TẬP 3 (TT)
" Ồ cũng kha khá đấy. Ha..ha..ha" boss của chúng cười sảng khoái.
Bọn đàn em nhìn chúng tôi rồi cười xảo trá, xoa xoa tay nói với boss của chúng:" Đại ca nhìn mấy đứa nhóc này ăn mặc cũng đẹp đẽ chắc là con của nhà khá giả. Chúng ta bắt một đứa làm con tinh để lấy tiền chuộc. Chắc chúng ta cũng kiếm được bộn tiền đó đại ca"
Boss của hắn ngạc nhiên sau đó mỉm cười:" Được đó, ý kiến hay. Ta sẽ chọn một đứa". Hắn nhìn xung quanh rồi chỉ vào tôi:" Con nhỏ này được đó. Bắt nó đi"
Tôi trợn mắt, cứng họng không nói nên lời. Chuyện gì đang xảy ra thế này, sao chuyện xui xẻo nào cũng giáng xuống đầu tôi vậy. Tôi có tội gì đâu, chỉ trong vòng 1 tháng tôi đã được chọn đến 3 lần. Ông trời ơi, ông đúng là bất công!
" Này! Mấy người không được bắt cháu của tôi" chú 5 tôi lên tiếng, mọi người đứng quanh tôi bảo vệ.
Cảm động nha...
Thằng đàn em bên cạnh bổ sung:" Đại ca, em lại thấy con bé nhỏ nhất mới dễ thương làm sao. Chắc nó được nhiều người yêu mến lắm". Cô tôi nghe thấy vậy liền ôm chặt lấy con Su.
Boss khó xử:" Vậy ta phải làm gì bây giờ?"
Mọi người nghe thấy vậy liền che chở cho con Su. Cô tôi ôm chặt lấy Su rưng rưng nói với tôi:" Phong Linh, con thương em thương cô hãy làm con tinh đi. Cô hứa sẽ làm mọi cách để chuột lại con"
Tôi nhìn cô im lặng không nói. Mọi người nghe thấy vậy liền xôn xao.
" Đúng vậy, con là chị mà. Phải lo cho em chứ"
" Mọi người nói phải đó, em thấy chị nên làm con tinh thay bé Su đi. Nó còn nhỏ lắm"
" Con cứ yên tâm. Mọi người sẽ lấy hết số tiền mình có chuộc con về"
" Tôi lại nghĩ... không nên ép buộc con bé"
" Ông im đi, con bé lớn rồi còn đâu"
Nghe những tiếng thúc giục cãi cải vã trước mắt, tôi... đứng lặn nhìn. Chợt, không biết từ đâu cơn buồn cười kéo đến dữ dội.
" A..ha...ha,ha,ha. Tức cười quá ha, ha, ha, ha! Con cười đến đau bụng mất thôi ha, ha, ha, ha. Đau bụng quá ha, ha,ha.."
Tôi rốt cuộc cũng có câu trả lời. Bao năm qua tôi luôn có nhiều câu hỏi chất chứa trong lòng bây giờ đã được giải đáp. Tại sao lúc trước mọi người lại yêu quí tôi đến thế? Tại sao kể từ khi cô tôi có con Su mọi chuyện điều thay đổi? Không còn ai quan tâm đến tôi. Người luôn yêu quí tôi là cô vậy mà giờ đây lại thay đổi? Ban đầu, tôi nghĩ là lúc trước tôi đã cảm nhận sai về mọi người hay mọi người không quan tâm tôi chỉ có tôi là không muốn chấp nhận sự thật đó nên đã gạt nó đi. Bây giờ tôi đã có câu trả lời. Họ chỉ muốn yêu thương người mà mình thật sự yêu thương, chỉ muốn bảo vệ kẻ nhỏ hơn dễ thương hơn gần gũi với mình hơn. Không ai rảnh rỗi để quan tâm đến một người không có đặc điểm gì nổi bật như tôi.
Tiếng cười kéo dài bây giờ đã kết thúc. Tôi ngửa mặt lên trời, để những hạt mưa rửa trôi tất cả những phiền muộn, những chất chứa trong lòng. Tôi không khóc, tôi đã khóc quá nhiều cho những chuyện vô nghĩa thế này, đã đến lúc tôi phải trưởng thành hơn.
Mọi người sợ hãi nhìn tôi:" Phong linh, con sao vậy?"
Boss đứng đờ ra, hỏi tôi:" Bây giờ mi cảm thấy thế nào? Tại sao lại cười như điên khi thấy người thân của mi không ai đứng về phía mình?"
Tôi cười tười:" Ông hỏi tôi à. Ưm, bây giờ tôi cảm thấy rất thoải mái nhẹ nhõm"
Mọi người bất giác rùng mình khi nghe câu trả lời của tôi.
Boss cười xảo trá:" Ha, ha. Được rồi ta quyết định rồi. Mi và con nhóc nhỏ đều làm con tinh"
Mọi người kinh hãi che chở cho Su:" Không được! Không được bắt cháu tôi!"
Boss hung hăng:" Bọn bây đâu, mau bắt lấy hai đứa đó đem về cho ta. Ta nói các người biết, mỗi đứa nó tiền chuộc là 50 triệu. Chiều nay, tao sẽ đợi bọn bây đến chuộc"
Mọi người phản kháng:" Sao gấp vậy? Làm sao chúng tôi có nhiều tiền như vậy?"
Boss gằn giọng:" Ta không quan tâm. Bây đâu bắt lấy, nếu ai dám chống cự cứ việ đánh". Nghe lời boss, bọn đàn em đi đến bắt lấy tôi và con Su. Những người đàn ông bên tôi không đánh lại còn bị dần cho một trận. Con Su sợ hãi khóc lớn, tôi ẫn bình thản.
Nó khóc òa lên:" Oa..oa, mẹ ơi cứu con oa, oa"
Tôi nhìn vào khoảng không nào đó cười tươi nói:" Nhớ đến cứu con nha. Nếu không con sẽ giận đó"
Chúng tôi bị bắt lên xe của bọn chúng, xe chạy đến một ngôi nhà hoang ở trên núi. Bên trong nhà trống rỗng, ngôi nhà được thiết kế 2 tầng. Chúng tôi bị đưa lên tầng hai, trên tầng 2 có một chiếc ghế sofa. Tôi không chần chừ gì mà đến chiếc ghế ngồi chân chéo thảnh thơi.
Bọn đàn em bức xúc:" Con nhỏ kia, ai cho mày ngồi chỗ đó?"
Boss ngăn bọn đàn em:" Kệ nó đi. Cứ cho nó nghỉ ngơi, chúng ta chỉ việc lấy tiền của cha mẹ nó là được ha, ha,ha"
Tôi phớt lờ những lời đó, tôi lướt nhìn nó. Nó vẫn khóc, tôi thở dài ngoắc nó lại:" Su, qua đây với chị"
Nó nhìn tôi:" Oa, không chịu đâu! Em muốn gặp mẹ cơ. Em muốn anh Tân chơi với em cơ!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro