiều. Nào qua đây, nói chuyện với mọi người nào" cô tôi ngoắc con bé đó lại.
Tôi im bặt. Tôi cứ tưởng... Tôi quên mất, đâu chỉ có mình tôi là chị ba của con bé Su đâu. Su là em họ của tôi cũng là đứa nhỏ nhất ở đây. Còn con nhóc kia là con của chú tôi. Tôi lắc đầu cười khổ.
" Phong Linh, qua đây ăn trái cây đi" cô tôi gọi.
Tôi vui vẻ trở lại, nhận lấy miếng táo được cô tôi gọt rồi cảm ơn.
Cảnh núi hung vĩ, tầng tầng lớp lớp cây cối mọc chen nhau. Thật dẹp! Chợt cơn mưa từ đâu trút xuống, ào ào như trút nước. Cảnh vật cũng vì thế mà mờ nhạt theo từng hạt mưa.
" Bé Thư à, năm nay học hành đến đâu rồi?"
" Dạ, con là học sinh giỏi nhất lớp đó ạ!"
" Tân dạo này lớn hơn ha"
" Mấy anh chị coi bé Su biểu diễn nè"
" Ha..ha...ha"
Tôi vẫn im lặng không nói gì, chỉ ngồi nghe tiếng mưa rơi bên ngoài xen lẫn tiếng cười đùa của mọi người bên trong.
Két!
Xe đang chạy đột nhiên thắng gấp. Chỉ nhìn thấy phía trước có một hàng người đang chắn ngang đường trên tay còn cầm súng nhắm vào xe.
Ây da, sao nhìn cảnh tưởng này quen quen. Không phải lại gặp chứ! Oh my god, sao mình xui xẻo vậy, đi đâu cũng gặp việc liên quan đến súng đạn vậy? Aaaaa.
Tôi lao mồ hôi hột Hít thở thậ đều...
"Mở cửa!" bên ngoài có một người đập cửa.
Mọi người sợ hãi mở cửa xe, chúng bước vào đe dọa mọi người. Rồi bắt mọi người xuống xe, còn chúng thì lục đồ đạc trên xe. Mưa vẫn rơi, mưa làm ướt áo mọi người. Cơn mưa không có dấu hiểu ngừng lại mà càng mưa nặng hạt hơn.
Có một người đàn ông xuất hiện đứng trước chúng tôi. Ăn mặc khá bặm trợn, thể hiện mình là một boss phản diện.
" Sao chiếc xe này nhiều con nít quá vậy?" hắn ta nói với bọn đầy tớ.
" Dạ, em cũng không biết nữa. Mình cũng đâu lường trước được đâu đại ca" bọn đàn em nhìn chúng tôi với vẻ nuối tiếc.
Bọn đen em bước xuống còm đem theo một chiếc ba lô. Bọn chúng hớn hở nói:" Đại ca, chuyến này chúng ta thu hoạch cũng bội đấy tầm 50 triệu lận"
t
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro